Mạnh Giác đang ngồi bên nôi chơi với đứa bé, nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Lưu Bệnh Dĩ liền cười, trêu: “Đúng là có con trai là có đủ mọi thứ, tiếng nói cũng lớn hơn người khác mấy phần.”
Hứa Bình Quân cầm lấy con gà, ngoài miệng tuy oán trách nhưng trong lòng lại thấy ngọt lịm: “Hết thời gian ở cữ rồi, không cần phải tẩm bổ nữa. Ngày ngày ăn như vậy, người giàu cũng thành người nghèo mất.”
Thấy bên môi Mạnh Giác dù mang nụ cười nhưng trên mặt lại có mấy phần buồn bã không chịu tiêu tan, Lưu Bệnh Dĩ liếc Hứa Bình Quân một cái, Hứa Bình Quân vội cõng con trai đi xuống bếp.
Lưu Bệnh Dĩ vừa múc nước rửa tay vừa nói: “Hôm nay tôi ra chợ nghe thấy người ta đồn đại về huynh và Hoắc Thành Quân. Nghe nói huynh đi cùng cô ta đến cửa tiệm son phấn, làm rất nhiều nàng dâu phải chạy đến xem cảnh náo nhiệt. Rốt cuộc trong lòng huynh định thế nào? Nếu huynh còn qua lại với Hoắc Thành Quân thì dù có tìm được Vân Ca, cô ấy cũng tuyệt đối không để ý đến huynh. Huynh không cho rằng Vân Ca sẵn lòng làm thiếp đấy chứ?”
Mạnh Giác lẳng lặng nhìn Lưu Bệnh Dĩ chằm chằm.
Lưu Bệnh Dĩ bị y nhìn sởn gai ốc, cười hỏi: “Huynh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?”
Mạnh Giác hỏi: “Bệnh Dĩ, tôi hỏi huynh vài chuyện, huynh phải trả lời thật.”
Thấy vẻ mặt Mạnh Giác trịnh trọng, Lưu Bệnh Dĩ nghĩ một lát, đáp: “Huynh hỏi đi!”
“Khi còn nhỏ huynh có nhận giày thêu của một cô gái không?”
Lưu Bệnh Dĩ ngẩn ra rồi cười ha hả: “Tôi cứ tưởng câu hỏi của huynh là việc lớn thiên hạ hưng vong gì cơ, không ngờ lại là như vậy. Không!”
“Huynh khẳng định chứ? Không quên chứ?”
Lưu Bệnh Dĩ lắc đầu cười. “Khi còn nhỏ phải trốn đông trốn tây, đã đi qua không ít nơi, cũng gặp không ít người, nhưng tôi tuyệt đối không nhận giày thêu của cô gái nào cả.”
Mạnh Giác cụp mi mắt, thở dài.
Vân Ca lơ mơ đã đành, ai dè y cũng lơ mơ như vậy, không ngờ lại quên mất có một người ngoại hình gần giống Lưu Bệnh Dĩ. Lưu Phất Lăng tám tuổi đã lên ngôi, là vua của một nước cao quý, ra khỏi cung đi săn một lần cũng có động tĩnh rất lớn, huống hồ là đến Tây Vực?
Thật sự không nghĩ tới chuyện Lưu Phất Lăng lại đến Tây Vực, càng không thể nghĩ được rằng người bạn cũ bao lâu không gặp mà Vân Ca vẫn nhớ mãi không quên lại chính là Lưu Phất Lăng chứ không phải Lưu Bệnh Dĩ.
Lưu Bệnh Dĩ thắc mắc: “Mạnh Giác, tại sao vẻ mặt huynh lại kỳ lạ như thế? Chẳng lẽ huynh rất muốn tôi nhận được giày thêu của nữ nhân à?”
Mạnh Giác cười đắng chát. “Quả thật tôi hy vọng người nhận được giày thêu là huynh.”
Nhưng không phải Lưu Bệnh Dĩ mà lại là Lưu Phất Lăng.
Lúc Hoắc Thành Quân nói với y rằng nữ nhân mà Hoàng thượng mang vào cung là Vân Ca, y đoán người trong xe ngựa đêm đó có lẽ chính là Lưu Phất Lăng. Nhưng nghĩ thế nào y cũng không hiểu được, vì sao Vân Ca lại ở bên Lưu Phất Lăng?
Hoặc Vân Ca bị Lưu Phất Lăng bắt vì tưởng là thích khách, hoặc Vân Ca được Lưu Phất Lăng cứu, bất kể là trường hợp nào, Vân Ca đều không thể đi theo Lưu Phất Lăng vào trong cung ở. Giờ đây mọi chuyện đều đã được lý giải.
Đối với người nhận nhầm là Lưu Bệnh Dĩ mà Vân Ca đã rất quý trọng, giờ gặp được người trong lòng, sao nàng có thể để đối phương đau buồn, thất vọng được chứ?
Nghĩ đến cảnh Lưu Phất Lăng nếm đồ ăn trong phủ công chúa, Mạnh Giác cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Mạnh Giác đứng dậy ra về.
Lưu Bệnh Dĩ nói: “Mạnh Giác, huynh còn chưa trả lời tôi, rốt cuộc huynh muốn thế nào? Nếu huynh còn dây dưa với Hoắc Thành Quân thì tôi không muốn Vân Ca giúp huynh nữa.”
Mạnh Giác nói mà không quay đầu lại: “Tôi đã tìm được Vân Ca, huynh không cần tìm nữa. Chuyện của tôi và Hoắc Quang, mấy ngày tới tôi sẽ giải thích rõ ràng.”
Lưu Bệnh Dĩ giật mình, hỏi: “Huynh đã tìm được Vân Ca rồi à? Cô ấy ở đâu?”
Mạnh Giác không trả lời câu hỏi của Lưu Bệnh Dĩ, tự mở cửa bước ra ngoài.
***
Mấy tháng trước, rất nhiều quan lại và trăm họ còn không biết Mạnh Giác là ai, từ hôm nay trở đi, tên Mạnh Giác sẽ như tên Hoắc Quang, không một ai không biết.
Một tháng trước, Hoắc Quang tiến cử Mạnh Giác, xin Hoàng thượng sắc phong chức quan cho Mạnh Giác, đồng thời đưa ra mấy chức quan còn trống cho Hoàng thượng lựa chọn. Hoàng thượng lại thuận miệng phong cho Mạnh Giác một chức quan nằm ngoài bá quan: Gián nghị đại phu.
Mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác, biết vị Mạnh công tử này đi lại rất gần với tiểu thư nhà họ Hoắc. Hoàng thượng làm như thế, ai cũng đoán được trong lòng Hoắc Quang không hề thoải mái.
Cũng có lương quan hiền thần sau khi gặp Mạnh Giác đã cảm thán, một nhân tài bị lãng phí vì cuộc tranh đấu vua tôi.
Nhưng không ngờ trên triều ngày hôm nay, chính vị Gián nghị đại phu nằm ngoài bá quan do Hoắc Quang tiến cử này lại lưu loát vạch ra hai mươi mấy tội trạng của Hoắc Quang:
Thân ở địa vị cao, dù đã tu thân, lại chưa tề gia, đây là tội thứ nhất.
Gia nô Hoắc phủ Phùng Tử cũng ỷ thế hiếp người, cưỡng bức một nữ nhân người Hồ bán rượu, đây là tội thứ hai.
Họ hàng của Hoắc phu nhân dựa vào quyền thế của Hoắc phủ để thao túng giá lương thực, mua rẻ bán đắt, khống chế thị trường, thu lợi cực lớn, đây là tội thứ ba.
Quản gia nhà họ Hoắc tranh đường với quan lại, không những không nhường đường qua lại theo luật mà còn kích động thủ hạ ẩu đả quan lại triều đình ngay bên đường, đây là tội thứ tư…
Những chuyện có thể quan trọng có thể không. Nói là quan trọng, quan lại trong triều đình ai cũng có thể phạm phải, nếu tìm kĩ thì nhà nào cũng có thể tìm ra một, hai việc tương tự. Nhưng nếu nói là không quan trọng, bách tính lại thường xuyên bị áp bức kiểu này, gần như việc nào cũng chạm vào lòng trăm họ.
Trăm họ sợ cái gì? Họ sẽ không quan tâm ai làm đại tư mã, ai làm đại tướng quân, họ chỉ sợ quan lại ỷ quyền thế ép người, dùng quyền mưu lợi riêng, dùng quyền lừa gạt nhân dân.
Hình tượng vì lợi ích của dân, không sợ cường quyền, cương trực công chính của Mạnh Giác cùng tấu chương vạch tội Hoắc Quang của y truyền khắp trong triều ngoài chợ, khắp đầu đường cuối ngõ Trường An.
Trăm họ vui mừng vì đã có một vị quan tốt thật sự, là một thanh thiên lão gia thật sự quan tâm đến bọn họ.
Nữ nhân người Hồ bán rượu được tự do, lại bắt đầu mở quầy bán rượu.
Người mua rượu xếp thành hàng dài, vừa mua rượu vừa có thể hóng chuyện. Một là thiếu phụ xinh đẹp phiêu bạt nơi đất khách vừa goá chồng, một là ác bá dựa vào quyền thế của đại tướng quân đại tư mã lấn hiếp người, ai nấy đều bàn tán rất sôi nổi.
Nhân lúc có tửu hứng, có người viết chuyện của thiếu phụ người Hồ thành thơ phú, rất nhanh đã truyền khắp các quán rượu quán trà.
“Nay có Hoắc gia nô, họ Phùng còn tên Tử, dựa vào thế tướng quân, chọc Hồ cơ bán rượu. Hồ cơ tuổi mười lăm, một mình mở quán rượu, áo dài dây lưng lụa, váy rộng tà hợp hoan. Trên đầu ngọc Lam Điền, tai đeo ngọc La Mã, hai búi tóc xinh xinh, cả đời luôn lương thiện. Một búi năm trăm vạn, hai búi nghìn vạn hơn, bất ngờ kim ngô tử, lững thững qua nhà nàng. Ngựa kéo xe yên bạc, mui xe sắc xanh lam, cầu nàng bán thanh tửu, hũ ngọc buộc tơ vàng. Lại mua cả trân hào, đĩa vàng đựng cá chép. Tặng nàng gương đồng thau, kết váy hồng tha thướt. Không tiếc rách váy hồng, xá gì thân hèn hạ! Nam thích gái có chồng, nữ trọng tình chồng cũ.”
Có người đã gặp Mạnh Giác, sau khi kể xong chuyện Hồ cơ chịu nhục lại kể tường tận cử chỉ, nói năng của Mạnh Giác, vì y chính trực lẫm liệt nên Hồ cơ mới được tự do.
Còn có người nhớ lại sự cơ trí, tài hoa và phong tư nhẹ nhàng của Mạnh Giác khi Hoắc phủ mở yến tiệc thiết đãi hiền lương năm đó.
Trai trẻ nhà ai phong lưu?
Tướng mạo xuất chúng của Mạnh Giác, cử chỉ, nói năng hoàn toàn kín kẽ, cốt cách sắt đá ngạo thị quyền quý của Mạnh Giác khiến y trở thành người trong mơ của vô số thiếu nữ khuê phòng trong thành Trường An.
Trong tiếng ca ấm áp, dịu dàng của nữ ca cơ, trong phòng phong nguyệt của Hồng Tụ Chiêu, danh tiếng của Mạnh Giác truyền khắp Trường An, thậm chí truyền tới ngoài biên cương cùng với tiếng ca vang vọng.
***
Thư phòng trong Hoắc phủ.
Hoắc Vũ tỏ ra vô cùng tức giận: “Nay có Hoắc gia nô, họ Phùng còn tên Tử, dựa vào thế tướng quân, chọc Hồ cơ bán rượu. Cha, cha xem đi! Cái tên Mạnh Giác này dám đùa bỡn Hoắc phủ chúng ta trong lòng bàn tay, nếu nhịn được thì ai chẳng muốn nhịn? Con thấy những trò quỷ kế ở quán rượu đó cũng đều do một tay nó tính toán, nó tưởng được Hoàng thượng che chở là nhà họ Hoắc chúng ta không có cách nào làm gì được nó sao? Hừ!”
Vẻ mặt Hoắc Quang lạnh nhạt, sau khi đọc xong cả bài thơ liền mỉm cười khen: “Trình bày mạch lạc, thu phóng tự nhiên, thơ hay!”
Hoắc Vũ sửng sốt: “Cha?”
Hoắc Quang thở dài nhìn hắn, lắc đầu nói: “Nếu con có một nửa mưu trí của Mạnh Giác thì cha đâu phải ao ước một thằng con rể như nó?”
Hoắc Vũ không khỏi nắm chặt nắm đấm, trong lòng tức giận, ngoài miệng lại không dám phản bác lời Hoắc Quang nói.
Hoắc Sơn nói: “Thúc thúc, cháu có biện pháp có thể diệt trừ Mạnh Giác không để lại giấu vết, có điều muội muội…”
Hoắc Quang ngắt lời Hoắc Sơn, trong mắt toàn là ý châm chọc: “Diệt trừ Mạnh Giác? Các ngươi định dùng minh thương hay ám tiễn? Minh thương, Mạnh Giác là Gián nghị đại phu, tiên hoàng khẩu dụ ‘nằm ngoài bá quan’, sự sống chết của nó cho dù là Hoàng thượng cũng không thể tùy tiện định đoạt, huống hồ bây giờ lại có Hoàng thượng âm thầm giúp đỡ, thương của ngươi có nhanh đến mấy, Hoàng thượng không cho ngươi đâm thì ngươi có thể làm gì được? Ám tiễn, bây giờ khắp thiên hạ đều biết Mạnh Giác đã đắc tội với họ Hoắc, nếu nó chết không rõ ràng, nhà họ Hoắc cũng mang chắc cái danh mưu hại trung lương của gian thần nghịch tặc. Hoàng thượng chỉ sợ chúng ta không phạm sai lầm. Nếu chúng ta mất lòng dân trước, để lại tội ác chồng chất trong lòng dân thì cũng coi như hủy mất nền tảng của dân tộc. Nền tảng không còn, sao có thể đặt chân trên triều đình?”
Hoắc Sơn, Hoắc Vân nghe mà ngơ ngác, tuy trong lòng không phục nhưng lại không thể nói được lời nào.
Hoắc Vũ tức giận nói: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ chúng ta chống mắt đứng nhìn?”
Hoắc Quang nghiêm mặt nói: “Đương nhiên có chuyện có thể làm. Chuyện đầu tiên chính là chỉnh đốn cho tốt phủ của mỗi người các người, lần sau nếu còn có những chuyện hoang đường thế này xảy ra, phát hiện ra nô tài của thằng nào, ta sẽ xử lý thằng đó.”
Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân thoáng nhìn nhau, đều cúi đầu, khẩu phục mà lòng không phục: “Vâng.”
“Thứ hai.” Hoắc Quang chỉ bài thơ trên bàn. “Người tài hoa như vậy mà lại để phí giữa dân gian, đó là thất trách của đại tư mã ta. Các ngươi đi tìm người này đến, tiếp đãi cho tốt, ủy thác trọng trách, dùng hết tài hoa của hắn.”
Hoắc Vũ không chịu nói, Hoắc Sơn và Hoắc Vân đáp: “Chúng cháu nhất định sẽ làm theo.”
“Thứ ba, sau này trên triều đình nếu gặp Mạnh Giác, có thể khách sáo thế nào thì khách sáo thế ấy, nếu để ta thấy các ngươi gây rối, nhẹ thì gia pháp mà xử, nặng thì quốc luật xử trí.”
Ba người đều không lên tiếng, ánh mắt thất vọng của Hoắc Quang nhìn lướt qua ba người, đột nhiên vỗ bàn trách mắng: “Hoắc Vũ?”
Nhìn thấy ánh mắt của phụ thân, Hoắc Vũ rùng mình lập tức đứng lên, sợ hãi đáp: “Con hiểu rồi.”
Hoắc Sơn và Hoắc Vân cũng vội vã đứng lên, nói: “Chúng cháu cũng hiểu rõ.”
Hoắc Quang nhìn ba người, mặt lộ vẻ mệt mỏi, thở dài, phất phất tay cho phép bọn họ lui xuống. Lúc ba người đi ra vừa khéo gặp Hoắc Thành Quân. Hoắc Thành Quân thi lễ với ba huynh, Hoắc Vũ “hừ” lạnh một tiếng: “Ánh mắt muội tinh lắm!” Nói xong hắn lạnh mặt, phất tay áo mà đi.
Hoắc Sơn và Hoắc Vân bật cười ha hả với Hoắc Thành Quân rồi cũng vội vã rời đi.
Trong mắt Hoắc Thành Quân ánh lệ quang, nàng ta cắn chặt môi mới cầm được nước mắt. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Hoắc Thành Quân nhìn thấy phụ thân đang nhắm mắt dưỡng thần, dưới khuôn mặt quắc thước ẩn giấu sự mệt mỏi.
Mấy ngày nay, dường như phụ thân lại thêm mấy sợi tóc bạc, hai bên tóc mai đã muối tiêu khiến phụ thân thoạt nhìn già hơn tuổi thực rất nhiều.
Trong lòng Thành Quân có đủ cả cảm giác áy náy, chua xót lẫn đau buồn, nàng ta khẽ khàng đi tới phía sau phụ thân, giúp ông xoa huyệt thái dương.
Hoắc Quang không mở mắt ra, chỉ cười gọi một tiếng: “Thành Quân?”
Thành Quân đáp: “Nếu phụ thân mệt thì cứ nằm nghỉ đi.”
Hoắc Quang mỉm cười, nói: “Mệt chỉ là trong lòng. Thành Quân, chuyện xảy ra mấy ngày nay chắc con đều biết cả, không cần để bụng, chuyện lần này là do cha sơ ý, không xử lý tốt.”
Mấy ngày nay vẫn phải đối mặt với ánh mắt trách cứ của mẫu thân và những lời nói lạnh nhạt của các huynh, nghe thấy lời này của phụ thân, nàng ta không cầm được nước mắt, lặng lẽ khóc.
Hoắc Quang khẽ thở dài, kéo Thành Quân đến trước người, để nàng ta ngồi xổm trước đầu gối mình như một đứa trẻ, lau nước mắt giúp nàng ta. “Nha đầu ngốc nghếch này, khóc cái gì mà khóc? Con gái nhà họ Hoắc chúng ta muốn lấy ai mà chẳng được? Cha nhất định sẽ chọn cho con một phu quân tốt nhất.”
Hoắc Thành Quân đau lòng khó chịu, gục đầu vào đầu gối Hoắc Quang, khóc òa lên: “Cha, con xin lỗi.”
Hoắc Quang vuốt tóc Hoắc Thành Quân, khẽ mỉm cười, nói: “Nha đầu ngốc nghếch, con đâu có lỗi gì với cha? Con coi trọng Mạnh Giác là ánh mắt của con rất tốt. Mạnh Giác không có được con là bất hạnh của nó.”
Hoắc Thành Quân khóc rất lâu, khóc hết tất cả những sự đau buồn và kìm nén trong lòng. Khi cảm thấy dễ chịu hơn, nàng ta chậm rãi thu nước mắt. “Cha, cha định làm thế nào?”
Hoắc Quang không đáp mà hỏi ngược lại: “Theo con thấy thì nên xử trí như thế nào là thỏa đáng nhất?”
Hoắc Thành Quân ngẩng đầu, nói: “Tu thân dưỡng tính, không xử trí là tốt nhất.”
Hoắc Quang nghe xong, chăm chú nhìn Hoắc Thành Quân, hồi lâu không nói gì.
Hoắc Thành Quân thấy bất an trong lòng. “Cha, con tuyệt đối không phải muốn nói giúp Mạnh Giác. Dù Mạnh Giác có bày ra hai mươi mấy điều tội trạng của nhà họ Hoắc, nhưng y cũng không dám vuốt râu hùm, không có điều nào thực sự liên quan đến cha, khuyết điểm duy nhất của cha chỉ là cai quản không nghiêm. Chỉ cần danh tiếng của cha không bị tổn hại thì mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhà họ Hoắc chúng ta đều có thể xoay chuyển được. Bây giờ Hoắc phủ đang ở đầu gió, trước mắt chúng sinh, bất kể làm gì, chỉ sợ đều khó tránh khỏi làm nhiều sai nhiều. Nếu bị người ta cố tình lợi dụng rồi rêu rao, thì chỉ e lúc đó ngay cả cha cũng sẽ bị liên lụy. Cho nên đối với những kẻ chử mắng Hoắc phủ, chẳng những không được trách phạt mà ngược lại còn phải dùng lễ mà đối đãi, khiến người khác thấy được sự độ lượng của Hoắc phủ, đồng thời cũng chỉnh đốn Hoắc phủ. Dù sao thì Hoắc phủ giờ đây cũng là cây to đón gió, lại là cái gai trong mắt Hoàng thượng, nếu như không chỉnh đốn, cho dù hôm nay không có Mạnh Giác, nếu có chuyện gì xảy ra thì ngày khác cũng vẫn có những người khác đứng ra.”
Hoắc Quang thở dài, đặt tay lên vai Hoắc Thành Quân, nói: “Tại sao con lại là con gái? Nếu con là con trai của cha thì đã không cần lo nghĩ như thế.”
***
Vị Ương cung, Tuyên Thất điện.
Trong căn phòng ấm áp tiếng cười.
Vân Ca đắp một tấm chăn lông cừu trên người, lười nhác nằm trên giường, vừa nói vừa cười.
Lưu Phất Lăng ngồi dưới giường Vân Ca, gần lò sưởi, không dùng ghế mà chỉ trải thêm một tấm da bạch hổ lên trên thảm sàn. Chàng hơi dựa vào giường, một tay cầm que cời than, đang gõ vào thành lò tính giờ.
Vân Ca vốn muốn kể chuyện nàng đã gặp nữ vương nước Nguyệt Thị như thế nào.
Trung Nguyên từ thời hai vua Viêm hoàng đến nay đã có vô số đế vương, lại chưa bao giờ có một nữ vương, cho nên lúc nghe thấy quân vương của Nguyệt Thị là nữ nhân, Lưu Phất Lăng cũng thấy rất hứng thú.
Nhưng Vân Ca kể chuyện quá lan man, nói từ lúc xuất phát bên Khổng Tước, đã kể gần một ngày mà vẫn chưa đến đoạn nàng vào nước Nguyệt Thị. Trên đường gặp phải người nào cũng kể, mua được đồ chơi gì mới lạ cũng kể, ăn món gì ngon cũng phải kể. Lưu Phất Lăng án chừng với cái tật huyên thuyên này của Vân Ca thì chắc phải sang năm sau nàng mới kể đến đoạn gặp nữ vương Nguyệt Thị.
Lưu Phất Lăng bất đắc dĩ, đành phải quy định thời gian cho nàng, chuyện nào không quan trọng, chàng sẽ gõ que cời than, Vân Ca sẽ phải nói nhanh cho hết đoạn.
Thấy tốc độ gõ của Lưu Phất Lăng dần dần nhanh hơn, Vân Ca cũng kể càng lúc càng nhanh, Vân Ca càng kể càng lúc càng nhanh, nhưng cố gắng kể nhanh hết mức cũng không kể được hết đoạn cần kể, Vân Ca gấp đến mức ngồi bật dậy nắm cánh tay Lưu Phất Lăng, vừa giữ tay Lưu Phất Lăng không cho chàng gõ vừa kể rất nhanh: “Huynh không biết ca cơ đó xinh đẹp thế nào đâu, tiếng ca của cô ấy êm tai lắm. Nghe thấy tiếng ca của cô ấy, bọn muội đều quên cả lên đường… A! Không được gõ, không được gõ… Huynh nhất định phải nghe… Chuyện này rất vui… Ngay cả tam huynh của muội cũng phải dừng lại nghe hát kia mà…”
Lưu Phất Lăng nghiêm mặt làm bộ định gõ, Vân Ca vội cau mày, bắt đầu nói một hơi không dừng lại: “Da cô ấy trắng hơn mỡ dê, eo còn mềm mại hơn cành liễu, lúc nhìn thấy bọn muội, cô ấy đi theo sau lạc đà của bọn muội, hát hay đến nỗi lạc đà nghe mà không chịu nhấc chân, muội cho cô ấy một thỏi bạc nhưng cô ấy không cần, nói chỉ muốn xem dung mạo của A Trúc nhà muội, huynh thấy cô ấy có kỳ lạ không, vì sao lại muốn nhìn dung mạo của A Trúc, cô ấy lại không phải đàn ông…”
“Ai da!” Nói một mạch không được lấy hơi, Vân Ca kêu to một tiếng, bám tay vào thành giường thở gấp, một tay còn không quên giữ tay Lưu Phất Lăng. “Muội… thế này… đâu phải… kể chuyện? Đây… khác gì… đi ăn cướp…”
Lưu Phất Lăng sợ Vân Ca sẽ ho nhưng thấy nàng chỉ thở dốc một chút nên cũng yên lòng.
Thấy cánh tay Lưu Phất Lăng lại nhấc lên, mặt Vân Ca như đưa đám, tại sao người này không có chút lòng thông cảm nào thế! Nàng dứt khoát trượt xuống giường, hai tay nắm chặt cánh tay chàng, che người trước mặt chàng xem chàng còn gõ kiểu gì?
Nhìn vẻ mặt hung dữ của Vân Ca, Lưu Phất Lăng mơ hồ nói: “Mau tránh ra.”
Vân Ca lắc đầu, rất kiên quyết.
Lưu Phất Lăng nhìn ra phía sau Vân Ca, mặt không chút biểu cảm.
Vân Ca chợt thấy có mùi lạ, quay đầu mới phát hiện không biết chiếc chăn lông cừu nàng đắp đã trượt xuống bên cạnh lò sưởi bằng đồng từ bao giờ, bị hơi nóng làm cho cháy đen, ngọn lửa đã sắp bùng lên.
Trong tình thế cấp bách, Vân Ca vội nhìn quanh tìm đồ dập lửa. Lưu Phất Lăng yên lặng đưa bình nước đã cầm trên tay cho Vân Ca, Vân Ca tiện tay cầm lấy, lập tức hắt ra. Cùng với một tiếng xèo xèo, khói đen bay lên, mùi lông cừu cháy khét tràn ngập trong phòng, trên sàn nhà có một vệt nước.
Vân Ca bịt mũi. “Huynh… huynh đã nhìn thấy, sao không kéo cái chăn ra từ nãy?”
Trong mắt ánh lên nét cười nhưng ngoài mặt Lưu Phất Lăng vẫn tỏ ra lạnh nhạt. “Huynh định dùng que cời than gạt ra nhưng muội lại không cho.”
Vân Ca trợn mắt nhìn Lưu Phất Lăng, yên lặng.
Lại là lỗi của nàng à?
Lục Thuận ở ngoài điện vừa hít hít vừa thò đầu vào nhìn.
Lưu Phất Lăng kéo Vân Ca bước ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Lục Thuận liền dặn dò: “Dọn dẹp sạch sẽ, càng nhanh càng tốt.”
Lục Thuận vội cúi đầu vâng dạ.
Thấy Hoàng thượng và Vân Ca muốn ra ngoài, Vu An vội sai người đi lấy áo choàng đến. Một chiếc áo choàng da cáo đỏ như lửa, một chiếc áo choàng da cáo đen như mực. Lưu Phất Lăng cầm áo màu đỏ choàng lên người Vân Ca rồi mới mặc chiếc áo màu đen.
Hai người chậm rãi đi dọc theo chân tường của Tuyên Thất điện, không có đích đến rõ ràng, chỉ đi bâng quơ đến đâu thì đến.
Lúc nhìn thấy cửa cung điện cách đó không xa, Vân Ca đột nhiên dừng bước như đang suy nghĩ gì đó.
Lưu Phất Lăng nhìn theo ánh mắt Vân Ca, hướng ra ngoài cung. “Muốn ra ngoài một lát không?”
Vẻ mặt Vân Ca có chút cô đơn. “Nghe nói con của đại ca và Hứa tỷ đã chào đời, trước kia họ nói sẽ cho thằng bé nhận muội làm cô nó.”
Lưu Phất Lăng hỏi: “Đại ca mà muội nói chính là Lưu Bệnh Dĩ, người mà muội nhận nhầm đó à?”
Vân Ca gật đầu.
Lưu Phất Lăng nghĩ một lát, không quay đầu lại, gọi to: “Vu An, đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta rời cung một chuyến.”
Vu An nhìn sắc trời, hơi khó xử. Trời đã sắp tối, lại vội vàng rời cung, như vậy không được thỏa đáng cho lắm. Nhưng khuyên Hoàng thượng không được rời cung thì hiển nhiên còn không ổn thỏa hơn, y đành sai người đi chuẩn bị chu đáo.
Vu An đóng vai phu xe, tự mình đánh xe. “Hoàng thượng, đi đâu ạ?”
Lưu Phất Lăng nói: “Nhà Lưu Bệnh Dĩ.”
Vu An vừa định vung roi, bàn tay lập tức ngừng lại, nhìn Thất Hỷ bên cạnh. Thất Hỷ lập tức gật đầu, tỏ ý nhất định sẽ cẩn thận.
***
Mùa đông trời tối sớm, thời tiết lại lạnh. Hứa Bình Quân nấu cơm ăn sớm, đốt lửa dưới giường sưởi đắp bằng đất ấm áp, một nhà ba người đều ở trên giường. Cửa nhà đóng chặt, ngăn cách trời đông giá rét bên ngoài. Con trai nằm trên giường, ngủ say sưa. Lưu Bệnh Dĩ khoác một chiếc áo bông cũ, ngồi bên cạnh con trai, đọc Sử ký của Tư Mã Thiên, suy ngẫm về những được mất khi Lưu Triệt cầm quyền. Hứa Bình Quân nằm sấp xuống chiếc bàn kê trên đầu giường, cầm một cây đũa viết chữ trên mặt cát, vừa viết vừa đọc thầm, hết sức chuyên chú. Thỉnh thoảng Lưu Bệnh Dĩ nhìn nàng ta một cái mà nàng ta cũng không biết, Lưu Bệnh Dĩ không khỏi lắc đầu cười.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân nhìn nhau kinh ngạc. Buổi tối mùa đông, người người đều ở trong nhà tránh rét, rất ít có khách khứa, rốt cuộc là ai đến?
Lưu Bệnh Dĩ vừa nghĩ ra thì Hứa Bình Quân đã nhảy xuống giường, đi giày, lại tiện tay chỉnh váy áo rồi vội vã chạy ra mở cửa, vừa mở vừa hỏi: “Ai đấy?”
Một nam một nữ đứng sánh vai ngoài cửa, phong thái hết sức sang trọng. Người con trai khoác áo da cáo đen, người con gái khoác chiếc áo da cáo đỏ như lửa rất hiếm thấy. Một người vẻ mặt lành lạnh, một người tươi cười vui vẻ. Lạnh lẽo và ấm áp, hai mặt đối lập ấy không hiểu sao lại hài hòa đến lạ thường.
Hứa Bình Quân hơi há miệng, hồi lâu không nói nên lời.
Vân Ca chớp chớp mắt, cười với Hứa Bình Quân, quay sang nói với Lưu Phất Lăng: “Chắc là muội ăn quá nhiều nên béo hơn hẳn, ngay cả tỷ tỷ của muội cũng không nhận ra muội nữa.”
Đôi mắt nhòe lệ, Hứa Bình Quân lập tức ôm lấy Vân Ca. Nàng ta thật sự sợ cả đời này sẽ không còn cơ hội để đền bù sự ích kỷ của mình đối với Vân Ca, không ngờ lúc này ông trời lại đưa Vân Ca đến trước mặt nàng ta.
Dù biết chắc Hứa Bình Quân sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy mình, nhưng Vân Ca không ngờ phản ứng của Hứa Bình Quân lại quyết liệt như thế, trong lòng cảm động, cười nói: “Đã làm mẹ rồi mà vẫn như trẻ con, thế thì nuôi dạy con kiểu gì?”
Hứa Bình Quân lặng lẽ lau nước mắt, kéo tay Vân Ca vào trong nhà. “Bệnh Dĩ, Bệnh Dĩ, chàng xem ai đến này.”
Lưu Bệnh Dĩ đặt sách xuống, ngước mắt đã nhìn thấy Vân Ca, vội xuống giường, chuẩn bị đi giày. Liếc thấy nam nhân sau lưng Vân Ca, y ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chưa đi giày đã chạy chân đất tới, lưng thẳng tắp, kéo Hứa Bình Quân và Vân Ca ra sau lưng mình.
Lưu Phất Lăng vẫn đứng đó, lạnh nhạt đánh giá kĩ Lưu Bệnh Dĩ.
Ngực Lưu Bệnh Dĩ phập phồng dữ dội, trong mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.
Bầu không khí hết sức kỳ lạ, Hứa Bình Quân và Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng, lại nhìn Lưu Bệnh Dĩ, không rõ vì sao hai người lạ mới gặp nhau lần đầu lại giương cung bạt kiếm. Phản ứng của Bệnh Dĩ giống như có thể liều mạng bất cứ lúc nào.
Vân Ca từ sau lưng Lưu Bệnh Dĩ đi ra, Lưu Bệnh Dĩ muốn kéo lại nhưng lại không giữ được. Vân Ca đến bên Lưu Phất Lăng, nói với chàng: “Đây chính là Bệnh Dĩ đại ca, Hứa tỷ”, rồi lại nói với Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân: “Huynh ấy là…” Nàng nhìn Lưu Phất Lăng, lại thật sự không biết nên giới thiệu thế nào.
Hứa Bình Quân bước lên bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ, nắm bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm của y, mỉm cười nói: “Thiếp thân đã gặp vị công tử này một lần.”
Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu với Hứa Bình Quân. “Lần trước đi hơi vội, còn chưa đa tạ phu nhân đã chỉ điểm.”
Hứa Bình Quân cười, nói: “Công tử khách khí quá. Công tử là bạn của Vân Ca thì cũng chính là bạn của chúng tôi.”
Nói xong, Hứa Bình Quân nhìn về phía Vân Ca, chờ cái tên mà nàng khó nói được ra miệng kia.
Vân Ca chột dạ cười với Hứa Bình Quân. “Huynh ấy là… là… là Lăng ca ca của muội.”
Hứa Bình Quân ngẩn ra, lại có kiểu giới thiệu như vậy sao? Một nam nhân, không họ không tên, lại không phải không thể gặp ai! Ánh mắt Lưu Phất Lăng toát ra sự ấm áp, chàng nói với Hứa Bình Quân: “Tại hạ cũng họ Lưu, cùng họ với tôn phu.”
Sự khiếp sợ khi nhìn thấy Lưu Phất Lăng của Lưu Bệnh Dĩ đã biến mất. Y dần tỉnh táo lại, hiểu rõ Lưu Phất Lăng đã biết đến sự tồn tại của y, muốn lấy mạng y cũng chỉ cần một câu, bất cứ hành động nào của y cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, chi bằng dứt khoát thoải mái ứng đối.
Chỉ có điều… Y nhìn Hứa Bình Quân và đứa con trên giường… Chỉ có điều y phải xin lỗi vợ con vì đã kéo họ vào một thế giới đầy rẫy hiểm nguy.
Lưu Bệnh Dĩ cười, cúi chào Lưu Phất Lăng, đi giày cẩn thận rồi dặn Hứa Bình Quân chuẩn bị rượu và thức ăn đơn giản, bày chiếc bàn nhỏ lên trên giường sưởi, mời Lưu Phất Lăng và Vân Ca ngồi. Vì giường sưởi hết sức ấm áp nên Lưu Phất Lăng và Vân Ca đều có cảm giác hơi nóng. Lưu Phất Lăng đưa tay định giúp Vân Ca cởi áo khoác, Vân Ca cười, nghiêng người né tránh. “Để muội tự làm, huynh chăm sóc cho mình là được.”
Lưu Bệnh Dĩ nhìn Lưu Phất Lăng và Vân Ca, trong lòng có đủ loại cảm xúc, kinh ngạc, khiếp sợ và không hiểu.
Vân Ca cởi áo khoác, hất giày ra, bò vào mép trong giường sưởi, cúi xuống nhìn con trai của Lưu Bệnh Dĩ. Thằng bé đang ngủ say, bàn tay nắm lại thỉnh thoảng khẽ động. Thấy vậy Vân Ca bật cười, thơm một cái lên má thằng bé. “Cô là cô của cháu, biết không? Phải gọi cô là cô cô đấy!”
Hứa Bình Quân bưng đồ ra, vừa bày biện rượu và đồ nhắm vừa nói: “Còn lâu mới nói được. Muội và Bệnh Dĩ đều là người thông minh nhưng đôi lúc lại lơ mơ, huynh ấy cũng suốt ngày bảo thằng bé gọi cha mà chẳng chịu suy nghĩ xem, một đứa trẻ mới chừng này đã biết nói thì ai cũng sợ chết khiếp mất.”
Lưu Phất Lăng đột nhiên nói: “Bế thằng bé ra đây huynh xem nào.”
Vân Ca cười, thận trọng bế đứa bé đến bên cạnh Lưu Phất Lăng để chàng xem. Lưu Bệnh Dĩ nhìn Lưu Phất Lăng chằm chằm không chớp mắt.
Lưu Phất Lăng cúi đầu nhìn thằng bé, cởi một miếng ngọc hợp hoan mang theo trên người đặt lên chiếc chăn mỏng quấn quanh người thằng bé. “Đến hơi vội, không mang quà gặp mặt, cái này là một chút tâm ý.”
Hứa Bình Quân biết đồ vật trên người Lưu Phất Lăng chắc chắn không phải vật phàm, không dám nhận vội vã từ chối.
Lưu Phất Lăng cười, nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Tính ra tôi vẫn là bề trên của thằng bé, chút quà mọn thôi, không đến nỗi khó nhận chứ.”
Lưu Bệnh Dĩ đỡ con trai từ tay Vân Ca, giao cho Hứa Bình Quân. “Tôi thay mặt Hổ Nhi tạ ơn… tạ ơn công tử.”
Vân Ca cười, hỏi: “Hổ Nhi là nhũ danh à? Thế tên chính thức là gì?”
Hứa Bình Quân nói: “Còn chưa chọn được nên vẫn gọi bằng nhũ danh.”
Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên nói với Lưu Phất Lăng: “Xin công tử ban cho tiểu nhi một cái tên.” Nói xong, trong lòng y căng thẳng vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn cười bình thản nhìn Lưu Phất Lăng.
Vân Ca nhìn Lưu Bệnh Dĩ, lại nhìn Lưu Phất Lăng, không nói gì.
Lưu Phất Lăng trầm ngâm một lát rồi nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Hôm nay tiện tay lật quyển Dật Chu thư, tôi thấy rất thích chữ ‘Thích’, dùng chữ này làm tên được không?”
Vân Ca nghiêng đầu suy tư: “Lưu Thích?”
Hứa Bình Quân vội đưa bàn cát cho Vân Ca, nhỏ giọng hỏi: “Vân Ca, viết thế nào?”
Vân Ca vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cười hỏi: “Tỷ đang học chữ à?”
Vân Ca vẽ từng nét, tỉ mỉ viết cho Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân vội nhớ kĩ, nhất thời cũng không biết có nhớ được không, chỉ cảm thấy chữ này rất lạ. Con nhà bình dân như họ mà dùng chữ lạ như thế, chỉ sợ sau này không có nhiều người có thể đọc được tên nó.
Nghe thấy Lưu Phất Lăng đặt tên cho con trai mình, Lưu Bệnh Dĩ như được uống thuốc an thần, không còn phải lo cho con nữa, đứng lên, cung kính thi lễ với Lưu Phất Lăng: “Đa tạ công tử ban tên cho tiểu nhi.”
Hứa Bình Quân thấy Lưu Bệnh Dĩ hình như rất thích cái tên này, cũng vội bế con thi lễ tạ ơn Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng chỉ hơi gật đầu, không nói gì. Nhìn thấy bó thẻ tre trên giường, chàng hỏi Lưu Bệnh Dĩ: “Trong Sử ký thích nhất tiết nào?”
Lưu Bệnh Dĩ do dự một lát, nói: “Gần đây rất thích đọc chuyện tiên hoàng khi còn trẻ.”
Lưu Phất Lăng gật đầu, lẳng lặng quan sát căn phòng.
Lưu Phất Lăng không nói, Lưu Bệnh Dĩ cũng không mở miệng.
Hứa Bình Quân cảm thấy Lưu Bệnh Dĩ tối nay khác hẳn bình thường, biết chắc là vì lý do gì đó nên nàng ta càng không dám nói chuyện tùy tiện.
Vân Ca không để ý tới bọn họ, chỉ cúi xuống chơi với Hổ Nhi, thỉnh thoảng lại thơm Hổ Nhi một cái.
Gia đình này không hề giàu nhưng vì có một bà chủ nhà khéo tay nên trông ngôi nhà hết sức ấm áp.
Lưu Phất Lăng xem xét từng chiếc bàn, chiếc ghế trong nhà, cuối cùng ánh mắt quay lại trên người Lưu Bệnh Dĩ.
Chiếc áo bông Lưu Bệnh Dĩ khoác trên người đã rất cũ, cổ tay áo đã sờn rách, lại được Hứa Bình Quân vá lại một cách khéo léo. Miếng vá màu sắc hơi đậm nhưng qua đôi tay của Hứa Bình Quân lại giống như một đóa hoa thêu trên áo.
Lưu Bệnh Dĩ bình tĩnh tiếp nhận sự quan sát của Lưu Phất Lăng. Nếu là lúc mới gặp mặt thì thái độ ấy chứng tỏ Lưu Phất Lăng đang đánh giá xem y có đáng để mình ngồi xuống nói chuyện hay không, nhưng bây giờ Lưu Phất Lăng quan sát kỹ thế để làm gì? Quan sát cuộc sống nghèo khổ của một hoàng tôn ư?
Chắc không phải?
Mặc dù đây là lần đầu tiên y thấy Lưu Phất Lăng, nhưng y tin tưởng ánh mắt của Vân Ca, càng tin tưởng phán đoán của chính mình. Vậy rốt cuộc Lưu Phất Lăng còn muốn biết điều gì? Vì sao Lưu Phất Lăng phải rời cung tới gặp y?
Mọi người trong nhà đều yên lặng, Vân Ca vươn vai, nhảy xuống giường, vừa đi giày vừa nói: “Muộn rồi, cũng đến lúc đại ca và Hứa tỷ nghỉ ngơi rồi, chúng ta về thôi.”
Nàng lấy áo choàng cho Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng đứng dậy, Vân Ca đứng lên một chiếc ghế thấp, vừa vặn cao hơn Lưu Phất Lăng một chút. Nàng vừa cười vừa khoác áo cho Lưu Phất Lăng, rồi tùy tiện khoác áo của mình lên rồi chuẩn bị ra cửa. Không ngờ Lưu Phất Lăng đã chuẩn bị từ trước, động tác của Vân Ca nhanh thế nào cũng không bằng Lưu Phất Lăng. Chàng nắm cổ áo Vân Ca kéo lại, Vân Ca chỉ có thể nhe răng nhếch miệng để mặc Lưu Phất Lăng hành động.
Hai người không một tiếng động nhưng lại rất náo nhiệt, Hứa Bình Quân nhìn mà suýt cười thành tiếng.
Sau khi Lưu Phất Lăng sửa lại áo choàng cho Vân Ca, hai người mới một trước một sau bước ra cửa.
Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân đi theo tiễn khách, nhìn thấy Vân Ca vừa mở cổng, lập tức đã có người trong bóng tối chào đón, hầu hạ Lưu Phất Lăng và Vân Ca lên xe ngựa. Sau khi lên xe, Vân Ca vẫn vươn người ra vẫy tay với bọn họ.
Sau khi xe ngựa đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Lưu Bệnh Dĩ mới khóa cửa lại, đi vào trong nhà, hồi lâu không nói gì.
Hứa Bình Quân im lặng ngồi xuống bên y, rất lâu sau mới khuyên chồng: “Bất kể sau này xảy ra chuyện gì thì lúc này cũng phải đi ngủ trước đã.”
Lưu Bệnh Dĩ cầm tay Hứa Bình Quân. “Chỉ e sau này cuộc sống sẽ không dễ dàng gì, chuyện đến nước này, có một số việc không nên giấu nàng nữa. Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì thì nàng cũng nên được biết nguyên nhân. Nàng biết người vừa đến là ai không?”
Hứa Bình Quân nói: “Người này khí độ sang trọng, vẻ mặt lãnh đạm nhưng sự lãnh đạm ấy không hề làm người khác cảm thấy y kiêu căng. Y còn… còn hết sức uy nghiêm, là vẻ uy nghiêm ẩn bên trong, không giống sự uy nghiêm lộ ra bên ngoài của các quan lão gia. Lai lịch của y nhất định không tầm thường, có điều bất kể lai lịch của y thế nào, đã là bạn của Vân Ca thì chính là bạn của chúng ta. Đúng rồi, Bệnh Dĩ, chàng có phát hiện ra không? Mắt y hơi giống mắt chàng. Đúng là thiên hạ rộng lớn, không gì là không thể, người không biết còn cho rằng chàng và y là họ hàng ấy chứ.”
Lưu Bệnh Dĩ nắm chặt tay Hứa Bình Quân, như sợ nàng ta không tin, chậm rãi nói từng từ: “Y chính là họ hàng của ta. Tính ra, ta còn phải gọi y là ông trẻ đấy. Gia gia ta là huynh trưởng, y là em út trong nhà, cho nên huynh đệ chênh nhau hơn bốn mươi tuổi. Y họ Lưu, tên là Phất Lăng, là đương kim thánh thượng.”
Mắt Hứa Bình Quân càng lúc càng mở lớn, đồng tử lại càng lúc càng co lại, tay chân cũng bắt đầu run rẩy, chỉ một thoáng sau mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán.
Lưu Bệnh Dĩ thở dài, ôm Hứa Bình Quân vào lòng. “Bình Quân, xin lỗi, cả đời này phải kéo nàng chịu khổ cùng ta.”
Trong đầu Hứa Bình Quân lúc này vô cùng hỗn loạn. Lúc thì nghĩ huynh trưởng của Hoàng thượng chẳng phải là Vệ Thái tử sao? Lúc lại nghĩ đến chuyện cả nhà Vệ Thái tử chết thảm, lúc lại nghĩ đến chuyện bây giờ Vệ Thái tử vẫn là chủ đề cấm kỵ, nàng ta và Lưu Bệnh Dĩ có nên chạy trốn không? Nhưng trốn đi đâu? Một hồi lại nghĩ Lưu Bệnh Dĩ vốn là hoàng tôn? Hoàng tôn? Nói với mẹ thì đoán chắc mẹ sẽ sợ chết khiếp, lần này nàng ta lấy được một quý nhân thật. Có điều mẹ nàng ta tuyệt đối không cần một quý nhân như vậy. Vì sao Hoàng thượng đột nhiên đến đây? Có phải muốn giết bọn họ không? Có phải nàng ta cũng được xem như một hoàng phi không?
Hứa Bình Quân lúc thì cảm thấy hết sức sợ hãi, lúc lại cảm thấy hết sức hoang đường, không có chỗ dựa, chỉ có một vòng tay vẫn lẳng lặng ôm lấy nàng ta. Tâm trí của Hứa Bình Quân dần ổn định, nàng ta ngả đầu vào vai Lưu Bệnh Dĩ, bình tĩnh nói: “Thiếp sẵn lòng bị chàng liên lụy cả đời, liên lụy cả đời chính là may mắn của thiếp.”
Lưu Bệnh Dĩ ôm Hứa Bình Quân, nhìn con trai đang ngủ say, cảm thấy vai nặng trĩu. Y đã không còn một thân một mình, trước kia còn có thể thỉnh thoảng xuất hiện ý nghĩ từ bỏ, bây giờ lại phải kiên định đi tiếp, chẳng những phải đi mà còn nhất định phải đi thật hiên ngang.
Đường đều do người đi mà thành. Chẳng lẽ ông trời để y sống sót chỉ vì muốn y tham sống sợ chết?
Hứa Bình Quân lặp đi lặp lại, cân nhắc mỗi lời nói, cử chỉ của Lưu Phất Lăng lúc trước, muốn đoán ra tâm tư của Lưu Phất Lăng, lại càng cảm thấy khó dò vô cùng. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Lưu Phất Lăng vẫn hết sức lạnh nhạt, rất khó nhận ra là đang vui hay đang giận. Suy đoán về Lưu Phất Lăng rất khó khăn trong khi người như Vân Ca lại rất dễ nắm bắt.
Dù không hiểu tại sao Vân Ca lại trở thành bạn cũ của Hoàng thượng, nhưng khi biết được rằng, ngay cả một gã cầm đầu đám lưu manh chơi bời lêu lổng ở ngoại ô Trường An cũng có thể là hoàng tôn, Hứa Bình Quân mới ngộ ra trên đời này không chuyện gì là không thể.
“Bệnh Dĩ, Vân Ca có biết thân phận của chàng không? Bất kể Hoàng thượng nghĩ thế nào, Vân Ca nhất định sẽ không làm hại chàng.”
Lưu Bệnh Dĩ nói: “Lúc vừa tới có lẽ Vân Ca cũng không biết, có điều xem thái độ của cô ấy sau đó thì hình như đã đoán được tám, chín phần mười.”
Vân Ca bây giờ cũng không phải Vân Ca năm đó, Mạnh Giác đã làm nàng tổn thương sâu sắc, chỉ sợ Vân Ca sẽ không tín nhiệm người khác vô điều kiện nữa. Vân Ca từng đi cùng y đến nghĩa địa của nhà Vệ Thái tử, rồi những gì xảy ra hôm nay, cộng thêm nhiều chi tiết nhỏ trước kia, cho dù không thể khẳng định y là hậu nhân của Vệ Thái tử thì nhất định Vân Ca cũng có thể đoán được y có quan hệ mật thiết với hoàng tộc.
Hứa Bình Quân thầm thở dài một hơi, có Vân Ca, bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ luôn có thời gian ứng đối.
Lại nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra thật, ít nhất cũng có thể bảo vệ được Hổ Nhi. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Bệnh Dĩ cố ý cầu xin Hoàng thượng đặt tên cho Hổ Nhi.
Thứ y cầu xin không phải là tên mà là tính mạng của con trai.
Còn chữ “Thích” mà Hoàng thượng ban cho đó chắc cũng có thâm ý khác, cho nên Bệnh Dĩ mới cung kính thi lễ tạ ơn.
***
Trên xe ngựa, Vân Ca cười dịu dàng, nằm sấp trên đệm, yên lặng một cách khác thường.
Lưu Phất Lăng nhìn nàng. “Lưu Bệnh Dĩ là tên giả của y, y tên thật là Lưu Tuân. Miếng ngọc trên người y và trên người huynh đều được làm từ ngọc Hòa thị, do cùng một thợ thủ công chạm trổ, cho nên mới dẫn đến sự hiểu lầm của muội khi đó. Hôm nay huynh muốn gặp y…”
Vân Ca thay đổi tư thế thoải mái như một con mèo lười, cười nói: “Lăng ca ca, muội biết huynh sẽ không làm hại Bệnh Dĩ đại ca, máu đã chảy đủ nhiều vì ngôi vị hoàng đế chết tiệt đó, huynh tuyệt đối sẽ không giết huynh ấy vì huynh ấy là cháu trai của Vệ Thái tử, muội không lo lắng chuyện này. Bây giờ muội chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao mỗi người họ Lưu mà muội biết đều là người trong hoàng tộc? Muội đang nghĩ sau này có quen ai họ Lưu thì sẽ phải hỏi rõ người đó là vương gia hay là hoàng tôn, để sau đó đỡ phải kinh ngạc.”
Lưu Phất Lăng cảm thấy thú vị vì lời nói của Vân Ca. “Muội còn biết người họ Lưu nào nữa?”
Vân Ca lè lưỡi. “Người tự nhận là anh tuấn nhất, phóng khoáng nhất, phong lưu nhất, ngang ngược nhất thiên hạ, đứa cháu hoang đường nhất của huynh ấy.”
Lưu Phất Lăng hơi kinh ngạc. “Lưu Hạ?”
Vân Ca biết Lưu Hạ lúc nào? Hình như chỉ có lần nọ đi săn ở Cam Tuyền là Vân Ca có cơ hội thấy Lưu Hạ, nhưng nếu bắt gặp ở đó thì làm gì phải kinh ngạc vì Lưu Hạ là người hoàng tộc?
Vân Ca nghĩ đến Lưu Hạ, nhìn Lưu Phất Lăng, đột nhiên vỗ đệm cười to, hết sức vui vẻ.
Lưu Phất Lăng nhìn thấy dáng vẻ của nàng, cũng để lộ nụ cười. “Lần sau nhất định sẽ để muội được như ý, bắt nó thấy muội là phải hành lễ vãn bối, gọi muội là thím.”
Vân Ca cười, gật đầu liên tục. Đột nhiên bóng dáng một người khác thoáng qua trong đầu, khiến tâm trạng vui vẻ của nàng lập tức thay thế bằng sự buồn tẻ, vô vị.
Thấy Vân Ca đột nhiên vùi đầu vào tấm thảm, dù không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì nhưng Lưu Phất Lăng cũng lờ mờ đoán được, nhất định là nàng đang nhớ tới một số chuyện trong quá khứ. Không an ủi nàng, cũng không cố gắng nói chuyện để phân tán sự chú ý của nàng, chàng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, để nàng được sống trong thế giới nội tâm của mình.
Một hồi lâu sau, giọng nói buồn bã của Vân Ca vang lên từ phía dưới tấm thảm: “Lưu Hạ từng một mình vào Trường An, quan hệ giữa y và Mạnh Giác rất tốt, coi nhau như huynh đệ kết nghĩa. Có điều hai người bọn họ kết nghĩa với nhau là vì một người huynh đệ kết nghĩa khác. Mạnh Giác vẫn có sự dè chừng với Lưu Hạ, không phải là mối giao tình hoàn toàn chân thành. E là Lưu Hạ cũng không thật sự tin tưởng Mạnh Giác.”
Lưu Phất Lăng dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá để ý đến những gì nghe thấy.
Nếu Lưu Hạ ngoan ngoãn, chịu gò mình theo khuôn phép thì đã chẳng phải là Lưu Hạ. Điều khiến chàng để ý là sự tín nhiệm không hề suy tính của Vân Ca đối với chàng, và cả ý nghĩ muốn bảo vệ chàng đi cùng với sự tín nhiệm này nữa. Có điều, Vân Ca, muội tốt với huynh như thế này có phải là để một năm sau muội có thể ra đi mà không áy náy không?