Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các tế tự lợi dụng sức gió điều khiển gió băng và sấm sét. Các tráng sĩ thì múa may lưỡi đao sắc, phi như bay trên thảo nguyên rộng rãi.

Hung thú nổi điên lên, dường như muốn phá tan mảnh mặt đất này. Phần sống lưng gần như bị cắt đứt của nó trào ra huyết dịch giống như nham thạch nóng chảy. Tòa băng sơn nhanh chóng bị vỡ vụn, hòa tan. Thân thể cao lớn của cự thú đang không ngừng chui ra khỏi mặt đất.

Hai bên cự thú, hành loạt sàng nỏ cắm vào trong mặt đất, mỗi cái được mấy chục tráng hán giữ chặt, lại có hai hàng người thân hình cao lớn phụ trách kéo tay trục quay của tời bắn nỏ.

Vài tên tế tự ở bên cạnh niệm thần chú cực nhanh để phủ lên một tầng kim loại bóng láng trên mũi tên gỗ thô chắc.

Nhìn ra xa, hàng loạt cảnh tượng tương tự như vậy ở trên thảo nguyên thành một đội ngũ xếp hàng thật dài . . .

Giọng nói vô cảm của Ngô Vọng thỉnh thoảng vang lên chỉ đạo mọi người giúp lực lượng chiến đấu của các bên được đưa vào trong chiến đấu một cách chính xác.

Hôm nay đã không phải hôm qua.

Bốn cái sừng của cự thú bò vừa thò ra mặt đất chúng đã không thể chờ đợi được lóe ra ánh sáng màu vỏ quýt. Từng quả cầu lửa đường kính trăm trượng nhanh chóng ngưng tụ.

Tiếng cầu nguyện vang lên khắp nơi, một màn gió che phủ trên đỉnh đầu cự thú, đem đám quả cầu lửa kia trực tiếp bay lên trời, nổ thành từng mảng pháo hoa rồi trong nháy mắt lại tiêu tán.

Lửa không có có nguồn gốc sợ nhất gió táp.

Ngay khi phần thân trên của cự thú giãy giụa thoát ra khỏi mặt đất, thì hai bên vang lên tiếng rít chói tai. Một dãy 'đinh gỗ' dài hai trượng từ hai bên xung quanh bay vụt đến, cắm vào trong làn da cứng rắn của cự thú, bắn ra từng luồng máu tươi tung tóe.

Đám người Hùng Bão Tộc bên cạnh sàng nỏ phấn khởi không ngừng gào thét, lại bị một câu "sắp đặt mũi tên" của Ngô Vọng trấn áp xuống, nhanh chóng bận rộn. . .

Cự thú, ngã xuống.

Mang theo tâm tình không cam lòng sâu sắc với phẫn nộ vô tận, cự thú ngã xuống trong ánh chiều tà hoàng hôn, cặp mắt cắm đầy trường mâu đã không cách nào khép lại.

Đám con sâu cái kiến này, bọn họ không có hung thú phẩm hạnh gì cả!

Vây công thì vây công, quần chiến thì quần chiến đi, còn nhất định phải chém lưng và đuôi nó làm gì!

Chém bao nhiêu mà chẳng được thế mà lại còn lớn tiếng ồn ào cùng người khác so sánh tiến độ chém giết bao nhiêu . . .

Toàn bộ quá trình vây giết, điểm nổi bật là 'sát thương không cao nhưng vũ nhục cực độ' .

Phương thức tử vong của cự thú này về cơ bản được coi là do các mao mạch ở một khu vực rộng lớn của cơ thể bị vỡ ra lặp đi lặp lại dẫn đến mất máu mà chết.

Vốn không nên có bất kỳ cảm xúc và suy nghĩ nào【 cự thú chúc phúc 】, cuối cùng dời mắt khỏi Vương Đình, nhìn chằm chằm vào hai thủ lĩnh gia tộc tích cực nhất, nhất định phải đạp chết hai tên hỗn đản ồn ào lảm nhảm không ngừng này.

" Hùng Phách con ta một người đã có thể trấn áp con thú này!"

"Ha ha ha! Hình Thiên con ta có tư thế của Thiên Đế!"

Ngô Vọng: . . .

Vẫn là quý trọng ngày tháng lệnh lang có đầu đi.

Khi cự thú gục xuống trong vũng máu, từng đợt cảm giác mệt mỏi kéo tới. Gần như toàn bộ quá trình Ngô Vọng đều thi triển Kỳ Tinh Thuật, bây giờ cũng có chút chống đỡ không nổi.

Cúi đầu liếc nhìn đám cường giả bảy đại tộc kia reo hò nhảy cẫng lên, Ngô Vọng tỉ mỉ quan sát trạng thái của cự thú, sau khi xác định là chết hẳn, mới quay người rời khỏi.

Thu thập tàn cục,sắp xếp chiến lợi phẩm, giao cho phụ thân bọn họ là được.

Ngô Vọng trực tiếp đáp xuống Vương Đình đã bị phá hủy hơn nửa ngày hôm qua, trở về lều lớn của mình, mang theo một cái ghế tựa da thú, lẳng lặng mà nằm xuống, nhìn chằm chằm những vì sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, nặng nề ngáp một cái.

Nơi này trái lại mười mấy năm qua mới có yên tĩnh hiếm thấy.

Lập tức có hai đội kỵ sĩ cưỡi sói khổng lồ vội vàng đến, làm thành bức tường người ở mươi trượng bên ngoài che chở thiếu chủ nhà mình.

'Vẫn chưa thể nghỉ ngơi, còn có chuyện quan trọng.'

Tay phải Ngô Vọng duỗi vào trong ngực, cầm vòng cổ mẫu thân đã đưa, trong lòng gọi vài tiếng, sau khi được mẫu thân đáp lại, lại cẩn thận dặn dò mẫu thân vài câu.

Đỉnh Tuyết Sơn, trong hình chiếu bên trong điện thờ Tinh Thần.

Thương Tuyết vốn đang yên lặng đứng bỗng nhiên mở mắt, nâng lên trượng gỗ trong tay, lại hạ xuống. Mười hai cái cột đá trong Thần điện phát ra hào quang mãnh liệt, từng cái xiềng xích màu vàng đột nhiên ngưng tụ.

Sáu bóng người vốn đã mờ nhạt lại lần nữa ngưng tụ, giống như bị Thương Tuyết cưỡng chế kéo trở lại.

Sáu vị Nhật Tế đột nhiên có chút khẩn trương, mỗi người lui về phía sau vài bước.

Một vị Nhật Tế nói: "Thương Tuyết đại nhân, Tinh Thần chúc phúc đã kết thúc. Hùng Bão Tộc không phải chịu đựng tai họa mà ngược lại còn được rất nhiều chỗ tốt, uy vọng tăng lên cực lớn. . ."

"Ta thật sự không phải muốn khó xử các vị, chỉ có chuyện muốn cùng mọi người bàn bạc một chút."

Nụ cười của Thương Tuyết càng ôn nhu, sáu vị Nhật Tế khác lại theo bản năng lùi thêm hai bước.

. . .

"Thiếu chủ, thiếu chủ? Nếu như ta không tỉnh lại thì ta không khách khí nha ~ "

"Hử?"

Ngô Vọng mơ mơ màng màng mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là tóc dài tung bay, ngửi được hương thơm quen thuộc và hương rượu nhàn nhạt, quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ ửng của Lâm Tố Khinh.

"Muốn làm cái gì?"

"Thì tùy tiện xem một chút ~ "

Lâm Tố Khinh nở nụ cười thành tiếng hi hi, lại nghĩ tới cái gì, vội nói:

"Bên kia xảy ra chuyện, thủ lĩnh nói muốn ngài nhanh qua xem."

Ngô Vọng lập tức xoay người nhảy dựng lên, nhìn thấy một vòng lại một vòng thị vệ vây quanh.

Bọn họ đã được thay thế bằng những gương mặt hắn quen thuộc.

Lúc này trời đã về đêm, nhìn cách các ngôi sao phân bố chắc hẳn là sau nửa đêm, khắp nơi Vương Đình đã khôi phục một chút náo nhiệt. Những khu vực ban đầu bị ngọn lửa thiêu rụi đã có một số lều mới đã được dựng lên.

Bốn phía xung quanh thảo nguyên đều có ánh sáng bó đuốc, đông đảo tộc nhân gấp rút tiếp viện Vương Đình đang hạ trại nghỉ ngơi, ngày mai sẽ lên đường trở về.

Xa giá sương lang của Ngô Vọng đã ở bên cạnh không xa chờ đợi, bên cạnh có thị vệ nâng đến áo choàng da thú mới tinh, bưng tới nước suối trong vắt.

Lâm Tố Khinh sải bước từng bước nhỏ chạy tới, nàng hơi chút say rượu, động tác cũng có chút táo bạo, lập tức ngồi đối diện Ngô Vọng, hai chân trùng xuống dưới váy, một tay chống cằm sạch sẽ, cười tủm tỉm nhìn Ngô Vọng.

Ngô Vọng: . . .

Chung quy cảm giác, bà cô này đêm nay có mưu đồ quấy rối hắn.

Xa giá di chuyển về phía trước hơi gập ghềnh, có chút nghiêng ngả, Lâm Tố Khinh theo đó đong đưa lắc đến lắc đi, dáng vẻ nữ tử nhỏ nhắn mềm mại thật xinh đẹp.

"Thiếu chủ thật là đẹp mắt. . . Hi hi."

Ngô Vọng khóe miệng khẽ run rẩy, quay đầu hỏi: "Nàng uống bao nhiêu?"

Có thị vệ cưỡi sói khổng lồ ở bên cạnh bẩm báo: "Lâm đại nhân dường như chỉ uống hai chén."

Hai chén có thể say thành thế này? Quên đi, không quan tâm đến nàng.

"Thủ lĩnh các tộc đến viện trợ đã đi chưa?"

"Thưa thiếu chủ, bọn họ đã về rồi. Thủ lĩnh đã phái người đem cự nỏ và mũi tên hứa hẹn cho bọn họ cùng vận chuyển đi theo.

Thiếu chủ Đại Lãng Tộc còn mời ngài qua bên kia uống rượu. . ."

Thị vệ vội đem sự tình sau khi Ngô Vọng nghỉ ngơi đơn giản bẩm báo.

Ngày mai an táng người trong tộc tử nạn, giết được hung thú to lớn như thế, Hùng Bão Tộc cũng sẽ cử hành lễ mừng sau đó.

Thị vệ lại nói:

"Thương Tuyết đại nhân trước đó phái Tuyết Ưng tới, đem một phong thư giao cho thủ lĩnh. Thủ lĩnh sau khi xem xong để chúng ta bẩm báo thiếu chủ rằng mọi chuyện bên phía Tuyết Sơn bên kia toàn bộ đều đã an bài thỏa đáng, để thiếu chủ không cần lo lắng."

Ngô Vọng nghe vậy nhíu mày.

Mẫu thân là 'dùng pháp lực thuyết phục' sáu tên Nhật Tế kia? Hay là dùng biện pháp ôn hoà nhã nhặn tiến hành trao đổi?

Mẫu thân ôn nhu như vậy, chắc hẳn là cái sau.

Thương Tuyết đại nhân xinh đẹp sao có thể dùng phương pháp bạo lực được? Mà có dùng thì bất quá chỉ là muốn bảo vệ tốt tộc nhân và Bắc Dã mà thôi.

Ngô Vọng hỏi: "Bây giờ nóng lòng kêu ta tới như vậy, là xảy ra chuyện gì?"

Thị vệ đáp: "Thi thể đầu hung thú kia xuất hiện một chút biến hóa. Thuộc hạ không thể giải thích rõ ràng, ngài đi xem thử sẽ biết."

Thi thể xuất hiện biến hóa?

Không lẽ còn có thể biến thành cái cương thi hung thú, đứng lên lại nhảy nhót?

Sương lang xa giá mang theo đại đội kỵ sĩ cưỡi sói khổng lồ nhanh chóng chạy tới chỗ thi thể hung thú. Tới gần hơn một chút, Ngô Vọng đã đứng bật dậy, nhíu mày nhìn về phía trước.

Chỗ nào còn có thi thể gì?

Một tòa đồi núi hơi nhô lên dưới bầu trời sao, trên đó xanh um tươi tốt, mọc đầy bụi cây, khắp nơi tràn đầy sức sống.

Vũng máu của hung thú trên mặt đất đã biến mất, thay vào đó là một suối nước trong vắt và hai dòng nước nhỏ.

Có sương lang đang uống nước bên dòng suối, còn có không ít tộc nhân chém những bụi cây để nghiên cứu đồ vật này là thật hay giả.

Ngô Vọng bỗng nhiên nghĩ tới lời đồn ở Bắc Dã.

【 Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, sau khi chết thân hình hóa thành núi cao, trượng gỗ trong tay hóa thành Đặng Lâm - khu rừng trong thần thoại và truyền thuyết "Sơn Hải kinh". 】

Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn vượt qua nhận thức của hắn.

"Phách nhi đã đến ư!"

Giọng nói lớn của Hùng Hãn vang lên từ phía trước, Ngô Vọng từ xa giá xoay người nhảy xuống, tiến đến ngọn đồi được thị vệ bao vây.

Ở đó, mấy trăm tộc nhân cao lớn mạnh mẽ cởi trần, đã đào một cái động lớn trên ngọn đồi .

"Phách nhi, mau đến xem! Con hung thú này để lại cái gì!"

Ngô Vọng có chút khó hiểu, lập tức nhảy đến mép động lớn, cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt đột nhiên khá phấn khích.

Dưới đáy động lớn lại có một đoạn cột đá bảy màu sặc sỡ.

Đường kính cột đá ước chừng khoảng ba trượng, trước sau hai đầu đều bị vùi lấp trong bùn đất.

Nếu so sánh vị trí của ngọn đồi này và độ sâu của động lớn lúc này đối chiếu với thân thể cự thú Chư Hoài trước đó, thì cột đá này chắc hẳn nằm ở chính giữa xương sống của cự thú.

"Đây là. . ."

Một tia chớp nhỏ lóe lên trong đầu Ngô Vọng, trong lòng hiện ra toàn bộ quá trình Tinh Thần chúc phúc mà mẫu thân tiết lộ cho mình .

Là sợi tóc Tinh Thần!

"Đây là quặng kim loại sao, " Hùng Hãn đè thấp giọng, trầm giọng nói, "một trong mấy loại khoáng thạch quý giá nhất ở Bắc Dã. Hiện tại chỉ đào ra một khối này đã có thể đổi được lương thực cho bộ tộc chúng ta tiêu thụ nguyên một năm!"

"Phách nhi!"

Hùng Hãn nâng lên một quyền, lại nhẹ nhàng rơi vào đầu vai Ngô Vọng, "Thật sự có ngươi! Bộ tộc khác chưa bao giờ dám đi giết chết hung thú chúc phúc, không nghĩ tới sau khi giết chết sẽ có đồ vật này!"

A này?

Lời mình lừa gạt tế tự trong tộc chẳng lẽ là sự thật? !

Ngô Vọng theo bản năng nói: "Phụ thân, phong tỏa tin tức!"

"Ngươi yên tâm, chuyện này tiết lộ ra ngoài rất có thể gặp rắc rối. Cha ngươi còn không đến mức ngốc như vậy, tin tức sớm đã phong tỏa."

"Không đúng!"

Ngô Vọng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời sao, lại cúi đầu nhìn về mỏ quặng bảy màu sặc sỡ phía dưới kia.

Một bộ tộc thống trị sẽ chỉ mang đến những thảm họa, cùng nhau giàu có mới là con đường phát triển của Bắc Dã!

Địa vực Bắc Dã rộng lớn vẫn còn tiềm lực cực lớn, dựa theo tốc độ sinh sản hiện tại của các tộc thì dù qua vài ngàn năm đều sẽ không chật chội.

Ngô Vọng khóe miệng điên cuồng nhếch lên, đáy mắt phản chiếu ánh sao lộng lẫy.

Tính! Nhanh tính! Tinh Thần có bao nhiêu sợi tóc!

Đây là nền tảng cho sự phát triển trong tương lai của Nhân Tộc Bắc Dã sau này!

Đây là sự đảm bảo cho sự phát triển nhanh chóng trong tương lai của Bắc Dã!

Chỉ cần lần mò ra quy luật của cơ chế 'Chúc phúc' , thiết lập một bộ cơ chế bao vây săn bắn hữu hiệu, để trời giáng hung thú biến thành tài nguyên có thể khống chế .

Phát đạt!

Ách, cũng có tai hoạ ngầm.

Ngộ nhỡ ngày nào đó Tinh Thần tỉnh dậy, ở trong hư không cô độc mở đôi mắt sâu thẳm như những chùm sao, và đưa tay lên chạm vào đỉnh đầu có chút se lạnh của mình. . .

Nữ thần lớn như vậy mà lại bị hói.

Xem ra, phải ở Bắc Dã lưu truyền một chút ám chỉ【 ngươi bị hói thì càng trở nên mạnh mẽ 】để đề phòng vạn nhất.

Như vậy làm thế nào để vừa lập kế hoạch hiệu quả vừa thu được Tinh Thần đại nhân chúc phúc mà dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hướng đến tộc nhân bình thường?

Ngô Vọng đứng ở đó suy xét một lúc.

Hùng Hãn lẩm bẩm nói: "Làm sao vậy, có cái gì không đúng?"

"Phụ thân, trước tiên phong tỏa tin tức, con có mấy vấn đề chưa rõ."

Ngô Vọng lắc đầu, dặn dò nói: "Tốt nhất trước tiên chôn giấu nơi này, phái lực lượng hùng hậu canh gác, quặng kim loại sao cũng đừng khai thác."

"Ngươi đầu óc giống mẹ ngươi, so với cha tốt hơn."

Hùng Hãn nói: "Trong tộc hiện tại cũng không thiếu cái gì, không vội bán quặng mỏ, hơn nữa việc quặng mỏ này nếu bị người bên ngoài Bắc Dã để ý, cũng sẽ có chút phiền toái.

Không nghĩ tới, Tinh Thần chúc phúc còn thật sự là chúc phúc!"

Ngô Vọng hơi gật đầu, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.

Tinh Thần chúc phúc nếu thật sự là chúc phúc, thật sự là cho bộ tộc mạnh nhất trong vòng trăm năm tiến thêm một bước phát triển tài nguyên, vậy ba điều ràng buộc mẫu thân nói thì sao?

Chẳng lẽ, những ràng buộc này không phải là khống chế mà ý nghĩa thực sự là thử thách?

Vậy tộc nhân chết đi thì tính sao?

Ý nghĩa hy sinh của bọn họ là cái gì?

Hình ảnh máu tươi chảy xuôi trên mặt đất trước đó chuyển thành dòng nước chảy tưới đều vạn vật như muốn thể hiện sự vĩ đại và khoan dung của Tinh Thần.

Ngô Vọng đột nhiên có một sự chán ghét đối với Tinh Thần, một sự chán ghét từ tận đáy lòng, nhưng lại không thể nói rõ nguồn gốc của sự chán ghét.

"Phụ thân, ta đi về trước."

"Hảo hảo nghỉ ngơi, đừng nghĩ quá nhiều, " Hùng Phách vỗ vỗ bả vai nhi tử mình, "Trời sập xuống còn có cha mẹ giúp ngươi gánh vác.

Ngươi nên học hỏi Hình Thiên ca ca nhà bên cạnh nhiều hơn đi, không có việc gì đã cười, đứa nhỏ kia thật cởi mở."

Ngô Vọng giả bộ cười khó coi.

Kiếp trước 【 con nhà người ta 】 là mỗi vị học giỏi Toán Lý Hoá, kiếp này 【 con nhà người ta 】 là chiến thần Hình Thiên, đây có thể coi là một loại tiến bộ đi.

Dù sao hắn quả thật không có tiềm năng nhảy nhót mà không có đầu.

Lúc Ngô Vọng trở về xa giá, Lâm Tố Khinh đã cuộn mình trên chỗ ngồi ngủ say, trong miệng còn lẩm bẩm 'Thiếu chủ càng ngày càng đáng yêu' lời nói vô lương tâm.

Hắn rõ ràng là càng lớn lên càng đẹp trai!

Ngô Vọng ngồi lại chỗ của mình, suy xét sự tình có quan hệ tới quặng kim loại sao.

Có thể do vẫn luôn nhìn chăm chú Lâm Tố Khinh, cũng có thể do hương khí có chút làm người khô nóng, ngộp thở trên người nàng hoặc là trước đó ngủ quá lâu thân thể tinh lực dồi dào. . .

Ngô Vọng rất nhanh thay đổi tư thế, lấy một cái tấm thảm che eo dưới.

Chậc, mình kiếp này cũng bước vào tuổi dậy thì.

Nhưng có tác dụng gì chứ, lại không thể đụng vào.

'Nếu loại hung thú này ở xuất hiện Nhân Vực , các vị tiên nhân quy ẩn đều sẽ đứng ra!'

Câu nói của bà cô này vẫn còn quanh quẩn bên tai, Ngô Vọng híp mắt cười, đáy lòng hiện ra hết kế hoạch này lại đến kế hoạch khác.

Nhân Vực a, rất muốn đi dạo chơi.

Không chỉ đi để tìm biện pháp chữa khỏi căn bệnh kỳ quái, cũng không phải thỏa mãn mong muốn thưởng thức dáng người uyển chuyển của các vị tiên nữ .

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ.

Công pháp trúc cơ Thiên Nạp Quyết chỉ có thể tu hành đến Tụ Khí Cảnh, muốn tu hành tiến thêm một bước nhất định phải xác định công pháp tu hành sau này tránh cho tu luyện nửa đường lại thay đổi công pháp thì tương đối hao tổn nguyên khí.

Kỳ Tinh Thuật có mạnh đến đâu thì suy cho cùng nó cũng là một sức mạnh vay mượn đến. Phương pháp rèn luyện thân thể của Bắc Dã thì không có hệ thống định hình, vừa có hạn chế khá lớn, lại vừa không tăng tuổi thọ.

Vậy thì quyết định số lượng năm năm đi.

Lấy tóc Tinh Thần đại nhân thề, trong vòng năm năm hắn nhất định phải lên đường đi Nhân Vực!

. . .

Thế là, bốn năm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK