Đây là cái gì. . .
Lâm Tố Khinh hai chân như nhũn ra ngồi bệt dưới đất, bởi vì nàng chỗ đứng là nơi cao nhất ở Vương Đình, nên lúc này nàng vừa vặn nhìn thấy toàn cảnh hung thú từ trên trời giáng xuống.
Có bốn sừng, mắt người, tai lợn, không thể sai được!
Chính là Chư Hoài – hung thú ăn thịt người được ghi trong sách cổ ở Nhân Vực!
Hình thể to lớn như vậy, vạn năm? Ba vạn năm?
Cao hơn hai trăm trượng, thân hình to lớn như vậy thật sự không bị bản thân ép sập sao?
Tại lại tồn tại loại quái vật này. . .
Tại sao? con hung thú tàn độc này đáng lẽ phải bị tiên nhân ở Nhân Vực giết chết hết rồi chứ, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Vương Đình Bắc Dã nơi dân cư đông đúc. . .
Thương Tuyết đại nhân, Thương Tuyết đại nhân đâu?
Ông ——
Một đạo sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ cái miệng khổng lồ của con hung thú kia phát ra. Màn sương mù bằng hơi nước vô tận bị thổi bay, mặt đất hiện ra từng đạo vết nứt, nham thạch nóng chảy trào ra từ vết nứt, cái hồ nhỏ ban đầu đã biến mất.
Gầm rú xong, trên trán cự thú Chư Hoài sáng lên hỏa quang, bốn cái sừng khổng lồ lần lượt lóe lên ánh sáng màu cam.
Dường như những mảng mây trên trời cũng bị cháy đỏ.
Lâm Tố Khinh cảm nhận được linh khí xao động, trong chớp mắt, linh khí trong thiên địa dường như chỉ còn lại hỏa khí!
Ánh lửa lóe sáng, hàng chục hỏa cầu đường kính trăm trượng đột nhiên hiện ra đến trước trán cự thú Chư Hoài, hỏa cầu hơi ngừng lại, tức khắc bay về phía Vương Đình.
Rất lâu sau này, Lâm Tố Khinh đều không thể quên cảnh tượng này:
Lửa lớn ngập trời từ không trung giáng xuống, hơn nửa Vương Đình bị hãm trong biển lửa, đám người chưa kịp né tránh đã bị hỏa quang nuốt chửng;
Cự thú cao như núi dậm chân tiến về phía trước, mặt đất dưới chân cự thú bị trấn áp không ngừng rạn nứt, nham thạch nóng chảy từ mặt đất phun trào, dường như muốn nhấn chìm toàn bộ thảo nguyên.
Hỏa diễm đột nhiên hiện ra khiến đại bộ phận người Hùng Bão Tộc vốn đang dại ra vì kinh hách thức tỉnh.
Trước mặt hung thú, đám người như con sâu cái kiến đang thét chói tai kinh hoàng, đám đông đi theo Ngô Vọng ra khỏi Vương trướng dường như sắp sụp đổ.
"Không được lộn xộn!"
Một tiếng gầm giận dữ!
Tiếng rống giận còn mang theo giọng thiếu niên bỗng nhiên truyền khắp Vương Đình!
Khí thức băng lam có thể nhìn thấy bằng mắt thường hội tụ trong không trung, trước chóp mũi cự thú Chư Hoài, một đạo thân ảnh nhỏ bé như hạt gạo giơ tay nâng một tòa băng sơn đã thành hình.
Băng sơn còn đang phóng to!
Trên bầu trời có mười hai ngôi sao sáng lấp lánh, ánh sao vô tận đang điên cuồng bổ sung cho các cạnh sắc bén của tảng băng biến nó thành băng trùy, băng thương!
Đại Tinh Tế, Ngô Vọng!
Lúc này hung thú Chư Hoài hoàn toàn lờ đi 'uy hiếp' trước mặt, thậm chí không thèm nhìn đạo thân ảnh này nửa phần, chỉ là 'chậm rãi' bước.
Tiếng rống của Ngô Vọng một lần nữa hòa cùng ánh sao truyền khắp chu vi trăm dặm:
"Hùng Tam tướng quân! Triển khai phương án thoát hiểm khẩn cấp thứ ba!
Lập tức từ bỏ Vương Đình! Mọi người rời đi ngay lập tức! Ôm theo người già, trẻ em bên cạnh lên! Ta sẽ dẫn nó rời đi!
Thổi kèn! Đốt khói báo động!"
Chữ 'khói' chưa kịp nói xong, băng thương sắc bén kia đã cao lên đến vài chục trượng, từ tay phải Ngô Vọng hung hang đập xuống trán cự thú Chư Hoài.
Nhưng. . .
Cự thú chẳng mảy may phản ứng, nhìn chằm chằm Vương Đình, bước về phía trước, để cho khối băng dài thoải mái đập vào trán.
Dường như coi nó chỉ là một tiếng vang nhỏ.
Băng sơn trực tiếp vỡ tan, đổi lại chỉ là đầu của cự thú khẽ run lên.
Ngô Vọng dường như sớm đoán được như vậy, áo choàng lay động, lại tiếp dẫn tinh quang giáng lâm thêm lần nữa;
Bao da ở thắt lưng bay ra sáu quả cầu thủy tinh, nhanh chóng bay về phía sau hắn, rồi đồng loạt nổ tung, ngưng tụ thành một “bông tuyết hình lục giác” đường kính vài trượng.
Kỳ Tinh Thuật · Cực Hàn Chi Phong!
Quanh thân Ngô Vọng nhanh chóng ngưng tụ thành từng cái băng thương dài hàng trượng, sau đó hoàng loạt tiếng xé gió rít lên, bắn điên cuồng vào mặt hung thú.
Chiếc mũ bằng hàm trên của ấu thú che khuất khuôn mặt Ngô Vọng, không nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế nào.
Thân hình hắn xoay vòng, như một bông tuyết nhỏ đang bay phất phới trước đầu cự thú Chư Hoài.
Lần này, Ngô Vọng áp sát lại gần, lao thẳng tới đồng tử bên phải của hung thú.
Tuyệt đối không thể để nó thả ra hỏa cầu một lần nữa!
"Nhìn thẳng ta!"
Ngô Vọng quát lớn một tiếng, hy vọng dùng cách này thu hút một chút cừu hận của hung thú; nhưng nó vẫn như cũ không có phản ứng, tiếp tục tiến về phía trước như tốc độ ban đầu.
Thậm chí, ngay cả khi băng thương đập vào con mắt dễ bị tổn thương nhất của nó, cũng không thể khiến nhãn cầu giống như mắt người của nó hiện ra chút xíu tơ máu.
Cánh tay Ngô Vọng nổi đầy gân xanh, từng cái lông vũ trong suốt nhanh chóng ngưng tụ sau lưng hắn.
Bổ!
Một đôi quang dực làm bằng băng tinh hiện ra sau lưng Ngô Vọng, băng dực nhanh chóng vỗ, mang theo hắn phóng lên cao.
Chính diện không được, thì từ trên xuống!
Hắn cách hung thú gần nhất, không đứng ra thu hút sự chú ý của nó thì còn ai có thể chống đỡ?
Trong ngoài Vương Đình, đám đông hoảng loạn ban đầu như tìm được chỗ dựa, đánh thức ký ức từ xa xưa của tổ tiên bọn họ khi tìm kiếm địa phương sinh tồn ở Bắc Dã.
Hùng Tam tướng quân trừng mắt nhìn bóng người lao lên trời, gân cổ họng hô to:
"Thiếu chủ ngài đi mau! Đây không phải hung thú vạn năm bình thường!"
Nhưng hắn không tu luyện Kỳ Tinh Thuật nên không thể làm cho Ngô Vọng nghe thấy bằng giọng nói lớn của mình.
Thiếu chủ vừa nãy nói cái gì nhỉ? Bộ phương án thoát hiểm khẩn cấp thứ ba….
"Ai nha!"
Hùng Tam cắn răng dậm chân, quay người bắt đầu không ngừng gầm rống, bầy kỵ lang không ngừng gầm rú theo hắn, phụ cận Vương Đình nhất thời ồn ào tiếng người.
Từng tên nam nữ thân hình cường tráng như tháp sắt đứng lên, đem người bên cạnh mình vác lên vai, chạy băng băng về phía bãi đất trống.
Đám sói khổng lồ sợ đến mức chân mềm nhũn chạy không nổi, lúc này cũng được chủ nhân khiêng lên vai, chạy như bay về hướng nam bắc, tránh về phía tây trước mặt cự thú.
Đám người tế tự. . .
Tế tự. . .
Hùng Tam tướng quân đột ngột quay người, nhìn thấy bóng dáng đám người kia mặc áo choàng dài nằm rải rác.
Bọn họ, đang làm lễ bái cầu nguyện với hung thú.
"Đem bọn họ cũng khiêng đi! Lúc nào rồi còn bái lễ!"
Cùng lúc đó, lửa lớn tràn ngập Vương Đình.
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Trong lửa lớn tràn ngập, Lâm Tố Khinh ném ra từng quả cầu nước, thân hình được linh khí bao bọc, váy dài dán Thần Hành phù chú, đang dốc sức lực cứu người.
Đến nơi nào đó, nàng có chút kinh ngạc dừng lại, nhìn đám người tập hợp ở một chỗ không ngừng lễ bái với hung thú ở phía xa.
Đám người này khoác trường bào tế tự, lúc này, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, khóc nghẹn ngào nhưng trong miệng lại liên tiếp hô "Đây là Tinh Thần ban ân", "Cảm tạ Tinh Thần ban cho".
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Lâm Tố Khinh lại hỏi lần nữa, nhìn đám lão tế tự này có thực lực sánh ngang với các cao thủ Nhân Vực, "Các ngươi gọi này là ban ân ư?
Đây là hung thú!
Đây là hung thú ăn thịt người a!
Các ngươi không phải nên đi hỗ trợ cho thiếu chủ sao? Thiếu chủ dẫn hung thú này rời đi để yểm hộ cho mọi người rút lui, các ngươi, các ngươi ở đây quỳ làm gì? !"
Đám người kia chỉ nằm sấp nơi này quỳ lạy, đối với kêu gọi cùng chất vấn của Lâm Tố Khinh cũng không có đáp lại.
"Ài."
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng than nhẹ,
"Lâm cô nương, đừng trách bọn họ.
Ở Bắc Dã, những hung thú từ trên trời giáng xuống là bân ân từ vị thần sao - Tinh Thần, nhưng đôi lúc, chút bân ân này vượt quá phạm vi thừa nhận của chúng ta. "
Lâm Tố Khinh quay người nhìn qua, đầu tiên nhìn thấy là thiếu nữ đẩy xe lăn, sau đó ánh mắt liền rơi vào bóng dáng già nua gầy yếu được thiếu nữ đẩy xe.
Chiếc xe lăn này rõ ràng là xuất ra từ tay thiếu chủ.
Mà bóng dáng già nua này, Lâm Tố Khinh đã gặp một lần, là tổ mẫu của Ngô Vọng, chủ tế tiền nhiệm của Hùng Bão Tộc.
"Lâm cô nương, " lão chủ tế nhẹ giọng hỏi, "Cô có thể cõng ta đi về phía trước được không?
Tộc nhân ta sẽ không để ta đem bộ xương già này đi mạo hiểm, nhưng bây giờ ta là người duy nhất có thể giúp được tôn tử của ta."
"Ngài. . ."
Giọng nói của Lâm Tố Khinh khẽ run rẩy, ánh mắt có chút né tránh, nhưng rất nhanh có quyết định.
Trên không trung, không khí có loãng hơn một chút.
Ngô Vọng mở ra hai tay, miệng nhanh chóng niệm ra từng đoạn chú ngữ, băng dực phía sau tham lam hấp thụ tinh thần lực.
Một tòa băng sơn ở dưới chân hắn lại hình thành lần nũa, mười hai ngôi sao trên đỉnh đầu dường như chạm tay có thể tới, vòng cung mặt đất bên dưới đang bốc khói đặc cuồn cuộn.
Băng sơn có đường kính năm mươi trượng, cao hơn một trăm trượng.
Ngô Vọng bỗng nhiên cúi đầu phun ra khẩu huyết, trên trán truyền đến cảm giác choáng váng mãnh liệt, đây đã là cực hạn của hắn.
Nhưng không đủ!
Con hung thú này có thể chống đỡ được thân thể to lớn như vậy thì cường độ thân thể của nó tuyệt đối đã đạt đến mức kinh người!
Mỗi lần cự thú giẫm đạp mặt đất thì đám phun ra giống như là nham thạch nóng chảy kia thực chất chính là 'Trường Lực' của hung thú để cường hóa sức chịu đựng của mặt đất, giúp nó không tự chìm xuống lòng đất.
Loại hung thú này, loại hung thú được gọi là bân an của Tinh Thần, đã có quá nhiều truyền thuyết ở Bắc Dã.
Tập kích bộ tộc là thông lệ của chúng nó!
Lần gần đây nhất, chính là ba trăm năm trước, bộ tộc Khoa Phụ nguyên bản là bộ tộc cường thịnh nhất Bắc Dã, bỗng nhiên bị hung thú cấp bậc này tập kích một ngày đêm.
Vương Đình của Khoa Phụ tộc hóa thành biển lửa, bộ tộc lâm vào cảnh điêu đứng chưa gượng dậy được, đến nay thực lực vẫn xếp dưới Hùng Bão Tộc!
Tại sao hung thú này bị dẫn đến đây?
Có phải sự giúp đỡ bí mật của mình cho bộ tộc đã phá vỡ sự cân bằng của Bắc Dã?
Dùng sức lắc đầu, Ngô Vọng đem ý niệm trong đầu này đuổi đi, đột ngột cắn chặt đầu lưỡi, hai mắt lấp đầy tơ máu.
Băng sơn dưới chân lại bắt đầu tăng lên lần nữa.
Hai tay Ngô Vọng đặt trước ngực, nhanh chóng kết ấn, xung quanh băng sơn lại có tầng tầng cuồng phong phụ thuộc.
Cả tòa băng sơn thoạt nhìn giống như một con quay đang cấp tốc xoay tròn.
Băng sơn từ trên cao trực tiếp ném xuống, còn chưa rơi xuống đất sẽ bị tan chảy bởi nhiệt lượng sinh ra từ lực cản ma sát, kết quả chỉ có thể là tắm xông hơi cho hung thú.
Nhưng tổ hợp Phong hệ, Băng hệ của Kỳ Tinh Thuật có thể xảo diệu bảo vệ băng sơn để nó tránh tiếp xúc với nhiệt lượng ma sát, lại có thể điều chỉnh quỹ đạo thích hợp cho băng sơn trong quá trình rơi xuống.
Đây có phải là phương pháp chính xác sử dụng Kỳ Tinh Thuật hay không, Ngô Vọng cũng không dám mạnh miệng nói.
Nhưng đây đã là cực hạn mà Ngô Vọng có thể làm được vào lúc này!
Ngô Vọng thân hình lật lại, băng dực phía sau lưng mở ra, hai tay đặt trên băng sơn.
Sợi dây chuyền đeo trên cổ rơi ra khỏi cổ áo, bay lơ lửng trước mặt Ngô Vọng, khối bảo thạch xanh biếc kia nhẹ nhàng lóe sáng.
Nương, ngươi có sao không?
Tình huống này còn chưa hiện thân, chắc chắn nàng đã gặp phiền toái rồi.
Nhắm mắt lại, Ngô Vọng hít sâu một hơi.
Thành công hay thất bại chỉ ở trong một lần hành động này thôi!
Nhất định phải đủ thời gian cho mọi người sơ tán!
Tiếng vù vù vang lên hai bên tai, tinh quang xung quanh băng sơn tan biến, cuồng phong phần phật, nó đột nhiên rơi xuống!
Mặt đất.
Ánh lửa tràn ngập khắp nơi, bên rìa, đám đông đang chạy trốn một cách trật tự.
Quanh thân Lâm Tố Khinh được một đoàn linh khí bao bọc, cõng lão chủ tế đã già nua đến mức thân thể bắt đầu héo rút, dán sát mặt đất lao nhanh như bay.
Khi vừa cõng lên lão nhân này, đáy lòng Lâm Tố Khinh như thắt lại.
Quá nhẹ.
Thân thể đã khô héo, không còn bao nhiêu sinh cơ.
"Lâm cô nương, để cô nương cuốn vào loại tai hoạ này, là Hùng Bão Tộc chúng ta đã tiếp đãi không chu đáo rồi."
"Thiếu chủ có ân cứu mạng với ta, " Lâm Tố Khinh vội đáp, "Ngài không cần khách khí với ta."
"Ài, " lão nhân ngẩng đầu nhìn cự thú đang tới gần, chậm rãi nói: "Là thực lực Hùng Bão Tộc chúng ta đã phá vỡ thế cân bằng của Bắc Dã. . . Cần phải đi lên phía trước một chút, ở khoảng cách này ta không nắm chắc."
"Ân."
Lâm Tố Khinh đáp lại, nín thở ngưng thần, khí tức quanh thân thay đổi thành hình kiếm, hai lá bùa chú đột nhiên tung bay, dán tại sau lưng nàng, khiến nàng tăng tốc chạy nhanh hơn.
Tiếng thở dài của lão nhân có vẻ đã vô cùng cố sức:
"Lâm cô nương, giúp ta chuyển lời với Phách Nhi, hắn không làm gì sai cả, nhờ những ý tưởng tuyệt vời của hắn mà bộ tộc đã còn cảnh có người chết đói.
Cũng đừng trách các tế tự trong tộc chỉ biết cầu nguyện, bọn họ đều đã cầu nguyện với Tinh Thần đại nhân cả một đời rồi.
Khi ý chí của Tinh Thần đại nhân hóa thành cự thú giáng lâm thì có mấy ai có thể nghĩ đến kỳ thực còn có thể phản kháng.
Lão bà bà ta đã sống hơn sáu trăm tuổi, vốn đã hiểu hết mọi chuyện nhưng cũng lo lắng không biết sau khi chết có bị Tinh Thần đại nhân trừng phạt hay không, huống chi là bọn họ."
"Tiền bối, chúng ta có thể làm cái gì?"
Lâm Tố Khinh run giọng hỏi, cách cự thú càng gần thì đạo tâm của nàng càng chấn động rõ ràng.
Lão nhân ôn hòa nói: "Ngươi nhìn lên bầu trời."
Lâm Tố Khinh theo lời ngẩng đầu lên, tòa băng sơn kia được bao bọc trong tầng tầng 'Cánh hoa' lửa, đang rơi xuống cực nhanh!
Ánh sáng của băng và lửa hoà lẫn với nhau, gió táp tạo thành những vết màu xanh giữa thiên địa.
Đôi mắt vẩn đục của lão nhân lộ ra một chút vui mừng:
"Hắn lúc nào cũng có đủ loại ý tưởng khó tin, lợi dụng Kỳ Tinh Thuật như thế, nhiều năm ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy.
Bắc Dã thật sự là quá chật hẹp đối với hắn.
Lâm cô nương, đưa ta đến đây là được, nơi này đã có thể rồi."
Lâm Tố Khinh nhanh chóng dừng, nửa quỳ xuống để hai chân tổ mẫu Ngô Vọng chạm đất một cách thuận lợi.
Vị lão nhân này quấn khăn quàng cổ bằng đay thô, mặc áo bào rộng rãi, có chút cố sức đi về phía trước hai bước, tay trái yếu ớt nắm lại, một cây mộc trượng dài đột nhiên ngưng tụ thành, được lão nhân cầm bằng hai tay chống đỡ thân thể.
Sau đó, cổ tay áo bào rớt xuống, lão nhân quỳ xuống, cúi đầu thật sau lạy tạ cự thú.
Lâm Tố Khinh nghe thấy lời thì thầm của lão nhân. . .
"Ta một đời đều thờ phụng Tinh Thần, ca ngợi Tinh Thần, nhìn lên Tinh Thần, lẽ ra phải cảm tạ Tinh Thần ban ân.
Nhưng, ai mà không muốn bảo vệ người nhà của mình.
Tinh Thần Chi Quang a, xin hãy bao bọc ta;
Thiên địa xin hãy bình yên trở lại.
Các vị Cổ Thần yên lặng trên Tinh Không, sinh linh nhỏ bé khẩn cầu ngài một chút bảo hộ, hào quang nhật nguyệt chỉ là mặt nạ hư vô, chỉ có Tinh Thần mãi mãi vĩnh hằng.
Chúng tinh!"
Giọng nói của lão nhân đột nhiên cất cao lên, thân hình đã héo rút ngẩng đầu mà đứng, chống trượng dài, từng bước một đi về phía trước!
Bầu trời rực lửa ban đầu đã bị ánh sao thay thế, hai cái tinh hà xen kẽ thả ra vô số vì sao.
Mặt đất chấn động, thảo nguyên rộng lớn nhấp nhô như biển động, trên mặt đất hiện ra tầng tầng gợn sóng.
Lâm Tố Khinh nhìn thấy. . .
Ánh sáng lộng lẫy, lấp lánh quanh thân lão nhân chính là thần niệm tối thượng!
Uy áp mãnh liệt quanh thân lão nhân khuếch tán ra, thậm chí còn bao phủ cả thân thể của hung thú!
Lão nhân nâng mộc trượng trong tay lên, lúc này thiên địa dường như tĩnh lặng, sao sáng vô biên hội tụ ở đầu mộc trượng lao về phía mặt đất.
Khi!
Trong tiếng vang thanh thúy, mộc trượng cắm xuống mặt đất, như không có việc gì xảy ra.
Nhưng nơi ở xa!
Nhìn đằng xa!
Thân thể cự thú đang 'chậm rãi' đi về phía trước đột nhiên dừng lại, ánh sáng lóe lên trên trán của nó cũng đột nhiên tiêu tán, nham thạch nóng chảy dưới chân cự thú cũng ngừng trào ra, mặt đất xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Cuồng phong thổi quét trên không trung, gió táp cuốn đi sóng nhiệt trên trời, tòa băng sơn lao vùn vụt như thương thần, mãnh liệt hạ xuống.
Đại Kỳ Tinh Thuật · Băng Thần Trụy Lạc!
Đôi mắt giống như con người của cự thú Chư Hoài lần đầu tiên chớp động, đồng tử hướng lên, nhìn chằm chằm vào băng lam đang phóng to nhanh chóng!
Tiếng gầm rú, vang vọng khắp vòm trời.
. . .
"Lâm cô nương."
Lão nhân nhìn mặt đất đang tan rã đằng xa, cự thú bị lún xuống, nhìn băng sơn cứng rắn đập mạnh vào cổ cự thú, và thân ảnh thiếu niên bình an lướt qua không trung, an nhiên mỉm cười.
Thần quang quanh thân lão nhân tiêu tán, ánh sáng trong mắt chậm rãi biến mất, bầu trời cũng không còn bóng dáng các vì sao.
"Nhân Vực, không có thần đi."
"Ân."
"Thật là cái. . . nơi tốt a. . ."
Lão nhân lẩm bẩm, thân thể thấp bé chống mộc trượng chậm rãi ngồi xuống, đầu tóc già nua cũng chậm rãi rủ xuống.
"Ài. . . Tinh thần đại nhân vĩ đại mà cao thượng, người hầu nhỏ bé khẩn cầu ngài tha thứ. . ."