Có người đến quan phủ tự thú, thừa nhận trong lúc hỗn loạn đã lỡ tay đánh chết gia đinh nhà họ Lý, lời khai không có bất cứ sơ hở nào.
Tội danh giết người của Lưu Bệnh Dĩ tự nhiên biến mất, tội chết đương nhiên cũng được miễn. Nhưng bởi vì tụ tập gây rối, mặc dù tội chết được miễn nhưng tội sống lại khó thoát, Lưu Bệnh Dĩ bị tuyên phạt ngồi nhà lao mười tám tháng.
Trong đầu Vân Ca tràn đầy nghi vấn và thắc mắc, nhưng nghĩ lại thì quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần Lăng ca ca không sao là được.
Nàng và Hứa Bình Quân còn chưa hết vui vẻ, lại có tin tức truyền ra ngoài, Hoàng đế tuyên chỉ đại xá thiên hạ.
Tội danh của Lưu Bệnh Dĩ cũng ở trong phạm vi được đại xá, một đại họa suýt khiến cho đầu rơi máu chảy bất ngờ được hóa giải một cách xảo diệu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Vân Ca đi cùng Hứa Bình Quân đến đón Lưu Bệnh Dĩ. Nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ ra khỏi nhà lao, Hứa Bình Quân lập tức tiến lên đón. Vân Ca đứng yên một chỗ, từ xa nhìn Hứa Bình Quân chạy tới trước mặt Lưu Bệnh Dĩ, hình như đang khóc, lại nhìn như đang tức giận. Lưu Bệnh Dĩ không ngừng thi lễ xin lỗi, cuối cùng Hứa Bình Quân cũng nhoẻn miệng cười.
Người có hẹn ước suốt đời với nàng đang dịu dàng vỗ về một nữ tử khác.
Vân Ca dời ánh mắt, nhìn khoảng không xa xăm, trong lòng chua xót khó tả.
Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân sánh vai đi tới chỗ Vân Ca. Hứa Bình Quân tỏ ra rất vui vẻ, nhưng Lưu Bệnh Dĩ mới nhặt được tính mạng từ trước cửa âm phủ về thì lại không quá hưng phấn. Y vẫn cười uể oải như trước kia, bề ngoài hình như rất ấm áp, nhưng Vân Ca luôn cảm thấy ẩn dưới nụ cười thờ ơ đó của y chính là sự lạnh lùng.
“Bệnh Dĩ, đây là Vân Ca, người bạn mới quen của muội. Huynh không được xem thường cô ấy! Cô ấy còn ít tuổi nhưng đã là nhân vật nổi danh trong thành Trường An đấy. Nguyên tắc của cô ấy là mỗi ngày chỉ nấu ăn cho một thực khách, ngay cả Trưởng công chúa muốn ăn món cô ấy làm cũng phải đưa thiếp đặt trước. Hôm nay huynh có lộc ăn uống rồi, buổi tối Vân Ca sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn cho chúng ta để huynh giải xui, có điều tất cả là vì thể diện của muội thôi.” Bình Quân nói xong liền bật cười hì hì.
Vân Ca căng thẳng nắm chặt đai áo, nhưng sau khi nghe thấy tên nàng, Lưu Bệnh Dĩ vẫn không có bất cứ biểu hiện nào khác thường, ánh mắt dừng lại một chút trên mặt nàng, tươi cười vái chào. “Đa tạ cô nương.”
Bàn tay Vân Ca chậm rãi mở ra, vô lực buông thõng.
Huynh ấy quên hết thật rồi! Hai ngày chung sống giữa đại mạc đã bị chôn vùi hoàn toàn sau mấy ngàn ngày xa cách.
Biết lời đa tạ này của y đều là vì Hứa Bình Quân, khóe miệng Vân Ca chậm rãi nở nụ cười ngây ngô, cúi người đáp lễ. “Công tử khách khí rồi.”
Hứa Bình Quân cười, kéo Vân Ca lên, đưa tay phẩy phẩy trước mũi. “Mùi chua ngút trời! Hai người làm gì mà văn vẻ thế? Vân Ca, muội đã gọi tỷ là Hứa tỷ tỷ thì cứ gọi thẳng Bệnh Dĩ một tiếng Lưu đại ca là được. Bệnh Dĩ cũng gọi muội là Vân Ca, được không?”
Vân Ca vẫn cười, cười đến mỏi cơ miệng, trong miệng đắng chát, gật đầu thật mạnh. “Được.”
***
Vân Ca đang làm thịt băm viên trong bếp, hai tay đầy mỡ, nghe thấy tiếng vén rèm, nàng bèn nói mà không quay đầu lại: “Hứa tỷ tỷ, giúp muội buộc lại tạp dề một chút, dây buộc bị chùng rồi.”
Người vừa đi vào nhẹ nhàng chậm rãi buộc lại tạp dề giúp nàng.
Vân Ca cảm thấy có gì đó không đúng, người sau lưng yên lặng, không giống Hứa Bình Quân thích náo nhiệt, luôn mồm luôn miệng.
Vừa định quay lại, chợt ngửi thấy mùi hương bồ kết sau khi gội đầu xen lẫn mùi đàn ông, nàng lập tức đoán được là ai, gương mặt trở nên nóng bừng, cả người cứng đờ, không dám cử động.
Sau khi buộc lại tạp dề cho Vân Ca, Lưu Bệnh Dĩ cười, đi tới bên cạnh, hỏi nàng không chút ngại ngần: “Còn có việc gì cần huynh giúp không? Rau này có phải rửa không?”
Vân Ca cúi đầu, vừa nặn thịt viên vừa nhỏ giọng nói: “Không cần, một mình muội làm được rồi.”
Nhưng Lưu Bệnh Dĩ lại bưng chậu nước đến, bắt đầu rửa rau. “Bắt muội bỏ cả của cả công, huynh không thể ăn không ngồi rồi được.”
Vân Ca vẫn đứng yên nặn thịt, không dám ngẩng đầu lên. Hai người cùng yên lặng, một hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng nước trong chậu.
Cảm thấy trong phòng bếp quá yên tĩnh, dường như chỉ cần yên tĩnh hơn chút nữa là có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, Vân Ca vội mở miệng nói: “Huynh…”
“Muội…” Không ngờ đúng lúc này Lưu Bệnh Dĩ cũng cất tiếng.
Hai người sửng sốt, rồi lại đồng thời mở miệng: “Huynh/ muội nói trước đi.”
Lưu Bệnh Dĩ không khỏi bật cười, Vân Ca cũng bật cười, hai người bất giác cảm thấy thân thiết hơn một chút.
Lưu Bệnh Dĩ cười hỏi: “Muội định nói gì?”
Vân Ca vốn chỉ kiếm chuyện để nói cho có, lúc này thấy Lưu Bệnh Dĩ đã rửa rau sạch sẽ, lại xếp rất ngay ngắn, thuận tiện để nàng chế biến tiếp, liền cười khen: “Tam ca muội rất chú trọng việc ăn uống, nhưng không bao giờ chịu vào bếp. Nhị ca muội thì rất thích phụ giúp, có điều càng giúp càng rối hơn. Không ngờ huynh lại phụ bếp tốt thế.”
“Người được hầu hạ thì đương nhiên không cần biết làm những việc này.”
Lưu Bệnh Dĩ cười nhạt, đứng dậy xếp lại mớ rau, tiện tay dọn sạch hết lá rau không dùng đến, hành động rất nhanh nhẹn, gọn gàng.
Vân Ca rất muốn hỏi gia đình y rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, tại sao tất cả người thân đều chết hết, còn muốn biết mấy năm nay y sống thế nào, nhưng lại hoàn toàn không biết nên hỏi từ đâu.
Nói với huynh ấy mình là Vân Ca sao? Nhưng huynh ấy hoàn toàn không hề nhớ hai chữ “Vân Ca”.
Nghĩ đến lời hứa hẹn “không ai được quên” kia, Vân Ca lại bùi ngùi, cúi đầu, không nói nên lời.
Lưu Bệnh Dĩ bên cạnh đứng im lặng, trong ánh mắt nhìn Vân Ca chỉ có vẻ thăm dò và tìm hiểu.
Y thu nụ cười vẫn giữ bên môi, nhìn Vân Ca chằm chằm. “Tôi không đủ kiên nhẫn để vòng vo thăm dò, rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại cố ý tiếp cận tôi?”
Vân Ca ngẩn ra một hồi mới hiểu, không biết vì sao Lưu Bệnh Dĩ đã nhận ra nàng chính là tên ăn mày đã lấy trộm ngọc bội kia.
Nàng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể lúng túng nói: “Muội không phải người xấu. Muội cho rằng Hứa tỷ tỷ bắt nạt Hà Tiểu Thất nên muốn trêu Hứa tỷ tỷ một chút. Đó chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Lưu Bệnh Dĩ nhìn thẳng vào mắt Vân Ca, dường như muốn nhìn xuyên qua mắt vào thẳng trái tim nàng.
Sâu trong đôi mắt đen như mực của y phảng phất ánh đao bóng kiếm lạnh buốt.
Vân Ca có chút sợ hãi, muốn dời ánh mắt đi nhưng lại không thể cử động.
Y đưa tay khẽ chạm vào má Vân Ca, ngón tay lướt trên mặt nàng, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười. “Mắt cô đúng là không giống người xấu.”
Đầu ngón tay y lành lạnh, nhưng đưa đến đâu, mặt Vân Ca lại trở nên nóng bừng đến đó.
Vân Ca muốn tránh, y lại càng lấn tới, tay kia vòng qua eo Vân Ca, thân thể hai người dán sát vào nhau.
Đôi mắt quen thuộc đó đang ở ngay trước mắt nàng, tim Vân Ca nhất thời đập như hươu chạy, thân thể không khỏi hơi mềm đi.
Nhưng đôi mắt này lại rất xa lạ, Vân Ca chỉ nhìn thấy sự châm chọc, lạnh lùng, trong đó còn có hai Vân Ca nhỏ xíu đang ý loạn tình mê.
Nàng rùng mình một cái, tỉnh táo hơn một chút, gắng sức đẩy Lưu Bệnh Dĩ ra.
Lưu Bệnh Dĩ chẳng những không buông lỏng tay mà còn ôm chặt Vân Ca, không cho nàng giãy giụa, nhân thể hôn nhẹ lên mắt nàng.
“Tôi đâu đáng để bọn họ dùng mỹ nhân kế. Nếu bọn họ muốn thì chỉ cần một câu nói cũng đủ làm tôi chết rồi.”
Lưu Bệnh Dĩ cười rất thờ ơ, ngữ khí lộ rõ vẻ thê lương.
Vân Ca vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng nhiều hơn hết là thất vọng. Song do kinh ngạc vì những gì y nói, nàng không có tâm tư để tức giận hay ngượng ngùng, vội vàng hỏi: “Ai muốn huynh chết? Bọn họ là ai?”
Lưu Bệnh Dĩ vốn tưởng Vân Ca đến đây là có ý đồ, nhưng phản ứng và thần thái của nàng từ đầu đến cuối đều không giống như giả bộ, lúc này từ sâu trong mắt nàng còn lộ rõ sự quan tâm.
Y vẫn rất tự tin với khả năng nhìn người của mình, trong lòng đã tin vài phần rằng đây “chỉ là trùng hợp” như lời Vân Ca nói, nhưng lại không thể hiểu được sự quan tâm khác thường của Vân Ca dành cho mình, không khỏi nhìn Vân Ca chằm chằm.
Bỗng Mạnh Giác vén rèm bước vào, nhìn thấy cảnh tượng hai người dựa sát vào nhau, Lưu Bệnh Dĩ ôm Vân Ca, hai tay Vân Ca đặt ở trước ngực Lưu Bệnh Dĩ, một người nhìn đối phương chằm chằm không chớp mắt, một người hai má ửng hồng, mắt lấp lánh nước.
Ánh hàn quang lóe lên rồi lập tức biến mất trong mắt Mạnh Giác, nụ cười trên mặt lại ấm áp, dịu dàng như gió xuân, y nói với vẻ áy náy: “Hình như tôi vào không đúng lúc.”
Vân Ca lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Lưu Bệnh Dĩ, gương mặt đỏ lên, vội vàng phân bua: “Không phải, không phải.”
Lưu Bệnh Dĩ khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tủ bát, vẫn tự nhiên như không thèm để ý. “Mạnh huynh à? Đã nghe Bình Quân nói về huynh trong một buổi chiều, quả nhiên là phong tư như ngọc, khí độ sang trọng. Lạ hơn nữa là Mạnh huynh lại chịu hạ mình qua lại với chúng tôi.”
Mạnh Giác chắp tay thi lễ. “Cứ gọi tôi là Mạnh Giác đi, tôi chẳng qua chỉ là thương nhân, xếp hạng thấp nhất trong tứ dân sĩ nông công thương, sao lại nói là hạ mình được?”
“Thương nhân Lã Bất Vi lấy vương tôn làm hàng hóa, dùng thiên hạ để làm ăn, Tần Thủy Hoàng thống nhất bốn phương còn phải tôn ông ta là trọng phụ.” Lưu Bệnh Dĩ liếc nhìn Vân Ca. “Nhã trù trong thời gian ngắn đã có chỗ đứng trong thành Trường An, cũng không phải nhờ sức của một mình Vân Ca, chỉ e người hết mình vạch kế sau màn chính là Mạnh huynh, ai dám dánh giá thấp một thương nhân như Mạnh huynh?”
Mạnh Giác cười nhạt. “Bệnh Dĩ huynh mới khiến người ta thán phục, vừa ra khỏi tử lao mà đã hiểu rõ mọi gió thổi cỏ lay trong thành Trường An.”
Vân Ca nhìn Mạnh Giác ôn nhuận như ngọc, lại nhìn Lưu Bệnh Dĩ hào sảng tự nhiên, bèn thở dài chán chường, cúi đầu chăm chú làm việc, để mặc bọn họ tiếp tục đấu võ mồm với nhau.
Món này đã ninh gần xong, giờ có thể om nhỏ lửa.
Đến lúc cho thịt viên vào nồi rồi.
Đĩa đựng hành đặt ở đây, đĩa đựng gừng đặt ở đây, bát đựng dầu đặt ở đây.
Cái này đặt…
Chỗ đó bị Lưu Bệnh Dĩ chắn mất.
Vậy thì…
Lưu Bệnh Dĩ vô thức cầm đĩa.
Ờ! Đặt ở đây…
Còn cái này? Tay Mạnh Giác còn rảnh…
Đặt ở đây.
Hứa Bình Quân đi vào bếp, mắt lập tức trợn tròn.
Vân Ca giống như một con ong bận rộn bay tới bay lui, liên tục đi vòng qua hai nam tử đứng sừng sững giữa phòng bếp.
Hai nam tử đang trò chuyện. Một người cầm đĩa, một người bưng bát.
Bệnh Dĩ còn đỡ, dù sao cũng không phải chưa từng thấy y cầm đĩa. Nhưng còn Mạnh Giác… Một người như vậy… Bàn tay nên nắm tay người đẹp, cầm chén dạ quang, cầm bút lang hào… Tóm lại là không nên bưng một bát tương lúa mạch đen sì sì.
Nhưng điều khiến Hứa Bình Quân trợn tròn mắt lại là bản lĩnh coi cái đẹp như không, tận dụng triệt để mọi thứ của Vân Ca.
Hứa Bình Quân một tay cầm bát, một tay cầm đĩa. “Đi đi, cần nói chuyện thì đi ra ngoài, đứng ở đây làm gì cho vướng víu? Không thấy người ta đang bận gần chết mà còn phải tránh hai người à?”
Hai người đấu võ mồm có qua có lại, từ thương nhân nhà Tần cho tới quan phủ cấm dân gian kinh doanh muối sắt, thuế má hiện hành… thậm chí là chính sách đối với Hung Nô và bốn di của nhà Hán.
Bởi vì hai người đều lớn lên giữa chốn dân gian, tận mắt chứng kiến, đích thân cảm nhận được sự gian khổ của trăm họ, lại lang bạt từ nhỏ, từng chịu không ít đau khổ, cũng cùng chú ý đến triều chính và sự thay đổi của thế lực trong triều, hơn nữa còn là người thông minh tuyệt đỉnh, vậy nên quan điểm và cách nhìn nhận đối với rất nhiều vấn đề đều giống nhau đến lạ thường, sau một hồi thăm dò và giao phong lại cảm thấy tương đối hợp nhau.
Lúc này bị Hứa Bình Quân ngắt lời, hai người mới bừng tỉnh. Cả hai ngẩn ra một lát rồi bỗng dưng cùng bật cười.
Trong sự đề phòng lẫn nhau, hai người vẫn không khỏi cảm thấy tán thưởng và coi trọng đối phương.
Lưu Bệnh Dĩ tiện tay cầm một bầu rượu, Mạnh Giác thấy thế, lúc đi qua tủ bát cũng tiện tay cầm hai chén rượu. Hai người cười hiểu ý, sánh vai bước ra ngoài.
Vân Ca thấy Hứa Bình Quân thái rau thái rau suýt nữa đứt tay, nàng vội giằng lấy con dao. “Hứa tỷ tỷ, để muội làm cho! Tỷ nói về nhà lấy rượu mà sao đi lâu như vậy?”
Hứa Bình Quân đi tới kệ trông bếp giúp Vân Ca. “Không có gì, vướng chút việc hơi mất thời gian.”
Một lúc sau, vì Hứa Bình Quân thật sự không thể hiểu được chuyện đó, hơn nữa bây giờ tình cảm với Vân Ca đã rất thân thiết nên mới nói thật với nàng: “Tỷ vừa đến hiệu cầm đồ. Thời gian trước cần dùng đến tiền nên tỷ mang cầm miếng ngọc bội của Bệnh Dĩ. Mặc dù không phải đồ cao cấp gì nhưng đó là thứ duy nhất mà người nhà của Bệnh Dĩ để lại, là một chút kỷ vật để tưởng nhớ của huynh ấy, cho nên biết rõ là đã bán đứt, không có cơ hội chuộc lại nhưng tỷ vẫn không cam lòng, muốn đến xem. Ai ngờ, muội đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Tỷ vừa vào hiệu cầm đồ, chủ hiệu nhìn thấy tỷ thì đi ra đón, còn không đợi tỷ mở lời đã nói ngọc bội của tỷ không thể bán được, lại nói chỉ cần tỷ trả lại ông ta đúng số tiền đã bán trước đó là có thể lấy lại ngọc bội. Tỷ lập tức xin chủ tiệm giữ ngọc bội lại cho tỷ, tỷ sẽ xoay tiền trả ông ta nhanh nhất có thể. Thế mà ông ta lại đưa luôn ngọc bội cho tỷ, nói chỉ cần tỷ điểm chỉ vào giấy nợ là được, lúc nào có tiền thì mang đến trả ông ta sau. Vân Ca, muội thấy việc này có kỳ quái hay không?”
Vân Ca nhíu mày, rất tức giận với ông chủ hiệu cầm đồ đó. Thế mà cũng là một thương nhân, làm gì có thương nhân nào hành sự như thế?
Nhưng ngoài miệng thì nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có thể chuộc lại ngọc bội là tốt rồi. Dù sao thì tỷ cũng sẽ trả tiền, không nợ gì ông ta cả, huống hồ đó vốn là đồ của tỷ.”
Hứa Bình Quân cười, lắc đầu. “Nói vậy cũng đúng. Có thể lấy lại ngọc bội là tốt rồi, nếu không tỷ cũng không biết nên nói thế nào với Bệnh Dĩ. Vân Ca, muội có thể cho…”
Vân Ca cười, đáp: “Được.”
Hứa Bình Quân cười với vẻ cởi mở. “Cảm ơn muội, muội muội ngoan. Mặc dù biết muội không thiếu tiền nhưng tỷ vẫn phải nói trước, tỷ không thể trả tiền muội sớm được đâu, chỉ có thể trả từ từ thôi.”
Không thiếu tiền?
Ôi! Nàng còn chưa tính toán lại rõ ràng với Mạnh Giác, số tiền đó cũng không biết khi nào mới trả hết. Sau này phải học Hứa tỷ tỷ cách tính toán chi tiêu, chắt bóp qua ngày mới được.
Vân Ca quay đầu lại, làm mặt xấu với Hứa Bình Quân. “Nói với muội cách ủ rượu của tỷ, tỷ sẽ không cần muội trả tiền nữa.”
Hứa Bình Quân cười, hừ một tiếng. “Đừng có nằm mơ! Bí quyết gia truyền, ngàn vàng không bán!”
Nàng ta đi đến cửa bếp, nhìn ra ngoài một chút, sau khi xác định không có ai mới lại quay vào, đi tới bên cạnh Vân Ca. “Thực ra đó chỉ là tỷ lừa người ta. Cha tỷ uống rượu giỏi thật, nhưng lại không biết gì về ủ rượu. Rượu của tỷ chính là rượu cao lương thông thường, chỉ có điều lúc đựng thì không đựng bằng vò sành vò sứ bình thường mà đựng trong ống trúc già bịt kín, sau một thời gian tự nhiên có hương trúc thoang thoảng.”
Vân Ca cười, kêu lên: “A! Thì ra là thế! Muội cũng từng nghĩ đây là mùi trúc, còn thử ngâm lá trúc vào rượu. Mặc dù rượu có mùi thơm mát thoang thoảng, nhưng vì gân lá trúc rất mỏng nên vị đắng chát của cây cỏ cũng thấm vào rượu rất nhanh. Nếu như lấy sương sớm trên lá trúc thì hương thơm sẽ nhạt hơn rượu của tỷ nhưng cũng không tồi, chỉ có điều cách làm này thật sự quá mất thời gian, làm để tự uống thì còn được, chứ để bán lấy tiền thì không thực tế. Không ngờ lại đơn giản như vậy… Hứa tỷ tỷ, tỷ thông minh thật!”
“Tỷ cũng rất muốn nhận lời khen này của muội, đáng tiếc là cách đó không phải do tỷ nghĩ ra mà người nghĩ ra là Bệnh Dĩ. Mặc dù Bệnh Dĩ rất ít làm việc đồng áng và việc nhà, nhưng chỉ cần huynh ấy sờ đến là sẽ luôn có những biện pháp kỳ lạ khiến mọi chuyện trở nên đơn giản, dễ dàng.”
Vân Ca ngẩn ra một lát, sau đó lập tức cười nói: “Hứa tỷ tỷ, tỷ đã tiết lộ bí quyết với muội, vậy không cần trả tiền cho muội nữa.”
“Tỷ nói sẽ bán bí quyết ủ rượu bao giờ? Vay tiền chính là vay tiền, đừng có lằng nhằng với tỷ. Muội không cho tỷ vay thì tỷ đi vay Mạnh công tử.” Hứa Bình Quân lộ vẻ không vui.
Vân Ca vội cười làm lành. “Tỷ tỷ tốt, là muội nói sai rồi. Vay tiền là vay tiền, bí quyết là bí quyết.”
Hứa Bình Quân lườm Vân Ca một cái rồi bật cười.
Đồ ăn của Vân Ca đã lần lượt làm xong, chỉ còn một món canh cuối cùng đang nấu dở.
Vân Ca bảo Hứa Bình Quân bưng đồ ăn ra ngoài trước. “Mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ muội, muội sẽ xong ngay thôi.”
Hứa Bình Quân cho đồ ăn vào hộp, một mình đi ra ngoài trước.
Vân Ca đặt chiếc bình sứ nóng bỏng vào trong giỏ tre, xách giỏ tre đi ra vườn hoa.
Trời vừa sẩm tối, một vành trăng non cong như lông mày nữ tử treo trên đầu cành liễu. Thời tiết không nóng cũng không lạnh, đi giữa vườn hoa, ngửi mùi cỏ cây thoang thoảng, cảm giác hết sức thoải mái.
Vân Ca bất giác hít thật sâu một hơi, mùi hoa thược dược sực nức mang theo mùi gỗ đàn hương mơ hồ thấm vào tim phổi.
Vân Ca bỗng dừng bước, mặc dù mới ở đây chưa lâu, nhưng mỗi cành cây, đóa hoa trong hoa viên này đều đã quen thuộc với nàng, ở đây tuyệt đối không có gỗ đàn hương.
Nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng y phục sột soạt.
“Ai? Ai trốn ở đó?”
“Ta đang nằm ngắm trăng đàng hoàng, tại sao lại nói là trốn?”
Giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên, lộ ra vẻ mị hoặc trong làn gió đêm thấm đẫm mùi thược dược trắng. Vân Ca kinh ngạc, trong tòa viện này chỉ có nàng và Mạnh Giác ở, tại sao lại có nam nhân lạ?
Nàng gạt hoa rẽ cỏ, đi tới vài bước.
Sau cây liễu là một vườn hoa trồng đầy thược dược, đầu cành vốn nên là những đóa hoa, lúc này lại hoàn toàn trơ trụi. Tất cả hoa thược dược đều đã bị hái xuống, trải lên nền đá xanh.
Giữa những cánh hoa trắng thơm ngát có một nam tử mặc áo màu tím đậm thêu hoa văn vàng kim đang nằm. Ngũ quan tuấn tú dị thường, mắt nửa khép nửa mở, khóe môi khẽ nhếch lên, như ẩn tình, như vô tình. Tóc đen không búi, đai áo lỏng lẻo, cánh hoa vương đầy trên mái tóc và chiếc áo bào màu tím của hắn, toát lên vẻ đẹp đẽ và yêu dị không chân thực.
Một kẻ tàn nhẫn bẻ hoa, thậm chí còn không chừa một bông nào.
Vân Ca thở dài, nửa sợ nửa cười: “Ít nhất huynh cũng nên để lại cho tôi vài nụ hoa, tôi đang định mấy ngày tới lấy cánh hoa làm bánh ngọt.”
Nam tử mở hé mắt, vẫn nhìn lên không trung. “Nền đá lạnh quá!”
Nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của hắn, Vân Ca mới nhận ra. “Huynh… huynh là vị khách làm trọng tài bí mật hôm đó, tại sao lại ở chỗ này? Huynh là bạn của gã Ngọc Trung Chi Vương đó à? Tại sao y không mời huynh cùng ăn cơm với chúng tôi? Huynhh không muốn để người khác biết huynh và y quen nhau à?”
Mấy câu của Vân Ca đều là câu hỏi, lại là tự hỏi tự đáp.
Cuối cùng ánh mắt nam tử cũng hướng đến gương mặt Vân Ca. “Ngọc Trung Chi Vương? Cái tên này đúng là thú vị! Cô tên là gì?”
“Vân Ca.”
“Thì ra là… cô.” Nam tử nói quá nhỏ, Vân Ca chỉ nghe thấy chữ “cô” cuối cùng. “Cô là một nữ tử thông minh! Cũng không phải Tiểu Giác sợ người khác biết y và ta quen biết nhau, mà là hoàn toàn không muốn nhìn thấy ta ở thành Trường An. Là ta lén chạy đến đây.”
Hắn vừa nói, khóe môi vừa nhếch lên thành nụ cười, trông rất mị hoặc, cợt nhả, trong mắt lại lộ ra vẻ đắc ý như một đứa bé vừa chơi một trò đùa dai thành công.
Vân Ca cười, xoay người định đi. “Vậy huynh tiếp tục chơi trốn tìm với y đi! Tôi đói rồi, phải đi ăn cơm.”
“Này! Ta cũng đói rồi, ta cũng phải ăn cơm!” Nam tử ngồi dậy khỏi nền đá trải cánh hoa thược dược trắng, chiếc áo bào vốn khoác hờ trên người lập tức trễ xuống, bộ ngực gầy và rắn chắc lộ ra trong gió đêm.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu lại thoáng hiện lên cảnh tượng khi gặp người này lần đầu tiên, Vân Ca lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nam tử không hề ngượng ngùng, ngược lại khóe môi lại khẽ nhếch lên, cười cợt đánh giá Vân Ca với vẻ rất hứng thú.
Thấy hắn không có ý định chỉnh trang lại y phục, Vân Ca vội quay người đi.
“Chúng tôi cũng chuẩn bị ăn cơm rồi, huynh có muốn đi cùng không, nhân tiện cho gã Ngọc Trung Chi Vương kia một sự bất ngờ.”
Nam tử uể oải đứng lên, đang định chỉnh lại y phục, ánh mắt thoáng nhìn qua tán cây liễu, hai tay lập tức buông xuống. Khóe miệng vẫn giữ nụ cười, hắn đi tới phía sau Vân Ca, dán sát vào người nàng, một tay nắm cánh tay nàng, một tay vòng qua eo nàng, cúi đầu xuống bên tai nàng, vừa thổi khẽ vừa nói: “Hay là ta dẫn cô đến một nơi khác cùng ăn, bảo đảm sẽ làm cô hài lòng.”
Giọng nói khàn khàn, chỉ vì mấy câu của hắn, trời đêm đang mát lạnh lại có mùi dục tình, lộ ra sự mê hoặc không diễn tả nổi bằng lời.
Vân Ca muốn vùng ra khỏi tay hắn. Nam tử nhìn như không hề dùng sức, nhưng cánh tay Vân Ca bị hắn nắm lại không thể động đậy, nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay hắn được.
Vân Ca không xấu hổ, chỉ giận dữ, đang định vung chiếc giỏ trúc trong tay đập cho hắn một cái để canh nóng văng ra làm hắn bị bỏng, giúp nàng có cơ hội thoát thân.
Cành liễu phía trước đột nhiên không gió mà động, Mạnh Giác chậm rãi bước ra, ánh mắt nhìn ra sau lưng Vân Ca, miệng cười rạng rỡ như ánh trăng, chắp tay thi lễ. “Công tử đến lúc nào?”
Thấy Mạnh Giác có vẻ không hề lưu tâm, nam tử chợt thấy mất hứng, lập tức buông Vân Ca ra.
Vân Ca lật tay định tát hắn một cái, hắn liền vẫy tay hóa giải thế tấn công của Vân Ca, một tay nắm một tay đẩy, khiến Vân Ca lao về phía Mạnh Giác, Mạnh Giác vội đưa tay đỡ, Vân Ca ngã thẳng vào lòng y.
Không giống nam tử phía sau, trên người mang mùi son phấn lẫn với mùi gỗ đàn hương, Mạnh Giác chỉ có một mùi hương rất tươi mát như cây xanh sau cơn mưa.
Tim Vân Ca đập nhanh hơn, từ mặt đến tai đều đỏ ửng.
Hình như nam tử kia cảm thấy hết sức thú vị, vỗ tay cười to.
Vân Ca nào đã bị ấm ức như vậy bao giờ. Vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt đã dâng lên mi lại bị nàng mạnh mẽ kìm nén.
Biết mình đánh không lại nam tử này, quả thật không cần tự rước lấy nhục thêm nữa.
Nàng muốn tránh thoát vòng tay của Mạnh Giác, Mạnh Giác do dự trong nháy mắt, sau đó buông Vân Ca ra, để mặc nàng chạy đi.
Mạnh Giác đưa mắt nhìn bóng dáng Vân Ca biến mất rồi nở nụ cười, nhìn về phía người trước mặt. “Công tử còn chưa chơi đủ ở Trường An à?”
Nam tử cười, liếc Mạnh Giác. “Người đẹp ở trong lòng, cảm giác thế nào? Ngươi cảm ơn ta thế nào đây?”
Nụ cười của Mạnh Giác vẫn dửng dưng. “Nếu công tử muốn dùng nha đầu đó để chọc giận tôi thì đừng tốn công nữa.”
“Đã không tức giận thì có nghĩa là không quan trọng, đã không quan trọng thì tại sao ở lại thành Trường An vì nàng ta? Nếu ngươi chịu dùng lời ngon tiếng ngọt thì muốn nữ nhân kiểu gì chả có? Xem dáng vẻ nàng ta thì tối nay là lần đầu tiên ngươi ôm nàng. Mạnh hồ ly, lời nói và việc làm của ngươi hoàn toàn trái ngược nhau, rốt cuộc ngươi định giở trò gì?”
Mạnh Giác khẽ mỉm cười, không giải thích.
Nam tử nhếch môi bật cười lớn, tiếng nói vẫn trầm thấp: “Đã như vậy thì ta có làm gì nàng ta, ngươi cũng không được can thiệp.”
Mạnh Giác cười, không đồng ý cũng chẳng phản đối. “Vân Ca không như những thiên kim khuê các công tử từng trêu chọc, cũng không phải hạng nữ tử phong trần công tử từng chơi đùa, có chịu thiệt gì cũng đừng trách tôi không khuyên bảo trước.”
“Muốn hái hoa thì tay chân phải lanh lẹ một chút, nếu không… Này! Nhìn thấy vườn hoa kia rồi chứ? Đến muộn một bước thì người khác sẽ nhanh chân đến trước. Nghe nói nàng ta có quan hệ không bình thường với một người tên là Lưu Bệnh Dĩ gì đó…”
Nam tử đi tới bên người Mạnh Giác, muốn đưa tay vỗ lên vai y. Thân hình Mạnh Giác nhìn như không động, nhưng bàn tay nam tử đã vỗ trượt.
Nam tử thở dài chán chường. “Nói chuyện với ngươi đúng là tốn sức, ta cho rằng càng ít gặp ngươi thì càng có lợi cho sức khỏe của ta.” Hai tay hắn ôm bụng, vẻ mặt đau khổ. “Ai da! Ta sắp chết đói rồi. Nghe nói tối nay các ngươi có không ít đồ ngon, đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc.”
Nhìn thấy nam tử bên cạnh Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân đều đứng lên. Vân Ca thì lại không thèm để ý, chỉ cúi đầu chăm chú ăn.
Mạnh Giác cười, nói: “Bằng hữu của tôi đột nhiên tới chơi, mong hai vị đừng ngại. Huynh ấy cũng họ Lưu, lớn nhất trong số các huynh đệ, cho nên chúng tôi đều gọi huynh ấy là đại công tử.”
Đại công tử tùy ý chắp tay chào Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, khi thoáng gặp ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ, thần sắc hắn có vẻ kinh hoảng, đến lúc thấy rõ tướng mạo, nét mặt lại thả lỏng, khôi phục như thường.
Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân đang khom lưng thi lễ với đại công tử, còn Vân Ca hoàn toàn chẳng buồn để ý đến hắn, do đó ba người đều không phát hiện ra sự thay đổi trên vẻ mặt hắn. Mạnh Giác nhìn thấy chỉ khẽ nhướng mày cười nhạt.
Không chờ Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân thi lễ xong, đại công tử đã nghênh ngang bước tới chiếm mất ghế chủ tọa vốn nên thuộc về Mạnh Giác, hít hít mấy cái. “Ờ… Thơm quá!”
Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ một chiếc bình sứ mở một nửa, hắn lập tức không khách sáo, động thủ múc một bát.
Vân Ca nghiêm mặt giật bình sứ từ trong tay đại công tử, múc cho mình một bát, cúi đầu húp một miếng.
Nhìn thấy Vân Ca uống canh, đại công tử cũng vội vàng vừa thổi vừa uống, chỉ chốc lát sau bát canh đã cạn sạch, vẻ mặt thán phục. “Mùi vị tươi ngon thật, xưa nay ta chưa được nếm bao giờ. Uống vào chỉ cảm thấy thơm mượt, canh ngon! Canh ngon!”
Vân Ca mỉm cười nhìn hắn, vừa dùng thìa khuấy canh trong bát, vừa nhỏ giọng chậm rãi nói: “Dùng lửa nhỏ để om mầm thịt cho nó tan hết vào canh. Mầm thịt vốn non mềm trơn mượt, canh nấu ra cũng thơm mượt non mềm.”
Nhìn thấy nụ cười của Vân Ca, lại nhìn thấy đôi mắt đang cười của Mạnh Giác, đại công tử chỉ cảm thấy hơi lạnh chạy từ lòng bàn chân lên trên, bàn tay đang múc canh rụt lại. “Mầm thịt là cái gì? Từ nhỏ đến giờ ta đã ăn không ít sơn hào hải vị, nhưng chưa bao giờ nghe thấy có thứ gì là mầm thịt cả.”
Vân Ca chậm rãi nói: “Dùng thịt chân giò tốt nhất, để trên đất ẩm. Chỉ mấy ngày sau, trên chân giò sẽ có giòi màu trắng sữa, mềm mại, tươi ngon, dù là thịt lợn sữa tốt nhất cũng không sao sánh nổi, vì đó là tinh hoa của thịt, cho nên mới gọi là mầm thịt. Lấy mầm thịt non mềm màu trắng sữa này…”
Đại công tử lập tức xoay người chạy sang bên cạnh nôn mửa.
Vân Ca mím môi cười, Hứa Bình Quân nhịn cười nãy giờ, không kìm nén được nữa, vừa ôm bụng vừa cười lớn, Lưu Bệnh Dĩ cũng lắc đầu cười.
Hết dùng nước trà súc miệng lại đến rửa tay, đại công tử bận rộn hồi lâu mới quay về, đứng cách một đoạn, từ xa xa nhìn Vân Ca và đầy bàn thức ăn, khóe miệng đã không còn vẻ ngang tàng mị hoặc lúc trước. “Vậy mà cô cũng có thể ăn được, ta thật sự kính nể. Mạnh Giác, ta cũng kính nể ngươi, một bảo bối như vậy, ngươi muốn thế nào?”
Vân Ca múc cho Hứa Bình Quân một bát canh, Hứa Bình Quân cười với đại công tử, uống một ngụm.
Đại công tử không thể tin, trợn mắt nhìn Hứa Bình Quân, rõ ràng đã chính tai nghe thấy Vân Ca nói mà nàng ta vẫn có thể uống được loại canh làm từ giòi này?
Chẳng lẽ đã quá lâu hắn không đến Trường An, người trong thành Trường An đều đã biến dị?
Tay ăn chơi phong lưu hồng trần bỗng biến thành một con ngỗng ngốc nghếch.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của đại công tử, Vân Ca khinh thường nhếch miệng: “Năm nay huynh bao nhiêu tuổi rồi? Đã làm lễ trưởng thành chưa?”
Đại công tử không hiểu, chỉ vào chính mình, tức giận nói: “Nói đùa! Cô không có mắt à? Tiểu Giác còn phải gọi ta là đại ca.”
“A,” Vân Ca dài giọng, cười tít mắt, nói: “Không phải mắt tôi không tốt, chỉ là có người mới nghe được một nửa, hơn nữa người khác nói gì cũng tin, đầu óc như trẻ con ba tuổi.”
Sắc mặt khó coi, đại công tử chỉ Vân Ca. “Ý cô là gì?”
Vân Ca cười, nói: “Lời vừa rồi tôi còn chưa nói xong, huynh đã vô cớ chạy mất, chẳng lẽ không phải mới nghe một nửa sao? Tôi muốn nói là canh nấu bằng mầm thịt dĩ nhiên là ngon nhất thiên hạ, nhưng ít có người dám uống, cho nên canh của tôi mùi vị có thể so với mầm thịt, song nguyên liệu lại rất thông thường, là đậu phụ, lòng trắng trứng, óc lợn mà thôi, có điều cách làm hơi đặc biệt. Huynh là người lớn, lại còn là đại ca, phản ứng quyết liệt như vậy là sao?”
Đại công tử ngẩn ra, trợn mắt nhìn Mạnh Giác.
Cả ngày lăn lộn trong đám nữ nhân, vậy mà hắn lại bị một nha đầu trêu ghẹo?
Phong tư, khí độ mất sạch rồi!
Mạnh Giác cười nhún vai, ý là: “Bây giờ thì công tử biết hậu quả khi trêu chọc cô ấy rồi chứ?”
Vân Ca không để ý tới đại công tử nữa, nhỏ giọng nói cười với Bình Quân, vừa uống rượu vừa ăn.
Lưu Bệnh Dĩ cũng nói chuyện với Mạnh Giác.
Thấy bốn người trong mâm đều ăn rất vui vẻ, đại công tử cười to ngồi về chỗ, khôi phục sự ngang ngược lúc trước. “Hôm nay ta liều mình bồi cô nương, xem cô nương còn có thể có mánh khóe gì. Ta không tin các người đều ăn được các món ở đây mà ta lại không thể ăn được.”
Đại công tử nói thì rất có khí phách nhưng lúc động đũa lại rất cẩn thận. Mạnh Giác gắp món nào, hắn gắp món đó, không hề sai lệch.
Vân Ca cười, rót rượu cho mọi người. Đại công tử lập tức che chén rượu của mình lại. “Không làm phiền cô, ta tự rót.”
Mọi người còn chưa uống hết một bầu rượu, mặt đại công tử đã đỏ bừng, đứng bật dậy, hỏi dồn dập: “Tiểu Giác, nhà vệ sinh ở đâu?”
Mạnh Giác nhịn cười, chỉ phương hướng.
Đại công tử nói với Vân Ca, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Cao tay lắm!”
Vừa dứt lời, người đã đi xa.
Hứa Bình Quân cười đến nỗi sặc rượu, vừa che miệng ho vừa hỏi: “Vân Ca, muội hạ dược vào món nào? Tại sao chúng ta đều không sao cả?”
“Lúc gắp thức ăn muội hạ dược hết các đĩa, nhưng trong rượu muội rót lại có thuốc giải. Y không chịu uống, muội biết làm thế nào?” Mắt Vân Ca lấp lánh, dáng vẻ thiện lương vô hại.
Hứa Bình Quân cười to. “Vân Ca, đúng là phục muội, rốt cuộc hắn đắc tội với muội chuyện gì thế?”
Vân Ca cúi đầu nói nhỏ: “Không có gì.”
Nếu hôm nay bốc quẻ thì sẽ là ngày gì? Mây đen đè xuống đầu? Hay là hoa đào bay đầy trời?
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai ôm nàng ngoài cha, hai vị ca ca và Lăng ca ca. Nhưng chỉ riêng trong ngày hôm nay nàng đã bị ba nam tử ôm.
Hứa Bình Quân là người thích gây rối, vội nói: “Vân Ca, muội còn có cách khác trị đại công tử không? Tỷ cùng làm với muội…”
Thấy đại công tử mặc dù ngang ngược, lỗ mãng nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra quý khí, không muốn Vân Ca kết oán với hắn, Lưu Bệnh Dĩ liền ngắt lời Hứa Bình Quân: “Vân Ca, nếu như đã hết giận rồi thì thôi. Lần này xem như cảnh cáo, nếu hắn còn dám trêu chọc muội nữa thì lần sau muội có làm gì cũng không quá đáng.”
Vân Ca ngẩng đầu cười với Lưu Bệnh Dĩ. “Vâng, muội nghe lời đại ca.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, Vân Ca cười tươi như một đóa hoa xuân dịu dàng.
Lưu Bệnh Dĩ hơi ngẩn ngơ nhưng chỉ trong thoáng chốc đã hết, trong nụ cười uể oải như bình thường lại có thêm một nét ấm áp hiếm thấy.
Mạnh Giác cười, trả lời câu hỏi của Hứa Bình Quân về đại công tử, mặc dù vẫn cười nói như thường, nhưng rượu trong chén trên tay y vốn phẳng lặng như mặt gương, lúc này lại rung động không ngừng.
***
“Xưa ta đến đây, dương liễu thướt tha. Nay ta trở lại, tuyết rơi tầm tã. Đường xa quá dài, vừa khát vừa đói. Lòng ta sầu bi, ai hay ta xót…”
Trong làn điệu đơn giản có chứa sự đau thương mơ hồ, Vân Ca vốn đã không ngủ được, lúc này nghe thấy khúc nhạc, trong lòng rung động, đẩy cửa mà ra, dạo bước dưới trăng.
“Xưa ta đến đây, dương liễu thướt tha. Nay ta trở lại, tuyết rơi tầm tã…”
Làn điệu này mặc dù đã nghe quen từ nhỏ, nhưng đến tận hôm nay nàng mới thật sự hiểu được vài phần ý nghĩa của nó.
Xưa và nay, đến đây và trở lại, thời gian vội vã đổi dời, trong trí nhớ vẫn là dương liễu thướt tha, cảnh trước mắt đã là mưa tuyết tầm tã.
Thời gian xóa nhòa dung nhan, ăn mòn tình nghĩa, chia lối cố nhân.
Bốn mùa luân chuyển, mới có sinh ly, mới thành tử biệt.
Một câu “Xưa ta đến đây, dương liễu thướt tha. Nay ta trở lại, tuyết rơi tầm tã” có lẽ là lời cảm khái vĩnh hằng của thế nhân.
Cảnh còn người mất, đại khái chính là như thế!
Mấy ngàn ngày qua đi, Lăng ca ca trong trí nhớ của nàng đã hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ có Lưu đại ca.
Lần đầu tiên Vân Ca tò mò về tâm sự của nhị ca, không biết nhị ca luôn luôn bình tĩnh, nhã nhặn phải có tâm sự kiểu gì mới thích đàn khúc nhạc này?
Nhị ca, nếu huynh ở nhà, có lẽ muội đã không bỏ đi.
Nhưng nếu muội không đi, có lẽ muội sẽ mãi mãi nghe không hiểu khúc nhạc này, muội sẽ chỉ là một tiểu muội cần huynh khuyên bảo, cần huynh che chở.
Mặc dù từ lúc giận dỗi bỏ nhà đi đến giờ mới chỉ được mấy tháng, nhưng trên đường đi tới Trường An, tình người ấm lạnh, thế sự đổi dời, Vân Ca cảm thấy mấy tháng này là quãng thời gian nàng sống thoải mái nhất trong cuộc đời mình.
Sau một thời gian dài, nàng đã hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều, đã trưởng thành hơn, cũng chất chứa nhiều tâm sự hơn. Nàng không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng có lẽ đây chính là cái giá của sự trưởng thành.
Mạnh Giác đang ngồi đánh đàn dưới bụi trúc.
Bộ áo bào đen càng tôn thêm phong tư như ngọc.
Hình như ông trời rất thiên vị người thanh niên khí độ trác tuyệt bất phàm, dung nhan như mỹ ngọc này, cho y dung mạo tuyệt thế, cho y sự phú quý tột độ, bản thân y lại học rộng tài cao, gần như là một người không tìm được khuyết điểm. Nhưng vì sao y lại thích khúc nhạc này, y có tâm sự gì?
Mạnh Giác đột nhiên chuyển sang khúc nhạc khác, đó là khúc Liêm Pha tạ tội Lạn Tương Như.
Vân Ca vốn nấp sau bụi cây, không muốn gặp y, nghe thấy khúc này của y thì không tiện giấu mình nữa. Nàng đi tới bên cạnh Mạnh Giác, khoanh chân ngồi xuống, mỉm cười với y, không cần phải nói một lời.
Đợi tiếng đàn của Mạnh Giác dừng lại, Vân Ca tiện tay cầm cây đàn đặt trước mặt mình, đàn một khúc đứt quãng.
“Xưa ta đến đây, dương liễu thướt tha. Nay ta trở lại, tuyết rơi tầm tã. Đường xa quá dài, vừa khát vừa đói. Lòng ta sầu bi, ai hay ta xót…”
Động tác tay của Vân Ca mặc dù đẹp đẽ nhưng thỉnh thoảng lại có âm lỗi, thậm chí khó có thể tiếp tục, vừa nhìn đã biết tuy có cao nhân chỉ dạy nhưng lại không hề để tâm luyện tập.
Mạnh Giác ngồi xuống bên cạnh Vân Ca, ngón tay khẽ lướt trên dây đàn, tiết tấu chậm lại, dẫn dắt Vân Ca đàn tiếp.
Trong mũi Vân Ca tràn ngập mùi của Mạnh Giác, tay Mạnh Giác lại chạm vào tay Vân Ca như có như không, thậm chí khi nàng có âm lỗi, y còn trực tiếp cầm tay nàng, hướng dẫn nàng mấy âm.
Mặt Vân Ca không khỏi hơi nóng lên, trong lòng có chút hoảng hốt. Mạnh Giác dường như không hề phát hiện, thần sắc thản nhiên dạy Vân Ca đánh đàn.
Sự căng thẳng, ngượng ngùng của Vân Ca dần dần giảm bớt, thể xác và tinh thần chìm vào khúc nhạc. Theo sự chỉ dẫn của Mạnh Giác, Vân Ca đàn đi đàn lại, đến tận lúc nàng nhớ hết toàn bộ, đàn trọn vẹn một khúc Thái vi.
Dưới ánh sao, hai người ngồi cạnh nhau, một người dung mạo đẹp đẽ, một người khí độ ung dung.
Vân Ca tiện tay đánh đàn, đàn này dù không phải danh cầm nhưng âm sắc lại không hề kém. Thân đàn sạch sẽ tố nhã, không có bất cứ trang sức gì, chỉ có góc đàn chạm trổ hai đóa hoa kim ngân tự do thoải mái bay múa theo gió. Người chạm hoa là một cao thủ hiểu rõ họa ý, chỉ vài nét đơn giản đã khắc họa đủ thần vận, nhưng mấy đường nét đơn giản lại lộ ra sự đau thương nặng nề. Đóa hoa càng đẹp, người xem lại càng đau thương, nghĩ đến khúc nhạc vừa rồi, Vân Ca không khỏi đưa tay khẽ vuốt đóa kim ngân.
“Đàn này là ai làm? Ai dạy huynh khúc nhạc này vậy?”
“Nghĩa phụ của tôi.” Lúc nhắc tới nghĩa phụ, trong mắt Mạnh Giác toát ra sự ấm áp hiếm thấy, nụ cười bên môi cũng rất khác nụ cười của y trước đây.
“Mấy ngày trước huynh nói phải rời khỏi Trường An, là về nhà thăm cha mẹ à?”
“Tôi chỉ có nghĩa phụ là người thân. Tôi không có cha mẹ… Mẹ tôi đã qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ.”
Vân Ca cảm thấy mình không nên hỏi điều này, đang định xin lỗi, nhưng giọng nói của Mạnh Giác rất nhẹ nhàng, không có chút thương cảm nào khiến Vân Ca không biết nên nói gì.
Nàng yên lặng một lát rồi lại hỏi: “Huynh… huynh có nhớ cha mẹ mình không?”
Người xa lạ căn bản sẽ không quan tâm đến vấn đề này, người hơi thân một chút lại không bao giờ cho rằng cần hỏi y một câu như vậy. Đây là lần đầu tiên có người hỏi y điều này, không kịp đề phòng, Mạnh Giác hơi chau mày, trong đôi mắt đen như mã não có một thoáng ngỡ ngàng, cả người như ẩn vào một đám sương mù ẩm ướt.
Mạnh Giác ngồi rất gần Vân Ca, nhưng Vân Ca lại cảm thấy trong phút chốc y đã đi rất xa, dường như cách nhau một lạch trời. Sau một lúc rất lâu, Mạnh Giác mới nói: “Không biết.”
Vân Ca cúi đầu, ngón tay vô ý lướt qua dây đàn. Không muốn nhớ hay là không dám nhớ?
Thấy Mạnh Giác đang thất thần nhìn lên những vì sao thưa thớt trên bầu trời, Vân Ca thấp giọng nói: “Trong truyền thuyết của Nguyệt tộc ở Tây Vực, những vì sao trên trời là linh hồn của người thân hóa thành, bởi vì vấn vương cho nên lấp lánh.”
Mạnh Giác quay đầu lại nhìn Vân Ca, khóe miệng lộ nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng như hàn ngọc: “Trên trời cao như vậy, các vì sao có thể biết cái gì? Có thể thấy rõ cái gì?”
Y chỉnh lại y phục một chút, đứng dậy. “Đêm đã khuya, về nghỉ đi!”
Chỉ đi vài bước, bóng dáng Mạnh Giác đã biến mất sau đám cây cối.
Vân Ca muốn nhắc Mạnh Giác quên mang đàn về, nhưng thấy y đã đi xa nên lại thôi. Nàng cúi đầu đánh đàn, như đang suy nghĩ gì đó.
“Nhạc là để mang lại sự vui vẻ, hai người hay thật, người nào cũng như cha chết.” Đại công tử một tay cầm chiếc bánh nướng to, một tay xách một vò nước, gác chân ngồi xuống cạnh đám tử đằng, uống một ngụm nước lại ăn một miếng bánh, có vẻ hết sức ngon lành.
“Có mà cha huynh chết ấy!” Vân Ca hừ lạnh, không thèm ngẩng đầu lên.
“Cha mẹ ta chết rồi mà! Nếu không chết thì làm sao ta có thể thoải mái như vậy?” Đại công tử không hề tức giận, ngược lại còn tươi cười.
Vân Ca yên lặng. Người này… hình như không được bình thường lắm. Nhìn bộ dạng hắn hiện nay, nghĩ lại dáng vẻ phú quý giàu sang, phong lưu ngang ngược lúc trước, nàng không khỏi cười thành tiếng. “Bánh ngon không?”
“Ăn nhiều sơn hào hải vị, thỉnh thoảng cũng phải nếm trải sự khó khăn của dân gian một chút. Đây là ta đang thể nghiệm cuộc sống của trăm họ.”
“Nói như thể mình là quan lớn cải trang vi hành không bằng.”
“Ta vốn chính là quan lớn trong quan lớn, cái gì mà như thể chứ? Quan lại trong thành Trường An này thấy ta mà không quỳ cũng không nhiều lắm.” Đại công tử tỏ vẻ đắc ý nhìn Vân Ca.
“Huynh là quan gì? A! Đúng rồi, huynh họ Lưu, chẳng lẽ là một vương gia? Vậy mà dân nữ lại dám trêu chọc vương gia, đúng là đáng chết.” Vân Ca cười nhạo.
“Nói đúng rồi, ta chính là một vương gia.” Ăn xong miếng bánh cuối cùng, đại công tử thở dài với vẻ rất hả lòng hả dạ. “Ngươi dám vô lễ với ta, đúng là đáng chết!”
Vân Ca biết hắn xuất thân phú quý, nhưng phiên vương tuyệt đối không thể tự ý rời khỏi đất phong tiến vào Trường An nếu không có lệnh vua, đây là quy định truyền lại từ thời nhà Chu để đề phòng phiên vương mưu phản, cả thiên hạ đều biết rõ. Cho dù có vương gia dám tự ý vào Trường An thật thì cũng không thể khoe khoang mình là vương gia mà không hề e dè như vậy.
Cho nên mặc dù lúc đại công tử nói chuyện, hai mắt vẫn trong trẻo, dáng vẻ như tuyệt đối không nói láo, nhưng Vân Ca chỉ thấy buồn cười, đứng dậy thi lễ với hắn, làm bộ như rất sợ hãi, bắt cước đúng giọng điệu cần có: “Vương gia, dân nữ ngu muội, xin vương gia tha mạng cho dân nữ.”
Đại công tử bật cười, tùy ý phất tay. “Với tính khí của nha đầu ngươi, ta là vương gia ngươi cũng chưa chắc đã sợ, chắc gì sẽ không trêu chọc ta. Ta không phải vương gia, ngươi cũng chưa chắc đã không tôn trọng ta. Đúng là một người thú vị hiếm thấy, ta không nỡ giết ngươi. Ôi! Đáng tiếc… Đáng tiếc… là người lão tam thích…”
Hắn đưa mắt nhìn Vân Ca từ đầu đến chân, trong miệng thấp giọng lầm bầm gì đó, nụ cười mờ ám mơ hồ bên khóe miệng khiến Vân Ca rất mất tự nhiên.
Vân Ca nghiêm mặt nói: “Huynh… huynh đừng có ý đồ xấu, nếu huynh chọc tôi thì lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Đại công tử đứng lên, từng bước đi từ đám tử đằng đến chỗ Vân Ca. “Vốn ta không có ý định gì, nhưng nghe cô nói như vậy, ta lại muốn xem thử cô còn có chiêu trò gì nữa?”
Trong lòng Vân Ca căng thẳng, nhưng biết lúc này không thể tỏ ra sợ hãi, nếu không về sau nhất định sẽ bị người này bắt nạt chết. Ngoài mặt tươi cười, nàng nói với đại công tử: “Ở nơi cực tây có một loại hoa, dân bản xứ gọi là hoa ăn ruồi, chất dịch của nó rất tanh tưởi, ai hít phải cũng cảm thấy buồn nôn, một khi dính vào người thì cả năm không sạch được. Nếu đại công tử không cẩn thận bị dính một, hai giọt thì đám người đẹp kia chỉ e sẽ phải đau khổ, nhưng cuối cùng người chịu khổ sợ rằng vẫn là đại công tử.”
Đại công tử dừng bước, bật cười chỉ Vân Ca. “Cô thử nói xem ta khổ thế nào?”
Hai má Vân Ca nóng bừng, muốn mở miệng nói nhưng thật sự không thốt nên lời.
“Dám nói mà lại không dám giải thích.” Đại công tử cười rồi lại ngồi xuống. “Không đùa với cô nữa. Vân Ca, hay là mấy ngày nữa đến phủ của ta chơi đi, ở đó có nhiều đồ chơi hay lắm.”
Vân Ca cười, chun mũi. “Ngoài chơi, chơi, chơi, huynh còn có việc gì khác không?”
Vẻ mặt đại công tử bỗng trở nên trịnh trọng, hình như suy nghĩ nghiêm túc một hồi, khóe miệng lại chậm rãi cong lên thành nụ cười vô tâm vô tính, tiếng nói trầm thấp mang đậm vẻ thê lương trong gió đêm: “Không có việc gì khác, tốt nhất cũng đừng có việc gì khác, cả ngày chơi, chơi, chơi, chẳng những tốt cho ta mà cũng tốt cho những người khác.”
Vân Ca làm mặt quỷ với hắn. “Lúc nào tôi rời khỏi Trường An, huynh hãy cùng đi với tôi. Nói đến chuyện ăn chơi thì tôi cũng xem như tinh thông một nửa. Chúng ta có thể ra biển ăn hải sản, nằm trên sàn thuyền xem hải âu, còn có thể đi leo núi tuyết, có một loại chim trĩ tuyết, hầm với sen tuyết, mùi vị đó bảo đảm khiến huynh ăn vào sẽ quên luôn cả họ tên mình. Huynh đã đến Thiên Sơn chưa? Thiên Trì là địa điểm tốt nhất để ngắm trăng, buổi tối chèo thuyền nhỏ bơi ra, kèm theo một bầu rượu, mấy đĩa ăn nhẹ, bốn chữ “nhân gian tiên cảnh” tuyệt đối không phải là quá lời. Người đời chỉ biết ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi, thực ra mặt trời mọc trên biển cũng rất tráng lệ…”
Vân Ca vui vẻ nói, đại công tử nghe đến mê mẩn, cuối cùng nhìn Vân Ca mà than thở: “Ta cứ tưởng mình mới là cao thủ ăn chơi. Ta đã lén lút ngao du khắp hơn nửa lãnh thổ Đại Hán, vậy mà so với cô, ta chỉ giống như hoàng yến trong lồng khoe khoang mình kiến thức rộng rãi với đại bàng. Lồng vàng giá ngọc thì đã sao? Chung quy vẫn là nhốt ở trong lồng.”
Vân Ca cười, le lưỡi, đứng dậy rời đi. “Đi ngủ thôi, không chơi với huynh nữa. Nhớ mang đàn về cho gã Ngọc Trung Chi Vương.”
Vân Ca đã đi xa, tiếng đàn chệch choạc lại vang lên sau lưng, nhưng đại khái vẫn có thể nhận ra đó là khúc Liêm Pha tạ tội Lạn Tương Như.
Vân Ca không quay lại, bên môi nở nụ cười.