Vân Ca cười, nhận chén rượu, buông lời trêu chọc: “Tỷ xem! Có một tiểu muội như muội cũng chẳng có gì to tát. Có phu quân như đại ca, tỷ mới thực sự vui vẻ đúng không?”
Hứa Bình Quân thoáng nhìn về phía Lưu Bệnh Dĩ, hơi xấu hổ, không giấu nổi ý cười trên khuôn mặt.
Vân Ca gắp một miếng thức ăn, còn chưa đưa vào miệng, một cung nữ đã bưng chén rượu đi tới trước mặt nàng. “Đây là rượu Hoắc tiểu thư kính cô nương.”
Vân Ca liếc mắt, Hoắc Thành Quân đang nhìn nàng, giơ chén rượu trên tay lên, làm động tác kính rượu.
Vân Ca cười nhạt, nhận chén rượu trong tay cung nữ, định uống nhưng Mạt Trà hoảng sợ toan giành lấy. “Cô nương, đừng uống.”
Vân Ca đẩy tay Mạt Trà ra, Mạt Trà lại vội vàng nói. “Hay là để nô tỳ uống một ngụm trước.”
Vân Ca lườm Mạt Trà một cái. “Rượu này là kính ngươi hay kính ta?” Vừa nói, nàng vừa ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Vân Ca nhìn Hoắc Thành Quân, dốc ngược chén rượu, tỏ ý đã uống cạn, hơi khom người tỏ vẻ tạ ơn.
Hoắc Thành Quân lạnh nhạt nhìn nàng trong chốc lát. Nở nụ cười xinh đẹp rồi quay đầu đi.
Vân Ca liếc nhìn thấy một vết máu bên khóe môi Hoắc Thành Quân, chén rượu trong tay đột nhiên nặng cả ngàn cân, suýt rơi xuống đất.
Vừa rồi ở điện nhìn lên trên, nàng ta sẽ có cảm giác gì? Nàng ta phải cắn môi mới có thể khiến bản thân mình không kêu lên một tiếng. Nhưng lúc này lại không thể nhìn ra một tia miễn cưỡng nào trong nụ cười thản nhiên của nàng ta. Trong lòng Vân Ca lạnh buốt, Hoắc Thành Quân đã không là thiếu nữ vung roi đánh ngựa đánh người mỗi khi tức giận trước kia nữa.
Hứa Bình Quân nhìn Vân Ca ngơ ngác ngẩn người, lại nhìn trộm Hoắc Thành Quân tươi cười xinh đẹp, cảm thấy đầu óc mụ mẫm hẳn đi.
Vân Ca không còn nói chuyện với Mạnh đại ca, Hoắc Thành Quân thấy vẻ mặt Mạnh đại xa hờ hững, dường như chưa hề quen biết. Nhưng Hoắc Thành Quân và Vân Ca… không biết y có cảm giác gì? Còn quan hệ giữa Vân Ca và Hoàng thượng…
Hứa Bình Quân cảm thấy có rất nhiều điều muốn hỏi Vân Ca, nhưng vì vướng các cumg nữ và thái giám phía sau Vân Ca nên không thể hỏi được gì. Hứa Bình Quân nghĩ đến tình cảnh giờ đây đã khác, trước kia hai người có thể cười đùa cả ngày, nhưng bây giờ Vân Ca ở chốn thâm cung, muốn gặp một lần cũng khó, nếu bỏ lỡ hôm nay thì không biết đến bao giờ mới gặp lại. Vân Ca lẻ loi một mình trong thành Trường An, chỉ có nàng ta và Bệnh Dĩ là người thân của nàng, nếu họ không bận tâm thì có ai bận tâm vì Vân Ca đây? Nghĩ đến đây, Hứa Bình Quân nhỏ giọng nói với Vân Ca. “Đây là lần đầu tiên tỷ đến hoàng cung, còn không biết có lần sau không. Vân Ca, muội dẫn tỷ đi tham quan hoàng cung một lát!”
Vân Ca mỉm cười, nói: “Vâng!”
Mạt Trà cầm đèn lồng đi trước, Vân Ca dắt tay Hứa Bình Quân rời khỏi tiệc rượu.
Trên đường đi, tiếng nhạc, tiếng người dần lùi xa. Rời xa vẻ náo nhiệt của tiệc rượu, cảm nhận sự yên tĩnh vốn thuộc về bóng đêm, Hứa Bình Quân lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Vân Ca cười, hỏi: “Trước kia tỷ vẫn ngưỡng mộ các phu nhân và tiểu thư ngồi trên tiệc rượu, hôm nay chính mình cũng trở thành một thượng khách tham sự thịnh yến lớn nhất của hoàng gia, cảm giác của tỷ thế nào?”
Hứa Bình Quân cười khổ. “Thứ gì nhìn từ xa cũng thấy đẹp, hoặc nói cách khác, bất cứ thứ gì khi chưa nhận được thì đều cảm thấy nó đẹp. Khi chưa nhận được, cứ nghĩ nó là tốt, khi nhận được rồi sẽ bắt đầu hoài niệm về những thứ đã mất. Trên đời này, lòng người luôn luôn không biết đủ!”
Vân Ca vỗ tay cười to. “Hứa tỷ, bây giờ tỷ nói chuyện, câu nào cũng rất có ý nghĩa, làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.”
Hứa Bình Quân bị Vân Ca chọc, bật cười tự giễu: “Muội nói xem, thời gian gần đây lúc thì tỷ rơi xuống đất, lúc thì bay lên trời cao, cuộc đời chìm nổi, sống chết thoáng qua, buồn đau mừng rỡ, trong mấy tháng ngắn ngủi lại giống như trải qua chuyện cả đời của người ta, muội còn không cho tỷ có thu hoạch gì à?”
Vân Ca thấy Hứa Bình Quân ngoài lời còn có ý khác biết nàng ta có rất nhiều điều không thể nói vì Mạt Trà và Phú Dụ đang ở đây, nàng liền lên tiếng dặn dò Mạt Trà và Phú Dụ: “Mạt Trà, trăng đêm nay rất sáng, ngươi không cần phải soi đường, ta nhìn được. Ta muốn nói chuyện riêng với Hứa tỷ một lát.”
Mạt Trà và Phú Dụ “dạ” một tiếng, lặng lẳng lui xuống đi theo xa xa phía sau Vân Ca.
Thấy Vân Ca nói thẳng như thế, Hứa Bình Quân không khỏi lo lắng. “Vân Ca, muội nói chuyện như vậy có được không? Nếu để Hoàng thượng biết…”
Vân Ca cười, le lưỡi. “Không sao. Dù có Lăng ca ca ở đây, tỷ muội ta muốn nói chuyện riêng thì cũng có thể đuổi cả huynh ấy đi.”
Hứa Bình Quân ngơ ngác nhìn Vân Ca. “Vân Ca, muội… Muội và Mạnh đại ca…”
Nụ cười của Vân Ca lập tức trở nên ảm đạm. “Muội và y đã chẳng còn quan hệ gì nữa, Hứa tỷ, sau này tỷ muội ta đừng nhắc tới y nữa được không?”
“Nhưng… Vân Ca, mặc dù Mạnh đại ca có qua lại một thời gian với Hoắc tiểu thư, nhưng bây giờ huynh ấy…”
Vân Ca vội bịt tai lại. “Muội không muốn nghe, muội không muốn nghe! Hứa tỷ, muội biết tỷ và y là bạn tốt, nhưng nếu tỷ còn nói về y nữa là muội đi luôn đấy!”
Hứa Bình Quân không làm gì được, đành nói: “Được rồi, tỷ không nhắc đến huynh ấy nữa, chúng ta nói tới chuyện Lăng ca ca của muội được chứ?”
Hứa Bình Quân vốn cho rằng Vân Ca sẽ vui vẻ hơn một chút nhưng không ngờ nàng vẫn cau mày như cũ.
Văn Ca khoác tay Hứa Bình Quân, im lặng đi một đoạn rồi mới nói: “Muội cũng không muốn nói đến huynh ấy. Chúng ta nói chuyện gì vui vẻ một chút được không?”
Hứa Bình Quân nói: “Vân Ca, trong thành Trường An, ngoài bọn tỷ ra thì muội không quen người nào nữa. Muội đã gọi tỷ là tỷ thì tỷ chính là tỷ tỷ của muội. Hoàng cung là nơi nào chứ? Muội ở đây, tỷ có thể không lo lắng được sao? Có những đêm khuya yên tĩnh, nghĩ đến việc này, trong lòng tỷ lại run lên. Chuyện của Bệnh Dĩ, cả chuyện của muội… tỷ đều không rõ, chúng ta không phải là những người dân bình thường sao? Tại sao tự nhiên lại dính dáng đến hoàng gia thế? Thật hy vọng tất cả đều là mơ, chỉ cần tỉnh lại thì muội vẫn đang nấu ăn, tỷ vẫn đang bán rượu.”
“Tỷ đã biết thân phận của đại ca rồi?”
“Đại ca muội đã nói với tỷ. Với thân phận của huynh ấy, huynh ấy không muốn tránh hiềm nghi mà bây giờ lại còn đi làm quan, Vân Ca, muội nói tỷ…” Giọng Hứa Bình Quân hơi nghẹn ngào.
Vân Ca khẽ thở dài một hơi, đặt tay lên vai Hứa Bình Quân, nói rất nghiêm túc: “Hứa tỷ, muội biết tỷ sợ Hoàng thượng sẽ làm hại đại ca. Nhưng muội có thể cam đoan với tỷ, Lăng ca ca tuyệt đối không phải đang thăm dò đại ca, cũng không hề gài bẫy đại ca. Rốt cuộc Lăng ca ca muốn làm gì muội cũng không rõ ràng lắm, nhưng muội tin huynh ấy tuyệt đối sẽ không vô cớ làm hại đại ca.”
Hứa Bình Quân ngơ ngác nhìn Vân Ca. Hứa Bình Quân đã khác hẳn lúc mới quen nàng. Mặc dù sự ngây thơ trước kia đã không còn, đầu mày khóe mắt đều chất chứa vẻ u sầu và tâm sự nhưng sự chân thành và thẳng thắn trong mắt nàng ta vẫn giống như trước.
Hứa Bình Quân gật đầu. “Tỷ tin muội.”
Vân Ca mỉm cười. “Tỷ càng phải tin tưởng đại ca. Đại ca là một người cực kỳ thông minh, làm việc tự có chừng mực, sẽ không lấy tính mạng của mình và người nhà ra làm trò đùa.”
Hứa Bình Quân cười cười, dù vẻ âu sầu vẫn chưa tan hết nhưng trong lòng đã yên tâm hơn nhiều. “Thảo nào Mạnh… Vân Ca, tỷ cũng phải ghen tỵ với Hoàng thượng, mặc dù chúng ta đã biết nhau từ lâu như vậy, nhưng tỷ thấy người muội tín nhiệm nhất lại chính là Hoàng thượng.”
Nụ cười của Vân Ca lộ vẻ đắng chát. “Hứa tỷ, tỷ không cần lo lắng cho muội. Hồi còn nhỏ, muội đã quen biết Lăng ca ca rồi, chỉ vì một chút… hiểu lầm nên không biết huynh ấy là hoàng đế nhà Hán. Cho nên muội ở trong cung rất an toàn, huynh ấy sẽ không làm hại tới muội.”
“Nhưng… Tối nay cũng coi như là không đến vô ích, được nhìn thấy Thượng Quan Hoàng hậu, về có thể khoe khoang với mẹ và tỷ tỷ được rồi. Vân Ca, muội vẫn tiếp tục ở đây chứ? Muội sẽ vui vẻ chứ?”
Nghe thấy Hứa Bình Quân cố ý nhắc tới Thượng Quan Hoàng hậu, Vân Ca im lặng một lát rồi mới nhỏ giọng nói: “Muội và Lăng ca ca đã có ước định, một năm sau muội có thể rời đi.”
Hứa Bình Quân không thể nào hiểu nổi quan hệ giữa Vân Ca và Hoàng thượng. Tình cảm của Vân Ca đối với Hoàng thượng dường như rất sâu, lại dường như rất xa. Còn Hoàng thượng rốt cuộc đối với Vân Ca thế nào? Nếu nói là thích thì tại sao còn để Vân Ca đi? Nếu nói không thích, tại sao lại chăm sóc Vân Ca cẩn thận như thế?
Vân Ca bỏ qua những chuyện không vui này, cười hỏi: “Hứa tỷ, mẹ tỷ biết thân phận của đại ca chưa? Lời thầy tướng số hồi trước thực sự đã ứng nghiệm rồi!”
Nghĩ đến sắc mặt của mẹ mình khi một ngày biết được thân phận của Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân cũng bật cười. “Tỷ cũng không dám nói với mẹ, bây giờ mẹ tỷ vui vẻ, đắc ý lắm! Gặp ai cũng khoe con rể đã được làm quan, ngày ngày theo Hoắc Đại tư mã làm việc. Lúc trước tỷ ở cữ, mẹ không thèm đến thăm tỷ một lần, chẳng bù cho mấy ngày nay, cứ rảnh là lại tới nhà chăm Hổ Nhi giúp tỷ, còn thường xuyên mang trứng gà tới nữa. Nếu mẹ tỷ biết được chân tướng, sợ là sẽ bóp cổ tỷ, ép tỷ nôn hết số trứng gà đã ăn ra, lại lập tức bắt Bệnh Dĩ viết giấy bỏ vợ, nói rõ huynh ấy không có quan hệ gì với mẹ con tỷ.” Vừa nói Hứa Bình Quân còn vừa làm động tác bị mẹ nàng ta bóp cổ, lắc người, ép phải nôn trứng gà ra.
Vân Ca không ngừng cười lớn. “Bá mẫu cũng hay đấy chứ! Tính tình thẳng thắn của bà mặc dù sẽ khiến người ta cảm thấy khó xử nhưng thực ra lại rất dễ chung sống.”
Hứa Bình Quân gật đầu đồng ý. “Đúng vậy! Trải qua nhiều chuyện, có lúc nhìn mẹ, tỷ lại cảm thấy bà rất đáng yêu. Trước kia thấy mẹ tỷ đối xử với Bệnh Dĩ như vậy, Bệnh Dĩ luôn cười hì hì, gặp bà vẫn suốt ngày kêu bá mẫu, bá mẫu, không hề để ý đến sắc mặt của bà. Khi đó tỷ còn lo có phải Bệnh Dĩ đang cố kìm nén sự khó chịu trong lòng hay không, bây giờ tỷ mới hiểu, người như mẹ tỷ thật sự quá dễ ứng phó, đâu đáng phải ghi nhớ trong lòng? Ôi! Có phải bây giờ tỷ cũng xem như đầu có sỏi, tâm tư thâm trầm rồi không?”
Vân Ca cười, không nói gì, xem như ngầm thừa nhận vấn đề của Hứa Bình Quân. Vân Ca và Hứa Bình Quân đi dọc theo con đường lát đá xanh, vừa đi vừa trò chuyện, thoáng cái đã đến sông Thương. Vân Ca nói: “Bên kia có một đài cao được đắp bằng băng, chơi rất vui. Mặc dù tỷ không ham thích chơi đùa, nhưng từ chỗ đó chắc có thể quan sát được buổi thịnh yến ở tiền điện lúc này, cũng đáng để lên xem một chút.”
Bỏ qua sự không vui vì bị mọi người trêu đùa lúc trước, kỳ thực sự phồn hoa, tươi đẹp của tiền điện vẫn khiến Hứa Bình Quân tỏ lòng thán phục nhưng vẫn căng thẳng không dám nhìn kĩ. Nghe nói có thể quan sát thịnh yến của bá quan, Hứa Bình Quân vội giục Vân Ca dẫn đi. Hai người trèo lên thang, Mạt Trà và Phú Dụ biết diện tích bên trên có hạn, huống hồ Hứa Bình Quân và Vân Ca đang hưng phấn, chắc chắn không muốn bị bọn họ quấy rầy, cho nên chỉ đứng dưới trông coi. Hứa Bình Quân đứng trên cao, chỉ thấy vạn ngọn đèn đuốc rực rỡ lấp lánh, bóng người ca múa thướt tha tươi đẹp, không khác chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Vì ở khoảng cách khá xa, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đàn sáo chuông khánh véo von trong gió thổi, khiến trí tưởng tượng của người ta càng bị kích thích. Hai người đứng trên sông Thương trống trải, đỉnh đầu là không trung xanh đen, đối diện là chốn tiên cảnh Bồng Lai, cảm thấy mê mẩn ngẩn ngơ, quên mất mình đang ở nơi nào.
Chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt phía sau, Vân Ca còn tưởng là Mạt Trà, liền quay lại cười. “Ngươi cũng lên rồi à? Mau đến đây xem, đẹp như tiên cảnh.”
Không ngờ trước mặt lại là hai nam nhân lạ mặt, cách một khoảng khá xa đã ngửi thấy mùi rượu gay mũi, Vân Ca lập tức kêu lên: “Mạt Trà, Phú Dụ.”
Bên dưới không có người trả lời, tiếng kêu của nàng bị đêm đen tĩnh mịch nuốt chửng. Vân Ca lập tức giục Hứa Bình Quân ngồi xuống. “Tỷ mau ngồi xuống, trượt xuống theo khe này.”
Nhìn thấy hai người đàn ông đó, biết tình hình không ổn, Hứa Bình Quân vội ngồi xuống theo lời Vân Ca, lại nhìn thấy nơi này cao như vậy, chần chừ không dám trượt xuống. Gã nam nhân trước mặt mặc trang phục công tử, nhìn thấy Vân Ca thì mắt sáng lên, cười cười rồi lao tới định tóm lấy nàng. “Phùng Tử không lừa ta, quả nhiên là một người đẹp!”
Tên nam tử đi sau đưa tay tóm lấy Hứa Bình Quân. “Mỹ nhân ngoan nào, muốn chạy à? Không dễ dàng như vậy đâu.”
Vân Ca đá một cái vào lưng Hứa Bình Quân cho nàng ta trượt xuống, nhưng thân thể Hứa Bình Quân vừa hạ xuống một nửa thì đã bị gã nam nhân nọ tóm được cánh tay, lơ lửng giữa không trung, lên không được, xuống không xong. Hứa Bình Quân cũng là một người đáo để, vừa cao giọng kêu cứu vừa đưa cánh tay còn lại cào cấu gã kia. Gã loạng choạng, trên mặt đã bị Hứa Bình Quân cào cho mấy vết. Gã vốn tính tình lỗ mãng, lại là một tên lính giết người như đốn củi, sẵn đang tức giận cộng thêm hơi rượu xông lên đầu, cánh tay đang tóm Hứa Bình Quân của gã đột nhiên vung mạnh. “Huỵch” một tiếng, Hứa Bình Quân bị gã ném vào cột băng. Chỉ nghe thấy mấy tiếng răng rắc rõ ràng, một bên cánh tay Hứa Bình Quân đã gãy, xương ức cũng bị thương, nàng ta lập tức ngất đi vì đau đớn. Vân Ca vốn không định dùng khinh công kéo dài thời gian, vừa dây dưa với gã nam nhân còn lại vừa kêu cứu, đợi Hứa Bình Quân trượt xuống, nàng cũng sẽ lập tức bỏ chạy. Không ngờ Hứa Bình Quân lại bị gã kia bắt được, dự định của nàng tan thành mây khói. Thấy Hứa Bình Quân nằm yên không nhúc nhích, Vân Ca không biết nàng ta còn sống hay đã chết, trong lòng đau xót vô cùng, lại biết việc này không thể vội vã, liền lớn tiếng quát hỏi: “Các ngươi có biết ta là ai không? Không sợ gây họa diệt tộc hay sao?”
Gã nam nhân đứng đối diện Vân Ca cười, nói: “Ngươi là cung nữ, còn là một cung nữ rất xinh đẹp. Có điều chủ của ngươi đã thưởng ngươi cho ta rồi.” Vừa nói, tay trái hắn vừa đánh ra một chưởng, ép Vân Ca nhảy sang phải, rồi tay phải đưa định ôm lấy nàng, không ngờ Vân Ca đột nhiên ngồi xuống, hắn chẳng những không bắt được mà còn bị nàng quét cho một cước. Công phu của hắn không kém, nhưng đã có năm phần men say, vốn đứng chẳng vững, bị Vân Ca quét trúng, cả người lảo đảo, lực đạo trên tay mất khống chế, đánh vỡ tan lan can bên trái. Nhìn thấy gã nam nhân kia lắc lắc người Hứa Bình Quân, thấy nàng ta không có phản ứng, hình như hắn định ném nàng ta xuống đất, Vân Ca hoảng sợ đến tái mặt, kêu lên: “Ta là phi tử của Hoàng thượng, chủ nào dám thưởng ta cho ai? Nếu ngươi làm hại nữ nhân kia, ta sẽ bắt các ngươi bị tru di cửu tộc, không, là thập tộc!”
Mặc dù gã nam nhân kia đã hơi say nhưng nghe thấy Vân Ca nói nàng là phi tử của Hoàng thượng thì cũng hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, xách Hứa Bình Quân đứng ngơ ngác trên đài, không biết phải làm sao. Gã nam nhân đứng đối diện với Vân Ca sững lại rồi bật cười. “Giả mạo hoàng phi cũng là đại họa diệt tộc. Ngoài Hoàng hậu, ta chưa từng nghe nói Hoàng thượng từng phong phi tử nào.”
Vừa nói, bước chân hắn vừa không ngừng ép tới. Gã lỗ mãng dù không hoàn toàn nghe hiểu gã này nói gì nhưng nhìn hành động của hắn, biết rằng Vân Ca nói dối, liền cười ha hả. “Con nha đầu này to gan thật, còn dám lừa ông nội ngươi à?”
Vừa nói, hắn vừa ném Hứa Bình Quân ra ngoài, muốn giúp gã còn lại bắt Vân Ca. Thân thể Hứa Bình Quân rơi xuống dưới đài cao như lá rụng, Vân Ca đau xé lòng, thảm thiết kêu lên: “Hứa tỷ!”
***
Liếc thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân đã rời khỏi buổi tiệc, Mạnh Giác suy nghĩ một lát, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Vân Ca đi lại tự nhiên trong cung, nhưng Mạnh Giác đi trên đường cần tránh né thị vệ và các hoạn quan bí mật bảo vệ Vân Ca, cho nên y chỉ có thể bám theo nàng từ xa. May mà nhìn phương hướng Vân Ca đi là đến sông Thương, nơi đó hết sức vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng mới có người đi tuần. Mạnh Giác không vội nữa, quyết định đi đường vòng dưới bóng tối của mái hiên. Đột nhiên có người chặn ở trước mặt y, y dồn sức vào tay, khi thấy rõ đó là Lưu Bệnh Dĩ, y liền tản sức đi. “Tránh ra!”
Lưu Bệnh Dĩ không nhường đường.
“Gián nghị đại phu chính khí lẫm liệt trong lòng dân bất chấp quốc pháp lễ nghi gặp riêng thị nữ điện tiền của Hoàng thượng, nếu Hoắc Quang biết được thì chắc chắn sẽ vui vẻ hết sức, đúng là tự nhiên có cơ hội một hòn đá ném hai con chim.”
Mạnh Giác cười lạnh một tiếng: “Vậy tai mắt của Hoắc Quang cũng phải toàn mạng về hồi bẩm mới được. Chuyện của tôi không cần huynh bận tâm!” Nói rồi y đưa tay định gạt Lưu Bệnh Dĩ sang một bên. Thân hình Lưu Bệnh Dĩ không động, vừa nhanh chóng đỡ tay Mạnh Giác vừa nói: “Tình cảnh của Vân Ca bây giờ hết sức nguy hiểm. Huynh không suy nghĩ cho muội ấy sao?”
Chiêu thức của Mạnh Giác rất mạnh mẽ, y mỉm cười, nói: “Đây là vấn đề Hoàng thượng cần suy nghĩ, hắn đã có bản lĩnh giữ lại thì cũng nên có bản lĩnh bảo vệ.”
Hai người còn đang dây dưa, đột nhiên trong tiếng nhạc loáng thoáng truyền đến một tiếng kêu thê thảm: “Hứa tỷ!”
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ nghe tiếng, đồng thời thu tay, tung người về phía trước, không còn để ý tới việc che giấu hành tung nữa, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới sông Thương.
Chưa chạy được bao lâu đã nghe tiếng thị vệ quát lớn: “Đứng lại!”
Lưu Bệnh Dĩ hơi chậm lại, vội vã giải thích: “Đại nhân, tại hạ là quan viên trong triều, nghe thấy có người kêu cứu…”
Mạnh Giác lại không hề giảm tốc độ, vẫn nhanh chóng lao tới.
Rất nhiều thị vệ từ bóng tối xuất hiện muốn chặn Mạnh Giác lại, y lập tức đánh nhau với bọn chúng. Thị vệ kêu lên: “Ngươi mặc quan phục của triều đình ta, tự ý xông vào cung, còn giết thị vệ cung đình, chẳng lẽ muốn mưu phản sao?”
Mạnh Giác tiện tay lấy kiếm trong tay thị vệ vừa chết, một kiếm đâm thẳng vào gã thị vệ vừa nói. Kiếm quang loáng lên, cổ họng gã thị vệ vừa nói có thêm một lỗ máu. Hắn ngã xuống, vẫn trợn mắt không thể tin được.
Mạnh Giác cười lạnh. “Sợ là kẻ muốn mưu phản chính là các ngươi. Bệnh Dĩ, tôi đi cứu người, huynh lập tức về bảo Vu An thông báo cho Hoàng thượng.”
Từ bao giờ mà gần sông Thương lại cần nhiều thị vệ trông coi như vậy?
Tiếng kêu thảm của Vân Ca, Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy loáng thoáng, đám thị vệ này canh giữ ở gần sông Thương lại hoàn toàn không có phản ứng!
Lưu Bệnh Dĩ vốn nghĩ sau khi bọn họ xuất hiện, đám thị vệ này có thể sẽ phải kiêng kỵ, nhân thể thu tay lại, y cũng làm như không biết, hai bên đều có thang để xuống, không ngờ những thị vệ này lại không hề cố kỵ. Y biết chuyện tối nay hết sức nguy hiểm, nói với Mạnh Giác một tiếng: “Bình Quân trông cậy cả vào huynh” rồi nhanh chóng xoay người phá vòng vây quay lại.
***
“Hứa tỷ!”
Vân Ca thảm thiết kêu lên, không hề suy nghĩ lao thẳng tới chỗ Hứa Bình Quân để giữ nàng ta lại. Trước hết là chiêu phi yến đạp nước, sau đó là Hằng Nga ôm trăng, cuối cùng là chuông vàng treo ngược. Lần đầu tiên trong đời Vân Ca kết hợp được các chiêu thức nhuần nhuyễn như thế, cuối cùng không chậm một bước, hai tay vừa kịp giữ lấy Hứa Bình Quân, hai chân móc ngược trên lan can phía bên phải. Lan can chỉ là mấy cột băng, lúc trước gã nam nhân kia một chưởng đã đánh nát lan can bên trái, lan can bên phải có vài vết nứt, lúc này lại bị Vân Ca va phải và kéo xuống, nghe rõ tiếng cột băng rạn vỡ. Trên có kẻ thù, dưới là tử địa, không ngờ lại không có đường sống để đi. Trong giây phút này, Vân Ca thực sự hối hận vì đã cho dựng chiếc cầu trượt này.
Nghe thấy tiếng cột băng rạn nứt, gã nam nhân như nhìn cá nằm trong lưới, không sốt ruột nữa mà cười, nói: “Quả nhiên là hoa hồng có gai. Nếu ngươi gọi ta vài tiếng ca ca, ta sẽ kéo ngươi lên.”
Lúc này vì đang bị treo ngược nên Vân Ca có thể nhìn thấy rõ tình hình dưới đài cao, không ngờ lại nhìn thấy bên dưới cả đài cao và máng trượt hiện lên đầy vết rạn, thậm chí còn có lỗ thủng, hơn nữa còn đang tiếp tục lan rộng. Chiếc thang bắc lên đài cao cũng đã biến mất từ lâu. Mặc dù cả con rồng băng đã bị bọn họ va vào khi đánh nhau nhưng tuyệt đối không thể sụp đổ nhanh như thế. Chỉ có một khả năng, chính là vừa rồi khi bọn họ dây dưa bên trên, có người bên dưới đã phá hoại con rồng băng. Vân Ca cười lạnh. “Sắp phải thấy Diêm Vương rồi mà vẫn còn không giảm sắc tâm, đúng là ý chí sắt đá, dũng khí đáng khen, ngu si hết mức.”
Nàng quan sát máng trượt đã sắp sụp đổ, nghĩ nếu ném Hứa Bình Quân qua, nàng ta sẽ rơi vào máng trượt. Cho dù máng trượt đang sụp đổ, nàng ta cũng sẽ trượt xuống được, có thể hóa giải một phần sức rơi, cơ hội sống ít ra vẫn còn một nửa. Có điều lúc này chỉ có toàn thân Vân Ca chỉ có bàn chân dùng lực, nếu nàng ném Hứa Bình Quân qua máng trượt thì nhất định sẽ làm sức nặng gia tăng, lan can nàng đang móc chân có khả năng sẽ vỡ vụn. Vân Ca nhìn mặt băng bên dưới, hơi hoa mắt. Cảm giác ngã chết như thế nào? Chắc chắn không dễ chịu lắm! Nhưng…
Nàng không muốn chết, nàng muốn sống, vẫn còn rất nhiều việc…
Nghe thấy tiếng băng nứt ngày càng dồn dập, nàng cắn răng hạ quyết tâm, sống được người nào hay người đó!
Huống hồ việc này là nàng làm liên lụy Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân là bị tai bay vạ gió.
Đang định dùng lực, đột nhiên thấy một người rất quen chạy vút qua trên mặt băng, phía sau y còn có cả mười thị vệ cấm quân đang cố gắng ngăn cản, muốn đuổi bắt y. Nàng nhìn thấy trên y bào vốn chỉnh tề của y lúc này đã loang lổ vết máu. Vân Ca hơi hoảng hốt, người mình nhìn thấy cuối cùng lại là y sao? Nàng không rõ cảm giác của mình lúc này là vui hay buồn.
Mạnh Giác thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân treo ngược trên rìa đài cao, sắp rơi xuống, trong lòng như có lửa đốt, vội kêu lên: “Vân Ca, chờ huynh, huynh sẽ đến ngay.”
Chờ y ư? Y đến thì có thể làm gì?
Lúc này con rồng băng đã nghiêng, không phải sức người có thể cứu vãn. Vân Ca cảm thấy cột băng nàng đang móc chân dần vỡ vụn, thoáng nhìn Mạnh Giác thật sâu, hai cánh tay dùng sức, cả người đong đưa như xích đu. Lúc lên đến điểm cao nhất, nàng đột nhiên ném Hứa Bình Quân lên máng trượt. Hứa Bình Quân bay ra, cột băng Vân Ca đang móc gãy lìa, cả người Vân Ca rơi xuống.
Mạnh Giác vẫn nhìn nàng chằm chằm, thân hình lập tức cứng đờ, sắc mặt tái nhợt thê lương, bỗng nhiên quát to một tiếng: “Vân Ca!” Kiếm trong tay đi đến đâu, máu tươi bắn tung tóe đến đó, trong màn mưa máu, Mạnh Giác như một mũi tên bay tới chỗ con rồng băng.
Vân Ca mặc váy, vạt váy rộng tung bay theo gió. Khi Vân Ca bay đến điểm cao nhất rồi đột nhiên rơi xuống, đoạn lan can còn sót lại trên đài cao móc vào vạt váy, đà rơi của Vân Ca bị khựng lại. Nhưng lan can bị gãy không đều, có chỗ sắc bén như lưỡi dao, từ từ xé rách vạt váy của nàng. Trong tiếng lụa rách, thân thể Vân Ca từ từ rơi xuống.
Đúng lúc này, có tiếng hô của một người khác vang lên như từ rất xa: “Vân Ca!”
Vân Ca thở dài, Lăng ca ca, huynh không nên tới! Muội không muốn huynh nhìn thấy cảnh tượng xấu xí của muội.
Mạnh Giác ở bên dưới Vân Ca lại hết sức bình tĩnh, trong mắt cuồn cuộn nững cơn sóng lớn đen như mực. Thậm chí y còn mỉm cười nhìn Vân Ca, cao giọng nói: “Huynh tuyệt đối sẽ không để muội chết.”
Giờ khắc này, Vân Ca thấy nàng không còn oán hận Mạnh Giác nữa. Đương nhiên Mạnh Giác đã mang đến cho nàng rất nhiều đau khổ, nhưng y cũng cho nàng rất nhiều niềm vui. Những niềm vui từng trải qua trong đời ấy không thể bị phủ nhận và gạt bỏ vì những đau khổ sau đó. Dù sao thì cuộc đời nàng cũng từng rực rỡ vì y. Vân Ca chăm chú nhìn Mạnh Giác, mỉm cười với y. Nụ cười dịu dàng, giống như lần đầu gặp nhau.
Mạnh Giác gọi: “Vân Ca.”
Vân Ca lại không nhìn y nữa mà nhìn về phía bóng người xa xa, ánh mắt nhớ nhung và thương yêu.
Giờ khắc này, trong lòng nàng hết sức yên bình. Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng chỉ muốn nhìn chàng, sự tiếc nuối của nàng cũng là vì chàng.
Lăng ca ca, đêm khuya không cần đứng một mình ngoài lan can nữa, không cần ngắm sao trời nữa, không cần nhớ muội nữa…
Thì ra mình lại lưu luyến như vậy, nước mắt từ trong lòng tràn lên hai mắt. Một giọt, một giọt, lại một giọt…
Nhớ nhung, quyến luyến, hối hận, tiếc nuối.
Thì ra mình đã lãng phí nhiều thời gian bên nhau như vậy.
Con người thật sự có kiếp sau hay sao? Nếu thật sự có kiếp sau, nàng nhất định sẽ quyết đoán hơn kiếp này…
Vạt váy mắc trên cột băng hoàn toàn bị xé rách, Vân Ca như một ngôi sao băng rơi xuống đất.
Đúng lúc này, những âm thanh lớn liên tiếp vang lên, cả con rồng băng cũng bắt đầu sụp xuống. Những tảng băng to như cái thớt, nhỏ như tuyết bay văng tứ tung, tựa như tuyết lở, bắt đầu rơi xuống rung trời chuyển đất. Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng, chậm rãi nhắm mắt lại, châu lệ tuôn rơi, để mặc mình rơi xuống dưới.
***
Mặc dù Vân Ca đã ném Hứa Bình Quân lên khe trượt nhưng có một điểm nàng không nghĩ đến. Khi thân rồng sụp đổ, sẽ có những tảng băng hình dạng khác nhau rơi xuống. Vì trượt xuống theo thân rồng nên tốc độ rơi của Hứa Bình Quân kém xa tốc độ rơi của những tảng băng. Đây chính là nguyên nhân Vân Ca suy nghĩ có thể cứu mạng Hứa Bình Quân, lúc này lại trở thành nguyên nhân lấy mạng nàng ta. Trong những tảng băng rơi xuống có tảng sắc bén như đao kiếm, có tảng to như cái thớt, nếu bị bất cứ tảng nào đập trúng, Hứa Bình Quân sẽ chết chắc. Bên trái, Vân Ca như chiếc lá phong rời cành độ cuối thu, bộ váy áo đỏ như bùng cháy nhẹ nhàng bay múa trong tuyết trắng, điểm cuối của điệu múa chính là cái chết. Bên phải, Hứa Bình Quân mặc bộ váy áo màu vàng mềm mại, như hoa xuân trong tuyết, nhưng những cánh hoa mềm mại bất cứ lúc nào cũng có thể bị những tảng băng đâm thủng thân thể, nhuộm thành đỏ tươi.
Còn Lưu Bệnh Dĩ và Lưu Phất Lăng vẫn ở phía xa.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Mạnh Giác ngẩng đầu thoáng nhìn Vân Ca, phán đoán thời gian rồi ánh mắt lập tức nhìn về phía Hứa Bình Quân. Ánh mắt y di chuyển rất nhanh, hai tay lại không dừng một khắc, tay trái chưởng thế như cầu vồng, tay phải lưỡi kiếm như tia chớp, ai chạm vào cũng chỉ có thể chết. Đồng thời mũi chân Mạnh Giác dùng sức đá một xác chết dưới chân về phía Hứa Bình Quân, một múi băng suýt đâm trúng Hứa Bình Quân lại đâm trúng xác chết, thay đổi góc độ rơi xuống bên cạnh Hứa Bình Quân. Lại một thị vệ, hành động không giống, máu tươi lại giống nhau, xác chết lại đụng chính xác vào một tảng băng sắp rơi trúng Hứa Bình Quân.
Lại một thị vệ, lại một lần nữa máu tươi phun tung tóe…
Trong lúc vẫn không ngừng vung kiếm, Mạnh Giác đưa mắt nhìn về phía Vân Ca.
Tư thế rơi của Vân Ca rất uyển chuyển, tay áo tung bay, như một cánh bướm xinh đẹp. Trong bóng dáng cánh bướm tung bay, trước mắt Mạnh giác lóe lên cảnh quyến luyến của tiểu đệ khi rời đi, cảnh mẹ y không thể nhắm mắt khi chết, nỗi đau như xoáy vào tim khi nghe tin ca ca chết… Y tuyệt đối sẽ không để cho tính mạng của một người thân nào biến mất trước mắt mình, cho dù có hóa thành Diêm La cũng phải giữ họ lại. Lưỡi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, máu tươi văng tung tóe…
Lúc này Vân Ca đã rơi xuống hơn nửa đường, Mạnh Giác đánh giá tốc độ của Vân Ca, xách một thi thể lên, ném về phía nàng với một góc độ xảo diệu, tránh được những điểm yếu hại của nàng, đồng thời dưới chân dùng sức đá một thi thể khác về phía Hứa Bình Quân. Uỵch! Tiếng va đập mãnh liệt, Vân Ca kêu thảm một tiếng, khóe miệng chảy máu nhưng tốc độ rơi rõ ràng chậm lại.
Tay Mạnh Giác hơi run, lại mím chặt môi, không hề chần chừ, thay đổi góc độ ném một thi thể khác về phía Vân Ca. Có lẽ Vân Ca đã ngất, chỉ nhìn thấy máu bên môi nàng ngày càng nhiều, người bất động.
Hứa Bình Quân đã trượt xuống đến mặt băng, trượt tiếp một đoạn rồi dừng lại. Vân Ca thì chậm rãi rơi xuống với tốc độ như vừa bắt đầu rơi. Vu An võ công cao nhất vừa chạy tới, Mạnh Giác liền kêu lên: “Ném ta lên.” Vu An nhìn thấy việc làm vừa rồi của Mạnh Giác, đoán được dụng ý của y, tóm lấy y, vận lực ném y lên cao.
Mạnh Giác trên không trung đón được Vân Ca, dùng thân thể chính mình làm đệm, ôm nàng cùng rơi xuống đất.
Vu An lại tiện tay tóm Thất Hỷ vừa chạy tới ném về phía Mạnh Giác, Thất Hỷ và Mạnh Giác đẩy tay vào nhau trên không, Mạnh Giác mượn chưởng lực của Thất Hỷ hóa giải thế rơi, ôm Vân Ca hạ xuống mặt băng không chút hề hấn. Vừa đứng vững, Mạnh Giác lập tức xem xét thương thế cho Vân Ca. Mặc dù đã tránh chỗ yếu hại nhưng khi va chạm vẫn có xung lực cực lớn, lục phủ ngũ tạng của Vân Ca đều bị tổn thương. Những chỗ khác không quá nghiêm trọng, có điều vì lần trước bị kiếm đâm, mạch phổi của Vân Ca vốn đã bị tổn thương, lần này lại…
Mạnh Giác cau mày, chỉ có thể để sau này từ từ nghĩ cách, may mà cuối cùng cũng giữ được tính mạng nàng. Mạnh Giác vừa dùng tay áo lau máu bên môi Vân Ca vừa thì thầm bên tai nàng: “Huynh không cho muội chết, muội phải sống cho tốt.”
Lúc Lưu Bệnh Dĩ cầm trường kiếm xông tới, trên y bào cũng lấm tấm vết máu, ngoài mặt tuy không lộ rõ vui giận nhưng khi y bế Hứa Bình Quân từ đống vụn băng lên, gân xanh trên tay không ngừng giật giật. Xương cánh tay và xương đùi của Hứa Bình Quân đều đã gãy, may mà hơi thở vẫn còn.
Lưu Bệnh Dĩ kêu to: “Thái y!”
Trương thái y xem mạch xong vội nói: “Lưu đại nhân yên tâm. Dù ngũ tạng bị thương, gãy xương nhiều chỗ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Lưu Phất Lăng mặt mũi trắng bệch nhìn Vân Ca nằm trong lòng Mạnh Giác, nhất thời không nói nên lời.
Mạnh Giác ngẩng đầu nhìn chàng, cười nhã nhặn mà châm chọc. “Hoàng thượng giữ cô ấy lại, nhưng có thể bảo vệ cô ấy không?”
Vu An trách mắng: “Mạnh đại nhân, đại nhân kinh động quá độ, e là thần trí có chút không được tỉnh táo, nên hồi phủ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mạnh Giác khẽ mỉm cười, cúi đầu, hết sức thận trọng đặt Vân Ca lên cáng trúc vừa được mang tới, dập đầu với Lưu Phất Lăng rồi đứng dậy rời đi. Vu An nhìn chằm chằm bóng lưng Mạnh Giác, trong lòng lạnh run. Sự cơ biến và tàn nhẫn khi hành sự của người này thật hiếm thấy. Một người như vậy nếu Hoàng thượng có thể dùng được thì sẽ là kiếm sắc trong tay, nhưng nếu không thể?
Lưu Bệnh Dĩ đến xin Lưu Phất Lăng cho cáo lui, Vu An vội sai Thất Hỷ đi chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, đưa Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân trở về an ổn. Lưu Bệnh Dĩ lo lắng cho thương thế của Hứa Bình Quân nên không từ chối, dập đầu tạ ơn Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng đưa tay bảo y đứng lên: “Thương thế của phu nhân là do sơ sẩy và…”
Lưu Bệnh Dĩ nói: “Sự tự trách và vô lực của Hoàng thượng lúc này, thần có thể nhận thức được vài phần. Cho phép thần nói một câu lớn mật, Hoàng thượng chỉ là người chứ không phải thần tiên. Cục diện giờ đây lại là mấy chục năm qua tích lũy mà thành, đương nhiên cũng không thể thay đổi trong một thời gian ngắn, Hoàng thượng đã làm hết khả năng, không cần phải tự trách mình.”
Sau khi nói xong, Lưu Bệnh Dĩ lại dập đầu với Lưu Phất Lăng rồi cùng hoạn quan khiêng Hứa Bình Quân đi.
Không hổ là xe ngựa Hoàng đế dùng, sau khi ra khỏi cung, xe chạy trên đường mà không cảm nhận được chút xóc nảy nào.
Nghe thấy hoạn quan nói: “Mạnh đại nhân ở phía trước”, Lưu Bệnh Dĩ vội vén rèm, nhìn thấy một mình Mạnh Giác đi trong bóng đêm, y bào vẫn loang lổ vết máu. Lưu Bệnh Dĩ lệnh cho hoạn quan đi chậm lại. “Mạnh Giác!”
Mạnh Giác không để ý, Lưu Bệnh Dĩ lại nói: “Huynh như thế này, bị binh lính tuần đêm nhìn thấy thì sẽ giải quyết thế nào?”
Mạnh Giác thoáng nhìn Lưu Bệnh Dĩ rồi lặng lẽ lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Hứa Bình Quân nằm yên tĩnh. Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác im lặng nhìn nhau. Lưu Bệnh Dĩ phát hiện vết thương trên cổ Mạnh Giác lúc trước lại bắt đầu chảy máu vì chuyện vừa rồi. “Cổ huynh đang chảy máu kìa.”
Nói xong, Lưu Bệnh Dĩ vội vã lấy một tấm lụa trắng băng bó lại vết thương cho Mạnh Giác. Mạnh Giác không quan tâm cho lắm, tiện tay cầm một lọ thuốc bột rắc bừa lên vết thương. Y nhìn Hứa Bình Quân đang bị trọng thương hôn mê. “Huynh định làm thế nào?”
Lưu Bệnh Dĩ giúp Mạnh Giác băng bó xong, cầm lụa trắng lau máu trên tay, bình tĩnh nói: “Từ từ rồi tính.”
Mạnh Giác cúi xuống xem xét thương thế của Hứa Bình Quân, Lưu Bệnh Dĩ vội đưa đơn thuốc Trương thái y kê cho y. Y xem qua rồi nói: “Y thuật của Trương thái y rất tốt, đơn thuốc này tuy kê cẩn thận quá, nhưng cẩn thận cũng có cái lợi của cẩn thận, cứ cắt thuốc theo đơn này. Sau khi trở về, tôi sẽ lệnh cho Tam Nguyệt đưa thuốc đến nhà huynh, Tam Nguyệt hiểu một chút y lý, để Tam Nguyệt ở nhà Vân Ca trước kia, còn tiện chăm sóc cho Bình Quân.”
Hứa Bình Quân không tiện đi lại, quả thực cần một người chăm sóc. Lưu Bệnh Dĩ bây giờ không như trước kia, việc công bận rộn, không thể ở nhà chăm sóc nàng ta mãi được. Bỏ tiền thuê người cũng được, nhưng trong lúc cấp bách rất khó tìm được hầu gái tin cậy, cho nên Lưu Bệnh Dĩ không từ chối, chỉ chắp tay, nói: “Đa tạ!”
Mạnh Giác kiểm tra chỗ Trương thái y nẹp tay chân cho Hứa Bình Quân, cảm thấy cũng rất thỏa đáng. “Hằng ngày tôi sẽ tranh thủ đến nhà huynh kiểm tra thương thế cho Bình Quân.”
Xem xét thương thế cho Hứa Bình Quân xong, Mạnh Giác lại ngồi ra xa, hai người lại trở nên yên lặng.
Yên lặng một hồi, Lưu Bệnh Dĩ mỉm cười, hỏi: “Vì sao huynh lại tha mạng cho Khắc Nhĩ Tháp Tháp? Huynh biết người Khương tộc à? Hay mẹ huynh là…”
Mạnh Giác yên lặng, không nói gì.
Lưu Bệnh Dĩ vội nói: “Nếu huynh không muốn trả lời thì cứ coi như tôi chưa hỏi gì cả.”
“Cuối thời tiên đế, tây Khương phát binh mười vạn tấn công nhà Hán, khi đó tôi đang ở Phu Hãn.” Mạnh Giác nói một câu rồi dừng lại, tâm tư như bay về quá khứ.
Lưu Bệnh Dĩ nói: “Khi đó tôi đã bắt đầu nhận thức được xung quanh nên cũng có ấn tượng với việc này. Mười vạn quân tây Khương tấn công Kim Cư, An Cố, còn Hung Nô thì tấn công Ngũ Nguyên. Sau khi hai quân tụ lại liền vây kín Phu Hãn. Tiên đế sai tướng quân Lý Tức, Lang trung Lệnh Từ dẫn mười vạn quân phản kích. Cuối cùng dù người Hán thắng nhưng lại là thắng thảm, mười vạn binh lính tổn thất quá nửa.”
Mạnh Giác cụp mắt mỉm cười. “Mười vạn binh lính tổn thất quá nửa, thế huynh có biết trăm họ chết bao nhiêu không?”
Lưu Bệnh Dĩ yên lặng, mỗi lần chinh chiến, số liệu triều đình thống kê chỉ là số binh lính thương vong, còn trăm họ…
“Vó ngựa của tây Khương và Hung Nô đi đến đâu cũng đều thực hiện chính sách vườn không nhà trống, tất cả người Hán bất luận nam nữ già trẻ đều bị giết sạch. Kim Cư, An Cố gần như trở thành hai tòa thành trống. Không dễ đợi đến lúc quân Đại Hán đến, tướng quân Lý Tức lại muốn lợi dụng Phu Hãn ngăn chặn quân chủ lực tây Khương, từ mặt bên phân tán đánh tan đại quân tây Khương, cho nên lần lữa không chịu phát binh đến Phu Hãn. Lúc thành Phu Hãn bị phá, người Khương giận dữ vì tổn thất nặng nề, phát tiết toàn bộ sự tức giận lên trăm họ. Nam nhân bất kể lớn nhỏ, tất thảy bị bêu đầu, nữ nhân già thì bị chém đầu, trẻ thì trước khi chết còn bị lột váy áo cưỡng dâm, ngay cả thai phụ cũng chẳng tha. Trẻ con mới sinh bị chúng ném từ trên ngựa xuống…” Mạnh Giác dừng một hồi lâu mới lạnh nhạt nói tiếp: “Địa ngục trần gian cũng chỉ đến thế.”
Trong giọng nói bình thản của Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ lại cảm thấy chóp mũi tanh nồng mùi máu, y nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Người Khương đáng hận!”
Khóe môi Mạnh Giác có nét cười nhạt nhòa, như tự trào, như thương cảm. “Người Khương cũng rất hận người Hán. Sau khi người Hán chiến thắng, để tiêu diệt sức chiến đấu của người Khương, trong ba vùng Tiên Linh, Phong Dưỡng, Lao Tỷ, toàn bộ nam nhân người Khương từ mười hai tuổi trở lên đều bị người Hán tàn sát sạch sẽ. Mùa đông năm ấy, tôi đi qua Tiên Linh, khắp nơi đều là xác chết của nữ nhân, người già, trẻ nhỏ thì chết đói. Mặc dù người Hán có ý giáo hóa, không giết người già, nữ nhân, trẻ nhỏ, nhưng rất nhiều người ở độ tuổi trung niên không còn sức lao động đều không thể qua khỏi mùa đông rét mướt.”
Lưu Bệnh Dĩ muốn nói gì đó nhưng không sao thốt được nên lời. Người Hán không hề làm sai. Tiên đế hấp hối, nội loạn thường sinh, nhà Hán khi đó còn đủ khả năng ứng phó một cuộc tấn công quy mô lớn nữa không? Nếu không làm như vậy thì người chết sẽ là người Hán. Lưu Bệnh Dĩ thở dài. “Một trận chiến, nếu nhìn từ góc độ của bách tính thì có lẽ không có người nào thật sự thắng. Chỉ có cửa nát nhà tan, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Mạnh Giác không nói gì, chỉ mỉm cười lạnh nhạt.
Trước kia Lưu Bệnh Dĩ chỉ thấy nụ cười của Mạnh Giác hờ hững, thậm chí là lạnh lùng, nhưng bây giờ đằng sau vẻ hờ hững, lạnh lùng của Mạnh Giác, y lại nhìn thấy sự bất lực khi đã trải qua hết thảy, còn cả sự thương xót mà Mạnh Giác không muốn thừa nhận. Nếu kiếm của Mạnh Giác đâm vào trái tim Vương tử Khương tộc, người Khương dũng mãnh hiếu chiến há có thể không báo thù? Như vậy địa ngục trần gian mà Mạnh Giác từng tận mắt chứng kiến sẽ tái hiện, sẽ có bao nhiêu người phải chết? Hai mươi vạn hay ba mươi vạn? Lại có bao nhiêu tòa thành trì biến thành địa ngục trần gian? Khắc Nhĩ Tháp Tháp là một người thông minh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ. Mặc dù Mạnh Giác không muốn nhìn thấy chiến tranh, nhưng nếu như chiến tranh thật sự bùng nổ, Mạnh Giác tuyệt đối sẽ không chỉ tàn sát đàn ông trai tráng từ mười hai tuổi trở lên của Khương tộc.
Phủ Đại tư mã đại tướng quân.
Hoắc Sơn, Hoắc Vân quỳ dưới đất, Hoắc Vũ nằm sấp trên ghế dài bằng liễu. Có hai gia đinh đang đánh Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ cắn chặt răng, không nói câu nào.
Hoắc Quang lạnh lùng nhìn hai gia đinh. Dưới ánh mắt của Hoắc Quang, hai gia đinh không dám nương tay, mỗi gậy đánh xuống đều dùng sức rất mạnh. Mông Hoắc Vũ nhanh chóng nhuốm máu đỏ, Hoắc phu nhân ở ngoài phòng khóc lóc kêu trời kêu đất: “Lão gia, lão gia, nếu lão gia đánh chết nó thì tôi cũng không thiết sống nữa…” Vừa nói bà ta vừa vùng vẫy muốn vào trong nhà, gia đinh ngăn ngoài cửa lại giữ chặt cửa phòng không cho Hoắc phu nhân vào.
Hoắc Thành Quân trong mắt có lệ, giữ chắc cánh tay mẫu thân, muốn khuyên bảo bà vài câu: “Phụ thân đang trong cơn giận dữ, mẫu thân càng khóc lại càng chọc giận phụ thân.”
Nhưng không ngờ bà ta lại lật tay tát thẳng vào mặt nàng ta. “Tao sớm đã nói không cho mày qua lại với cái thằng Mạnh Giác mà mày không nghe. Mày xem mày đã gây ra tai họa gì, ca ca của mày có bị làm sao, tao sẽ cảm thấy vô cùng hối hận vì đã sinh ra mày…”
Hoắc Thành Quân lảo đảo vài bước, suýt ngã xuống đất, nha đầu Tiểu Thanh vội giơ tay đỡ lấy nàng ta.
Từ nhỏ đến lớn, vì được Hoắc Quang chiều nên Hoắc Thành Quân gần như chưa bị ai nói nặng lời bao giờ, nhưng từ khi Mạnh Giác… Mẫu thân đã không còn hòa nhã với nàng ta nữa, ca ca cũng hay châm chọc, khiêu khích. Mới ngày hôm trước, người đó còn cùng nàng ta đi mua son, còn dịu dàng dìu nàng ta xuống xe ngựa. Nhưng ngay cả khóc nàng ta cũng không thể khóc, bởi việc này đều do nàng ta, có sao cũng là đáng đời. Ngơ ngác nhìn mẫu thân đấm ngực giậm chân khóc lóc, trong mắt Hoắc Thành Quân lại không có một giọt nước mắt.
Thấy Hoắc Vũ đã ngất xỉu, ánh mắt Hoắc Quang vẫn lạnh như băng, không nói một lời, hai gia đinh cũng không dám dừng tay, chỉ có thể vừa cố kìm mồ hôi lạnh vừa ra sức đánh tiếp. Hoắc Sơn, Hoắc Vân dập đầu, khóc lóc cầu xin: “Bá bá, bá bá, đều là lỗi của chúng cháu, chúng cháu biết lỗi rồi, xin bá bá trách phạt chúng cháu.”
Nghe thấy tiếng khóc của Hoắc Sơn và Hoắc Vân, Hoắc phu nhân biết nếu còn bị đánh tiếp thì chỉ sợ Hoắc Vũ không chết cũng tàn phế. Hoắc phu nhân kêu thảm, dùng đầu đập cửa. “Lão gia, lão gia, xin lão gia, xin lão gia, tôi xin lão gia…”
Hoắc Thành Quân đẩy tay Tiểu Thanh ra, liếc nhìn nô bộc. “Dìu phu nhân về phòng nghỉ ngơi.”
Nô bộc chần chừ không động, Hoắc Thành Quân liền mỉm cười. “Không nghe thấy ta nói gì sao? Đều muốn về quê hết sao?”
Vẻ mặt khi nói chuyện của Hoắc Thành Quân lại có vài phần giống Hoắc Quang, ẩn trong vẻ mỉm cười nhã nhặn là sự lạnh lùng đã tính toán trước, đám nô bộc rùng mình, mấy người liền bước nhanh tới kéo Hoắc phu nhân. Trán Hoắc phu nhân đã chảy máu, bà ta không ngừng kêu khóc ầm ĩ. Bị ánh mắt của Hoắc Thành Quân bức bách, đám nô bộc cưỡng chế kéo Hoắc phu nhân rời đi. Hoắc Thành Quân tiến lên gõ cửa: “Cha, là Thành Quân. Con gái có mấy câu cần nói.”
Trong lòng Hoắc Quang, Hoắc Thành Quân không giống những đứa con khác. Nghe thấy giọng nói bình tĩnh không dao động của nàng ta, trong lòng Hoắc Quang lại có một tia vui mừng, phất tay ra hiệu cho đầy tớ mở cửa. Nhìn thấy nửa bên mặt Hoắc Thành Quân sưng lên, Hoắc Quang chợt cảm thấy chán ghét Hoắc phu nhân. “Thành Quân, để hầu gái xoa mặt giúp con trước đã…”
Hoắc Thành Quân quỳ xuống trước mặt Hoắc Quang. “Cha, xin cha lệnh cho tất cả những người không phải họ Hoắc đều lui ra ngoài.”
Hai nô bộc cầm gậy lập tức nhìn về phía Hoắc Quang, Hoắc Quang chăm chú nhìn Hoắc Thành Quân, khẽ gật đầu. Tất cả đám người hầu trong nhà lập tức đi ra, đóng chặt cửa lại. Hoắc Sơn, Hoắc Vân ngơ ngác nhìn Hoắc Thành Quân, bọn chúng cầu xin thế nào cũng vô dụng, không biết Hoắc Thành Quân nói gì mà có thể khiến Hoắc Quang nguôi giận. Hoắc Thành Quân ngẩng đầu nhìn Hoắc Quang. “Việc đại ca đã làm có lẽ suy nghĩ chưa được chu đáo, nhưng cũng chẳng có gì sai, cha trách phạt quá mức sao có thể để chúng con tâm phục?”
Hoắc Sơn, Hoắc Vân vội quát: “Thành Quân”, rồi lại vội vàng nói với Hoắc Quang: “Thúc thúc…”
Hoắc Quang thoáng nhìn bọn chúng, ra hiệu cho bọn chúng câm miệng, lạnh giọng hỏi Hoắc Thành Quân: “Tại sao con không thể tâm phục?”
“Thứ nhất, vị trí của họ Hoắc hôm nay chỉ có phụ thuộc vào thái tử thì mới có thể đảm bảo an bình cho tương lai, nếu không chẳng những Hoàng thượng mà cả thái tử sau này đều sẽ muốn làm họ Hoắc suy yếu, hoặc diệt trừ họ Hoắc. Vân Ca được Hoàng thượng sủng ái, nếu sinh long tử trước, cho dù cô ta xuất thân thấp hèn nhưng có tiền lệ của Vệ phu nhân, được phong hoàng hậu cũng không phải không thể. Một khi Thượng Quan Hoàng hậu bị phế, họ Hoắc chẳng khác gì bị mất một cánh tay. Đại ca muốn trừ bỏ Vân Ca thì có gì là sai? Thứ hai, nếu đại hoàng tử Vân Ca sinh ra được phong làm thái tử, bá quan ủng hộ, thiên hạ tán thành, sinh cơ của họ Hoắc sẽ không còn. Những gì đại ca làm tối nay là để bảo vệ an bình của cả gia tộc, có gì là sai? Thứ ba, Hoàng thượng ngu si không viên phòng với Hoàng hậu, trong buổi quốc yến hôm nay Hoàng hậu lại chỉ có thể ngồi bên dưới, chỗ ngồi cạnh Hoàng thượng để cho ai? Hoàng thượng cho họ Hoắc một bạt tai nặng nề trước mặt người thiên hạ, nếu chúng ta vẫn yên lặng, như vậy bá quan triều đình mềm nắn rắn buông, sau này sẽ gây ra đủ thứ chuyện cho chúng ta xem. Không nói cái khác, chỉ riêng nữ nhân được đưa vào hậu cung cũng sẽ cuồn cuộn không dứt. Chúng ta có thể cản được một hai, nhưng chúng ta có thể cản được tất cả sao? Tối nay đại ca đáp lễ Hoàng thượng một bạt tai vang dội, để Hoàng thượng và bá quan đều biết, không thể dễ vuốt râu hùm, có gì là sai? Thứ tư, đại ca liệu sự chu đáo, hai kẻ xâm phạm Vân Ca đều đã ngã chết tại chỗ. Tra từ chỗ thị vệ chỉ có thể truy ra được Phùng Tử hạ lệnh, xích mích của Phùng Tử và Mạnh Giác cả thiên hạ đều biết rõ, hắn muốn đối phó với người tình cũ của Mạnh Giác là chuyện rất hợp lý. Con gái đoán là lúc này Phùng Tử đã sợ tội tự sát rồi, như vậy càng không thể tra ra được. Cho dù trong lòng Hoàng thượng biết đây là việc làm của nhà họ Hoắc nhưng không có bằng chứng thì có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn lại dám làm khó dễ phụ thân vì một cung nữ? Không sợ bêu danh thiên cổ, ngu ngốc thất đức, vứt bỏ trung lương hay sao? Cho dù hắn không muốn làm hiền quân nhưng cũng phải lo ngại quân ép thần phản!”
Hoắc Thành Quân nói bằng giọng lạnh lùng, mọi người liền quên mất nàng ta chẳng qua chỉ là một thiếu nữ chưa đầy song thập. Hoắc Quang cười lạnh. “Kế hoạch của ta bị việc làm lỗ mãng của Vũ Nhi xáo trộn hết, bây giờ theo lời bào chữa của con, tất cả những gì nó làm lại là đúng hết sao?”
“Mặc dù đại ca có sai, nhưng sai ở chỗ đã ra tay thì không được thất bại. Đại ca chọn tối nay để tiêu diệt Vân Ca, bất kể là thiên thời hay địa lợi đều tốt cả, nhưng đại ca đã làm theo ý mình hơi quá. Đáng lẽ đại ca nên báo cho cha một tiếng để cha giữ tất cả những người dự tiệc lại tiền điện, không cho bất kỳ ai được rời khỏi, cũng không cho bất kỳ ai báo tin vào. Nếu thế bây giờ đại ca đã không phải ở đây chịu đòn mà đang được tiểu đệ, tiểu muội kính rượu trong bữa tiệc gia đình. Nhưng sai lầm của đại ca cũng do cha một nửa. Nếu đại ca biết cha chịu ủng hộ đại ca diệt trừ Vân Ca thì tại sao đại ca lại không thông báo cho cha kia chứ? Chính vì đại ca không đoán ra được tâm tư của cha, cho nên mới tự ý làm như vậy.”
Hoắc Quang không nói một lời. Trong phòng là sự yên lặng nặng nề như cơn bão sắp ập đến.
Hoắc Thành Quân lại chỉ lẳng lặng nhìn Hoắc Quang, ánh mắt không chút tránh né và sợ hãi.
Hoắc Sơn, Hoắc Vân thầm thở ra, vội dập đầu hùa theo.
Đợi người hầu khiêng Hoắc Vũ đi, Hoắc Quang cho Hoắc Thành Quân, Hoắc Sơn và Hoắc Vân đang quỳ dưới đất đứng lên. Hoắc Sơn và Hoắc Vân hết sức thận trọng ngồi về vị trí. Hoắc Thành Quân dăm ba câu đã hóa giải cơn giận của Hoắc Quang, cứu được đại ca nhưng sắc mặt không có chút vui mừng, người ngồi trên ghế lại mang dáng vẻ ngơ ngẩn, bi thương.
Hoắc Quang nói với Hoắc Sơn, Hoắc Vân: “Như Thành Quân phán đoán, ta đã sai người xử lý việc này chu toàn, Hoàng thượng chắc chắn không thể tra được. Nhưng sau này phải làm thế nào? Các ngươi nói suy nghĩ của mình trước.”
Hoắc Sơn và Hoắc Vân nhìn nhau một hồi, Hoắc Vân nói: “Chuyện lần này chắc chắn sẽ làm Hoàng thượng toàn lực đề phòng, sau này muốn tiếp tục hạ thủ với Vân Ca e là sẽ rất khó khăn, chỉ sợ không thể làm được trong thời gian ngắn. Nếu trong hai, ba tháng tới Vân Ca có thai thì…” Y thở dài rồi nói tiếp: “Dù sao thị vệ cũng chỉ canh gác cửa cung đình, không thể ra vào hậu cung tùy ý. Tất cả hoạn quan đều là người của Vu An. Cung nữ trong cung dù có người của chúng ta nhưng đều là nô tài chỉ biết nghe lệnh làm việc, không hề có nhân tài có thể một mình đảm đương một phía. Hoàng hậu đã sắp mười bốn tuổi, theo lý đã có thể cai quản hậu cung nhưng nó lại không quan tâm gì đến chuyện này. Nếu không, trong có Hoàng hậu, ngoài có chúng ta, cho dù Hoàng thượng có sủng hạnh nữ nhân khác cũng tuyệt đối không thể để người đó sinh hoàng tử trước được.”
Hoắc Quang thở dài, Hoắc Vân đã nói đúng tâm sự trong lòng ông ta. Tiểu Muội mặc dù là Hoàng hậu nhưng đối với họ Hoắc thì giờ đây Tiểu Muội chỉ là một vật trang trí để giữ thể diện, không có bất cứ sự trợ giúp thực tế nào. Tiểu Muội mang danh hoàng hậu, vốn có thể giúp họ Hoắc nắm giữ hậu cung thông qua tay nàng ta nhưng giờ đây họ Hoắc lại không làm gì được hậu cung, trong lòng Hoắc Quang tuy có ý nghĩ khác nhưng Hoắc Thành Quân…
Đứa con gái này khác người, kết quả của sự miễn cưỡng chỉ sợ sẽ không như mong muốn.
Hoắc Thành Quân lạnh lùng nói: “Cha, con gái sẵn lòng vào cung.”
Hoắc Sơn, Hoắc Vân hết kinh ngạc rồi lại vui mừng, vội vã xác nhận: “Ý muội là…”
Hoắc Thành Quân đón ánh mắt thăm dò của Hoắc Quang, miễn cưỡng nở nụ cười.
Trong đầu nàng ta lóe lên vô số hình ảnh.
Khi còn bé vui đùa với đám bạn, khi chơi trò đám cưới, nàng ta đã tự tin nói: “Phu quân của Thành Quân sau này phải là rồng trong loài người.”
Sự vui mừng khi lần đầu gặp Mạnh Giác, rồi lần sau…
Nàng ta ngượng ngùng, Mạnh Giác vui mừng.
Cùng Mạnh Giác cưỡi ngựa song song, Mạnh Giác từng ân cần đỡ nàng ta lên ngựa.
Y đánh đàn cho nàng ta nghe, hai người mỉm cười khi ánh mắt chạm nhau.
Nàng ta bưng bánh ngọt tự tay làm cho y ăn, y từng khen bánh ngon.
Y từng dịu dàng hái hoa tặng nàng ta.
Đi dạo dưới ánh trăng, hai người cũng từng cao giọng cười.
Lần đầu tiên cầm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn nhau…
Trái tim đập như hươu con chạy loạn, nếu là hôm nay, còn có thể bị đánh hạ nữa hay không?
Khoảnh khắc y xoay người không hề lưu luyến cũng chính là lúc trái tim thiếu nữ của nàng ta đã bị chôn vùi.
Từ nay trở đi, những chuyện này đều là kiếp trước đã chết.
Kiếp này, nàng ta sẽ…
Nụ cười của Hoắc Thành Quân mệt mỏi, yếu ớt, ánh mắt lại kiên cường sau khi đã đoạn tuyệt. “Cha, con gái sẵn lòng vào cung, giúp họ Hoắc quản lý hậu cung.”