• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Mệt không?”

“Không mệt.”

“Huynh còn có thể cõng muội bao lâu?”

“Rất lâu.”

“Rất lâu là bao lâu?”

“Rất lâu tức là rất lâu.”

“Nếu là đường rất khó đi, rất khó đi, huynh cũng sẽ cõng muội chứ? Nếu huynh đã rất mệt, rất mệt, huynh vẫn cõng muội sao?”



Vân Ca rất muốn nghe đáp án, bốn phía lại chỉ có âm thanh của gió thổi vi vu, thổi tan đáp án vào trong gió. Càng cố gắng lắng nghe, tiếng gió càng mạnh, Vân Ca càng lúc càng sốt ruột.

“Cú đêm, dậy đi!” Hứa Bình Quân lắc Vân Ca dậy.

Vân Ca ngơ ngác nhìn Hứa Bình Quân, còn chưa rõ đang ở nơi nào.

Hứa Bình Quân ghé sát mặt nàng, hỏi mập mờ: “Đêm qua đã làm gì? Lúc Hồng Y đến tìm muội thì phòng muội trống không. Lúc trời gần sáng, người nào đó mới cõng một con lợn về. Lợn con ngủ say như chết, có bị người ta bán cũng không biết.”

Mặt Vân Ca lập tức nóng bừng: “Bọn muội không làm gì cả. Huynh ấy chỉ cõng muội đi khắp nơi.”

“Lẽ nào hai người đã đi suốt đêm?” Hứa Bình Quân lắc đầu tỏ ý không tin.

Vân Ca trợn tròn mắt, gật đầu thật mạnh, ý là tuyệt đối không sai.

“Cả đêm chỉ đi thật à? Chỉ nhìn rừng núi hoang vu tối om om? Ối! Muội thì vốn là một con lợn con rồi, nhưng không ngờ Mạnh Giác cũng là một con lợn!” Hứa Bình Quân chán nản lắc đầu.

Vân Ca nhớ tới chuyện trong mơ, cực kỳ ngỡ ngàng. Rốt cuộc là thật hay là mơ? Buổi tối hôm qua rốt cuộc nàng có hỏi những câu ngốc nghếch đó không? Có phải khi yêu, cô nương nào cũng đều sẽ đặt ra những câu hỏi ngốc nghếch hay không?

Hứa Bình Quân vỗ vỗ hai má Vân Ca. “Đừng ngẩn ra ở đấy nữa, mau rửa mặt, chải tóc, sắp đến giờ ăn trưa rồi.”

Vân Ca thấy trong phòng một chiếc xe lăn và hai chiếc nạng. “Công chúa thật chu đáo.”

Hứa Bình Quân một tay bị thương không thể cử động, tay còn lại cầm bình gốm lấy nước cho Vân Ca: “Đừng cám ơn nhầm người. Tỷ nghe thấy Đinh Ngoại Nhân dặn dò cung nhân tìm xe lăn và nạng cho muội, chắc là Mạnh đại ca đã nhờ hắn ta. Công chúa bận lấy lòng Hoàng thượng đâu có thời gian để ý đến muội?”

Vân Ca lấy khăn che mặt, giấu đi nụ cười hạnh phúc bên môi.

Hứa Bình Quân nói: “Muội ngủ cả buổi sáng lỡ mất không biết bao nhiêu chuyện đặc sắc. Đêm qua Hoàng thượng lên núi, lúc đến hành cung, trên cánh tay, trên đùi đều có vết máu, trong xe ngựa còn có một chiếc áo bào rách rưới được thay ra. Nghe nói Hoàng thượng vốn định lặng lẽ vào cung, không muốn kinh động đến ai, nhưng không biết tại sao lai để lộ phong thanh. Công chúa kinh hãi, cho rằng Hoàng thượng gặp phải thích khách, kêu một đám người đến thăm Hoàng thượng, ồn ào náo nhiệt hết sức.”

“Là thích khách thật à?” Vân Ca nói.

“Sau đó nghe nói là không phải, vốn mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng thị vệ theo sát Hoàng thượng nói không có thích khách, thái giám bên người Hoàng thượng nói là Hoàng thượng không cẩn thận bị gai cào lúc tản bộ trong rừng. Nghe người đi cùng công chúa tới thăm Hoàng thượng về kể, chỉ thấy Hoàng thượng đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, không nói năng gì mà đi thẳng lên núi, lúc về Hoàng thượng đã bị thương rồi. Thái y kiểm tra vết thương cho Hoàng thượng cũng đều khẳng định chỉ là vết thương bị gai cào, không phải vết thương đao kiếm. Vị Hoàng thượng này còn kỳ lạ hơn cả muội và Mạnh Giác, tại sao nửa đêm không đến cung điện tráng lệ nghỉ ngơi mà lại chạy vào mấy bụi gai tản bộ?”

Vân Ca cười nói: “Người ta chắc chắn có lý do của người ta.”

Hứa Bình Quân cười, liếc Vân Ca: “Lẽ nào Hoàng thượng cũng cần phải đi gặp một giai nhân kỳ quặc? Mạnh đại ca rõ ràng là một người bình thường, vậy mà buổi tối lại không ngủ…”

Vân Ca té nước trong chậu lên mặt Hứa Bình Quân, chặn đứng những lời nàng ta sắp sửa nói tiếp.

Hứa Bình Quân tức giận đi tới véo Vân Ca.

Hai người đang cười đùa, tổng quản của công chúa sai người đến chuyển lời, bảo Vân Ca mấy ngày này cứ chuẩn bị cho tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể được gọi đi nấu ăn. Chỗ dành cho các nàng là một phòng bếp chuyên dụng, có đầu bếp chỉ nghe lời Vân Ca sai bảo, còn có người hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nữa.

Sau khi Vân Ca và Hứa Bình Quân ăn trưa xong, một người ngồi xe lăn, một người treo cánh tay đi xem phòng bếp.

Vân Ca bâng quơ quan sát phòng bếp vài lần, vừa mở miệng đã đọc một loạt tên nguyên liệu, một người bên cạnh vội vã ghi lại rồi sai người đi chuẩn bị.

Thấy hình như Vân Ca định nấu luôn chiều nay, Hứa Bình Quân tò mò hỏi: “Vì phải nấu cho Hoàng thượng, sợ mắc sai sót gì đó nên phải tập dượt trước à?”

Vân Ca thấy bốn phía không có người, thấp giọng nói: “Không phải, dạo trước muội xem vài cuốn sách, thấy một số thứ hay hay. Muội đang cân nhắc cách làm mấy món ăn mới, dùng một số nguyên liệu hiếm có. Bây giờ có bếp, có nguyên liệu, có người, không thử xem sao thì phí quá.”

Hứa Bình Quân hoảng sợ chỉ Vân Ca: “Muội… muội dám lợi dụng cả công chúa…”

Vân Ca cười hết sức thoải mái: “Lấy từ dân, dùng cho dân. Chẳng lẽ mấy thứ này bọn họ lại không lấy từ dân? Chẳng lẽ tỷ muội mình không phải dân?” Thấy Hứa Bình Quân nhếch miệng khinh thường, nàng lại nói: “Cho dù muội không phải dân thì tỷ cũng chắc chắn là dân.”

Cả buổi chiều Vân Ca đều nấu nướng trong bếp, người không biết còn tưởng rằng nàng đang hết lòng vì công chúa.

Hứa Bình Quân vốn rất thích ăn thử món ăn Vân Ca làm, huống chi đây còn là những món ăn nấu từ nguyên liệu quý hiếm. Nhưng khi nàng ta nhìn thấy màu sắc món ăn càng lúc càng kỳ dị, có món đen sì như chan mực, có món đặc sệt xanh đen, ngửi thấy mùi chua gay mũi, còn có món màu sắc sặc sỡ, nhìn giống thuốc độc hơn là món ăn.

Thậm chí khi một con nhện rơi vào trong nồi, Hứa Bình Quân kêu to bảo Vân Ca vớt ra, Vân Ca lịa nhìn chằm chằm con nhện trong nồi, thì thào tự nói: “Còn gọi là thứ thu hay thù mao, vị đắng, tính hàn, hơi độc…”

Vừa nghe thấy chữ độc, Hứa Bình Quân lập tức nói: “Đổ đi!”

Vân Ca vừa thì nào nói vừa dùng thìa khuấy nồi nước dùng lên, con nhện biến mất. “Vào kinh túc quyết âm can[1], có thể trị trẻ con lười bú, trẻ con lười bú chính là không thích ăn cơm, ờ, không thích ăn cơm… Cái này phải ninh cho kĩ.”

[1] Một trong 12 đường kinh chính trong cơ thể, túc là chân, quyết âm là âm khí cực thịnh, can là gan. Túc quyết âm can là đường kinh mạch mang tính cực âm chạy từ chân đến gan.

Hứa Bình Quân hạ quyết tâm, nếu sau này không đứng bên cạnh Vân Ca, thấy rõ Vân Ca nấu ăn thế nào, nàng ta nhất định sẽ không ăn bất cứ thứ gì Vân Ca nấu nữa.

Cho nên khi Vân Ca đưa bát thức ăn đen như mực đến trước mặt Hứa Bình Quân mời Hứa Bình Quân ăn thử, nàng ta lui lại một bước, lui thêm bước nữa, gượng cười nói: “Vân Ca trưa nay tỷ ăn no lắm, thật sự không ăn nổi nữa.”

“Nếm thử một miếng bé thôi!” Câu này của Vân Ca lại làm Hứa Bình Quân lùi thêm một bước dài.

Vân Ca chỉ có thể tự nếm, Hứa Bình Quân đứng bên cạnh cau mày nhìn.

Vân Ca vừa thử một miếng đã nôn ra, không chỉ nôn thứ vừa ăn vào miệng mà còn nôn hết cả cơm canh ăn từ lúc trưa.

“Nước, nước.”

Súc miệng hết nguyên bình nước, Vân Ca vẫn nhăn nhó. Đắng quá, đắng đến mức dịch dạ dày cũng phải trào ra.

Nhìn Vân Ca như vậy, Hứa Bình Quân cảm thấy mình vừa có một quyết định sáng suốt nhất từ lúc chào đời tới giờ.

Dưới gầm trời đắng nhất là hoàng liên. Hoàng liên tuổi gì mà đem so với thứ này? Cái món đen sì này được nấu từ mật đắng, hoàng liên, hủ ba, hủ tỷ, trư cao môi… Tóm lại là từ những thứ đắng nhất thiên hạ, lại không khắc nhau, được cô đọng lại chỉ còn một bát. Vân Ca còn thêm một chút cam thảo làm vị dẫn, khiến cho vị đắng càng thêm kinh khủng.

Ngồi nghỉ một hồi lâu, Vân Ca cắn răng, cau mày, cầm lấy đũa gắp thức ăn. Hứa Bình Quân kêu to: “Vân Ca, muội điên rồi, thứ này là cho người ăn hay sao?”

“Càng đắng càng tốt, càng đắng càng tốt…” Vân Ca nhắm mắt, cho thức ăn vào miệng. Dạ dày trào lên cuồn cuộn, Vân Ca cúi xuống bên cạnh nôn khan, dường như nôn ra cả mật xanh mật vàng.

Hứa Bình Quân nghĩ không biết có nên đi mời thái y đến không. Nếu nói với người khác, đầu bếp bị đắng chết vì ăn món do chính tay mình nấu thì không biết có người nào tin hay không?

Đến giờ ăn tối, Mạnh Giác nhận được tin tức Hồng Y bí mật đưa tới, Vân Ca cần gặp y.

Cho rằng có việc gì đó gấp, Mạnh Giác vội chạy tới gặp Vân Ca, nhìn thấy Vân Ca cười hhi hi bưng một cái bát đưa cho y, trong bát đen ngỏm, hoàn toàn không nhìn ra thứ gì.

“Đây là món ngon nhất muội nấu được hôm nay. Huynh ăn thử xem.”

Mạnh Giác dở khóc dở cười, đang ngồi cùng Hoắc Quang, Yên Vương, Quảng Lăng Vương, không phải đơn giản nói đi là đi. Món ăn trong tiệc tối cũng xem như có đủ mọi món. Huống hồ so với những chuyện khác thì ăn uống là chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng dáng vẻ Vân Ca lại hết sức trịnh trọng.

Nhìn dáng vẻ chờ mong của Vân Ca, cảm giác ngán ngẩm của Mạnh Giác lập tức tan biến, tươi cười cầm bát, cúi đầu ăn ngon lành.

Rất nể mặt Vân Ca, chẳng mấy chốc chiếc bát lớn đã thấy đáy, lúc Mạnh Giác ngẩng đầu lên, lại thấy Vân Ca đang nhìn mình, trong mắt như lấp lánh ánh lệ.

“Vân Ca?”

Vân Ca cười, quay đầu đi. “Sao? Mùi vị thế nào?”

Xem ra là nhất thời hoa mắt, Mạnh Giác cười lắc đầu. “Không sao. Chỉ cần là món muội nấu, huynh đều thích ăn. Huynh phải về đây. Chân muội còn chưa khỏi, có thời gian thì cố gắng nghỉ ngơi, mặc dù muội thích nấu ăn nhưng cũng đừng chỉ nghĩ đến việc nấu nướng.”

Mạnh Giác nói xong liền vội vã rời đi. Vân Ca ngẩn người ngồi trên xe lăn.

Buổi tối, Vân Ca nằm trên giường hỏi Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ tỷ, nếu có một ngày, muội ví dụ thôi, tỷ ăn thứ gì cũng không cảm nhận được mùi vị thì sẽ như thế nào?”

Hứa Bình Quân suy nghĩ một lát: “Sẽ rất thảm! Đối với tỷ thì ăn bữa cơm ngon sau một ngày vất vả là một việc rất hạnh phúc. Vân Ca, không phải muội đã nói thức ăn cũng như cuộc đời, tất cả những từ ngữ để hình dung cuộc đời đều có thể dùng để hình dung đồ ăn hay sao? Ngọt bùi cay đắng, thức ăn là thứ duy nhất có thể khiến người ta trực tiếp cảm nhận được những vị này, nếu không có thức ăn thì sẽ không thể tưởng tượng được ngọt là như thế nào, đắng là như thế nào, giống như… giống như…”

“Giống như người mù, không biết trời xanh rốt cuộc xanh thế nào, mây trắng rốt cuộc trắng ra sao, cũng vĩnh viễn không hiểu sự đẹp đẽ của cầu vồng, xanh đỏ tím vàng, chẳng qua chỉ là những ký tự không có bất cứ ý nghĩa nào.”

Nói chuyện một hồi, Hứa Bình Quân đã ngủ, Vân Ca vẫn trằn trọc, trong đầu không ngừng ôn lại những món ăn có thể kích thích vị giác.

***

Bầu trời đêm trong núi không giống bầu trời đêm trong thành Trường An.

Bởi vì xung quanh tối đen, trời lại hơi sáng, màu xanh nhạt, xanh đậm, xanh đen đan xen nhau theo màu mây trên những khoảng trời khác nhau.

Lưa Phất Lăng dựa vào lan can, cầm một bầu rượu, vừa uống vừa ngắm trăng. Nghe thấy tiếng bước chân, không quay đầu lại, chàng trực tiếp hỏi: “Có tin tức gì không?”

“Nô tài vô năng, còn chưa có tin tức gì ạ. Nô tài đã âm thầm phái người hỏi thăm các hộ gia đình trong núi và những người đi tuần núi nhưng không tìm được người hát. Hiện nô tài đang sai người tìm kiếm trong Cam Tuyền cung. Hoàng thượng yên tâm, chỉ cần người hát đang ở Cam Tuyền cung thì nô tài nhất định có thể tìm được.

Vu An đứng cách vài bước, giật mình khi thấy bầu rượu trong tay Lưu Phất Lăng. Bởi vì hoàn cảnh sống khắc nghiệt, nhất cử nhất động của Hoàng thượng đều có vô số con mắt nhìn chằm chằm, cho nên Hoàng thượng rất nghiêm khắc kiềm chế bản thân, gần như không bao giờ uống rượu.”

Lưu Phất Lăng xoay người, đưa bầu rượu cho Vu An. “Mang đi.”

“Hôm nay Hoắc đại nhân đang mở tiệc khoản đãi ba vị vương gia thay Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng muốn say một trận thì nô tài có thể canh giữ ở bên ngoài.”

Lưu Phất Lăng nhìn Vu An, mỉm cười, nét cười chưa lan đến mắt đã tiêu tan.

Vu An không dám nói thêm, nhận lấy bầu rượu. “Hoàng thượng còn chưa dùng bữa tối, không biết Hoàng thượng muốn ăn gì?”

Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nói: “Bây giờ không đói, không cần truyền.”

“Nghe công chúa nói Trúc công tử lần trước đã nấu ăn cho Hoàng thượng cũng đang ở đây, có cần ra lệnh để hắn nấu cho Hoàng thượng lần nữa không? Hoàng thượng vẫn rất thích ăn cá mà, nhân tiện thử xem tay nghề của Trúc công tử một chút.”

Lưu Phất Lăng nhíu mày: “A tỷ cũng đang dự tiệc à?”

“Vâng.”

Bởi vì chàng và a tỷ có quan hệ thân thiết nên có người đã xem a tỷ như vũ khí có thể lợi dụng, lợi dụng a tỷ để dò xét hành tung của chàng, lợi dụng a tỷ để tìm hiểu tâm trạng của chàng, lợi dụng a tỷ để dò phản ứng của chàng.

Trò khôi hài sáng nay chẳng phải là vì đám người đó lợi dụng a tỷ đến dò xét nguyên nhân hành vi quái dị của chàng đêm qua hay sao?

A tỷ đang ở giữa vòng vây của lang sói mà không biết, lại còn ký thác niềm tin không đúng người.

Lưu Phất Lăng đứng dậy đi vài bước, cất cao giọng, lạnh mặt hỏi: “Vu An, sáng nay công chúa chưa được truyền đã tự ý xông vào tẩm cung của trẫm, còn lén thăm dò tùy tùng về hành tung của trẫm, bây giờ lại tùy tiện dẫn người vào Cam Tuyền cung. Ngươi làm tổng quân đại nội kiểu gì thế?”

Vu An vội quỳ xuống đất. “Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Việc này phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói từ lúc Hoàng thượng còn nhỏ? Nói từ nhỏ Hoàng thượng đã thân với công chúa, tình cảm tỷ đệ luôn rất tốt? Cuối cùng y chỉ có: “Nô tài biết sai, sau này sẽ không dám nữa.”

Lưu Phất Lăng “hừ” lạnh một tiếng: “Biết sai thì phải sửa thế nào? Còn không mau ra ngoài?”

Vu An hết sức cẩn thận đứng dậy, đi giật lùi ra ngoài, vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu vừa nghỉ. Hoàng thượng thật là càng này càng vui giận khó dò. Rốt cuộc công chúa đã làm gì đắc tội Hoàng thượng? Vì công chúa nói trong mắt Quảng Lăng Vương hoàn toàn không có Hoàng đế sao? Vì công chúa âm thầm qua lại quá nhiều với Hoắc Quang và Thượng Quân Kiệt? Hay là vì chuyện hoang đường giữa công chúa và Đinh Ngoại Nhân?

Ôi! Bất kể đắc tội thế nào, dù sao thì cũng đã đắc tội. Ngay cả người thân cận cuối cùng của Hoàng thượng cũng không còn nữa, phải trở thành cô gia quả nhân thật rồi.

Vu An chỉ vào đám thái giám, cung nữ canh ở ngoài điện, lạnh lẽo nói: “Tất cả đều lại đây nghe lệnh, những kẻ không trực cũng gọi tới hết. Từ hôm nay, công chúa cũng giống như những người khác, không thông truyền trước thì không được tùy ý đi lại trong cung. Nếu có người dám trái lệnh, các người đều nghe nói thủ đoạn của ta cả rồi đấy, chết chính là chuyện dễ dàng nhất. Lục Thuận, ngươi đi chuyển lời đến công chúa, lập tức đuổi Trúc công tử ra khỏi Cam Tuyền cung. Một lát nữa công chúa sẽ đến tìm, cứ nói ta đang hầu hạ Hoàng thượng, không thể rời đi được.”

Lục Thuận nhăn nhó hỏi: “Nếu công chúa đòi gặp Hoàng thượng thì sao ? Bọn nô tài sợ là không gánh được.”

Vu An cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi để Hoàng thượng nhìn thấy người không muốn thấy thì Hoàng thượng cần các ngươi làm gì?”

***

Hứa Bình Quân đang nằm mơ, mơ thấy Hoàng thượng ăn món ăn Vân Ca làm, vui mừng hớn hở, chẳng những ban thưởng cho các nàng mà còn triệu kiến hai người. Nàng ta đang ôm một thỏi vàng, cười ngây ngô thì bị người khác đánh thức.

Thái giám chương sự hầu hạ công chúa lệnh cho hai người lập tức thu dọn hành lý, xuống núi về nhà, ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Hứa Bình Quân tươi cười hỏi nguyên nhân, nhưng thái giám không giải thích một câu, chỉ lạnh mặt lệnh hai người phải lập tức đi ngay.

Hứa Bình Quân không dám hỏi nữa, chỉ có thể vội vã thu dọn hành lý.

Chuyện xảy ra bất ngờ, Vân Ca sợ Mạnh Giác lo lắng, lại không thể tìm được cơ hội báo tin cho y, chợt nhớ ra dạo này vẫn mang theo bên người rất nhiều loại thuốc Đông y, liền vội vã lục tìm sinh địa, đương quy trong túi ra đặt lên mặt bàn cạnh giường mình. Mới đi được hai bước, nàng lại mỉm cười, quay lại đặt thêm một miếng mạt dược lên bàn.

“Vân Ca, chắc chắn là chuyện muội lợi dụng ưu đãi của công chúa bị công chúa phát hiện rồi, vàng của tỷ, vàng của tỷ.” Hứa Bình Quân khóc không ra nước mắt.

Vân Ca cho rằng phán đoán của Hứa Bình Quân không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra lý do, chỉ có thể yên lặng.

“Lần này đúng là lỗ vốn lớn, bị chó cắn mà lại không kiếm được xu nào.” Hứa Bình Quân càng nghĩ càng cảm thấy mình số khổ.

Vân Ca buồn bực nói: “Tỷ đừng than số khổ vội, giờ nghĩ xem về gặp đại ca thì phải giải thích thế nào đây. Đã tính là lúc vết thương khỏi hẳn mới về, thế mà bây giờ đã phải về rồi, có muốn giấu cũng không giấu được.”

Nghe vậy, Hứa Bình Quân lập tức yên tĩnh lại, cau mày ngẩn người.

***

Thành Trường An.

Thượng Quan Kiệt vốn đã không vui vì Hoàng thượng không cho ông ta đi cùng đi theo đến Cam Tuyền cung, lúc nãy lại nghe nói Hoàng thượng bị thương trên sơn đạo nên lệnh Hoắc Quang thay mình thết đãi ba phiên vương, liền giận dữ ném thẳng chum rượu trên tay xuống đất.

Thượng Quan An vốn đã muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Hoắc Quang từ lâu, lập tức chớp lấy thời cơ khuyên Thượng Quan Kiệt bỏ qua những khúc mắc với Yên Vương trước kia, tạm thời làm bộ chấp nhận thiện ý của Yên Vương, liên thủ diệt trừ Hoắc Quang. Dù sao thì bây giờ Hoắc Quang mới là mối uy hiếp lớn nhất của gia tộc Thượng Quan. Nếu không, vạn nhất Hoắc Quang và Yên Vương liên hợp đối phó bọn họ thì tình hình sẽ trở nên cực kỳ bất lợi.

Sau khi diệt trừ Hoắc Quang, nắm hết triều chính, việc giải quyết Yên Vương ở đất phong Bắc Yên hẻo lánh cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Còn Quảng Lăng Vương và Xương Ấp Vương, mặc dù đất phong trù phú, nhưng một người lỗ mãng, một người điên, đều không có gì đáng lo.

Thương Quan Kiệt trầm tư không nói.

Từ khi gặp Mạnh Giác ở Hoắc phủ, Thượng Quan Kiệt đã nghĩ đủ mọi cách để lôi kéo y về phía mình.

Mặc dù hai bên nói chuyện vui vẻ, Mạnh Giác còn úp mở tiết lộ y có quen biết Yên Vương và thay Yên Vương dâng lễ trong cho Thượng Quan Kiệt để thể hiện thiện ý, nhưng dạo này Mạnh Giác lại qua lại với Hoắc Quang rất thường xuyên.

Thượng Quan Lan – con gái ông ta rất có thiện cảm với Mạnh Giác, ông ta cũng rất muốn thành toàn cho đôi trẻ để Mạnh Giác thành người của mình.

Nhưng mặc dù Mạnh Giác đối xử với Thượng Quan Lan không tồi, song vẫn qua lại mật thiết với Hoắc Thành Quân.

Đích xác như lời Thượng Quan An nói, Yên Vương đã có thể tiếp cận nhà Thượng Quan thì rất có thể cũng tiếp cận với cả Hoắc Quang. Người khác có thể bị hình tượng khiêm nhường của Hoắc Quang mê hoặc, nhưng cùng làm quan trong triều hơn ba mươi năm với Hoắc Quang, ông ta biết rất rõ thủ đoạn của Hoắc Quang chỉ tàn nhẫn hơn chứ không thể kém ông ta.

Ra tay trước thì chiếm lợi thế, ra tay sau thì người khác đã chiếm mất tiên cơ.

Thượng Quan Kiệt dần hạ quyết tâm, cơn giận cũng biến mất, rất bình tĩnh nói với Thượng Quan An: “Chúng ta không thể chỉ ngồi yên được.”

***

Cam Tuyền cung.

Vừa tiễn chân ba thân vương, Hoắc Quang lại không hề có vẻ vui mừng trước những vinh quang được Hoàng thượng ban cho. Ông ta đuổi hết những người khác ra ngoài, chỉ giữ Mạnh Giác ở lại uống trà.

Hai người uống hết một chén trà, Hoắc Quang nhìn Mạnh Giác, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Đêm khuya lưu khách, một chén trà nửa canh giờ mới uống hết, ông ta không nói một câu, Mạnh Giác cũng một câu không hỏi.

Ông ta không vội, Mạnh Giác cũng không sốt ruột.

Cái khác không nói, chỉ riêng sự bình tĩnh này đã hơn hẳn người thường, ánh mắt nhìn người của con gái ông quả là không tồi.

Bình dân áo vải hay không hoàn toàn không quan trọng, ông ta xuất thân còn không bằng Mạnh Giác. Huống chi, đối với ông ta mà nói, bây giờ muốn ai làm quan cũng chỉ cần một câu nói. Quan trọng là người đó có bao nhiêu năng lực, có thể đi bao xa, có thể giúp được ông ta không.

“Mạnh Giác, cậu thấy chuyện đêm nay thế nào?”

Mạnh Giác cười, cúi người hành lễ. “Vãn bối chỉ nói bừa, nếu nói sai mong Hoắc đại nhân không lấy làm phiền lòng. Nếu như chuyện đêm nay truyền về đến Trường An, đại sự tình hình của đại nhân sẽ rất khó xử, Hoắc đại nhân nên sớm chuẩn bị đối sách.”

Hoắc Quang nhìn Mạnh Giác chằm chằm, vẻ mặt nghiêm khắc: “Cậu biết mình đang nói đến ai không?”

Mạnh Giác cung kính trả lời: “Vãn bối chỉ nói đến sự tình, không nói đến người làm.”

Hoắc Quang ngẩn người ra một lát, vẻ mặt chợt trở nên hết sức u ám. “Chỉ có điều… Ôi! Mặc dù biết phải làm thế, nhưng nghĩ đến con gái lại không thể nhẫn tâm.”

Không thể nhẫn tâm! Làm chuyện tiểu nhân lại nhất định muốn giữ danh tiếng quân tử? Sự dối trá của Yên Vương chỉ bằng một phần nghìn so với Hoắc Quang. Mạnh Giác khinh bỉ trong lòng, song ngoài mặt vẫn rất nghiêm trang. “Hoắc đại nhân là chính nhân quân tử, nhưng đối với tiểu nhân thì không thể không đề phòng. Dù sao an nguy của Hoắc đại nhân cũng liên quan đến an nguy của cả gia tộc họ Hoắc, giờ đây xã tắc không yên, còn phải trông chờ dựa dẫm vào Hoắc đại nhân.”

Hoắc Quang thở dài nặng nề, hết sức bất đắc dĩ. “Người không có ý hại hổ, hổ lại có tâm hại người, đành phải cẩn thận hết sức vậy.”

Đột nhiên ông ta chuyển giọng nói: “Cậu thấy Hoàng thượng thế nào?”

Ngoài mặt cười thản nhiên nhưng trong lòng Mạnh Giác lại hơi do dự. “Rất có khả năng trở thành minh quân lưu danh sử sách.”

Hoắc Quang vuốt râu gật đầu, Mạnh Giác ngồi yên một hồi, thấy Hoắc Quang không có ý định nói chuyện tiếp, liền đứng dậy cáo lui.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Hoắc Quang biến mất, trở nên hiền từ, tươi cười dặn dò: “Ta thấy tâm tình Thành Quân không tốt lắm, hỏi cái gì nói cũng không chịu nói. Con gái lớn lòng hướng ra ngoài, có tâm sự cũng không chịu nói với ta nữa rồi. Cậu có thời gian thì đến hỏi han nó mấy lời.”

Mạnh Giác không trả lời, chỉ cười hành lễ rồi lui ra khỏi phòng.

***

Tường cung hai bên đường rất cao, bầu trời còn lại rất hẹp.

Đi trên con đường khắp thiên hạ không có bao nhiêu người được đi, nhìn mục tiêu của mình dần đến gần, nhưng hết thảy lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Vốn chỉ định đứng lẳng lặng ngoài cửa sổ phòng nàng một lát, không ngờ lại thấy phòng trống trơn, chăn chiếu lộn xộn.

Hơi thở của y lập tức ngưng đọng.

Là Quảng Lăng Vương? Là Hoắc Thành Quân? Hay là…

Đang sốt ruột, y lại nhìn thấy trên bàn có ba miếng thảo dược nhỏ là sinh địa, đương quy và mạt dược. Y khẽ lắc đầu, bật cười.

Không thể ở lại là sinh địa (đất hoang), nhớ nhà thì đương quy (trở về), thân thể an khang tự nhiên là mạt dược (không có thuốc).

Từ bao giờ gia vị trong túi tiểu cô nương này đã biến thành thảo dược.

Mạnh Giác cười, cầm ba miếng thảo dược trên bàn lên cầm trong lòng bàn tay, như có hơi ấm truyền đến, từ lòng bàn tay chậm rãi thấm vào trong lòng.

Đột nhiên y nghĩ đến một chuyện. Sinh địa và đương quy nghĩa là không thể ở lại được, phải về nhà. Về nhà đương nhiên là an toàn, cần gì phải để lại thêm một miếng mạt dược?

Mạt dược? Không có thuốc?

Không có thuốc chữa chính là tương tư!

Đây mới là ẩn ý Vân Ca muốn nhắn nhủ lại cho y hay sao? Rốt cuộc là nàng muốn nói gì? Muốn nói nàng tương tư hay chỉ muốn nói mình vẫn khỏe mạnh?

Lần đầu tiên Mạnh Giác cảm thấy căm thù tính đa nghĩa của chữ Hán.

Suy đi tính lại không kết luận được, Mạnh Giác không khỏi bật cười tự giễu. Vốn tưởng mình rất ghét cảm giác suy nghĩ vu vơ, không ngờ suy nghĩ vu vơ cũng thật ngọt ngào.

Nắm thảo dược trong tay, Mạn Giác đi ra khỏi phòng, cảm thấy bầu trời bên ngoài rất cao, trăng hôm nay cũng rất sáng.

Mạnh Giác trở lại Trường An, sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện liền lập tức đi tìm Vân Ca, muốn hỏi cho rõ ràng những nghi hoặc trong lòng.

Đi đến cổng, Mạnh Giác thấy cổng đang đóng, bên trong có tiếng cộc cộc vang lên, Mạnh Giác đẩy cổng ra, nhìn thấy khói đen tràn ra từ lò trong bếp. Y vội tiện tay xách một xô nước để bên cạnh vại nước xông vào, hất thẳng vào bếp lửa.

Vân Ca hét lên một tiếng, nhảy từ sau kệ bếp ra. “Ai, ai thế?” Dáng vẻ tức giận như có thể liều mạng với bất cứ kẻ nào, sau khi thấy rõ là Mạnh Giác nàng mới không kêu gào nữa.

Mạnh Giác đứa một tay kéo Vân Ca ra khỏi nhà bếp. “Muội đang làm gì thế? Phóng hỏa đốt nhà à?”

Mặt Vân Ca đen nhóm, chỉ có hàm răng là trắng muốt, hậm hực nói: “Sao huynh sớm không về, muộn không về, vừa về đã làm hỏng chuyện của muội? Vốn muội định đào một ít phục long can nhưng lại bất ngờ phát hiện bên dưới có một tổ mối, đây chính là vị thuốc hay trăm năm khó gặp, cho nên mới lấy thảo dược hun mối bắt cả đàn mối chui ra. Thế mà huynh… huynh…”

Mạnh Giác cười khổ: “Muội định bỏ nấu nướng theo nghề y à? Biết cả tên gọi thứ đất dưới kệ bếp đỏ lửa mười năm trở lên là phục long can cơ đấy? Mối có vị ngọt, thích nóng, vào kinh lạc đến thận, lá nách có thể bổ thận tích tĩnh huyết, lại là thuốc hay để phòng trị phong thấp. Mối ở cạnh nơi nhiệt độ cao thì dược tính lại càng tốt. Muội phát hiện tổ mối trong phục long can, đích xác có thể bán được giá trên trời. Vân Ca, muội biết nhiều kiến thức y dược như vậy từ bao giờ?”

Vân Ca vẫn có vẻ không cam lòng, tức giận nói: “Chưa từng nghe nói trên đời có một thứ gọi là sách à? Tìm muội có việc gì?”

Mạnh Giác yên lặng hồi lâu không trả lời, đột nhiên bật cười nói: “Không có gì. Mặt muội như mặt mèo, rửa sạch đi đã rồi hẵng giương nanh múa vuốt.”

Mạnh Giác kéo Vân Ca đến bên cạnh chậu nước, vắt khăn mặt, Vân Ca đưa tay lấy nhưng lại không lấy được. Mạnh Giác một tay nâng mặt nàng lên, tay kia cầm khăn lau mặt giúp nàng.

Mặt Vân Ca lập tức đỏ lên, vừa đưa tay giật khăn vừa lắp bắp: “Tự muội làm.”

Mạnh Giác để mặc nàng giật khăn mặt, tay cầm tay kia của nàng, mỉm cười nhìn nàng.

Vân Ca không rõ mình đang xấu hổ hay đang vui vẻ, muốn rút tay lại nhưng không nỡ, để mặc cho Mạnh Giác nắm, cầm khăn lau bừa trên mặt, cũng không biết rốt cuộc đang lau mặt hay chỉ để tránh né ánh mắt Mạnh Giác.

“Thôi, còn lau nữa là rách mặt đấy. Chúng ta đi xem tổ mối của muội có thể dùng được hay không.”

Mạnh Giác vẫn nắm tay Vân Ca không buông, Vân Ca đầu óc hỗn loạn, cùng y đi vào trong bếp.

Mạnh Giác cúi xuống nhìn dưới nền bếp. “Không sao. Chết khá nhiều nhưng chắc dưới đất vẫn còn. Dứt khoát gọi người đến đập kệ bếp rồi đào xuống, đào được chừng nào hay chừng ấy.”

Vân Ca nghe thấy, lập tức cười, vỗ trán mình. “Tại sao muội lại ngốc thế nhỉ? Một biện pháp đơn giản, trực tiếp thô bạo như vậy, sao không nghĩ tới ngay từ đầu? Xem ra muội làm việc vẫn chưa đủ tàn nhẫn!”

Vân Ca vừa nói vừa cúi xuống định xem tình hình dưới kệ bếp, Mạnh Giác lại đứng thẳng lên, mặt Vân Ca đập vào sau gáy Mạnh Giác, xuýt xoa kêu đau, Mạnh Giác vội xoa chỗ đau giúp nàng.

Phòng bếp vốn không rộng, lúc này dù khói đã tản đi nhưng nhiệt độ vẫn chưa hạ, Vân Ca còn cảm thấy nóng hơn cả lúc trước.

Mạnh Giác đang xoa đột nhiên chầm chậm cúi xuống, Vân Ca lờ mờ đoán được sắp xảy ra chuyện gì, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn Mạnh Giác.

Tay Mạnh Giác khẽ vuốt lên mắt nàng, môi dường như chạm vào tai nàng thầm thì: “Nha đầu ngốc, không phải lần đầu tiên, còn không biết là phải nhắm mắt à?”

Vân Ca chậm rãi nhắm mắt lại theo ngón tay Mạnh Giác, hơi ngẩng đầu, căng thẳng chờ nụ hôn thứ hai, mà thực ra là đầu tiên của nàng.

Đợi một hồi lâu, Mạnh Giác lại không có động tĩnh gì, Vân Ca đấu tranh tư tưởng giữa việc mở mắt và nhắm mắt một lát, cuối cùng vẫn quyết định lén mở mắt xem Mạnh Giác đang làm gì.

Vừa hé mắt ra, nàng lại nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân đứng ngoài cửa.

Mạnh Giác dường như không có bất cứ phản ứng khó xử nào, đang mỉm cười, không nhanh không chậm đứng thẳng người lên, tay vẫn ôm chặt Vân Ca, ngược lại nụ cười của Lưu Bệnh Dĩ thì đã đông cứng.

Cảnh Vân Ca hé mắt nhìn trộm hoàn toàn lọt vào tầm mắt Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, nàng cảm thấy máu tràn thẳng lên não, xấu hổ đến mức chỉ muốn lập tức ngất xỉu, vội vã đẩy Mạnh Giác ra, nhảy sang bên cạnh. “Muội, muội…” Nhưng “muội” một hồi lại không nói được gì, dứt khoát im lặng, cúi đầu, co chân chạy ra ngoài qua bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân. “Muội đi mua thức ăn.”

Gần chạy ra đến cổng, nàng vội vã quay đầu, không dám nhìn Mạnh Giác, chỉ hét lớn: “Mạnh Giác, huynh cũng phải ở lại ăn cơm. Ờ, sau này chỉ cần huynh ở Trường An là phải đến chỗ muội ăn cơm. Nhớ đấy!” Nói xong, nàng lập tức chạy ra ngoài.

Hứa Bình Quân cười trêu chọc. “Mạnh đại ca, nghe thấy chưa, bây giờ đã bị quản lý rồi.”

Mạnh Giác cười khẽ. “Cánh tay muội đỡ hơn chưa?”

Hứa Bình Quân lập tức lườm Mạnh Giác một cái. “Thuốc huynh cho rất thần kỳ, ngay cả Vân Ca cũng đã chạy nhảy thoải mái, vết thương của muội đỡ từ lâu rồi. Hai huynh vào ngồi đi! Muội đi đun ấm nước pha trà.”

Mạnh Giác hiểu ý, không nhắc tới chuyện bị thương nữa. Lưu Bệnh Dĩ cũng chỉ trò chuyện bình thường với Mạnh Giác.

Hứa Bình Quân yên lòng, xoay người ra ngoài đun nước pha trà.

Đợi Hứa Bình Quân rời khỏi phòng, Lưu Bệnh Dĩ thu lại nụ cười. “Hai người bọn họ bị thương như thế nào? Họ chỉ nói với tôi là không cẩn thận bị dã thú trong núi cắn bị thương.”

Mạnh Giác nói: “Quảng Lăng Vương thả chó ngao cắn họ, được Xương Ấp Vương Lưu Hạ cứu. Chắc Bình Quân đã nói với huynh chuyện đại công tử chính là Lưu Hạ.”

Ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ tối sầm, Mạnh Giác mơ hồ nói: “Bình Quân giấu huynh cũng là có nỗi khổ tâm, chắc huynh có thể thông cảm. Đương nhiên, cô ấy không nên đánh giá thấp trí tuệ và tính cách của huynh.”

Lưu Bệnh Dĩ chỉ ngồi yên lặng.

Hứa Bình Quân mang ấm chén vào, Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác đều tươi cười như thường nhìn nàng ta. Nàng ta đặt ấm chén xuống, nói với Mạnh Giác: “Buổi tối nấu cơm trong bếp nhà muội. Muội không dám ăn món do Vân Ca nấu trong bếp của cô ấy nữa. Thời gian này cô ấy cả ngày ở trong bếp nấu nướng đủ thứ trên trời. Nếu không phải thấy hai người hiện nay đang rất tốt, muội còn tưởng Vân Ca đang luyện thuốc độc để đầu độc chết tiểu thư nhà họ Hoắc cơ.”

Mạnh Giác cười nhạt, không có bất cứ phản ứng nào trước những lời nửa vui đùa nửa thăm dò của Hứa Bình Quân, chỉ nói: “Có ai bị ốm à? Huynh thấy không giống như Vân Ca đang nấu ăn mà giống như đang thử tìm cách đưa thuốc vào món ăn hơn.”

Hứa Bình Quân nhìn Lưu Bệnh Dĩ, ngỡ ngàng lắc đầu. “Không có ai ốm cả. Hai huynh cứ nói chuyện đi, muội về nhóm bếp trước đã. Hai huynh đợi Vân Ca về rồi cùng qua bên kia.”

Lưu Bệnh Dĩ thấy trong góc giá sách của Vân Ca có một bộ cờ vây liền đứng dậy đi lấy. “Có hứng thú không?”

Mạnh Giác cười, nhận bàn cờ. “Dù sao cũng không có việc gì làm.”

Sau khi chọn quân, Lưu Bệnh Dĩ cầm quân trắng đi trước. Y vừa đặt quân vừa nói: “Hình như huynh rất hiểu tôi?”

Mạnh Giác lập tức đặt quân theo. “Nhiều hơn huynh tưởng tượng.”

“Hiểu như bằng hữu? Hay như kẻ thù?”

“Vốn là kẻ thù, có điều sau khi thấy huynh sa sút như bây giờ thì đã biến thành hai ba phần bằng hữu, bảy tám phần kẻ thù, sau này thì không biết.”

Hai người đánh cờ rất nhanh, mới nói chuyện được mấy câu, quân trắng của Lưu Bệnh Dĩ đã chiếm được ba góc, bố cục chặt chẽ, không ngừng tiến tới tranh giành địa bàn, các quân cờ hô ứng lẫn nhau trở thành xu thế vây công.

Cờ đen của Mạnh Giác mặc dù chỉ chiếm một góc nhưng thế cờ lại như rồng bay, đầu rồng đâm thẳng vào bụng kẻ thù, trở thành thế cờ thẳng tiến không lùi, tuyệt không lượn vòng tránh né.

Tốc độ đi cờ của Lưu Bệnh Dĩ chậm dần, Mạnh Giác lại vẫn lập tức đi ngay sau khi Lưu Bệnh Dĩ vừa đặt quân.

“Mạnh Giác, phong cách đánh cờ rất không giống phong cách bình thường của huynh, hoặc nên nói dáng vẻ ngày thường của huynh chỉ là một lớp ngụy trang mà huynh muốn để người khác nhìn thấy.”

“Thì huynh cũng thế. Ẩn sau bề ngoài thờ ơ như không, nhiệt tình hào hiệp, chẳng phải huynh cũng là một người khác sao?” Mạnh Giác cười nhạt, lại thoải mái đặt một quân cờ.

Lưu Bệnh Dĩ khẽ gõ quân cờ, tính nước tiếp theo. “Tôi vẫn cảm thấy không phải tôi thông minh đến mức lập tức nhìn thấu huynh, mà là huynh căn bản khinh thường không thèm phí công che giấu tôi. Huynh vẫn có ý địch ý với tôi, không phải là vì Vân Ca, rốt cuộc là vì sao?”

Mạnh Giác thấy Lưu Bệnh Dĩ vẫn còn đang suy tính nước tiếp theo, dứt khoát cầm chén trà lên, chậm rãi nhấm nháp. “Lưu Bệnh Dĩ, huynh chỉ cần nhớ, những gì huynh trải qua không có gì là đáng thương, còn có đầy người đáng thương hơn huynh. Lúc huynh có khổ sở đến mấy cũng vẫn có người bí mật liều chết bảo vệ huynh, còn một số người lại không có gì hết.”

Quân cờ trong tay Lưu Bệnh Dĩ rơi xuống đất, y ngẩng đầu nhìn Mạnh Giác chằm chằm. “Huynh nói vậy là có ý gì?”

Mạnh Giác cười nhạt. “Có lẽ có một ngày sẽ nói với huynh, khi chúng ta trở thành kẻ thù, hoặc trở thành bằng hữu.”

Lưu Bệnh Dĩ suy tư nhìn Mạnh Giác, nhặt quân cờ lên, đặt xuống bàn cờ.

Mạnh Giác một tay vẫn cầm chén trà, một tay nhẹ nhàng đặt một quân đen.

Sau khi vào nhà, Vân Ca đứng bên cạnh bọn họ nhìn một hồi.

Biết rõ chỉ là một trò chơi, nhưng càng xem càng kinh hãi, đột nhiên nàng đưa tay phá hết bàn cờ. “Đừng chơi nữa, bây giờ thế cờ hai bên ngang ngửa là vừa đẹp, tiếp tục chơi là sẽ phải đánh nhau sống chết, có thắng cũng chưa chắc đã vui vẻ, đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị.” Nói xong, nàng ra khỏi phòng đi về phía nhà bếp. “Hứa tỷ tỷ chắc chắn không chịu dùng bếp của muội, chúng ta đến nhà đại ca, hai huynh đi trước, muội còn phải lấy vài thứ.”

Lưu Bệnh Dĩ uể oải đứng lên, vươn vai một cái. “Lần sau có cơ hội sẽ phân thắng bại sau.”

Mạnh Giác cười. “Còn rất nhiều cơ hội.”

Thấy Vân Ca tìm kiếm khắp nơi trong bếp, Lưu Bệnh Dĩ nhỏ giọng nói với Mạnh Giác: “Bất kể huynh từng trải qua chuyện gì, huynh vẫn có tư cách tranh giành tất cả những gì huynh muốn, cho dù không vừa lòng nhưng ít nhất cũng có thể liều mạng đấu với trời một trận. Tôi lại không thể làm gì, muốn tranh không thể tranh, muốn lùi không có chỗ để lùi, thậm chí ngay cả quyền bỏ cuộc cũng không có, tôi chỉ có thể yên lặng chờ ông trời sắp xếp.” Y nhìn Mạnh Giác. “Mạnh Giác, huynh thật lòng thật ý thích Vân Ca chứ? Vân Ca có lẽ hơi ngây thơ, ngẫu hứng, còn không hiểu thế sự khó khăn, lòng người phức tạp thế nào, nhưng những người hiểu được sự gian khổ của cuộc sống, làm gì cũng tính toán trước sau thì trên đời này có quá nhiều. Tôi chỉ mong được nhìn thấy cô ấy cả ngày tươi cười không lo thế sự như vậy.”

Mạnh Giác đứng yên lặng, chăm chú nhìn Vân Ca.

Vân Ca ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, cười tươi như hoa. Nụ cười trong trẻo tươi đẹp, kết hợp với vẻ thản nhiên tự tại trên gương mặt, tựa như hoa lan bên khe núi, mây nhàn đỉnh non xa.

Lưu Bệnh Dĩ trịnh trọng nói: “Mong huynh đừng để trân châu phủ bụi.”

Vân Ca cầm rổ đi ra khỏi bếp. “Sao hai huynh vẫn còn đứng ở đây?”

Mạnh Giác nở nụ cười ấm áp, đi nhanh mấy bước, đỡ lấy chiếc rổ trong tay Vân Ca. “Đợi muội rồi cùng đi.”

Mặt Vân Ca hơi đỏ lên, yên lặng đi bên cạnh Mạnh Giác.

Lưu Bệnh Dĩ rảo bước chân, dần vượt qua Vân Ca và Mạnh Giác. “Tôi về trước xem Bình Quân có cần giúp đỡ gì không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK