Có mấy vấn đề, Ngô Vọng suy nghĩ cả một đêm đều không thể hiểu được.
Tên tử sĩ này đến cùng là trong đầu nghĩ cái quái gì?
Tự nhiên xuất hiện ở ngoài cửa phòng mình, phải chăng do mình quá đẹp trai hay sao. =))
Mặc dù thực lực tên Đăng Tiên cảnh này còn kém xa tu vi Dược Thần cảnh của Linh Tiểu Lam - cao đồ của đại tông môn chuẩn chất lượng vàng, nhưng dựa theo thực lực của đối phương nếu như một chọi một, chắc chắn sẽ phải tốn một đống thủy tinh cầu Tinh Lôi thuật.
Đáng tiếc, cuối cùng đối phương đã triệt để thiêu đốt hoàn toàn nguyên thần, không có cách nào lấy thêm thông tin, chỉ có thể miễn cưỡng phán đoán đối phương hẳn là người đã hãm hại Quý huynh.
Không biết còn ẩn núp bao nhiêu tu sĩ như vậy ở Nữ Nhi quốc đây?
Nghe nói rằng trận pháp xung quanh không ai có thể ra vào tùy ý nhưng rốt cuộc vẫn không thể ngăn cản nổi cao thủ Nhân vực khiêu khích…
'Đợi trời sáng sẽ tới cáo biệt với Quốc chủ, giả vờ rời đi, từ ngoài sáng chuyển vào trong tối a.'
Ngô Vọng âm thầm quyết định.
Chỗ ở trước đây của hắn bị phá hủy, sau khi Quốc sư tiễn Quốc chủ đi, lại giúp Ngô Vọng sắp xếp chỗ ở mới, sau đó Quốc sư bình tĩnh dẫn người đi, làm như không có chuyện gì xảy ra trước đó.
Thật đáng tiếc, không biết Quốc sư và Quốc chủ ở trong tủ quần áo có phát sinh chuyện gì vui vẻ hay không.
Cảnh đó hẳn là vô cùng thú vị.
Khi trời sắp bình minh, Quý Mặc và Linh Tiểu Lam lần lượt đi tìm Ngô Vọng, vẻ mặt hai người đều có chút lạnh lùng.
"Hùng huynh, rõ ràng nhận ra, tên kia chính là hái hoa tặc ám hại ta!"
Quý Mặc vỗ bàn một cái, cái bàn bình yên vô sự, mắng:
"Tên khốn này tự đốt nguyên thần quá nhanh, không để lại chút manh mối nào liên quan đến thân phận, nhưng đã bị mười sáu vị nạn nhân bị hại kia nhận ra, chính là hắn!
Tên này thật không phải là con người! Thực sự không phải con người! Quả thực không phải người!"
Linh Tiên Tử ở bên nói:
"Chuyện này ta đã báo cho Nhân Vực rồi. Theo như lời Hùng huynh nói, ta không đề cập tới việc huynh ở đây."
Tuy nhiên, hàng động của huynh tại Nữ Nhi quốc có lẽ không thể gạt được Nội Các."
Ngô Vọng cười nói:
"Không thể gạt được thì thôi đi."
Quý Mặc phát hỏa, ngồi ở trước mặt Ngô Vọng lại xách ghế kéo gần tới chỗ Ngô Vọng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngô Vọng.
Hắn hỏi:
"Hùng huynh có muốn gia nhập Tứ Hải Các hay không?"
Ngô Vọng hỏi ngược lại:
"Sau đó bị giao đủ loại nhiệm vụ vượt quá giới hạn với năng lực của bản thân, lại lấy cái tên đẹp là thí luyện?"
"Không giống nhau."
Quý Mặc nhìn Linh Tiểu Lam, giơ tay vẽ xuống mấy đạo phù lục, dùng pháp lực đem gian phòng bao trùm, thần thần bí bí nói:
"Hùng huynh, ta có thể nói rõ ngọn nguồn cho huynh.
Không có nhiều người ở Tứ Hải Các có thể tham gia vào những thí luyện độ khó cao này như ta và Linh tiên tử đâu."
Linh Tiểu Lam hừ một tiếng, nói:
"Đừng đề cao bản thân quá, cũng có ít người tiếp nhận thí luyện giống như chúng ta vậy."
Ngô Vọng hỏi:
"Thương vong thế nào?"
"Cái này…"
Quý Mặc thở dài:
"Chỉ có thể nói, mười còn một."
Sắc mặt Linh Tiểu Lam có chút ảm đạm, ôm cánh tay đứng ở một bên, thấp giọng nói:
"Chuyến đi Bắc Dã là sai lầm của ta, trước khi xuất phát đã có ám chỉ nói Doãn bà bà có vấn đề, thế nhưng ta lại không hoài nghi."
Dịch: Jasmine, Vũ Crouch - Nguồn: vip.bachngocsach.com - Copy mà không ghi nguồn là bọn mất nết =))
"Linh Tiên Tử không cần tự trách."
Quý Mặc nghiêm túc nói một câu:
"Đây là số mệnh."
Linh Tiểu Lam liếc nhìn một bên, không muốn nói chuyện nhiều.
Ngô Vọng bình tĩnh đổi chủ đề, nói:
"Quý huynh, sao không giới thiệu kỹ càng một chút về Tứ Hải Các cho ta?"
Quý Mặc hắng giọng, tiến đến gần Ngô Vọng hơn nhưng lại tiết lộ với Ngô Vọng rất nhiều. . . tin tức đã truyền nát trên phố phường.
Trên thực tế Tứ Hải Các chỉ tồn tại ở bên ngoài Nhân vực, rất ít tu sĩ Nhân vực có thể chân chính tiếp xúc đến Tứ Hải Các nhưng Tứ Hải Các lại có địa vị vô cùng quan trọng tại Nhân vực.
Tứ Hải Các này chính là do Nhân Hoàng bệ hạ đương thời sáng lập, ban đầu lấy đan dược, pháp khí trao đổi lấy các loại khoáng sản ở Cửu Dã như linh thảo, thú hạch và tất cả những thứ khan hiếm ở Nhân vực.
Đến nay, bóng dáng Tứ Hải Các đã trải rộng khắp toàn bộ Đại Hoang, ngoại trừ Trung sơn không cách nào chen chân quá sâu ra thì toàn bộ đã thiết lập quan hệ chặt chẽ với nhiều Nhân tộc các nơi thông qua mua bán trao đổi.
Tại Nhân vực, mỗi Tiên Tông và Ma Tông, cứ sau năm mươi năm hoặc trăm năm đều phải phái một số đệ tử nhất định tới biên cương.
Chỉ một phần nhỏ trong số những đệ tử có thiên phú tốt nhất trong các tông môn kia có thể được chọn để làm việc tại Tứ Hải Các.
Ngô Vọng lại hỏi thêm mấy vấn đề, ví dụ như các tông môn giao dịch cùng Tứ Hải Các như thế nào, Tứ Hải Các có bao nhiêu quyền lực, v. v.
Quý Mặc cũng coi như là hiếm có tung tâm móc phổi, có thể nói là biết gì nói nấy, chuyện không thể nói cũng tiết lộ một chút tin tức.
"Bên trong Tứ Hải Các nhân tài đông đúc, nếu như Hùng huynh muốn gia nhập Tứ Hải Các, ta nguyện mời trưởng bối trong nhà dẫn tiến cử!"
Ngô Vọng nghiêm nghị nói:
"Quý huynh còn chưa nói, ta gia nhập Tứ Hải Các có gì khác biệt với các ngươi."
Quý Mặc cân nhắc ngôn ngữ, thấp giọng nói:
"Những thí luyện này, cũng không phải tùy tiện liền có thể nhận được, mặc dù nguy hiểm nhưng nó có ý nghĩa phi phàm đối với Nhân vực…"
Ngô Vọng: Các ngươi đều được Các chủ dạy dỗ, có thể trở về để đến vòng thí luyện tiếp theo không.
Quý Mặc trầm ngâm một chút, hơi có do dự, vẫn là nhỏ giọng nói:
"Hùng huynh, Bắc Dã có tin đồn về Viêm Đế lệnh không?"
"Bắc Dã không có tin đồn như vậy."
Ngô Vọng cũng không nói dối:
"Nhưng ta biết về Viêm Đế lệnh."
"Ta biết không thể gạt được Hùng huynh mà."
Quý Mặc híp mắt cười, chỉnh vạt áo ngay ngắn, mặt lộ vẻ mỉm cười ôn hòa:
"Mục đích cuối cùng của chúng ta tham gia thí luyện chính là đạt được Tứ Hải Các tán thành.
Như vậy, sẽ được Các chủ Tứ Hải Các tiến cử hiền tài, có cơ hội cầm được Viêm Đế lệnh do Nhân Hoàng bệ hạ ban thưởng."
Linh Tiểu Lam mắng:
"Còn luôn nói ta không giữ mồm miệng, không phải ngươi cũng là như vậy sao?"
"Đây đều là sự tình Nhân vực công nhận."
Quý Mặc giải thích:
"Bằng vào tư chất, bối cảnh của Hùng huynh, chắc hẳn cũng sẽ được bồi dưỡng như vậy."
Ngô Vọng bưng chén trà lạnh bên cạnh lên nhấp một hớp, trong mắt lóe ra một chút sáng ngời.
Hắn hỏi:
"Ta còn có một cái nghi vấn, sau khi gia nhập Tứ Hải Các, tham gia những thí luyện này là bản thân quyết định hay là Tứ Hải Các trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ "
Quý Mặc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Linh Tiểu Lam nói:
"Đại đa số tu sĩ chết ở trong vòng thí luyện thứ nhất, đều không hiểu rõ tình hình."
"Vậy ta không đi."
Ngô Vọng cười nói:
"Ta là Thiếu chủ Bắc Dã, sau này xác suất lớn còn phải gánh vác trọng trách Hùng Bão Tộc, bất luận từ góc độ nào để suy tính đều không thích hợp gia nhập Tứ Hải Các."
Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam liếc nhau.
Linh Tiểu Lam tự hào nói:
"Nhìn đi, vẫn là ta hiểu rõ Hùng huynh nhiều hơn một chút."
"Ài…"
Quý Mặc thở dài:
"Thiếu Hùng huynh quá nhiều ân tình, ta thực sự không biết làm cách nào để đền đáp, vốn nghĩ lôi kéo Hùng huynh đi Nhân vực, ta mang Hùng huynh đi tiêu dao khoái hoạt mấy năm… Mà thôi, toàn bộ do Hùng huynh tự quyết định."
"Nếu hai người rảnh rỗi, không bằng nói cho ta một chút về các thế lực chính ở Nhân vực, sau này nói không chừng ta cũng sẽ đi Nhân vực tìm kiếm chân kinh có thể giải cứu Bắc Dã, sẽ không phải đắc tội vị cao nhân tiền bối nào đó."
Ngô Vọng ôn như nói, lại ra hiệu với Linh Tiểu Lam, người sau lấy ra một tấm đệm mềm trải trên ghế rồi tự mình ngồi xuống.
Quý Mặc cũng có hứng thú chém gió, lôi kéo Ngô Vọng nói về hiện trạng của Nhân vực.
Có rất nhiều tin tức vặt lặt, bát quái tông môn này nọ, tiên tử bịa chuyện, đạo lữ ở riêng, v…v... đủ loại tin đồn thú vị, lại từ trong miệng Quý Mặc nói ra càng thêm đặc sắc.
Linh Tiểu Lam ở bên cạnh cũng muốn nói vào nhưng lại bị Quý Mặc luôn giành lại thế chủ động.
Luận tài ăn nói, Quý Mặc tất nhiên là cao hơn Linh Tiểu Lam rất nhiều.
Mà Ngô Vọng nghe một hồi, đột nhiên có cảm giác giống như kiếp trước khi hắn làm tình nguyện ở cô nhi viện, một vài đứa trẻ đang tranh cãi xung quanh, tranh nhau nói chuyện…
Bất tri bất giác trời đông nổi lên màu trắng bạc, Quốc sư phái người đến thông báo cho bọn hắn đến giờ vào cung, Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam trở về phòng rửa mặt chải đầu thay trang phục.
Viêm Đế Lệnh.
Ngô Vọng nhìn vào bên trong linh đài, lại nhìn hỏa cầu lơ lửng bên ngoài linh quang như khói, trong lòng có chút hỗn loạn.
Nếu nói là Thần Nông tiền bối coi trọng hắn thì không hẳn vì Viêm Đế lệnh này cũng không phải là duy nhất, hắn chẳng qua cũng chỉ là một trong số rất nhiều.
Nhưng nếu nói Thần Nông tiền bối không coi trọng hắn cũng không đúng, thiên kiêu Nhân vực cần trải qua hết trở ngại mới có cơ hội đạt được Viêm Đế lệnh, Thần Nông tiền bối không chỉ cho hắn mà còn giúp hắn tu xong tam trọng, để Viêm Đế lệnh ẩn vào trong cơ thể.
'Về sau không đến sinh tử giây phút, không thể sử dụng lệnh bài này.'
Ngô Vọng lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, suy nghĩ một chút rồi thay đổi pháp bảo trữ vật đeo bên ngoài.
Giây phút không thể quên, bên cạnh Quý huynh rất có thể có Chân Tiên kia đi theo.
Xoa xoa mi tâm, Ngô Vọng đã bắt đầu có chút đau đầu.
Lý tưởng của hắn rất đơn giản và cao đẹp, hắn chỉ muốn sống lâu hơn, không nghĩ tới còn phải chịu áp lực mà hắn không nên chịu ở cái tuổi này . . .
"Thần Sứ đại nhân, Quốc sư mời ngài đi qua dùng bữa."
Cùng ham muốn.
"Được rồi, ta sẽ qua."
Ngô Vọng suy nghĩ một chút, cầm trong tay con dao nhét vào ngực, đối với việc này không dám chủ quan chút nào.
...
Hai canh giờ sau.
Ngô Vọng được tắm trong ánh nắng rực rỡ, ngồi trên xe được rải đầy những cánh hoa, nhận được sự tán dương và chúc phúc của những muội muội, tỷ tỷ, a di, bà bà xung quanh.
Mà khi xe của Ngô Vọng đi qua, Linh Tiên Tử ở trên xe phía sau cũng được rất nhiều nữ tử khen ngợi và tán thưởng.
Lại xa giá tiếp theo đi qua…
Một đám nữ tử động tác chỉnh tề nhất trí giơ tay, phất tay áo, nhanh chóng tan cuộc.
Quý Mặc lại an nhiên cười theo.
Điều này tốt hơn rất nhiều so với đãi ngộ mà hắn phải nhận trước đây.
Quý Mặc cũng suy nghĩ minh bạch, người với người đôi khi không thể so sánh, khi hắn ở tuổi của Hùng huynh hiện tại, còn không có nửa thành nắm chắc có thể chính diện xung đột thắng được Hùng huynh, điều này bản thân nó cho thấy vấn đề.
Ngô Vọng lúc này tuy có vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra hắn đang cân nhắc lời nói của Quốc sư . . .
"Thần Sứ đại nhân, hiểu lầm, trước đây tất cả đều là hiểu lầm. Tối hôm qua ta có chút tâm đắc cầu nguyện muốn đi tìm Thần Sứ để giao lưu.
Giao lưu nha, đem rượu đến giao lưu cũng là hợp tình hợp lý phải không?
Tối hôm qua thời tiết quá mức nóng, ta quên mất Thần Sứ đại nhân là nam tử, thuận tiện đi qua, có chỗ nào thất lễ còn xin Thần Sứ tha thứ.
Chuyện đó, hôm nay ngài gặp bệ hạ có thể giải thích cho ta được không, nếu như ta biết bệ hạ ở chỗ ngài, ta tuyệt đối sẽ không đi qua!"
Quốc sư tựa hồ có chút kiêng kị đối với Nữ Vương.
Từ đủ loại biểu hiện trước đây của Quốc sư đến xem, khả năng trở thành nguồn gốc phản quân là không cao.
Linh thức Ngô Vọng nhân lúc đi đường mà quét qua các nơi quốc đô của Nữ Nhi quốc.
Ở Nữ Nhi quốc này quốc thái dân an, thiên hạ thịnh vượng, trong ngoài hòa thuận, đâu có giống như một cuộc nổi loạn sắp nổ ra?
Nhưng lời cũng không thể nói rõ được.
Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn về phía trước, một dãy cung điện liên miên cao vút sừng sững giữa thành lớn, mặt trời chiếu rọi trên mái vàng của cung điện, phả vào mặt hắn một cỗ khí tức thần thánh.
Vương Cung của Nữ Nhi quốc.
Xung quanh Vương Cung bao phủ một tầng trận pháp vô hình, ngăn cách tinh thần thạch cùng thần niệm điều tra, điều này kỳ thật không có chỗ gì dị thường, trước đây Ngô Vọng cũng không chú ý Vương Cung nhiều.
Nhưng lúc này, cách Vương Cung càng gần, đáy lòng Ngô Vọng bắt đầu có chút bất an . . .
"Hùng huynh."
Một tia truyền âm lọt vào tai, là Linh Tiểu Lam đang nhắc nhở:
"Vương Cung có chút kỳ lạ, tâm thần ta cảm thấy có chút không yên."
Ngô Vọng quay lại và khẽ gật đầu với xe đằng sau, vừa khéo nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Quý huynh…
A cái này…
So sánh với nhau, Linh Tiên Tử đáng tin cậy hơn nhiều!
Đến trước Vương Cung, Ngô Vọng và Linh Tiểu Lam toàn bộ tinh thần căng ra đề phòng, liên tục dò xét cấu tạo trận pháp bên ngoài Vương Cung.
Ngô Vọng tất nhiên là yên lặng nhìn, hắn đối với trận pháp là thất khiếu đã thông lục khiếu… không biết gì cả.
Linh Tiểu Lam truyền âm dặn dò Ngô Vọng vài câu, nếu như sau đó gặp phải phiền phức, liền theo nàng rút đi, nàng đã tìm được sở hở của trận pháp Vương Cung.
Xe ngựa dừng lại, cửa cung mở rộng.
Từ trong đó đi ra bốn hàng nữ tử mỹ lệ, trang phục lộng lẫy, nhảy múa xung quanh xe ngựa.
Ngô Vọng làm dày thêm lớp màng băng tinh xung quanh cơ thể mình, ra hiệu người xung quanh không nên đến gần hắn, để tránh mất cấp bậc lễ nghĩa rồi mới từ xe ngựa nhảy xuống.
Đột nhiên!
Ngay khi hai chân vừa tiếp xúc mặt đất, linh đài của Ngô Vọng khẽ run lên, vòng cổ trước ngực hơi nóng, nhất thời toàn thân cứng đờ.
Cái quái gì thế?
Tại sao đột nhiên có cảm giác giống như trước đây bị con hung thú chúc phúc kia trợn mắt nhìn chằm chằm!?
Sâu trong lòng đất dường như có một đôi mắt hung thú đang chăm chú nhìn mình mà cửa cung trước mắt lại là cái miệng khổng lồ đang mở, muốn nhắm người mà cắn!
"Thần Sứ… Thần Sứ đại nhân?"
Giọng nói của Quốc sư từ bên tai truyền đến, Ngô Vọng hít vào một hơi, cảm giác kinh hoàng nhanh chóng biến mất.
"Thần Sứ, ngài làm sao vậy?"
Quốc sư ân cần hỏi.
Ngô Vọng mỉm cười lắc đầu, mắt nhìn tình hình của Linh Tiểu Lam và Quý Mặc ở hai bên, phát hiện ánh mắt Linh Tiểu Lam cũng khá sắc bén, còn Quý Mặc…
Chỉ có thể nói, sự chú ý của hắn đối với ca hát và nhảy múa chắc chắn cao hơn sự an toàn của bản thân.
"Có phải Thần Sứ đại nhân cảm ứng được cái gì hay không?"
Quốc sư cười nói:
"Đừng lo lắng, cũng không cần suy nghĩ nhiều, Nữ Nhi quốc chúng ta cũng có chỗ dựa và bảo hộ chính mình, bằng không chúng ta làm sao có thể tồn tại ở Tây Dã lâu như vậy."
Ngô Vọng lập tức hiểu ra, tồn tại nguy hiểm mà hắn cảm ứng được hẳn là một con Thần thú hộ quốc của Nữ Nhi quốc.
Trong lúc nhất thời, sự lo lắng kia giảm đi hơn phân nửa.
Ngô Vọng hướng về phía trước nhìn ra xa, có thể nhìn thấy bên trong cửa cung, các đại thần Nữ Nhi quốc chia nhóm hai bên, rất nhiều nữ thị vệ uy vũ đứng theo khoảng cách giống nhau, đứng đầy khoảng không từ cửa cung đến trước đại điện.
Hôm nay Phượng Ca không có mang trường mâu của nàng mà đang vịn một thanh trường đao bên hông, khí thế hiên ngang đứng trong đại điện chờ bọn họ đi qua.
Trong điện, Nữ vương trang phục lộng lẫy, yên tĩnh ngồi trên ngai vàng phía trên đài cao.
Sau tiết mục ca múa vẫn là một tiết mục ca múa, ba người Ngô Vọng có thể nói thực là 'Nửa bước khó đi'.
Cuối cùng, sau một canh giờ giày vò, ba người họ đã đứng trước mặt Quốc chủ Nữ Nhi quốc, dùng nghi thức riêng của mình mà hành lễ.
"Hùng thần sứ ~ "
Nữ vương nhẹ giọng gọi, mang theo không giấu được vui mừng.
Quốc sư ở bên ho khan, thấp giọng nói:
"Bệ hạ, khoan hãy nói, trước tiên đưa tặng lễ vật sau đó dùng bữa lại trò chuyện tiếp."
"Ừm!"
Quốc chủ Nữ Nhi quốc hắng giọng một cái, lập tức khôi phục thần thái đoan trang, hiển nhiên là lấy ra nhiệt tình.
Tua nhanh cho đến khi bữa tiệc riêng của Nữ vương chỉ có Phượng Ca, Quốc sư cùng ba người bọn họ kết thúc.
"Đến, ta mang ngươi đi tới chỗ tốt!"
Một bàn tay như bạch ngọc duỗi ra trước mặt Ngô Vọng.
Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn thấy cánh tay phía trước giống như ngọc đang phát sáng bóng, nhìn thấy y phục lộng lẫy và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười say đắm lòng người.
"Bệ hạ…"
Ngô Vọng trấn định như thường lắc đầu cười nói:
"Nắm tay là hành động khá thân mật giữa nam nữ."
Quốc chủ nhẹ nhàng chớp mắt, hai cánh tay vắt chéo sau lưng, nhỏ giọng nói:
"Vậy ngươi đi cùng ta, chúng ta đi tẩm cung chơi đùa."
Quốc sư đang cầm chén lưu ly, quay đầu phun ra ngụm rượu đầy mặt Quý Mặc ở bên:
"Bệ hạ! Không được, không được nha bệ hạ! Thần cùng theo ngài đi!"
Khóe miệng Quý Mặc khẽ co giật, vừa định lấy khăn lau mặt, bên cạnh lại bay tới một nắm đấm dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào vai hắn khiến hắn đau đến hắn nhe răng nhếch miệng.
"Ghê tởm!"
Phượng Ca nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng:
"Tẩm cung của bệ hạ ta cũng muốn đi!"
Linh Tiểu Lam lạnh lùng đứng dậy, bình tĩnh đi theo hướng Ngô Vọng, bỏ lại một câu:
"Ta đi xem Hùng huynh một chút, không để hắn bị thua thiệt."
"Cái này?"
Quý Mặc và Phượng Ca cùng nhau nghiêng đầu, liếc nhìn nhau lại cực nhanh dời đi tầm mắt, toàn bộ đại điện đột nhiên chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Không hiểu sao, ánh mắt Quý Mặc trở nên thâm thúy mấy phần, môi khẽ động.
"Đêm qua chưa kịp nói xong, chuẩn bị khi nào động thủ?"
"Chờ một chút."
Phượng Ca khẽ lẩm bẩm, nhìn yến tiệc thịnh soạn trước mặt, mím môi.