Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện
Editor: Jamine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Yên lặng.
Ngô Vọng quên rút tay về, ngây ngẩn chằm chằm vào Linh Tiểu Lam.
Người sau cũng hơi chút mặt đỏ, nhưng đỏ ửng này nhanh chóng được trấn áp xuống, nàng bình tĩnh nằm lại trên ghế dựa, giơ tay sửa chút đuôi tóc bên tai, suy nghĩ xem nên kết thúc như thế nào.
Trong góc rừng trúc, Quý Mặc không biết lúc nào tỉnh lại, lúc này nắm chặt tay lệ rơi đầy mặt, giơ tay đánh đầu vai Lâm Kỳ một quyền, kích động đến không kiềm chế được, trong mắt đầy là niềm vui của cha già.
Lâm Kỳ đang ngồi xếp bằng lại một quyền đập trên đầu gối, cắn răng mắng: "Mẹ kiếp, kia hẳn là một khối băng chứa thiên địa linh khí, thật muốn là của ta!"
"Ài ~ "
Ngô Vọng yếu ớt thở dài, ôm tay trái lẩm bẩm nói: "Ta không sạch sẽ nữa."
"Phì!"
Khuôn mặt Linh Tiểu Lam nhanh chóng phiếm hồng, lại trấn định như thường giải thích: "Ta chỉ đang cố nghĩ biện pháp khắc phục vấn đề này, thật sự không phải là đối với Vô Vọng huynh ngươi có suy nghĩ không an phận."
"Ừ, ừ."
Ngô Vọng mỉm cười gật đầu, đánh tan băng cứng tiếp tục đọc sách, vừa muốn nói vài câu cổ vũ, đã thấy một đạo thân ảnh từ không trung cấp tốc bay tới, trực tiếp đáp xuống trước sân khấu kịch, gấp rút hô to:
"Tướng quân! mật lệnh của Nhân Hoàng Các!"
Đám tướng quân uống rượu bên cạnh nhất thời không còn men say, tinh thần tỉnh táo đứng dậy.
. . .
Một lát sau, ca múa trong tiểu viện ngừng lại.
Các nhạc công và vũ công phàm nhân được mời tới từ Đại Thành đã được vệ binh tiễn đi. Hơn mười tướng quân cùng tụ họp, bốn người Ngô Vọng cũng ở một bên nghe.
Lão giả tóc xám trắng tóc, mặc áo giáp tên là Chung Lâm, tu vi Thiên Tiên Cảnh sơ kỳ, cũng là đại thống lĩnh của mái vòm doanh trại Mậu Thần, lúc này hắn đem một miếng ngọc phù đặt lên bàn, vẻ mặt lo lắng.
"Mọi người đã xem nội dung bên trong, có suy nghĩ gì không?"
Chúng tướng từng người trầm mặc không nói.
Một tên tiểu tướng bối rối nói: "Nếu là mật lệnh, thống lĩnh ngài tại sao muốn để chúng ta đều nhìn xem."
Chung Lâm nói: "Việc này liên quan trọng đại, tại đây đều là người bản tướng quân có tin được."
Ngô Vọng hơi nhướng mày, trong lòng có chút suy nghĩ.
Nội dung trong mật lệnh không có gì phức tạp, chỉ là nhắc nhở mái vòm doanh trại Mậu Thần này là phụ cận xuất hiện một vài bóng dáng hung ma của Thập Hung thần điện, hẳn là tung tích của Lâm Kỳ đã sớm bị lộ.
Hiển nhiên, Thập Hung thần điện là có ý chủ động đối phó với Lâm Kỳ - người nắm giữ Viêm Đế lệnh.
Kết hợp với phản ứng của Chung Lâm lúc này thì đạo mật lệnh này tuyệt đối không phải là đạo mật lệnh đầu tiên của Nhân Hoàng Các, cho nên là đang cố ý diễn trò.
Diễn trò cho bốn người bọn họ nhìn?
Không cần thiết như vậy.
Bọn họ là bốn người cái tiểu bối trẻ tuổi, hai cái là công tử tướng gia, cả nhà là quan chức cấp cao của biên cương, đóng vai trò hết sức quan trọng ở Nhân Vực, một cái là Thánh Nữ thập đại tiên tông, Thiên Diễn Huyền Nữ Tông ở Nhân Vực cũng có lực ảnh hưởng cường đại.
Cũng chỉ có hắn thân phận bên ngoài là một cái Tông chủ Ma tông 'Bình thường' mà thôi.
Nếu khả năng diễn trò cho bốn người bọn họ xem bị loại trừ thì hẳn là thống lĩnh Chung Lâm đang diễn trò, cho nên ở đây khả năng tồn tại gian tế.
Ngô Vọng tỉnh bơ nhìn một chút Linh Tiểu Lam, người sau cũng cho hắn một ánh mắt 'Khả năng có vấn đề'.
Lại nghe thống lĩnh Chung Lâm kia nói: "Lâm Kỳ công tử là người nắm giữ Nhân Hoàng lệnh, đồng thời cũng là càng là con trai yêu quý của tướng quân Lâm Nộ Hào, chúng ta nhất định cẩn thận giải quyết, không thể xảy ra bất kỳ sai lầm gì."
Một người hỏi: " Cao thủ Nhân Hoàng Các có tới viện trợ?"
"Đang trên đường tới đây trợ giúp " lão thống lĩnh giải thích, "Kẻ địch ở trong bóng tối, chúng ta ở trong ánh sáng, chúng ta vẫn là không thể xem nhẹ."
Hứa Mộc nói: "Hôm nay sẽ tăng mạnh đề phòng, đại trận một khắc không ngừng."
"Có muốn phái đội tuần tra tới lui điều tra trong bán kính ba trăm dặm hay không?"
"Này cũng là ý kiến hay."
Lão thống lĩnh nhìn bốn người Ngô Vọng, cười nói: "Các vị có suy nghĩ như thế nào?"
Ngô Vọng lắc đầu đồng thời nhìn Linh Tiểu Lam, Linh Tiểu Lam khẽ lắc đầu nhìn Quý Mặc, Quý Mặc lui về phía sau nửa bước đồng thời đẩy Lâm Kỳ ra.
Lâm Kỳ khóe miệng nhếch lên, lộ ra vài phần cười lạnh, lạnh nhạt nói:
"Thế hệ tu sĩ chúng ta như thế nào lại e ngại đám người Thập Hung thần điện? Trực tiếp dán cáo thị, để bọn họ ra ngoài quyết chiến, một chọi một hoặc là một đám chọi với nhau cũng được, nhất định để bọn họ có tới mà không có về!"
Pằng!
Một linh quả bị Quý Mặc cưỡng ép nhét vào trong miệng Lâm Kỳ, Ngô Vọng liên tục chắp tay, nói vài tiếng "Tội lỗi, tội lỗi" .
Nhón tướng quân này từng người lộ ra vài phần cười khẽ, bắt đầu thảo luận sắp xếp tiếp theo.
Rất nhanh, quân doanh ở đây liền bận rộn lên, vốn bầu không khí nhàn nhã trong nháy mắt bị căng thẳng làm cho khô héo. Từng đại đội tu sĩ ở khắp nơi cảnh giới, tuần tra, đại trận lại dầy thêm mấy tầng.
Lưu lại cận kề hộ vệ bọn họ bốn người Hứa Mộc, đối với bốn người truyền âm giải thích việc này nguyên nhân hậu quả.
Hứa Mộc nói:
"Ngày hôm đó, sau khi Lâm Kỳ được Viêm Đế lệnh, tự tiện ở Nhân Hoàng Các hiện thân, thì đã bị Thập Hung thần điện nhìn chằm chằm rồi. Phía trên cảm thấy tính tình Lâm Kỳ này rất khó điệu thấp, nên đã làm một loạt bố trí và giải quyết.
Tin tức mà ta nhận được là bên trên muốn mượn Lâm Kỳ dẫn ra một số cao thủ Thập Hung thần điện, làm trọng thương Thập Hung thần điện.
Vào lúc này, bên ngoài quân doanh, khắp nơi trong các thôn trấn phàm nhân xung quanh đã có một số lượng lớn cao thủ bí mật mai phục, chờ đợi cao thủ Thập Hung thần điện hiện thân."
Ngô Vọng cười nói: "Có lẽ Thập Hung thần điện bên kia cũng nghĩ như vậy."
"A?" Hứa Mộc bối rối nói, “Ngươi nói như vậy là sao?
Linh Tiểu Lam cũng nói: "Ai là mồi câu, ai là người thả câu, lúc này còn chưa nói được."
Quý Mặc đưa ra quan điểm khác: "Dù thế nào đi nữa, cao thủ Nhân Hoàng Các ở đây, chắc chắn hơn gấp mấy lần, mấy chục lần Thập Hung thần điện."
Ngô Vọng nghĩ tới Vương Lân, cùng với giọt tinh huyết của Cùng Kỳ đã tiêu tán, lẩm bẩm nói: "Vậy, nếu vạn nhất cao thủ xung quanh chúng ta không thể không dời đi thì sao?"
Quý Mặc bối rối nói: "Này là ý tứ gì?"
Lâm Kỳ nói: "Lão sư là nói điệu hổ ly sơn, đây là kỹ xảo Thập Hung thần điện quen dùng."
"Không phải là điệu hổ ly sơn."
Ngô Vọng trầm ngâm vài tiếng:
"Ta vừa mới thử phân tích toàn cục một chút, trong lòng có chút bất an, nếu lúc này biên giới phía Bắc hoặc là phía Tây xảy ra chút việc, Nhân Hoàng Các không thể không đem tinh lực đặt ở biên cảnh mà không phải ở đây, nhất định đem chúng cao thủ điều đi.
Chúng ta đây, khả năng thực sự có thể gặp phải một nan đề."
Hứa Mộc hỏi: "Nan đề gì?"
Ngay khi 'câu hỏi' vừa ra, giọng nói còn chưa dứt, đại trận ở đây đột nhiên khẽ run lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã thấy màu xanh thẳm ban đầu trở nên ảm đạm, những đám mây đen lớn ngưng tụ từ phía bắc, và bên dưới nó hiện ra những cột sáng mờ mờ.
Đột nhiên, trong lòng mọi người xuất hiện những tiếng thú rống, kia giống như là khắc ghi ở trong huyết mạch tiếng thú rống, khơi dậy cảm giác sợ hãi và bất lực của họ.
Ngô Vọng khẽ nhíu mày, cùng đông đảo vệ binh trong quân doanh chăm chú nhìn phía bắc.
Giọng nói Quý Mặc bất giác có chút phát run: "Kia là cái gì?"
Ngô Vọng thấp giọng nói: "Đại Hoang, Thập Hung thần."
"Là hung thú triều! Phía Bắc xuất hiện hung thú triều! Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!"
Bầu không khí trong quân doanh vốn đã tràn ngập khẩn trương trong nháy mắt sôi trào, dưới bầu trời u ám cách xa hàng nghìn dặm ở phía bắc, từng luồng ánh sáng xuyên phá chân trời bay nhanh về hướng nam!
Ngọc phù truyền tin , toàn bộ báo nguy!
------------