Một cái chớp mắt trước còn đang cùng Nhân Hoàng nói chuyện trời đất, nghe Nhân Hoàng bàn giao hậu sự, khụ, dặn dò bản thân cẩn thận đề phòng với những người nào.
Một cái chớp mắt tiếp theo, trời đất quay cuồng, càn khôn chuyển rời, trực tiếp bị đưa đến thùng tắm ở Nữ Nhi Quốc.
Những trải nghiệm này thực sự có thể xuất bản thành một cuốn sách tên là « Cuộc phiêu lưu mạo hiệm kỳ diệu của Thiếu chủ ».
Thay đổi một góc độ khác, Nhân Hoàng có thực lực mạnh mẽ như thế nhưng vẫn bị đại nạn thọ nguyên gông cùm.
Bởi vậy có thể thấy, quyền lên tiếng trong thiên địa Đại Hoang vẫn nằm trong tay đám thần linh cường đại ở trận chiến Viễn Cổ kia, nói sinh linh truy cầu trường sinh trường thọ còn có ý nghĩa gì nữa. . .
"Nam nhân các ngươi khí lực đều rất lớn sao?"
Ngô Vọng đột nhiên bị câu hỏi từ bên cạnh cắt ngang mạch suy nghĩ, quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời.
Chủ nhân đôi mắt to lúc này đã cởi bỏ áo giáp, trên người đang mặc một bộ váy dài màu nâu rộng rãi, nghiêng người về phía trước cơ hồ nằm sấp ở trên bàn, nhìn chằm chằm hắn cách đó ba thước.
Biểu tình kia, khiến cho Ngô Vọng như nhìn thấy mình trong gương nhớ tới lúc mình còn bé lần đầu tiên đi vườn bách thú nhìn thấy con khỉ.
Ngô Vọng ho khan một tiếng, nói:
"Khí lực lớn hay nhỏ không phân biệt nam nữ, chủ yếu phụ thuộc vào rèn luyện của cá nhân."
Nữ tướng quân kích động vén tay áo nói:
"Đến đây! Chúng ta tới vật tay thử một chút!"
Ngô Vọng cười nói:
"Vị tướng quân này, ta và ngươi chỉ là chẳng qua là mới quen biết. Nam nữ có khác biệt, không tiện tiếp xúc thân thể."
"Ngươi bị làm sao vậy? Vật tay sao lại tính là tiếp xúc thân thể?"
Nữ tướng quân trừng mắt, chân trái đạp lên cái ghế bên cạnh, cánh tay phải rút trở về trong tay áo, giật cổ áo vải bố ra, lộ ra bờ vai, một cỗ hào khí đập vào mặt.
Khuôn mặt nàng không xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, lông mày hơi thô và khuôn mặt hơi tròn, thắng ở chỗ thân hình không một chút mỡ thừa, lại có một cỗ phong tình khác.
Đáng tiếc loại hình nữ nhân này, gần như từ nhỏ đến lớn Ngô Vọng đều nhìn thấy nên lúc này hoàn toàn không có chút rung động gì.
Nữ tướng quân khá bất mãn với sự dè dặt của Ngô Vọng, hừ lạnh:
"Đã như vậy, bản tướng quân cũng không làm khó ngươi… Cởi quần áo ra cho ta xem một chút!"
Ngô Vọng: …
Đây là Nữ Nhi Quốc hay là Lưu Manh Quốc?
"Tướng quân nói đùa…"
Ngô Vọng nghiêm túc nói:
"Tướng quân không hỏi ta như thế nào tới sao?"
"A đúng."
Nữ tướng quân trừng mắt nhìn Ngô Vọng, buồn bực nói:
"Làm sao ngươi lại ở động phủ của ta, còn ở trong thùng tắm của ta?"
Ngô Vọng hắng giọng, chậm rãi nói:
"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, vốn nên nói ngắn gọn, nhưng bởi vì rắc rối phức tạp cho nên chỉ có thể giải thích bằng một câu.
Ta đi ngang qua!
Nếu như không có việc gì, ta đây liền cáo từ, lập tức rời khỏi biên giới quý quốc."
Ngô Vọng đứng lên, vái chào với vị nữ tướng này.
"Trước đây có nhiều mạo phạm, kính xin tướng quân đừng trách."
Nói xong, Ngô Vọng nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, ngoài mặt thì trông rất thư thái, điềm nhiên đi về phía cửa động, đáy lòng lại đang xốc lại hoàn toàn tinh thần, toàn bộ tâm thần chăm chú nhìn nữ tướng này.
Hắn tất nhiên là đang thử thăm dò.
Nữ tướng chớp mắt, giơ tay chụp sang một bên, trường thương lập tức bay vào lòng bàn tay.
"Chờ một chút, ngươi dừng lại!"
Nàng cao giọng hô hoán.
Ngô Vọng cười lắc đầu, dưới chân nở từng đạo ánh sao, thân hình kéo ra từng dòng ánh sáng ngoằn ngoèo, xuyên thẳng qua 'phòng khách' trong động phủ qua “huyền quan” rồi tới 'cửa trước' động phủ, ở trước cửa động phủ nhấp nhánh ánh sáng mờ nhạt.
Đây là một tầng trận pháp phòng hộ đơn giản, ngăn cản linh thức của Ngô Vọng tra xét bên ngoài.
Trận pháp này hẳn là lưu truyền từ Nhân vực, cũng không phải cái trận thế cao thâm gì, chiếc nhẫn trên tay của Ngô Vọng khẽ nhấp nháy ánh sáng, hai đạo khí tức một đen một trắng nhập vào trong trận pháp.
Ánh sáng bên trên cửa động phủ nhấp nháy vài cái rồi tự động biến mất, hai cánh cửa lớn màu đỏ son bị Ngô Vọng ung dung kéo ra.
"Cáo… "
Bá, bá bá!
Tiếng áo giáp va chạm tạo thành tiếng vang chỉnh tề một nhịp!
Những mũi tên tỏa ra hàn quang tràn ngập tầm nhìn của Ngô Vọng!
Xa gần cao thấp mấy tầng trường cung kéo căng dây cung, các nữ cung thủ mặc đồng phục biểu tình lạnh lùng, lúc này bọn họ cũng đang nhìn chằm chằm vào Ngô Vọng.
Ở thân trên họ mặc áo giáp da đơn giản, thắt lưng không có bất kỳ bảo hộ nào và bên dưới là váy ngắn bằng da, cùng một kiểu thống nhất giày ủng cao, găng tay và cột tóc đuôi ngựa.
Đáng tiếc, Quý huynh không ở đây.
Mới nhìn một chút, Ngô Vọng đã phát hiện mấy cung thủ tướng mạo có phần xinh đẹp.
Nếu như không nhìn lầm, những cái dây cung trong trường cung mà các cung thủ này đang kéo căng, hẳn là phải được làm từ những sợi gân dài của hung thú hơn ba trăm năm tuổi, lực sát thương không hề tầm thường.
Bên trong những cánh tay mảnh khảnh này ẩn chứa lực lượng thực sự kinh người!
May mà lúc này Ngô Vọng đã mặc quần áo, hình ảnh các nàng nhìn thấy kém xa tướng quân nhà mình, mặc dù hết sức kinh ngạc, nhưng không có phát sinh sự tình súng cướp cò.
Ngô Vọng bình tĩnh mỉm cười, chậm rãi đóng cửa động phủ lại, quay đầu nhìn về phía nữ tướng quân đang cầm thương ở phía sau không xa.
Nữ tướng quân ngẩng đầu ưỡn ngực, nháy mắt ra hiệu, đắc ý nói:
"Cáo cái gì?"
"Là nói cho ta biết tên của nàng, tướng quân xinh đẹp."
Ngô Vọng lộ ra ý cười mấy phần thân thiết.
"Hừ hừ, bản tướng chính là Ngự Tiền Đệ Nhất Tướng Quân của Nữ Nhi Quốc, Phượng Ca! Vậy ngươi, ngươi ở Nhân vực làm cái gì?"
Ngô Vọng nói:
"Bần đạo là tu sĩ Thanh Phong Vọng Nguyệt môn, ở trong núi tu hành, cũng không nhậm chức tại Nhân vực."
"Tán tu?"
Hai mắt Phượng Ca sáng lên:
"Nói cách khác, ngươi không phải là nhân vật quan trọng nào đó ở Nhân vực hả?"
Ngô Vọng không khỏi nghĩ đến những 'thời gian tốt đẹp' sống cùng Thần Nông tiền bối, cười ngượng ngùng một tiếng:
"Ta chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi."
Phượng Ca cầm ngọn giáo tiến về phía trước hai bước, hưng phấn nói:
"Bình thường thế nào? Nếu như, khục, bản tướng nói là nếu như… Nếu như ngươi chết ở đây sẽ không có người đến báo thù đấy chứ? Hả?"
Ngô Vọng: …
Đại tỷ, trên người ngươi đột nhiên xuất hiện kim quang là cái quỷ gì? Ban đầu biểu tình dữ tợn vậy là cái quỷ gì? Lúc sau lại hưng phấn như vậy không phải là có chút kỳ quái sao?
Đây không chỉ là nữ lưu manh, mà còn hiềm nghi là nữ tử biến thái a!
Nhưng có điều phải nói, nữ tướng quân này có 'khí tức' mạnh mẽ như vậy,thực lực của Ngự Tiền Đệ Nhất Tướng Quân Nữ Nhi Quốc thật sự không thấp.
"Đạo hữu đây là ý gì?"
Sắc mặt Ngô Vọng trở nên lạnh hơn một chút, lạnh lùng nói:
"Thực lực đạo hữu tuy mạnh nhưng bần đạo cũng có mấy phần thủ đoạn, chẳng qua là tùy tiện xâm nhập quý địa nên đáy lòng hổ thẹn, không muốn đánh nhau cùng đạo hữu thôi.
Đạo hữu nói như vậy, là muốn giết ta sao?"
"Ai, bằng hữu ngươi hiểu lầm rồi!"
Phượng Ca đem cây giáo ném đi, hai tay chống nạnh, cười lớn:
"Ta đây chỉ đang ví von thôi, ngươi ngàn vạn đừng để trong lòng! Haha haha!
Thanh Phong Vọng Nguyệt môn của các ngươi có bao nhiêu người a? Có Tiên Nhân trong truyền thuyết hay không a? Chưởng môn tu vi gì?"
Ngô Vọng: …
"Đạo hữu…"
Ngô Vọng vận chuyển tu vi, từng luồng khí tức dập dờn ở xung quanh người.
Bởi vì Thần Nông tiền bối ra tay giúp hắn thể hồ quán đỉnh nên lúc này mặc dù tu vi đã bước vào Ngưng Đan Cảnh nhưng cảnh giới cũng không tính là vững chắc, khí tức cũng bởi vậy mà có chút không quá ăn khớp.
Phượng Ca kia nhìn qua, ồ, tên này khí tức yếu như vậy… ánh sáng trong mắt càng nhiều hơn.
Ngô Vọng đầu óc quay cuồng.
Chơi thì chơi, nháo thì nháo, từ tận đáy lòng, hắn vẫn có một sự tôn trọng đặc biệt dành cho Thần Nông tiền bối.
Thần Nông để hắn đến Nữ Nhi Quốc, thậm chí không tiếc dùng đại thần thông trực tiếp đưa hắn đến nơi này hẳn phía sau điều này tất có thâm ý.
'Ở đó sắp bùng phát một cuộc phản loạn.'
Nếu như hắn có thể giúp đỡ Nữ Nhi Quốc trong phạm vi năng lực của mình, Ngô Vọng cũng không để bụng ở đây giúp đỡ.
Càng quan trọng hơn là, hắn muốn biết vì sao Thần Nông tiền bối lại quan tâm đến Nữ Nhi Quốc như vậy.
Trong chuyện này nói không chừng còn có chút vấn đề về tác phong sinh hoạt của Nhân Hoàng Đại Hoang!
Cầu thủy tinh lơ lửng trong tầm tay, trong lòng Ngô Vọng đã quyết định sẵn một kế hoạch cơ bản, cũng chuẩn bị nhiều phương án chạy trốn dự bị.
Làm việc thì làm việc, nguy hiểm tới tính mạng là một chuyện khác nha.
Ngô Vọng nhanh chóng tiến vào trạng thái, đáy mắt nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
"Đạo hữu muốn thế nào, trực tiếp nói đi."
Phượng Ca cười hắc hắc xông tới, giơ tay ra muốn cùng Ngô Vọng kề vai sát cánh, dưới chân Ngô Vọng sải bước, thân hình bay về phía sau mấy trượng khiến Phượng Ca ôm vào trống không.
Phượng Ca cười nói:
"Ai nha, đừng thẹn thùng nha, Nữ Nhi Quốc chúng ta vô cùng nhiệt tình hiếu khách. Trong nước mấy trăm năm rồi chưa thấy một người nam nhân nào, nhìn thấy ngươi liền… đặc biệt thân thiết.
Hai ta hãy làm quen trước một chút?”
Nàng dùng sức vỗ vỗ ngực, phát ra âm thanh như đập vào tấm thép.
Không thể nói không có chút rung động nào, chỉ có thể nói ván đã đóng thuyền.
"Ngươi chớ có qua đây!"
Ngô Vọng quát lớn một tiếng:
"Nếu không ta sẽ san bằng cái động phủ này của ngươi!"
"Đừng sợ, tiểu ca ca, bản tướng quân cũng sẽ không làm gì ngươi đâu.
Nữ Nhi Quốc chúng ta mặc dù không có nam tử, nhưng cũng biết nam tử là cần chúng ta che chở, yêu thương.
Oa ha ha ha!
Bản tướng quân thế nào lại không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc chứ?"
Phượng Ca tiếp tục tiến về phía trước, dưới chân Ngô Vọng không ngừng lùi lại. Hai người một đuổi một chạy, trên trán Ngô Vọng dần dần tràn đầy hắc tuyến.
"Ngừng lại!"
Ngô Vọng mắng:
"Ngươi đến cùng là muốn làm gì!?"
Phượng Ca lau nước miếng trên miệng, cười nói:
"Ngươi đột nhiên xuất hiện ở trong động phủ của bản tướng quân, bản tướng quân đã miễn tội cho ngươi, cùng ngươi kết giao một phen, điều này không phải hợp lý sao?"
"Đánh một trận đi."
Ngô Vọng nói:
"Nếu như ta thua ngươi, tất nhiên sẽ nghe ngươi an bài nhưng nếu như ngươi thua ta thì thả ta rời khỏi nơi này!"
Phượng Ca lập tức mừng rỡ.
Ngô Vọng lập tức lại nói:
"Nhưng bất luận là ta thua hay là thắng, ngươi tuyệt đối không được tiếp xúc da thịt gì với ta."
Phượng Ca chớp mắt, buồn bực nói:
"Nhân Vực thế nào còn bảo thủ như thế?"
Vẻ mặt Ngô Vọng mang theo mấy phần vinh quang chính nghĩa, thân hình tại thời khắc này lại lộ ra cao ngạo to lớn hơn rất nhiều.
"Từ nhỏ ta được giáo dục, không ủng hộ hành vi phóng túng."
Trong mắt Phượng Ca tràn đầy tán thưởng:
"Ngươi chẳng lẽ chính là trinh tiết liệt nam trong truyền thuyết? Cái này ở Nhân vực hẳn là cũng rất hiếm thấy a?... Nếu như hiến cho bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ rất vui mừng."
Ngô Vọng âm thầm nhíu mày.
Thế là, một lát sau.
Ngô Vọng đặt mông ngồi dưới đất, chậm rãi thở dài, biểu tình có chút cô đơn, cây thương kia đặt trên vai hắn nhưng lại cách cổ hắn rất xa.
Quả nhiên, không dùng Kỳ Tinh thuật, hắn vẫn là một tên lính mới.
Phượng Ca đắc ý nói:
"Thế nào đây? Có phục hay không? Ngươi cũng quá yếu đi."
Ngô Vọng quật cường quay đầu nhìn sang một bên, nhưng trong đáy lòng hắn lại đang phân tích thực lực chi tiết của vị Phượng Ca này.
Nếu như hắn ném ra một ít át chủ bài, một lòng từ nơi này bỏ chạy thì vị Phượng Ca này hẳn là không thể ngăn cản nổi.
Phượng Ca nhìn một chút động phủ trở nên rách nát vì trận đánh trước đó, lại khá là hào khí mà vung tay lên:
"Người tới! Chuẩn bị xe!
Lập tức truyền tin đến kinh đô, bản tướng bắt được một tên nam nhân, lập tức đưa đi hiến cho bệ hạ!"
Ngô Vọng: …
Không nghĩ tới, hắn cũng có một ngày bị làm lễ vật.
Được rồi, cầm nhiều chỗ tốt của Thần Nông tiền bối như vậy, giúp Thần Nông tiền bối xử lý hậu viện một chút cũng có sao?
Hắn âm thầm củng cố lớp băng tinh toàn thân một phen, cầm một con dao găm kề ở trên cổ mình, lúc cửa động phủ mở ra, bình tĩnh lên tiếng nói:
"Theo ước định, ta nghe theo ngươi an bài, nhưng người nào muốn đụng vào ta, ta liền chết tại đây!"
Đám cung thủ đang định xông lên bất ngờ đưa mắt nhìn nhau.
Phượng Ca không khỏi nhíu mày, nói một tiếng:
"Đều cách hắn xa ba thước, cũng đừng ủy khuất hắn, đây chính là nam nhân trong truyền thuyết!"
"Nam nhân?"
"Đây là một nam nhân?!"
"Cảm giác không khác gì tướng quân của chúng ta, đều giống nhau."
Trong nhóm cung thủ có chút náo động, một đám nữ nhân vây quanh Ngô Vọng, trong mắt đều là tò mò mới lạ, lại tự động cách xa không dám áp sát quá gần.
Ngô Vọng chăm chú cau mày, lại đem linh thức kéo ra ngoài động phủ, quan sát cảnh vật xung quanh.
Nơi này là sơn cốc, hai bên là núi rừng cao ngất, toà động phủ này được mở ở bên dưới một vách núi.
Rất nhanh, 'cảnh tượng' bên ngoài cốc hấp dẫn chú ý của Ngô Vọng.
Lúc này đã là buổi trưa, giữa trời và đất dựng lên một tấm màng mỏng, tấm màng mỏng lấp lánh nhiều màu sắc rực rỡ, phía dưới là một con sông rộng hàng trăm mét, nước chảy rất xiết.
Bên cạnh dòng sông, bên ngoài lớp màng mỏng, một con thú khổng lồ giống như một con lợn rừng đứng lặng lẽ, được bao phủ bởi một tầng nham thạch, giống như một tác phẩm điêu khắc tự nhiên.
Thế nhưng, dù là màng mỏng kia có thể trở ngại linh thức dò xét, Ngô Vọng vẫn cảm nhận được sinh cơ khủng bố ẩn chứa trong con vật khổng lồ này.
Cự thú bị thạch hóa sống, kết giới vô biên, dòng sông rộng lớn…
Sau khi bị Phượng Ca an bài lên xe, Ngô Vọng âm thầm dùng Kỳ Tinh Thuật quan sát vị trí khu vực này, đáy lòng hiện ra hình ảnh chu vi mấy trăm dặm.
Trong phạm vi này, hắn vẫn chỉ nhìn thấy một góc của kết giới và nhìn thấy hơn chục cự thú diện mạo khác nhau bị thạch hóa đều phân bổ ở bên ngoài kết giới.
Theo góc nhìn xuống, dòng sông kia giống như dùng compa ở trên mặt đất vẽ ra một cái vòng tròn tiêu chuẩn.
Một quốc gia bị kết giới ngàn dặm bao phủ? Cái kết giới này cần hao phí bao nhiêu linh lực?
Sợ rằng, chỉ có thể xuất phát từ bút tích của Thần Linh.
Phượng Ca cũng xem như nói chuyện giữ lời, tính kỷ luật của quân đội Nữ Nhi Quốc cũng không kém.
Lúc Ngô Vọng bị một đám cung thủ vây quanh đi ra khỏi động phủ, ngồi lên xe, nữ nhân toàn bộ doanh trại trong thung lũng đều lao qua, lại không có người nào tới gần ba thước quanh người Ngô Vọng.
Phượng Ca dương dương đắc ý khoe nam nhân mà mình bắt được với thuộc hạ, an bài vài câu phòng ngự nơi này, mang theo hơn trăm kỵ binh hạng nhẹ và Ngô Vọng ngồi trên xe ngựa, từ bờ sông vọt ra khỏi sơn cốc, dọc theo đại lộ hướng về phía trung tâm vòng tròn kết giới phi nhanh.
Tâm thần Ngô Vọng căng thẳng, sắp xếp lại những thông tin hiện tại đã biết.
Mình lúc này hẳn là ở một nơi biên giới hẻo lánh của Nữ Nhi Quốc, gặp được Ngự Tiền Đệ Nhất Tướng Phượng Ca này, rất có thể là Thần Nông tiền bối sắp xếp gặp mặt.
Có một vấn đề là, vị Phượng Ca này nếu như là 'Ngự Tiền' tại sao lại ở biên giới?
Điều này, hẳn chỉ có một vài khả năng . . .
"Ài, ngươi tên là gì ấy nhỉ?"
Phượng Ca cưỡi một con tuấn mã màu trắng ở bên cạnh xe rống lớn.
Ngô Vọng tiếp tục cầm chủy thủ để ngang cổ, hừ một tiếng:
"Vô Vọng, đây là đạo hiệu của ta."
"Vậy ngươi có tên không?"
"Ngươi gọi đạo hiệu của ta là đủ rồi, chúng ta là người tu hành, đã thoát ly thế tục."
"Vậy được, Vô Vọng, Vô Vọng…"
Ánh mắt Phượng Ca tràn đầy hiếu kì:
"Này, nam nhân các ngươi sinh con thế nào?"
Ngô Vọng nhất thời dở khóc dở cười, đính chính:
"Nam nhân không thể sinh con."
"Vậy các ngươi sinh sản như thế nào?"
Ngô Vọng nghiêm trang nói:
"Động phòng hoa chúc, nam nữ kết hợp, âm dương giao hòa, nữ tử sẽ mang thai mười tháng đến kỳ sinh sản."
Phượng Ca buồn bực nói:
"Kỳ quái, vậy vì sao chúng ta tắm một cái liền có thể mang thai?"
"Đây chính là nguyên nhân tồn tại của Nữ Nhi Quốc các ngươi."
Thanh âm Ngô Vọng chậm lại chút ít, nói:
"Ta cũng từng nghe tin đồn về Nữ Nhi Quốc các ngươi, đồn đại về vương quốc của các ngươi có một cái ao quý, nữ tử đi vào tắm rửa liền có thể mang thai, sinh ra đều là nữ tử, đời đời như thế."
"Hắc hắc."
Phượng Ca quay đầu mắt nhìn lối vào, hẳn là nhìn tầng kết giới kia:
"Nữ Nhi Quốc chúng ta ở bên ngoài rất nổi danh sao?"
"Đúng."
Ngô Vọng nói:
"Nhưng có rất ít người có thể tìm được Nữ Nhi Quốc, các ngươi không thể đi ra ngoài sao?"
" Ra không được."
Phượng Ca lắc đầu:
"Ngươi đã đến thì cứ yên tâm ở lại đây, có kết giới kia ai cũng không ra được!
Nhưng ngươi yên tâm, làm nam nhân duy nhất trong nước Đại Vương sẽ quyết định sở hữu của ngươi.
Hắc hắc, khẳng định đãi ngộ không tệ!"
Một tiểu tỷ tỷ bên cạnh nhắc nhở:
"Tướng quân, thuộc hạ còn chưa kịp bẩm báo việc này.
Trước khi chúng ta xuất phát cũng có tin tức truyền đến, quốc đô bên kia cũng bắt được một người nam nhân."
"Thật hay giả?!"
Phượng Ca trừng mắt:
"Vậy người ta bắt được ở đây không phải là duy nhất sao? Đại công lao tới tay cứ như vậy bay mất?"
Một người nam nhân khác? Là trùng hợp? Hay cũng là bị Thần Nông tiền bối đưa tới đây?
Trong lòng Ngô Vọng đột nhiên có dự cảm không tốt.