Nửa ngày sau tại Vương Đình Hùng Bão tộc.
Trong lều lớn của Ngô Vọng tràn ngập ánh sáng đủ màu, Quý Mặc ngồi ở trên một tòa liên đài bảy màu để chữa thương, kịp thời đem những vết thương ngầm trước đây bị y đè xuống diệt trừ tận gốc, để tránh ảnh hưởng đến con đường tu tiên sau này.
Với tư cách là chủ nhân của nơi này, Ngô Vọng tiếp tục tận hưởng sự yên bình hiếm có sau trận chiến chẳng hề khốc liệt này, cầm một bản điển tịch thú vị mượn được từ chỗ Quý Mặc tỉ mỉ phẩm đọc.
Cái điển tịch này tương tự như địa lý của Nhân vực.
Nó không phải loại điển tịch mà Quý Mặc thường mang theo bên người, mà là loại sách ghi chép địa lý núi non, sông ngòi, thành quách tông môn rất bình thường, rất nghiêm chỉnh.
Điều này khiến Ngô Vọng cảm thấy thất vọng, đánh giá thấp đi một sao đối với trình độ chuyên nghiệp của Quý Mặc.
Còn tưởng rằng thư tịch trên người tên này sẽ là một ít đồ vật thú vị…
Cuộc nói chuyện trước đó với mẫu thân vẫn còn vang vọng trong lòng Ngô Vọng.
Hắn hỏi mẫu thân tại sao muốn hắn đi cứu Linh Tiên Tử, mẫu thân cho hắn một lí do thoái thác có chút gượng ép -- Vì bảo trì quan hệ tốt đẹp giữa thị tộc cùng Nhân vực, bán cho Nhân vực một cái nhân tình.
Dựa vào sự hiểu biết của Ngô Vọng đối với mẫu thân của mình, chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Nhưng mẫu thân không nói, hắn cũng không có cách nào hỏi thêm.
Mẫu thân đại nhân làm sao có thể có ý đồ xấu gì chứ? Tất cả chỉ vì thủ hộ Bắc Dã, để người nhà cùng thị tộc tốt hơn thôi.
Lâm Tố Khinh bưng theo một lư Hương chầm chậm đến, đặt lư hương trên bàn trước mặt Ngô Vọng, với vẻ mặt do dự.
Ngô Vọng thấp giọng hỏi:
"Còn đang tắm sao?"
"Ừm."
Lâm Tố Khinh nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Tiếp tục như vậy, trên người Linh Tiên Tử có xảy ra vấn đề gì hay không?"
Ngô Vọng nói:
"Đại tu Dược Thần cảnh, có thể có vấn đề gì?"
Nhiều lắm chính là da dẻ dễ chịu mà thôi.
Sau đó, đáy mắt Ngô Vọng tràn đầy cảm khái, đột nhiên cùng Linh Tiên Tử kia có chút ít cảm giác đồng bệnh tương liên.
"Phái người chuẩn bị cho Linh Tiên Tử chút trái cây an thần." Ngô Vọng nhẹ giọng nói: "Kêu mấy tên nhạc công ở bên ngoài lều tấu mấy khúc nhạc thư giãn, nhất định phải làm cho Linh Tiên Tử có cảm giác an ổn về nhà."
"Ai!"
Lâm Tố Khinh đáp ứng một tiếng , chớp mắt nhìn Ngô Vọng giống như đang hỏi: “Ngươi còn nói không coi trọng người ta?”.
Ngô Vọng bĩu môi nhún vai, chỉ có thể lắc đầu.
Nếu như hắn phát triển một mối quan hệ nam nữ mỹ diệu với những nữ tử khác, chẳng hạn như bà cô già này thì hắn chỉ cần vượt qua căn bệnh kỳ quái này là được.
Nếu là cùng Linh Tiểu Lam phát triển quan hệ nam nữ vượt quá quy củ thì cái cần khắc phục có lẽ không chỉ có quái bệnh của hắn, điều này khiến hắn nhớ lại những tác phẩm nổi tiếng mà hắn đã đọc ở trường trong kiếp trước…
Người trong cuộc, lại còn chơi song tấu!
Huyết thống của Thủ Lĩnh Hùng Bão tộc xong đời rồi.
Sự sắp xếp của Ngô Vọng tựa hồ có chút hiệu quả, chỉ một lúc sau khi Lâm Tố Khinh rời đi, Linh Tiểu Lam đã xuất hiện ở bên ngoài trướng.
Dường như nàng quên đeo mạng che mặt, tóc dài buộc lên đơn giản, mặc váy trắng thư thái, lúc đi làn váy phiêu diêu, vòng eo uyển chuyển xuất hiện khiến người ta khó mà bình tĩnh được.
Đời trước thường có người nói, mỹ nhân đẹp từ trong xương cốt chứ không phải chỉ ở bề ngoài, tướng mạo Linh Tiểu Lam chính là sự thể hiện hoàn hảo về điều này.
Mắt hạnh mũi ngọc, môi mỏng không hoàn hảo nhưng ngũ quan này hợp lại thì trời sinh hài hoàn.
Có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở khóe miệng, khiến nàng nhìn càng hấp dẫn hơn.
"Hùng thiếu chủ!"
Linh Tiểu Lam nắm chặt tú quyền, đứng ở ngoài hai trượng.
Tình cảnh như vậy khiến thị vệ hai bên tiến lên, Lâm Tố Khinh đang đuổi theo từ phía sau cũng có chút kinh hãi.
Ngô Vọng để quyển sách trong tay xuống, nghiêm nghị nói:
"Linh Tiên Tử có gì chỉ giáo?"
"Đa… "
Môi nàng run run, khẽ hít vào một hơi, đưa mắt nhìn sang một bên, đặt tay phải lên cánh tay trái, sau vài lần cố gắng, nàng khẽ nói:
"Đa tạ."
Nói xong, bỏ lại hai đạo huyễn ảnh, người đã ra khỏi lều lớn, để Ngô Vọng ở lại đó ngây ngốc như tượng không hiểu chuyện gì.
Chẳng lẽ vẫn còn ngại ngùng?
Quý Mặc đang ngồi thiền bên cạnh mở một mắt, nhỏ giọng hỏi:
"Vừa rồi có phải Linh Tiên Tử nói lời cảm tạ huynh không?"
"Điều này có gì không bình thường sao?"
Ngô Vọng thắc mắc nói:
"Ta đã cứu các ngươi, không phải nên nói tiếng cảm ơn sao?"
Quý Mặc lập tức kéo ra một nụ cười khó coi:
"Đa tạ Hùng huynh ra tay tương trợ, Linh Tiên Tử ngược lại là cực ít nói lời cảm tạ đối với người khác, cũng cực ít có việc cầu người."
"Quý huynh khách khí, thì ra là thế."
Ngô Vọng nháy nháy mắt với Lâm Tố Khinh, quan tâm hỏi thăm:
"Tố Khinh, thương thế sau lưng Linh Tiên Tử như thế nào rồi?"
"Thiếu chủ, thương thế của Linh Tiên Tử đã không còn đáng ngại."
Lâm Tố Khinh nói:
"Trình độ luyện đan của Nhân vực huyền diệu vô cùng, đan dược chữa thương trên người Linh Tiên Tử cũng là cực phẩm, sẽ không để lại sẹo. Nếu những chiến sĩ bị thương trong tộc chúng ta cũng có đan dược như vậy thì tốt biết bao. "
Quý Mặc lập tức nói:
"Thị tộc Bắc Dã chém giết với hung thú khó tránh khỏi bị thương. Đợi về đến nhà, ta tập tức phái người chuyển một lô bảo đan chữa thương đưa cho Hùng huynh làm tạ lễ!"
Ngô Vọng cười nói:
"Chúng ta dùng khoáng thạch trao đổi là được, coi như là trao đổi lẫn nhau, thế nhưng việc này cũng không nên lộ ra với bên ngoài."
Quý Mặc trịnh trọng gật gật đầu, rồi thở dài khen ngợi:
"Chuyến đi Bắc Dã này có thể gặp hào kiệt đương thời như Hùng huynh, đã là vừa lòng thỏa ý rồi."
"Không phải muốn tìm eo thon sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, hai chuyện khác nhau."
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng ngửa đầu cười to, trong tiếng cười lại là thâm ý mà Lâm Tố Khinh nghe không hiểu.
Quý Mặc và Linh Tiểu Lam ở lại Vương đình Hùng Bão tộc ba ngày hai đêm, khi đội tìm kiếm thi thể do Ngô Vọng cử đi trở về tay không, bọn hắn liền lập tức chào từ biệt.
Để giúp bọn họ che giấu hành tung, Ngô Vọng đã đặc biệt sắp xếp cho họ trốn trong xe ngựa của Hùng Bão tộc đi vào thị trấn, lại sớm liên lạc với thương đội lái thuyền xuôi nam.
Bọn họ sẽ ở trên biển phiêu lưu vài ngày, sau đó đổi sang cưỡi pháp khí ngự không của mình trở về Nhân vực.
Trước khi đi, Ngô Vọng cùng Quý Mặc ôm một cái, dùng sức vỗ lưng vỗ vai nhau mấy lần.
Linh Tiểu Lam hạ thấp người hành lễ đối với Ngô Vọng, lạnh lùng nói thiếu Ngô Vọng ba cái nhân tình, và sau này nàng nhất định sẽ trả lại… Dù sao Ngô Vọng cũng không để ý.
Tuy nhiên, nửa ngày sau khi bọn hắn lên thuyền, lúc màn đêm buông xuống.
Trên boong sau của con tàu lớn, Quý Mặc đứng chắp tay, nhìn những vì sao ở phương bắc, đột nhiên nói:
"Sư phụ cảm thấy Hùng huynh có thể gánh vác trách nhiệm không?"
Không khí xuất hiện một chút rung động, một bóng xám bước chậm mà đến, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Quý Mặc.
Đây là một văn sĩ trung niên, trên thân mặc chiếc áo choàng màu xám, đầu đội một chiếc khăn vuông, sắc mặt tái nhợt cảm giác như người đang bị bệnh. Lúc hiện thân trong tay còn nắm một miếng ngọc phù, giọng nói không đủ trung khí.
Y chậm rãi nói:
"Sau này Thiếu chủ Hùng Bão tộc sẽ là nhân vật nổi bật, Bắc Dã đã không còn người nào là đối thủ của hắn. Đây cũng là một niềm vui bất ngờ trong chuyến đi Bắc Dã lần này."
Chỉ là đáng tiếc, khi nhận được sức mạnh do Tinh Thần ban tặng, thọ nguyên đã bị khóa lại, mấy trăm năm vội vàng trôi qua, chưa nói tới đảm đương trách nhiệm.
Lòng dạ người này còn trên cả ngươi và ta.
Đầu hung thú Thập Hung điện cùng thi thể Doãn sư điệt kia đều bị Hùng Bão tộc giữ lại. Vương Lân bị Kỳ Tinh thuật diệt đến cặn bã cũng không còn, hiển nhiên cũng là chủ ý của Thiếu chủ Hùng Bão tộc kia.
Vi sư lần này, ngược lại là không biết trở về báo cáo như thế nào."
"Sư phụ…"
Quý Mặc khẽ nhíu mày:
"Những người đồng hành cùng đệ tử kia…"
"Đây chính là thí luyện, lần luyện tập này nội dung chính là tìm ra gian tế Thập Hung điện, cũng đã tìm ra được là Doãn sư điệt là gian tế Thập Hung điện.
Ngay cả Linh sư điệt bất hạnh bỏ mình tại Bắc Dã, đó cũng là tổn thất tất yếu phải gánh chịu."
Trung niên văn sĩ thở dài:
"Ta cũng chưa từng giúp ngươi, toàn bộ do ngươi tự mình ứng đối, quy củ từ xưa vẫn là như vậy. Thi thể bọn họ ta đã thu hồi, tự sẽ trả lại cho sư môn bọn hắn."
Quý Mặc ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng dừng lại, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
"Thật sự rất sảng khoái khi được tương giao cùng Hùng huynh, nếu là có thể gặp lại hắn, nhất định phải uống vài chén.
Đúng rồi, sư phụ có đem chuyện của Hùng huynh báo cáo cho Nội Các không?"
"Ngọc phù đã truyền tin về."
Văn sĩ trung niên lạnh nhạt nói:
"Mười bảy tuổi đã có thần niệm cường đại như thế, cho dù là mẫu thân hắn 'Thể Hồ Quán Đỉnh' cho hắn, tư chất bình thường cũng khó đạt tới trình độ như vậy.
Cụ thể quyết định như thế nào, tùy thuộc vào chư vị Các lão.
Biết đâu sẽ có một tiền bối giúp hắn thoát khỏi gông cùm xiềng xích thọ nguyên, chuyện này thì ai có thể nói trước được?
Được rồi, vi sư không tiện hiện thân nhiều, còn chưa có rời khỏi Bắc Dã, vị Thương Tuyết đại nhân kia thần thông khó lường, tâm thần vi sư luôn có chút bất an."
Quý Mặc quay người, cúi đầu vái chào hành lễ, văn sĩ áo bào xám kia lui lại nửa bước, quanh người nổi lên làn sóng nhàn nhạt, đột nhiên hư không tiêu thất.
Đợi Quý Mặc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Linh Tiểu Lam đứng cách đó không xa đang ôm kiếm, Quý Mặc bất giác cười xấu hổ.
"Linh tiên tử…"
Linh Tiểu Lam hừ lạnh một tiếng, lấy ra đấu lạp chậm rãi đeo lên, lạnh nhạt nói:
"Quý đạo hữu, sau này nếu ngươi gặp lại thiếu chủ Bắc Dã, thực sự sẽ không chột dạ sao?
Hắn là thành tâm đối đãi, còn cứu tính mạng của ngươi và ta."
Quý Mặc đưa tay xoa chóp mũi, cười nói:
"Ta cùng Hùng huynh tương giao, vốn là rất thẳng thắn, ta mặc dù có tâm thăm dò, nhưng chưa chắc Hùng huynh lại không phải như thế?
Nói không chừng, Hùng huynh giờ phút này đang mượn lực vị Thương Tuyết đại nhân kia để theo dõi ta và người qua pháp khí hình cầu của hắn."
Cùng lúc đó, Ngô Vọng ở trong lều lớn, đang ngồi xếp bằng trên ghế da một mình, chăm chú nhìn quả cầu thủy tinh trước mặt, không khỏi nghi ngờ liếc nhìn khắp nơi..
Khá lắm, thiếu chút nữa cho rằng ở Đại Hoang cũng có camera.
Lại nhìn hình ảnh hiển hiện trong thủy tinh cầu, Linh Tiểu Lam đội đấu lạ quay người đi xa, hai người có vẻ tan rã trong không vui.
Đáy lòng Ngô Vọng nói:
"Mẫu thân, có thể…"
Sợi dây chuyền trên ngực khẽ lấp lánh, hình ảnh trong quả cầu pha lê nhanh chóng tiêu tán.
"Nhân vực chính là phức tạp như thế."
Giọng nói dịu dàng của Thương Tuyết lại vang lên:
"Ngươi còn muốn đi không?"
Ngô Vọng trầm mặc một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp lời.
Thương Tuyết ôn nhu nói:
"Nếu như rời khỏi Bắc Dã, mẫu thân sẽ không thể nhìn chăm chú ngươi mọi lúc được… mẫu thân biết ngươi thông minh, nhưng trên đời cũng không có quá nhiều người đơn thuần như Tố Khinh.
Thế nhân ồn ào hỗn loạn, sinh linh bẩm sinh cạnh tranh nhau.
Thần Linh thì cao cao tại thượng, không để ý tới vui buồn của phàm nhân, người phụ thuộc Thần Linh phần lớn là tàn bạo mê muội."
"Mẫu thân, Bắc Dã như chiếc giường ấm, Kỳ Tinh giống như một giấc mộng xưa."
Ngô Vọng ra vẻ ung dung nói:
"Ta vẫn muốn đi ra ngoài nhìn một vòng, đi dạo Đại Hoang lãnh hội một phen.
Mẫu thân ngài yên tâm đi, vì ngươi cùng phụ thân, vì thị tộc, ta sẽ trân trọng tính mạng của mình. Nếu ngươi và cha không sinh con thứ hai, ta nhất định sẽ trước 180 tuổi trở về kế thừa trách nhiệm của thị tộc.
Nếu như cần thiết, có thể phế bỏ cảnh giới tu hành của ta cũng không sao.
Nhưng mẫu thân, hài nhi rất muốn đi ra ngoài để xem, không muốn ở tuổi mười bảy đã nhìn thấy phong cảnh cuối cùng của đời mình."
"Ngươi nha…"
Thương Tuyết khẽ quát yêu:
"Chính là cái miệng này. Không biết sau này sẽ dỗ dành biết bao nữ tử thần hồn điên đảo."
Ngô Vọng sắc mặt có chút đỏ lên, vội vàng đổi chủ đề, suy nghĩ trong lòng khẽ động, đem mộng cảnh trước đây của mình kể rõ đầu đuôi chi tiết cho mẫu thân.
Lần này, Ngô Vọng rõ ràng nhận thấy cảm xúc của mẫu thân biến hóa, tâm tình nàng có vẻ thấp đi rất nhiều.
Thương Tuyết không trả lời Ngô Vọng vấn đề liên quan tới mộng cảnh mà chỉ nói:
"Rời khỏi Bắc Dã đi xông pha đối với ngươi mà nói có lẽ cũng không phải là chuyện xấu."
Ngô Vọng nhìn chằm chằm.
Mẫu thân đại nhân ngài nói rõ một chút, nhi tử của ngài am hiểu liên tưởng, lời này nghe lượng tin tức có chút quá lớn.
Ài?
Ý của mẫu thân, chẳng lẽ là chính mình rời khỏi Bắc Dã, có cơ hội khỏi hẳn quái bệnh?
Ngô Vọng phấn khích nhảy dựng lên, chưa kịp hỏi thêm thì phát hiện mẫu thân mình đã cắt đứt liên lạc . . .
"A, quả nhiên mẫu thân biết chút chuyện gì đó."
…
Sau khi Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam đi, mục tiêu hướng tới Nhân vực của Ngô Vọng đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Kỳ hạn năm năm tới gần, việc chuẩn bị gần như đã sẵn sàng. Ra khỏi Bắc Dã tuy là sức mạnh của Kỳ Tinh thuật sẽ hạ xuống, nhưng cũng coi như là có thủ đoạn tự bảo vệ mình.
Sư phụ của Lâm Tố Khinh, Tả Động chân nhân vẫn tạm thời ở trong Hùng Bão tộc.
Dù sao lúc trở về không ngồi Vân Chu, với tu vi của Tả Động chân nhân cũng không có cách nào vượt qua Đông Hải hay Tây Hải, sẽ phải lang thang trên biển khoảng ba năm rưỡi. Chờ Lâm Tố Khinh chấp hành đủ 'Thời hạn thi hành án’, cùng nhau trở về Nhân vực là thích hợp nhất.
Trong tộc có thêm một cái lão gia gia Kim Đan, tất nhiên Ngô Vọng sẽ không bỏ qua.
Mấy con Tiên tử Khoái Nhạc Ngư, vài hũ rượu ngon, Ngô Vọng liền thu được không ít cảm ngộ tu đạo, sau đó bỏ đi mấy thứ linh tinh giữ lại tinh hoa… đại khái còn ba, bốn câu hữu dụng với mình.
Thu hoạch rất lớn, vẻ mặt nghiêm túc.
Cách kỳ hạn năm năm mình định ra càng ngày càng gần, đạo tâm Ngô Vọng ngược lại càng trở nên yên tĩnh hơn, kiểm tra các loại bảo vật mà mình chuẩn bị.
Mấy năm này Lâm Tố Khinh lần lượt đổi được sáu cái pháp bảo trữ vật thượng phẩm, đều đã là nhét đến đầy ắp.
Quặng mỏ Bắc Dã, chọn một chút mỏ trân quý, nhu cầu mua của Nhân vực khá lớn lại được giá cao, mang theo hai túi trữ vật, đại khái bốn, năm xe đẩy.
Mang theo hai túi nhỏ thủy tinh cầu chứa đựng Tinh Lôi thuật, đây đều là Ngô Vọng… ủy thác Đại chủ tế trong tộc vất vả chế tác mà ra, giá trị còn trên những cái quặng mỏ kia.
Lúc kiểm kê những thứ này, Lâm Tố Khinh nhỏ giọng hỏi ra nghi hoặc của mình:
"Thiếu chủ, ngài định cho nổ tiên tông nhà ai sao?"
"Hả?"
Ngô Vọng sửng sốt, hỏi ngược lại:
"Những cái này đủ để san bằng một sơn môn tiên tông sao?"
"Tiên tông cỡ trung thì khẳng định là đủ."
Thế là Ngô Vọng lại ra lệnh cho các tế tự trong tộc đẩy nhanh tốc độ làm thêm mấy trăm khỏa.
Thiếu chủ đại thị tộc vượt biển đi Nhân vực, nhất định phải cho thị tộc một cái lý do hợp lý, tránh gây lo lắng, hoang mang trong tộc.
Vì thế Ngô Vọng đã chuẩn bị cho việc này trong vài năm, mà Tinh Thần giáo đã trở thành công cụ đắc lực nhất của hắn.
Chẳng bao lâu, một tin đồn xuất hiện giữa các bộ tộc ở Bắc Dã:
[Bắc Dã từ lâu đã định cư ở phía bắc Đại Hoang, vốn dĩ là nơi yên bình nhất. Tuy nhiên, Cửu Dã của Đại Hoang vẫn chiến tranh liên miên, sinh linh không ngừng tích lũy oán khí, tương lai không lâu sau sẽ hóa thành tai hoạ giáng xuống Bắc Dã. Tinh Thần dự báo rằng sẽ có một sứ giả được Tinh Thần lựa chọn, đi vào Đại Hoang tìm kiếm 'Tinh Thần chân kinh' để giải cứu thế nhân.
Tên là: Người thỉnh kinh Bắc Dã. ]