Tại sao, tại sao. . .
Quý Mặc nhìn tình hình bên dưới cổng thành, mái tóc dài rối tung theo gió trượt xuống trước mặt, má phải viết 'Sinh vô', má trái viết 'Khả luyến'.*
(sinh vô khả luyến: Sống không có ý nghĩa, cuộc đời này chẳng còn gì để luyến tiếc).
Hắn là thiếu tử hào môn gia tộc ở Nhân vực nhưng lại không sánh bằng Thiếu chủ của thị tộc Bắc Dã sao?
Chênh lệch giữa người với người, làm sao lại lớn như vậy!
Trước cổng thành, từng đám từng đám thân ảnh xinh đẹp cầm vòng hoa đi ra, vây xung quanh xe ngựa.
Hùng huynh an vị ở trên xa giá lộng lẫy, mỉm cười vẫy tay với xung quanh, tiếp nhận sự tôn trọng và thiện ý ôn hòa mà Nữ Tử Quốc bày tỏ.
Quý Mặc hắn thì sao?
Bản thân vẫn bị treo ở đây, Nguyên Anh bị phong ấn, Kim Đan bị giam cầm, ngoại trừ ngửa mặt lên trời thở dài cũng chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.
Các thị vệ bên dưới đã bắt đầu mài dao và tung lưới đánh cá của họ rồi!
"Quốc Sư đại nhân đến!"
Bên trong cổng thành truyền đến tiếng huyên náo, tiếng trống và tiếng kèn đồng thời dừng lại. Đám đông cổ vũ tản ra hai bên, nhường ra một con đường đủ cho hai người sóng vai đi, đồng thời cùng hành lễ.
Ngô Vọng theo tiếng nhìn lại, thấy được một hàng hơn mười người từ trong thành đi ra.
Đi đầu là một vị đại tỷ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo ngắn màu tím, váy dài chạm đất, búi tóc dài cài trâm phượng, trên chiếc cổ trắng ngần là khuôn mặt kiều diễm.
Hấp dẫn ánh mắt nhất là. . .
Phía dưới cổ thật sự rất to, khục, không phải, đầu óc phải trong sáng.
Ngô Vọng, một nam nhân lớn lên trong Vương đình của Hùng Bão tộc mà cũng nhịn không được tán thưởng từ tận đáy lòng.
Chẳng lẽ là dùng bí pháp nào đó, đem tất cả chất dinh dưỡng mà Phượng Ca nên có đều trộm qua.
Tán thưởng thì tán thưởng, nhưng ánh mắt của Ngô Vọng từ đầu tới cuối đều duy trì thanh tịnh, tập trung vào khuôn mặt của vị Quốc Sư, lúc hắn đứng dậy khỏi xe ngựa, lại nhìn thấy được người quen đi sau lưng Quốc Sư.
Linh Tiểu Lam.
Vậy là, Linh Tiểu Lam và Quý Mặc đã thông qua vòng thí luyện ở Bắc Dã, nên lại bị phái tới Nữ Tử Quốc tiến hành thí luyện nữa sao?
'Lời lão tiền bối nói, chẳng lẽ là bị đám kẻ cao tầng ở Nhân vực kia lờ đi sao?'
Cũng không đúng, hôm qua lão tiền bối vừa mới nói, Quý Mặc và Linh Tiểu Lam hẳn là đã sớm đến Nữ Tử Quốc rồi.
Suy nghĩ hỗn loạn nhanh chóng xẹt qua trong lòng hắn, Ngô Vọng xoay người nhảy xuống khỏi xe ngựa, tay phải đặt ở ngực, hơi khom người.
Quốc Sư kia mỉm cười, chắp tay hình chữ thập khom mình hành lễ.
Quý Mặc bị treo ở trên tường bên cạnh không khỏi lệ rơi đầy mặt…Bây giờ đã bắt đầu chào hỏi!
Nữ Quốc Sư quan sát Ngô Vọng vài lần, lại tiến về phía trước hai bước, cách Ngô Vọng một thước.
Nàng cười ôn nhu, chậm rãi nói:
"Thần Sứ từ phương xa đến, chúng ta đã xác nhận thân phận của ngài, hi vọng lúc trước Phượng Ca đại tướng quân không quá mức thất lễ, sau này Quốc Chủ sẽ răn dạy và khiển trách nàng."
Phượng Ca trừng mắt, lập tức hô:
"Chuyện này liên quan gì đến ta, là do tên khốn này tự mình giấu diếm thân phận!"
"Phượng Ca đại tướng quân!" Quốc Sư quay đầu lại, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị: "Trước mặt khách quý đừng mất phép lịch sự!"
Phượng Ca bĩu môi, trợn mắt “Thiết” một tiếng, toàn bộ biểu cảm nhỏ đều nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch.
Ngô Vọng cười nói:
"Phượng Ca đại tướng quân vẫn luôn lấy lễ tương đãi, cũng do ta tới quá đột ngột. Linh Tiên Tử, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Linh Tiểu Lam nhẹ gật đầu, cởi bỏ đấu lạp và khăn che mặt, hơi nghiêng người về phía Ngô Vọng, lạnh giọng nói:
"Thực sự rất ngạc nhiên khi có thể gặp Hùng huynh ở nơi đây. Nhưng có thể gặp lại Hùng huynh cũng rất tốt."
Ngô Vọng chỉ vào vị bị treo trên tường thành, buồn bực nói:
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ánh mắt Linh Tiểu Lam liếc nhìn phương hướng ngược lại, nhẹ giọng hỏi:
"Có thứ gì ở đằng kia sao? Ta không nhìn thấy cái gì cả."
Quý Mặc nhịn không được hét lên:
"Hùng huynh! Thật sự không phải là ta! Quý Mặc ta không bao giờ phủ nhận những gì mình đã làm, ta tuyệt đối không làm những việc này! Ta tới Nữ Tử Quốc làm chính sự!"
Ngô Vọng ngẩng đầu, cười nói:
"Quý huynh đến đây làm chuyện chính sự gì?"
"Ta…" Quý Mặc vội la lên: "Ở đây quá nhiều người, có thể không nói chuyện này được không?"
Quốc Sư ở một bên nhíu mày hỏi:
"Thần Sứ đại nhân, ngài có quen biết kẻ đáng khinh này sao?"
"Trước đây bọn họ đã tới Bắc Dã lang bạt, chúng ta gặp mặt một lần."
Ngô Vọng cười:
"Linh Tiên Tử cũng có thể chứng minh thân phận của ta."
Quốc Sư thở dài:
"Chưa từng nghĩ, Lai Sử Nhân Vực lại … Ài, quả thực là khiến người ta có chút không nói nên lời."
"Nhưng Quốc Sư, ta có hai chuyện không rõ."
Ngô Vọng nghiêm nghị nói:
"Quý huynh cùng Linh Tiên Tử đến Nữ Tử Quốc bao lâu rồi?"
Linh Tiểu Lam nói:
"Ba ngày trước đến đây, có thư mời của Quốc Sư."
"Quý huynh hai ngày nay đã làm ra quá nhiều hành vi độc ác."
Ngô Vọng thở dài: " Hạnh thậm chí tai, ca dĩ vịnh chí."
(Là hai câu thơ trong bài "Quan Cảng Hải" của Tào Tháo có nghĩa “May mắn thay, hãy hát để ca tụng ý chí.” – về sau trở thành ngôn ngữ mạng có ý: “Sao mà may mắn thế, hát lên đi để bày tỏ lòng mong muốn của mình”- Jasmine)
Linh Tiểu Lam hơi nghiêng đầu: "Ý của huynh là?"
"Không có gì."
Ngô Vọng nhìn chăm chú Quốc Sư Nữ Tử Quốc, ôn hòa nói:
"Quốc Sư đại nhân, ta có thể hay không hỏi nhiều một câu, là ai bắt được kẻ phóng đãng này?"
Quốc Sư lập tức nói:
"Là ngự tiền thị vệ, lĩnh đội hẳn là…"
"Quốc Sư, là ta!"
Trong nhóm thị vệ áo giáp vàng đi nghênh đóng Ngô Vọng nhảy ra một người:
"Là ta dẫn người bắt được hắn."
Ngô Vọng nhìn về phía thị vệ này, ôn hòa nói:
"Ngươi có thể nói tỉ mỉ tình hình mọi chuyện xảy ra tối hôm đó không? Ta có chút nghi hoặc thật sự không rõ."
"Đêm đó, ta tuần tra ở bên ngoài cửa cung, chợt nghe thấy một tiếng kêu khóc, liền lập tức dẫn người đuổi đến."
Đáy mắt nữ thị vệ này xẹt qua mấy phần vẻ hồi ức.
"Sau khi chúng ta chạy đến thì không thấy ai kêu cứu, điều tra gần đó thì phát hiện ra một cái sân nhỏ và nghe được tiếng khóc nức nở từ bên trong truyền đến.
Ta vừa đi vào đã thấy người đàn ông này trần truồng nằm trên giường, bên cạnh còn có chút máu. "
Ngô Vọng buồn bực nói:
"Không có nữ tử ở đó sao?"
"Cũng không tìm thấy."
Nữ thị vệ lập tức nói:
"Nhưng bọn ta ngay lập tức kiểm tra và dò hỏi xung quanh thì tìm thấy hơn mười người dân đã bị nam nhân này hạ độc thủ trong hai ngày qua!"
Phượng Ca ôm cánh tay trầm ngâm vài tiếng, nói:
"Nói cách khác, ngươi không có trực tiếp bắt được tại trận sao?"
Một thị vệ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
"Đại tướng quân, muội muội nhà dì hai của ngài cũng gặp độc thủ, đã mất đi tư cách thai nghén đời sau."
"Cái gì!"
Phượng Ca trừng mắt, nắm lấy trường mâu liền muốn xông lên, nhưng bị Quốc Sư cùng đám thị vệ vội vàng ngăn lại, cảnh tượng nhất thời tương đối hỗn loạn.
Một lúc sau, Ngô Vọng cuối cùng cũng có cơ hội hỏi tiếp nữ thị vệ kia:
"Lúc bắt tên này ngươi dùng tay nào?"
"Tay này!"
Nữ thị vệ giơ cao tay phải lên, đắc ý nhìn đồng bạn chung quanh:
"Ta xách cổ áo hắn đem hắn xách lên! Hắn lại còn dám cả gan trừng ta!"
Quốc Sư cười nói:
"Thần Sứ đại nhân, đây là thế nào?"
"Tay không bắt được tu sĩ Nguyên Anh cảnh có thể phi thiên độn địa, điều này có chút không thể tưởng tượng được."
Ngô Vọng quay đầu nhìn Quốc Sư:
"Quốc Sư đại nhân thần niệm nội liễm, mắt chứa bảo quang, hẳn cũng là cao thủ tu luyện.
Quốc Sư đại nhân cảm thấy điều này có hợp lý không?
Trừ khi lúc người này bị bắt, Nguyên Anh đã bị phong cấm, Kim Đan bị khóa, hoàn toàn không có chút cơ hội phản kháng."
"Thần Sứ nói như vậy, quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi."
Quốc Sư suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói:
"Đem người này thả xuống, cấm bất cứ người dân nào tới gần, đưa hắn đi Quốc Sư phủ tái thẩm!"
Nói xong, Quốc Sư mỉm cười mời:
"Cũng mời Thần Sứ đại nhân tạm thời ở trong nhà của ta, tối nay ngươi và ta trao giao lưu một phen cầu nguyện tâm đắc. Sáng mai Quốc Chủ sẽ vì Thần Sứ mà tổ chức đại lễ long trọng đón tiếp ngài."
"Đa tạ Quốc Sư đại nhân."
Ngô Vọng thi lễ với Quốc Sư, lại liếc nhìn Quý Mặc, cách ba thước cùng Quốc Sư sóng vai cạnh nhau bước đi, trên đường đi đều nghiên cứu thảo luận về phương pháp cầu nguyện và phong tục của Bắc Dã.
Sau khi Quý Mặc được thả tới trên mặt đất, liền đạo vái thật sâu với thân ảnh Ngô Vọng đã đi xa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một làn váy trắng tinh.
Quý Mặc vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Linh Tiểu Lam.
"Linh Tiên Tử, nàng nghe ta giải thích, ta thật sự…"
Linh Tiểu Lam chậm rãi đeo đấu lạp lên, nhẹ giọng nói:
"Xưa kia có một thôn xóm nọ, trong thôn có một người chơi bời lêu lổng họ Trương thường trộm cắp, bị thôn dân đuổi đánh.
Một hôm có nhà giàu trong thôn bị mất trộm vàng bạc, không biết người nào làm ra, cho nên thôn dân nghiêm hình tra tấn gã họ Trương đến chết. Mấy hôm sau bắt được một tên cướp, khai ra tội trộm vàng bạc. . .
Làm thế nào để kết tội dân làng? "
Quý Mặc sững sờ, đứng dậy suy nghĩ một hồi, vội vàng nói:
"Tiên tử nói là, là bần đạo ngày bình thường thanh danh bất hảo, thế cho nên gặp tai vạ bất ngờ như vậy?"
"Không phải."
Linh Tiểu Lam bình tĩnh quay người lại, mang theo trường kiếm đuổi theo phía trước, chỉ để lại một câu:
"Thôn dân bị đội tuần tra đi ngang qua trách mắng vài câu, cũng không bị kết tội. Các nàng không có nhân cơ hội đánh chết ngươi, coi như mạng của ngươi lớn."
"A điều này…"
Quý Mặc há miệng không nói nên lời, một ánh sáng lạnh lẽo lấp lóe, từng thanh từng thanh kiếm chồng chất trên cổ hắn không sót chỗ nào, khiến hắn không thể động đậy ngay được.
"Tránh ra!"
Phượng Ca hét lớn một tiếng, một cây trường mâu từ sau lưng Quý Mặc bay vụt mà đến, bọn thị vệ vội vàng tránh ra.
Trong thành, Ngô Vọng đang cùng Quốc Sư đại nhân cùng nhau thưởng thức nhóm nữ tử múa, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ phía sau, quay đầu lại chỉ thấy thân thể huynh đài nào đó bị ném cao lên, cao hơn cả tường thành, xuyên qua những đám mây, vẩy ra một dải máu nóng đầy nhiệt huyết.
Cảnh tượng tàn khốc đến mức khiến người không đành lòng nhìn thẳng.
Trong lúc đó, Quốc Sư ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
"Thần Sứ đại nhân, ngài cùng vị Lai Sử Nhân vực này giao tình thâm hậu không?"
Ngô Vọng lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Bằng hữu bình thường, cũng không quen lắm, nhưng gia tộc của hắn cũng coi như có chút thế lực trong Nhân vực, trước khi tra rõ ràng sự tình, tốt nhất vẫn nên lưu lại tính mạng hắn."
Quốc Sư cười nói:
"Sau đó ngài có muốn cùng ta thẩm vấn hắn?"
Ngô Vọng cự tuyệt nói:
"Ta không có ý định can thiệp vào chính sự của Nữ Tử Quốc."
Quốc Sư môi đỏ khẽ nhúc nhích, truyền âm nói:
"Thần Sứ đại nhân, việc này náo động có chút khó mà kết thúc dễ dàng, nội tình có thể liên quan đến tranh đấu nội bộ giữa các thế lực của Nhân vực.
Vị trí Nữ Tử Quốc chúng ta có chút hổ thẹn, cũng không muốn đắc tội thế lực nào của Nhân vực, cũng không muốn biểu hiện quá mức thân mật đối với Nhân vực. Ngài là Thiếu chủ đại thị tộc Bắc Dã, chắc có thể cảm nhận được tình cảnh của chúng ta.
Chỉ cần giúp chúng ta một tay, sau này Nữ Tử Quốc chúng ta nhất định có thâm tạ."
Ngô Vọng hơi suy nghĩ, mỉm cười gật đầu, coi như đồng ý.
Chỉ cần cái thâm tạ này, không phải người nào đó lấy thân báo đáp là được, hiện tại hắn không được thuận tiện cho lắm.
Thế là, gần nửa ngày sau.
. . .
Vào đêm, trước phủ viện Quốc Sư đèn đuốc sáng rực, bên ngoài cổng chính cùng trên vách tường tiền viện chật cứng người.
Từng tên thị vệ đem tiền viện bao vây thành đoàn, lại đặt trước tiền sảnh cái bàn dài và ghế gỗ, hai hàng nữ thị vệ cầm đao mà đứng, mặc dù không dũng mãnh nhưng sát khí đằng đằng.
Quốc Sư Nữ Tử Quốc thay một thân áo choàng màu tím ngồi ở chủ vị, tao nhã thông tuệ, tư thái mê người.
Ngồi ở bên trái là Linh Tiểu Lam, một thân váy dài thuần trắng, giống như hoa Ngọc Lan mới nở, lại toát lên vẻ lạnh lùng.
Ngay cả Phượng Ca mới từ biên giới chạy về tới kinh đô, lúc này cũng đổi một váy màu đỏ sậm bên trong, bên ngoài mặc một bộ áo giáp màu vàng uy vũ, tóc dài đuôi ngựa buộc lên đỉnh đầu thật cao, tăng thêm vài phần anh khí.
Điều này khiến Ngô Vọng hơi có chút vô lực mỉa mai, nữ nhân đúng là rắc rối.
Lúc này mới qua bao lâu, làm sao đều thay đổi quần áo hết rồi?
Hắn âm thầm lắc đầu, vung áo choàng da thú màu đen mới tinh của mình lên, bình tĩnh ngồi bên cạnh Linh Tiểu Lam, cổ áo mềm mại rủ xuống, giống như một con thú nhỏ đang say ngủ.
Quốc Sư đại nhân nhẹ nhàng chớp mắt với Ngô Vọng, trên mắt có phấn hồng, lông mi cũng cong dài hơn so với buổi chiều, lưu chuyển bên trong ánh mắt, tựa hồ đang ám chỉ điều gì, lồng ngực cũng hơi lớn hơn chút.
Ngô Vọng lễ phép cười, nhưng cũng không nhìn nhiều.
"Đem những người liên quan đều dẫn tới!"
Quốc Sư ra lệnh một tiếng, Quý Mặc bị mấy tên thị vệ áp đi lên.
Lại có mười sáu nữ tử khóc lóc sướt mướt bị đưa vào trong tràng, nữ thị vệ quát lớn các nàng chớ có thất lễ, các nàng mới yên tĩnh trở lại, từng người tò mò đánh giá Quý Mặc cùng Ngô Vọng.
Ngô Vọng thấy thế hơi suy tư.
Phong tục nhân tình, quan niệm giới tính của Nữ Tử Quốc so với Nhân vực, Bắc Dã đều có khác biệt, sở dĩ những nữ tử này khóc sướt mướt, chủ yếu là bởi vì đã mất đi cơ hội tiến vào Thánh trì thai nghén đời kế tiếp.
Trải qua vài lần hỏi thăm, mọi chuyện cũng đại để rõ ràng.
Ba ngày trước, Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam đến biên giới Nữ Tử Quốc, được đích thân Quốc Sư đón tiếp, mở kết giới ra đón hắn bọn họ đi vào, trực tiếp ngự không hạ xuống phủ đệ Quốc Sư.
Đêm đó, phủ Quốc Sư phủ vừa cử hành đại yến, Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam có uống một chút.
Trong bữa tiệc, Quý Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng đàn, trước mắt giống như xuất hiện một bóng người ngọc đang nhảy múa, có chút mơ mơ màng màng rời ghế mà đi, nhìn thấy một bóng trắng dưới ánh trăng mà múa, vô thức liền muốn tới gần.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì Quý Mặc đã không nhớ rõ.
Khi Quý Mặc tỉnh lại, hắn đã nằm ở trên giường, pháp lực toàn thân bị phong cấm, cũng không thể cử động chút nào.
Đối với điều này Linh Tiểu Lam có thể làm chứng. Quý Mặc đúng là đột nhiên đứng dậy, cũng không nói gì liền rời yến hội, thời điểm khi Quý Mặc đi, thần sắc…
"Ta không để ý"
Linh Tiểu Lam lạnh nhạt nói:
"Ta đối với hắn cũng không chú ý quá nhiều, chỉ là phụng mệnh cùng nhau hành động thôi."
Quý Mặc yên lặng che ngực.
May mà đến lúc hỏi thăm nhóm người bị hại mới khiến cho Quý Mặc nhẹ nhàng thở ra thật dài.
"Có phải là hắn hay không? Ta chỉ nhớ rõ bóng lưng … Bóng lưng so với hắn gầy hơn một chút, cũng thấp hơn một ít, nhưng lúc đó giống như nằm mơ, cái gì cũng không nhớ rõ."
"Hình như không phải hắn, ta nhớ được giọng nói, so với hắn thì trầm thấp hơn một chút."
"Người kia có một vết sẹo trên ngực trái. Ta còn cào rách lưng của hắn, không biết hiện tại hắn còn đau không."
Quý Mặc yên lặng kéo vạt áo ra, lộ ra làn da mịn màng, khiến cho không ít nữ tử tại đây liếc nhìn.
Linh Tiểu Lam gắt gao nhắm hai mắt, cố gắng hít sâu một hơi.
Thiếu chút nữa lại không sạch sẽ a…
Ngô Vọng cười nói:
"Quốc Sư đại nhân, xem ra còn có một nam nhân thứ ba ở trong quý quốc."
"Lập tức phong thành, đem việc này bẩm báo bệ hạ, phái người đi tìm khắp nơi trong vương đô!"
Quốc Sư quát nhẹ vài tiếng, sau đó lại nhìn Quý Mặc, biểu lộ có chút lạnh lùng, nói:
"Sự tình đã tra ra rõ ràng, không phải là Quý công tử làm.
Người tới, chuyển cho vị Quý công tử này một cái ghế, đừng để người ta nói Nữ Tử Quốc chúng ta thất lễ."
Quý Mặc nói:
"Quốc Sư đại nhân, không cần!"
"Không sao."
Quốc Sư Nữ Tử Quốc cười nói:
"Vì ngươi là bằng hữu của Bắc Dã Thần Sứ đại nhân, không thể để ngươi bị ủy khuất."
"Thật sự không cần."
Quý Mặc liếc nhìn Phượng Ca:
"Ta còn… còn không ngồi được."
Phượng Ca vỗ bàn một cái đứng lên, trừng mắt nhìn Quý Mặc:
"Nhìn cái gì vậy, ngươi có ý kiến gì phải không? Tin bản tướng quân chọc thủng mắt ngươi hay không!"
Quý Mặc hừ lạnh một tiếng, quanh người tản ra khí tức nhàn nhạt, hóa thành vài luồng lốc xoáy vây quanh hắn, tóc dài cùng đạo bào đồng thời bay phất phới.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhờ có một mâu của tướng quân, Nguyên Anh của bần đạo mới thoát khỏi bị giam cầm. Lúc này chẳng qua là ta xuất phát từ kính trọng đối với Nữ Tử Quốc, không tính toán cùng tướng quân thôi!"
Phượng Ca trừng trừng mắt to, trực tiếp từ sau bàn nhảy dựng lên:
"Đi a, ta cho ngươi một cơ hội, ra ngoài thành chiến một trận."
"Mời!"
Quý Mặc vung tay lên, Phượng Ca cũng nắm tay, từng đạo lưu quang từ lòng bàn tay nàng hội tụ, ngưng tụ thành một cái trường mâu.
Ngô Vọng ở bên cạnh nhìn trợn mắt há hốc mồm, khuyên nhủ:
"Quý huynh…"
"Ta sẽ không đả thương nàng, Hùng huynh không cần khuyên nhiều."
Bờ môi Quý Mặc đều đang run rẩy:
"Nhưng ta nhất định phải ở đây tìm về tôn nghiêm đã mất, rửa sạch nỗi nhục!"
Nói xong cũng khởi kiếm chỉ, giơ cao qua đầu, thân hình bay vút lên trời!
Một thanh trường kiếm từ trong tay áo Quý Mặc bay ra, lượn vòng mấy lần rơi vào dưới chân Quý Mặc, chở hắn hướng ra ngoài thành bay nhanh.
Phượng Ca nâng cao trường mâu, cong chân đạp mạnh, phiến đá trên đất trong nháy mắt sụp đổ, thân hình như mũi tên bắn lên bầu trời đêm!
Lúc này, Ngô Vọng mới phun ra nửa câu sau:
"… Hình như ngươi không phải đối thủ của vị Phượng tướng quân này."
Ngoài thành nổ vang từng trận, bóng người đầu tường giao thoa.
Một lúc sau, có hai thân ảnh từ trên trời lao xuống, lại đạp vỡ mấy viên gạch phủ Quốc Sư.
Phượng Ca ném Quý Mặc đang hấp hối xuống đất, nới lỏng áo giáp, vân đạm phong khinh nói:
"Cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không dùng được a."
Quý Mặc vô lực đấm đấm mặt đất, lưu lại hai hàng nước mắt khuất nhục.
Ngô Vọng lại không để ý nháo kịch như vậy, ngồi ở kia lẳng lặng suy tư, ánh mắt xẹt qua các nơi trong viện.
Cái Nữ Tử Quốc nho nhỏ này có thể khơi dậy sự chú ý của Nhân Hoàng, chuyện nơi đây quả nhiên không đơn giản như vậy.
Người hãm hại Quý Mặc kia, nhìn như là âm mưu nhưng thực chất đó là dương mưu. Quý Mặc bị treo ở trên tường thành Nữ Tử Quốc, thanh danh xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Ngày nào đó nếu như Quý Mặc thật một bước lên mây, lên như diều gặp gió, việc này liền trở thành vết đen công kích đạo đức cá nhân của Quý Mặc, hơn nữa rất khó rửa sạch.
Theo động cơ mà xem, rất giống là thế lực Nhân vực gây nên, hơn nữa lại là đối thủ cạnh tranh của Quý Mặc.
Nhân Hoàng sẽ không nói dối chứ?
Ngược lại, Nhân Hoàng tất yếu có năng lực, chính là dùng lời nói dối để che lấp một chút chân tướng tàn khốc.
Do đó, lúc trước Thần Nông tiền bối nói mấy trăm người nắm giữ Viêm Đế lệnh đều không còn, rất có thể là lời nói dối.
Suy đoán hợp lý nhất là cao tầng Nhân vực đang tìm kiếm Nhân Hoàng đời tiếp theo bằng nhiều phương thức khác nhau, ngoại trừ Thần Nông tiền bối tự mình tìm kiếm, tung lưới rộng khắp, còn có người áp dụng phương thức bồi dưỡng tương tự như 'nuôi cổ'.
Nhân vực này, chính mình còn chưa có đi qua, thì đã có chút muốn kính nhi viễn chi đứng từ xa mà nhìn…
Hả?
Ánh mắt Ngô Vọng ngưng tụ, dừng lại ở trên thân một tên hộ vệ trong góc viện phía trước, lặng yên truyền âm với Linh Tiểu Lam.
Linh Tiểu Lam làm bộ đưa tay lên chải tóc, một đạo ánh sáng bạc lóe lên, tiếng xé gió dồn dập phủ Quốc Sư!
Bay ra ngoài chính là một cái trâm gỗ bình thường, khí tức trắng nhạt bao quanh nhắm vào mũ giáp của người thị vệ ở trong góc hẻo lánh kia.
Hộ vệ này có chút trở tay không kịp nhưng phản ứng vô cùng nhanh chóng.
Thắt lưng giống như nhu nhược không có xương lại cực nhanh mà ngửa về đằng sau, một tay chống đất, hai cái chân nhỏ trước sau xẹt qua, làn váy cũng theo đó phất phới. Phản ứng nhanh như vậy trong trường hợp khẩn cấp lại khá là tao nhã.
Đợi cái nữ tử này đứng thẳng lên, tóc đen như thác nước rủ xuống, ngọc nhan không được mũ sắt che lại mang theo một chút nghi hoặc, còn khẽ chớp mắt nhìn Linh Tiểu Lam.
Nàng làm sao lại bại lộ a.
Linh Tiểu Lam nhìn về phía Ngô Vọng, cặp mắt hạnh kia tựa hồ biết nói chuyện, giống như đang hỏi hắn: ‘Không phải ngươi nói tên hộ vệ kia có vấn đề sao?'
Ngô Vọng trầm ngâm vài tiếng, vừa định tìm một cái cớ hợp lý, chợt nghe Quốc Sư run giọng hô lên:
"Bệ hạ! Sao ngài lại ở đây?"