Một hôm, Vân Ca vào cung gặp Hứa Bình Quân, thấy Hứa Bình Quân cả ngày buồn bực trong Tiêu Phòng điện liền chủ động đề nghị ra ngoài đi dạo. Hai tỷ muội vừa đi vừa trò chuyện, thoáng cái đã đi tới hồ Lâm. Lá sen mới mọc không lâu, những hình tròn nhỏ xanh biếc lập lờ nổi trên mặt nước. Hai người nhìn trời nhìn nước, trong lòng có muôn vàn tâm tư, cả hai đều yên lặng không nói gì.
Đột nhiên một tiếng sáo truyền đến theo gió mát. Vân Ca và Hứa Bình Quân cùng nhìn ra xa theo hướng có tiếng sáo. Nơi tận cùng của mặt hồ gợn sóng, bóng liễu như sương, một chiếc thuyền nhỏ từ từ đi ra. Một nữ nhân áo đỏ đang ngồi trên đầu thuyền thổi sáo.
Vân Ca và Hứa Bình Quân đều ngừng thở, tim đập thình thịch. Chiếc thuyền dần dần đến gần. Nữ nhân trên thuyền quay lại nhìn thấy Hứa Bình Quân, vội vàng đứng lên định vấn an: “Hoàng hậu nương nương!”
Thấy rõ là Trương Lương nhân, Vân Ca và Hứa Bình Quân thở ra một hơi thật dài, khóe mắt không hiểu sao lại ươn ướt.
Hứa Bình Quân cao giọng nói: “Người ở trên thuyền không cần thi lễ.”
Hoạn quan chống thuyền cập vào bờ, cẩn thận đỡ Trương Lương nhân rời thuyền. Lúc này Hứa Bình Quân mới phát hiện bụng Trương Lương nhân nhô lên. Nàng ta nói với chính mình không cần để ý, nhưng dù sao cũng không phải là người không liên quan, trong lòng vẫn đột nhiên đau nhói.
Sau khi lên bờ, Trương Lương nhân lập tức thi lễ với Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân gượng cười: “Không cần thi lễ, ngươi thân thể không tiện, nên nghỉ ngơi nhiều vào.”
Nói xong, không đợi Trương Lương nhân nói gì, Hứa Bình Quân đã kéo Vân Ca rời đi.
Vân Ca im lặng không nói, quay lại thoáng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Trương Lương nhân, chỉ biết thở dài. Hứa Bình Quân vẫn không quen được với quy luật sinh tồn của cung đình.
Hứa Bình Quân đang đi, bước chân chợt loạng choạng, Vân Ca vội đỡ nàng ta. Hứa Bình Quân dựa vào cánh tay Vân Ca, cúi người nôn khan. Vân Ca sinh nghi, đặt tay lên cổ tay nàng ta. “Tỷ, đã bao lâu tỷ không có rồi?”
Hứa Bình Quân đứng thẳng lên, hoang mang nói: “Không thể, tỷ và Hoàng thượng đã rất lâu không gặp nhau rồi.”
“Em bé đã hơn hai tháng rồi! Hứa tỷ, tỷ đúng là người hồ đồ! Năm đó vừa có Hổ Nhi tỷ đã biết rồi, bây giờ đã hơn hai tháng còn không tin.”
Sắc mặt Hứa Bình Quân dần tái nhợt, Vân Ca mỉm cười ôm nàng ta. “Hứa tỷ, đây là chuyện tốt, nên vui vẻ.”
Hứa Bình Quân nhớ lần cuối cùng ngủ với Lưu Tuân chính là đêm nàng ta quỳ trong tuyết ngoài Chiêu Dương điện. Người nàng ta khẽ run lên. “Em bé nên sinh ra trong tình yêu thương của cha mẹ, không nên là kết tinh của nghi kỵ và oán hận giữa cha mẹ, như vậy sẽ không được thần linh bảo vệ.”
Vân Ca chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: “Người bảo vệ nó là tỷ chứ không phải thần linh. Chỉ cần sau này tỷ thương nó, nó sẽ được hạnh phúc.”
Sự hoang mang của Hứa Bình Quân dần dần biến mất, nghĩ đây có thể chính là đứa con cuối cùng của nàng ta. Nếu không ưu ái nàng ta, tại sao thần linh lại ban cho nàng ta đứa con này? Trong lòng dần cảm thấy vui sướng, Hứa Bình Quân mỉm cười, nói: “Hổ Nhi cũng nên có một đệ đệ, muội muội để chơi cùng.”
Vân Ca cười, gật đầu. “Dạo này tinh thần tỷ không tốt, sức khỏe kém xa lúc có thai Hổ Nhi. Để muội về bảo Mạnh Giác kê mấy thang thuốc cho tỷ uống. Những chuyện lộn xộn đó tỷ không cần để ý tới, cứ yên tâm dưỡng thai mới là quan trọng.”
Hai người vừa nói vừa đi về Tiêu Phòng điện.
***
Hết ngày lại đêm, thời gian vùn vụt trôi qua, thoáng cái đã đến mùa hè.
Như dự đoán của Vân Ca, Hoắc Quang quả nhiên dốc sức chuẩn bị tập kết đại quân, đưa quân lên tây bắc thảo phạt Khương tộc, nhân tiện bí mật thanh trừ thế lực bảo thủ ở Ô Tôn, lập con trai của Giải Ưu công chúa làm vua Ô Tôn, đuổi thế lực Hung Nô và Khương tộc ra khỏi Tây Vực, khiến các nước Tây Vực hoàn toàn xưng thần trước Đại Hán.
Lưu Tuân tỏ ra thờ ơ với việc này, hơn nữa các nho sinh trong triều đều ghét chiến tranh, cảm thấy tình hình hiện nay rất tốt, cho nên trong triều đình đều là tiếng phản chiến.
Môn sinh họ Hoắc mặc dù đông đảo nhưng gặp Hoàng đế thờ ơ và đám nho sinh với những lời nói sắc bén, hơi một tí đã lôi dân sinh an khang ra giảng giải, việc thực hiện ý đồ của Hoắc Quang cũng khó khăn. Dù sao một trận chiến cũng liên quan tới rất nhiều thứ, từ trung binh đến lương thảo, từ vũ khí đến chiến mã, cho dù Hoắc Quang có quyền thế ngập trời cũng gặp phải rất nhiều khó khăn.
Trong lúc phe chủ chiến và phe chủ hòa giằng co nhau không quyết định được, các nhà buôn lớn đi lại trên con đường tơ lụa liên danh dâng sớ, kể lại những gì được nhìn được nghe trên con đường tơ lụa, nói rõ tầm quan trọng của cửa ngõ Tây Vực đối với khu vực Trung Nguyên. Tây Vực là cửa ngõ để nhà Hán đi ra thế giới. Nếu Tây Vực bị chặn, nhà Hán sẽ như bị nhốt trong nhà, trao đổi văn hóa, y thuật và kỹ thuật với ngoại giới, chỉ có thể giậm chân tại chỗ. Họ còn nói rất khảng khái, từ Văn Đế, Cảnh Đế đến Vũ Đế, lại từ thời Vũ Đế đến bây giờ, sự thay đổi địa vị thương nhân nhà Hán tại Tây Vực như cùng một nhịp thở với sức mạnh quốc gia của nhà Hán. Thời Văn, Cảnh, người Tây Vực sợ hãi Hung Nô, miệt thị người Hán, bán cho Hung Nô thức ăn ngon nhất và cho Hung Nô thuê những người dẫn đường tốt nhất, bán ngựa và lạc đà tồi nhất cho người Hán với giá cao, thậm chí còn cướp đoạt hàng hóa và tàn sát thương nhân người Hán. Thời Vũ Đế, thương nhân nhà Hán đi qua nơi nào cũng được tiếp đón long trọng như vương hầu, Hung Nô phải bôn ba tránh né. Còn bây giờ, dù chưa đến mức rơi vào tình cảnh bi thảm như thời Văn, Cảnh nhưng trong mắt người Tây Vực, bọn họ chỉ là một đám thương nhân đến từ một đế quốc đang dần suy tàn, thường có cử chỉ ngạo mạn, vô lễ. Cuối cùng họ hứa hẹn: “Mong dốc sức mỏng giúp quốc gia. Nước không mạnh thì dân không có địa vị, mà dân không vinh quang thì nước không hưng thịnh. Chúng thảo dân kính cần cúi đầu chúc một đời mình quân thành tựu bá nghiệp muôn đời!”
Lưu Tuân biết rõ phía sau bản sớ này có nhiều bí ẩn, nhưng đọc đến cuối cùng vẫn lộ vẻ xúc động, cảm xúc cuồn cuộn, chỉ muốn rút kiếm hú dài, chỉ hướng giặc Hồ.
Đám nho sinh vẫn rầm rì nói thương nhân hám lợi, bọn họ làm như thế chẳng qua chỉ là hy vọng Đại Hán mở một con đường thông thương bình an, thông thoáng để bọn họ có thể thuận lợi kiếm tiền.
Lưu Tuân hỏi Mạnh Giác: “Mạnh Thái phó nghĩ thế nào?”
Mạnh Giác cười, hỏi các vị nho sinh chỉ trích thương nhân: “Những thương nhân này có phải con dân Đại Hán không?”
Một quan văn lanh mồm lanh miệng nói: “Đương nhiên phải.”
“Bọn họ buôn bán có nộp thuế má không?”
“Đương nhiên! Nếu bọn chúng dám không nộp…”
“Bọn họ đã là con dân Đại Hán, bọn họ đã nộp thuế cho triều đình để nuôi sống quan lại và binh lính, như vậy chẳng lẽ bọn họ lại không nên mong quốc gia của bọn họ bảo vệ bọn họ hay sao?”
Mấy quan lại lắp bắp không nói nên lời. “Chuyện… chuyện này… cần bàn bạc kỹ hơn. Một trận chiến sẽ khiến muôn dân thiên hạ khổ sở, lợi ích của một số ít thương nhân…”
Mạnh Giác không để ý đến bọn họ, chỉ cao giọng nói với Lưu Tuân: “Phạm thiên uy Đại Hán ta, dù xa ngàn dặm cũng phải giết!”
Giọng nói của Mạnh Giác át hết tất cả mọi tiếng bàn luận, cả đại điện im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Trong yên lặng, tiếng Mạnh Giác như vàng đá rơi xuống đất, mỗi chữ đều tràn ngập sức mạnh: “Nhà Hán như vậy mới xứng là Đại Hán!”
Trong ánh mắt y còn có một câu không nói ra miệng: Quân chủ như vậy mới xứng là bá chủ!
Bá quan trên triều đình mỗi người một vẻ mặt, bầu không khí trở nên căng thẳng, bất an.
Lưu Tuân kìm cơn sóng lớn trong lòng xuống, mỉm cười điềm nhiên như không, hỏi Trương An Thế: “Trương Tướng quân nghĩ thế nào?” Nhưng ánh mắt Lưu Tuân vẫn nhìn Mạnh Giác chằm chằm.
Trương Thế An nhìn thấy ánh sáng quen thuộc lại xa lạ trong mắt Lưu Tuân. Khi tiên đế Lưu Triệt lệnh cho Trương Khiên đi sứ Tây Vực, lệnh cho Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh Hung Nô, gả Tế Quân Công chúa, Giải Ưu Công chúa sang Tây Vực, trong mắt cũng có ánh sáng như vậy. Đó là ánh sáng khát vọng thành tựu thiên thu của nam nhân không cam lòng với những gì tầm thường, cũng là ánh sáng khát vọng quốc gia hùng mạnh của một đời quân vương.
Trương An Thế cung kính cúi người, trả lời không nhanh không chậm: “Nếu Hoàng thượng muốn làm một vị quân vương hiền đức thì động không bằng tĩnh, không nhiễu dân, không tốn tiền. Nhưng nếu Hoàng thượng muốn làm một quân vương nổi danh như Chu Văn Vương, Chu Vũ Vương, Cao Tổ Hoàng đế, Hiếu Vũ Hoàng đế thì hùng công vĩ nghiệp chắc chắn không rời được đao thương kiếm kích!”
Hoắc Quang lập tức chớp thời cơ. “Sau khi Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh quét ngang vương đình Hung Nô, Hung Nô phân hóa thành nam, bắc Hung Nô. Nam bắc Hung Nô hai bên không hợp nhau, thường xuyên đánh trận. Nếu triều đình ta có thể đại phá Khương tộc, khiến Ô Tôn triệt để quy thuận, thế lực cuối cùng của Hung Nô tại Tây Vực sẽ bị hóa giải, triều đình ta cùng bắc Hung Nô sẽ hình thành xu thế giáp công nam bắc đối với nam Hung Nô. Có lẽ Hoàng thượng có thể dùng việc này để ép nam Hung Nô cúi đầu xưng thần với bệ hạ. Đây chính là ước mơ đến cuối đời vẫn chưa thực hiện được của tiên đế Hiếu Vũ Hoàng đế!”
Trong đại điện yên tĩnh không một tiếng động, người người đều nín thở chờ quyết định của Lưu Tuân trong giờ khắc này. Quyết định này không chỉ sẽ ảnh hưởng đến nhà Hán mà còn ảnh hưởng đến Hung Nô, Khương tộc, Tây Vực thậm chí cả thiên hạ, không chỉ ảnh hưởng đến người Hán hiện nay mà còn sẽ ảnh hưởng đến con cháu người Hán mấy trăm năm, cả ngàn năm sau.
Ánh mắt Lưu Tuân lần lượt quét qua khuôn mặt các đại thần dưới điện, nhìn đến người nào người đó cúi đầu. Trong nhát mắt, đột nhiên y hạ quyết tâm, đứng lên, cao giọng nói: “Chuẩn tấu của Hoắc Đại tướng quân, tập kết hai trăm ngàn đại quân, liên hợp Ô Tôn đánh Khương tộc!”
Bá quan quỳ xuống dưới chân Lưu Tuân, đồng thanh hô to: “Bệ hạ anh minh!”
Trong tiếng hô như tiếng sấm, Lưu Tuân nhìn ra xa ngoài điện, hùng tâm tràn ngập, tráng chí bay cao.
Từ khi Hiếu Vũ Hoàng đế Lưu Triệt băng hà, nhà Hán vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức. Đây là lần đầu tiên dốc quốc lực phát động chiến dịch quy mô lớn trong vòng mười mấy năm qua. Trên triều đình, những nam nhân trẻ tuổi sôi trào nhiệt huyết, xắn tay áp thề phá giặc, chuẩn bị lập công nơi sa trường. Không khí trong dân gian lại hoàn toàn trái ngược với triều đình, sợ hãi và chán ghét chiến tranh, gần như nhà nào cũng có tiếng khóc. Chinh phu ra đi không trở lại, có lẽ đã hoá thành xương trắng giữa sa trường, lại vẫn là người trong mộng của chinh phụ chốn khuê phòng.
Hứa Bình Quân và Vân Ca áo vải đi lại trên đồng ngoài bãi. Đi qua nhà nào cũng thấy có nữ nhân lặng lẽ rơi lệ, có bà lão tóc trắng xóa, cũng có thiếu nữ tuổi xanh. Chỉ có những cậu bé còn đang vui vẻ đùa nghịch, lớn tiếng gọi cha anh, không hề biết đây có thể là ký ức cuối cùng đối với cha và ca ca của mình.
Hứa Bình Quân lòng nặng như chì, càng đi càng trầm mặc. Khi hai người ngồi lên xe ngựa về cung, Hứa Bình Quân hỏi: “Thành tựu thiên thu của một người có lẽ phải đổi bằng hàng vạn bộ xương khô. Nếu nhân nhượng cầu toàn có lẽ sẽ có thể tránh được chiến sự. Hoàng thượng làm như thế rốt cuộc là đúng hay sai?”
Vân Ca cũng không có cách nào trả lời câu hỏi của nàng ta, yên lặng rất lâu mới nói: “Có một số việc không thể không làm. Đúng như lời những thương nhân đó, nước không mạnh thì dân không có địa vị, mà dân không vinh quang thì nước không hưng thịnh. Hứa tỷ, chẳng lẽ lúc nói đến đất nước mình, tỷ không muốn kiêu ngạo nói: ‘Ta là người Đại Hán’ sao? Muội tin rằng những nam nhân này sẵn sàng chiến đấu vì Đại Hán. Chuyện đã nhất định phải xảy ra, việc chúng ta cần làm không phải hỏi đúng hay sai mà phải hỏi làm thế nào để những nam nhân này không có nỗi lo phía sau, để con trai và đệ đệ của bọn họ yên ổn lớn lên. Nhiều năm sau, cho dù không nhớ rõ mặt mũi cha anh cũng có thể kiêu ngạo nói với người khác rằng, cha và ca ca của tôi hy sinh vì nước, chết trận sa trường, là đại anh hùng!”
Hứa Bình Quân nhăn nhó thở dài. “Muội nói chuyện rất có phong phạm của con nhà tướng.”
Vân Ca mỉm cười, lắc cánh tay Hứa Bình Quân. “Cười một cái nào! Tinh thần của con người có ảnh hưởng lẫn nhau. Nhìn thấy một Hoàng hậu mặt mũi nhăn nhó, chắc chắn người ta lại càng u sầu. Chết trận sa trường là có khả năng, nhưng áo gấm về quê cũng hoàn toàn có thể xảy ra.”
Hứa Bình Quân nặn ra một nụ cười. “Thế này được chưa?”
Vân Ca kêu lên một tiếng, đẩy Hứa Bình Quân ra. “Được rồi! Được rồi! Tỷ tiếp tục nhăn nhó đi! Cười như tỷ thế này, văn nhân mặc khách đâu còn cần mượn hình ảnh quạ réo đêm, đỗ quyên khóc nữa?”
Hứa Bình Quân dù trong lòng ngổn ngang trăm mối nhưng cũng bị Vân Ca chọc phải bật cười.
Vừa đi tới cổng thành đã thấy người đến người đi, ngoài vào trong ra, cổng thành chật như nêm cối.
Bởi vì Hứa Bình Quân cải trang vi hành, không có người mở đường nên xe ngựa không tiến lên được, đành phải bỏ xe đi bộ. Vu An và Phú Dụ một trước một sau bảo vệ Hứa Bình Quân và Vân Ca.
Vân Ca hỏi thăm những người bên cạnh xem đã xảy ra chuyện gì. Sau khi hỏi liền mấy người mới hiểu rõ được chân tướng sự tình.
Thì ra là trong lúc đa số người dân đều ghét chiến tranh, tự nhiên lại xuất hiện lời đồn, nói nhà Hán bây giờ không có tướng binh, hoàn toàn không thích hợp để xuất binh đánh trận. Trước kia có Vệ Đại tướng quân, Hoắc Tướng quân và Vệ Đại tướng quân chết, Hiếu Vũ Hoàng đế dốc hết quốc lực Đại Hán, phát binh hai trăm ngàn, chết vô số người mới miễn cưỡng đánh ngang tay với một Đại Uyển nhỏ bé. Lần này lại phát binh hai trăm ngàn, đối thủ là Khương tộc cường đại hơn Đại Uyển nhiều, không biết lại chết bao nhiêu người. Tin đồn càng lan truyền càng thái quá, ngay cả các binh lính trong doanh trại cũng mang ngày sinh tháng đẻ của các tướng quân trong triều đi tìm người xem số, xem bọn họ có phải tướng tinh thật không.
Đối mặt với kỵ binh dũng mãnh của Khương tộc, trận này còn chưa đánh mà sĩ khí đã ủ ê. Để cổ vũ sĩ khí, Lưu Tuân tuyên chỉ gặp mặt trăm họ và binh lính tại cổng thành, nghe nói còn có nương nương xuất hiện.
Xem dáng vẻ ngỡ ngàng của Hứa Bình Quân đã biết nàng ta hoàn toàn không biết gì về việc này. Vân Ca dắt tay Hứa Bình Quân, cũng chen vào trong đám người đang đợi Hoàng đế giá lâm.
Sau khi đợi một hồi lâu, Lưu Tuân mặc long bào xuất hiện trên lầu thành, nương nương bên cạnh là Hoắc Thành Quân. Từ dưới nhìn lên, Lưu Tuân cao lớn uy nghiêm, Hoắc Thành Quân sang trọng, đoan trang như thần linh trong tranh vẽ.
Lưu Tuân quay mặt xuống nhìn các con dân của y, cao giọng phân tích tầm quan trọng của cuộc chiến tranh này.
Mới đầu mọi người còn tập trung lắng nghe, nhưng sau đó nghe thấy tây Khương, trung Khương, Ô Tôn, Khâu Từ gì đó, những cái tên này cách họ quá xa xôi, rất nhiều người thậm chí chưa bao giờ nghe thấy tên những quốc gia như Ô Tôn, Khâu Từ này, dần dần bắt đầu lơ đãng, chú ý đến những người như thần tiên trên lầu thành.
“Hoàng hậu nương nương thật là xinh đẹp.”
“Đó không phải là hoàng hậu nương nương! Đó là Hoắc Tiệp dư. Trước kia tôi đã gặp Hoắc Tiệp dư xuống xe ngựa trước cửa phủ Hoắc Đại tướng quân.”
“Nghe nói Hoàng hậu nương nương xuất thân thấp hèn, sao có thể có quý khí như thế này được?”
“Thảo nào Hoàng thượng không để Hoàng hậu nương nương cùng xuất hiện.”
“Đương nhiên, bà cho rằng ai cũng có thể làm mẫu nghi thiên hạ à?”
Vân Ca nắm chặt tay Hứa Bình Quân, lo lắng nhìn nàng ta. Hứa Bình Quân gượng cười, tỏ ý mình không sao nhưng sắc mặt tái nhợt của nàng ta rõ ràng cho thấy điều ngược lại.
Sau khi nói xong, Lưu Tuân không hề nhận được phản ứng như mong muốn, mặc dù trăm họ hô to bệ hạ vạn tuế nhưng trong giọng nói của họ không có sức mạnh mà Lưu Tuân trông chờ, trái tim y không khỏi trĩu nặng. Cuộc chiến tranh này rốt cuộc có mấy phần hy vọng thắng lợi?
Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Tuân, Hoắc Thành Quân nhỏ giọng nói: “Bệ hạ có thể để thần thiếp nói với họ mấy câu không?”
Lưu Tuân gật đầu với vẻ kinh ngạc.
Hoắc Thành Quân đi về phía trước vài bước, ả nhìn trăm họ đông nghịt dưới lầu thành, giọng nói trong vắt: “Vì cuộc chiến tranh này, Hoàng thượng đêm không ngủ yên, ngày ngày nghĩ kế. Tất cả không phải vì chính mình mà là vì sự an ổn của thiên hạ Đại Hán, sự an ổn của tất cả con dân. Bản cung là một nữ nhân yếu đuối không thể lãnh binh xuất chinh chia sẻ gánh nặng cho Hoàng thượng, dốc sức vì muôn dân thiên hạ. Việc bản cung có thể làm được chính là từ hôm nay sẽ giảm bớt chi phí, quyên tiền bạc làm quân lương, cố gắng giúp Hoàng thượng bớt một chút lo lắng về quân lương, để muôn dân thiên hạ bớt một phần gánh nặng.”
Ả vừa nói vừa bỏ hết trâm ngọc trâm vàng trên đầu, hoa tai đá quý trên tai xuống.
Sự chú ý của trăm họ bị lời nói của Hoắc Thành Quân thu hút, lại thấy hành động kỳ lạ của ả, tất cả đều nhìn không chớp mắt.
“Tất cả trang sức của bản cung đều quyên làm quân lương. Nếu một cây trâm vàng có thể miễn trừ thuế má cho mười hộ gia đình, như vậy nó sẽ có ý nghĩa hơn khi được cài trên búi tóc của bản cung.”
Trăm họ nhìn mái tóc đen không có đồ trang sức của Hoắc Thành Quân, trong lòng bắt đầu cảm động.
“Hoắc Tiệp dư là một nương nương tốt.”
“Đúng vậy!”
“Ngay cả trang sức nương nương cũng không đeo nữa, trận chiến này e là không đánh không được.”
“Hoắc nương nương chẳng những xinh đẹp mà tấm lòng cũng đẹp.”
Trong tiếng rì rầm, mọi người dường như bớt chán ghét chiến tranh hơn một chút. Nhìn thấy phản ứng của dân chúng dưới lầu thành, Lưu Tuân thoáng nhìn Hoắc Thành Quân tán thưởng. Hoắc Thành Quân cúi đầu mỉm cười, dáng vẻ rất hiền lành, thục đức.
Hứa Bình Quân không muốn nhìn nữa, kéo Vân Ca chen ra ngoài đám người.
Người người đều muốn chen về phía trước, nàng ta lại chen ra bên ngoài khiến rất nhiều người trợn mắt nhìn. Một hàng xóm cũ của nhà Hứa Quảng Hán kêu lên thất thanh: “Hứa nha đầu… Hoàng hậu nương nương!”
Như trúng phép định thân, đám người chen lấn đột nhiên bất động, âm thanh hỗn loạn cũng đột nhiên biến mất. Mọi người đều nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Hứa Bình Quân.
Nghĩ đến việc mình vừa lỡ miệng gọi Hoàng hậu nương nương là Hứa nha đầu, người hàng xóm nọ run rẩy, quỳ rạp xuống đất, vừa khấu đầu vừa thỉnh tội: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương!”
Mọi người quả thật khó có thể tin nữ nhân trâm gai váy vải, khuôn mặt âu sầu, mang một cái bụng to trước mặt này chính là hoàng hậu, nhưng sau khi nhìn thấy người hàng xóm đó quỳ xuống, tất cả vẫn lục tục quỳ theo. Trong tiếng rì rầm của mọi người, từng vòng người lấy Hứa Bình Quân và Vân Ca làm tâm lần lượt quỳ xuống từ trong ra ngoài. Cuối cùng dưới lầu thành chỉ có Hứa Bình Quân và Vân Ca còn đứng.
Hứa Bình Quân rất muốn chạy trốn nhưng đám người quỳ đông nghịt trước mặt, hoàn toàn không có đường để đi, muốn tránh né nhưng trong biển người hoàn toàn không có chỗ tránh. Nàng ta chỉ có thể đứng ngơ ngác, xung quanh là vô số đầu người như biển rộng chuẩn bị nhấn chìm nàng ta.
Trong lúc hoảng hốt, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên lầu thành. Lưu Tuân đứng trên cao nhìn bao quát tất cả mọi chuyện xảy ra dưới lầu thành, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lạnh như băng.
Sắc mặt Hứa Bình Quân tái nhợt, tay chân lạnh buốt. Nàng ta đã phá hoại kế hoạch của Lưu Tuân. Một hoàng hậu nương nương như vậy làm sao có thể khiến muôn dân thiên hạ ngưỡng mộ, sùng bái? Làm sao đáng để binh sĩ Đại Hán tập trung bảo vệ.
Hoắc Thành Quân cười hài lòng, vừa cung kính thi lễ vừa cao giọng nói: “Còn không đến đón Hoàng hậu nương nương?”
Một đám binh lính tách đám người ra đi tới.
Sau khi nắm chặt tay Hứa Bình Quân, Vân Ca lui về phía sau, vừa quỳ xuống vừa nói nhỏ: “Hứa tỷ, không được sợ họ, tỷ chính là họ! Ai quy định Hoàng hậu phải sang trọng, đoan trang? Tỷ chỉ cần làm chính tỷ là được! Muội biết tỷ là một Hoàng hậu tốt!”
Một hồi lâu sau các binh sĩ mới đi qua biển người đến đứng trước mặt Hứa Bình Quân, thi lễ với nàng ta, muốn hộ tống nàng ta tách khỏi đám người để đi lên lầu thành.
Hứa Bình Quân quay lại nhìn Vân Ca, thấy Vân Ca gật đầu thật mạnh, nàng ta do dự, lệnh cho tất cả binh lính lui ra.
Tất cả mọi người đều không hiểu, thầm nhìn nàng ta, trong mắt có ngưỡng mộ, có nhạo báng, có không tin, dường như còn có kinh miệt.
Trong lòng Hứa Bình Quân đang run lên. Nàng ta có tư cách gì khiến bọn họ quỳ lạy? Nàng ta chột dạ định lui lại, lại nhìn thấy Vân Ca ngẩng đầu mỉm cười với mình, trong mắt có sự tin tưởng rõ rệt. Nàng ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười yếu ớt, đưa mắt nhìn quanh.
“Kỳ thực ta quen được mọi người gọi là Hứa nha đầu, khuê nữ của Hứa lão hán hơn là hoàng hậu nương nương. Mỗi lần người ta gọi ta là hoàng hậu nương nương, ta đều không phản ứng kịp, không biết bọn họ đang gọi ai. Nhìn thấy người ta quỳ bái, ta sẽ căng thẳng, căng thẳng đến mức còn không biết tay chân nên để đâu. Bây giờ các ngươi nhiều người quỳ trước mặt ta như vậy, ta chẳng những căng thẳng mà còn cảm thấy sợ, bây giờ trong lòng bàn tay ta toàn là mồ hôi.”
Khi đối mặt trực tiếp với sự nhát gan và thiếu tự tin của mình, nàng ta lại cảm thấy nỗi sợ hãi giảm đi, cũng bớt thiếu tự tin hơn trước. Nụ cười dần trở nên tự nhiên, giọng nói cũng ngày càng rõ ràng hơn.
“Ta rất hy vọng mình có thể trở nên cao quý hơn, có thể làm một hoàng hậu như mọi người mong đợi, đáng để các ngươi quỳ lạy. Ta vẫn rất cố gắng học tập, rất cố gắng làm cho chính mình xứng với bốn chữ mẫu nghi thiên hạ, nhưng sau khi ta không ngừng cố gắng với phát hiện ra, không phải tất cả mọi chuyện trên đời này đều chỉ cần cố gắng là có thể làm được.”
Trăm họ đang cúi đầu quỳ lạy, một người, hai người, ngày càng nhiều người, dường như quên thân phận của người trước mặt, bắt đầu nhìn Hứa Bình Quân không hề tránh né.
Hứa Bình Quân ngẩng đầu nhìn Lưu Tuân, trong mắt có nước mắt, bên môi lại có nụ cười nhạt.
“Có lẽ ta đã làm các ngươi thất vọng, ta không phải một hoàng hậu như các ngươi tưởng tượng và mong đợi. Ta không có cách nào để trở nên cao quý, cũng không có cách nào để có khí chất văn nhã. Bất kể chải chuốt thế nào, ta vẫn là ta, một nữ nhân bình thường sinh ra trong một gia đình nghèo hèn. Có nhiều lúc chính ta cũng rất thất vọng về mình, ta đã vô số lần hy vọng có thể có khí chất văn nhã hơn, phong tư hoàn mỹ hơn, có thể là một nhành thuỷ tiên thanh nhã hoặc một đóa mẫu đơn sang trọng chứ không phải một cây lúa mạch thông thường trên đồng ruộng. Ngay vừa rồi ta lại thất vọng với chính mình một lần nữa, nhưng bây giờ ta lại thấy vui mừng vì ta là cây lúa mạch.”
Nàng ta nhìn những người dân quỳ dưới chân mình, dang rộng hai tay ra.
“Bởi vì từ nhỏ lo liệu việc nhà và làm ruộng, tay ta rất thô ráp, đốt ngón tay to, còn có vết chai. Ta từng rất xấu hổ khi để lộ đôi tay này trước mặt các nương nương khác, thường giấu bàn tay trong tay áo. Bây giờ ta rất xấu hổ vì ta từng có ý nghĩ như vậy, tay ta đáng để ta kiêu ngạo, tay ta đã từng chăn tằm, cấy lúa, ủ rượu, dệt vải. Đôi tay này đã nuôi sống ta và người nhà… Tay các ngươi cũng giống như ta, e là rất nhiều tỷ muội cô dì còn khéo tay hơn, còn giỏi giang hơn ta. Chỉ là một đôi tay mà thôi, có gì đáng phải suy nghĩ nhiều? Tay chẳng phải dùng để làm việc sao? Có điều riêng việc ủ rượu thì ta vẫn rất tự tin. Nếu các ngươi có thắng được ta thì năm đó đã không để một mình ta kiếm tiền hết như thế mà chỉ có thể trợn mắt đứng nhìn!”
Không ít người bật cười, mấy người cười rồi lan ra những người khác, mọi người đều thấp giọng cười. Mọi sự căng thẳng bị kìm nén, mọi suy đoán nghi ngờ đều không còn.
“Buổi sáng hôm nay ta đã đi một vòng trong thôn trang, nhìn thấy rất nhiều người đang thầm rơi nước mắt. Ta là một người vợ, cũng là một người mẹ, nếu người xuất chinh là chồng ta, là con ta, ta nghĩ nước mắt ta sẽ rơi không ít hơn họ, cũng căm hận cuộc chiến tranh này như họ. Nếu không đánh trận thì thật tốt! Tại sao đang yên đang lành lại phải đánh trận? Ta biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì. Không phải chúng ta không chịu bảo vệ đất nước, nhưng chẳng phải người Khương còn chưa tới xâm lược chúng ta sao?”
Tất cả mọi người đều gật đầu, mấy người quỳ bên cạnh Hứa Bình Quân quên nàng ta là hoàng hậu, vừa lau nước mắt vừa oán trách như nói chuyện gia đình bình thường: “Đúng thế! Không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào, đang yên đang lành lại vẽ việc mà làm, sống yên ổn không tốt hơn sao?”
Hứa Bình Quân nói trong nước mắt: “Việc tranh chấp lợi ích giữa các quốc gia ta không hiểu, cũng không thể nói rõ, nhưng ta nghĩ người Khương như một con hổ nằm bên cạnh ngươi, nó đang lớn lên từng ngày. Bây giờ nó chưa tấn công ngươi không có nghĩa ngươi đã an toàn. Nó chỉ chờ đợi một cơ hội thích hợp nhất để cho ngươi một đòn trí mạng. Chúng ta có hai lựa chọn. Một là ngày đêm thấp thỏm chờ nó tấn công, hai là thừa dịp nó còn chưa lớn lên mà giết chết nó. Chính vì ta là một người vợ, là một người mẹ, ta lựa chọn cách làm thứ hai. Ta hy vọng con ta có thể bình yên lớn lên, hy vọng sau này chồng ta không phải đối mặt với một con hổ hung hãn hơn. Các ngươi thì sao?”
Có người vừa lau nước mắt vừa gật đầu, có người vừa thở dài vừa gật đầu, còn có người cau mày không nói, nhưng bất kể phản ứng thế nào, hiển nhiên bọn họ đều tán thành lựa chọn của Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân lau nước mắt. “Ta nói mấy lời với những nam nhân phải xuất chinh. Các ngươi yên tâm, thê tử của các ngươi cứ giao cho ta! Ngày nào Hứa Bình Quân ta còn sống, ngày đó tuyệt đối không để một người nào phải ăn đói mặc rách.”
Mọi người lập tức rỉ tai thì thầm, tiếng ong ong như vô số con ong mật tụ tập lại một chỗ.
Hứa Bình Quân hỏi: “Sao? Các ngươi không tin lời ta?”
Mọi người đã quên Hứa Bình Quân là hoàng hậu, có người lớn tiếng nói: “Lúc thiên tai phát cháo cũng chỉ có thể phát mấy ngày chứ làm sao bố thí lâu dài được?”
Hứa Bình Quân giơ tay lên cao, nhướng mày, lạnh giọng hỏi: “Cần các ngươi bố thí?”
Nữ nhân mạnh mẽ đã lâu không gặp lại trở về, Vân Ca muốn cười, trong mắt lại có nước mắt.
Hứa Bình Quân lanh lảnh nói: “Ta là một người mẹ, ta thà ăn cháo nấu bằng gạo chính mình trồng được chứ không muốn con trai ta lớn lên nhờ thịt người khác bố thí! Con ta không chỉ cần lớn lên về thân xác mà còn phải trưởng thành cả về nhân cách! Chỉ cần vợ ngươi có một đôi tay như thế này, cô ấy sẽ có thể nuôi sống chính mình và con cái. Ta lấy danh nghĩa hoàng hậu hạ chỉ, việc mua sắm toàn bộ vải vóc lụa là trong cung sẽ thu mua của gia đình có chinh phu trước, giá cả hết thảy theo giá trong cung. Ta sẽ sai người lập phường thêu, người khéo thêu thùa có thể đến phường thêu làm việc. Triều phục của quan lại cũng có thể giao cho họ thêu.”
Hứa Bình Quân chỉ Vân Ca. “Các ngươi biết cô ấy là ai không? Đừng nhìn cô ấy yếu đuối, cô ấy chính là người giàu thật sự trong thành Trường An. Nữ nhân chúng ta mà muốn kiếm tiền thì nhất định sẽ không thua nam nhân!”
Mọi người đều nhìn Vân Ca. Vân Ca cười, đứng lên: “Ta tên là Vân Ca. Nói tên ta thì e là các ngươi cũng không biết, nhưng nếu nói ta là Nhã trù Trúc công tử thì có lẽ các ngươi đều đã nghe nói.”
Ngàn vàng khó cầu một món ăn của Trúc công tử, người trong thành Trường An đương nhiên đều đã nghe nói. Tiếng thán phục, tiếng bàn tán vang lên. Vân Ca lén nhìn Hứa Bình Quân, lại cười hì hì, nói với mọi người: “Ta còn chưa là gì cả. Sự keo kiệt, đáo để của Hứa hoàng hậu mới là nổi tiếng. Nếu mọi người không tin thì cứ việc đến hỏi thăm hàng xóm trước kia của Hứa Hoàng hậu, dù là thịt trên chân muỗi cùng phải xát xuống ướp muối để dành đến sang năm. Chỉ cần thiên hạ thái bình, trong thành Trường An thiếu gì cơ hội kiếm tiền. Giao vợ con cho Hứa hoàng hậu, các ngươi chắc chắn không cần lo lắng gì.”
Mọi người cười lớn. Thành Trường An vốn mây đen bao phủ chợt trở nên thoải mái. Trong tiếng cười, sự sợ hãi lo lắng tiêu tan, tự tin và sức mạnh ngưng tụ lại.
Kỳ thực nam nhân trên thế gian này có mấy người cam chịu một đời xoàng xĩnh tầm thường, không muốn rong ruổi tung hoành, kiếm công lập nghiệp? Nếu dũng khí của nam nhân là kiếm và ngựa, là dũng mãnh tiến lên, xung phong đánh trận, thì sự dịu dàng của nữ nhân là nhà và đèn, là yên lặng bảo vệ, chờ đợi ấm áp. Bởi vì có bảo vệ và chờ đợi, vó ngựa của nam nhân mới mạnh hơn, kiếm của nam nhân mới sắc hơn. Hứa Bình Quân dùng trái tim của người vợ, người mẹ hứa hẹn sẽ cùng bảo vệ và chờ đợi với tất cả những người vợ, người mẹ khác, cho nên những nam nhân này có thể xông pha lên phía trước mà không có nỗi lo ở phía sau.
Sợ Hứa Bình Quân đứng quá lâu sẽ mệt, Vân Ca cười cáo từ mọi người, dìu Hứa Bình Quân bước vào trong thành. Mọi người đều rất tự nhiên đứng lên nhường đường cho hai người. Không ít người dặn dò Hứa Bình Quân chú ý giữ sức khoẻ, còn có bà lão nói trong nhà nuôi một con gà mái già đã ba năm, khi về sẽ đưa tới cho Hoàng hậu nương nương.
Bốn con mắt trên lầu thành vẫn dõi theo hai người. Hai con mắt căm hận, cho dù cách cả biển người vẫn cảm thấy rõ ràng. Nhưng từ giờ khắc này Hứa Bình Quân đã thật sự không còn gì phải sợ hãi. Hai con mắt khác lại mang những biểu cảm khó phân biệt, nhưng Hứa Bình Quân đã không có ý định hao tổn tâm lực để suy đoán nữa.
Cách Vị Ương cung ngày càng gần, âm thanh của đám người ngày càng xa.
Hai bên đường có rất nhiều hoa nở, mấy con bướm nhẹ nhàng bay giữa những khóm hoa. Hứa Bình Quân và Vân Ca đều bị vẻ đẹp của chúng hấp dẫn, không khỏi dừng chân ngắm nhìn.
Vân Ca mỉm cười nghĩ, khi mọi người nhìn thấy vẻ đẹp của bướm, mấy người có thể nghĩ chúng từng là sâu? Có ai biết sự vất vả và đau đớn của chúng khi phá kén thành bướm?
Hai người nhìn một lát rồi lại đi về phía trước. Hứa Bình Quân nói nhỏ: “Cảm ơn muội.”
Hứa Bình Quân nói không đầu không đuôi, Vân Ca lại hiểu rõ, mỉm cười lắc đầu. “Tỷ nên cảm ơn chính mình chứ không phải cảm ơn muội. Những lời tỷ nói đó cũng là lần đầu tiên muội nghe thấy. Tỷ không biết lúc tỷ nói những lời đó đẹp đẽ thế nào đâu! Ánh nắng rực rõ chiếu xuống người, tỷ giống như… lúa mạch. Có điều không phải lúa mạch non nớt vừa mọc lên mà là bông lúa mạch vàng óng sau khi dầm mưa dãi nắng. Tỷ nghĩ xem, sắc vàng óng ánh chói mắt dưới ánh mặt trời tuyệt đối không thua thuỷ tiên hay mẫu đơn!”
Hứa Bình Quân xấu hổ cười một tiếng, “Được rồi! Muội nói cứ như làm thơ làm phú ấy.” Nàng ta nắm tay Vân Ca. “Nếu không phải biết muội vẫn đứng bên cạnh, có lẽ tỷ không có dũng khí nhìn thẳng vào bọn họ, nhìn thẳng vào chính mình.”
Vân Ca nghiêng đầu cười. “Tỷ cũng vẫn ở bên muội. Nếu tỷ không ở bên cạnh muội thì làm sao muội có thể ở bên cạnh tỷ được?”
Hứa Bình Quân suy nghĩ về lời này của Vân Ca, cười vừa vui vẻ vừa đau buồn. Đúng vậy! Tỷ không ở bên cạnh muội thì làm sao muội có thể ở bên cạnh tỷ?
Giữa những bức tường cung điện sừng sững, lạnh lùng, hai nữ nhân dìu nhau mà đi, bóng người dưới ánh mặt trời mang đầy tình người ấm áp.