Ngày thứ hai mươi bảy sau khi Lưu Phất Lăng băng hà, Thượng Quan Hoàng hậu hạ chiếu lập Lưu Tuân.
Lưu Tuân vào cung tế bái linh cữu Lưu Phất Lăng, nhận Lưu Phất Lăng làm tổ phụ, nói mình là cháu kế vị Lưu Phất Lăng, lại đến khấu kiến Thượng Quan Thái hoàng thái hậu, nhận Thượng Quan Tiểu Muội làm tổ mẫu. Sau khi Lưu Tuân hành đại lễ, Thượng Quan Thái hoàng thái hậu ban trà xanh cho y. Nhân cơ hội dâng trà, Lục Thuận cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Lưu Tuân: “Hầu gia có cần đi thay đồ không?”
Lưu Tuân hơi khựng lại, thản nhiên nhận chén trà, cúi người khấu tạ Thượng Quan Thái hoàng thái hậu. Sau khi uống mấy ngụm, Lưu Tuân xin phép Thượng Quan Thái hoàng thái hậu cho cáo lui, nói cần đi thay đồ. Ra khỏi cửa điện, một thị nữ có gương mặt trái xoan, dáng vẻ đoan chính mỉm cười tiến lên thi lễ: “Nô tỳ Chanh Nhi hầu hạ hầu gia đi thay đồ.”
Lưu Tuân gật đầu, yên lặng đi theo sau lưng Chanh Nhi. Hai người đi một hồi, không ngờ lại đến phòng thay đồ thật. Chanh Nhi mời Lưu Tuân ngồi. “Hầu gia ngồi nghỉ, nô tỳ đi chuẩn bị hương xông.”
Lưu Tuân ngồi lên ghế xông hương, trong lòng ngập tràn thắc mắc. Thượng Quan Tiểu Muội rốt cuộc muốn làm gì? Trong đầu hắn chợt hiện lên một câu trong Sử ký: “Hoàng đế dậy thay đồ, Tử Phu hầu hạ Hoàng đế, được Hoàng đế ban sủng.”
Lưu Tuân cảm thấy tình hình này cực kỳ quen thuộc, không khỏi bật cười. Công chúa Bình Dương dùng Vệ Tử Phu để lấy lòng, mượn sức Lưu Triệt, tiền đề là “Trong số các ca cơ, Hoàng đế chỉ thích Tử Phu”. Nếu Thượng Quan Tiểu Muội muốn dùng kế sách của Bình Dương Công chúa để trải đường cho tương lai thì không khỏi quá coi thường y. Nhưng… bây giờ y có thể đắc tội với Thượng Quan Thái hoàng thái hậu sao? Có thể không nhận ý tốt của đối phương sao? Đột nhiên y hiểu được lý do tại sao năm đó Lưu Triệt lại sủng hạnh Vệ Tử Phu. Không phải vì sắc, không phải vì dục, Lưu Triệt sủng hạnh Vệ Tử Phu thực ra chỉ là tín hiệu cho thấy ông ta đồng ý tiếp nhận sự thần phục của Bình Dương Công chúa. Đây là một nghi thức kết mình trong im lặng, biểu thị từ đó trở đi, ngoài gia tộc của Trần Hoàng hậu, ông ta còn tiếp nhận thế lực của Công chúa Bình Dương. Nếu khi đó Lưu Triệt từ chối Công chúa Bình Dương, không sủng hạnh Vệ Tử Phu thì cục diện triều đình sau đó sẽ thế nào? Trước khi nắm được tâm tư của Lưu Triệt, Công chúa Bình Dương nhất định không dám chống lại gia tộc họ Trần, như vậy cũng sẽ không có tất cả những chuyện tiếp theo.
Chanh Nhi mang mâm hương và dụng cụ rửa tay đi vào. Lưu Tuân nhìn Chanh Nhi, khóe môi mang nụ cười nhạt.
Chanh Nhi cúi đầu, bưng mâm hương, đưa khăn tay đến trước mặt Lưu Tuân, nhỏ giọng nói: “Mời hầu gia rửa tay.”
Lưu Tuân không động. Chanh Nhi hơi quẫn bách, đành phải tự mình vén một góc khăn tay ra.
Lúc nhìn thấy quốc tỷ dưới khăn tay, hai mắt Lưu Tuân đột nhiên trợn tròn, giật mình nhìn Chanh Nhi. Thấy dáng vẻ của Lưu Tuân, Chanh Nhi bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Nô tỳ phụng lệnh Thái hoàng thái hậu, mang thứ này đến ban cho hầu gia.”
Lưu Tuân mấp máy môi, cổ họng lại khô khốc, không nói nên lời.
Chanh Nhi đặt mâm xuống bên cạnh Lưu Tuân, thi lễ cáo lui: “Xin hầu gia cứ tự nhiên, nô tỳ đợi bên ngoài.”
Lưu Tuân nắm chặt quốc tỷ, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng rốt cuộc cũng biến mất. Vốn nên vui vẻ nhưng y lại cảm thấy khó chịu vô cớ, trước mắt hiện lên hình bóng Lưu Phất Lăng. Đêm khuya Lưu Phất Lăng đến nhà thăm, từ đó vận mệnh của y thay đổi. Lưu Phất Lăng ban cho y chức quan, phong cho y làm vương hầu. Lưu Phất Lăng tận tình dạy y về quy cách của chiếu thư, loại chiếu thư nào nên đóng dấu nào. Chàng đã dạy những điều một hoàng tử cần học cho y, chàng dạy y cách khống chế triều thần, chàng đứng trước bản đồ nhà Hán, ngữ điệu chậm rãi…
Khi Lưu Tuân thay y phục quay lại, Thượng Quan Tiểu Muội có vẻ rất mệt mỏi, lệnh cho y và các quan lại đi theo ra về.
Lưu Tuân quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Tiểu Muội, dập đầu lạy ba cái, nói chân tình: “Thái hoàng thái hậu, hoàng tôn nhất định sẽ tận hiếu đạo.”
Tiểu Muội cười khẽ, giọng nói vô cùng khách khí: “Ai gia sớm đã quen một mình ở một cung điện rồi, không thích quấy rầy người khác, cũng không thích bị người khác quấy rầy. Sau khi ai gia chuyển sang Trường Lạc cung, ngươi cũng không cần ngày ngày đến vấn an. Cai quản giang sơn cho tốt chính là cách để tỏ lòng hiếu thảo.”
Lưu Tuân vội vàng đồng ý.
Ra khỏi Tiêu Phòng điện, Lưu Tuân nói muốn đi một mình, các quan lại lập tức thức thời cáo lui.
Chỉ chốc lát sau, mặt trời treo cao giữa khung trời tỏa ánh sáng khắp mặt đất. Ánh nắng gay gắt làm người ta hoa mắt, Lưu Tuân không tránh, lại đón ánh nắng vừa đi vừa quan sát xung quanh. Từ nay trở đi, toàn bộ nơi này đều thuộc về y. Y đi đến Tuyên Thất điện, lệnh cho Thất Hỷ vừa chạy tới nghênh đón: “Triệu Mạnh Giác vào yết kiến.”
Mạnh Giác nhận lệnh đi vào, vừa tiến vào Tuyên Thất điện đã nhìn thấy Lưu Tuân ngồi trên ngai rồng. Nhớ lần trước vào Tuyên Thất điện, trên ngai rồng còn là một người khác, Mạnh Giác khẽ mỉm cười, hành đại lễ quỳ lạy Lưu Tuân. Đợi Mạnh Giác khấu đầu lạy xong, Lưu Tuân mới nói: “Khanh là bằng hữu cũ từ khi trẫm còn nghèo hèn, cần gì phải đa lễ như thế?”
Mạnh Giác cung kính nói: “Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, lễ quân thần tuyệt đối không thể bỏ được.”
“Trẫm có thể ngồi đây, còn phải đa tạ khanh mới được. Nếu không có người của khanh giúp trẫm xúi giục Quảng Lăng Vương vào kinh thì e là Hoắc Quang đã không quyết định sớm như vậy. Cũng phải đa tạ khanh hơn hai mươi ngày nay vẫn ở trong phủ trồng hoa trồng cỏ.”
“Hoàng thượng có hôm nay là nhờ hùng tài vĩ lược của Hoàng thượng, thần không hề có chút công lao nào.”
Lưu Tuân cười, nói; “Từ nay về sau, nhất cử nhất động của trẫm đều sẽ được người ta chú ý, nếu người ta phát hiện thê tử của trẫm lại mất tích hơn hai mươi ngày thì chắc chắn sẽ kinh ngạc hỏi han. Mạnh ái khanh có cao kiến gì không?”
Mạnh Giác cười mơ hồ. “Vân Ca bình an, Hứa Bình Quân và Lưu Thích tự nhiên cũng bình an.”
Lưu Tuân yên lặng một lát, nói: “Thực ra khanh hoàn toàn không cần dùng Bình Quân và Hổ Nhi để đe dọa trẫm, trẫm sẽ không làm hại Vân Ca, việc làm bất đắc dĩ đó chỉ là để khanh ngoan ngoãn ở nhà, bảo đảm khanh sẽ không phá rối kế hoạch của trẫm. Trẫm sẽ thả Vân Ca ra sớm nhất có thể.”
“Đa tạ long ân của Hoàng thượng.” Mạnh Giác dập đầu. “Thần còn muốn xin Hoàng thượng một việc, cho thần gặp tội thần Lưu Hạ một lần.”
“Hắn ở trong tay Hoắc Quang.”
“Cho nên thần đến xin Hoàng thượng ban cho thần một ân huệ.”
Lưu Tuân tỏ vẻ khó xử. “Trẫm sẽ cố hết sức!”
Mạnh Giác lại dập đầu lần nữa rồi mới lui ra khỏi Tuyên Thất điện.
Lưu Tuân ngồi lặng yên một lát, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Thất Hỷ và hai hoạn quan vội vã đuổi theo.
Lưu Tuân yên lặng đi, càng đi càng xa. Vì y không mặc long bào, ngoài những cung nữ và thái giám trực trong Tuyên Thất điện và Tiêu Phòng điện, phần lớn những người khác đều không biết y. Khi gặp mấy người, các cung nữ và thái giám tới tấp vấn an Thất Hỷ, lại không đếm xỉa đến Lưu Tuân. Mấy lần Thất Hỷ muốn nói rõ nhưng đều bị ánh mắt của Lưu Tuân ngăn cản, hắn chỉ có thể thấp thỏm đi theo. Mặt đường lát gạch xanh đã nhấp nhô không bằng phẳng, cỏ dại mọc lên từ những đường mạch lát đã vỡ, có chỗ mọc cao đến gần đầu gối. Cột trụ và lan can đã không nhìn ra là màu gì, thỉnh thoảng mới thấy một hai vệt đỏ đen, càng tô đậm vẻ hoang tàn thê lương, chỉ có bờ tường cao xung quanh vẫn lộ rõ sự uy nghiêm của hoàng gia. Đứng ở cửa đã cảm thấy rõ vẻ lạnh lẽo, nơi này ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng không chiếu vào được.
Mấy thị vệ chặn trước cửa, lạnh giọng trách cứ: “Nơi này là lãnh cung dịch đình, là nơi giam cầm tội phạm, không thể tùy ý ra vào.”
Thất Hỷ vội tiến lên, đưa ra lệnh bài của mình. Thị vệ thấy là người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, lập tức khách sáo hơn nhiều. “Ngài đã là người ở Tuyên Thất điện, đương nhiên là biết quy củ. Nơi này không giam cầm phi tần cung nữ của Hiếu Vũ Hoàng đế thì cũng là gia quyến của tội thần, tất cả đều là nữ nhân, cho dù là bọn ta cũng không được vào trong.”
Thất Hỷ lại nói vài câu, nhưng dù thế nào thị vệ cũng không cho phép, hoặc là cần lệnh bài của tổng quản cung đình, hoặc là cần ý chỉ của Hoàng đế.
Thất Hỷ có chút tức giận, Lưu Tuân lại cười lạnh nhạt. “Ngươi tên là gì?”
Thị vệ trầm giọng nói: “Công Tôn Chỉ.”
Lưu Tuân mở tay ra, trong tay có một miếng lệnh bài.
“Bọn ta có thể đi vào chưa?”
Công Tôn Chỉ thấy là lệnh bài của tổng quản cung đình liền sững sờ, sau đó lùi sang một bên. “Mời vào!”
Lưu Tuân vừa đi vừa tiện tay đưa lệnh bài cho Thất Hỷ.
Thất Hỷ chần chừ một lát, nhận lấy lệnh bài, vội quỳ xuống dập đầu sau lưng Lưu Tuân. “Tạ long ân của Hoàng thượng! Tạ long ân của Hoàng thượng!”
Lưu Tuân không dừng bước, vẫn đi thẳng về phía trước. Mấy cung nữ già đang dựa vào chân tường ngủ gật, nhìn thấy y, vừa định cất tiếng trách cứ thì hai người áo đen đã chạy từ trong nhà ra, yên lặng hành lễ rồi đi trước dẫn đường. Cung nữ già lập tức ngậm miệng lại. Lưu Tuân dặn dò Thất Hỷ: “Ngươi ở lại đây đợi trẫm.”
Người áo đen dẫn Lưu Tuân đi một lát rồi dừng chân, chỉ gian phòng bên tay trái, nói nhỏ: “Người ở trong phòng.”
Một gian phòng cũ nát, cỏ dại trước cửa mọc che cả ngưỡng cửa. Rèm sa che cửa sổ rách nát, gió thổi qua kêu u u như tiếng khóc than của nữ nhân.
Lưu Tuân hỏi: “Mấy ngày nay cô ấy vẫn ổn chứ?”
Người áo đen trả lời: “Vẫn chưa nói gì nhưng lại rất nghe lời, không làm ồn, cũng không khóc lóc. Hoắc tiểu thư đã tới một lần, dùng roi đánh cô ta một trận.”
Lưu Tuân khẽ nhíu mày, khẽ đến mức gần như không thể nhận thấy, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Đánh có nặng không?”
“Tóm lại là vẫn còn sống, đã có một cung nữ già bị nhốt ở đây đến chăm sóc cô ta.”
Lưu Tuân phất tay, những người áo đen lui ra hết. Y đi tới cửa sổ, nhìn vào bên trong.
Một người ngủ trên giường, không hề nhúc nhích, mái tóc đen rối tung xõa trên gối, gương mặt bị che khuất nhìn không rõ.
Lưu Tuân đứng một lát, chợt thấy không đúng, sải bước vào trong phòng, lật người trên giường lên. Trên giường lại là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, y liền giận dữ. “Người đâu!”
Một người áo đen vội vã đi vào, nhìn thấy nữ nhân trên giường, lập tức quỳ xuống. “Tiểu… tiểu nhân…”, nhưng lại hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào.
Lưu Tuân không phải người thường, lập tức tỉnh táo lại. Y biết mấu chốt của vấn đề không nằm ở chỗ người áo đen đó, liền vẫy tay cho hắn ra, nhìn về phía nữ nhân trên giường. “Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Nữ nhân mỉm cười, trong mắt có vẻ lạnh lùng nhìn thấu mọi thứ. “Một câu tương tự buổi sáng hôm nay có người hỏi ta, cho nên ta nằm ở đây, thế chỗ cho con bé đó ra ngoài.”
Loại người không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì như thế này là khó đối phó nhất. Lưu Tuân suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến nữ nhân này mở miệng.
Nữ nhân chăm chú nhìn Lưu Tuân một hồi, sự lạnh lùng trong mắt tản đi, vẻ mặt sợ hãi. “Ngươi họ Lưu? Đôi mắt ngươi giống hệt Hoàng thượng, sống mũi và cằm lại gần giống Thái tử… Ngươi… ngươi…”
Lưu Tuân trả lời: “Ta họ Lưu, tên Tuân.”
Đột nhiên thân thể nữ nhân đó bắt đầu run rẩy, bà ta lập cập đưa tay vuốt mặt Lưu Tuân, nước mắt rơi xuống. “Ngươi… ngươi…”
Lưu Tuân không hề trách cứ, để mặc bà ta vuốt ve mặt mình. “Ta còn sống.”
Bà ta đột nhiên ôm lấy y, lúc thì khóc lớn, lúc lại cười to, dường như đã phát điên. “Con đã lớn như vậy rồi, lần trước ta thấy con thì con còn ở trong lòng Thái tử điện hạ, điện hạ sẽ rất vui, rất vui…”
Lưu Tuân đã đoán được vài phần chân tướng, không hề nhúc nhích, để mặc bà ta ôm mình.
Nữ nhân khóc cười một hồi, đột nhiên lo lắng nhìn ra bên ngoài. “Tại sao con lại ở đây? Mau đi đi! Không được để người khác phát hiện.”
Bà ta bị giam cầm nhiều năm trong dịch đình, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài. Lưu Tuân xót xa trong lòng, nhỏ giọng kể lại hết thảy mọi chuyện. Bà ta không ngờ Lưu Tuân lại là tân đế, mặc dù sớm đã nhìn quen mưa gió cung đình, sự đời thay đổi, nhưng vẫn cực kỳ kinh ngạc, hết khóc lại cười không kiềm chế được. Nghe những lời kể đứt quãng của bà ta, Lưu Tuân đã biết được thân phận của bà. Bà ta họ Hạ, là thị nữ bên cạnh tiên đế Lưu Triệt. Xem vẻ mặt của bà thì chắc chắn không chỉ có thế, nhưng Lưu Tuân không muốn hỏi nhiều, bà nói gì y nghe nấy. Hài cốt cũng đã lạnh từ lâu, người sống còn phải sống tiếp, chuyện cũ có thể chôn vùi thì cứ đào sâu chôn chặt. Sau khi Hạ ma ma bình tĩnh lại, Lưu Tuân hỏi: “Nữ nhân bị nhốt trong này đi đâu rồi?”
“Tội nô không biết nó là người của bệ hạ, ta đã nợ ơn nhà họ Hoắc, cho nên… cho nên đã để người nhà họ Hoắc mang nó đi rồi.”
“Hoắc Quang?”
“Trong triều đình này, ngoài người của hắn thì còn ai có thể thoải mái ra vào cung cấm?”
Lưu Tuân nói: “Ma ma chịu khó ở đây vài ngày nữa, sau khi tất cả đã yên ổn, trẫm sẽ sai người tới đón ma ma.”
Đã bị giam cầm gần hai mươi năm, vẫn cho rằng dịch đình hoang vu chính là nơi mình sống quãng đời còn lại, không ngờ lại còn có ngày được ra ngoài, Hạ ma ma không mừng rỡ mà vẻ mặt lại ngỡ ngàng, chỉ khẽ gật đầu. Lưu Tuân vừa đi tới cửa, Hạ ma ma gọi: “Hoàng thượng chờ một chút! Tội nô đột nhiên nhớ tới…”
Lưu Tuân xoay người lại.
Hạ ma ma cân nhắc câu từ: “Khi còn bé từng xem mấy quyển sách thuốc, hiểu sơ sơ về y lý. Tội nô thấy cô nương đó dường như mang long thai trong người, Hoàng thượng mau nghĩ cách đón cô nương ấy về đi.”
Sắc mặt Lưu Tuân đại biến, trong mắt có hàn quang lấp lánh. “Ma ma nói cái gì?”
Hạ ma ma áy náy nói: “Tội nô cũng không thể khẳng định, có điều đã chăm sóc cô nương ấy hơn hai mươi ngày, cảm thấy rất giống. Chỉ là suy đoán, vốn không nên nói lung tung nhưng nếu cô nương mang long thai thật thì chuyện này sẽ là chuyện lớn… cho nên tội nô không dám che giấu.”
Lưu Tuân đi ra khỏi lãnh cung, bước chân bồng bềnh.
Lưu Phất Lăng có con nối dõi! Lưu Phất Lăng có con nối dõi!
Trong đầu y lặp đi lặp lại câu này.
Nếu Lưu Phất Lăng có con nối dõi thì một tháng nay y vất vả để làm gì? Hoắc Quang bây giờ đã biết Vân Ca có thai chưa? Nếu Hoắc Quang biết có thể lợi dụng đứa bé dễ dàng thì còn cần đến quân cờ là y nữa sao? Nếu đám người Triệu Sung Quốc biết Lưu Phất Lăng có con nối dõi thì còn trung thành phò tá y nữa không? Nếu như… nếu như… Vô số “nếu như” khiến lòng y rối như tơ vò, bước chân hỗn loạn.
Giây phút nắm quốc tỷ, y cho rằng hết thảy đã trở nên chắc chắn. Hoàng cung này, thiên hạ này đều là của y, nhưng không ngờ ông trời lại lặng lẽ sắp xếp một chủ nhân khác, vậy rốt cuộc y là cái gì? Không! Tuyệt đối không được! Hoàng cung và thiên hạ đều là của y, y chính là chủ nhân!
Đã mất một lần, tuyệt không thể có lần thứ hai. Lần đó y không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc ông trời thao túng. Lần này y tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn cam chịu số phận. Bước chân hỗn loạn dần dần vững vàng trở lại, ánh mắt hoảng loạn dần dần lạnh lẽo, y bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Tính ra, cho dù Vân Ca có thai thì cũng mới chỉ một, hai tháng, y biết trước là vì có cơ duyên trùng hợp, Hoắc Quang sẽ không nhận được tin tức sớm như vậy. Nghĩ tới đây, tâm tư rối loạn lại ổn định thêm vài phần, y bước nhanh về phía Tuyên Thất điện. “Thất Hỷ, lập tức truyền Triệu Sung Quốc, Trương An Thế, Tuyển Bất Nghi vào cung.” Y phải lập tức đăng cơ!
Trăng khuyết như móc câu, trời lạnh như băng tuyết.
Trong viện có vài cây ngô đồng, chạc cây màu xám co ro trong gió lạnh. Trên bậc thềm đá xanh đọng một lớp sương giá nhìn như tuyết trắng dưới ánh trăng. Trên mặt sương của bậc thềm không hề có dấu vết, hiển nhiên là rất lâu rồi không có người ra vào. Tứ Nguyệt đứng ngoài cổng viện, nói nhỏ: “Vương gia vẫn tự nhốt mình trong nhà, bọn thuộc hạ cũng không dám… Sau khi Hồng Y chết, vương gia như biến thành người khác…”
Trong mắt Mạnh Giác như có hàn quang. Tứ Nguyệt run lên, không dám nói nữa, vội hành lễ rồi lặng lẽ rời đi. Mạnh Giác chậm rãi bước lên bậc thềm phủ đầy sương lạnh. Cửa không đóng, chỉ khẽ đẩy đã mở ra. Trong nhà chất đầy những mảnh vỏ rượu vỡ, mùi rượu nồng nặc gay mũi. Lưu Hạ tóc tai bù xù nằm trên giường, chiếc vương bào màu tím đã nhăn nhúm. Mạnh Giác đứng bên giường, lạnh lùng nhìn Lưu Hạ.
Lưu Hạ bị gió lạnh thổi vào, dường như có một chút tri giác, lật người, thì thào nói: “Rượu… rượu…”
Mạnh Giác xách một vò rượu lên, đổ xuống mặt Lưu Hạ không nhanh không chậm, khóe miệng như mang một thoáng ý cười. Lưu Hạ ngơ ngác, trợn mắt nhìn Mạnh Giác, rượu chảy từ trên mặt hắn xuống, nhanh chóng thấm ướt chăn đệm, quần áo. Gió lạnh thổi vào người hắn, hắn rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại. Mạnh Giác đổ hết một vò, lại cầm lấy một vò khác tiếp tục dội xuống.
“Ngươi làm xong chưa? Ta có thảm đến mấy cũng vẫn là vương gia, ngươi là cái quái gì? Biến ra ngoài cho ta!”
Lưu Hạ vung tay đấm Mạnh Giác, hai người toàn thân không động, chỉ cử động hai tay. Nhanh chóng so mấy chiêu, Lưu Hạ võ công cao hơn nên chiếm thế thượng phong, đánh bay vò rượu trong tay Mạnh Giác. Vò rượu đập vào tường, choang một tiếng vỡ tan. Mùi rượu tràn ngập khắp nhà, nồng nặc muốn say.
Mạnh Giác lui lại, đứng bắt tay sau lưng, cười nhìn Lưu Hạ. “Xem ra đã tỉnh lắm rồi, chúng ta nói chuyện được chưa?”
“Từ khi ta vào kinh vẫn không hề thấy bóng dáng ngươi, tại sao bây giờ lại có chuyện để nói? Ta không có chuyện gì để nói với ngươi hết.” Lưu Hạ chuyển sang ngồi trên chiếc bàn cạnh giường, tiện tay xách một vò rượu lên, uống liền mấy ngụm. “Mạnh đại nhân mau đến hầu hạ tân đế đi! Đợi đến ngày tân đế lên ngôi nhất định có thể đứng hàng tam công cửu khanh.”
Mạnh Giác không thèm giải thích, cũng không tức giận, chỉ cười, nói: “Đa tạ những lời tốt đẹp của huynh. Tôi hỏi huynh một chuyện trước, tại sao thủ hạ của Lưu Tuân đột nhiên mọc ra một đám người áo đen? Huấn luyện kĩ càng, kỷ luật nghiêm minh, không phải đám ô hợp trong giang hồ. Người thì Lưu Tuân không thiếu, nhưng hắn lấy đâu ra tài lực và vật lực để huấn luyện những người này?”
Lưu Hạ ngẩn ra một lát, chợt hiểu ra, nói: “Ngươi còn nhớ Vương tử Khắc Nhĩ Tháp Tháp của Khương tộc không? Năm đó Hoàng thượng nói với Lưu Tuân, có thể cho hắn tài lực, vật lực để hắn nghĩ cách âm thầm can dự vào chuyện nội bộ của Khương tộc. Có lẽ Lưu Tuân đã dùng tiền của Hoàng thượng để bí mật huấn luyện đội quân này.”
Mạnh Giác cau mày, có vẻ vẫn nghi ngờ. Lưu Hạ khẽ than một tiếng: “Những mánh khóe này của Lưu Tuân, cõ lẽ Hoàng thượng đều biết hết.”
Khóe môi Mạnh Giác lộ ra nụ cười lạnh. “Nếu Lưu Phất Lăng biết Lưu Tuân dùng bọn chúng làm gì thì không biết sẽ nghĩ thế nào.”
Lưu Hạ kinh ngạc. “Lưu Tuân làm cái gì? Đám quân này của Lưu Tuân mặc dù được huấn luyện giống như vũ lâm doanh nhưng bây giờ cùng lắm cũng chỉ có hai, ba ngàn người, chẳng làm được chuyện gì lớn.”
Mạnh Giác không trả lời câu hỏi của Lưu Hạ, đi xem xét một vòng trong nhà, mở tất cả hòm xiểng, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Lưu Hạ nhảy dựng lên ngăn cản Mạnh Giác. “Ngươi định làm gì? Những thứ này là đồ của Hồng Y.”
“Tôi phải mang đồ của Hồng Y đi, cả linh cữu của nàng ấy nữa.”
“Đi cái con mẹ nhà ngươi ấy! Hồng Y sinh là người của vương phủ, chết là ma của vương phủ, lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện ở đây?”
Mạnh Giác cười lạnh. “Ngay cả nữ nhân của mình mà huynh cũng không bảo vệ nổi thì còn mặt mũi nào mà kêu gào?”
Lời của Mạnh Giác đâm trúng vết thương của Lưu Hạ. Lưu Hạ nghẹn lời, người vẫn chặn trước hòm, vẻ mặt lại xám xịt, cô liêu.
“Lúc cần tranh không tranh, lúc nên lùi không lùi, làm việc thì lơ mơ, chỉ có mỗi lúc nghi ngờ tôi là rõ rệt. Trong thời khắc quan trọng như vậy, không ngờ huynh lại về Xương Ấp, làm như không hề có hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Khi đó đã không có hứng thú, vì sao không dứt khoát đến cùng để mọi người đều được bình an?”
“Hoàng thượng không hề định truyền ngôi cho ta! Hắn bảo ta rời khỏi Trường An, ta…” Lưu Hạ muốn nói hắn không muốn làm trái yêu cầu cuối cùng của Lưu Phất Lăng, nhưng có những điều hắn không có cách nào giải thích với Mạnh Giác. Mạnh Giác cũng không thể hiểu được sự tôn trọng và cảm kích của hắn đối với Lưu Phất Lăng.
“Huynh cần gì phải để ý đến chuyện Lưu Phất Lăng có truyền ngôi cho huynh hay không? Nếu huynh muốn thì phải cướp đoạt! Nếu huynh có thể lợi dụng Hoắc Quang, người chiếm ưu thế sẽ chính là huynh! Chỉ cần nhanh chóng diệt trừ Lưu Tuân, bọn chúng không ủng hộ huynh thì còn có thể ủng hộ ai? Tất cả những người nhị ca huấn luyện đều đợi lệnh trong thành Trường An, tôi sợ huynh phải dùng người nên không dám sai bảo gì những người có võ công tốt nhất, vậy mà huynh có dùng người nào đâu? Tình thế của thành Trường An chính là xem ai nhanh tay hơn, ai tàn nhẫn hơn, vậy mà cả ngày huynh đang làm gì? Trong lòng thì muốn, hành động lại còn õng ẹo hơn cả đại cô nương lên kiệu hoa. Huynh õng ẹo thì kệ xác huynh, nhưng…”
Nghĩ đến Hồng Y, sắc mặt Mạnh Giác tái mét. Lưu Hạ mấp máy môi, nhìn Mạnh Giác, lại ngậm miệng. Quyền lực đối với hắn chỉ là công cụ chứ không phải mục đích. Nếu vì công cụ mà phải đi ngược lại mục đích của mình thì hắn sẵn sàng từ bỏ, vì hắn sớm đã thấy đủ sự xấu xa của quyền lực rồi. Bất kể trước kia, bây giờ hay là sau này, hắn nhất định không cho phép chính mình trở nên xấu xa vì quyền lực như hắn từng ghét cay ghét đắng. Hắn tôn trọng và cảm kích Lưu Phất Lăng không chỉ vì Lưu Phất Lăng đã cứu hắn, đã cứu Nguyệt Sinh, cũng không chỉ vì sự tín nhiệm của Lưu Phất Lăng đối với hắn, cho hắn cơ hội thi triển tài hoa, mà là vì tất cả những việc làm của Lưu Phất Lăng khiến hắn nhìn thấy một thứ quyền lực khác: có nhân thiện, có hiệp nghĩa, có khoan thứ, có rộng lượng, có ung dung… Lưu Phất Lăng là người Lưu Triệt hết lòng dạy bảo. So về thuật đế vương, mưu quyền lực, ai có thể hiểu nhiều hơn Lưu Phất Lăng? Lưu Phất Lăng còn chưa lên ngôi, mẫu thân đã chết thảm, vừa lên ngôi, phiên vương đã nhìn chằm chằm, ngay sau đó, ba đại quyền thần lại từng bước áp sát… Có ai gặp phải những cục diện phức tạp và tình thế nguy hiểm như chàng? Chàng có lí do để vung thanh kiếm đế vương vô tình đi mở đường hơn bất kỳ ai, dùng bánh xe quyền lực khổng lồ đè nát tất cả những người và việc trái với ý chàng. Chỉ cần kết quả tốt, quá trình thế nào không hề quan trọng, hy sinh một số người vì mục đích cao xa hơn từ lâu đã là nguyên tắc làm việc được các bậc đế vương ngầm thừa nhận, thậm chí người ta sẽ ca ngợi đế vương như vậy là anh minh, quyết đoán. Nhưng Lưu Phất Lăng không làm thế! Chàng chỉ cần tàn nhẫn hơn thì sẽ có con đường đơn giản hơn, dễ dàng hơn, an toàn hơn để đi, nhưng chàng lại đi một con đường khác. Từ nhỏ đến lớn, sự dạy bảo của hoàng gia gia, sự dạy bảo của mẫu thân, những gì nhìn thấy, nghe thấy và trải qua, chàng đều nói với Lưu Hạ, quyền lực đồng nghĩa với vô tình và đáng ghê tởm. Trong lòng Lưu Hạ, hắn căm hận quyền lực, nhưng trong máu hắn, hắn lại khát vọng nó. Bên dưới bề ngoài cười cợt của Lưu Hạ là sự đau khổ và ngỡ ngàng giấu kín, là sự chán chường vì không biết phải đi con đường nào, nhưng Lưu Phất Lăng đã dùng việc làm của chính mình để xóa hết những đau khổ và ngỡ ngàng của hắn, khiến hắn hiểu rõ bản thân quyền lực cũng không hề vô tình, vô tình là con người, bản thân quyền lực cũng không hề đáng ghê tởm, đáng ghê tởm vẫn là con người. Lưu Hạ mở miệng định giải thích nhưng sự thay đổi của tư tưởng từ nhỏ đến giờ đâu phải có thể giải thích dễ dàng như vậy? Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài. “Tiểu Giác, ta và ngươi không giống nhau. Nguyên tắc mà ta tuân thủ, ngươi sẽ không hiểu được, hoặc dù có thể hiểu được thì cũng sẽ khinh thường. Đối với ta, kết quả dĩ nhiên quan trọng nhưng quá trình cũng rất quan trọng. Bây giờ ta sống hay chết, ta không quan tâm, chỉ muốn xin ngươi một việc, xin ngươi làm vì Hồng Y và nhị đệ.”
Sắc mặt Mạnh Giác từ tái mét chuyển sang trắng nhợt, rõ ràng là rất giận dữ. Lưu Hạ không để ý đến y, nói tiếp: “Nguyệt Sinh vừa vào phủ Xương Ấp đã giao hảo với đám Vương Cát. Mong ngươi nể mặt Nguyệt Sinh mà cứu bọn chúng một mạng.”
Mạnh Giác mặc dù vừa bi thương vừa tức giận nhưng lại không lạnh lùng từ chối, bởi vì trong thư Nguyệt Sinh gửi cho y đúng là từng nhắc tới tên Vương Cát. Vương Cát đối xử rất tốt với Nguyệt Sinh, Nguyệt Sinh được Lưu Hạ tán thưởng cũng là nhờ có Vương Cát tiến cử.
Tháy Mạnh Giác không nói, Lưu Hạ tự ý hành đại lễ với y. “Đa tạ! Vương Cát là một chính nhân quân tử, nhất định không nỡ nhìn thấy đồng liêu chịu chết mà một mình ông ta lại sống. Ngươi cứ nói với ông ta, rất nhiều người đều là ta cần mượn tay Hoắc Quang để diệt trừ, bảo ông ta phải bảo trọng. Những người còn lại, ngươi cứu được thì cứu, là… là ta có lỗi với bọn họ!”
Mạnh Giác cười lạnh. “Xương Ấp Vương quả là thông minh. Tính toán giỏi như thế, tại sao lại quên không tính đến tính mạng của Hồng Y? Tại sao lại lôi Hồng Y đến nơi thị phi này?”
Chuyện đến nước này, y và Lưu Hạ coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn gì phải nhiều lời thêm nữa. Mạnh Giác vung tay định đẩy Lưu Hạ ra để lấy di vật của Hồng Y. Lưu Hạ chặn tay Mạnh Giác lại. “Tiểu Giác, ta biết ngươi vẫn coi Hồng Y là muội muội. Ta không chăm sóc được nàng ấy là lỗi của ta, nhưng ta cũng sẽ không để ngươi mang di vật của Hồng Y đi. Bất kể lần này ta sống hay chết, sau này nàng ấy vẫn sẽ hợp táng với ta. Chuyện ta làm sai, xuống dưới đó ta sẽ bù đắp cho nàng.”
Giọng Lưu Hạ vô cùng hờ hững, vẻ mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, lại là một loại hờ hừng, bình tĩnh khi đã tâm tàn ý lạnh.
Mạnh Giác chăm chú nhìn hắn một lát, đột nhiên lắc đầu cười, vẻ mặt chế nhạo. “Lưu Hạ ơi là Lưu Hạ! Rốt cuộc đời này huynh có nghĩ được chuyện nào rõ ràng không?”
Lưu Hạ lạnh nhạt nói: “Tự cho là thông minh cả đời, thực tế vẫn là một người hồ đồ. Tự cho là sự hoang đường và hồ đồ của mình chỉ để người đời xem, nhưng diễn trò quá lâu, không ngờ đã trở thành hồ đồ thật, không rõ bản tâm của chính mình, cũng không nhìn rõ được thật giả.”
Cái gì là thật? Cái gì là giả? Khi người đời đều cho rằng người hồ đồ hoang đường, ngươi thật sự có thể nói mình rất tỉnh táo không? Khi những người bên cạnh cũng cho rằng ngươi háo sắc, ham chơi, nàng còn có thể kỳ vọng ngươi sẽ thật tình với nàng không? Khi lấy giả làm thật, thật cũng sẽ trở thành giả.
Mạnh Giác bật cười lớn. “Tốt! Di vật và linh cữu của Hồng Y tôi đều để lại cho huynh! Mấy ngày trước, lúc vừa nghe tin Hồng Y chết, phản ứng đầu tiên của tôi chính là hối hận năm đó không giết huynh. Huynh hại chết nhị ca còn chưa đủ, không ngờ còn hại chết cả Hồng Y. Ngay vừa rồi tôi vẫn nghĩ có cần mượn tay Hoắc Quang hoặc Lưu Tuân để lưu mạng huynh lại Trường An vĩnh viễn hay không, có điều bây giờ tôi không có ý định bỏ đá xuống giếng nữa, sự sống chết của huynh không còn liên quan gì đến tôi. Huynh muốn di vật và linh cữu của Hồng Y thì tôi để lại cho huynh!”
“Đa tạ!”
Mạnh Giác cười, xua tay. “Không cần đa tạ. Chết chỉ đau khổ trong chớp mắt, mà tôi lại muốn nhìn huynh đau khổ và ân hận cả đời!”
Trước mắt Lưu Hạ có sự đau thương mờ mịt khiến đôi mắt trước kia vốn trong trẻo lúc này không còn ánh sáng.
Mạnh Giác cười, hỏi: “Huynh còn nhớ lời nhị ca đã nói lúc sắp chết không?”
Sau khi yên lặng hồi lâu, Lưu Hạ chậm rãi nói: “Năm ấy Hoàng thượng triệu phiên vương đến núi Cam Tuyền đi săn, Nguyệt Sinh đi cùng với ta. Khi đó tuổi trẻ bồng bột, ta luôn ăn nói không kiêng nể ai, vì thế đã đắc tội với Yên Vương. Yên Vương gài bẫy muốn giết ta, Nguyệt Sinh nhìn ra manh mối, tận tình khuyên ta phải cẩn thận đề phòng, nhất định không được rời xa Hoàng thượng. Ta lại tự phụ võ công cao cường, thông minh nhạy bén, không coi Yên Vương ra gì. Đến tận khi ta bị năm con gấu đen vây lại mới biết sức người vốn có hạn. Giây phút sống chết, Nguyệt Sinh đã chạy tới. Sau đó… lúc Hoàng thượng dẫn quân chạy tới thì Nguyệt Sinh đã chết, chỉ cứu được ta bị trọng thương.”
Cảnh chiến đấu hôm đó dường như lại hiện lên trước mắt, hai huynh đệ sánh vai đối mặt với năm con gấu đen, lại bình thản không hề sợ hãi, chuyện trò vui vẻ, cùng tiến cùng lùi.
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Hạ chỉ nhìn thấy vợ tính toán chồng, chồng căm hận vợ, con trai tính toán cha, cha sát hại con trai, huynh đệ cãi nhau, tỷ muội tranh sủng… Trước khi biết Nguyệt Sinh, hắn chưa bao giờ tin hai chữ tri kỉ thật sự tồn tại. Cả đời này, thời khắc vui sướng nhất của hắn chính là ngày đó, đau khổ nhất cũng là ngày đó…
“Nửa người Nguyệt Sinh bị gấu xé rách, đệ ấy chết rất nhanh. Trước khi chết, đệ ấy dặn dò ta báo ân giúp đệ ấy, còn nhờ ta chăm sóc ngươi cho tốt. Nhưng ngươi đâu cần ta phải chăm sóc?”
Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Nếu tôi không nhớ lầm thì huynh đã nói nhị ca mới chỉ nhờ huynh chăm sóc ai đó, lời còn chưa dứt thì đã nhắm mắt xuôi tay rồi.”
Lưu Hạ đờ đẫn gật đầu. “Ờ.”
Mạnh Giác cười, nói: “Đại ca, người nhị ca nhờ huynh chăm sóc không phải tôi.”
Lưu Hạ kinh ngạc. “Nguyệt Sinh chỉ có một thân nhân, cả ngày chỉ thấy đệ ấy nhắc đến ngươi. Đệ ấy không nhờ ta chăm sóc ngươi thì còn có thể là ai?”
Mạnh Giác cười nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc tứ chi Lưu Hạ. Hắn rất muốn từ chối nghe đáp án, bởi vì hắn biết đáp án có lẽ còn đáng sợ hơn giết hắn. Nhưng hắn phải nghe.
“Là Hồng Y.” Mạnh Giác dường như rất thích nhìn vẻ mặt Lưu Hạ lúc này, lời nói hết sức chậm rãi. “Nhị ca là nam nhân hào khí ngút trời, vì sao huynh ấy lại sẵn lòng hầu hạ trong vương phủ? Bởi vì Hồng Y là muội muội của nhị ca. Khi còn bé, Hồng Y bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, sau đó qua tay mấy lần bán đến vương phủ.”
Thân thể Lưu Hạ run lên không khống chế được: “Nguyệt Sinh… Đệ ấy… đệ ấy không nói với ta!”
“Nói với huynh, huynh có ngăn cản mẹ huynh hạ độc làm Hồng Y bị câm không? Nói với huynh, huynh có thể làm cho Hồng Y nói được không? Nói với huynh, huynh có thể bồi thường cho những đau khổ Hồng Y đã phải chịu không? Nói với huynh, huynh có thể làm gì?”
Lưu Hạ mấp máy môi, không thể nói được chữ nào, cả người lại run lên dữ dội hơn.
“Nhị ca vốn muốn đưa Hồng Y đi, nhưng Hồng Y không muốn.”
“Vì… vì sao?”
“Sau đó, lúc tôi tìm đến vương phủ, tôi muốn nói với huynh Hồng Y là muội muội của Nguyệt Sinh, nhưng Hồng Y xin tôi đừng nói. Cô ấy muốn tự mình nói với huynh khi nào thích hợp.”
“Vì sao?” Giọng Lưu Hạ như sợi dây căng sắp đứt, hắn như một người sắp bị nước lũ ngập trời dìm chết, trong mắt tràn ngập sợ hãi, ngoài mặt lại chỉ có sự bất lực, thẫn thờ.
“Bởi vì cả đời này cô ấy chỉ muốn theo huynh, cho nên cô ấy không muốn rời khỏi. Nếu huynh biết cô ấy là muội muội của Nguyệt Sinh, huynh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, bù đắp tất cả những áy náy của huynh đối với Nguyệt Sinh cho cô ấy. Có thể huynh còn bất chấp lễ nghi hoàng gia, lập một người câm làm thứ phi, nhưng cô ấy không cần những thứ này, cô ấy muốn huynh tốt với cô ấy vì cô ấy là cô ấy.” Mạnh Giác mỉm cười. “Đáng tiếc! Không ngờ Hồng Y lại không chờ được đến lúc thích hợp đó. Nữ nhân bên người vương gia đến rồi lại đi. Hồng Y đâu có là gì? Chẳng qua chỉ là một cô nương bị câm, chẳng qua chỉ là một nô tỳ thấp hèn nhà huynh mua được…”
“Câm miệng!”
Thân hình vạm vỡ của Lưu Hạ đột nhiên như nhỏ đi rất nhiều, hắn vô lực lui lại mấy bước, tựa vào hòm xiềng của Hồng Y.
Nụ cười dịu dàng của Hồng Y chập chờn trước mắt hắn, ngày càng rõ ràng.
Hồng Y quay ngang mặt, cười dịu dàng.
Hồng Y cúi đầu cười ngượng ngùng.
Hồng Y ngẩng đầu, cười tươi sáng.
Và cả Hồng Y lặng lẽ nhìn hắn, cười như muốn nói…
Trời ạ!
Vậy mà hắn lại chưa bao giờ hiểu được!
Hoặc, không phải hắn không thể hiểu, mà là hắn đã quá quen!
Hồng Y giống như cái bóng của hắn, ở bên cạnh hắn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Hắn không bao giờ cần suy nghĩ làm sao để có được Hồng Y, không bao giờ cần vất vả suy đoán tâm tư của Hồng Y, cũng không bao giờ lo lắng sẽ mất Hồng Y, bởi vì Hồng Y vĩnh viễn sẽ ở đó. Hắn chỉ cần khẽ gọi một tiếng “Hồng Y”, Hồng Y sẽ dịu dàng xuất hiện. Nhưng Hồng Y sẽ không xuất hiện nữa, vĩnh viễn không…
Hắn dựa vào hòm, trượt xuống ngồi dưới đất. Một chiếc hộp bằng gỗ lăn từ trên hòm rơi xuống đất. “Rầm” một tiếng, chiếc hộp vỡ thành hai mảnh, một đống chùm tua đựng trong hộp tung tóe khắp mặt đất.
Kiểu tết giống nhau như đúc, đều được tết bằng những sợi dây màu đỏ tươi, đau nhức mắt dưới ánh trăng. Hắn đưa tay cầm một chùm tua lên, nhớ mang máng đã nhìn thấy ở đâu đó nhưng lại không thể lập tức nhớ ra được. Nghĩ một hồi lâu, hắn mới nhớ lại khi Hồng Y sắp chết đã muốn nhét một chùm tua giống hệt thế này vào trong tay hắn.
“Đây là cái gì?”
Mạnh Giác nhìn một khoảng nền nhà màu đỏ tươi, không thể trả lời.
Nếu chỉ là dây tết thông thường, Hồng Y không cần phải làm nhiều như vậy, còn cất trong hộp hết sức trân trọng. Nhưng đúng là chúng đều được tết bằng những sợi dây thông thường, thật sự không nhìn ra có bất cứ điểm gì khác thường. Y nhìn một hồi lâu, cảm thấy quen mắt, đột nhiên nhớ ra có lần đến Tuyên Thất điện, thấy Vân Ca ngồi một mình ngoài hành lang tết thứ này.
“Người đâu? Người đâu!” Lưu Hạ không ngừng gọi to.
Tứ Nguyệt vội vã chạy tới. Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Hạ, Tứ Nguyệt cực kỳ hoảng sợ. Đây vẫn là vương gia suốt ngày cười cợt, nằm gối đầu lên đùi người đẹp kia hay sao?
Lưu Hạ giơ chùm tua trong tay lên. “Đây là cái gì?”
Tứ Nguyệt nhìn kĩ, nói: “Đồng tâm kết. Cách tết thứ này hết sức phức tạp, lại chỉ dùng một sợi dây tết thành, rất tốn công. Nữ nhân dùng sợi dây màu đỏ tết đồng tâm kết cho nam nhân đeo bên hông biểu thị hẹn ước, ý là vĩnh viễn kết đồng tâm. À, hình như còn có một câu nữa…” Tứ Nguyệt vừa nhớ lại vừa chậm rãi nói: “Hình như là ‘đan tơ tết long phượng, sắc màu tết ráng chiều, sợi đồng tâm một tấc, hoa trường mệnh… hoa trường mệnh trăm năm’.”
“Đan tơ tết long phượng, sắc màu tết ráng chiều, sợi đồng tâm một tấc, hoa trường mệnh trăm năm.” Giọng nói của Lưu Hạ như khóc như cười, hắn giơ đồng tâm kết lên trước mắt, quan sát tỉ mỉ, dường như qua chùm tua được tết rất rườm rà trước mắt có thể nhìn thấy hình bóng Hồng Y cúi đầu, tỉ mỉ tết dây trong cung điện yên tĩnh hôm đó. Trong mắt Hồng Y ngập tràn sự dịu dàng, bên môi mang nụ cười khao khát, mơ ước có ngày có thể tự tay đeo lên bên hông hắn. Nhưng đến tận cuối cùng, Hồng Y vẫn không đưa cho hắn đồng tâm kết của mình. Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Hồng Y, phải chăng là trách hắn không hiểu?
Hắn cả đời tự cho là thông minh, lại không hiểu tấm lòng của một nữ nhân trước khi chết.
“Sợi đồng tâm một tấc, hoa trường mệnh trăm năm. Sợi đồng tâm một tấc, hoa trường mệnh trăm năm…”
Hắn bò trên mặt đất, lần lượt nhặt đồng tâm kết, cẩn thận vuốt phẳng mỗi một chiếc, sau đó lại cẩn thận cất vào trong áo. Vương bào màu tím kéo lê trên vũng rượu lạnh như băng, hắn vẫn không hề phát hiện. Trên tóc bám đầy bụi đất, hắn cũng không hề có cảm giác. Hắn chỉ hết sức thận trọng nhặt đồng tâm kết, dường như làm thế sẽ có thể vốc lại được dòng nước mắt của Hồng Y rơi xuống khi ngừng thở. Sợi đồng tâm một tấc, hoa trường mệnh trăm năm?
Cảm giác trong lòng Mạnh Giác rất khó tả, một câu cũng không nói nên lời. Y lẳng lặng nhìn những chiếc đồng tâm kết trên mặt đất, chợt thấy màu đỏ chói đó đè ép đến tức ngực, vội cất bước đi ra ngoài.
Trăng khuyết như móc câu treo nghiêng nghiêng trên ngọn cây ngô đồng màu xám.
Sương lạnh trước thềm trắng mịt mờ một khoảng. Gió thổi làm cánh cửa đóng vào mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt không ngừng, nghe trong đêm yên ắng, rất xa xăm và thê lương…