• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Công chúa vốn muốn mượn hành trình đến Cam Tuyền cung để củng cố tình tỷ đệ thân thiết với Hoàng thượng, đến lúc tâm tình Hoàng thượng tốt đẹp sẽ nhân cơ hội nói vài chuyện. Không ngờ lời còn chưa nói đã đắc tội với Hoàng thượng mà không biết vì sao, Hoàng thượng từ nhỏ vẫn thân cận với nàng ta lúc này lại bắt đầu xa lánh.

Trên núi Cam Tuyền, Hoàng thượng lạnh nhạt với công chúa, lại tích cực vỗ về Quảng Lăng Vương.

Lúc Quảng Lăng Vương về đất phong, Hoàng thượng đích thân đưa đến ngoài Cam Tuyền cung, chẳng những ban tặng rất nhiều thứ mà còn cố ý gia phong cho mấy con trai của Quảng Lăng Vương.

Nhưng còn đối với nàng ta?

Những tặng phẩm thường xuyên giờ đây không còn, quyền ra vào cấm cung thoải mái cũng không còn. Nàng ta cũng đã khóc, cũng đã ầm ĩ một trận, nhưng đều không có tác dụng gì.

Sau khi về Trường An, công chúa bỏ công sức sưu tầm rất nhiều đồ vật tinh xảo, muốn vãn hồi quan hệ với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại chỉ lạnh nhạt liếc mắt theo phép lịch sự rồi sai người đặt xuống bên cạnh.

Tin tức quan hệ giữa công chúa và Hoàng thượng trở nên xấu đi nhanh chóng truyền khắp thành Trường An, cảnh náo nhiệt trước phủ công chúa dần biến mất.

Những năm trước, lúc còn một tháng mới đến ngày sinh nhật của công chúa, sẽ có người của các quận các phủ đến tặng quà. Người tặng quà thường xếp thành hàng dài trước phủ, nhưng năm nay nhân số lại giảm mạnh, trước cửa phủ vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim.

Công chúa đang buồn bã ngồi trong phòng, Đinh Ngoại Nhân vui mừng đi từ bên ngoài vào. “Công chúa, Yến Vương đưa lễ tới mừng sinh nhật công chúa, hai cây gậy như ý bằng ngọc tím, một đôi ngọc uyên ương hồ điệp, một cặp gối pha lê… ”

Bởi vì biết lúc phụ hoàng tại thế, Yên Vương từng dùm ngó ngôi vị thái tử, cho nên công chúa vẫn mang lòng cảnh giác với Yên Vương. Dù năm nào Yên Vương cũng tặng quà nhưng công chúa vẫn luôn từ chối. Không ngờ khi nàng ta không còn được ai quan tâm nữa, Yên Vương vẫn sai người đến chúc mừng sinh nhật.

Dù tuyệt đối không có ý định kết giao với Yên Vương nhưng công chúa cũng không thể nhẫn tâm từ chối quà của hắn. Dù sao thì người thêu hoa trên gấm thì nhiều, chứ tặng than ngày tuyết thì lại chẳng có bao nhiêu. “Nhận lấy đi. Khoản đãi người đến tặng quà cho tốt.”

Đinh Ngoại Nhân cười, góp ý: “Khó được mấy người không bợ đỡ như vậy, hay là công chúa viết một phong thư cám ơn Yên Vương?”

Công chúa suy nghĩ một lát. “Cũng được. Ta cũng nên đa tạ tình cảm của vương huynh, truyền lời không thôi luôn thiếu vài phần thành ý.”

Đinh Ngoại Nhân vội chuẩn bị bút mực hầu hạ công chúa viết thư. “Công chúa, tiệc sinh nhật năm nay định làm thế nào?”

Công chúa nói với giọng mệt mỏi: “Ngươi cũng thấy tình hình bây giờ, những năm trước Hoàng thượng luôn nhớ đến việc này, nhưng năm nay lại thờ ơ, bản cung không có tâm tình tổ chức tiệc sinh nhật gì cả.”

Đinh Ngoại Nhân nói: “Mặc dù những tiểu nhân bợ đỡ đó không đến nịnh nọt nữa, nhưng Thượng Quan đại nhân, Tang đại nhân đều đã tặng quà, dù sao cũng không thể không cảm ơn. Sau chuyện này, những người còn lại đều là người thật tình quý trọng công chúa, thoạt nhìn là chuyện xấu nhưng thực ra cũng có mặt tốt. Hơn nữa công chúa và Hoàng thượng dù sao cũng là tỷ đệ ruột, Hoàng thượng mất mẹ từ nhỏ, công chúa thường xuyên chăm soc, tình cảm không hề tầm thường. Đến lúc Hoàng thượng hết giận, chắc chắn tình hình sẽ thay đổi, bây giờ công chúa không cần suy nghĩ nhiều quá. Thượng Quan đại nhân đã nói với nô tài là sẽ nói đỡ công chúa trước mặt Hoàng thượng. Hoắc phu nhân cũng nói sẽ hỏi thăm sở thích của Hoàng thượng gần đây giúp công chúa.”

Đầu mày công chúa dãn ra một chút. “Người đúng là luôn suy nghĩ chu đáo. Nếu ngay cả tiệc sinh nhật mà bản cung cũng không tổ chứ thì chỉ có thể khiến đám tiểu nhân quen thói bợ đỡ đó chê cười. Việc này giao cho ngươi phụ trách, ngoài Thượng Quan đại nhân, Tang đại nhân, ngươi gửi thiệp mời Hoắc Quang nữa. Hoắc Quang nhất định sẽ đến, có ba người bọn họ, tiệc rượu của bản cung tuyệt đối sẽ không vắng lạnh, xem ai dám nói nhảm sau lưng?”

Đinh Ngoại Nhân liên tục vâng dạ, ngoài mặt vẫn rất dè dặt nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý.

Hoàng thượng tính tình kỳ dị, vui giận khó dò, vừa rồi lời hắn nói với công chúa là lặp lại y nguyên lời Hoắc Vũ an ủi hắn, hắn hoàn toàn không tin, nhưng công chúa lại lập tức tin tưởng.

Chỉ với mấy câu nói vừa rồi, hắn lại có thêm ngàn quan tiền của Hoắc Vũ, của Thượng Quan An và của Yên Vương.

Có nên dùng tin tức này đến lừa bịp Mạnh Giác một phen hay không?

Hoắc Vũ hỏi thăm hắn về tiệc sinh nhật của công chúa, đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Mạnh Giác là một gã thương nhân ngu ngốc có lòng muốn kết giao với người quyền quý, chỉ cần có tin tức liên quan đến những người quyền quý là cứ việc ra giá, Mạnh Giác sẽ ngu ngốc mua ngay, không bán thì đúng là còn ngu hơn cả Mạnh Giác.

***

Đến ngày khất xảo[1], sáng sớm Vân Ca và Hứa Bình Quân đi chuẩn bị hoa quả, Hứa Bình Quân còn hẹn tỷ muội họ trong tộc buổi tối cùng đi khất xảo.

[1] Tối này mồng Bảy tháng Bảy âm lịch, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.

Buổi sáng nghe thấy nàng ta thương lượng với Vân Ca, Lưu Bệnh Dĩ không hề phản đối. Nhưng buổi chiều sau khi trao đổi vài câu với một người được Mạnh Giác phái đến, y lại nói phải cùng ăn Tết khất xảo với hai người.

Vân Ca và Hứa Bình Quân bày trái cây thờ cúng, các loại thức ăn bày đầy trên bàn. Hứa Bình Quân cười, đưa một chiếc ví thêu cho Vân Ca. “Đây là tỷ tranh thủ lúc rảnh rỗi làm cho muội.”

Trên ví có thêu những đám mây trắng, đường thêu tinh xảo, đẹp đẽ, hiển nhiên đã tốn không ít công sức. Vân Ca cảm động trong lòng, áy náy nói: “Muội không may gì cho tỷ.”

Hứa Bình Quân cười ha ha. “Những món ăn này không phải muội làm hay sao? Tỷ ăn là đã nhận quà của muội rồi. Nếu muội muốn tặng tỷ quà gì cần tài may vá thì tối nay phải cầu xin Chức Nữ cho thành khẩn vào.”

Vân Ca bĩu môi: “Đại ca, huynh nghe thấy chưa? Đại tẩu chê muội không biết may vá.”

Lưu Bệnh Dĩ hơi lơ đãng, vẫn lưu ý động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Vân Ca gọi tên mình, y chỉ cười một cái.

Bởi vì nghề nông là gốc lập quốc, cho nên các đời hoàng đế đều rất coi trọng lễ khất xảo, hoàng hậu sẽ ăn mặc thật đẹp cầu xin Chức Nữ để nhấn mạnh tầm quan trọng của nam cày nữ dệt.

Từ trên cao nhìn xuống, nữ nhân các nhà đều làm lễ khất xảo rất náo nhiệt. Các cô nương hẹn nhau so tài kim chỉ, cũng có thể đến dưới giàn bầu giàn bí khất xảo, xem nhện giăng lưới trên quà người nào chọn thì nghĩa là người đó được Chức Nữ ưu ái.

Bởi có truyền thuyết về Chức Nữ và Ngưu Lang nên lễ khất xảo còn được gọi là Thất Tịch. Ngày này có không ít cuộc hẹn hò, nam nữ gặp nhau, âm thầm hẹn ước, tình nhân thỏa nỗi tương tư. Các cô nương thích trêu đùa vừa phải làm lễ khất xảo lại vừa phải nghĩ cách đi rình bắt các tỷ muội không có mặt, náo nhiệt không kém gì Tết Nguyên Tiêu.

Ngày khất xảo những năm trước, tiếng cười đùa không ngừng vang lên từ chập tối đến sau khi trống điểm canh hai, nhưng năm nay lại hét sức dị thường, sau canh một, trên đường phố đã hoàn toàn vắng lặng, chỉ trong vườn nhà mới thỉnh thoảng có tiếng nói cười.

Vân Ca và Hứa Bình Quân cũng dần phát hiện tình hình khác thường, còn đang nghi hoặc đã nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng giáo mác giao nhau vang lên từ ngoài đường. Có quân nhân cao giọng kêu lên: “Các nhà đóng chặt cửa lại, không cho ai ra ngoài, cũng không được cho ai vào nhà, ai vi phạm sẽ bị khép tội mưu phản.”

Hứa Bình Quân hoảng sợ vội vã chốt chặt cổng lại, Vân Ca lại muốn xông ra ngoài, Hứa Bình Quân cố giữ mà không được.

Lưu Bệnh Dĩ giữ tay Vân Ca đang mở cổng. “Vân Ca, Mạnh Giác không có việc gì đâu. Đại ca bảo đảm với muội.”

Vân Ca thu tay về, không ngừng đi qua đi lại trong sân. “Có phiên vương mưu phản à? Yên Vương? Quảng Lăng Vương? Hay là … Xương Ấp Vương?”

Lưu Bệnh Dĩ lắc đầu. “Chắc đều không phải. Nếu phiên vương tạo phản, bình thường đều đưa quân tấn công từ bên ngoài thành, hoặc liên hợp với triều thần trong ngoài hô ứng, triều thần mở cửa thành dẫn quân vào thành, chứ không phải đóng chặt cổng thành như bây giờ, giống như bắt cá trong chậu hơn.”

***

Nhận được tin tức của thủ hạ, Vu An lập tức chạy đi bẩm báo Hoàng thượng, giọng nói run run không thể thành lời: “Hoàng… Hoàng thượng, Thượng Quan đại nhân âm thầm điều binh.”

Lưu Phất Lăng đứng bật dậy. Ngày này cuối cùng đã đến.

Cha con nhà Thượng Quan đều xuất thân vũ lâm doanh, Thượng Quan Kiệt là tả tướng quân, Thượng Quan An là Phiêu Kỵ tướng quân. Sau nhiều năm củng cố vị thế, vũ lâm doanh chỉ còn nghe theo lệnh của nhà Thượng Quan, không có thủ dụ của Hoàng đế, binh lực cha con Thượng Quan có thể điều động đương nhiên là vũ lâm doanh.

Vũ lâm doanh là đội quân dũng mãnh do phụ hoàng tự tay lập ra, ý định ban đầu là để tấn công Hung Nô, bảo vệ Hoàng thượng, bây giờ lại trở thành công cụ để quyền thần tranh đoạt quyền lực, phụ hoàng vẫn tự cho mình là rất cao tay không biết lúc này ở dưới đất đang nghĩ gì?

Lưu Phất Lăng nở nụ cười châm chọc.

Thế lực của Hoắc Quang nằm trong cấm quân, con trai Hoắc Vũ và cháu trai Hoắc Vân là trung lang tướng, cháu trai Hoắc Sơn là phụng xa đô úy, con rể Đặng Quảng Hán là vệ úy Trường Lạc cung, con rể Phạm Minh Hữu thì chính là vệ úy Vị Ương cung, phụ trách cung điện Hoàng đế ở.

Lúc này có lẽ Hoắc Quang cũng đã biết tin tức, binh lực ông ta có thể điều động chắc chắn là cấm quân.

Cấm quân nắm giữ các cửa cung đình, an nguy của Hoàng đế hoàn toàn dựa vào cấm quân, xem như hộ vệ sát người Hoàng đế. Cấm quân lẽ ra chỉ nghe lệnh của một người là Hoàng đế, nhưng bây giờ cấm quân lại chỉ nghe lệnh của Hoắc Quang, giống như cổ họng Lưu Phất Lăng bị tay Hoắc Quang bóp chặt.

Phụ hoàng, năm đó ông giết mẫu thân là bởi vì cho rằng mẫu thân sẽ lộng quyền làm tôi gặp nguy hiểm. Thế còn bây giờ? Các đại thần phó tá mà ông chọn lựa thì sao?

Lưu Phất Lăng đột nhiên nói với Vu An: “Ngươi lập tức phái người đi đón công chúa vào cung, nói hôm nay là ngày sinh của công chúa, trẫm muốn gặp công chúa.”

Vu An lập tức vâng dạ, xoay người vội vã ra ngoài, nhưng chỉ lát sau quay lại, sắc mặt xanh mét, tức giận hổn hển nói: “Hoàng thượng, Phạm Minh Hữu dẫn người phong tỏa Vị Ương cung, Phạm Minh Hữu không cho nô tài ra ngoài cung, cũng không cho bất kỳ ai ra vào.”

“Các ngươi đi theo trẫm.” Lưu Phất Lăng bước ra ngoài, Vu An và mấy thái giám vội theo sát phía sau.

Phạm Minh Hữu dẫn người đến chặn trước mặt Lưu Phất Lăng.

Phạm Minh Hữu quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần nhận được tin tức nói có người mưu phản, để đảm bảo an toàn cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ở lại trong Vị Ương cung.”

Gân xanh trên tay Lưu Phất Lăng giật giật. “Ai mưu phản?”

“Đại tư mã đại tướng quân Hoắc đại nhân đang điều tra, sau khi tra rõ sẽ lập tức bẩm báo với Hoàng thượng.”

Lưu Phất Lăng vẫn bước đi về phía trước, thị vệ cản đường chàng lại một bước cũng không nhường, tay đặt trên chuôi kiếm như thể sẽ rút kiếm ra bất cứ lúc nào. Thái giám đi theo sau lưng Lưu Phất Lăng lập tức bảo vệ phía trước chàng, quan sát động thái có thể thấy thân thủ bất phàm.

Phạm Minh Hữu quỳ tiến lên vài bước, trầm giọng nói: “Có câu thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe. Xưa có đại thần liều chết can gián, hôm nay thần cũng chỉ có thể dùng cái chết để mạo phạm Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng ở lại trong Vị Ương cung. Cho dù sau này Hoàng thượng ban cho thần cái chết, chỉ cần an toàn của Hoàng thượng đêm nay được bảo đảm, thần có chết cũng cam tâm tình nguyện.”

Ngoài Tuyên Đức điện, tất cả đều là thị vệ giáp trụ sáng ngời, người người đều tay cầm binh khí, yên lặng đợi Phạm Minh Hữu phân phó.

Vu An khóc, dập đầu với Lưu Phất Lăng. “Trời đã tối, xin Hoàng thượng về nghỉ ngơi trước.”

Bàn tay Lưu Phất Lăng trong tay áo đã nắm rất chặt, hơi run lên, chàng đột nhiên xoay người đi về Tuyên Đức điện.

Lưu Phất Lăng cầm ấm trà trên bàn định đập, tay giơ lên giữa không trung lại chậm rãi thu về, nhẹ nhàng đặt ấm trà về chỗ cũ.

Vu An rơi lệ nói: “Hoàng thượng muốn đập thì cứ đập đi, đừng kìm nén quá mà ảnh hưởng đến thân thể.”

Lưu Phất Lăng xoay người, không ngờ trên mặt lại mang một nụ cười kỳ dị. “Trẫm vô năng, cần gì trút giận sang vật vô tội? Đi nghỉ sớm đi. Kết quả đã định. Ngày mai chuẩn bị ban chỉ khen thưởng Hoắc Quang có công dẹp loạn.”

Vu An ngơ ngác. “Cấm quân tuy chiếm được địa lợi, nhưng nói đến sức chiến đáu thì vũ lâm doanh khiến Hung Nô nghe danh đã sợ đương nhiên vượt xa cấm quân cung đình, rất có khả năng hai bên cùng thiệt hại.”

Lưu Phất Lăng cười nhìn Vu An, giọng nói hiền hòa hiếm thấy. “Bên cạnh Thượng Quan Kiệt có nội gián. Phạm Minh Hữu đối đáp rõ ràng như vậy có nghĩa chúng đã có tính toán trước. Nếu chỉ là vội vàng nhận được mệnh lệnh của Hoắc Quang, thì với tính cách của Phạm Minh Hữu hắn tuyệt đối không dám nói như thế với trẫm. Nhất cử nhất động của Thượng Quan Kiệt đều nằm trong dự tính của Hoắc Quang, bề ngoài Hoắc Quang không có hành động, nhưng đó là hắn ôm cây đợi thỏ mà thôi.”

Lưu Phất Lăng xoay người đi vào nội điện. “Bây giờ trẫm chỉ hy vọng công chúa đã thất thế có thể đặt thân ngoài chuyện này.”

Vu An nghe vậy, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Y đã nghe nói về chuyện yến tiệc sinh nhật của công chúa, có điều sau khi Hoàng đế từ Cam Tuyền cung trở về vẫn hết sức lạnh lùng với công chúa nên y cung không dám nhắc đến. Nghĩ đến khách khứa dự tiệc của công chúa, Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang, Tang Hoằng Dương.

Vu An mấp máy môi, nhưng nhìn thấy bóng lưng cô đơn, gầy gò của Hoàng thượng, y lại ngậm miệng.

Lạy trời phù hộ! Công chúa chỉ là một nữ nhân, vô binh vô thế, công chúa sẽ không sao, sẽ không sao…

***

Tiệc sinh nhật công chúa mời không nhiều người nhưng người nào cũng rất quan trọng. Nhà Thượng Quan, nhà họ Hoắc, bởi vì Tang Hoằng Dương đã quá lớn tuổi nên công chúa mời con trai của Tang Hoằng Dương là Tang An, nhưng Tang An bị ốm không đi được, công chúa vốn cho rằng nhà họ Tang sẽ không có người đến, cuối cùng bất ngờ lại thấy Tang Hoằng Dương đích thân đến.

Tiệc rượu diễn ra linh đình, tâm tình mọi người đều vui vẻ.

Trải qua nhiều ngày vắng lạnh, phủ công chúa lại trở nên náo nhiệt, tâm tình của công chúa đương nhiên rất tốt.

Hai cha con Hoắc Quang và Hoắc Vũ cũng không ngừng cười nói, rượu đến chén cạn, dường như tất cả đều ở trong tầm khống chế.

Thượng Quan Kiệt càng lúc càng cười nói vui vẻ, lại rót một chén rượu cho Hoắc Quang. “Nào, Hoắc hiền đệ uống thêm chén nữa.” Hoắc Quang cho rằng thông qua con gái Hoắc Liên Nhi có thể nắm bắt được việc làm của nhà Thượng Quan, lại không biết nhà Thượng Quan đã tương kế tựu kế, những tin tức Hoắc Liên Nhi mạo hiểm truyền ra ngoài đều là kế nghi binh của nhà Thượng Quan.

Bầu không khí trong tiệc rượu đang thoải mái, đột nhiên nghe thấy tiếng giáo mác, Hoắc Vân dẫn một đội cấm quân cung đình vũ trang từ đầu đến chân, vết máu dây khắp người từ ngoài xông vào phủ công chúa. “Hồi bẩm đại tư mã đại tướng quân, vũ lâm quân mưu phản, chưa có hoàng mệnh, tự ý rời doanh, định tấn công Vị Ương cung.”

Trong phút chốc, tiệc rượu hoàn toàn tĩnh mịch. Thấy cấm quân đã vây quanh cả phòng, sắc mặt Thượng Quan Kiệt đại biến, Thượng Quan An kêu to: “Không thể như vậy.”

Thượng Quan Kiệt lao về phía trước định cướp binh khí.

Hoắc Vân đứng ngoài sân lập tức bắn một mũi tên.

Thượng Quan Kiệt ôm mũi tên trước ngực, cười thầm nhìn Hoắc Quang. “Ngươi… ngươi vẫn tàn nhẫn hơn ta…” Nói xong, cả người ngã xuống đất, mắt vẫn trợn tròn nhìn Hoắc Quang.

Những nữ nhân dự tiệc mới đầu còn kêu khóc, nhìn thấy Thượng Quan Kiệt chết, đột nhiên lại không còn tiếng động gì, toàn bộ đều hoảng sợ trợn tròn mắt.

Thượng Quan An kêu một tiếng giận dữ, đột nhiên nhấc chiếc bàn trước mặt đứng lên làm vũ khí tấn công Hoắc Quang.

Trong nháy mắt đó, phong phạm dũng mãnh của tướng lĩnh bị quyền lợi và phú quý ăn mòn lại được tái hiện vài phần trên người Thượng Quan An.

Hoắc Vũ cầm thanh đao cấm quân đưa, đứng chặn phía trước Hoắc Quang.

Hoắc Liên Nhi kêu to: “Phu quân, phụ thân thiếp đáp ứng không giết chàng, chàng đặt xuống, chàng đặt xuống…”

Chân Thượng Quan An bị hai cấm quân đâm trúng, cả người lập tức lảo đảo.

Hoắc Vũ vung đao, đầu Thượng Quan An rơi xuống đất lăn lông lốc, hai mắt vẫn trợn trừng giận dữ nhìn về phía Hoắc Liên Nhi, dường như vặn hỏi nàng ta vì sao lại hại chết hắn.

Hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, Hoắc Liên Nhi không cầm được nước mắt. “Không, không, không…”

Hoắc Thành Quân và Hoắc Liên Nhi không cùng một mẹ, trước kia không thân nhau cho lắm, nhưng đối mặt với thâm kịch nhân gian lúc này, Hoắc Thành Quân cũng không cầm được nước mắt, muốn đến đỡ tỷ tỷ nhưng đã bị mẹ ôm chặt.

Hoắc phu nhân kéo đầu Hoắc Thành Quân vào trong lòng mình. “Thành Quân, không được nhìn, không được nhìn.”

Hai cấm quân đi tới che chở cho Hoắc phu nhân và Hoắc Thành Quân ra khỏi đại đường.

Hoắc Quang nhìn về phía Tang Hoằng Dương, hai tùy tùng của Tang Hoằng Dương còn muốn liều chết bảo vệ ông ta. Tang Hoằng Dương lại cao giọng cười to, lệnh cho tùy tùng tránh ra, chống gậy đứng lên. “Lão phu không làm phiền Hoắc hiền đệ tự mình động thủ. Hôm đó trước giường tiên đế, bốn người chúng ta cùng quỳ, lão phu đã lường trước sẽ có ngày hôm nay. Làm quan cùng triều hơn ba mươi năm, mong Hoắc hiền đệ cho ta được toàn thây.”

Nhìn công chúa đã mềm nhũn, Tang Hoằng Dương than khẽ: “Hoắc hiền đệ chớ quên lời thề độc trước giường tiên đế hôm đó, chớ quên, chớ quên…” Vừa nói xong, ông ta lao đầu vào cột, lập tức mất mạng.

Hai tùy tùng nhìn cấm quân cầm đao cầm kích xung quanh, học theo chủ nhân, đều đập đầu vào cột mà chết.

Đinh Ngoại Nhân quỳ xuống đất bò đến chỗ Hoắc Vũ, cả người run bắn. “Hoắc đại nhân, Hoắc công tử, nô tài vẫn hết sức trung thành với Hoắc đại nhân, nô tài từng giúp Hoắc công tử…”

Hoắc Vũ khẽ gật đầu, một cấm vệ quân lập tức đâm kiếm vào ngực Đinh Ngoại Nhân, ngăn chặn tất cả những lời Đinh Ngoại Nhân chưa nói.

Từ lúc cấm quân xông vào phủ công chúa đến bây giờ mới chỉ có một thoáng, trong nháy mắt cả phòng đã đầy vết máu, xác chết nằm khắp nơi.

Chén rượu Thượng Quan kiệt rót cho Hoắc Quang, Hoắc Quang vẫn còn cầm trên tay. Lúc này Hoắc Quang cười, nhìn xác Thượng Quan Kiệt, uống đến giọt cuối cùng.

Hoắc Vũ thoáng nhìn Hoắc Vân, Hoắc Vân lập tức ra lệnh cho cấm quân áp giải hết tỳ nữ và nô bộc trong nội đường ra ngoài.

Cấm quân tìm trong phủ công chúa, thấy lễ trọng của Yên Vương, còn có thư từ công chúa gửi Yên Vương bị chặn lại nửa đường. Hoắc Quang lạnh nhạt dặn dò: “Trước hết giam công chúa lại, sau khi bẩm tấu Hoàng thượng sẽ xin Hoàng thượng phán quyết.”

Không ai dám phát ra tiếng động nào.

Trong yên lặng, tiếng khóc nghẹn ngào của Hoắc Liên Nhi lại nghe rất rõ, lúc này nàng ta mới thật sự tiếp nhận sự thật Thượng Quan An, phu quân của mình đích xác đã bị huynh đệ của mình giết chết.

Nàng ta đứng lên, run rẩy đi đến chỗ Hoắc Quang, mắt nhìn Hoắc Quang chằm chằm. “Cha, chẳng phải cha đã đáp ứng con gái rồi sao? Chẳng phải cha đã đáp ứng con gái rồi sao?”

Hoắc Quang hiền hòa nói: “Liên Nhi, thiên hạ thiếu gì nam nhân tốt, vì cha mà những năm gần đây Thượng Quan An không đối xử tốt với con, cha sẽ đền bù cho con.”

Nước mắt Hoắc Liên Nhi không ngừng rơi xuống vũng máu của Thượng Quan An dưới đất, vẽ thành từng vệt máu chảy dài.

“Cha, có phải cha cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho Tinh Nhi? Còn Tiểu Muội? Tiểu Muội là Hoàng hậu, chắc cha sẽ chưa động đến nó. Tinh Nhi là ngoại tôn của cha, xin cha tha cho nó một mạng.” Hoắc Liên Nhi khóc lóc cầu khẩn.

Hoắc Quang quay đầu đi, phân phó Hoắc Vũ: “Sai người mang tỷ tỷ ngươi hồi phủ.”

Trong mắt Hoắc Liên Nhi chỉ còn tuyệt vọng.

Hoắc Vũ đến đỡ Hoắc Liên Nhi lên, Hoắc Liên Nhi rút thanh đao bên hông hắn kề lên cổ mình.

Hoắc Vũ không dám động nữa, chỉ không ngừng khuyên bảo: “Tỷ tỷ, họ của tỷ tỷ là họ Hoắc, tỷ tỷ cũng còn trẻ, muốn có con nữa cũng rất dễ dàng.”

Hoắc Liên Nhi vừa lui lại từng bước vừa cười nói với Hoắc Quang: “Cha, cha đã đáp ứng con gái, cha đã đáp ứng con gái…”

Cánh tay giật một cái, máu từ cổ bắn ra.

Đao rơi, người ngã.

Vừa vặn ngã xuống bên cạnh đầu Thượng Quan An.

Nàng ta dùng thanh đao vừa giết chết Thượng Quan An để tự vẫn mà chết, dường như là cho Thượng Quan An vẫn trợn tròn mắt một lời giải thích.

***

Ba người chỗ Vân Ca một đêm không ngủ, ước chừng rất nhiều người trong thành Trường An cũng đều cả đêm không chợp mắt.

Lệnh giới nghiêm vừa được hủy bỏ, Vân Ca đã vội vã định đi tìm Mạnh Giác ngay.

Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân không yên lòng, dứt khoát cùng Vân Ca đi ra cổng.

Ngày thường, trời vừa sáng là thành Trường An đã người đến người đi tấp nập, nhưng hôm nay lại hết sức vắng vẻ, nhà nhà vẫn khóa kĩ cổng, kể cả Thường thúc ham hiền cũng không chịu làm ăn, đóng cửa ở nhà ngủ vùi.

Ngược lại, Nhất Phẩm Cư vẫn mở rộng cửa, làm ăn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Vân Ca thầm khen ngợi, không hổ là tửu lâu có lịch sử cả trăm năm, sớm đã quen cảnh sóng gió ở thành Trường An.

Hứa Bình Quân cũng tấm tắc khen ngợi.

Lưu Bệnh Dĩ cười nhạt. “Nghe nói năm đó lúc Vệ Thái tử mưu phản, hai phương binh lực của Vệ Thái tử và Hàn Vũ Đế huyết chiến năm ngày trong thành Trường An, thành Trường An máu chảy thành sống, cực kỳ vắng lặng, Nhất Phẩm Cư là nơi đầu tiên khôi phục việc làm ăn như bình thường. Chuyện bây giờ so với năm đó không đáng kể chút nào.”

Sáng sớm gió rất lạnh, Vân Ca khẽ rùng mình một cái.

Lần đầu tiên nàng trực tiếp cảm nhận được sự tàn khốc đẫm máu bên dưới vẻ ngoài phồn hoa của thành Trường An.

Một cô nương mặc áo trắng xinh xắn ngăn bọn họ lại, chỉ vào Nhất Phẩm Cư, cười nói: “Công tử đang ở trên lầu, mời theo nô tỳ đi lên.”

Ba người Vân Ca đi theo sau cô nương áo trắng vào Nhất Phẩm Cư, cô nương áo trắng dẫn bọn họ vòng qua đại đường, lên lầu từ cầu thang phía sau, dựa vào mức độ quen thuộc nơi này thì không giống quan khách mà giống chủ nhân hơn.

Cô nương áo trắng vén rèm, mời ba người Vân Ca đi vào.

Mạnh Giác đang đứng thẳng người bên cửa sổ, nhìn đường phố xa xa, cửa sổ che rèm bằng da cá mập, từ trong nhìn ra ngoài thì được, nhưng ngoài lại khó có thể nhìn vào trong cửa sổ.

Mạnh Giác xoay người lại, sắc mặt lộ ra vài phần hốc hác, nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Từ hôm nay trở đi, Hoắc Quang chính là hoàng đế sau màn của triều đình Đại Hán.”

Lời nói kinh người, Vân Ca và Hứa Bình Quân đều không dám lên tiếng.

Lưu Bệnh Dĩ lại có vẻ rất am hiểu câu nói chỉ có nửa đầu không có nửa sau này của Mạnh Giác. “Vốn huynh hy vọng ai thắng?”

Mạnh Giác cười khổ vuốt lông mày, dặn dò cô nương áo trắng: “Tam Nguyệt, ngươi dẫn Vân Ca và Bình Quân đi ăn gì đó, rồi pha cho ta ấm trà đặc.”

Vân Ca và Hứa Bình Quân thoáng nhìn nhau, đi theo sau Tam Nguyệt ra khỏi phòng.

Mạnh Giác mời Lưu Bệnh Dĩ ngồi. “Cả hai đều thiệt đương nhiên là kết quả tốt nhất, hoặc cho dù một bên thắng thì cũng nên là thắng thảm. Giờ đây Hoắc Quang lại thắng sạch sẽ gọn gàng, mức độ thâm trầm, tàn nhẫn của Hoắc Quang vượt xa dự liệu của tôi.”

Lưu Bệnh Dĩ nói: “Tôi chỉ có thể thấy các động tĩnh bề ngoài, nếu có thể thì nói cho tôi nghe một chút?”

Mạnh Giác nói: “Thượng Quan Kiệt vốn muốn lợi dụng tiệc sinh nhật của công chúa để mai phục giết Hoắc Quang trên đường hồi phủ, không ngờ nhất cử nhất động của ông ta đều bị Hoắc Quang biết hết. Hoắc Quang ra tay trước ngay tại tiệc rượu của công chúa, giết chết Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An, Tang Hoằng Dương, sau đó lệnh Hoắc Vũ mang đầu cha con Thượng Quan tới chỗ vũ lâm quân định mai phục bọn họ, vũ lâm quân lập tức tan rã. Sau khi thẩm vấn, kẻ cứng miệng bị giết tại chỗ, những kẻ còn lại đều khai Thượng Quan Kiệt và Thượng Quan An tự ý điều động vũ lâm quân, có ý đồ mưu phản.”

“Tại sao Thượng Quan Kiệt không bí mật bố trí một số binh lực ngoài phủ công chúa, cùng vũ lâm doanh phụ trách phục kích hô ứng lẫn nhau?”

“Đương nhiên là có. Nhưng vì Hoắc Quang biết rõ bố trí binh lực của ông ta cho nên toàn bộ bị cấm quân giết chết, không một người nào có thể truyền lại tin tức. Hoắc Quang biết rõ sẽ tắm máu tại yến tiệc nhưng vẫn dẫn nữ quyến tham gia, Thượng Quan Kiệt bố trí binh lực ngoài phủ công chúa, lại nhìn thấy Hoắc Quang dẫn đứa con thương yêu nhất là Hoắc Thành Quân tới dự tiệc, cho rằng Hoắc Quang không có chuẩn bị gì, chắc chắn mình không hề có sơ hở.”

Lưu Bệnh Dĩ hỏi: “Tại sao Hoắc Quang lại biết Thượng Quan Kiệt định điều binh phục giết ông ta?”

Mạnh Giác uống một ngụm trà đặc. “Phu nhân Thượng Quan An là Hoắc Liên Nhi âm thầm báo tin cho Hoắc Quang, có điều tất cả những tin tức đó đều là giả, Hoắc Liên Nhi hoàn toàn không cần phải tự trách. Nội gián thật sự, chỉ e Hoắc Liên Nhi và Thượng Quan An đến lúc chết cũng không nghĩ tới.”

“Là ai?”

“Lư thị, tiểu thiếp mà Thượng Quan An yêu nhất. Lư thị luôn luôn đối nghịch với Hoắc Liên Nhi, hai người đối chọi gay gắt nhiều năm, Hoắc Liên Nhi vẫn coi Lư thị như tử địch. Có lẽ Hoắc Liên Nhi nghĩ kiểu gì cũng không thể ngờ Lư thị lại là người phụ thân Hoắc Quang của nàng ta tự tay sắp xếp cho Thượng Quan An. Sau khi Thượng Quan An phát giác Hoắc Liên Nhi nghe trộm bọn họ nói chuyện, vốn định tương kế tựu kế, làm cho Hoắc Liên Nhi truyền ra tin tức giả để đánh lạc hướng Hoắc Quan, không ngờ Hoắc Quang có kênh tin tức khác, Thượng Quan Kiệt tuy là hổ phụ nhưng lại có một khuyến tử, phòng chừng Thượng Quan Kiệt hoàn toàn không ngờ Thượng Quan An lại nói một chuyện quan trọng như vậy với tiểu thiếp.”

Lưu Bệnh Dĩ cười. “Từ xưa tới nay đều như thế, sự suy sụp của các thế gia vọng tộc đều bắt đầu thối rữa từ nội bộ. Hoắc Quang là ai? Hoàn toàn không cần tin tức cụ thể, chỉ cần Thượng Quan An nói nửa câu hoặc một câu bâng quơ trong lúc mất hồn trên giường, Hoắc Quang đã có khả năng đoán được toàn bộ kế hoạch của nhà Thượng Quan.”

Mạnh Giác gật đầu đồng ý.

Lưu Bệnh Dĩ khẽ than một tiếng: “Hoắc Liên Nhi không biết sự thực cũng tốt, bớt được vài phần đau lòng.”

Khóe miệng Mạnh Giác thoáng lộ nụ cười châm chọc. “Nếu huynh nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Liên Nhi trước khi chết thì đã không nói như thế.”

Sắc mặt Lưu Bệnh Dĩ khẽ biến. “Trong bốn đại thần ủy thác, Hoắc Quang là người coi trọng danh tiếng nhất. Chỉ sợ ngoài những người thân tín của họ Hoắc, tất cả mọi người trong tiệc rượu của công chúa hôm qua đều khó tránh khỏi cái chết. Huynh đã biết trước có thể sẽ có biến, tại sao vẫn còn tới đó? Không sợ Hoắc Quang động sát tâm sao?”

Mạnh Giác cười khổ. “Hoắc Quang có lẽ bắt đầu nghi ngờ tôi, hôm qua nếu tôi không đến, Hoắc Quang muốn giữ bí mật, sợ rằng phiền phức của tôi còn lớn hơn.”

Lưu Bệnh Dĩ bật cười. “Đi đêm lắm kiểu gì cũng có ngày gặp ma.”

Vẻ mặt Mạnh Giác trịnh trọng. “Trước khi chuyện này lắng xuống, huynh chú ý đến Vân Ca giúp tôi.”

Lưu Bệnh Dĩ gật đầu. “Không cần huynh phải nói. Tình hình trong cung bây giờ thế nào?”

Mạnh Giác lắc đầu. “Nhân cuộc phản loạn đêm qua, Hoắc Quang thay máu cấm quân một lượt, thay đổi toàn bộ những thống lĩnh không hợp ý ông ta. Bây giờ cung cấm nghiêm ngặt, tình hình trong cung rốt cuộc thế nào thì chỉ có Hoắc Quang biết. Xem sắp xếp của Hoắc Quang hôm qua thì có vẻ ông ta định buộc tội Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An, Tang Hoằng Dương liên hợp với Yên Vương mưu phản, công chúa cũng liên quan đến chuyện này.”

Lưu Bệnh Dĩ bật cười lớn. “Ai sẽ tin chứ? Binh lực trong thành Trường An, từ cấm quân đến vũ lâm doanh đều là người của Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang, triều chính bị Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang nắm giữ nhiều năm, Hoàng thượng không có mấy thân tín, đương kim Hoàng hậu lại là cháu gái của Thượng Quan Kiệt, một thời gian nữa, một nửa huyết thống của Thái tử tương lại sẽ là người nhà Thượng Quan. Yên Vương và Thượng Quan Kiệt có quan hệ gì? Một chút xíu quan hệ cũng không có. Yên Vương cần thân tín có thân tín, cần binh lực có binh lực, mấy con trai cũng đã lớn. Thượng Quan Kiệt muốn giết Lưu Phất Lăng, lập Yên Vương? Cho dù đầu óc bị chó ăn một nửa, Thượng Quan Kiệt cũng chưa điên đến mức mưu phản để lập Yên Vương.”

Mạnh Giác cười hỏi: “Từ cổ chí kim, tội danh mưu phản có mấy cái không phải vô căn cứ? Chỉ cần bên thắng nói có thì tức là có. Mọi người bợ đỡ lấy lòng người thắng còn không kịp, có ai còn thời gian nghĩ đến chuyện hợp lý hay không hợp lý? Dân gian trăm họ đâu hiểu những chuyện ngoắt ngoéo của hoàng gia các người?”

Lưu Bệnh Dĩ yên lặng, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố Trường An.

Hồi lâu sau, Lưu Bệnh Dĩ khoan thai nói: “Sự đời đúng là éo le. Hơn mười năm trước, Lý Quảng Lợi, Giang Sung ngoài sáng, Câu Dặc phu nhân, Yên Vương, Thượng Quan Kiệt trong tối, cùng hãm hại Vệ Thái tử mưu phản. Khi đó bọn họ đều không nghĩ tới kết cục của mình. Lý Quảng Lợi, Giang Sung liều mạng một trận, cuối cùng chỉ làm lợi cho Câu Dặc phu nhân. Câu Dặc phu nhân quả cũng được toại nguyện, còn chưa cười đến lúc con trai lên ngôi đã bị ban cho cái chết. Thượng Quan Kiệt như nguyện mượn ấu chúa nắm giữ triều chính, lại không nghĩ tới kết cục của mình cũng là tội lớn mưu phản diệt tộc. Những người này không ai có thể cười đến cuối cùng. Hôm nay huynh và tôi ngồi đây nhàn nhã đàm đạo về sinh tử của kẻ khác, ngày sau không biết chờ chúng ta là vận mệnh gì?”

Mạnh Giác cười, đi tới bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ. “Huynh cũng coi như mượn tay Hoắc Quang báo được mối thù lớn, nên vui vẻ mới đúng.”

Lưu Bệnh Dĩ giễu cợt: “Huynh có bao giờ nghe nói chuyện chính mình không hề có năng lực, mượn tay người khác báo thù lại có thể vui vẻ chưa? Nếu chuyện hôm nay là do tôi bày bố thì có lẽ tôi sẽ vui vẻ, nhưng tôi thậm chí còn không phải một quân cờ.”

Mạnh Giác mỉm cười. “Bây giờ tôi có vô số phiền phức, huynh lại chỉ cần cười nhìn phong vân. Cho dù có người chán nản thì người đó cũng nên là tôi, làm sao lại đến lượt huynh?”

Những phiền muộn vì ký ức xưa kia của Lưu Bệnh Dĩ bị lời nói đùa của Mạnh Giác hòa tan, ngoài mặt lại treo nụ cười ba phần tùy ý, ba phần lười nhác.

Mạnh Giác đẩy cửa sổ ra, nhìn lên trời xanh phía xa. “Niềm vui của cuộc đời nằm ở những gì chưa biết, quan trọng hơn là quá trình phấn đấu, còn kết quả chỉ là cho người khác xem, quá trình mới là cuộc đời của chính mình. Chính vì ngày mai là chưa biết, cho nên mới có vô số khả năng, còn điều tôi cần chính là bắt được khả năng tôi muốn.”

Lúc nói chuyện, Mạnh Giác bớt vài phần ôn nhuận, thêm vài phần sục sôi, đưa tay vẫy ngoài cửa sổ, dường như nắm được cả trời xanh.

Vân Ca ở bên ngoài gõ cửa. “Hai huynh nói chuyện xong chưa?”

Lưu Bệnh Dĩ ra mở cửa, dắt Hứa Bình Quân xuống dưới lầu.

Vân Ca vội hỏi: “Hai người đi đâu đấy?”

Hứa Bình Quân quay lại cười. “Trong lòng muội chẳng lẽ không phải vẫn chờ bọn ta đi cho khuất mắt từ lâu rồi sao?”

Vân Ca chun mũi, đang định cãi lại, Mạnh Giác liền kéo nàng vào phòng, không nói một lời kéo thẳng nàng vào lòng.

Vân Ca hồi hộp, tim đập thình thịch, cho rằng Mạnh Giác sẽ làm gì đó, không ngờ y chỉ yên lặng ôm nàng, cọ cằm vào đỉnh đầu nàng, dường như có chút mệt mỏi.

Vân Ca thầm tự giễu, sự bối rối lắng dần, vòng tay ôm lấy Mạnh Giác.

Y không nói, nàng cũng không nói. Hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau, mặc cho thời gian trôi qua ngoài cửa sổ.

***

Vị Ương cung.

Lưu Phất Lăng đang lắng nghe Hoắc Quang trình lên bằng chứng mưu phản của Thượng Quan Kiệt và Yên Vương.

Yên Vương vốn đã có ý phản, bằng chứng mưu phản của hắn căn bản không cần làm giả cũng có cả đống lớn. Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan Kiệt gần đây đi lại thân mật với Yên Vương, lại tự ý điều động vũ lâm doanh, hơn nữa nhân chứng vật chứng đều chắc như núi. Cũng có vật chứng minh tội của công chúa, đó chính là thư từ qua lại, còn nhân chứng là thị nữ của công chúa.

Sau khi bày ra tất cả bằng chứng, Hoắc Quang thỉnh cầu Lưu Phất Lăng lập tức phái binh bao vây nước Yên, đề phòng Yên Vương xuất binh.

Đối mặt với thái độ khiêm cung như thường của Hoắc Quang, Lưu Phất Lăng vẫn không lạnh không ấm giống như trước. “Tất cả đều chuẩn tấu theo ý khanh. Lập tức chiếu cáo thiên hạ, lệnh Điền Thiên Thu phát binh nước Yên. Trong chiếu thư viết rõ đây chỉ là tội của một mình Yên Vương, không liên quan đến con cháu. Đại tư mã đã thu thập bằng chứng phạm tội đầy đủ như thế, chắc hẳn đã chú ý theo dõi Yên Vương từ lâu, bên người hắn chắc cũng có người của Đại tư mã. Cho dù Yên Vương khởi sự, trẫm cũng không cần lo lắng nạn binh đao sẽ mang đến tai họa cho bách tính.”

Hoắc Quang đáp: “Chúng thần nhất định làm hết sức.”

Lưu Phất Lăng nói: “Yên Vương và Ngạc Ấp Cái công chúa mặc dù có tội nhưng dù sao cũng là ruột thịt của trẫm. Nếu trẫm hạ chỉ giết bọn họ, sau này e là không còn mặt mũi nào gặp phụ hoàng, giam bọn họ lại là được rồi.”

Hoắc Quang còn muốn nói tiếp, Lưu Phất Lăng đã đặt quốc tỷ xuống trước mặt Hoắc Quang. “Nếu khanh không đồng ý với trẫm thì có thể tự ban chỉ đóng ấn.”

Hai mắt Lưu Phất Lăng dù giống Hán Vũ Đế Lưu Triệt nhưng bởi trước kia vẻ mặt luôn lạnh nhạt, cho nên vốn giống tám phần chỉ còn lại ba phần.

Lúc này ánh mắt chàng sắc bén, ngầm mang sát khí, chính là ánh mắt sắc như dao Hoắc Quang thường thấy khi Hán Vũ Đế còn trẻ.

Hoắc Quang chấn động trong lòng, không khỏi lui lại một bước, lập tức quỳ rạp xuống đất. “Thần không dám.”

Lưu Phất Lăng thu hồi quốc tỷ, trầm ngâm không nói.

Đã đến nước này, bây giờ chỉ có thể hết sức tránh việc tranh giành quyền lực dẫn tới chiến sự, gây họa cho bách tính.

Một lát sau, Lưu Phất Lăng nói: “Truyền chỉ trấn an Quảng Lăng Vương, đồng thời tăng thêm binh lính gần nước Quang Lăng để Quảng Lăng Vương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như trong vòng ba ngày không thể làm cho Yên Vương mở cửa thành nhận tội, Đại tư mã chắc cũng dự tính được hậu quả.”

Hoắc Quang gật đầu, sắc mặt nặng nền. “Thần nhất định dốc hết sức lực. Còn nước Xương Ấp? Có cần phải…”

“Không cần để ý đến Xương Ấp Vương.” Lưu Phất Lăng nói xong, đứng dậy đi ra cửa điện.

***

Vu An đi theo Lưu Phất Lăng, thấy hướng đi của Lưu Phất Lăng là đến Tiêu Phòng cung, nơi ở của Hoàng hậu, trong lòng khó hiểu, một năm chưa chắc đã đi được một lần, vì sao hôm nay lại đi?

Trong số những cung nữ ngoài Tiêu Phòng cung có mấy khuôn mặt mới, một số khuôn mặt cũ đã không còn thấy đâu.

Vu An than thở, thủ đoạn của Hoắc Quang đúng là sấm sét.

Nhìn thấy Hoàng đế giá lâm, sau khi vấn an, cung nữ tới tấp lui ra ngoài.

Lưu Phất Lăng ra hiệu cho Vu An đến vén trướng màn trên giường. Vu An định mở ra, bên trong lại có một đôi tay nắm chặt không cho y mở.

Vu An muốn mạnh tay, Lưu Phất Lăng lại phất phất tay, ra hiệu cho y lui ra canh giữ ngoài điện.

“Tiểu Muội, trẫm đây. Vén màn ra.”

Một hồi sau, màn được vén ra một khe nhỏ, một gương mặt toàn là vệt nước mắt thò ra ngoài màn. “Hoàng đế đại ca? Nhũ mẫu nói gia gia thiếp, nãi nãi thiếp, phụ thân thiếp, mẫu thân thiếp, đệ đệ thiếp, Lan cô cô thiếp đều chết rồi, có thật thế không?”

Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng gật đầu.

Nước mắt Thượng Quan Tiểu Muội rơi càng lúc càng nhanh, mở miệng định khóc lớn nhưng nhìn ra ngoài điện, lại không dám khóc thành tiếng: “Không phải cha thiếp đã nói nếu thiếp vào cung ở thì họ sẽ sống rất tốt đó sao?”

Lưu Phất Lăng nói: “Tiểu Muội, lời ta sắp nói đây rất quan trọng, nàng phải nghe cho kĩ. Năm nay nàng mười ba tuổi rồi, đã là người lớn. Người lớn thì không được suốt ngày khóc lóc. Xử lý xong chuyện trong tay, ngoại tổ phụ của nàng sẽ đến thăm nàng. Nếu nàng còn khóc thì ông ấy sẽ không vui, nếu ông ấy không vui…”

Tiểu Muội co người lùi vào trong giường như một con ốc sên muốn chui vào trong vỏ trốn tránh, nhưng nàng ta lại không có vỏ, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt quanh người. “Thiếp biết, nếu ngoại tổ phụ không vui thì cũng sẽ giết thiếp.”

Lưu Phất Lăng ngẩn ra. “Xem ra nàng đã lớn thật rồi. Nếu ngoại tổ phụ hỏi nàng có nhớ phụ mẫu không thì nàng sẽ trả lời thế nào?”

Tiểu Muội vừa lau nước mắt vừa nói: “Thiếp sẽ nói, sáu tuổi thiếp đã chuyển vào cung ở, rất ít khi gặp họ. Dù biết phụ mẫu chắc hẳn sẽ rất tốt, nhưng tốt thế nào lại thật sự không nói được. Mặc dù rất nhớ mẫu thân, nhưng có lúc cảm thấy cung nữ chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thiếp còn thân thiết hơn.”

Lưu Phất Lăng gật đầu tán thưởng. “Tiểu Muội thông minh lắm. Mấy năm nay nàng đã học được không ít chuyện trong cung.”

Lưu Phất Lăng đứng dậy bước ra ngoài.

Tiểu Muội ở sau lưng chàng kêu lên: “Hoàng đế đại ca, bao giờ chàng trở lại thăm thiếp?”

Bước chân Lưu Phất Lăng dừng lại một lát, nhưng không trả lời câu hỏi của Tiểu Muội, tiếp tục bước về phía trước.

Cung điện rộng lớn, dường như vô biên, Tiểu Muội bình tĩnh nhìn bóng dáng đó càng đi càng mờ dần sau lớp rèm mỏng.

Cuối cùng biến mất.

Chỉ có tấm rèm nhẹ nhàng đung đưa nhắc nhở nàng ta, người nọ thật sự đã tới nơi này.

Tiểu Muội buông màn xuống, tiện tay cầm một chiếc áo nhét vào trong miệng, nước mắt như mưa, hai tay nắm chặt điên cuồng vung lên, nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

Ngoài màn, mùi hương thươm ngọt lãng đãng lan tỏa, cả gian phòng chìm trong tĩnh lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK