'Ta là một tử sĩ, tử sĩ Đăng Tiên Cảnh.'
Cam Phiền cho rằng bản thân đã chết từ năm sáu tuổi ở nơi hoang dã kia, trở thành thức ăn của dã thú lang thang, thành cô hồn dã quỷ.
Chính sư phụ đã cho mình một con đường sống, cho người nhà mình một con đường sống, lại cho hắn cơ hội tu tiên có thể sống lâu thêm mấy trăm năm.
Hiện tại, là nhiệm vụ cuối cùng mà hắn phải chấp hành. Sau khi làm xong việc này, hắn có thể mai danh ẩn tích, không lại quay lại Nhân vực, tìm một nơi để dùng hết phần đời còn lại lĩnh hội cảnh giới Tiên nhân.
Nhưng nhiệm vụ lần này cũng không phải là giết người mà là…
"Cam Phiền, qua tầng kết giới này chính là Nữ Nhi Quốc. Tất cả những người sống trong đó đều là nữ tử, chỉ có một, hai người có thực lực ở trên Đăng Tiên Cảnh mà thôi."
Sư phụ mặc áo choàng truyền âm dặn dò:
"Nhiệm vụ lần này của ngươi chính là tiến vào Nữ Nhi quốc ẩn núp. Mấy ngày sau, Quý Mặc thiếu chủ của Quý gia Nhân vực sẽ đến Nữ Nhi quốc, ngươi cứ làm như thế này, như này. . ."
Làm bại hoại thanh danh ấu tử của Quý gia?
Tại sao không trực tiếp một kiếm giết hắn?
Mặc dù Nguyên Anh cảnh không tính là yếu trong đám tu sĩ chưa thành Tiên, thế nhưng hắn có thể giết chết Quý Mặc một cách dễ dàng.
Nhưng đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, Cam Phiền cũng không hỏi tại sao mà cúi đầu đáp ứng.
Cam Phiền không biết sư phụ đang làm việc cho ai, nhưng y thay sư phụ bôn ba nhiều năm như vậy, Cam Phiền mơ hồ cảm giác được, mình đang bán mạng cho một đại gia tộc.
Một tu sĩ có bản lĩnh nhưng thần hồn lại gông cùm tầng tầng lớp lớp như vậy, dù tu luyện cao đến đâu cũng chỉ là 'Tử sĩ' do một gia tộc lớn nuôi dưỡng.
Vốn dĩ, kế hoạch tiến hành hết sức thuận lợi.
Vào cái đêm khi Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam đến Nữ Nhi quốc, Cam Phiền trà trộn vào phủ Quốc sư, vốn dĩ thật thận trọng, sợ bị vị Quốc sư kia một bàn tay vỗ chết nhưng sau khi lẫn vào yến hội đột nhiên phát hiện…
Mặc dù vị Quốc sư này thần niệm tuy mạnh, nhưng nếu y muốn giết nàng ta thì không cần đến chiêu thứ mười ba.
'Lại là một con côn trùng đáng thương.'
Chỉ biếtf cầu xin Thần Linh để có được sức mạnh thần niệm lực lại không biết làm thế nào để bản thân tu luyện, đắc đạo trường sinh.
Cam Phiền sử dụng Mê Hồn đan mang theo bên mình và một chút khẩu kỹ bắt chước giọng nói nữ tử dẫn Quý Mặc ra khỏi phủ Quốc sư, thừa dịp thời khắc thần hồn đối phương mông lung, trực tiếp đánh cho bất tỉnh vác đi, phong bế Nguyên Anh của hắn.
Việc tiếp theo, hơi ngoài Cam Phiền dự liệu.
Sư phụ đã lên kế hoạch rất chi tiết, điều này khiến Cam Phiền - người đã từ nhỏ đã tu hành, tu luyện, rèn giũa thuật pháp, bôn ba bán mạng, có chút không thích ứng.
【 Trong thời gian ngắn cùng nhiều nữ tử Nữ Nhi quốc cùng chung đêm xuân. 】
Những nữ tử này đều là người phàm tục còn mình là thân thể Bán Tiên lại. . .
Quên đi, làm một tử sĩ, không có quyền lựa chọn nhiệm vụ cho mình, để hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ, hắn đã phải chủ động làm ô nhiễm thân thể bánTiên của mình.
Tạm biệt, thân thể tiên khu thuần dương!
Hắn âm thầm mò vào nhà của nữ tử đầu tiên, đối phương không những không cự tuyệt, ngược lại rất chủ động.
Khi bước ra ngoài hắn chợt thấy thần thanh khí sảng, chân bước như gió, cả người như tái sinh rạng ngời phơi phới, mở ra cánh cửa một thế giới mới.
Thế là, nhà thứ hai, nhà thứ ba…
Hắn như một tướng quân, hăng hái, chỉ kiếm, vẩy mực múa bút, tung hoành ngang dọc, giở lại bài cũ, bỗng gác giáo chờ chiến, anh hùng đã trở lại, trận địa sẵn sàng nghênh địch, luôn luôn sẵn sàng, nguyên khí đại thương; lại đột nhiên nghe được âm thanh tiếng mõ, giống như chán ghét thế gian phân tranh, gươm già không sáng, sức lực không đủ, phóng ngựa về quê, trồng đậu ở Nam Sơn, thản nhiên làm bạn với mặt trời lặn nơi núi xa.
Cam Phiền, người chưa từng sợ hãi, không hiểu sợ hãi là gì, đêm hôm đó. . . chân mềm nhũn.
Hắn cắn răng kiên trì, dịch dung trang điểm thay đổi thành gương mặt nữ tử, lúc Quý Mặc bị Quốc sư Nữ Nhi quốc trách mắng, trong đám người phát ra tiếng nói lanh lảnh chói tai, hô một câu:
"Đánh chết hắn!"
Người dân Nữ Nhi Quốc quần tình xúc động, đem Quý Mặc treo ngược trên đầu tường.
Mọi thứ đều hoàn hảo như vậy.
Mà lúc Cam Phiền cũng khôi phục tinh thần, hoàn thành bước cuối cùng của kế hoạch - đem hình ảnh Quý Mặc bị treo trên tường thành, toàn thân phủ đầy rau quả, dùng pháp bảo ghi chép lại, cũng đem pháp bảo đặt ở vị trí đặc biệt nơi biên cảnh.
Cam Phiền đã làm được và hoàn thành xuất sắc bước cuối cùng của nhiệm vụ.
Không nhận được chỉ lệnh cho bước tiếp theo, lúc từ trong mây lần nữa nhìn thấy Quốc đô Nữ Nhi quốc, một ngọn lửa bùng lên trong mắt hắn, đạo tâm có chút xíu dị dạng.
Tại sao hắn không thể thay đổi cách sống của mình?
Chính lúc này!
Chính thời điểm này! Đột nhiên xuất hiện một tên Thần Sứ Bắc Dã!
Dăm ba câu đã cứu Quý Mặc, thậm chí còn phá vỡ hoàn toàn kế hoạch do sư phụ sắp đặt, lại được Nữ Nhi quốc coi như là thượng khách, cùng Thánh nữ đương thời của Thiên Diễn Huyền Nữ Tông kia mắt đi mày lại!
Đây là quốc gia của hắn, là thiên đường tương lai của hắn!
Lý trí Cam Phiền nói cho hắn biết, không thể đi động tới tên Thần Sứ Bắc Dã này nếu không muốn gây thêm rắc rối.
Bắc Dã là thế lực Nhân tộc cường thịnh nhất bên ngoài Nhân vực, tại Nhân vực cũng rất có danh tiếng, nơi đó có Kỳ Tinh Thuật, mà Đại Nguyệt Tế Kỳ Tinh Thuật thường được cho rằng có được chiến lực Tiên Nhân Cảnh.
Hắn ẩn mình trên mây, muốn yên lặng chờ đợi những người này rời khỏi Nữ Nhi Quốc nhưng…
Trong lòng hắn lúc nào cũng có cỗ lửa giận vô cớ, vừa nghĩ tới cái tên Thần Sứ kia ngồi ở bên trên xa giá lộng lẫy hưởng thụ sự chào đón của mọi người, cả quốc gia này giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, đặc biệt nở dành riêng cho tên Thần Sứ này!
'Giết hắn, giá họa cho Quý Mặc.'
'Giết hắn, giá họa cho Quý Mặc!'
Chẳng phải là mình có thể hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ mà sư phụ giao cho sao?
Chủ nhân đứng sau sư phụ có lẽ e ngại thế lực đằng sau Quý Mặc nhưng Bắc Dã là những kẻ ngu ngốc, đầu óc đơn giản, nói không chừng có thể làm trọng thương Quý gia.
Mà hắn lại có thể dựa vào công lao lớn này có thể tại Nữ Nhi quốc tiêu dao sống qua ngày, trở thành nam nhân duy nhất ở Nữ Nhi quốc, hưởng thụ đặc quyền vô biên…
Thượng Tiên!
Cam Phiền không suy nghĩ nhiều, cũng không do dự, trong chớp mắt đã suy nghĩ thông suốt. Ngự không đến trên phủ Quốc sư, ánh mắt khóa chặt chỗ ở của tên Thần Sứ Bắc Dã mà trước kia đã tra ra được!
Phục kích hắn, hắn chết chắc rồi!
Trước tiên bắt chước giọng nói của Quý Mặc, truyền âm để thu hút Thần Sứ Bắc Dã ra cửa:
"Hùng huynh, huynh nghỉ ngơi chưa?"
Tới.
Tên Thần Sứ này sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc này!
Không nghĩ tới a, kẻ đáng thương, hahaha! Thậm chí bản thân Cam Phiền cũng không nghĩ tới nữa là!
Như vậy mới có thể đánh bất ngờ, như vậy mới có thể khiến cho đối phương không có dấu vết mà tìm kiếm, đạt được mục đích giết đến đối phương trở tay không kịp!
Quý Mặc hẳn là dùng kiếm rất tốt, vậy được…
Một kiếm súc tích nghìn tinh thần, kiếp vận hoành sinh!
Trường kiếm run lên, điểm ra ngàn vạn kiếm khí, bắn tới thân ảnh sau cánh cửa gỗ!
Ở cự ly như này thì đối phương không thể tránh được một kiếm năm thành thực lực của mình được…
Tránh!
Cam Phiền đang nhe răng cười lập tức cứng lại, đã thấy thân hình người trẻ tuổi mà mình muốn giết kia đang nhanh chóng lui về phía sau, hai quả pháp khí bộc phát ra một cỗ ánh sáng thanh lãnh rực rỡ!
Một cỗ tinh thần lực mênh mông ập đến, giống như trời long đất lở, nhanh chóng đẩy hắn thối lui về sau!
Lại thấy từng cây băng lăng dài bắn về phía mình, trong mắt Cam Phiền hung quang mãnh liệt, trên khuôn mặt âm lãnh mang theo tức giận, tiên kiếm trong tay kia không biết đã uống bao nhiêu máu, chém ra mấy chục đạo kiếm khí sắc bén về phía trước.
Từng đạo kiếm khí như dải lụa, tầng tầng rung chuyển trời đất.
Tên Thần Sứ Bắc Dã sau lưng mọc ra hai cánh, ở dưới chiêu tất sát thứ hai của mình bất ngờ tránh bên trái né sang bên phải.
Toàn bộ lầu gỗ giống như một tác phẩm điêu khắc trên cát sắp sụp đổ!
Chính lúc này!
Thần thức Cam Phiền cuồng loạn, ánh mắt y bắt gặp một bông sen đang nở rộ, bông sen kia nở ra từng tầng từng tầng, có một thân ảnh quỷ dị xuất hiện phía sau lưng hắn, đâm ra mấy kiếm về phía y.
Không kịp nghĩ nhiều, Cam Phiền quay người lại, trong tay áo bay ra mấy chục tia sáng màu đen cũng nhìn thấy người đánh lén phía sau kia là ai.
Nàng ở trên không trung cách trăm trượng, mặc một bộ váy trắng, mạng che mặt trắng như tuyết, chính là Linh Tiểu Lam Dược Thần cảnh!
Ding ding ding!
Kiếm khí giao nhau, kiếm ảnh va chạm, Cam Phiền bị đánh đến liên tục lui về phía sau, đầu vai, cánh tay hiện ra từng vệt máu tươi.
Tâm thần Cam Phiền chấn động, không phải Linh Tiểu Lam này chỉ là tu sĩ Dược Thần cảnh sao? Không phải tu vi thấp hơn so với mình một đoạn lớn thì rất khó có thể làm mình bị thương sao?
Nhìn Linh Tiểu Lam… chân phải hạ xuống, chân trái co lên, tóc dài sau lưng tung bay, bảy bông sen trắng bay múa xung quanh người nàng, đúng là đẹp không sao tả xiết nhưng dưới vẻ đẹp như vậy lại ẩn giấu sát ý vô biên…
Cam Phiền cắn răng, lúc này hoàn toàn không có khả năng chính diện đánh thắng được nữ tử này, thân hình lập tức chuẩn bị bay lên không trung trốn đi.
"Nữ thần từng nói, trời đất có ranh giới!"
Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ mặt đất, Cam Phiền cúi đầu nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy sóng lớn cuộn trào, quần áo hở hang - vị Quốc sư không tiếp nổi mười ba kiếm của mình kia đang giơ cao một cây trượng ngắn hoa mỹ lên.
Dao động thần niệm mãnh liệt lấy Quốc sư làm tâm điểm khuếch tán ra!
Cam Phiền rít lên một tiếng, thân hình đang lao lên lại giống như đụng phải một bức tường vô hình.
Chính lúc này, sau lưng Quốc sư bỗng nhiên xuất hiện một bóng người duyên dáng, tay trái nâng cao, tay phải kéo về phía sau làm thành bộ dáng kéo cung, lòng bàn tay lại ngưng tụ ra từng đạo ánh sáng thành một cái cung ánh sáng.
Người đột nhiên xuất hiện này, trước đây Cam Phiền chưa gặp qua nhưng mới liếc nhìn hắn đã nhớ kỹ thân hình xinh đẹp của đối phương.
Dây cung rung động!
Hai mắt Cam Phiền tối sầm lại, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng gì thì Nguyên Thần đột nhiên uể oải, giống như là lúc còn chưa tu hành, bị người dùng quyền hung hăng đập vào sau đầu.
Linh Tiểu Lam đã giết đến, từng bông sen tỏa ra, toàn thân Cam Phiền chảy đầy máu tươi!
Đây là, đây là một cái bẫy!
Toàn bộ Nữ Nhi quốc hẳn không có mấy người thực lực ở trên hắn, mà mấy người có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn lại toàn bộ mai phục hắn ở đây!
Còn đặc biệt nấp trong tủ, trốn trên giường!
Cam Phiền mãnh liệt cắn đầu lưỡi một cái, sau lưng sáng lên mấy đạo bí văn, thân hình bỗng nhiên hướng qua một bên thuấn di ra mấy chục trượng, cúi đầu phun ra một ngụm máu lớn.
Đỉnh đầu y xuất hiện một cái vòng tròn lớn do nhiều vòng tròn nhỏ hơn ghép thành, mỗi vòng tròn quay với một tốc độ khác nhau, bên trong nó lại bao gồm nguyên lý hoạt động của các vì sao.
'Nữ Nhi quốc có thần linh tên là 'Nữ Thần', sau này không biết tung tích.'
Đây là lực lượng thần linh mà Quốc sư kia mượn tới!
Không trung đi không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!
Ánh mắt Cam Phiền bắt gặp Quý Mặc kia cũng đã bay lên không, hùng hùng hổ hổ hướng nơi đây đánh tới, mà trong tay Quý Mặc còn có mấy kiện Tiên bảo!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cố nén thương tích toàn thân đánh ra từng đạo lưu quang, đem pháp khí giấu trong ống tay áo mãnh liệt đập về phía Linh Tiểu Lam, thân hình hắn lại xoay tròn nửa vòng, bất ngờ nhanh chóng lao xuống, một chưởng đánh xuống phía tên Thần Sứ Bắc Dã kia!
Bắt tên yếu nhất, uy hiếp hắn sau đó bỏ chạy!
"Hùng huynh!"
Quả nhiên Linh Tiểu Lam khẩn trương kêu lên, ngay cả Quốc sư và vị tiên tử sinh đẹp xa lạ kia cũng hoảng sợ nhìn về phía Thần Sứ Bắc Dã kia.
Chết đi!
Mượn cái mạng của ngươi một chút để chạy trốn.
Đột nhiên, con ngươi Cam Phiền bỗng co rút lại, đáy lòng báo động loạn xạ!
Chủ quan, quá chủ quan rồi!
Cam Phiền chỉ có thể theo bản năng bộc phát ra toàn bộ tiên lực ở xung quanh người, biến hóa ra ảo ảnh một con rắn khổng lồ dài mấy chục trượng, há miệng cắn về phía nam nhân trên đất!
Tên Thần Sứ Bắc Dã kia… đột nhiên hạ thấp người xuống.
Trong miệng hắn phát ra những âm tiết kỳ lạ, ba quả cầu thủy tinh to lớn bay quanh người phát ra ánh sáng mãnh liệt, những âm tiết cổ quái kia là bởi vì hắn niệm quá nhanh, tác dụng của thủy tinh cầu kia là tăng cường thần niệm!
Ván gỗ trên đất nát vụn, lộ ra ngôi sao sáu cánh sáng chói bên dưới, lực lượng Tinh Thần vô biên từ trên mặt đất tụ lại, ngưng tụ thành một con rồng màu trắng bạc phát ra rống giận rung trời với con mãng xà đang lao tới!
Thân hình tên Thần Sứ kia nhảy lên một cái, đứng giữa trán con ngân long.
Tinh long nhảy ra khỏi mặt đất, thân rồng dường như trong suốt, trong đó xuất hiện bóng dáng của các vì sao, miệng rồng mở ra đem con rắn khổng lồ kia một ngụm nuốt chửng, rồi phóng lên trời, đâm vào vòng tròn phía trên kia…
Khi ánh sao phát nổ, Cam Phiền cảm giác cổ của mình bị ai đó nắm chặt, một cỗ thần niệm mạnh mẽ đánh thẳng vào Nguyên Anh đang trọng thương của hắn, Nguyên Anh nát vụn, Kim Đan cũng bị nổ tung.
"Ài, rời khỏi Bắc Dã uy lực của Kỳ Tinh Thuật trực tiếp giảm xuống nhiều như vậy… nhưng tên Đăng Tiên Cảnh này cũng chỉ giống như nước."
Cam Phiền nghe được người này tự lẩm bẩm, miễn cưỡng mới nhìn thấy khuôn mặt tên Thần Sứ Bắc Dã này.
Đối phương lẩm bẩm nói:
"Tên Đăng Tiên Cảnh này dùng đan dược đắp ra sao?"
"Ngươi! Ngươi…"
Linh Tiểu Lam từ một bên bay tới:
"Hùng huynh! Lưu lại hồn phách của hắn để tra khảo!"
"Không cần, Kỳ Tinh thuật có một đoạn chú pháp thông qua thiêu đốt tàn hồn sinh linh nhìn được ký ức mấy tháng gần đây của hắn."
Đây là câu cuối cùng mà Cam Phiền nghe được, sau đó hắn như rơi vào bóng tối vô tận.
Ký ức… Xem ký ức… chẳng phải là chuyện phát sinh buổi tối hôm đó đều sẽ bị bọn họ nhìn thấy…
'Ngươi chính là nam nhân sao? Cũng không có gì hơn…A, xin lỗi nha, trước đó ta quá khẩn trương mà cào ngươi bị thương.'
'Kết thúc rồi à? Không phải là vừa mới…chuyện này, sao bộ dáng ngươi lại thất lạc như vậy? ta cần phải làm gì cho ngươi không?'
'Đừng buồn, ngươi đã rất cố gắng, hóa ra đây chính là việc vợ chồng trong Nhân vực vẫn làm sao, quá trình thật nhanh a.'
"Aaa!"
Cam Phiền đột nhiên mở hai mắt ra, trên trán cháy lên một tầng ngọn lửa thiêu đốt. Ngô Vọng bị dọa giật mình, đem thân thể tàn phế của hắn trực tiếp ném ra ngoài.
Linh Tiểu Lam cau mày nói:
"Hắn tự thiêu chút Nguyên Thần cuối cùng sao."
"Đây hẳn là một tử sĩ đi."
Ngô Vọng lắc đầu, nhìn về phía Quốc chủ cùng Quốc sư đang muốn vụng trộm rời đi, cất cao giọng nói:
"Vẫn là Quốc chủ đại nhân thần cơ diệu toán, biết đêm nay có người đến đánh lén, sớm đến đây mai phục.
Đa tạ Quốc chủ cùng Quốc sư cứu giúp!"
Quốc chủ Nữ Nhi quốc ngẩng đầu nhìn Ngô Vọng một chút, lại không nhịn được cười xuy một tiếng, giơ tay dùng sức lắc lắc.
"Khi nào trời sáng vào trong cung tìm ta nha!"
Ngô Vọng mỉm cười đồng ý, thân hình từ không trung chậm rãi hạ xuống. Quý Mặc đến chậm nửa bước, lúc này chỉ có thể kiểm tra thi thể một chút, làm việc khám nghiệm tử thi.