• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Cùng một ánh trăng, cùng một trời sao, ngày cả bầu không khí tĩnh lặng cũng giống nhau, nhưng ban đêm ở Vị Ương cung lại hoàn toàn khác ban đêm dưới mái hiên của một ngôi nhà bình thường.

Sự tối tăm có thể che giấu quá nhiều thứ xấu xí, dường như âm mưu quỷ kế cũng chuộng tối tăm hơn. Phải chăng vì vậy mà trong cung điện rộng lớn, trang nghiêm này, ban đêm thường là thời điểm của những trò hay. Hoàng thượng và phi tử không ngừng ung dung dùng những chiêu âm hiểm trong khi đang dịu dàng đằm thắm. Phi tử và phi tử giấu sát cơ nặng nề dưới váy đẹp tóc thơm. Hoàng tử và hoàng tử mài đao soàn soạt trong lúc đang cụng ly chạm cốc…

Ở nơi đây, dù nụ cười rất gần nhưng sự vui vẻ rất xa xôi, dẫu thân thể đang gần kề bên nhau nhưng tâm hồn lại xa cách, sự đẹp đẽ đó có thể gần ngay trước mắt nhưng lương thiện lại cách xa vời vợi, mà sự xấu xí khó phát hiện ở nơi khác lại là điều dễ thấy nhất ở chốn này. Sự xấu xí ẩn giấu sau mỗi dung nhan như hoa như ngọc, trong mỗi nụ cười tươi sáng rạng ngời, dưới mỗi bộ y phục đẹp đẽ, trong mỗi tiếng thì thầm dịu dàng, hòa nhã, sau mỗi cánh cửa điện rực rỡ huy hoàng…

Có điều trong sự tối tăm ấy thỉnh thoảng cũng nở ra những đóa hoa bình thường.

Ban đêm, ở Tiêu Phòng điện nếu có thêm một nam tử thì sẽ thấp thoáng hình ảnh của một gia đình. Người mẹ hiền cầm kim chỉ trong tay, đứa con ngoan ngoãn đọc sách.

Trong ánh đèn ấm áp, Lưu Thích nằm sấp trên bàn ôn lại bài học ban ngày. Hứa Bình Quân vừa thêu thùa may vá vừa nhắc Lưu Thích cố gắng học bài.

Sau khi học được một lát, nhìn thấy Hứa Bình Quân vẫn đang may áo, Lưu Thích hỏi: “Mẹ có mệt không? Có cần nghỉ một lát không?”

Hứa Bình Quân cười, lắc đầu. “Để mẹ khâu nốt cái tay áo rồi nghỉ sau.”

“Mẹ, sao mẹ chỉ may quần áo cho con mà không may cho muội muội hoặc đệ đệ?”

Lưu Thích rót một cốc nước bưng đến cho mẹ, không kìm được xoa xoa cái bụng đã rất to của mẹ, vẫn không tin được trong đó lại có một em bé.

“Mẹ vẫn giữ đủ quần áo con đã mặc khi còn bé, sau này có thể cho em con mặc luôn. Còn con thì không được, bây giờ con mỗi ngày một cao, mẹ phải may cho con mấy bộ quần áo lúc còn rảnh rỗi trước khi em con ra đời. Nếu không may sớm thì sau này con lấy đâu ra quần áo mặc?”

Lưu Thích cười ha ha. “Thầy con cũng nói dạo này con lớn rất nhanh, thực ra người trong cung cũng chuẩn bị quần áo cho con rồi.”

Hứa Bình Quân trợn mắt nhìn cậu. “Lần sau con về thôn nơi mẹ lớn lên rồi hỏi thăm xem có con cái nhà ai không mặc quần áo do tự tay mẹ mình may cho hay không?”

Lưu Thích cười không nói.

Hứa Bình Quân may xong phần tay áo, vươn vai một cái, Lưu Thích vừa định đứng lên giúp nàng ta đấm lưng, đột nhiên có tiếng người vang lên bên ngoài. Lưu Thích hơi nhíu mày, đi ra ngoài. “Mẹ, để con ra xem có chuyện gì.”

Lưu Thích đi ra ngoài, sau nháy mắt đã chạy vội về: “Mẫu hậu, Phú Dụ nói hắn nhận được tin tức, có người ban đêm xông vào đế lăng. TuyểnBất Nghi đã lệnh năm trăm tinh binh đến bảo hộ đế lăng.”

Hứa Bình Quân cười, nói: “Vậy thì tốt!”

Bỗng nhiên nàng ta giật mình, cảm thấy không ổn. “Tòa đế lăng nào?”

“Bình Lăng! Nghe nói là một nữ nhân. Phú Dụ rất sốt ruột, sợ rằng người đó là cô.”

Hứa Bình Quân đứng bật dậy, em bé trong bụng hình như bất mãn đạp lung tung một trận. Nàng ta lảo đảo, một cung nữ bên cạnh vội đỡ lấy nàng ta. Nàng ta hít sâu vài hơi, vừa đi vừa ra ngoài vừa nói: “Mẹ phải tới xem thế nào, nếu không phải cô của con thì thôi, nếu đúng là…”

Lưu Thích cười không nói. Tình tỷ muội giữa mẹ và cô rất thân thiết, cậu đoán chắc mẹ sẽ ra ngoài cung cho nên vừa rồi đã dặn Phú Dụ đi chuẩn bị xe. Quả nhiên cậu đã đoán đúng.

“Mẫu hậu, người bình thường muốn đến gần đế lăng thì rất khó nhưng nếu cô muốn bái yết đế lăng thì sẽ có rất nhiều cách, vì sao lại xông vào giữa đêm khuya? Nhi thần cho rằng không phải là cô. Có điều mẫu hậu không đi một chuyến sẽ không yên tâm, chi bằng chúng ta cùng đi!”

Hứa Bình Quân toan mở miệng mấy lần mà không nói được gì, cuối cùng nói: “Sau này con lớn hơn chút nữa, mẹ sẽ nói với con chuyện của cô con. Chính vì có nhiều cách như vậy mà cô con vẫn không chịu đến bái yết đế lăng, cho nên tối nay là cô con thì chắc chắn là đã có chuyện lớn xảy ra, lênh xe ngựa đi nhanh một chút.”

Lưu Thích không nói thêm, sau khi đợi mẹ lên xe liền lệnh cho Phú Dụ đánh xe. “Càng nhanh càng tốt, nhưng phải vững vàng!”

Phú Dụ đánh xe nhanh chóng chạy ra khỏi Vị Ương cung, xông vào màn mưa trắng xóa.

Lúc chạy tới đế lăng, hai mẹ con không nhìn thấy Vân Ca mà chỉ nhìn thấy một đám binh lính đông nghịt chen chúc dưới bậc thềm Bình Lăng, còn trên bậc thềm thì toàn là máu.

Lưu Thích vén rèm thoáng nhìn, đầu óc choáng váng, vội vã rụt đầu về, tái mặt nói với Hứa Bình Quân vốn đang định xuống xe: “Mẫu hậu, không được xuống, bên ngoài có máu…”

Hứa Bình Quân gạt tay cậu ra. “Mẫu hậu con đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ hơn con tưởng tượng nhiều.”

Vừa nói nàng ta vừa xuống xe, Phú Dụ vội giơ ô che mưa.

Nhìn thấy máu chảy trên bậc thềm, trong mắt Hứa Bình Quân toát ra vẻ sợ hãi, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh. Nàng ta vừa vội vã đi lên theo bậc thềm vừa nói với Phú Dụ: “Lệnh cho tất cả mọi người quỳ đón!”

Phú Dụ lập tức lấy hơi hô to: “Hoàng hậu, Thái tử giá lâm, tất cả mọi người quỳ xuống tiếp giá!”

Trong tiếng hô to không ngừng của hắn, từng đám người lần lượt quay lại, vừa nhìn vừa quỳ xuống. Hoàng hậu với Thái tử có sức uy hiếp cực lớn, chỉ một lát sau tất cả binh sĩ đều quỳ hết xuống đất.

Mấy tia chớp sáng lòa như một đàn rắn quay cuồng giữa bầu trời, khiến tòa lăng mộ xám đen cũng trở nên sáng lòa chói mắt.

Mượn ánh sáng của tia chớp, cuối cùng Hứa Bình Quân cũng nhìn thấy Vu An, nhưng còn Vân Ca…

Cả người toàn máu, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Bình Quân, Vu An lập tức đổ người ngã sấp xuống đất, Vân Ca vẫn được y bảo vệ sau lưng liền lộ ra.

Tia chớp biến mất, tất cả lại chìm vào tối tăm.

Hứa Bình Quân loáng thoáng thấy trên người Vân Ca cũng có máu, nàng ta hoảng sợ, lập tức chạy tới. Phú Dụ vội giữ tay Hứa Bình Quân. “Nương nương đang có thai, để nô tài đi lên xem.”

Nói xong hắn đưa ô cho một hoạn quan bên cạnh, tung người đạp lên đầu binh lính, bay tới bên cạnh bia mộ.

Xem xét hơi thở của Vu An, phát hiện hơi thở cực kỳ yếu ớt, Phú Dụ đau xót trong lòng, gầm lên với đám quan binh quỳ bên cạnh: “Các ngươi biết người này là ai không? Các ngươi…”

Hắn vung tay định đánh, lại vội vã thu tay về để chạy tới xem Vân Ca, lại ra lệnh cho viên tướng chỉ huy: “Ngươi cõng người này lập tức đến y quán Trương thị ở ngoại ô thành Trường An. Nếu người này không sống được thì ngươi cũng chuẩn bị hậu sự luôn đi!”

Viên tướng chỉ huy hoang mang cõng Vu An chạy tới y quán tìm người cứu mạng.

Vừa nâng Vân Ca đang hôn mê dậy, Phú Dụ yên tâm, cho rằng nàng không bị thương mà chỉ là thần chí không còn tỉnh táo, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy không đúng. Mặt Vân Ca đỏ bừng, mà bàn tay hắn đỡ sau lưng Vân Ca lại ướt dính, nhớp nháp, hoàn toàn khác nước mưa bình thường. Hắn lập tức cúi xuống nhìn kĩ, phát hiện sau lưng Vân Ca có một vết thương không sâu nhưng cũng không nông, vốn không nguy hại đến tính mạng nhưng sau khi bị thương nàng vẫn để mặc cho máu chảy, người lại dầm trong mưa lạnh, bây giờ e rằng…

Phú Dụ không dám nghĩ tiếp, lập tức bế Vân Ca lên, chạy xuống dưới. “Nương nương, cô nương bị thương rồi, phải lập tức tìm đại phu.”

Nhìn thấy dáng vẻ Vân Ca, vừa thương vừa giận, Hứa Bình Quân tức giận đến mức cả người run lên, chỉ đám binh lính quỳ trên bậc thềm. “Không ngờ các ngươi lại dám làm cô ấy bị thương ngay ở Bình Lăng…”

Nghe nói cô bị thương, Lưu Thích cũng hoảng lên, vội vã chạy tới nơi, nhưng dù sao cậu cũng không cuống lên như mẹ mình. “Mẫu hậu, binh lính chỉ làm đúng chức trách canh giữ. Việc gấp trước mắt bây giờ là cứu cô chứ không phải trừng phạt bọn chúng. Mẹ con mình mau về thành tìm thái y.”

Hứa Bình Quân lập tức tỉnh ngộ, hai mẹ con đi theo phía sau Phú Dụ, vội vã lên xe ngựa.

Hứa Bình Quân vẫn nhìn Vân Ca không chớp mắt, thỉnh thoảng lại kiểm tra hơi thở của nàng. Thấy sắc mặt mẹ mình cũng khó coi, Lưu Thích lo lắng, muốn chuyển đề tài để xoa dịu sự lo lắng của mẹ.

“Mẹ, sao vừa rồi nhìn thấy máu mà mẹ không sợ chút nào cả?”

Trong tiếng bánh xe lăn trên đường mưa, tâm tư của Hứa Bình Quân chậm rãi quay về.

“Có một lần mẹ còn nhìn thấy nhiều máu hơn lần này, mẹ còn tận mắt thấy đầu người bay lên… Lần nọ cũng mưa rất to, khi đó mẹ đang mang thai con, bị một người xấu bắt đi. Vì cứu mẹ và con, cô con đã…”

Trong tiếng mưa rơi ào ào, trong lời kể rưng rưng nước mắt của Hứa Bình Quân, xe ngựa chạy xuyên qua giữa quá khứ và hiện tại.

***

Vì có người ban đêm xông vào đế lăng nên Lưu Tuân vẫn lặng lẽ chờ tin tức trong Chiêu Dương điện. Lúc xe ngựa của Hứa Bình Quân vừa chạy ra khỏi Vị Ương cung, Lưu Tuân cũng đã biết Hoàng hậu và Thái tử đêm khuya ra ngoài cung. Đồng thời với việc thái y nhận được lệnh triệu của Hoàng hậu, tin tức Vân Ca bị trọng thương cũng nhanh chóng được đưa đến Chiêu Dương điện.

Lưu Tuân nghe tin, chỉ lạnh nhạt ờ một tiếng rồi nằm xuống, chốc lát sau đã thiếp đi. Hoắc Thành Quân ở bên cạnh lại không sao ngủ được, muốn dậy nhưng không dám. Ả chỉ có thể nhắm mắt và giả vờ ngủ, còn không dám xoay người, cực kỳ khó chịu. Chờ mãi mới đến sáng, Lưu Tuân vào triều, ả mới có thể sai người đi hỏi thăm tin tức.

Người đi hỏi thăm tin tức quay về mang theo tin tức ả hy vọng nghe thấy nhất.

“Ba vị thái y chăm sóc một buổi tối, Vân Ca vẫn hôn mê bất tỉnh, sốt cao không giảm. Nô tỳ đã hỏi một lão thái y, ông ấy nói nếu Vân Ca cứ tiếp tục sốt như vậy thì không chết cũng trở thành đần độn.”

Hoắc Thành Quân rất muốn kiềm chế không cười to nhưng lại không thể nhịn được, ả bật cười ha hả. Còn chưa cười xong, lại có người mang đến một tin tức tốt khác cho ả.

“Nương nương, nghe nói Mạnh Thái phó đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, hôm nay không thể vào triều. Hoàng thượng rất lo lắng, sau khi tan triều sẽ đích thân đến Mạnh phủ thăm hỏi.”

Hoắc Thành Quân căng thẳng hỏi: “Hắn bị bệnh thật à?”

Cung nữ gật đầu. “Bị bệnh thật. Hoắc Đại tướng quân cũng yêu cầu cùng đi thăm Mạnh đại nhân, Hoàng thượng chỉ có thể lệnh cho Hoắc Đại tướng quân đi cùng. Mạnh Thái phó bị bệnh thật, hơn nữa còn bệnh không nhẹ. Nghe nói sắc mặt Mạnh Thái phó trắng như tuyết, tinh thần rất không tốt. Sau đó, Hoàng thượng nói với Mạnh Thái phó là Mạnh phu nhân ban đêm xông vào đế lăng, bị binh lính ngộ thương, giờ đây sống chết khó liệu. Nghe nói Mạnh Thái phó suýt nữa ngất xỉu.”

Hoắc Thành Quân nghiến răng nghiến lợi cười. Vân Ca ơi là Vân Ca! Lần này mày đã làm được điều mày từng nói! Hai người hành hạ lẫn nhau…

“Tiểu thư…”

Cung nữ đột nhiên chuyển giọng. Hoắc Thành Quân hiểu ý, cười nhìn một vòng xung quanh. Tất cả cung nữ hầu hạ đều lui ra ngoài, cung nữ đứng trước mặt ả mới nói tiếp: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ chuyển lời thay phu nhân. Phu nhân… phu nhân nói, tiểu thư vào cung nhiều năm như vậy, tại sao bụng vẫn không có động tĩnh gì? Trương Lương nhân đã có thai, bên kia còn sắp có đứa thứ hai rồi, rốt cuộc tiểu thư đang làm gì? Thái y trong cung toàn là một đám ăn hại! Mấy hôm tới, lúc nào tiểu thư có thời gian hãy sắp xếp ra ngoài cung một chuyến, phu nhân nghe nói bên núi Chung Nam có một bà lão cầu tự rất linh nghiệm, phu nhân sẽ đưa tiểu thư đi.”

Tâm tình tốt đẹp của Hoắc Thành Quân lập tức biến mất, ả đưa tay hất tất cả đồ ăn trên bàn xuống đất. Cung nữ hoảng sợ quỳ rạp xuống, không ngừng khấu đầu: “Nô tỳ chỉ chuyển lời cho phu nhân.”

“Cút ra ngoài!”

Cung nữ lập tức vừa lăn vừa bò ra ngoài đại điện.

Hoắc Thành Quân giận dữ thấy gì đập thứ đó, từng món đồ quý giá bị đập hỏng mà cơn giận của ả không vơi đi chút nào, thậm chí còn dữ dội hơn. Nhiều năm như vậy, có cách gì ả chưa nghĩ tới chứ? Dùng hết mưu mẹo để quấn lấy Lưu Tuân, đi gặp riêng thái y, thần thánh ở đâu linh nghiệm liền đến đó cầu khấn, đi uống nước suối thần, nghe nói trong thôn nào có tảng đá thiêng, chỉ cần sờ là có thể mang thai, ả cũng chạy đến sờ. Thực ra cái gọi là đá thần chỉ là một tảng đá có hình dạng giống bộ phận đó của nam nhân. Thậm chí ả còn từng uống nước tiểu của đồng tử để cầu tự…

Còn cách nào chưa nghĩ đến, chưa làm thử nữa? Rất nhiều chuyện ả làm mà không dám tiết lộ thân phận, chỉ có thể cải trang rồi đi, phải chịu đựng những nỗi nhục nhã mà cả đời ả chưa bao giờ nghĩ tới. Bây giờ lại cần một mụ già ngu muội, ấu trĩ đến cầu khấn cho ả, thăm dò những chuyện riêng tư nhục nhã nhất của ả, sau đó nói những lời nhảm nhí trước mặt ả? Không! Ả đã chịu đựng đủ rồi! Ả đã chịu đủ rồi!

Là một nữ nhân, nhưng ngay cả chuyện cơ bản nhất của nữ nhân là có thai sinh con cũng không làm được. Sự lạnh lùng của cha, sự độc đoán của mẹ, áp lực của cả gia tộc, tiếng cười trộm của các phi tử khác, còn cả ánh mắt khác thường của các cung nữ…

Hứa Bình Quân dựa vào cái gì mà lại có một đứa con nữa?

Hoắc Thành Quân cảm thấy mình sắp bị bọn họ ép đến phát điên!

“Chắc chắn ta sẽ có con, chắc chắn sẽ có…”

Ả lẩm bẩm tự nói với mình nhưng vẫn nhìn thấy thứ gì là đập nát thứ đó. Ả cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều đang chế giễu mình, ả chỉ muốn hủy diệt tất cả.

***

Hứa Bình Quân đoán rằng, giữa Vân Ca và Mạnh Giác đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Vân Ca đã không xông vào đế lăng giữa đêm khuya. Chính vì vậy nàng ta không có ý định đưa Vân Ca về Mạnh phủ, nhưng cũng không tiện đưa Vân Ca đến Vị Ương cung. Đang không biết làm sao, đột nhiên nàng ta nhớ đến ngôi nhà trước kia nàng ta và Vân Ca ở vẫn để không, chỉ dọn dẹp sơ qua là có thể ở tạm. Nàng ta lệnh cho Lưu Thích về Vị Ương cung trước, còn mình đưa Vân Ca về nhà cũ, lại truyền thái y đến xem bệnh cho Vân Ca.

Ba thái y vẫn trông coi bên giường Vân Ca không hề chợp mắt, còn Hứa Bình Quân thì sai người kê một chiếc giường ở gian ngoài nằm trông Vân Ca. Mỗi lần dậy xem, nàng ta đều thấy thái y lắc đầu, lại buồn bã ngồi xuống. Mưa ngoài cửa sổ dường như đã nhỏ bớt, từ rào rào biến thành rả rích. Đêm khuya yên tĩnh, tiếng mưa rả rích thoạt nghe như một người già kể một câu chuyện xa xưa, nhưng lúc tập trung lắng nghe thì lại không nghe thấy gì, chỉ cảm thấy tiếng mưa thê lương vô hạn.

Hứa Bình Quân nhìn kĩ từng góc nhà, tất cả đều giống trước kia như đúc, thẻ tre xếp trên giá sách, một bộ cờ vây trong góc, cây đàn đặt trên bàn và một tấm bình phong in lá trúc…

Còn nhớ Mạnh Giác ngồi trước bàn bên đó, một thân áo bào trắng, đánh đàn dưới ánh trăng. Cũng nhớ Bệnh Dĩ vừa làm xong bình phong lá trúc, cười lớn, nói: “Tấm bình phong này là thứ đẹp nhất huynh từng làm nên không nỡ để bọn muội mang đến Thất Lý Hương.”

Vân Ca từ trong bếp thò đầu ra. “Thế thì không mang đi nữa, muội sẽ giữ lại, hôm nào đó chúng ta sẽ tự uống rượu đề thơ.”

Còn có cây hòe ngoài sân, buổi tối mùa hè bốn người họ thường trải chiếu trúc dưới gốc cây, bày một chiếc bàn vuông, sau đó ngồi ăn cơm hóng mát. Có lúc Bệnh Dĩ và Mạnh Giác hào hứng nói chuyện, thường bảo nàng ta về nhà mình ở bên cạnh lấy rượu.

“Bình Quân, về nhà cầm bầu rượu nữa sang đây.”

Nàng ta nhíu mày. “Còn uống nữa à? Lần này không ủ được bao nhiêu, còn phải bán…”

Y đã ngà ngà, đưa tay đẩy nàng ta, hung dữ nói: “Ta là chủ nhà, bảo nàng đi thì nàng phải đi! Đi! Đi mau!”

Nói vậy nhưng dáng vẻ lại như trẻ con làm nũng, không ngừng lắc vai nàng ta.

Vân Ca ở bên cạnh che miệng cười.

Mạnh Giác đưa tay vào áo lục tiền nhưng không thấy, tiện tay lấy cây trâm ngọc trên tóc Vân Ca xuống ném cho nàng ta. “Đổi một bầu rượu!”

Lần này đến lượt nàng ta mím môi cười với Vân Ca.

Tiếng nói chuyện, tiếng cười vui vẻ vang lên bên tai Hứa Bình Quân. Nàng ta như thật sự nhìn thấy bọn họ, liền đứng lên, tươi cười đi đến. Lúc nàng ta đang định ngồi xuống giữa bọn họ, bọn họ đột nhiên biến mất, chỉ còn lại những tia nắng sớm nhảy nhót trên lá hòe lấp lánh khiến mắt nàng ta đau nhức, chỉ chực rơi lệ.

Nàng ta ngơ ngác đứng dưới gốc hòe, ngỡ ngàng không hiểu.

Mưa không biết đã ngừng rơi từ khi nào, ngày không biết đã sáng từ bao giờ. Vân Ca vẫn chưa tỉnh, còn hết thảy đều đã không thể quay về nữa!

Ba thái y mệt mỏi thỉnh tội với nàng ta: “Chúng thần đã cố hết sức, không phải y thuật của chúng thần thấp kém mà là thân thể của Mạnh phu nhân không chịu được dược chất.”

Hứa Bình Quân không trách bọn họ, sau khi tạ ơn liền lệnh cho bọn họ về trước. Nàng ta gọi một tiểu hoạn quan tới, lệnh cho hắn đi mời Mạnh Giác. Thứ nhất là y thuật của Mạnh Giác rất cao, thứ hai là dù sao cũng phải hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Xem ra bệnh của Vân Ca không chỉ là thương thế trên người, chỉ có hiểu rõ nguyên do thì mới có thể xem bệnh bốc thuốc được.

Khi nhìn thấy Mạnh Giác ngồi trên xe lăn, Hứa Bình Quân lắc đầu không thể tin được. Chỉ sau một đêm, Mạnh Giác luôn phong độ, nhẹ nhàng đã trở nên tiều tụy, hốc hác. Vốn có một bụng thắc mắc, nhưng lúc này Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy chán nản.

“Mạnh đại ca, quan hệ giữa huynh và Vân Ca chẳng phải đã dịu lại rồi sao? Muội còn nghe cô ấy nói đang theo huynh học y thuật, tại sao bây giờ lại… Ôi! Huynh bị bệnh gì? Sao còn không đi nổi thế?”

Mạnh Giác không nói gì, Bát Nguyệt đẩy xe lăn không nhịn được nói: “Công tử không phải bị bệnh mà là độc tố còn sót lại trên người chưa loại bỏ hết, bản thân lại nội hỏa công tâm, không chịu tĩnh tâm điều trị cho nên cả người yếu ớt vô lực.”

Hứa Bình Quân kinh ngạc, hỏi: “Độc? Ai dám hạ độc huynh? Ai có thể làm huynh trúng độc?”

Bát Nguyệt lại không dám mở miệng nữa, chỉ cúi đầu, vẻ mặt tức giận.

Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Ngươi lui ra đi.”

Bát Nguyệt lẳng lặng lùi ra.

Hứa Bình Quân cân nhắc một lát, trong lòng như chợt hiểu ra, lại không có cách nào tin được. Mạnh Giác cẩn thận, khôn ngoan lại tinh thông y thuật, rất ít người có thể hạ độc hại y. Mà người có thể hạ độc hại y lại khiến y không nói câu nào, Bát Nguyệt giận mà không dám nói gì thì chỉ có Vân Ca.

“Vân Ca, cô ấy… cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy, có lẽ cô ấy bị người khác lợi dụng.”

Giọng nói the thé của Phú Dụ đột nhiên vang lên ngoài cửa phòng: “Vân cô nương đương nhiên sẽ không vô cớ hại người, nhưng nếu là người đã hại Hoàng thượng thì lại là chuyện khác.”

Phú Dụ đến thăm Vu An, Vu An đã tỉnh lại nên hắn cũng biết được một chút tiền căn hậu quả, lúc này lòng đầy căm phẫn, căn bản không để ý đến tôn quý hèn mọn. “Hoàng hậu nương nương, xin hãy lệnh cho Mạnh đại nhân mau rời khỏi, càng không cần mời Mạnh đại nhân xem bệnh cho Vân cô nương, Vân cô nương thà chết cũng sẽ không để Mạnh đại nhân chữa bệnh cho mình. Mạnh đại nhân ở chỗ này thêm một khắc, bệnh của Vân cô nương sẽ ngày càng nặng hơn!”

Hứa Bình Quân ngẩn ra một lát mới hiểu “hoàng thượng” mà Phú Dụ nói là chỉ tiên đế Lưu Phất Lăng chứ không phải Lưu Tuân. Hiểu được điều này, nàng ta đột nhiên rùng mình, trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cớ, Lưu Phất Lăng bị hại? Lưu Phất Lăng bị… bị hại?

Nàng ta nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. Thấy tất cả mọi người đều đang trông chừng ngoài sân, một thái y ở lại đang sắc thuốc trong bếp, nàng ta mới yên tâm, lớn tiếng nói: “Phú Dụ, ngươi nói bậy gì thế?”

Phú Dụ quỳ xuống, đầu lại không cúi, ánh mắt oán hận nhìn Mạnh Giác chằm chằm. “Nô tài không nói bậy, Vu sư phụ chính miệng nói với nô tài, Mạnh Giác lập kế hoạch hạ độc tiên đế, hắn còn lợi dụng bệnh của Vân cô nương để giấu thuốc độc trong thuốc của Vân cô nương, hắn quá ác độc. Vân cô nương chắc chắn đau lòng tự trách muốn chết…”

Phú Dụ nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Thấy sắc mặt Mạnh Giác xám xịt, y lại không nói lời nào, Hứa Bình Quân lúc đầu không tin cũng dần dần tin tưởng. Chuyện lớn như vậy, nếu Mạnh Giác không làm thì tại sao y không biện bạch? Huống hồ Mạnh Giác giết người vốn chưa bao giờ nhẹ tay, cái chết của Âu Hầu, cái chết của đám người Hắc Tử…

Nghĩ đến sự tàn nhẫn vô tình của Mạnh Giác, nghĩ Vân Ca sống chết chưa biết thế nào, Hứa Bình Quân cố kìm nén, run rẩy nói với Phú Dụ: “Ngươi đừng nói nhảm nữa, Mạnh Thái phó là lương đống của xã tắc, sao lại làm chuyện của loạn thần tặc tử như vậy? Tiên đế rõ ràng qua đời vì bệnh tật, tất cả thái y đều có thể làm chứng, sau này còn để bản cung nghe thấy những chuyện như vậy nữa, bản cung nhất định sẽ lập tức trị tội ngươi!”

Sau khi răn dạy Phú Dụ xong, Hứa Bình Quân khách khí nói với Mạnh Giác: “Làm phiền Mạnh đại nhân đi một chuyến mất công, tiểu muội của bản cung đang bị bệnh, thật sự không nên gặp khách, mời Mạnh đại nhân về. Phú Dụ, tiễn khách!”

Phú Dụ ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, đứng bật dậy, cúi người nói với vẻ rất cung kính, lễ phép: “Mạnh đại nhân, mời!”

Mạnh Giác không chịu đi. “Bình Quân!”

Trong giọng nói rõ ràng có sự thỉnh cầu.

Hứa Bình Quân không để ý đến y, chỉ dặn dò Phú Dụ: “Ngươi phải thêm nhân thủ trông coi viện này, không cho bất cứ người không có phận sự nào đi vào. Nếu kháng chỉ, bản cung nghiêm trị không tha.”

Phú Dụ “vâng” một tiếng rất lớn, đi tới đẩy xe lăn của Mạnh Giác ra ngoài. Mạnh Giác quay lại nhìn Hứa Bình Quân chằm chằm. “Thái y bây giờ bó tay hết cách, muội để huynh vào xem Vân Ca thế nào. Muội ấy sốt cao không hạ, không thể kéo dài được. Muội bất chấp sống chết của muội ấy sao?”

Hứa Bình Quân nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: “Nếu ta để ngươi tới gần muội ấy một bước mới là làm hại muội ấy. Từ giờ trở đi, Mạnh đại nhân là Mạnh đại nhân, Vân Ca là Vân Ca!”

Thấy mình sắp bị đẩy ra cửa, Mạnh Giác chịu đựng sự đau đớn, dồn sức vung tay đánh một chiêu về phía Phú Dụ. Sau khi bức lui Phú Dụ một bước, y nhân cơ hội nói với Hứa Bình Quân: “Muội hỏi cho rõ huynh dùng thuốc gì hại… người, sau đó hẵng tức giận.”

Đã nhìn thấy người bên ngoài, Mạnh Giác cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể vội vàng nói với Hứa Bình Quân một câu như vậy.

Phú Dụ đưa Mạnh Giác ra cổng viện rồi nặng nề đóng lại, quỳ đi đến trước mặt Hứa Bình Quân. “Nương nương, Trương đại phu, chính là Trương thái y trước kia đã cứu Thái tử điện hạ đó, y thuật của Trương đại phu rất giỏi, có thể lệnh cho ông ấy đến xem xem.”

Hứa Bình Quân gật đầu, lại thở dài. “Bệnh của Vân Ca không ở vết thương trên lưng muội ấy, ngươi cũng nhìn thấy rồi, không phải trọng thương. Là do chính muội ấy…”

Chính muội ấy không muốn sống nữa, Hứa Bình Quân không có cách nào nói ra miệng, trong lòng lại vô cùng rõ ràng. Một nữ nhân trước mất chồng, ngay sau đó lại mất con, không dễ gì mới bình tâm được, lại phát hiện chồng mình bị hại chết, nàng còn vô tình bị cuốn vào âm mưu gián tiếp giúp hung thủ… Hứa Bình Quân tự hỏi, nếu là chính mình, nàng ta còn có dũng khí mở mắt ra hay không?

Hứa Bình Quân cảm thấy trái tim nặng trĩu. “Rốt cuộc Mạnh Giác lợi dụng Vân Ca thế nào?”

“Vân cô nương vốn có bệnh ho kinh niên. Năm đó Mạnh Giác chế một loại hương rất dễ chịu cho Vân cô nương chữa bệnh. Sau đó Vân cô nương phát hiện loại hương này lại có thể kích thích chất độc trong người tiên đế… Nương nương! Nương nương…”

Đột nhiên Hứa Bình Quân lặng lẽ ngã về phía sau. Phú Dụ hoảng sợ kêu to, phát hiện Hứa Bình Quân nhắm nghiền hai mắt, hơi thở rối loạn, lập tức gọi thái y. Thái y vội tới xem cho Hứa Bình Quân, tức giận nói với Phú Dụ: “Ngươi chăm sóc Hoàng hậu thế nào? Tại sao lại kinh động thai khí? Ngươi… ngươi… không cẩn thận cả mẹ lẫn con đều sẽ nguy hiểm…”

Thái y vội đốt cỏ ngải ổn định tâm tình Hứa Bình Quân, lại lập tức kê đơn sai người đi sắc thuốc.

Hứa Bình Quân từ từ tỉnh lại, ánh mắt trống rỗng không nhìn ra có tâm tình gì. Phú Dụ bật khóc. “Nương nương, nương nương không được nghĩ đến những chuyện đó nữa. Vân cô nương sẽ ổn, nương nương cũng sẽ ổn, nương nương và Vân cô nương đều là người tốt, ông trời nhất định có mắt.”

Hứa Bình Quân mệt mỏi nói: “Ngươi đến Mạnh phủ gọi Mạnh Giác, ta muốn gặp hắn.”

Phú Dụ ngây người, Hứa Bình Quân nhỏ giọng nói: “Mau đi! Không được vô lễ với Mạnh Giác.”

Phú Dụ đành lau nước mắt chạy ra ngoài, không ngờ vừa ra ngoài viện lại nhìn thấy Mạnh Giác đang ngồi dưới gốc cây cách đó không xa. Sắc mặt trắng nhợt, Mạnh Giác dựa vào xe lăn, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi, lại như lắng nghe điều gì đó.

Phú Dụ mới đi được vài bước, Mạnh Giác đã nghe thấy tiếng động. Như đã đoán được ý Phú Dụ từ sớm, Mạnh Giác mở mắt ra nói với Bát Nguyệt ở phía sau: “Ngươi chờ bên ngoài, một mình ta đi vào.”

Phú Dụ rất ngạc nhiên, lại không có thời gian hỏi thêm, vội vã đẩy xe lăn đi vào. Sau khi đóng cổng lại, hắn đẩy Mạnh Giác đi vào nhà chính gặp Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân nói với Phú Dụ: “Ngươi đi canh gác bên ngoài, không cho bất kỳ ai tới gần.”

Phú Dụ “vâng” một tiếng, lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Mạnh Giác lăn xe lăn tới bên cạnh Hứa Bình Quân, muốn xem mạch cho nàng ta. Hứa Bình Quân đột nhiên hất tay né tránh. Sắc mặt tái nhợt, Hứa Bình Quân hỏi bằng giọng lạnh như băng: “Ngươi đã hại Lưu Phất Lăng, sau đó vì sao lại làm bộ làm tịch cứu hắn?”

Trên mặt Mạnh Giác cũng không còn huyết sắc, y mệt mỏi nói: “Bất kể muội có tin hay không, huynh chỉ có thể nói với muội, không phải huynh chưa từng động sát cơ với Lưu Phất Lăng, nhưng huynh muốn giết hắn thì thiếu gì thủ đoạn, tội gì phải kéo Vân Ca vào?” Giọng Mạnh Giác tự phụ, khinh thường, còn có sự kiêu ngạo đầy thương cảm. “Thuốc huynh chế cho Vân Ca chỉ là để chữa bệnh cho muội ấy, khi đó huynh hoàn toàn không biết trên người Lưu Phất Lăng có độc. Độc của y bị thuốc của huynh dẫn phát, đây là một sự trùng hợp bất ngờ.”

Hứa Bình Quân nhìn đi nơi khác, giọng nói lí nhí như muỗi kêu. “Độc của tiên đế rốt cuộc là do ai hạ?”

“Huynh đoán chắc là Hoắc Quang. Còn có những người khác liên quan đến chuyện này hay không thì e rằng vĩnh viễn không thể biết được. Những người đó chắc sớm đã được Hoắc Quang đưa đến gặp Lưu Triệt rồi.”

“Sao có thể như vậy được? Trước kia muội không hiểu, nhưng bây giờ muội đã hiểu rõ, hạ độc hoàng đế chẳng lẽ dễ vậy sao? Ăn uống, y phục của hoàng đế đều có người phụ trách riêng, kể cả uống một ngụm nước cũng có hoạn quan thử độc trước. Vu An vô cùng trung thành, Hoắc Quang hạ độc thế nào?”

“Cách hạ độc của Hoắc Quang, huynh cũng không ngờ được. Không biết là vị cao nhân nào đã đưa ra chủ ý cho ông ta sắp đặt một âm mưu hoàn toàn kín kẽ như vậy. Hoắc Quang trồng một loại thực vật tên là hồ sáo trên một ngọn núi hoang, hoa của nó là kịch độc, có thể làm người ta đau tim mà chết. Trên ngọn núi này còn có một loại thực vật hoang dại tên là câu vẫn có thể làm người ta ngạt thở mà chết. Những loài thực vật này mọc hoang dại trên núi, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ nhiều, ngọn núi nào trên thế gian lại không có một vài loại hoa cỏ độc? Núi này nhiều suối, từng chút độc tố của hồ sáo và câu vẫn hòa vào nước suối chảy xuống dưới chân núi, nước hồ dưới chân núi cũng bị nhiễm độc. Thực ra nước hồ này cũng không thể coi là có độc, bởi vì dù chúng ta uống liền mấy tháng cũng sẽ không có bất cứ dấu hiệu trúng độc nào, vì lượng độc quá ít, ít đến mức thân thể chúng ta có thể tự hóa giải, bài tiết ra được. Nhưng nếu chúng ta uống nước hồ này hằng năm, mười năm, hai mươi năm sau, cùng với tuổi tác tăng lên, thể chất suy nhược, một ngày nào đó sẽ đột nhiên sinh ra tật bệnh, chết sớm hơn người không uống nước hồ này. Chuyện như thế này cũng không hiếm thấy trong dân gian, chẳng hạn như người ở thôn nào đó sinh con nhiều đứa bị què, người thôn nào đó dễ bị mù mắt, người thôn nào đó tuổi thọ ngắn hơn người ở nơi khác… Người ta thường đỗ lỗi tại mình đắc tội với thần linh hoặc bị nguyền rủa. Cha nuôi huynh từng nói một phương thủy thổ một phương người, người khác nhau, nguyên nhân là do thủy thổ. Huynh phát hiện bí mật tuyệt đối không thể bị phát hiện này của Hoắc Quang chính là vì đột nhiên nhớ tới việc này.”

Hứa Bình Quân thắc mắc: “Nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu, các phi tần trong hậu cung cùng uống một loại nước như nhau, nếu Hoắc Quang hạ độc bằng cách này thì chẳng phải những người khác cũng sẽ mắc bệnh lạ sao?”

Mạnh Giác giải thích: “Cho nên huynh mới nói kế này của Hoắc Quang là hoàn toàn kín kẽ. Ông ta hạ độc còn phải đi một vòng xa hơn nữa. Huynh đã xem lại ghi chép về cuộc sống hằng ngày của Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng thích ăn cá, mà trong hồ này có rất nhiều cá. Những con cá này nhìn có vẻ khỏe mạnh, không có gì khác thường nhưng thực ra trong người chúng lại có một lượng mầm bệnh nhỏ. Như huynh đã nói, người bình thường ăn mấy con thì sẽ chẳng làm sao cả, nhưng Lưu Phất Lăng bắt đầu ăn loại cá có độc này từ năm tám tuổi, thân thể sẽ dần yếu đi. Nếu không có hương của huynh thì có lẽ phải năm năm nữa mới phát bệnh, nhưng hương của huynh lại trùng hợp kích thích chất độc ẩn sâu trong cơ thể y. Nếu năm năm sau thân thể y bắt đầu yếu dần đi và mắc bệnh thì sẽ không có ai nghi ngờ là trúng độc, bởi vì hoạn quan thử độc không hề làm sao.”

Hứa Bình Quân lẩm bẩm: “Bởi vì hoạn quan thử độc không chỉ có một người, hơn nữa những người thử độc này cũng ăn lượng cá ít hơn Lưu Phất Lăng.”

Mạnh Giác gật đầu. “Có thể nói, dù hôm nay chúng ta đứng trước mặt Hoắc Quang vạch trần ông ta hạ độc, chúng ta cũng không có bất cứ bằng chứng nào. Nước có độc? Hoắc Quang có thể lập tức uống cho muội xem! Cá có độc? Hoắc Quang cũng có thể lập tức ăn cho muội xem! Chẳng có thứ nào có độc cả.”

Hứa Bình Quân rùng mình ớn lạnh, giọng nói run rẩy: “Rốt cuộc Hoắc Quang muốn gì? Chẳng lẽ ông ta không rõ thiên hạ này chung quy vẫn là thiên hạ của nhà họ Lưu sao? Cho dù giết Lưu Phất Lăng, ông ta cũng hoàn toàn không thể soán vị lên ngôi. Ngày ông ta mưu phản cũng chính là ngày phiên vương trong thiên hạ khởi binh thảo phạt ông ta.”

“Huynh đoán Hoắc Quang chưa bao giờ nghĩ đến việc chính mình lên ngôi, ông ta chỉ muốn làm một hoàng đế trên thực tế. Nếu Lưu Phất Lăng dễ khống chế, nghe lời ông ta, ông ta có thể dừng việc nuôi cá bất cứ lúc nào. Nếu Lưu Phất Lăng khó khống chế, tầm hai mươi lăm tuổi, Lưu Phất Lăng sẽ đột nhiên sinh bệnh lạ mà chết. Lúc này Lưu Phất Lăng chắc đã có con trai, con trai lại còn nhỏ, hơn nữa theo kế hoạch của Hoắc Quang thì con trai Lưu Phất Lăng còn mang dòng máu nhà họ Hoắc, đương nhiên ông ta có thể ép ấu để ra lệnh thiên hạ. Phiên vương thiên hạ không có bất cứ lý do nào để công khai lên án ông ta.”

“Lưu Tuân huynh ấy… huynh ấy biết chuyện của Hoắc Quang?” Hứa Bình Quân run rẩy, nàng ta vẫn biết Hoắc Quang quyền thế che trời, là một nhân vật rất đáng sợ, nhưng dù thế nào nàng ta cũng không ngờ Hoắc Quang lại đáng sợ đến mức đó! Hạ độc một đứa bé tám tuổi, dự mưu cho thiên hạ hai mươi năm sau, đây là tâm tư và mưu kế kinh khủng ra sao? Thảo nào Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương lại chết, bọn họ làm sao đấu được một người mưu tính sâu xa, ác độc vô tình như vậy? Thảo nào Lưu Tuân biết rõ có rất nhiều nguy cơ mà vẫn vội vã lập Hổ Nhi làm thái tử.

Mạnh Giác lạnh nhạt trả lời: “Ờ.”

Hứa Bình Quân mấp máy môi mấy lần mà lời nói vẫn vỡ vụn, không thể thốt lên thành tiếng. Cuối cùng, nàng ta mới gắng gượng nói được một câu: “Chiếc… túi thơm… muội đưa cho… Vân Ca có… có vấn đề không?”

Mạnh Giác đưa lưng vào xe lăn, nói nhỏ: “Không những có vấn đề mà còn có vấn đề rất lớn! Độc của Lưu Phất Lăng mặc dù bị hương của huynh dẫn phát nhưng thực ra lại là nhờ họa được phúc, bởi vì nếu để hai, ba năm nữa, cho dù Biển Thước tái thế e rằng cũng không có cách nào chữa khỏi loại bệnh lạ này. Lần này phát bệnh lại tình cờ làm huynh phát hiện ngọn nguồn căn bệnh của y, sau đó nghĩ ra biện pháp cứu chữa. Kỳ thực phần lớn độc tố trong người y đã bị huynh loại bỏ, nhưng thời gian y trúng độc quá lâu nên thân thể hư nhược, còn một chút dư độc vẫn phải chậm rãi điều trị. Có điều chỉ cần có cách thích đáng thì trong vòng hai đến ba năm sẽ có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Khi đó tình hình trong cơ thể y chính là cũ mới giao thời, túi thơm Lưu Tuân đưa áp chế sức sống mới sinh ra, dẫn động dư độc còn sót lại trong cơ thể, cho nên… cho nên huynh cũng bất lực.”

Cùng với lời Mạnh Giác nói, từng giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt mở to của Hứa Bình Quân, sau đó lặng lẽ rơi xuống chiếc chăn đang đắp trên người nàng ta.

“Vì sao huynh không giải thích với Vân Ca?”

“Huynh không tin là muội ấy sẽ tin tưởng, hơn nữa… quan trọng hơn là nếu giải thích thì sẽ dính dáng đến Lưu Tuân, việc này quá lớn, huynh sợ Vân Ca sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa để muội ấy biết muội ấy từng vô số lần tự tay làm cá cho Lưu Phất Lăng ăn, có lẽ khi Lưu Phất Lăng ăn không ngon, muội ấy còn cố ý gắp cá cho y, khuyên y ăn nhiều một chút, như vậy muội ấy sẽ cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ sẽ dễ chịu hơn bây giờ sao? Rất nhiều chuyện nếu có thể không biết thì cả đời không biết sẽ tốt hơn, cho nên nếu không phải bị muội ép không làm thế nào được thì huynh tuyệt đối sẽ không nói với muội những chuyện này.”

Tâm tình phức tạp, Hứa Bình Quân than thở với Mạnh Giác: “Mạnh Giác, nếu huynh có thể nói với tiên đế hoặc Vân Ca rằng bệnh của tiên đế là vì hương của huynh vô tình dẫn phát, có lẽ tiên đế sẽ không chết. Dù muội đưa túi thơm cũng không hại được tiên đế!”

Mạnh Giác ngây người không nói được gì.

Nước mắt của Hứa Bình Quân vẫn chảy xuống không ngừng, nhưng giọng nói của nàng ta đã không nghe ra sự khác thường nào, chỉ trừ cảm giác lạnh lẽo.

“Muội giao Vân Ca cho huynh, huynh nhất định phải cứu sống muội ấy! Muội về cung đây!”

Vừa nói, nàng ta vừa lật chăn định đứng dậy. Mạnh Giác muốn đưa tay đỡ, nàng ta gạt ra, gọi Phú Dụ vào.

“Bình Quân, hay là muội bảo Phú Dụ cùng muội đến nơi khác ở vài ngày, hoặc về nhà mẹ đẻ…”

“Nhà?” Nàng ta từng có nhà sao? Hứa Bình Quân cười, vừa bám vào tay Phú Dụ đi ra ngoài vừa nói. “Ta không về Vị Ương cung thì còn có thể đi đâu?”

Cuối hạ chính là lúc ánh mặt trời tươi sáng, rực rỡ nhất, nhưng ngay cả trong xương tủy nàng ta cũng đang rét run, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu xám đen, không có bất cứ ánh sáng ấm áp nào. Thì ra đây chính là cảm giác bị người thân nhất lợi dụng, thì ra đây chính là cảm giác làm tổn thương người thân nhất của mình, thì ra đây chính là cảm giác tuyệt vọng… Sống không bằng chết, thì ra chính là cảm giác này.

Khi còn bé không có nhà và người thân, nàng ta cho rằng chỉ cần nàng ta cố gắng làm mẹ yêu quý, nàng ta sẽ có nhà, nhưng bất kể nàng ta vất vả, chịu khó thế nào, mẹ cũng không nhìn thấy nàng ta. Khi lớn hơn một chút, nàng ta cho rằng Lưu đại ca của nàng ta có thể cho nàng ta một mái nhà, trong tiếng cười cởi mở của y, nàng ta có thể có được sự ấm áp. Nàng ta đã hao hết tâm tư mới giành được y, cho rằng ở bên cạnh y, nàng ta sẽ có nhà, nhưng nàng ta đã sai. Vị Ương cung đương nhiên không phải nhà, nhưng ít nhất nàng ta từng có cảm giác ấm áp, nàng ta có thể ở trong Tiêu Phòng điện nhớ lại những gì tốt đẹp đã mất đi, nhưng nàng ta vẫn sai. Thì ra những ấm áp trước đây đều chỉ là những gì nàng ta tự tưởng tượng ra.

Nàng ta không muốn gặp lại Lưu Tuân, không còn mặt mũi nào gặp lại Vân Ca. Trong nháy mắt, nàng ta đã mất hết tất cả mọi thứ, nói cách khác, nàng ta vốn đã không có gì cả.

Nàng ta có thể đi đâu? Có nơi nào có thể cho nàng ta nương náu?

Sau khi Hoàng hậu và Phú Dụ đi, thái y và những người bảo vệ xung quanh nhà cũng bị Hoàng Hậu đưa đi hết. Bát Nguyệt thấy thế tiến lên gõ cổng viện, trong nhà không có người trả lời, hắn liền đi vào trong. Trong sương phòng, Mạnh Giác ngồi bên giường Vân Ca, có lẽ vì đang bệnh nên trông y có vẻ rất uể oải, khuôn mặt hết sức tiều tụy.

Bát Nguyệt vốn rất giận Vân Ca nhưng bây giờ nhìn thấy nàng sốt cao, mặt đỏ bừng, môi tái nhợt, nứt nẻ, cánh tay bên ngoài chăn gầy đến mức làm người ta cảm thấy chỉ chạm vào là gãy, cơn giận trong lòng đột nhiên tiêu tan, hắn tiến lên nhỏ giọng nói: “Công tử, có phải lấy thuốc gì không? Thuộc hạ tìm cửu muội đi lấy.”

“Cô ấy chỉ có một vết thương nhẹ trên lưng, chảy ít máu, không phải chứng bệnh khó chữa. Phương thuốc ba thái y giỏi nhất Thái y viện hội chẩn kê ra đã là tốt nhất rồi.”

“Vậy… vậy không có cách nào sao? Vân cô nương sốt đến mức môi nứt nẻ hết cả, cứ sốt thế này mãi…”

Mạnh Giác cầm vải bông ướt nhẹ nhàng lau trên môi Vân Ca. “Chỉ có thể thử một cách không phải dùng thuốc. Bát Nguyệt, ngươi lập tức về phủ, trong phòng của Vân Ca có một chiếc tiêu bằng tử ngọc, ngươi mang đến đây.”

Bát Nguyệt vội về phủ lấy tiêu, trong lòng lại không rõ bệnh của Vân Ca có liên quan gì tới chiếc tiêu này.

Đợi Bát Nguyệt mang tiêu tới, Mạnh Giác nhận chiếc tiêu tử ngọc, đưa lên trước mắt nhìn một lát, từ từ nở một nụ cười khổ.

Y quay mặt ra ngoài cửa sổ, đưa ống tiêu lên môi, bắt đầu thổi.

Tiếng tiêu vang lên như trăng sáng vừa lên, như hoa xuân hé nở, cả ngôi nhà đều bị bao phủ trong không khí an bình.

Ánh nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào, trên ngũ quan trắng xanh của Mạnh Giác lấm tấm ánh sáng. Gió hạ từ cửa sổ thổi vào, mấy lọn tóc đen của Mạnh Giác phất phơ trong gió. Ngón tay thon dài của y được tử ngọc chiếu vào, trắng đến mức gần như trong suốt, nhưng trong đôi mắt đen như mực của y lại chỉ có vẻ dịu dàng, ấm áp. Bát Nguyệt lùi ra ngoài viện, nhẹ nhàng đóng cổng lại. Thâm tình và lưu luyến như vậy, ngay cả người không hiểu âm luật như hắn nghe cũng hiểu. Cho dù Vân Ca đang ngủ cũng nhất định cảm nhận được.

Bát Nguyệt cảm thấy khúc nhạc quen tai nhưng lại chưa nghe thấy công tử thổi bao giờ. Sau khi ngồi trên ngưỡng cửa nghe một lúc lâu, hắn đột nhiên nhớ ra đã nghe thấy khúc này ở đâu. Vân Ca thích thổi khúc này trong những đêm có sao, hình như chính là dùng ống tiêu bằng tử ngọc này thổi. Có điều khúc nhạc của nàng rất bi thương, công tử thổi lên lại bình thản, êm đềm, cho nên hắn nhất thời không nghĩ ra. Sau khi nghĩ rõ ràng, Bát Nguyệt lại chua xót trong lòng. Đầu ống tiêu này có khắc ấn, là di vật của Hiếu Chiêu Hoàng đế Lưu Phất Lăng. Khúc Vân Ca thổi có lẽ chính là khúc Hiếu Chiêu Hoàng đế thường thổi năm đó. Vì cứu Vân Ca, một người tâm cao khí ngạo như công tử lại không ngại dùng di vật của Lưu Phất Lăng, nghiền ngẫm tâm tư của Lưu Phất Lăng, thổi khúc Lưu Phất Lăng thường thổi.

Không ai biết rốt cuộc Vân Ca có nghe thấy tiếng tiêu hay không, dường như Mạnh Giác cũng không hề quan tâm, thậm chí y còn không quay lại nhìn Vân Ca lần nào. Y chỉ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra tòa viện y và nàng từng ở, thổi đi thổi lại khúc tiêu này.

Từ lúc chiều tràn đầy nắng vàng đến khi chiều tà với ráng chiều rực rỡ, từ lúc nhá nhem tối đến khi nắng sớm vừa lên, y vẫn lặp đi lặp lại thổi một khúc tiêu này.

Ánh sáng lưu chuyển trên người y, có cô độc trong nắng chiều vàng rực, có cô đơn trong tịch dương nghiêng nghiêng, có sự ngạo mạn, lãnh đạm như mặt trăng đi qua cửa sổ, có sự chờ đợi cố chấp trong đêm đen trầm lặng, có sự cô đơn mệt mỏi trong nắng mai lành lạnh…

Trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng, ánh sáng luân phiên dường như khắc họa cuộc đời Mạnh Giác. Nhưng bất kể vẻ mặt nào, tư thế nào, y luôn chỉ có một mình trong sớm chiều luân phiên, truy tìm một thứ mịt mờ, lẻ loi đi giữa đất trời mênh mông.

Khi ánh nắng rực rỡ lần nữa chiếu xuống cả tòa viện, khúc nhạc đột nhiên ngắt quãng. Vài tia máu tươi từ khóe miệng y chảy ra, theo ống tiêu ngọc rỏ xuống vạt áo bào trắng của y. Y không có bất cứ phản ứng nào, lại tiếp tục thổi tiêu.

Một lát sau, khúc nhạc lại dừng lại một chút, rồi lại vang lên lần nữa…

Bát Nguyệt canh ngoài sân nghe thấy khúc nhạc trở nên đứt quãng, hắn đột nhiên mở cửa xông vào. Nhìn thấy máu tươi trên môi Mạnh Giác, hắn kinh hãi kêu lên: “Công tử, không được thổi nữa!”

Bát Nguyệt định xông vào giật lấy ống tiêu, lại bị ánh sáng trong mắt Mạnh Giác làm cho kinh hãi, không dám vô lễ nữa. Trong lúc cấp bách, nhìn thấy Vân Ca nằm trên giường, hắn lập tức lao tới. “Hết sốt rồi, phu nhân hết sốt rồi! Công tử…”

Hắn quay lại, nhìn thấy Mạnh Giác cuối cùng cũng dừng lại, đang chậm rãi quay người nhìn về phía Vân Ca.

Sắc mặt y tái mét, môi lại đỏ tươi, ống tiêu ngọc trong tay đã thấm đẫm máu tươi đến nỗi không nhìn ra màu sắc ban đầu, mà vẻ mặt y lại rất kỳ dị, nói là vui mừng nhưng lại rất giống đau buồn.

Y ngơ ngác nhìn Vân Ca hồi lâu, mệt mỏi tựa đầu vào xe lăn, nhắm mắt lại, môi khẽ động. Bát Nguyệt lại hoàn toàn không nghe rõ y nói gì, vội tiến đến bên cạnh y.

“… Về phủ, mời Trương đại phu chăm sóc Vân Ca, không được nhắc tới ta, cứ nói… cứ nói là thái y đã cứu Vân Ca.”

Bát Nguyệt không cam lòng. Đặt sự tự tôn xuống, bất chấp tính mạng, đưa tâm huyết vào khúc nhạc để cứu sống người ta, vậy mà lại không gặp mặt dù chỉ một lần sao?

“Công tử, công tử… không đợi phu nhân tỉnh lại à?”

Mạnh Giác đã không còn sức nói chuyện, chỉ kẽ nhúc nhích ngón tay. Thấy sắc mặt y từ trắng sắp chuyển xanh, Bát Nguyệt không dám lải nhải nữa, lập tức đẩy y đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK