• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Vân Ca bị thái giám kéo sang một bên. Hành động thô bạo của đối phương chạm đến vết thương, khiến nàng bị đau nên tỉnh táo hơn một chút.

Nàng loáng thoáng nghe thấy ai đó dặn dò chuẩn bị ngựa, tìm cách bí mật áp tải nàng đến địa lao để lấy khẩu cung.

Không biết là do cơn đau hay vì lửa nóng mà cả thế giới trước mắt nàng đều đỏ rực một màu. Giữa không gian hỗn loạn, nàng nhìn thấy một bóng người đứng tách biệt khỏi thế giới đỏ như lửa ấy.

Bốn phía nóng rực, hỗn loạn nhưng người này lại lặng yên, lãnh đạm.

Gió lay động áo bào của chàng, bên hông chàng… miếng ngọc bội đó… như ẩn như hiện… và một con rồng như bay múa cùng với ánh lửa…

Vì mất máu nên đầu óc Vân Ca không còn tỉnh táo. Nàng vô thức vùng vẫy, bò đến chỗ có bóng người, để lại một vết máu ngoằn ngoèo trên mặt đất, cố gắng đưa tay muốn cầm lấy miếng ngọc bội… Khoảng cách quá xa xôi, sức lực của nàng lại quá yếu ớt.

Cố gắng rồi lại cố gắng, vùng vẫy rồi lại vùng vẫy…

Dùng hết sức mạnh toàn thân, nhưng trong mắt ông trời, đó chẳng qua chỉ là khoảng cách vài tấc.

Các thái giám đang cẩn thận kiểm tra từng thi thể, hy vọng có thể tìm ra được bất cứ thứ gì chứng minh thân phận của thích khách, sau đó mới ném các xác chết đã kiểm tra vào lửa theo lệnh của Vu An.

Vu An đã vài lần khuyên nhủ Lưu Phất Lăng lên xe ngựa đi trước, để mấy thái giám ở lại giải quyết hậu quả, nhưng Lưu Phất Lăng vẫn thất thần đứng nhìn ngọn lửa.

Dưới ánh sáng của biển lửa ngợp trời, Vu An như thấy được nét buồn ẩn sau vẻ mặt thoạt trông bình thản của Hoàng thượng.

Y không thể hiểu được tâm tư của Hoàng thượng lúc này, cũng hoàn toàn không rõ vì sao trước đó Hoàng thượng phải vội vã chạy về Trường An, bây giờ lại dừng chân ở đây không đi nữa. Với tâm tính của Hoàng thượng, không thể nào có chuyện người hoảng sợ vì bị thích khách tấn công được.

Nghĩ mãi không ra, Vu An cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ yên lặng đứng sau lưng Lưu Phất Lăng.

Gió lớn thổi chéo áo bào tung bay, Vân Ca thì thào khẽ gọi: “Lăng… ca ca…”

Nàng đã cố hết sức có thể, cứ tưởng tiếng gọi của mình rất lớn nhưng thực ra chỉ là âm thanh thì thầm nức nở bị tiếng gió vù vù át đi.

Nghe thấy tiếng sàn sạt, Vu An cúi xuống, nhìn thấy một bóng đen toàn là máu tươi và đất cát đang giơ tay, bò đến chỗ bọn họ, dường như muốn túm lấy góc áo bào của Hoàng thượng. Y kinh ngạc, lập tức tiến lên vài bước, mũi chân dùng sức hất Vân Ca ra ngoài. “Một đám vô dụng, làm việc lề mà lề mề, còn không mau…”

Vân Ca cảm nhận một cơn đau như xé rách tin gan tràn đến.

Trong lúc thân thể quay cuồng, cuối cùng nàng cũng thấy rõ khuôn mặt người đó. Đôi mắt đó… Đôi mắt đó…

Cảm thấy trái tim như bị tên nhọn bắn xuyên qua, còn đau hơn cả vết thương trước ngực. Còn chưa kịp hiểu vì sao tim mình lại đau như vậy thì Vân Ca đã ngất đi.

Lưu Phất Lăng đứng nhìn biển lửa hồi lâu rồi chậm rãi xoay người.

Vu An thấy Hoàng thượng lên xe ngựa, vừa định hạ lệnh tiếp tục lên đường, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lưu Phất Lăng vang lên: “Quay về Ôn Tuyền cung.”

Vu An ngẩn ra một lát, lập tức dặn dò: “Khởi giá về Ly Sơn.”

Nhưng vừa đi được một đoạn, Lưu Phất Lăng lại nói: “Quay lại đi Trường An.” Vu An lập tức hạ lệnh quay xe.

Sau khoảng thời gian đủ uống một chén trà, Lưu Phất Lăng lại gõ cửa sổ, ra lệnh dừng xe.

Vu An lẳng lặng đợi hồi lâu, Lưu Phất Lăng vẫn không lên tiếng, dường như có chuyện gì rất khó quyết định.

Lần đầu tiên Vu An thấy Hoàng thượng như thế, đoán không ra nguyên nhân, chỉ có thể thăm dò: “Hoàng thượng, có quay xe về Ly Sơn không ạ?”

Lưu Phất Lăng đột nhiên vén rèm, nhảy xuống xe ngựa, tiện tay chỉ một thái giám có vài phần giống mình. “Ngươi đóng giả trẫm về Ly Sơn. Vu An, ngươi đi cùng trẫm vào Trường An, những người còn lại bảo vệ xe ngựa về Ly Sơn.”

Vu An kinh hãi, định mở miệng khuyên can thì bị Lưu Phất Lăng liếc nhìn, cả người run lên, vội vã ngậm miệng lại. Do dự một lát, cuối cùng Vu An vẫn quỳ xuống, khẩn cầu Lưu Phất Lăng cho dù cần đến Trường An thì cũng nên mang thêm mấy người.

Lưu Phất Lăng vừa xoay người lên ngựa vừa nói: “Hư mà thực, thực mà hư, không ai nghĩ trẫm sẽ lại khinh suất như thế. Có thể những thích khách vừa rồi không muốn nhằm vào trẫm. Với tình hình hiện nay, ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của trẫm, ngược lại trẫm nên lo lắng cho sự an nguy của ngươi mới đúng. Đi thôi!”

Nghe Hoàng thượng nói vậy, Vu An nửa hiểu nửa không, cưỡi ngựa đi hồi lâu mới bất giác ngộ ra, không ngờ sự do dự vô chừng của Hoàng thượng lại là vì cô nàng Trúc công tử chưa gặp mặt kia. Sợ bản thân sẽ làm Trúc công tử rơi vào nguy hiểm, Hoàng thượng ban đầu định quay về nhưng vì không thể dứt bỏ được nên mới có những hành động khác thường vừa rồi.

***

Gió bên ngoài thổi rất mạnh nhưng Thường thúc, ông chủ của Thất Lý Hương vẫn say giấc nồng.

Ông ta mơ thấy mình đang ôm một thỏi vàng to, bốn phía đều là ánh vàng rực rỡ, bên cạnh còn có người hầu là ông chủ của Nhất Phẩm Cư. Ông ta đang điên cuồng ngẩng mặt cười dài, đột nhiên lại bị lay dậy. Cho rằng đó là tiểu thiếp của mình, Thường thúc vừa bực bội làu bàu vừa đưa tay sờ, khi sờ thấy một bàn tay với khớp xương thô to lại lạnh như băng, ông ta lập tức rùng mình bừng tỉnh.

Mặc dù người đứng bên giường rất đáng sợ nhưng không biết vì sao Thường thúc lại chỉ chú ý tới người đang đứng cạnh cửa sổ kia. Tuy chỉ là một bóng đen lờ mờ nhưng lại chẳng khác gì một viên minh châu giữa đêm tối, khiến người ta không thể xem nhẹ.

Thường thúc hoảng sợ định hét lên nhưng âm thanh đã nghẹn lại trong cổ họng.

Trong thiên hạ có một loại người, tuy không nói không động nhưng có thể khiến bất cứ ai cũng phải kính sợ, càng có thể khiến người ta yên tâm.

Một người giữa khuya không mời mà đến, không phải trộm thì cũng là cướp. Về tình về lý bất kỳ ai cũng nghĩ như vậy, thế nhưng nếu là người kia, Thường thúc lại không cảm thấy lo lắng cho tính mạng của mình.

Thấy đối phương xem nhẹ bản thân, người đứng bên giường có vẻ hết sức bất mãn, khẽ lắc tay, đặt lưỡi kiếm lên cổ Thường thúc.

Thường thúc cảm thấy một cơn rét lạnh chạy thẳng lên đầu, cuối cùng cũng đưa ánh mắt nhìn người đứng bên giường.

Người này đội nón rộng vành che mặt, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm. “Không lấy tiền, cũng không cần mạng, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.”

Thường thúc chớp mắt.

Người nọ rút kiếm lại một chút. “Trúc công tử là nam hay nữ?”

“Là nữ, mặc dù ai cũng cho rằng là nam nhưng thực ra là một nữ tử.”

“Tên thật là gì?”

“Vân Ca, Vân là mây, Ca là ca hát, cô ấy nói với tiểu nhân như thế, còn có phải tên thật hay không thì tiểu nhân cũng không rõ.” Dường như Thường thúc nhìn thấy bóng người cao lớn bên cửa sổ hơi lay động.

Người cầm kiếm uy hiếp ông ta không hỏi nữa, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, một giọng nói lành lạnh vang lên: “Cô ấy… cô ấy… vẫn ổn chứ?”

Giọng nói của người này chứa chất quá nhiều thứ, ba từ đơn giản “vẫn ổn chứ” lại nặng nề như cuộc đời, như trải qua trăm ngàn năm tháng, đằng đẵng, gian nan, đau khổ, mong mỏi, mừng rỡ…

Vốn rất giỏi quan sát ánh mắt người khác để hành sự nhưng lúc này Thường thúc lại không thể phân biệt được tình cảm của đối phương, càng không biết trả lời ra sao để lấy lòng người này.

Đang do dự, người bên giường lại cất giọng lạnh lẽo: “Trả lời đúng sự thật.”

“Vân Ca vẫn ổn. Nếu hai vị đại gia cần tìm Vân Ca thì ra khỏi cửa rẽ trái rồi cứ thế đi thẳng, có hai tòa viện sát nhau, tòa lớn hơn là nhà Lưu Bệnh Dĩ, tòa nhỏ hơn chính là nhà Vân Ca.”

Lưu Phất Lăng lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

Vu An cầm kiếm gõ gõ vào đầu Thường thúc. “Ngủ đi, đây chỉ là một giấc mơ.”

Thường thúc ra sức gật đầu.

Vu An thu kiếm, trong chớp mắt đã bay ra ngoài cửa, thân pháp nhanh nhẹn như ma quỷ.

Thường thúc dụi mắt, không thể tin được, run rẩy chui vào chăn, nhắm mắt thì thào: “Ác mộng, ác mộng, chỉ là ác mộng.”

***

Ban nãy thúc ngựa chạy như bay trên đường, nhưng lúc này đã tìm được người mà mình mong chờ bấy lâu, Lưu Phất Lăng lại cất từng bước thong thả.

Đằng sau vỏ bọc thờ ơ của Hoàng thượng là vẻ mặt như buồn như vui.

Vu An vốn định nhắc nhở Hoàng thượng, trời sắp sáng, bọn họ nên tranh thủ thời gian, nhưng khi nhận thấy sự khác thường của Hoàng thượng, y lại quyết định yên lặng đi theo, cũng từng bước thong thả.

“Vu An, rốt cuộc là ông trời đang nghĩ gì? Không ngờ ta lại từng ăn đồ ăn nàng làm, khi đó ngươi còn đề nghị ta triệu nàng vào cung, nhưng ta…”

Nhưng chính vì cảm thấy như gặp được tri âm, vì kính trọng đầu bếp, cho nên muốn nàng được tự do tự tại. Còn khi ở Cam Tuyền cung, chính chàng đã hạ lệnh đuổi nàng ra khỏi cung, khiến Vu An dò xét thế nào cũng không tìm được người hát.

Lời nói của Lưu Phất Lăng đứt đoạn.

Không ngờ sau nhiều năm lại đột nhiên nghe thấy Hoàng thượng xưng “ta”, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, Vu An thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của Hoàng thượng thế nào cho phải.

Khi chưa lên ngôi, lúc không có người ngoài, Hoàng thượng đều xưng “ta”, một khi muốn bày trò nghịch ngợm gì đó lại gọi y là Vu huynh, vẻ mặt cầu khẩn ép y cùng chơi với mình, khiến y hoảng sợ ra sức dập đầu. “Điện hạ, không được gọi như thế, có người nghe thấy thì mười nô tài cũng không đủ để giết.” Để điện hạ không gọi mình là huynh nữa, Vu An chỉ có thể đáp ứng hết thảy. Sau đó, “ta” đã… đã biến thành “trẫm”.

Một từ thôi cũng đã khiến mẹ con tử biệt, trời đất đổi thay.

Tất cả những gì ấm áp đã biến mất, chỉ còn lại một ngai vàng lạnh như băng.

Mặc dù cao quý nhưng lại không thoải mái, hơn nữa còn lung lay chực đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã chết người.

“Nàng đã ở Trường An hơn một năm. Trong phủ công chúa, bọn ta chỉ cách một bức tường. Trong Cam Tuyền cung, bọn ta cũng cách nhau vài bước chân. Trong thành Trường An không lớn cũng không nhỏ này, rốt cuộc bọn ta đã lạc mất nhau bao nhiêu lần?” Giọng Lưu Phất Lăng khàn khàn, không giống đang chất vấn mà giống như than thở bi ai.

Vu An không thể trả lời.

Y cuối cùng cũng biết Vân Ca chính là người Hoàng thượng chờ đợi từ khi mười hai tuổi, đã rõ vị trí của Vân Ca trong lòng Hoàng thượng.

Nhiều năm như vậy, ngày ngày, tháng tháng, năm năm, y vẫn quan sát tất cả, không ai hiểu rõ sự chờ đợi của Hoàng thượng, cũng không ai hiểu rõ sự kiên trì của Hoàng thượng hơn y.

Bất kể ban ngày vì Thượng Quan Kiệt hay Hoắc Quang mà phải chịu biết bao ấm ức thì buổi tối chỉ cần đứng trên đài Thần Minh ngắm nhìn trời sao, tất cả đều sẽ trở lại bình thường.

Bởi vì hạ thấp thuế má, giảm bớt hình phạt nên đã chạm đến lợi ích của thế gia môn phiệt, dù việc mở rộng cải cách rất gian nan, dù gặp phải lực cản lớn thế nào, chỉ cần ngắm sao là Hoàng thượng lại kiên định đi tiếp.

Vì sự sắp đặt của Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang, mười ba tuổi, Hoàng thượng bị ép lập Thượng Quan Tiểu Muội chưa đầy sáu tuổi làm hoàng hậu. Nhưng vì một lời hứa, đến bây giờ Thiên tử Đại Hán vẫn chưa chung chăn gối với hoàng hậu, cũng chưa từng có thêm bất cứ nữ nhân nào. Hai mươi mốt tuổi, đừng nói người khác đã thê thiếp thành đàn, thậm chí con cái cũng đã bắt đầu khôn lớn.

Nếu là gia đình người dân bình thường, con cái đã có thể chăn trâu, cắt cỏ. Nếu là gia đình hào phú, con cái đã có thể bắn tên, cưỡi ngựa, thậm chí có thể so mưu đấu kế với các huynh đệ.

Bởi liên quan đến sự tồn vong của xã tắc, xưa nay hoàng gia coi trọng nhất là chuyện nối dõi, tiên hoàng mười hai tuổi đã có nữ nhân đầu tiên, các hoàng tử khác đến năm mười bốn, mười lăm tuổi, cho dù chưa lập chính thất thì cũng đều có hầu thiếp, thậm chí đã có con do hầu thiếp sinh.

Nhưng đến tận bây giờ, Hoàng thượng còn chưa có cả một nữ nhân hầu ngủ.

Hoàng thượng không thể chống lại tất cả mọi người, không thể chống lại vận mệnh nhưng người dùng cách của mình để giữ lời hứa.

Vu An ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói được một câu: “Không phải ông trời đã để Hoàng thượng tìm được rồi sao? Chuyện tốt thường nhiều gian nan, chỉ cần tìm được là tốt rồi, sau này tất thảy sẽ tốt đẹp.”

Một nụ cười chậm rãi lộ ra bên môi Lưu Phất Lăng, dù vẫn còn chưa hết đắng chát nhưng lại là sự vui vẻ thật lòng. “Ngươi nói đúng, ta tìm được nàng rồi.” Nói xong, Lưu Phất Lăng đột nhiên đi nhanh hơn.

Vu An cũng không khỏi cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hơn. Đến trước tòa viện mà Thường thúc nói, Vu An định bước tới gõ cổng, Lưu Phất Lăng đột nhiên ngăn y lại. “Để tự ta gõ.”

Nhưng chàng lại đứng hồi lâu trước cổng mà không làm gì.

Vu An nhỏ giọng cười nói: “Nếu Hoàng thượng run quá thì để nô tài.”

Lưu Phất Lăng cười tự giễu rồi bắt đầu gõ cổng.

***

Bởi lòng mang nặng tâm sự nên cả đêm Hứa Bình Quân chỉ chợp mắt được một lát. Lưu Bệnh Dĩ bên cạnh dường như cũng có rất nhiều tâm sự, vẫn không ngừng trở mình. Mặc dù rất nhẹ nhưng vì Hứa Bình Quân chỉ giả bộ ngủ nên mỗi lần y trằn trọc là Hứa Bình Quân đều biết. Đến tận quá nửa đêm, Lưu Bệnh Dĩ mới ngủ được.

Hứa Bình Quân lại không nằm được nữa, dứt khoát lặng lẽ khoác áo trở dậy bắt đầu làm việc. Đang băm rau cho gà, nàng ta chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phát ra từ phía nhà bên. Nàng ta vội đặt con dao xuống, ra sân lắng nghe.

Tiếng gõ cửa không lớn, nhưng sợ kinh động người trong nhà, âm thanh chỉ đủ để người ta có thể nghe thấy nhưng vẫn vang lên một cách cố chấp. Thời gian gõ cổng đã dài đến mức đủ để một kẻ ngốc cũng biết trong nhà không có người nhưng tiếng gõ vẫn vang lên, như thể nếu không có người ra mở cổng thì âm thanh này sẽ chẳng bao giờ chấm dứt.

Hứa Bình Quân nhìn vào trong nhà rồi lặng lẽ mở cổng đi ra, hạ giọng hỏi: “Các vị tìm ai?”

Bàn tay Lưu Phất Lăng dừng lại sát cánh cổng, Vu An bước lên vái chào: “Phu nhân, chúng tôi tìm Vân Ca cô nương.”

Hứa Bình Quân biết hết những người quen của Vân Ca trong Trường An, lúc này lại thấy hai người hoàn toàn xa lạ. “Các vị biết Vân Ca?”

Vu An cười nói: “Công tử nhà tôi biết Vân Ca, xin hỏi Vân Ca cô nương đi đâu rồi?”

Hứa Bình Quân tuy chỉ thấy một bên mặt Lưu Phất Lăng nhưng nhìn nghiêng thôi cũng đủ thấy được phong thái bất phàm. Nàng ta sinh lòng kính trọng, quyết định trả lời đúng sự thật: “Vân Ca đã rời khỏi Trường An rồi.”

Lưu Phất Lăng đột nhiên xoay người nhìn Hứa Bình Quân. “Ngươi nói cái gì?”

Hứa Bình Quân cảm thấy ánh mắt đối phương như tia chớp, không giận vẫn uy, trong lòng kinh hãi, hoảng hốt lui lại vài bước, tựa người vào cánh cổng: “Tối hôm qua Vân Ca đã rời khỏi Trường An, cô ấy nói nhớ nhà, cho nên…”

Hứa Bình quân há miệng, không nói nên lời.

Vừa rồi bị phong thái của người này làm cho kinh sợ, không dám nhìn kĩ, lúc này mới phát giác ánh mắt người này dù không giống hoàn toàn nhưng lại… giống với mắt của Bệnh Dĩ đến sáu, bảy phần.

Vu An chờ Hứa Bình Quân nói tiếp nhưng Hứa Bình Quân chỉ trợn mắt nhìn Hoàng thượng. Y vội đi tới vài bước, ngăn cản ánh mắt của Hứa Bình Quân. “Vân cô nương có nói bao giờ về không?”

Hứa Bình Quân lấy lại tinh thần, lắc đầu.

Vu An không cam lòng, lại hỏi: “Phu nhân có biết nhà Vân cô nương ở nơi nào không?”

Hứa Bình Quân lại lắc đầu: “Dường như người nhà cô ấy đều thích đi ngao du, ở đâu cũng có nhà, tôi chỉ biết lần này cô ấy về Tây Vực.”

Lưu Phất Lăng xoay người nhảy lên ngựa, chạy vút đi như một mũi tên.

Vu An cũng lập tức lên ngựa chạy theo sát phía sau.

Hứa Bình Quân ngẩn ngơ nhìn theo hướng Lưu Phất Lăng biến mất. Lúc nàng ta vào nhà, Lưu Bệnh Dĩ mới dậy, vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Sớm thế này đã có người đến à?”

Bình Quân cúi đầu, tiếp tục làm việc. “Con dâu nhà họ Vương đến xin lửa.”

Từ khi trời tối nhờ nhờ đến tận lúc sáng bảnh, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lao nhanh.

Gió dần dần ngừng thổi, ánh nắng rất ấm áp nhưng Vu An lại cảm thấy còn lạnh hơn cả đêm qua.

Nếu như hôm qua đã đi thì bây giờ đuổi theo sao kịp?

Chẳng lẽ Hoàng thượng lại không rõ?

Cây cối hai bên đường trôi qua vùn vụt, ngựa vẫn phi nhanh, đã chạy qua cả Ly Sơn.

Mặt trời dần ngả về tây nhưng Lưu Phất Lăng vẫn không ngừng đánh ngựa.

Một ông già đánh củi loạng choạng đi từ trên núi xuống, bởi vì tai không thính, không nghe thấy tiếng vó ngựa, vẫn cắm đầu đi giữa đường.

Lưu Phất Lăng chạy qua chỗ ngoặt, đột nhiên phát hiện ra ông ta, tình hình vô cùng nguy hiểm, ông già sợ đến mức đứng sững như trời trồng.

May mà ngựa của Lưu Phất Lăng là Hãn huyết bảo mã, Lưu Phất Lăng ghìm chặt cương ngựa, con Hãn huyết bảo mã khựng lại, giơ cao hai chân trước. Vu An xoay người kéo ông già sang một bên.

Ông già không bị thương, chỉ có bó củi rơi tung toé khắp mặt đất. Ông già kinh hãi một hồi, vội vã đi nhặt củi.

Lưu Phất Lăng nhảy xuống ngựa, nhặt giúp ông già nhưng chàng chưa bao giờ làm việc này nên không thể hiểu được làm thế nào mà một sợi dây thừng lại có thể bó được đống củi to nhỏ khác nhau, cong thẳng khác nhau thành một.

Ông già tức giận trợn mắt nhìn Lưu Phất Lăng: “Nhìn cậu là biết không làm được gì rồi, đừng có gây phiền cho tôi thêm nữa.”

Lưu Phất Lăng khó xử dừng lại nhìn về phía Vu An. Vu An lập tức cúi người, nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ sư phụ đã không dạy việc này, nô tài cũng không biết.”

Hai người chỉ có thể đứng một bên nhìn một ông già gần đất xa trời làm việc, điều duy nhất cả hai có thể giúp chính là nhặt những cây củi văng ra xa mang lại gần đưa cho ông già. Để bớt khó xử, Vu An kiếm chuyện nói: “Ông đã lớn tuổi như vậy, sao còn phải đi kiếm củi một mình? Con cái ông đâu?”

Ông già “hừ” lạnh một tiếng: “Người nói không biết nỗi khổ của người đói. Cậu có nuôi tôi không? Thuế má của triều đình không cần nộp sao? Con trai tôi cả ngày chẳng có lúc nào nhàn rỗi, làm cha làm mẹ đương nhiên có thể giúp được việc gì thì giúp. Đến khi nào không làm nổi nữa thì chỉ mong Diêm vương đến đón đi cho sớm để khỏi liên lụy đến chúng nó.”

Ở trong cung, Vu An đứng trên ngàn người, chỉ dưới duy nhất một người, dù có là Hoắc Quang thì khi thấy y cũng phải hết sức khách khí, hôm nay lại bị một ông già nhà quê trách móc như thế, y không khỏi ngượng ngập không dám nói lời nào.

Ông già nhặt hết củi rồi định đi, Vu An lấy ít tiền ra biếu, coi như để xin lỗi vì đã làm ông hoảng sợ. Ông già lại không cầm hết, chỉ lấy mấy đồng lẻ, còn tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Mua ít đồ ăn vặt cho cháu trai”, rồi gánh củi đi tiếp. “Xem ra các cậu không phải là người xấu, lần sau cưỡi ngựa chú ý nhìn đường một chút.”

Vu An đã quen nhìn những người lòng tham không đáy, lại còn là những kẻ lưng đeo vạn quan tiền mà vẫn tìm mọi cách vơ vét thêm, những kẻ thân ở địa vị cao lại vẫn muốn có nhiều quyền thế hơn nữa. Hôm nay, một ông già nghèo khó lại chỉ lấy một ít tiền rồi thu tay lại khiến y không khỏi ngơ ngác nhìn bóng lưng ông.

Một hồi sau, Vu An mới khôi phục tinh thần. “Hoàng thượng, có đuổi tiếp nữa không?”

Lưu Phất Lăng nhìn theo hướng ông già đi khuất, yên lặng lắc đầu, xoay người lên xe ngựa trở về Lý Sơn.

Vân Ca, bất kể nhớ nàng đến mức nào, suy cho cùng ta cũng không thể bỏ mặc mọi thứ để đi cùng nàng. Ta còn con dân của ta, còn trách nhiệm của ta.

Tảng đá đè nặng trong lòng Vu An cuối cùng cũng được buông xuống, y không khỏi thở dài một hơi. “Hoàng thượng yên tâm, nô tài sẽ sai người đi truy tra. Vân Ca cô nương có nhanh đến mấy cũng không nhanh hơn quan ải của triều đình.”

***

Mạnh Giác cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, sáng sớm đã đi cầu kiến Lưu Phất Lăng, định thương nghị xong chính sự sẽ lập tức đi tìm Vân Ca.

Mặc dù không biết tại sao Vân Ca lại biết chuyện của y với Hoắc Thành Quân, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng thì chắc chắn là đã thấu rõ, bởi chỉ việc này mới có thể khiến nàng đoạn tuyệt như thế.

Từ sáng sớm chờ đến trưa, từ trưa chờ đến chiều. Chờ mãi không thấy, trong lòng Mạnh Giác không khỏi cảm thấy khó chịu.

Nhưng người kia là Hoàng đế Đại Hán, mà y bây giờ lại cần nhờ cậy đối phương nên không thể không chờ.

Đến tận giờ ăn tối Lưu Phất Lăng mới xuất hiện, vẻ mặt mệt mỏi, cô đơn, cả người hốc hác khó tả.

Vừa bước vào, không chờ Mạnh Giác quỳ lạy, Lưu Phất Lăng đã nói: “Trẫm có chút việc quan trọng nên để ngươi phải chờ lâu.”

Mặc dù chỉ là lời qua loa nhưng lại hết sức chân thành, sự khó chịu trong lòng Mạnh Giác giảm bớt vài phần, y vừa thi lễ vừa mỉm cười, nói: “Lúc thảo dân vừa đến đã có người báo cho thảo dân, sớm thì buổi sáng, muộn thì buổi tối, Hoàng thượng sẽ tiếp kiến thảo dân, cho nên cũng không tính là phải chờ lâu.”

Lưu Phất Lăng lạnh nhạt gật đầu, lệnh cho Mạnh Giác ngồi xuống, hỏi thẳng: “Có thứ gì Hoắc Quang không thể cho ngươi? Ngươi muốn trẫm cho ngươi thứ gì?”

Mạnh Giác hơi sững sờ, cười nói: “Thảo dân muốn Hoàng thượng bảo toàn tính mạng cho thảo dân.”

“Hoắc Quang sẽ cho ngươi tội danh gì?”

Mạnh Giác nói: “Mưu phản. Trong tay Hoắc đại nhân có bằng chứng thảo dân qua lại với Yên Vương và Thượng Quan Kiệt.”

Lưu Phất Lăng nhìn Mạnh Giác, mơ hồ hỏi: “Hoắc Thành Quân có gì không tốt? Nghe nói cô ta dung mạo xuất chúng, được Hoắc Quang hết sức chiều chuộng, chắc tính tình cũng có điểm độc đáo.”

Mạnh Giác cười. “Thảo dân chẳng những không phải một người thanh cao, hơn nữa còn là một người theo đuổi quyền thế. Nhưng cho dù là quyền thế, thảo dân cũng không quen chấp nhận những chuyện người khác áp đặt cho thảo dân, nếu muốn thì thảo dân sẽ tự mình đi lấy.”

Nghe thấy hai chữ “áp đặt”, Lưu Phất Lăng cảm thấy hết sức xúc động: “Ngươi tới gặp trẫm như thế này hẳn là đã nghĩ ra đối sách.”

“Vâng, nếu như Hoắc đại nhân tiến cử thảo dân làm quan, thảo dân xin Hoàng thượng phong thảo dân làm gián nghị đại phu.”

Lưu Phất Lăng suy nghĩ một lát rồi đứng lên. “Trẫm đáp ứng ngươi. Sau này có việc, nếu không tiện tới gặp trẫm, ngươi có thể tới tìm Vu An.”

Mạnh Giác đứng dậy cung đưa Lưu Phất Lăng: “Tạ ơn Hoàng thượng tín nhiệm.”

Vu An đi theo sau Lưu Phất Lăng, đi được một đoạn, thật sự không nhịn được nữa, liền hỏi: “Hoàng thượng, nô tài ngu dốt. Vốn là người cẩn thận, trước khi hoàn toàn tín nhiệm Mạnh Giác, Hoắc Quang chắc chắn sẽ không cho hắn chức quan quan trọng, nhưng cũng tuyệt đối cao hơn chức gián nghị đại phu. Chức quan trong triều đình ta áp dụng thể chế trước thời Tần, thời đó không hề có gián nghị đại phu, chức quan này là tiên đế đặt ra khi về già, vẫn chưa đưa vào trong thể chế bá quan. Chức quan Mạnh Giác cần dường như không phải điều một người theo đuổi quyền thế muốn có, Hoàng thượng thật sự tin tưởng hắn sao?”

Lưu Phất Lăng nói: “Thứ nhất, chức quan gián nghị đại phu dù thấp nhưng năm đó phụ hoàng ban chiếu tự trách tội mình với thiên hạ, từng nói đến mục đích lập chức quan gián nghị đại phu: Nằm ngoài bá quan, nằm trong muôn dân, có sai phải khuyên, có trái phải ngăn, xem xét mọi được mất của triều đình, nói ra mọi tốt xấu của thiên hạ. Mạnh Giác là nhằm vào câu này của tiên đế, cũng là dựa vào điểm này để Hoắc Quang không dám dễ dàng động đến. Thứ hai, giờ đây bổ nhiệm quan lại quan trọng trong thành Trường An đều phải qua tay Hoắc Quang, nếu là chức quan quan trọng, chắc chắn Hoắc Quang sẽ không dễ dàng đồng ý. Mạnh Giác nhìn tình hình thành Trường An rất thấu triệt, không muốn khiến người làm hoàng đế là ta phải khó xử.”

Vu An cân nhắc một lát, như đã hiểu ra, vui sướng nói với Lưu Phất Lăng: “Thảo nào Hoắc Quang không thể dùng Mạnh Giác thì chỉ có thể giết hắn, Mạnh Giác quả thật là nhân tài! Ngày xưa Việt vương Câu Tiễn có được Phạm Lãi mà giành được nước Việt, giờ đây Hoàng thượng… Chúc mừng Hoàng thượng!”

Lưu Phất Lăng biết Vu An rất muốn làm chàng vui vẻ, nhưng y lại…

Lấy lại tinh thần, khóe môi hơi cong lên coi như nở nụ cười, chàng thoáng nhìn Vu An, lạnh nhạt nói: “Không đọc nhiều sách thì không được so sánh lung tung. Được chim quên ná, được cá quên nơm, nước địch đã diệt, sát hại mưu thần, người công lao trùm thiên hạ không được thưởng, người thanh danh lấn chủ thì thân bại danh liệt. Việt Vương Câu Tiễn không phải là một quân vương tốt.”

Vu An kinh hãi, lập tức định quỳ lạy. “Nô tài đáng chết! Hoàng thượng đương nhiên…”

“Được rồi, đừng có lúc nào cũng quỳ nữa, ngươi không mệt nhưng trẫm mệt. Mau đi truyền lệnh!”

Vu An cười, hành lễ nửa quỳ, xoay người phân phó tiểu thái giám chuẩn bị cơm.

Mặc dù không muốn ăn nhưng vì cả ngày chưa có gì vào bụng, buổi tối lại có rất nhiều tấu chương cần xem nên Lưu Phất Lăng vẫn định ép mình phải ăn một chút. Đến khi nhìn thấy các món lần lượt được mang lên, nhớ tới người đưa thơ vào đồ ăn trong phủ công chúa, nhớ lại cảm giác tâm ý tương thông giữa mình và người nấu khi giải đố, chàng lại thấy lòng nặng như chì, cố gắp vài đũa rồi không ăn nổi nữa, vội vã đứng đậy đi đến thư phòng.

Chi quân phí biên giới, bắc hạn nam lụt, chấp hành chính sách giảm thuế, sửa đổi hình phạt, quan lại vạch tội lẫn nhau, động tĩnh của phiên vương, thành tích chính trị của quan địa phương các châu phủ, các hiền lương thảo luận việc triều chính, rất nhiều, rất nhiều các loại tấu chương…

Phê duyệt hết đống tấu chương thì đã qua canh hai.

Vu An đốt đèn lồng hầu hạ Lưu Phất Lăng về tẩm cung. Vừa ra đến cửa viện, ngẩng đầu mới phát giác bầu trời đêm nay đầy sao.

Không biết có phải vì đêm qua gió thổi cả đêm hay không mà đêm nay bầu trời quang đãng không một gợn mây. Trời trong như pha lê xanh đen, ngôi sao nào cũng rất sáng.

Lưu Phất Lăng không khỏi dừng bước, ngẩng đầu ngắm trời sao tuyệt đẹp. Vu An thầm thở dài, lẳng lặng lui lại vài bước, ẩn vào bóng tối như trước kia, để lại khoảng thời gian và không gian thực sự chỉ thuộc về Lưu Phất Lăng. Rất lâu sau y mới đi tới, định khuyên Lưu Phất Lăng đi nghỉ, lại nghe thấy giọng thì thầm của Lưu Phất Lăng như đang nói chuyện với ai đó.

Vu An lắng nghe, nhận ra là chàng đang ngâm thơ, lặp đi lặp lại chỉ có mấy câu: “Hàng hàng lại hàng hàng, cùng chàng sinh ly biệt. Xa nhau hơn vạn dặm, mỗi người một phương trời. Đường xa lại khó đi, gặp mặt nào ai biết. Xa cách đã quá lâu, váy áo ngày càng rộng. Nhớ chàng nên sầu héo, năm tháng vội vã trôi…”

Vu An cố ý bước mạnh hơn, giọng nói lập tức biến mất, Lưu Phất Lăng xoay người, cất bước đi về phía tẩm cung.

Tiểu thái giám cầm đèn lồng đi trước, Vu An theo sát ngay sau.

“Hoàng thượng, nô tài đã sai người tra xét kỹ tất cả quan ải từ Trường An đến Tây Vực rồi.”

Lưu Phất Lăng “ừ” một tiếng. “Nhất định phải thật cẩn thận.”

“Nô tài hiểu. Còn nữa… Nô tài bất lực, thích khách bắt được đó bị thương rất nặng, vẫn sốt cao không đỡ, vì chưa tỉnh cho nên chưa lấy được lời khai. Trên người cô ta chỉ có mấy chiếc túi rỗng, không có manh mối nào khác để tìm ra thân phận. Nô tài sợ thích khách không sống nổi mấy ngày nữa, như vậy sẽ không còn manh mối gì để điều tra…”

Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nói: “Nếu không lấy được thì thôi. Xem xét tình hình đêm qua, kẻ có thể nắm được hành tung của trẫm, lại có năng lực triệu tập nhân thủ hành thích trẫm trong thời gian ngắn chỉ có một người. Nhưng hắn lại không thực sự muốn lấy mạng trẫm. Chưa đến đường cùng, với tình hình hiện nay, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Việc hành thích hôm qua rất có khả năng là một sự thăm dò. Vu An, ngươi đương nhiên phải bảo vệ trẫm nhưng bây giờ lại phải chú ý đến an toàn của chính mình nhiều hơn. Nếu một người muốn khống chế một con chim thì việc hắn cần làm nhất chính là cắt hết lông cánh của nó để nó không bay được nữa. Mà đối với trẫm thì ngươi còn quan trọng hơn cánh chim nhiều.”

Bước chân Vu An hơi loạn, giọng nói bất giác nghẹn ngào: “Hoàng thượng yên tâm, nô tài sẽ luôn hầu hạ Hoàng thượng, sau này còn phải hầu hạ hoàng tử hoàng tôn, huấn luyện những nô tài tốt nhất…”

Ánh mắt Lưu Phất Lăng tối đi, Vu An biết mình lại nói sai, lập tức ngậm chặt miệng.

Đi qua một góc thiên điện, đám thái giám trực đêm tụ tập dưới mái hiên đang nhỏ giọng tán gẫu.

Lưu Phất Lăng nghe thấy mấy câu loáng thoáng: “Buồn cười… đau mắt… đều cho rằng là thuốc độc… chỉ là một số gia vị kỳ lạ…” Lại có tiếng cười vang lên không ngừng.

Trong đầu Lưu Phất Lăng như có một tia sét, toàn thân đột nhiên cứng lại. Khi còn bé, Vân Ca đã dùng gia vị ném vào mắt tên quan binh. Loại khói mù cay sè nhưng lại không hề có độc tối hôm qua… Phu nhân đó nói tối hôm qua Vân Ca rời khỏi Trường An… Buổi tối hôm qua?

Những chuyện quá khứ và hiện tại đan xen trong tâm trí tạo thành một mớ hỗn loạn.

Vu An cho rằng Hoàng thượng không vui khi thấy đám thái giám cười đùa, lập tức quỳ xuống. “Hoàng thượng, nô tài huấn luyện thủ hạ không tốt, nhất định sẽ…”

Lưu Phất Lăng chậm rãi hỏi: “Vu An, khói mù tối hôm qua chính là gia vị phải không?”

Vu An ngẩn ra, lệnh cho tiểu thái giám gọi tên thái giám vừa nói là Thất Hỷ tới hỏi.

Tên thái giám này chính là người đêm qua đã đuổi theo Mạnh Giác và Vân Ca. “Hồi bẩm Hoàng thượng, bởi sau đó có cháy lớn nên không thể tra rõ, nô tài cũng không thể xác định được loại khói đó là gì. Còn đám khói mùi thơm nức mũi sau đó thì đích xác là thuốc độc, hơn nữa còn là thuốc độc của cao thủ dùng độc.”

Lưu Phất Lăng hỏi: “Vừa rồi các ngươi có nói đến gia vị, rốt cuộc là như thế nào?”

“Tâu Hoàng thượng, có tên thích khách cầm một nắm các loại gia vị ném chúng nô tài, nói là thuốc độc, cho nên chúng nô tài mới nói đùa chỉ sợ khói mù lúc đầu cũng là khói của gia vị.”

Lưu Phất Lăng lảo đảo, bám vào lan can ngọc thạch bên cạnh, giọng nói khàn khàn lộ vẻ tuyệt vọng: “Thích khách dùng gia vị ném các ngươi có… bị giết chết… hay không?”

Qua phản ứng kỳ lạ của Hoàng thượng, Vu An cũng hiểu được phần nào, sắc mặt tái mét, một cước đá vào người Thất Hỷ. “Sao không bẩm báo việc này với ta?”

Thất Hỷ chịu đau, vội vàng nói: “Nô tài không nghĩ đây là chuyện quan trọng, những thích khách đó đều dùng nón rộng vành che kín mặt, trong đêm tối, lại có khói đặc, khi đó còn chảy nước mắt nên nô tài không rõ ai với ai, cũng không nhìn rõ là ai ném nô tài.”

Vu An quát: “Biến đi!”

Y lấy mấy chiếc túi trong áo ra đưa cho Lưu Phất Lăng, giọng nói run run: “Hoàng… Hoàng thượng, nghe thuộc hạ phụ trách lấy lời khai hồi báo, thích khách bị nhốt trong địa lao kia là… là một cô gái. Nô tài đúng là đồ ngu, nhìn thấy hình thêu trên túi mà không nghĩ đến điều đó, dù rằng rất khó để có thể liên hệ Vân Ca cô nương với thích khách, nhưng… Nô tài đúng là đồ ngu!”

Vu An tự tát vào má mình hai cái. “Hoàng thượng, e là Vân Ca cô nương đang ở trong địa lao.”

Lưu Phất Lăng cầm lấy chiếc túi, khi thấy những đám mây trắng thêu rất khéo léo trên túi, trái tim chàng chợt thắt lại.

Chàng đưa túi lên mũi ngửi, là mùi các loại gia vị.

Có bao nhiêu cô gái không đựng hương liệu trong túi mang theo người mà lại đựng gia vị? Chàng nắm chặt chiếc túi, nói với giọng khàn khàn: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Vu An không dám chần chừ, lập tức chạy trước dẫn đường.

Để đề phòng phạm nhân chạy trốn, cầu thang dẫn xuống địa lao được làm rất hẹp, lại quanh co. Do ở dưới đất quanh năm không có ánh mặt trời, không khí lại lưu thông không tốt, trong địa lao ẩm ướt, lạnh lẽo tràn ngập mùi ẩm mốc.

Lưu Phất Lăng cứ đi một bước lại cảm thấy trái tim thắt lại một chút.

Vân Ca, Vân Ca không ngờ ta lại nhốt nàng ở một nơi như thế này, không ngờ chính ta đã làm nàng trọng thương. Từ đêm qua đến bây giờ là trọn một ngày, ta để mặc nàng nằm ở đây chờ chết? Lưu Phất Lăng, rốt cuộc ngươi đang làm gì?

Vu An nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vì muốn lấy lời khai nên nô tài đã lệnh cho đại phu đến khám, xử lý vết thương, nhốt trong phòng giam tốt nhất, còn có cả đệm lót…” Vu An càng giải thích càng cảm thấy bất lực, khi nhìn thấy “phòng giam tốt nhất”, thấy người được “chăm sóc đặc biệt”, y lập tức ngậm miệng lại.

Một tấm đệm bằng vải thô quấn quanh người cô gái không hề có sức sống, mái tóc rối bù xõa xuống nền đất bẩn, khuôn mặt nhợt nhạt, ngay cả môi cũng không còn màu máu.

Lưu Phất Lăng quỳ xuống bên cạnh, bày tay lạnh như băng chạm lên má nàng. Mặt nàng nóng bừng… chứ không phải… không phải lạnh ngắt…

May mà không phải lạnh ngắt… Nhưng lại là nóng bừng…

Vân Ca? Vân Ca?

Chàng sờ lên cổ nàng, dù không tìm được sợi dây bện bằng tóc ấy nhưng chiếc còi trúc đó lại rất quen thuộc.

Lưu Phất Lăng hết sức đau lòng, thận trọng ôm Vân Ca vào lòng như khi còn bé.

Một chiếc giày dưới chân Vân Ca thấm đẫm máu tươi, chiếc còn lại thì chẳng biết đã rơi đâu mất, chỉ nhìn thấy phần cổ chân dính đầy bùn đất lộ ra dưới mớ rơm rạ.

Lưu Phất Lăng dùng tay áo lau đi nhưng không thể lau sạch vết bùn lẫn vết máu khô ấy.

Trên lưng con Thiên Sơn tuyết đà, cô bé đó cười cười như hoa. Bàn chân nhỏ bé, trắng như tuyết đi giày thêu ngọc trai đung đưa dưới làn váy mỏng màu xanh lá.

Bàn tay cầm chiếc còi trúc của chàng nắm lại thật chặt. Vì nắm quá chặt, chiếc còi đâm vào tay, máu len ra qua kẽ tay.

Vân Ca! Vân Ca!

Sau chín năm, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK