Soạt -- soạt --
Cách vách lại truyền đến tiếng nước bắn khi tắm rửa, còn có tiếng ca lạc nhịp nhẹ nhàng.
Ngô Vọng dừng lại thiền định, từng luồng khói trắng giống như linh khí quanh thân đột nhiên tiêu tán.
Những linh khí này không thuộc vào ngũ hành, cũng không có sự phân chia thuộc tính rõ ràng, chúng dường như là thanh khí thuần túy.
Bà cô này càng ngày càng quá đáng.
Hiện tại tắm rửa đều không mở ra trận pháp cách âm, còn thường xuyên tùy tiện mặc vài kiện áo đơn mỏng đã qua đây tản bộ!
Nhất là!
Hai năm trước, mình vì khen ngợi cống hiến của nàng từ trước tới nay, dùng một số tiền lớn mua linh đan luyện chế từ Tuân Thảo để làn da nàng trỡ nên càng mịn màng bóng loáng, khuôn mặt càng tinh xảo quyến rũ, bỗng nhiên bộc phát cảm giác nữ tính hơn.
Bây giờ nghĩ lại, chung quy cảm thấy thiệt thòi lớn.
Đẩy ra cửa sổ gỗ, làn gió đêm mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ cây tràn vào khiến Ngô Vọng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Xa xa có thể nhìn thấy lều trại liên miên, nghe thấy một chút tiếng cười nói vui vẻ ồn ào.
Gần đó có thể nhìn thấy dòng suối chảy róc rách, vài chú cá nhỏ đang rượt đuổi và nô đùa dưới ánh sáng của pháp khí chiếu sáng trong phòng rọi xuống.
Ngô Vọng không khỏi suy tư về một vấn đề sâu sắc:
'Phía Đại Lãng Tộc bên kia, sao còn chưa có hung thú chúc phúc?'
Ngành chăn nuôi của Đại Lãng Tộc đã thành lập rồi, cơ chế dự trữ lương thực đã thiết lập tốt, số lượng cự nỏ tăng lên, tế tự bên trong tộc cũng đã tiếp nhận giáo lí mới lập ra, nhân khẩu của Hùng Bão Tộc bọn họ cũng tăng lên gấp đôi, cha Hình Thiên cũng biết làm một cái Vương Đình giả để tùy thời chuẩn bị nghênh đón chúc phúc.
Chúc phúc, vậy mà chưa tới.
Hai lần chúc phúc có khoảng cách thời gian giới hạn? Nhất định phải đợi một hai trăm năm?
Hay là nhất định muốn phải đợi tóc nữ thần tự nhiên rụng?
Nếu là như thế này, làm sao để Tinh Thần cảm thấy lo âu, phiền muộn, mất ngủ, mơ mộng vì thế rụng thêm vài sợi tóc ...
Ngô Vọng ôm cánh tay, hơi trầm ngâm.
Đừng nghĩ nữa, thật sự mà nói, người cường giả nào lại không thể khống chế sự phát triển nang tóc và rụng tóc của mình?
Hay là cân nhắc một chút kế hoạch tu hành sau này của mình đi.
Bây giờ xương cốt của hắn đã trưởng thành, mày kiếm mắt sáng, thân hình thon dài toàn nẩy nở, giữa hai đầu lông mày phong thái hiên ngang, trong tùy ý mà lại lộ ra phong cách thanh lịch tao nhã, cùng hoàn cảnh Hùng Bão Tộc có chút không phù hợp.
Đây hầu hết là công dụng của việc tu hành Trúc cơ.
Hung thú chúc phúc vẫn không buông xuống, mình cũng không thể đợi thêm, từ ba năm trước đã bắt đầu áp chế cảnh giới, lúc này Tụ Khí Cảnh đã không còn không gian để khám phá.
Còn có một năm là tới thời hạn năm năm mà mình đặt ra.
Không cần lo lắng về sự phát triển của bộ tộc, những năm này hắn đã làm tốt một bộ kế hoạch phát triển hoàn chỉnh, đồng thời đem những suy nghĩ nông cạn mà hắn muốn truyền bá lưu truyền khắp nơi trên thảo nguyên thông qua phương thức kể chuyện và ca dao.
Cụ thể câu chuyện có: 《 Tinh Thần và nàng mười hai tinh đấu sĩ 》, 《 này Tinh Thần thật sự quá ổn trọng 》, 《 bảo vệ Tinh Thần 》 ba bộ khúc.
Cụ thể khúc mắt là: 《 chợt lóe chợt lóe long lanh 》, 《 Tinh Thần đốt đèn 》, 《 nghe thần nói đại nhân kể tới câu chuyện 》.
Trước đó Tinh Thần là cao cao tại thượng, là thần thánh không thể xâm phạm, tộc nhân bình thường cũng không dám nhắc đến.
Nước đi này của Ngô Vọng bề ngoài là đang ca ngợi Tinh Thần, kì thực là để làm cho Tinh Thần trở nên 'Dễ gần', hạ thấp lòng kính sợ của Bắc Dã sinh linh đối với Tinh Thần.
Khi Tinh Thần bị nhầm rằng nàng có nhân cách đầy đủ, thì nàng sẽ chỉ trở thành một sinh vật có sức mạnh cường đại mà thôi.
Tất nhiên, đây chỉ làm một góc công việc
Tinh lực của Ngô Vọng chủ yếu tiêu tốn ở. . .
Hử? Có người đến? Còn là hai nhóm.
Nhắm mắt lại, lấy phòng hắn làm trung tâm, từng luồng thần thức vô hình lan rộng khắp nơi giống như mạng nhện bao phủ phạm vi mười dặm xung quanh.
Tụ Khí Cảnh, thần thức dò xét mười dặm.
Ngô Vọng nói với Lâm Tố Khinh phạm vi dò xét là một dặm, điều này khiến Lâm Tố Khinh chấn kinh hơn nửa ngày không khép miệng lại được.
Nếu không phải vì hắn đã tu hành Kỳ Tinh Thuật thì thần thức của hắn đã có thể so với tu sĩ Nguyên Anh của Nhân Vực nguyên anh, vượt qua thần cảnh tu luyện tinh thần.
Đó chỉ là một lợi thế nhỏ khi bắt đầu mà thôi.
Thần thức dò xét phát hiện bóng dáng Hùng Tam tướng quân, Ngô Vọng mở ra một bên cửa sổ khác để gió lùa vào, rót hai chén nước trà ấm, đem bàn sách sửa sang lại, yên lặng đợi một lúc.
"Thiếu chủ?"
"Tam tướng quân mời vào."
"Ôi, " Hùng lão tam đáp lại tiếng, cẩn thận đẩy ra cửa gỗ, thân thể cao lớn chậm rãi chen vào, nhìn thấy Ngô Vọng đã cúi đầu đỡ ngực hành lễ.
Màn cách âm và cản sáng với nhà gỗ bên cạnh đồng thời sáng lên.
Ngô Vọng đứng dậy dùng tay ra hiệu mời, vị tráng hán trung thành và tận tâm này cúi đầu lại gần, vẻ mặt biểu lộ trạng thái mệt mỏi thái, sau khi ngồi xuống nhẹ nhàng thở ra.
Hùng Tam tướng quân thấp giọng nói: "Thiếu chủ, thuộc hạ mới trở về từ biên giới Trường Mao Tộc."
"Cuộc rối loạn đã bình ổn chưa?"
"Dạ, " Hùng Tam tướng quân thở dài, "Trường Mao Tộc thờ Thần Thú lông dài cùng tộc nhân chúng ta ở biên giới xảy ra xung đột, hiện tại đã giải quyết, đối phương cũng bồi thường một ít bò dê.
Nói là bởi vì tín ngưỡng thờ phụng không hợp nên nháo sự, nói trắng ra vẫn là muốn thừa cơ đoạt lấy cự nỏ của chúng ta. Loại sự tình này mấy năm nay thường xuyên phát sinh.
Nếu không phải là thủ lĩnh không cho phép, ta thật sự muốn cho bọn họ một chút giáo huấn!"
Ngô Vọng gõ ngón lên mặt bàn, cười nói: "Có thể tránh được chiến hỏa thì tránh, chúng ta theo đuổi là hòa bình Bắc Dã, là sự phát triển chung, điều này không thể chỉ là hô hào khẩu hiệu."
"Thuộc hạ minh bạch, " Hùng Tam tướng quân thấp giọng nói, "Thiếu chủ, ngài thật sự đang thuyết phục thủ lĩnh lại sinh thêm đệ đệ muội muội ư?"
Ngô Vọng tựa vào da thú mềm mại, tiện tay cầm lấy một bầu rượu, chén rượu, rót một ly nước trái cây ủ mua của Tây Dã cho Hùng Tam tướng quân .
Hắn cười nói: "Làm sao, trong nhà nhiều thêm một miệng người không náo nhiệt ư?"
Hùng Tam tướng quân thấp giọng hỏi: "Ngài là vì nguyên nhân quái bệnh của bản thân ư?
Kỳ thực ngài cứ coi như không có gì, cũng không phải là không thể sinh con. Trong tộc có một nam tử, lúc bị đập xuống tay hơi nặng đến mức hồ đồ . . . khi tỉnh lại thì con cũng có hai đứa rồi."
Ngô Vọng trừng mắt nhìn Hùng Tam, người này liền nhanh chóng ngậm miệng.
"Năm nay kho lúa trao đổi lương thực như thế nào?"
"Đều thuận lợi, đều thuận lợi."
"Ừ, gần nhất cự nỏ bán được bao nhiêu?"
"Sáu bộ tộc còn lại đều yêu cầu nhiều hơn một chút cho họ, " Hùng Tam tướng quân cười nói, "Theo quy củ ngài định ra, phiên bản cải tiến mới nhất sẽ hoãn lại hai năm mới bán ra bên ngoài, mỗi đợt sẽ có tối thiểu ba thành cho Đại Lãng Tộc, năm nhà khác có ý kiến rất nhiều.
Còn có, Khuyển Nhung Tộc có ý cùng chúng ta thông gia, công chúa Khuyển Nhung Tộc nghe nói. . . lông tóc đặc biệt mềm mại bóng mượt."
Ngô Vọng: . . .
"Nghiêm chỉnh chút, nhất định giúp ta cự tuyệt!"
"Đó là điều chắc chắn, Đó là điều chắc chắn."
Hùng Tam tướng quân cười hắc hắc vài tiếng, lại bày ra bộ mặt buồn rầu, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, thấp giọng nói: "Thiếu chủ, có chuyện nhất định cùng ngài bẩm báo một chút, việc này ta cũng không biết là tốt hay xấu."
"Chuyện gì?"
"Chính là cái Tinh Thần giáo."
Hùng Tam tướng quân nghiêng người về phía trước, giọng nói ép càng thấp:
"Lúc đầu chúng ta đều không để ý, hiện tại Tinh Thần giáo này nhưng lại không ngờ tới!
Ngắn ngủi hai năm, cơ hồ càn quét sạch mấy thị tộc khác, gần đây cũng xuất hiện mầm mống ở thị tộc chúng ta."
"A?"
Ngô Vọng nhíu mày, chậm rãi nói: "Hùng Tam tướng quân cảm thấy cái Tinh Thần giáo có thể gây nguy hại?"
"Nguy hại không thể nói rõ được."
Hùng Tam tướng quân vói vào trong ngực lấy ra một vỏ cây đã được xử lý, nâng đến trước mặt Ngô Vọng.
"Thiếu chủ người xem, này là bọn họ truyền bán, dẫn dắt người hướng thiện, trợ giúp người khác, kính già yêu trẻ, đều rất là không tệ.
Chính là xu thế này quá dọa người.
Tinh Thần giáo hiện tại đã nhanh chóng càn quét hơn nửa Bắc Dã. Nếu 'Thần sử' của bọn họ mở miệng yêu cầu bọn họ đổi địa điểm chăn thả săn thú thì một thị tộc sợ rắng phải mất một nhóm lớn tộc nhân.
Điều kinh khủng hơn là, các tế tự đều đã bắt đầu gia nhập cái Tinh Thần giáo này, rất nhiều tế tự thị tộc trở thành Tinh Thần sử của Tinh Thần giáo.
Căn cứ thuộc hạ điều tra, Tinh Thần sử của Tinh Thần giáo có sáu cấp bậc, Tinh Thần sử cao cấp nhất được gọi là Thánh Tinh sử.
Thiếu chủ ngài nói, về sau tế tự là nghe theo thị tộc chủ tế, hay là nghe Thánh Tinh sử?
Cái Tinh Thần giáo này nếu trở nên lớn hơn nữa thì cả Bắc Dã sẽ phải nghe theo Thánh Tinh sử!"
"Không cần lo lắng, ta đã phái người điều tra qua cái Tinh Thần giáo này."
Ngô Vọng cười nói:
"Thánh Tinh sử tổng cộng có bảy vị, phân biệt là sáu vị Nhật Tế hiện tại, cùng với một tên không quan trọng.
Ở trên Thánh Tinh sử còn có một vị Thần Ngôn Sử Giả, nàng có thể cùng Tinh Thần trực tiếp giao lưu, truyền đạt ý muốn của Tinh Thần, ước thúc lưu truyền Kỳ Tinh Thuật ở Bắc Dã, cũng không gây tổn hại cho thị tộc.
Nhưng vẫn là không thể buông lỏng, nhất định phải theo dõi chặt chẽ cái Tinh Thần giáo này. Nếu Tinh Thần giáo làm ra sự tình gì quá đáng thì lập tức bẩm báo cho ta."
"Này, thuộc hạ minh bạch."
Hùng Tam tướng quân có chút cảm giác kỳ quái, thiếu chủ nhà mình mấy năm gần đây đều là cửa lớn không ra, cổng trong không bước, chỉ ở đây trong im lặng tìm hiểu Kỳ Tinh Thuật, làm sao phái người tìm hiểu?
Trên đường trở về, Hùng Tam tướng quân vẫn cúi đầu suy nghĩ, đi được nửa đường mới phản ứng kịp.
Thiếu chủ cũng là Đại Tinh Tế a, hiểu rõ Tinh Thần giáo rất bình thường. . .
Ôi chao? Thiếu chủ bốn năm trước chính là Đại Tinh Tế, hiện tại không phải là lại đột phá?
Mỗi lần nhìn thấy thiếu chủ, Hùng lão tam đều có thể cảm giác rõ ràng khí chất của thiếu chủ biến hóa, nhất là cặp mắt kia, càng trở nên thâm thúy cũng càng khó hiểu.
Đáng tiếc, thiếu chủ vẫn không có tham gia Bất Tỉnh Hội, hoàn toàn không cho con gái và cháu gái nhà mình cái cơ hội nào cả.
Trong nhà gỗ.
"Tinh Thần giáo."
Ngô Vọng ngồi đó lẩm bẩm tự nói, trên khóe miệng nở một nụ cười có chút đùa giỡn.
Tai hắn khẽ nhúc nhích, thần thức thấy vài bóng người đang nhanh chóng đến gần nhà gỗ của mình, giơ tay lên gõ vào nút ở góc bàn sách.
Bên trong tường có tiếng máy móc nhỏ vang lên, một tấm gỗ trượt về phía ngôi nhà gỗ bên cạnh, lộ ra bốn chữ to.
【 đang tu hành chớ quấy rầy 】.
Sau khi thay một chiếc váy ống, Lâm Tố Khinh đang định đi qua giao lưu tức khắc dừng lại, nhấn mí mắt làm mặt quỷ, phẫn nộ quay về giường đả tọa.
Bên trong phòng của Ngô Vọng, bóng người từ ngoài cửa sổ chạy vào, quỳ một gối xuống bên cạnh bàn sách. Bọn họ là hai nam hai nữ, mặc áo giáp da bó sát.
"Bái kiến Thánh Tinh đại nhân!"
"Ừ, " Ngô Vọng xua tay, "Báo cáo."
"Trong ba tháng qua, mới thu nạp thêm 692 tế tự, chủ yếu tập trung ở hai tộc Thâm Mục và Cường Giáp . . ."
Gió đêm phất phơ thổi qua ngôi nhà gỗ yên tĩnh, nhưng vì có pháp trận cách âm nên không mang đi chút xíu âm thanh nào.
. . .
"Phách nhi thật sự là phúc tinh do Tinh Thần thưởng cho Hùng Bão Tộc chúng ta a."
Trên thảo nguyên mênh mông vô tận, Hùng Hãn thủ lĩnh Hùng Bão Tộc đang ngồi cùng vài vị tướng quân, tế tự ngắm nhìn những đám mây xám được lấp đầy bởi ngọn lửa đằng xa, trong lòng không khỏi cảm khái.
Vài vị tướng quân cũng xúc động.
"Những chiến thuật mà thiếu chủ tạo ra tuy rằng luyện tập có chút phiền phức nhưng sau khi đã được huấn luyện thành thục thì thật sự có tác dụng."
"Tộc trưởng, chuyện cơ thể của thiếu chủ chúng ta có nghĩ ra nhiều nghĩ biện pháp. Chớp mắt đã mười tám tuổi, có thể đập choáng khiêng đi. Nếu như thiếu chủ thật sự ngất đi không dậy nổi, vậy cũng không thành vấn đề a!"
"Đây là chuyện nghiêm chỉnh không phải là đùa giỡn."
Hùng Hãn chậm rãi gật đầu, mặt lộ vẻ khó xử: "Vấn đề hiện tại là không biết căn nguyên căn bệnh này của Phách nhi là ở đâu."
"Nếu là vì Kỳ Tinh Thuật nhưng những nam tế tự khác tu hành Kỳ Tinh Thuật thì sao không có việc gì?"
"Tộc trưởng, ngài không phải đã mời danh y ư? Danh y nói sao a?"
Hùng Hãn lắc đầu: "Danh y gì chứ, dám nói phải cho con ta ăn cỏ. Con ta sao có thể ăn cỏ ư?"
"Thương Tuyết đại nhân nói gì?"
"Phu nhân nói, Phách nhi hiện tại thừa nhận áp lực rất lớn, " Hùng Hãn nặng nề thở dài, "Phách nhi đã thông minh từ nhỏ. Hắn là thủ lĩnh bẩm sinh, khẳng định mạnh mẽ hơn so với ta.
Điều hắn lo lắng hiện tại là quái bệnh của hắn có thể ảnh hưởng đến ổn định bên trong tộc ."
"Ai dám nháo sự?"
Một lão tướng quân tóc hoa râm, thân thể rắn chắc như một con bò trừng mắt mắng: "Ta xem thử đám nhãi con kia ai dám không nghe lời thiếu chủ!"
Một lão tế tự ở bên cạnh thở dài: "Nhưng không thể không cân nhắc chuyện nếu sau khi chúng ta mất, thiếu chủ vẫn không có hài tử thì thực sự sẽ phát sinh đủ loại vấn đề.
Huyết mạch tộc trưởng không thể bị cắt đứt a."
"Được rồi, trước tiên không nhắc đến vấn đề này."
Hùng Hãn xua tay, trầm giọng nói: "Ta đã phái không ít người ra ngoài tìm kiếm phương pháp giải quyết căn bệnh kỳ quái này. Đại Hoang Cửu Dã rộng lớn như vậy khẳng định sẽ có cách giải quyết.
Dọn cơm lên đi, một chút nữa còn phải chạy đi tuần tra biên giới."
Một vị tướng lập tức đứng dậy thét to: "Dọn cơm! Thủ lĩnh đói!"
Một đám nam tử cường tráng đang ở đằng xa bận rộn, luống cuống tay chân vác tới vài con linh thú nướng, lại đem thêm một nồi canh lớn nóng hôi hổi cung kính bưng đến trước mặt Hùng Hãn.
"Cái này là gì?"
Hùng Hãn nhìn chén canh to trước mặt tỏa ra mùi hương của cây cỏ, mắng: "Bản thủ lĩnh ăn thịt!"
"Thủ lĩnh, đây là thiếu chủ cố ý phái người đưa tới, nói là canh sáu vị địa hoàng, " tướng quân vừa thét to đã vội vàng giải thích, "Nghe nói là đặc biệt tốt cho sức khỏe của ngài."
"Phách nhi đưa tới?"
Hùng Hãn cười hắc hắc, bưng lên chén lớn ngửa đầu chính là một trận 'Tấn tấn tấn' .
"Ợ! Thật sự không tệ, mùi vị thật sự rất ngon, để Phách nhi đưa tới nhiều chút."
Những ánh mắt xung quanh bỗng đầy ghen tị.
Ngày đó, sức chiến đấu của thủ lĩnh đại nhân đặc biệt cường hãn, thời điểm tuần tra biên giới gặp phải hung thú ngàn năm tuổi thọ, một người một búa xông lên đã đem nó chém chết.
Đến lúc dựng trại vào ban đêm, vị thủ lĩnh đại nhân này toàn thân khô nóng, không cách nào ngủ được, đứng dậy vác búa ra ngoài tản bộ đến nửa đêm, lại kéo vài con hung thú về doanh trại.
Chiến lực của Thủ lĩnh trực tiếp bùng nổ!
Sau khoảng một tháng, vị thủ lĩnh đại nhân này cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi.
Hùng Hãn, người luôn luôn nghiêm túc thực hiện chức trách của thủ lĩnh, lại trực tiếp mệnh lệnh đại quân tạm thời về Vương Đình, chính mình thì mang theo đội hộ vệ nhỏ chạy thẳng đến Đại Tuyết Sơn.
Ngô Vọng nghe thấy việc này chỉ bình tĩnh mỉm cười.
Còn chưa đủ đâu.
Mẫu thân nói qua, sau khi trở thành Nhật Tế rất khó có con nối dõi, phương diện này tất nhiên là có sự can thiệp của tinh không chi đạo.
Nhưng. . .
Hắn đã chi số lượng lớn thú hạch đặt hàng da hươu thục da và một đôi chim nước đen trống mái, đã ở trên đường vận chuyển.
Không đủ, vẫn là không đủ.
Ngô Vọng cúi đầu ở dưới bàn sờ soạng một trận, rất nhanh liền lôi ra một gói thật dày, sau khi mở ra lại là một mảnh vải.
Giấy ở Bắc Dã khá là ít ỏi, phần lớn đều là dùng nhựa cây phơi nắng nên chất lượng cũng không được tốt lắm. Loại vải như này chi phí tất nhiên là càng cao hơn khi vẽ đường nét sẽ tương đối mềm mại.
Khoáng sản hàng năm của thị tộc cung không đủ cầu, quặng mỏ Sao lại như lửa cháy đổ thêm dầu bổ sung vào gia tộc vốn đã giàu có của hắn, dĩ nhiên hắn còn để ý chút chi phí này ư?
Đem kỹ xảo vẽ tỉ mỉ mà bản thân vụng trộm rèn luyện mấy năm nay ra, làm mấy bộ phim tình cảm sitcom mà đài truyền hình không cho truyền bá!
Ngô Vọng cũng không tin, một nhà ba người cùng nhau cố gắng hướng tới cùng một mục tiêu sao không thể phá vỡ cái gọi là mấy đời con một!
. . .