• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Sau khi ra khỏi cung, Mạnh Giác lập tức đi tìm Lưu Hạ. Lưu Hạ đang xem ca múa ở Lạc Ngọc phường, Mạnh Giác vừa bước vào, Lưu Hạ thấy sắc mặt y, lập tức lệnh tất cả mọi vũ nữ, ca cơ lui ra.

Mạnh Giác cười mỉa. “Lưu đại công tử còn có thời gian nghe ca múa sao? Đại công tử đã nghe nói chuyện của Điền Thiên Thu chưa?”

Lưu Hạ nói: “Vừa mới biết.”

“Việc này là huynh làm sao?”

Lưu Hạ lắc đầu phủ nhận.

Mạnh Giác cau mày. “Tôi bảo Nhất Nguyệt chuyển lời cho huynh, huynh không nhận được sao?”

Lưu Hạ nói: “Nhận được rồi. Ta đã sắp xếp thỏa đáng hết thảy, chỉ đợi thu lưới, không ngờ ông già này lại đột nhiên trúng gió, uổng phí bao tâm huyết của ta.”

Mạnh Giác chống cằm, hai mắt hơi khép lại. “Huynh vốn định thế nào?”

Lưu Hạ cười. “Tham khảo vụ án của Lý Thái Thừa tướng hơn ba mươi năm trước, con trai lão già họ Điền lén chiếm đoạt một mảnh nghĩa địa vương thất phong thủy cực tốt vì mấy câu của ti thiên giám.”

Mạnh Giác vừa nhớ lại vừa nói: “Năm đó gia tộc họ Lý dù không thể so với họ Vệ nhưng cũng quyền cao chức trọng, Lý Thái Thừa tướng lại tự sát trong ngục vì mấy mảnh đất… Đây đích xác là một ý hay, thần không biết quỷ không hay, có điều lại chậm quá, Hoàng thượng cần huynh càng nhanh càng tốt, huynh lại dùng biện pháp tốn công như vậy. Huống chi Điền Thiên Thu và Lý Thái bất đống, cho dù đẩy Điền Thiên Thu vào lao ngục thì sao? Nếu Hoắc Quang muốn bảo vệ ông ta thì ông ta nhất định không chết được.”

“Tiểu Giác ơi là Tiểu Giác!” Lưu Hạ cười, lắc đầu. “Ai nói ta định lấy mạng Điền Thiên Thu chứ? Hoàng thượng chỉ nói không muốn để ông ta là thừa tướng, ta cho Hoàng thượng một lý do chính đáng để không cho ông ta làm thừa tướng nữa. Đã đạt được mục đích, cần gì phải chặn hết mọi đường sống? Điền Thiên Thu tuy là thừa tướng ba phải nhưng tuyệt đối không phải nịnh thần, tuy có tội nhưng tội không đáng chết.”

Mạnh Giác nhìn Lưu Hạ, không nói gì.

Lưu Hạ nói: “Ngươi có vẻ rất mệt, nằm nghỉ một lát đi.”

Mạnh Giác dựa vào ghế nằm chợp mắt, đột nhiên hỏi: “Huynh cho rằng Điền Thiên Thu trúng gió thật sao? Chuyện này không khỏi quá đúng lúc.”

Lưu Hạ suy nghĩ một lát rồi nói: “Điền Thiên Thu ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Quang, không thể là người của Hoắc Quang hại ông ta được. Các đại thần khác thì dù trong lòng có muốn thì hiện nay cũng không có ai đủ can đảm động đến ông ta. Người duy nhất vừa muốn lại vừa dám động đến Điền Thiên Thu chính là Hoàng thượng. Bên người Hoàng thượng quả thật có mấy người không sợ uy quyền của Hoắc Quang, có điều Hoàng thượng sẽ không lệnh những người này làm chuyện loạn pháp điển như vậy, sẽ chỉ lệnh cho…”

“Nếu tôi đoán không sai thì chỉ có huynh và Lưu Tuân.”

Lưu Hạ ngẩn ra một lát, nói: “Sau khi Vệ Thái tử khởi binh thất bại rồi tự sát, tiên đế còn chưa hết giận, hạ lệnh giết chết tất cả người nhà Vệ Thái tử và các quan viên qua lại với Vệ Thái tử. Hồ Quan tam lão dâng sớ cho tiên đế, nói Thái tử bị khốn đốn vì ‘gian thần Giang Sung, không thể biện bạch, oán kết trong lòng, không nơi tố giác, vì vậy phẫn hận phát binh, giết chết Giang Sung, điều quân của phụ hoàng, không hề có ý khác’. Khi đó cao miếu lệnh Điền Thiên Thu cũng dâng sớ kêu oan cho Thái tử. Lúc đó tiên đế cũng đã tỉnh táo lại, hiểu rõ Thái tử là người bị hãm hại, mới tiếp nhận sớ của Điền Thiên Thu, đặc xá tội lớn mưu phản của Thái tử, lại thăng Điền Thiên Thu làm đại hồng lư. Có điều Điền Thiên Thu am hiểu nhất là lựa gió lái thuyền, có lẽ ông ta thấy Hồ Quan tam lão không bị trách tội nên mới đoán được thánh ý, té nước theo mưa, tìm kiếm một tiền đồ cẩm tú. Nhưng nếu không có Hồ Quan tam lão và Điền Thiên Thu, chỉ sợ Lưu Tuân còn không có cả cơ hội vào thiên lao. Chẳng lẽ Lưu Tuân là người không nhớ ơn cũ sao?”

Mạnh Giác bình thản nói: “Đúng như huynh nói, Hồ Quan tam lão mới là người liều chết can gián, Điền Thiên Thu chỉ là té nước theo mưa. Lưu Tuân rốt cuộc có nhớ ơn cũ hay không thì hoàn toàn tùy thuộc vào việc hắn là người thế nào. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù là Hồ Quan tam lão thì sao? Thiên hạ này người lấy oán báo ân chỗ nào chẳng có. Nửa giang sơn của nhà họ Lưu các huynh là do Hán sơ tam kiệt gây dựng, cũng không thấy tổ tông nhà các huynh tạ ơn mà còn đuổi Trương Lương, giết Hàn Tín đó sao? Cuối cùng tam kiệt chỉ còn lại một Tiêu Hà tham sống sợ chết.”

Lưu Hạ cười khổ, xua tay. “Chúng ta chỉ nói Lưu Tuân, không nói chuyện khác. Ngươi cảm thấy Lưu Tuân là người như vậy sao?”

Mạnh Giác nói: “Bất luận Điền Thiên Thu có ơn với hắn hay không, nếu chuyện này là hắn làm thì sự quyết đoán và tàn nhẫn khi hành sự của hắn rõ ràng hơn đứt huynh, có điều huynh mưu kế chu toàn, trong lòng còn có lương tri, cái này lại hơn xa hắn. Bây giờ chỉ xem Hoàng thượng nghĩ thế nào thôi.”

Lưu Hạ im lặng trầm tư, rất lâu sau mới hỏi: “Vì sao đột nhiên ngươi lại sai Nhất Nguyệt chuyển lời cho ta?”

Mạnh Giác nhắm mắt lại, không trả lời.

Lưu Hạ cho rằng y đã ngủ, đột nhiên lại nghe thấy y nói: “Nếu huynh không muốn chỉ làm một vương gia bình thường thì chuẩn bị dùng toàn lực đánh nhau sống chết một trận đi. Có thời gian thì cân nhắc xem vì sao từ đầu năm Hoàng thượng đã bắt đầu trọng dụng huynh và Lưu Tuân, bề ngoài là huynh và hắn ta san sẻ công việc với Hoàng thượng, nhưng trên thực tế lại giống như rèn luyện, dạy bảo các huynh. Lại suy nghĩ xem vì sao Hoàng thượng lại chỉ giao chuyện của Điền Thiên Thu cho huynh và Lưu Tuân làm.”

Lưu Hạ cau mày không nói. Mạnh Giác trở mình, xoay mặt vào tường ngủ.

Người hầu của Lưu Hạ ngoài phòng bẩm: “Vương gia, người trong cung đến chuyển lời, Hoàng thượng cần gặp Vương gia.”

Lưu Hạ nói: “Biết rồi, chờ ở bên ngoài.”

“Vâng!”

Lưu Hạ gọi: “Tiểu Giác?”

Mạnh Giác ngủ say, không có phản ứng.

Lưu Hạ rời khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mạnh Giác ngồi dậy, im lặng suy nghĩ một lát, gọi: “Người đâu.”

Người đi vào lại không phải là ca kỹ bình thường mà là phường chủ của Lạc Ngọc phường, rất cung kính thi lễ với Mạnh Giác. “Công tử có gì phân phó?”

Mạnh Giác nói: “Giúp ta lưu ý động tĩnh của Lưu Tuân.”

“Vâng.”

“Còn nữa, giúp ta tra xem dạo này phủ của Điền Thiên Thu có chuyện gì dị thường, đặc biệt là nô bộc, hầu gái trong phủ. Càng xuất thân nghèo hèn, có khả năng dính líu với người giang hồ thì càng phải điều tra tỉ mỉ.”

“Vâng.”

Mạnh Giác chậm rãi bước ra khỏi Lạc Ngọc phường. Gã người hầu chờ bên ngoài lập tức chào đón. Mạnh Giác nói: “Ta đi một mình, không cần xe ngựa.”

Mạnh Giác chậm rãi đi bộ dọc theo con phố tĩnh lặng, chỉ nghe thấy bước chân của mình. Đi tới một ngã tư, y dừng lại. Rẽ trái? Rẽ phải? Hay là đi thẳng đây?

***

Lúc Lưu Hạ vào cung thì Lưu Tuân đã có mặt. Lưu Phất Lăng nói với Lưu Hạ: “Đang đợi khanh đây. Khanh xem ai phù hợp tiếp nhận vị trí thừa tướng?”

Lưu Hạ cân nhắc trong lòng, không biết Hoàng thượng đã hỏi Lưu Tuân vấn đề này chưa, đáp án của Lưu Tuân là gì?

Lưu Hạ trầm ngâm không trả lời ngay, lại thấy trong mắt Lưu Phất Lăng như có nét cười, nghe thấy chàng nói với Lưu Tuân: “Khanh cũng suy nghĩ đi.”

Lưu Hạ thầm mỉa mai chính mình, vội chăm chú suy nghĩ, một lát sau đáp. “Vị trí này không phải cứ ai phù hợp thì cũng có thể làm, còn phải xem giới hạn chấp nhận của Hoắc Quang đến đâu.”

Lưu Tuân nói: “Vương thúc nói rất có lý. Hoắc Quang tuyệt đối sẽ không cho phép vị trí quan trọng như vậy rơi vào tay người Hoàng thượng tin cậy. Nhưng xưa khác nay khác, Hoàng thượng sớm đã không phải Hoàng thượng khi chưa tự mình chấp chính, cũng tuyệt đối sẽ không để vị trí này rơi vào tay người như Điền Thiên Thu, cho nên chỉ có thể chọn một kẻ ba phải thuộc phái trung gian.”

Lưu Phất Lăng gật đầu. “Đây là danh sách lựa chọn mà Hoắc Quang trình lên.”

Thất Hỷ đưa tấu chương cho Lưu Hạ và Lưu Tuân truyền tay đọc.

Hai người xem xong, đều lắc đầu cười. “Lão già Hoắc Quang này cũng thật biết điều.”

Năm người trong tấu chương đều là kẻ ba phải mẫu mực.

Lưu Phất Lăng than thở: “Hoắc Quang đủ cả trí mưu, năng lực và quyết đoán, khó nhất là ông ta ở địa vị cao, lại không quên quan tâm tới dân sinh, hiểu được những vất vả của con dân. Mấy lần trẫm cải cách, cắt giảm thuế má, hạ thấp hình phạt, tấn công thế gia, bởi người được lợi là con dân trăm họ, người tổn hại lại là đông đảo quan lại trên triều đình nên luôn gặp phải sự phản đối quyết liệt, nhưng lại nhận được sự ủng hộ toàn lực của Hoắc Quang. Nếu không có sự ủng hộ của ông ta, trẫm không thể thành công được. Nếu có thánh quân khống chế, ông ta chắc chắn là lương đống trị thế, báu vật của quốc gia. Đáng tiếc trẫm lên ngôi khi còn quá nhỏ, không thể khống chế được ông ta, để ông ta đi từng bước đến ngày hôm nay. Quá tin cậy lương thần, để thế lực của lương thần lớn mạnh quá mức, dã tâm của lương thần bành trướng cũng là tội lỗi, giống như quá đa nghi khiến lương thần lạnh lòng, thậm chí ép lương thần làm phản, đều không phải việc nên làm của đấng minh quân. Ngựa có thần tuấn, trung thành đến mấy cũng nhớ phải dùng dây cương để bắt nó nghe lời, dùng yên ngựa để chính mình thấy thoải mái, như vậy mới có thể bôn ba đường dài, rong ruổi ngàn dặm.”

Lưu Hạ và Lưu Tuân im lặng trầm tư.

Lưu Phất Lăng nói: “Các khanh viết tên người mình chọn cho trẫm.”

Lưu Hạ và Lưu Tuân vội cầm bút viết rồi giao cho Thất Hỷ, Thất Hỷ truyền cho Hoàng thượng.

Lưu Phất Lăng thoáng nhìn, hai người đều viết tên Dương Sưởng. Chàng đưa thẻ trúc cho Vu An, Vu An nắm tay, thẻ trúc vỡ thàng từng mảnh.

Lưu Phất Lăng nói: “Đêm đã khuya, các khanh đều về đi. Trẫm cũng phải đi chăm sóc cái bụng của trẫm.”

Lưu Hạ và Lưu Tuân dập đầu cáo lui.

Phủ của Lưu Tuân ở ngoài cung nên phải ra khỏi cung về phủ. Lưu Hạ lại được Lưu Phất Lăng phá lệ cho ở Chiêu Dương điện, có một đoạn cùng đường về Tuyên Thất điện, cho nên hai người đồng hành.

Lưu Tuân đi được một đoạn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội quay lại đuổi theo Lưu Phất Lăng, lại thấy Lưu Phất Lăng và Lưu Hạ đang ngồi nói chuyện, trên bàn bạch ngọc bày mấy đĩa trái cây tươi.

Thần thái của Lưu Phất Lăng không bình tĩnh, lạnh nhạt như khi gặp Lưu Tuân, lúc này Lưu Phất Lăng ngồi đối diện Lưu Hạ, vẻ mặt tươi cười, hết sức điềm đạm. Lưu Hạ đang ăn một quả hạnh, không biết nói gì đó, Lưu Phất Lăng lại lấy một quả hạnh trên bàn ném cho hắn. Lưu Hạ đưa tay đón được, cắn một miếng to rồi bật cười. Lưu Phất Lăng cũng tươi cười rạng rỡ. Hai người thoạt nhìn thân mật như huynh đệ, bằng hữu.

Lưu Tuân nghĩ đến hình ảnh y và Lưu Phất Lăng nói chuyện về Điền Thiên Thu trước khi Lưu Hạ đến, khi đó y thấp thỏm không yên, hết sức thận trọng, còn Lưu Phất Lăng từ đầu đến cuối vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí gần như lạnh lùng. Lưu Tuân lẳng lặng đứng một lát, không bước tới mà xoay người rời khỏi cung.

***

Lưu Hạ hỏi: “Không phải Hoàng thượng kêu đói sao? Tại sao không ăn một chút?”

Lưu Phất Lăng tươi cười. “Vân Ca đã làm cơm tối.”

“A…” Lưu Hạ dài giọng, cười nói: “Thì ra sợ người đẹp không vui, phải giữ bụng về dỗ dành người đẹp.”

“Biết thì tốt. Cho nên lời ít mà ý nhiều, thành thật nói với trẫm, chuyện trẫm giao cho khanh, rốt cuộc khanh đã làm gì?”

“Thần tuân chỉ.” Lưu Hạ tuân lệnh, nhất nhất bẩm tấu rõ ràng.

Lưu Phất Lăng vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng cười nói: “Dù sao khanh làm vương gia cũng không uổng, Ti thiên giám cũng chịu nói chuyện giúp khanh.”

Lưu Hạ cười, nói: “Hắn cũng chỉ nói sự thật, khu địa mộ đó đích xác là bảo địa phong thủy hiếm thấy. Con trai lão già họ Điền mời hắn đi xem phong thủy, thần chỉ nhờ hắn nhân tiện nói chuyện hắn đã từng thấy một bảo địa phong thủy thôi.”

Lưu Phất Lăng nói: “Người không có dục vọng thì không sao, người có dục vọng là có nhược điểm. Có điều, trừ phi là thánh nhân, nếu không thì ai cũng có dục vọng cả.”

Lưu Hạ cười hì hì, hỏi: “Dục vọng của Hoàng thượng là gì?”

Lưu Phất Lăng cười nhạt: “Dục vọng của khanh là gì?”

Lưu Phất Lăng và Lưu Hạ nói chuyện xong thì đã quá canh hai, vừa vào đến Tuyên Thất điện, Lưu Phất Lăng đã nói: “Trẫm đói quá, mang đồ ăn Vân Ca làm lên đây.”

Vân Ca nghe vậy, cười nói: “Sai ngự trù hâm lại đi! Cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Lưu Phất Lăng ngồi xuống cạnh Vân Ca, cười mà không nói.

Vân Ca hỏi: “Huynh thấy tốt hơn không?”

“Y thuật của Mạnh Giác hết sức phi phàm, cảm giác ấm ức dồn nén trong ngực biến mất sạch. Nếu có thể chữa khỏi bệnh, chúng ta vẫn thực hiện đúng kế hoạch trước đây. Có điều bây giờ huynh có một ý tưởng hay hơn.” Vẻ lo buồn trên mặt Lưu Phất Lăng vơi đi rất nhiều, thay vào đó là sự vui sướng rõ rệt.

Vân Ca cười, gật đầu, vùi đầu vào cánh tay Lưu Phất Lăng, không cho chàng nhìn thấy vẻ mặt của mình. “Ý tưởng hay gì?”

“Lánh đời có hai cách là lẩn tránh và giả chết, trước huynh vẫn nghĩ đến lẩn tránh, nhưng dù sao vẫn sẽ dây dưa không dứt, hơn nữa vẫn không nghĩ ra cách thu xếp cho Tiểu Muội. Lần bị bệnh này là một thời cơ cực tốt, tội gì không giả chết, Tiểu Muội cũng có nơi chốn. Nếu Tiểu Muội muốn tự do, huynh sẽ hạ thánh chỉ bắt Tiểu Muội phải tuẫn táng. Nếu cô ấy muốn tôn quý, vậy cô ấy sẽ trở thành hoàng thái hậu hoặc thái hoàng thái hậu.”

Vân Ca chỉ khẽ “dạ” một tiếng, không dám nhiều lời.

Lưu Phất Lăng cười, nói: “Vài ngày nữa sẽ lệnh cho các thái y ở Thái y viện đến hội chẩn, để bọn họ đau đầu một phen, cũng khiến cho chủ nhân của bọn họ tin tưởng, làm cho khắp thiên hạ không còn ai nghi ngờ.”

Thức ăn được đưa lên, Vu An và Mạt Trà hầu hạ Lưu Phất Lăng và Vân Ca dùng bữa.

Biết Lưu Phất Lăng thích ăn cá nên Vân Ca gắp cho chàng một miếng. Lưu Phất Lăng ăn, khen: “Ngon thật!”

Vân Ca cũng gắp một miếng. “Ngon cái gì? Cá tốt nhất không được hâm đi hâm lại, nếu không không khác gì gỗ.”

Mạt Trà cười, nói: “Chỉ cần là cô nương làm, cho dù là miếng gỗ thật, cho vào nước luộc qua, Hoàng thượng cũng cảm thấy ngon.”

Vân Ca chỉ Mạt Trà, nói với Vu An: “Vu An, đây là nha đầu ngươi huấn luyện đấy à? Sao không dạy dỗ vậy?”

Vì bệnh của Hoàng thượng nên trong lòng Vu An vẫn rất nặng nề, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng trong bóng đêm, tâm tình y thoải mái vô cùng, cười nói: “Nô tài huấn luyện rất tốt, nhưng lại bị cô nương nuông chiều thành ra thế này. Cô nương lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa, nô tài đâu còn dám giáo huấn Mạt Trà nữa?”

“Lăng ca ca?”

Lưu Phất Lăng nghiêm nghị hỏi: “Vu An nói không đúng chỗ nào? Huynh có muốn phạt Vu An thì cũng phải có lỗi mới phạt được.”

“Hừ! Các người đều cùng một giuộc, bắt nạt người từ bên ngoài đến!” Vân Ca không trả lời họ nữa, vùi đầu ăn cơm.

Vu An và Mạt Trà đều cười trộm.

Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn Vân Ca đang xấu hổ, nghĩ bụng, cả đời này có thể ngày ngày ăn đồ Vân Ca làm đến tận khi đầu bạc, đó chính là dục vọng lớn nhất của chàng.

***

Mấy ngày nay, gần như tất cả mọi quan lại đều ăn không ngon ngủ không yên, đầu tiên là Thừa tướng Điền Thiên Thu chết bệnh, mọi người phải bận rộn luồn cúi, bận rộn phúng viếng. Ngay sau đó Ngự sử đại phu Dương Sưởng được thăng làm thừa tướng, bá quan lại bận rộn chúc mừng, bận bợ đỡ. Còn chưa kịp thở gấp, lại nghe tin Hoàng thượng mắc bệnh. Trương thái y, người đứng đầu Thái y viện bó tay hết cách, đành phải triệu tập tất cả thái y hội chẩn.

Y thuật của Trương thái y thế nào, mọi người đều hiểu rõ. Căn bệnh khiến cho Trương thái y bó tay hết cách ư? Trong lòng mọi người đều hoang mang, thấp thỏm chờ kết quả hội chẩn.

Thư phòng, phủ đại tư mã.

Hai vị thái y tham dự hội chẩn đến như đã hẹn, nhìn thấy Hoắc Thành Quân cũng có mặt, hai thái y hơi ngẩn ra rồi vội vã vấn an Hoắc Quang.

Bất luận quan lớn thế nào cũng vẫn giữ một phần kính trọng đối với người của Thái y viện, bởi chẳng ai có thể chạy thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Hoắc Quang vốn đã rộng lượng với mọi người nên lập tức mời hai vị thái y ngồi. Hai vị thái y thuật rõ quá trình hội chẩn với Hoắc Quang, không bỏ sót chữ nào.

Hoắc Quang chỉ yên lặng lắng nghe, ngoài mặt không nhìn ra bất cứ phản ứng nào.

Thấy Hoắc Quang chưa lên tiếng, hai vị thái y đứng lên cáo từ: “Hạ quan còn phải về tra lại sách vở, tìm kiếm phương thuốc, không dám ở lâu, xin phép cáo lui trước.”

Thái y đã đi, Hoắc Quang không nói, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân cũng không dám lên tiếng.

Ngoài cửa sổ không xa có một hồ nước nhỏ. Trên hồ có mấy con cò trắng khi bay khi đậu, bên bờ vài cây liễu đung đưa theo gió, vàng anh hót véo von, bởi vì cây cối dày đặc nên chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy bóng chim.

Hình như Hoắc Quang đã ngắm cảnh đến nhập thần, đã gần nửa canh giờ mà không nói một lời, cũng không hề cử động.

Hoắc Vũ và Hoắc Sơn liên tiếp nháy mắt với Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quân lại làm như không thấy, cũng ngẩn người nhìn ra cửa sổ.

Cuối cùng, Hoắc Quang thu ánh nhìn lại, lạnh nhạt lướt mắt qua những người trong nhà. “Thành Quân, cùng cha ra ngoài một lát, ba người các ngươi nên làm gì thì làm đi. Nếu các ngươi dám làm gì mà không được ta cho phép thì ta tuyệt đối sẽ không khoan nhượng.”

Hoắc Vũ ngẩn ra, sốt ruột kêu lên: “Cha…”

Hoắc Quang nhìn hắn, hắn lập tức câm miệng, cùng hai đệ đệ lui ra ngoài.

Hoắc Thành Quân đỡ cánh tay Hoắc Quang, chậm rãi bước đến bên hồ. Gió hồ mát lạnh, xua đi rất nhiều hơi nóng.

Hoắc Quang cười, nói: “Hồ này là hồ được đào đầu tiên trong nhà.”

Thành Quân mỉm cười. “Con gái biết, bá bá từng ở tòa nhà này, thư phòng này là nhà cũ của bá bá, nhà cửa còn lại là sau đó phụ thân dựng thêm.” Hoắc Thành Quân quan sát xung quanh. “Bá bá mười tám tuổi đã phong hầu, sau đó lại làm đại tư mã. Tòa nhà này thật sự không xứng với địa vị của bá bá.”

Hoắc Quang cười, nói: “Mặt trời còn cần thứ khác để chói lọi sao? Nếu con đã gặp bá bá con thì con sẽ hiểu ngay, ông ấy chỉ cần một cái nhà.” Dù đang cười nhưng trong mắt Hoắc Quang lại có tâm tình khác.

Bất kể trong sử sách ghi lại hay trong những tin đồn ở thành Trường An, cái chết của bá bá đều có rất nhiều điểm đáng ngờ, đề tài có liên quan đến bá bá cũng vẫn là vấn đề cấm kỵ trong nhà, Hoắc Thành Quân không dám nhắc tới nữa.

Hai cha con đi dạo một vòng quanh hồ, tìm một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống nghỉ ngơi. Một đôi vịt trời ngủ gà ngủ gật gần tảng đá, nhìn thấy bọn họ cũng không sợ, lại cho rằng có đồ ăn, bơi vòng đến chỗ Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quân đưa tay chỉ. Hoắc Quang nhìn Hoắc Thành Quân, nói: “Thành Quân, con đã định lấy ai chưa?”

Tay Hoắc Thành Quân cứng đờ, vịt trời bơi đến gần, mổ tay ả. Hoắc Thành Quân thấy ngón tay đau nhói, đột nhiên vẫy tay, đánh mạnh vào người nó. Hai con vịt trời kêu lên mấy tiếng hoảng sợ rồi vội vã bay đi.

“Con gái đã nói sẵn lòng vào cung.”

Hoắc Quang thở dài. “Con đường này không thể quay lại, con đã nghĩ kĩ rồi chứ? Nếu con muốn lấy người khác, cha sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con, để con được nở mày nở mặt.”

Hoắc Thành Quân mơ hồ nói: “Con đã nghĩ kĩ rồi, lấy một người bình thường sao bằng lấy thiên hạ đệ nhất nhân?”

Hoắc Quang nói: “Chuyện này đã nhiều lần phải gác lại, lần trước là do nha đầu Tiểu Muội bị ốm làm lỡ dịp, không ngờ nha đầu này nhờ ốm lại được phúc, ốm một trận đã khiến Hoàng thượng động lòng. Hoàng thượng và Hoàng hậu viên phòng chưa lâu, cha cũng không tiện đưa con vào cung ngay, chỉ có thể chờ một thời gian nữa. Bây giờ nghĩ lại, như thế lại là một chuyện tốt.”

“Cha, bệnh của Hoàng thượng…”

“Không biết, đây là quyền lực của ông trời. Nếu Hoàng thượng khỏi bệnh, kế hoạch sẽ vẫn như cũ. Nếu không thể… Bây giờ chỉ có thể cẩn trọng từng bước.”

Hoắc Thành Quân gật đầu.

Hoắc Quang đột nhiên hỏi: “Lưu Hạ và Lưu Tuân, con thấy tên nào tốt hơn?”

Hoắc Thành Quân sững sờ một lát mới hiểu rõ ý của Hoắc Quang. Dù sao cũng là gái chưa chồng, dù không phải là nữ nhân tầm thường nhưng vẫn cảm thấy hết sức ngượng ngùng, Hoắc Thành Quân quay người, cúi nhìn mặt nước.

Hoắc Quang nói: “Lưu Hạ có vẻ hoang đường, Lưu Tuân có vẻ hào phóng, hai người này cha đều nhìn không thấu. Bất kể chọn ai cũng đều có lợi và hại.”

Vẻ háo sắc và vô lễ của Lưu Hạ thoáng hiện trong đầu Hoắc Thành Quân, trong lòng cảm thấy chán ghét, nàng ta lại nhớ tình cảnh trong tết Thượng nguyên vừa rồi. Lưu Tuân giải đố cho nàng ta, tặng nàng ta đèn lồng, chiếc đèn Hằng Nga bôn nguyệt đó vẫn còn treo trong khuê phòng của nàng ta. Y dẫn nàng ta đi ăn vằn thắn, bánh rau hẹ. Phố lớn ngõ nhỏ trong thành Trường An như nhà y, y dẫn nàng ta rẽ trái rẽ phải trong ngõ nhỏ, rất nhiều ông chủ trong cửa hàng đều tươi cười chào hỏi y. Trong những quán nhỏ không có gì nổi bật lại có những món ngon nàng ta chưa ăn bao giờ, lần đầu tiên nàng ta phát hiện, hình như mình chưa từng thật sự sống trong thành Trường An.

Nhìn thấy y, người diễn xiếc rong gọi bọn họ đến, biểu diễn riêng cho nàng ta một tiết mục, không thu một xu.

Đám du côn, lưu manh ngang ngược vừa gặp y là lập tức chuồn mất dạng.

Lúc y đưa nàng ta về phủ, tay trái nàng ta xách đèn lồng, tay phải cầm một túi to toàn đồ chơi và đồ ăn vặt không tên. Lúc đó nàng ta mới biết, bao nhiêu năm qua, nàng ta chưa hề thật sự có cái tết Thượng nguyên nào đúng nghĩa.

Hoắc Thành Quân suy nghĩ đến xuất thần.

Hoắc Quang nhìn mặt hồ, im lặng suy tư, nói như tự nhủ: “Nếu nhìn từ quá trình từng trải, e là Lưu Tuân là kẻ tâm trí kiên định, không dễ khống chế. Lưu Hạ lại là vương gia sang quý, chưa từng trải qua gian khổ, sự hoang đường của hắn cả Đại Hán đều biết… Có điều chính thất của Lưu Hạ là con gái của nguyên Đại hồng lư, chính thất của Lưu Tuân là con gái của tội phu.”

Đại hồng lư là chính nhất phẩm, một trong cửu khanh. Hôn sự này của Lưu Hạ do tiên đế đích thân chỉ định, vương phi đã sinh một con trai, gia tộc họ Vương còn có không ít người làm quan trong triều. Muốn hạ chính thất của Lưu Hạ, lập con gái làm hoàng hậu, e là sẽ rất khó khăn. Lưu Tuân thì khác, trong triều không có ngoại thích, cho dù y có chút năng lực thì cũng là một tay vỗ không thành tiếng.

Hoắc Quang cười, nói: “Hai người này đối với chúng ta đều có lợi và hại. Lưu Hạ, Lưu Tuân, con chọn một, dù sao cũng là chuyện cả đời của con, con lại là đứa cha thương yêu nhất.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Hoắc Quang lại có một quyết định hoàn toàn khác. Đáp án ông ta muốn nghe thấy nhất chính là Hoắc Thành Quân không chọn ai trong hai người này. Nếu không, bất kể nàng ta chọn ai, ông ta đều sẽ chọn người còn lại.

Hoắc Thành Quân như vừa tỉnh mộng, ngẩn ra một lát, hết sức thận trọng cân nhắc từng câu từng chữ: “Con mang dòng máu nhà họ Hoắc, tuyệt đối không muốn quỳ trước mặt nữ nhân nào khác. Đã quyết định vào cung, con sẽ phải làm hoàng hậu. Ai có thể cho con làm hoàng hậu thì con chọn người đó.”

Hoắc Quang mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có chút thất vọng. Lời nói của Hoắc Thành Quân đã cho thấy nàng ta lựa chọn người nào.

Ông ta nhìn mặt hồ, chậm rãi nói: “Con phải nhớ, từ khi con vào cung, hắn là người thế nào hoàn toàn không quan trọng, tên hắn chỉ có hai chữ: Hoàng đế. Hắn không phải phu quân của con, càng không phải là chỗ dựa của con, thậm chí sẽ còn là kẻ thù của con. Chỗ dựa của con chỉ có họ Hoắc và con của con sau này.”

Hoắc Thành Quân im lặng gật đầu.

Hoắc Quang thở dài một hơi. “Những lời này không được nói với các ca ca của con.”

“Con hiểu!” Hoắc Thành Quân nhìn bên kia hồ. Trên bờ liễu rủ thướt tha, dưới nước bóng liễu chập chờn, rốt cuộc là gió thổi, cây rung, bóng động, hay là gió thổi, nước dập dờn nên bóng mới động? Trong mắt nàng ta có đau buồn, có hận thù, còn có cả ngỡ ngàng.

Hai cha con ngồi bên bờ hồ một lát, Hoắc Quang nói còn có việc cần làm, liền lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa ra khỏi phủ.

Hoắc Thành Quân quay về nơi ở của mình. Mới vào cổng, Tiểu Thanh đã tỏ vẻ thần bí đến bên nàng ta, đưa cho nàng ta một chiếc khăn lụa. “Tiểu thư, nô tỳ vốn không dám nhận nhưng y nói tiểu thư nhất định sẽ đọc, nô tỳ sợ làm hỏng chuyện của tiểu thư, cho nên vẫn nhận. Nếu nô tỳ sai, xin tiểu thư trách phạt, lần sau nô tỳ tuyệt đối không tái phạm.”

Hoắc Thành Quân mở tấm khăn lụa, im lặng đọc, rồi ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn cung đình bát giác treo trên cưa sổ, hồi lâu sau nói: “Thắp đèn lên.”

Tiểu Thanh thắc mắc, đốt đèn giữa ban ngày sao? Nhưng biết tiểu thư nhà mình hành sự, nói chuyện đều rất hợp ý lão gia, bây giờ dù có là đại thiếu gia khi gặp tiểu thư cũng phải khách khí, thị không dám hỏi nhiều, vội vã đi thắp một ngọn đèn.

Hoắc Thành Quân đưa chiếc khăn lụa lên trên chiếc đèn, đốt cháy rồi lạnh nhạt dặn dò: “Sai người chuẩn bị xe ngựa, buổi tối ta phải ra ngoài một chuyến.”

Tiểu Thanh vội vâng dạ.

***

Công khai, rất nhiều thái y bận rộn vùi đầu vào sách vở, tìm đọc các ghi chép về chứng hung tí, suy ngẫm phương thức chữa bệnh.

Bí mật, Mạnh Giác cứ cách năm ngày lại đến châm cứu cho Lưu Phất Lăng một lần, rồi kê thuốc phối hợp trị liệu.

Vân Ca từng hỏi Mạnh Giác, Lưu Phất Lăng rốt cuộc bị bệnh gì. Mạnh Giác trả lời hết sức dứt khoát: “Không biết.”

Vân Ca bất mãn, Trương thái y ở bên giải thích: “Chỉ có bệnh được ghi lại trong điển tịch mới có tên, còn rất nhiều bệnh chưa xuất hiện trong điển tịch. Nhưng không có tên không có nghĩa là không thể trị được.”

Từ khi Mạnh Giác bắt đầu chữa bệnh cho Lưu Phất Lăng, chứng bệnh của Lưu Phất Lăng dần thuyên giảm, rất lâu rồi chưa bị đau tim, đau ngực. Sự thật trước mắt, Vân Ca cũng yên tâm hơn một chút.

Mạnh Giác lấy một chiếc kim bạc dài một thước ra, trên to dưới nhỏ, thay vì nói là kim, không bằng nói là một chiếc dùi. Vu An giật nảy. “Mạnh đại nhân định làm gì?”

Trương thái y vội ra hiệu im lặng, đi tới bên cạnh Vu An, nói nhỏ: “Đây chắc là thấu cốt châm, nhưng hút được cốt tủy người, nghe đồn Hoàng Đế từng dùng, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”

Mạnh Giác đưa cho Lưu Phất Lăng một miếng gỗ mềm. “Hoàng thượng, e là sẽ rất đau. Vốn nên dùng một chút thuốc để Hoàng thượng mất cảm giác đau nhưng bây giờ thần còn chưa chẩn đoán chính xác, không dám dùng thuốc tùy tiện, cho nên chỉ có thể…”

Lưu Phất Lăng cầm miếng gỗ, mơ hồ nói: “Trẫm chịu được.”

Trương thái y nói: “Nếu Hoàng thượng đau thì cứ kêu lên, sẽ đỡ đau hơn một chút.”

Mạnh Giác vận sức cổ tay, cắm kim vào xương đùi Lưu Phất Lăng. Sắc mặt Lưu Phất Lăng lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, to như hạt đậu nành, nhưng chàng lại cắn chặt khớp hàm, không kêu một tiếng.

Vu An thấy ngân châm đâm vào trong cơ thể Lưu Phất Lăng, cảm thấy xương cốt mình cũng lạnh buốt.

Lưu Phất Lăng nằm, Mạnh Giác đứng.

Y nhìn Lưu Phất Lăng, chiếc kim trong tay từ từ cắm vào xương đùi chàng. Vân Ca nằm bò trên cửa sổ nhìn trộm cũng cảm thấy chiếc kim không khác gì đang đâm vào người mình, sắc mặt tái mét, cắn môi đến bật máu.

Một người hình dung đau khổ cực hạn là đau thấu xương, rốt cuộc đau thấu xương là đau đến mức nào?

Nghe thấy tiếng thở dồn dập ngoài cửa sổ, màu mực trong mắt Mạnh Giác đậm hơn, tay càng chậm lại, hết sức thong thả cắm mũi ngân châm vào xương. Lưu Phất Lăng vẫn chưa rên rỉ, chỉ có sắc mặt từ trắng chuyển xanh.

Trương thái y nhìn thủ pháp châm cứu của Mạnh Giác, trong mắt ẩn chứa sự hoang mang không hiểu.

Đã lấy được cốt tủy, Mạnh Giác không dám chần chừ, nhanh chóng rút kim ra. Lưu Phất Lăng đã đau đến mức thần trí mơ hồ nhưng vẫn không kêu lấy một tiếng.

Mạnh Giác cẩn thận cất kim vào hộp pha lê, ra hiệu cho Vu An lại gần.

Vu An vội vã đến xem Hoàng thượng, chiếc áo trên người Lưu Phất Lăng như bị nhúng nước, Vu An vội lệnh Thất Hỷ hỗ trợ thay y phục cho Hoàng thượng để đề phòng cảm lạnh.

Mạnh Giác dập đầu cáo lui. Lưu Phất Lăng thì thào nói một câu gì đó, y không nghe rõ. Vu An nói: “Mạnh đại nhân lại gần nghe cho rõ.”

Mạnh Giác quỳ xuống bên giường Lưu Phất Lăng. Tiếng Lưu Phất Lăng như tiếng muỗi vo ve: “Đa tạ!”

Mạnh Giác nói: “Không dám, đó là bổn phận của thần.”

Khóe miệng Lưu Phất Lăng khẽ động, dường như muốn cười, lại thật sự không còn chút sức lực nào, dừng lại hồi lâu mới nói: “Khanh… khanh không cần ai giúp cả. Thứ khanh muốn, trẫm chắc chắn sẽ cho khanh.”

Mạnh Giác sững sờ.

“Bảo tồn sức mạnh, đặt thân ngoài chuyện.” Lưu Phất Lăng nhắm mắt lại, khẽ động ngón trỏ.

Vu An lập tức làm động tác mời: “Mạnh đại nhân, nô tài tiễn đại nhân một đoạn.”

Vu An đưa Mạnh Giác ra khỏi phòng, Mạnh Giác đưa cho Vu An một hộp gỗ nhỏ. “Làm phiền công công.”

Vu An mỉm cười nhận lấy. “Nô tài nên tạ ơn đại nhân, nếu không có hương của đại nhân, không biết Vân cô nương còn phải đau khổ bao lâu.”

Y mở chiếc hộp ra, đưa lên chóp mũi ngửi. “Mùi thơm không giống trước kia lắm.”

Mạnh Giác cười nhạt, nói: “Thuốc thay đổi theo chứng bệnh, cô ấy đỡ ho hơn trước, đương nhiên thuốc cũng không giống.”

Vu An gật đầu, thu chiếc hộp lại. “Nô tài còn phải về hầu hạ Hoàng thượng, chỉ tiễn đến đây, đại nhân đi thong thả.”

Mạnh Giác thi lễ từ biệt Vu An. Đi ra cửa điện, nhìn thấy Vân Ca ngồi ở góc tường, y lạnh nhạt nói: “Huynh có chuyện muốn hỏi muội.”

Nói xong, Mạnh Giác bước thẳng về phía trước.

Vân Ca ngơ ngác ngồi một lát rồi bật dậy đuổi theo.

Đi tới chỗ vắng, Mạnh Giác dừng bước. “Muội nói với Hoàng thượng huynh đòi phí khám bệnh gì?”

“Tay cầm quyền cao, quan thuộc tam công cửu khanh.” Trong giọng nói của Vân Ca toàn là vẻ châm biếm: “Huynh đã không quan tâm tới thuế má của thiên hạ, nếu tôi nói với Hoàng thượng huynh không thu phí khám bệnh thì càng hoang đường, có lẽ chỉ có thứ này là huynh thích.”

Mạnh Giác mỉm cười. “Vậy huynh nên cảm ơn muội, muội còn chưa qua cổng đã biết mưu hoạch tiền đồ giúp phu quân rồi.”

Sắc mặt Vân Ca đột nhiên trắng bệch khiến vết máu bên môi càng thêm chói mắt.

Mạnh Giác cười như gió xuân, xoay người rời đi.

Mạnh Giác vừa vào nhà, Lưu Hạ đã lập tức xông vào. “Lão tam, có phải ngươi đang chữa bệnh cho Hoàng thượng không?”

Mạnh Giác dựa vào ghế, lật thẻ tre. “Ừm.”

“Ngươi biết trước mà lại không nói với ta…” Lưu Hạ chỉ Mạnh Giác, tức giận mà không phát tiết được, một hồi lâu sau mới hạ tay xuống, hỏi: “Bệnh của Hoàng thượng rốt cuộc thế nào?”

Mạnh Giác lắc đầu. “Không biết.”

Lưu Hạ nhìn y chằm chằm, thấy y giống như đang nói thật, liền nói: “Liệu có trị được không?”

Mạnh Giác nhìn thẻ tre trong tay, nói: “Tìm ra nguyên nhân thì có thể trị.”

“Không phải hung tí sao?”

Mạnh Giác sốt ruột. “Nếu là hung tí thì tôi còn nói không biết à?”

Lưu Hạ nhìn y chằm chằm hồi lâu, chậm rãi nói: “Tiểu Giác, không được làm bất cứ chuyện gì vì nguyện vọng mà lão nhị từng nói với ngươi, năm đó lúc lão nhị nói với ngươi những lời này thì vẫn còn là một tiểu tử đang lớn, tâm trí chưa chín chắn, sau khi hắn trưởng thành thì suy nghĩ đã thay đổi rồi. Ta biết ngươi sẽ không tin lời ta…”

Lưu Hạ không nhắc tới Nguyệt Sinh còn đỡ, vừa nhắc tới Nguyệt Sinh, Mạnh Giác bỗng dưng ném thẳng mớ thẻ trẻ trong tay về phía Lưu Hạ. “Biến ra ngoài!”

Lưu Hạ dễ dàng bắt được thẻ tre, đó là một cuốn sổ, ghi lại việc ăn uống, đi lại hằng ngày của Lưu Phất Lăng. Bên cạnh ghế, trên bàn đều chất đầy thẻ tre như vậy, còn có không ít bút ký Mạnh Giác ghi lại. Lưu Hạ cảm thấy áy náy. Mạnh Giác ngoài mặt có vẻ đã bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Bây giờ cục diện triều đình có rất nhiều mầm họa, sơ suất một nước là thua cả ván cờ. Huynh lo cho bản thân mình đi, đừng ở đây ồn ào nữa.”

Nói xong, Mạnh Giác không để ý tới Lưu Hạ nữa. Lưu Hạ còn định nói gì đó, lại bị Tam Nguyệt nghe thấy tiếng động đi vào kéo ra bên ngoài.

Tam Nguyệt vừa kéo hắn đi về phía vườn hoa vừa bất mãn nói: “Sao đại công tử trách cứ người khác mà không biết phân biệt trắng đen? Mấy ngày này tam công tử chưa lúc nào được nghỉ ngơi thực sự, ngày ngày ở trong phòng đọc ghi chép việc sinh hoạt hằng ngày của Hoàng thượng. Hơn mười năm, bốn năm ngàn ngày ăn ngủ, đi lại, bệnh lớn bệnh nhỏ, tam công tử đều nhất nhất xem hết, còn phải điều chế thuốc, cân nhắc phương thuốc cho Hoàng thượng, chỉ sợ không cẩn thận lại dẫn đến biến chứng. Đại công tử xem…”

Tam Nguyệt chỉ xung quanh nhà hoa, toàn là sọt thuốc, còn có cả những bồn thảo dược tươi được phân loại kĩ càng xếp đầy dưới đất, trong vườn hoa tràn ngập mùi thuốc nồng nặc. “Ngài còn nói tam công tử không tận tâm? Tam công tử đã sắp kiệt sức rồi!”

Lưu Hạ yên lặng.

Tam Nguyệt lại không chịu buông tha. “Hình như tam công tử thích Vân cô nương, là thật hay giả, chắc chắn ngài rõ ràng hơn chúng nô tỳ. Nếu như là thật, ngài có nghĩ tới cảm nhận của tam công tử không? Cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, hao tổn tâm huyết để cứu ai? Tam công tử cũng là con người, ngài còn không cho tam công tử được cáu kỉnh hay sao?”

Lưu Hạ vội liên tục thi lễ: “Cô nương, ta sai rồi, đều là lỗi của ta. Mấy người các ngươi ai cũng bênh lão tam, lúc ta bị hắn mắng sao không thấy người nào giúp ta?”

Tam Nguyệt ngậm miệng, vẫn không cam lòng.

Lưu Hạ lại quan sát vườn hoa một vòng, đột nhiên xoay người, vội vã đi đến thư phòng.

Tam Nguyệt cuống quýt kêu to, đuổi theo Lưu Hạ. “Đại công tử, tại sao đại công tử lại đến đó nữa?”

Lưu Hạ quay đầu lại, vẫy tay cho Tam Nguyệt lui ra, dịu dàng nói: “Ta đến cho lão tam lý do để cứu người, để hắn cứu người được thoải mái hơn một chút.”

Nhìn thấy thần sắc của Lưu Hạ, Tam Nguyệt không dám làm càn nữa, vội dừng chân, cung kính nói: “Vâng, nô tỳ xin cáo lui.”

Mạnh Giác nghe tiếng mở cửa, thấy lại là Lưu Hạ, tỏ vẻ mệt mỏi nói: “Huynh còn chuyện gì nữa?”

Lưu Hạ ngồi xuống đối diện với y, thu vẻ cười đùa thường thấy lại. “Ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Mạnh Giác vẫn nghiên cứu chiếc thấu cốt châm trong hộp pha lê, gật đầu lấy lệ.

“Không biết Nguyệt Sinh có nói với ngươi về quá khứ trước khi gặp ngươi hay không?”

Mạnh Giác dừng tay nhưng vẫn không nói gì.

“Cuối thời tiên đế, vì quan lại liên tục làm loạn, dân chúng lầm than, vô số lưu dân mất đất bị ép đi cướp đoạt kho lúa của quan phủ. Quan phủ hạ lệnh bắt bớ, đuổi giết những loạn dân tạo phản này, Nguyệt Sinh chính là một trong số họ. Để sống sót, phụ thân của Nguyệt Sinh muốn dẫn hắn chạy ra khỏi cương vực nhà Hán. Trên đường chạy trốn, phụ thân hắn bị quan binh giết, còn hắn lại được một thiếu niên và một nha đầu cứu. Nha đầu cứu hắn tên là Vân Ca…”

Mạnh Giác lập tức ngẩng đầu, nhìn Lưu Hạ chằm chằm.

“Ngươi cũng biết tính cách của Nguyệt Sinh rồi, hắn sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của huynh đệ trên lưng, lại không muốn để huynh đệ phải gánh trách nhiệm cho mình, cho nên việc này cũng là do lúc ta và Nguyệt Sinh uống say, nghe hắn nói mấy câu rời rạc, sau đó ta chắp vá lại mà thành. Thậm chí ta hoàn toàn không biết cô nương đã cứu hắn tên là gì, đến tận một ngày… Hôm ấy ở trên núi Cam Tuyền, hắn vì ta mà chết. Trước khi chết, hắn đứt quãng phó thác vài chuyện với ta, ta nửa đoán nửa nghe, biết cô nương cứu hắn tên là Vân Ca. Hắn còn nhờ ta chăm sóc thân nhân của hắn… Khi đó hắn còn rất nhiều chuyện muốn dặn dò ta nhưng lại không nói nên lời. Ta đã khóc và thề với trời, nhất định sẽ báo ân giúp hắn, nhất định sẽ bảo vệ thân nhân duy nhất của hắn, cũng chính là ngươi.”

Nói tới đây, giọng Lưu Hạ bắt đầu khàn khàn. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, hắn nói tiếp: “Sau đó ngươi đến tìm ta, ta mới biết về tiểu đệ mà Nguyệt Sinh thường nhắc tới. Ta nghĩ, đời này kiếp này, bất kể ngươi đối với ta thế nào, ta nhất định cũng sẽ coi ngươi như đệ đệ ruột thịt. Để hoàn thành một tâm nguyện khác của Nguyệt Sinh, ta đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm Vân Ca khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được. Không ngờ cuối cùng lại tìm thấy mà chẳng hề tốn công, không ngờ người ngươi cầu hôn lại tên là Vân Ca, còn đuổi theo cô ấy từ Tây Vực đến tận Trường An. Khi đó mục đích ta đến Trường An căn bản không phải để dò xét hành động của ngươi mà chính là để gặp cô ấy. Vừa nhìn thấy cô ấy, không cần bất cứ bằng chứng nào, ta đã biết cô gái này chính là Vân Ca mà ta cần tìm. Nhưng còn thiếu niên đó? Theo mô tả kĩ lưỡng của Nguyệt Sinh, thiếu niên đó và Vân Ca cũng vừa mới biết nhau không lâu, ta cho rằng đó là ngươi, bởi theo lời kể của Nguyệt Sinh, thời gian hắn được cứu hình như cũng trùng với thời gian ngươi quen biết Vân Ca, địa điểm cũng cùng một chỗ.”

Lưu Hạ nhìn Mạnh Giác bằng ánh mắt hết sức phức tạp. “Ngươi hiểu rõ chuyện của Vân Ca hơn ta, nghe đến đó, chắc ngươi cũng đã biết thiếu niên cứu Nguyệt Sinh kia là ai rồi. Cũng mãi gần đây ta mới ngộ ra điều này, mới hiểu được vì sao lúc nhìn thấy Lưu Phất Lăng trên núi Cam Tuyền, vẻ mặt Nguyệt Sinh lại phức tạp như vậy.”

Giọng Mạnh Giác lạnh như băng: “Huynh đã quyết định che giấu, sao bây giờ lại nói với tôi?”

Lưu Hạ thở dài một hơi. “Đây là lời Nguyệt Sinh nói với ta trước khi chết, ta đã không thể làm bất cứ chuyện gì khác cho hắn, đây là việc duy nhất ta có thể làm.” Hắn nhún vai, cười khổ. “Đúng, ta có tư tâm, ta chỉ muốn làm cho lương tâm của mình có thể an ổn một chút, cho nên không muốn ngươi hoàn thành tâm nguyện cho Nguyệt Sinh. Nhưng bây giờ ta phát hiện, thứ Nguyệt Sinh nợ Lưu Phất Lăng, chỉ có ngươi mới có thể trả lại giúp hắn.”

Sắc mặt Mạnh Giác hơi tái xanh, Lưu Hạ ra vẻ sợ hãi, nhảy dựng lên, lại lập tức trở về vẻ lười nhác hằng ngày, vừa vội vã chạy ra ngoài vừa nói: “Ta đi đây! Muốn đánh nhau thì đi tìm bọn Lục Nguyệt ấy! Hôm nay ta không có thời gian tiếp đón.”

Mạnh Giác chăm chú nhìn chiếc hộp pha lê trên bàn, trong mắt có đủ các loại tâm tình.

Ve sầu trên cây kêu râm ran. Ve ve…

Trên đời có những việc không biết sẽ tốt hơn.

“Rầm” một tiếng, cửa thư phòng đột nhiên bị đạp ra. Mạnh Giác hiếm khi tức giận như vậy, đột nhiên mất khống chế, quơ tay lên bàn. Chiếc nghiên mực bằng đá xé gió bay thẳng đến đầu người vừa bước vào.

Mạnh Giác ném nghiên mực bay ra rồi mới nhìn thấy người đến là Vân Ca, y kinh hãi, vội vã lao người tới.

Vân Ca hầm hầm đá cửa xông vào, hoàn toàn không ngờ Mạnh Giác lại cầm nghiên mực ném nàng. Đến lúc nhìn thấy, nàng hơi ngẩn ra, đang đà lao mình, căn bản không dừng lại được, trong khi Mạnh Giác còn cách nghiên mực một đoạn. Đúng lúc nghiên mực sắp đập vào đầu Vân Ca, Mạnh Giác nhanh trí tiện tay xách một hũ dầu lau đồ gỗ trên giá, hắt xuống dưới chân Vân Ca.

Cùng với thứ mùi gay mũi, Vân Ca hét lên một tiếng, trượt chân ngã thẳng xuống nền nhà lát đá.

Nghiên mực bay qua sát đầu Vân Ca ra ngoài sân, đập gãy một cây gỗ to bằng cánh tay.

Cú trượt ngã này không nhẹ, tay chân Vân Ca đau nhức, nửa bên mặt cũng sưng vù, trên người và đầu tóc dính đầy dầu, khó ngửi vô cùng, còn khiến nàng suýt nữa hôn mê.

Mạnh Giác vội đến đỡ nàng dậy, nàng hất mạnh tay y ra, muốn tự đứng dậy nhưng chân tay toàn là dầu trơn, vừa mới khom người đã lại trượt ngã.

Thấy dáng vẻ chật vật của nàng, Mạnh Giác vừa thương xót vừa buồn cười, vội nói: “Đừng vội nổi nóng. Huynh không nghĩ là muội. Huynh sẽ bảo Tam Nguyệt chuẩn bị nước, để muội tắm rửa sạch sẽ rồi huynh sẽ tạ lỗi với muội sau.” Vừa nói, Mạnh Giác vừa nắm chắc cánh tay Vân Ca, muốn kéo nàng lên.

Vân Ca đánh mạnh vào tay y, vừa đánh vừa kêu: “Tôi không cần huynh giả bộ hảo tâm, chúng tôi không cần huynh giả bộ hảo tâm… Tôi không cần…”

La hét một hồi, nước mắt nàng bắt đầu chảy xuống.

Cánh tay Mạnh Giác bất giác cứng đờ, Vân Ca nhân cơ hội đó vùng thoát, vừa cố đứng lên vừa khóc. “Tôi vừa đến lầu Thạch Cừ xem sách, trong đó viết thấu cốt châm phải đâm nhanh rút nhanh, rút nhanh là để giữ lại cốt tủy đã lấy được, đâm nhanh là vì không ai có thể chịu được đau đớn lâu như vậy, huynh lại đâm vào từng chút một… Huynh nói huynh là người giữ lời hứa, vậy mà huynh…”

Vân Ca cố gắng mấy lần, cuối cùng cũng đứng lên được. Trên tóc, trên mặt nàng toàn là dầu, nửa bên mặt còn sưng vù, vô cùng nhếch nhác, nhưng tinh thần nàng lại hết sức bất khuất. “Tôi không cần huynh giả bộ hảo tâm, bất kể y thuật của huynh cao siêu đến đâu, tôi cũng sẽ không để huynh giày vò huynh ấy nữa. Sau này huynh không cần đến trị bệnh cho Lăng ca ca nữa! Hoặc là huynh ấy sống, tôi sống, hoặc là huynh ấy chết, tôi chết. Tôi sẽ luôn ở bên huynh ấy, tôi không sợ bệnh lạ gì hết!”

Nói xong, nàng vừa lau nước mắt vừa loạng choạng chạy đi. Mạnh Giác định gọi nàng lại nhưng mấp máy môi mấy lần, cổ họng lại khô khốc, không thể cất lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK