Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh,đinh linh, leng keng. . .

Phượng Ca nhảy lên một cái, máu nóng từ hung thú bắn ra, hóa thành sương mù đen kịt. Thân thể hung thú trong nháy mắt đổ sụp còn màn sương mù màu đen kia ngưng tụ thành một chiếc vương miện màu vàng.

Chiếc vương miện từ giữa không trung rơi xuống, va chạm nhiều lần với băng lăng và tiếp tục rơi xuống.

Trong khoảnh khắc.

Thân hình Ngô Vọng khẩn cấp xông lên nhưng Phượng Ca cách vương miện gần nhất đã cầm thương hung hăng đập xuống!

Quốc sư bất giác tê liệt ngồi xuống cửa điện, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, trong miệng lẩm bẩm "Xong rồi", "Đều xong rồi!"…

Nhưng ngay khi mũi thương chạm đến phía trên vương miện thì vương miện đột nhiên bộc phát ra kim quang chói mắt, đem thân hình Phượng Ca đánh bay ra xa, cũng đem thân hình Ngô Vọng trực tiếp đẩy ra.

Ngay sau đó, chiếc vương miện giống như sống lại, hướng phía cửa đại điện bay đi.

Ngô Vọng cúi đầu phun ra ngụm máu, hét lớn một tiếng:

"Ngăn nó lại!"

Kiếm quang của Linh Tiểu Lam đã xuất ra, tiên chùy trong tay Quý Mặc cũng quét ngang!

Nhưng vương miện kia đột nhiên gia tốc, trực tiếp hóa thành một chùm lưu quang biến mất tại chỗ cửa điện.

Ngô Vọng theo sát phía sau, Linh Tiểu Lam cùng Quý Mặc vẫn muốn đi theo, nhưng Ngô Vọng đã quay đầu lại và hét lên:

"Tiên tử đi bảo vệ Quốc chủ!"

Linh Tiểu Lam không chút do dự, thân ảnh ngự không nhanh hơn mấy phần.

Ánh mắt Quý Mặc mang theo vài phần mê mang, cả người có chút sững sờ.

Hắn chọn sai rồi sao?

Hi sinh những thiếu nữ kia để duy trì sự phồn vinh giả tạo này, như vậy đúng không? Hay là, hay là, những sự việc này không thể đi phân đúng sai? Mà phải nhìn xem bên nào tổn thất ít hơn?

Quý Mặc vô thức đi theo Ngô Vọng đang bay đằng trước, đám võ tướng kia cũng lập tức phi nhanh đuổi theo.

Nhưng không biết Phượng Ca đã đi nơi nào, tựa hồ là từ một cửa điện khác chạy đi rồi.

Nguyên Anh Quý Mặc có chút mông lung, chỉ biết đi theo đạo thân ảnh phía trước kia, được một đường tinh quang chỉ dẫn, vọt vào bên trong cung điện màu vàng phía tây Vương cung.

Dựng Linh điện, Dựng Linh Trì.

Sau khi hung thú sụp đổ lưu lại vương miện bay đến nơi đây, lơ lửng ở bên trên Dựng Linh Trì, tỏa ra từng sợi thần quang mờ mịt.

Dựng Linh Trì hiện ra một cái vòng tròn, trên đó hiện ra toàn cảnh núi non sông ngòi, thành quách thôn trấn của Nữ Nhi Quốc.

Mà ở mép vòng tròn, bên ngoài dòng sông dài hộ quốc sáng lấp lánh kia, những tác phẩm điêu khắc bằng đá to bằng nắm tay đã gần như không còn vụn đá.

Hung thú Đại Hoang!

Một trăm linh tám con hung thú Đại Hoang!

Toàn Quy, Bạch Trệ, Hắc Bác, Bó Di, Hung Giảo…

Hai mắt bọn chúng đã tràn đầy hồng quang!

Biên cảnh Nữ Nhi Quốc bốc lên từng luồng khói báo động, trong nháy mắt tầng kết giới kia biến mất, đám hung thú này tự bạo phát ra khí tức mênh mông cuồn cuộn.

Mỗi lần vương miện chuyển động một vòng, vỏ đá trên người đám hung thú rơi ra một chút, tới gần biên cảnh Nữ Nhi quốc một chút!

Mặt nước trong Linh Trì hiện ra một vài hình ảnh, là hỉnh ảnh khắp nơi biên cảnh, khí tức hung thú phóng lên tận trời, khắp nơi quân doanh đã mất đi kết giới che chở rơi vào hoảng loạn, đang chật vật xây dựng thế trận phòng thủ mỏng manh. . .

Quý Mặc nhìn từng cảnh tượng này, có chút vô lực ngồi dưới đất, đạo tâm gần như sụp đổ…

"Hùng huynh, ta chọn sai rồi sao?"

"Chọn cái gì?"

Ngô Vọng quay đầu nhìn hắn một cái.

Không có vấn đề gì lớn chỉ là lý tưởng của một người theo chủ nghĩa lý tưởng bị tan vỡ, dáng vẻ chịu đả kích đã sớm thấy nhiều rồi.

Quý Mặc cho là mình có thể chịu đựng được áp lực như vậy nhưng trên thực tế lúc ấy hắn cũng chỉ là nhiệt huyết xông lên đầu.

Bởi vì khí tức va chạm trước đó nên sắc mặt Ngô Vọng hơi trắng bệch, ngồi xếp bằng ở bên cạnh Dựng Linh Trì, hai tay liên tiếp kết ấn, ý đồ dùng thần niệm tiếp cận vương miện nhưng trong nháy mắt bị cản bay ra ngoài.

Nhưng Ngô Vọng nhạy bén nắm được chuyển động của vương miện bị ngăn cản trong chớp mắt.

Có hi vọng!

"Quý huynh mau ra tay! Những hung thú kia bị tỉnh lại, rất rõ ràng là có quan hệ cùng với cái vương miện này!"

"Hùng huynh…"

"Huynh kì kèo cái gì vậy!"

Ngô Vọng cắn răng nói:

"Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta! Bây giờ lập tức ngăn vương miện xoay tròn, chỉ một chút nữa thôi, đừng gây ra thương vong không cần thiết."

Quý Mặc lập tức tỉnh táo tinh thần:

"Thật không?"

Đương nhiên là giả rồi, Ngô Vọng nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được lý do này.

Mặc dù ý thức được Nữ vương có quan hệ cùng hung thú nhưng lại cho rằng hung thú là sống lại từ thời cổ đại.

Trên thực tế, toàn bộ Nữ Nhi quốc là được hai kiện trọng bảo là Dựng Linh Trì và vòng nguyệt quế nữ thần này bảo hộ.

Mắt trận Nữ Nhi Quốc cũng không phải là hung thú mà là cái【 vương miện 】 trong cơ thể hung thú này.

Chính lúc này!

Chỗ tẩm cung của Nữ vương truyền đến tiếng nổ vang rung trời, một thân ảnh bị ngọn lửa kỳ đị bao bọc lao vào bầu trời đêm, trên tay vẫn ôm một bóng người.

"Hùng huynh!"

Quý Mặc lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Ngô Vọng bình tĩnh lên tiếng:

"Ngăn cản cái vương miện này xoay tròn, ta đi cứu Nữ vương."

Quý Mặc vội nói:

"Đây, đây là một phần kế hoạch sao?"

"Đúng!"

Ngô Vọng vươn người đứng dậy, số lần hôm nay triệu hoán tinh dực đã vượt qua ngày thường quá nhiều.

Hắn nhìn Quý Mặc, trước tiên là muốn nói lại thôi, đi ra hai bước lại quay đầu nói:

"Ngươi nhất định có thể nghĩ được biện pháp nhưng không phải để ngươi đi liều mạng, suy nghĩ kỹ một chút, bây giờ còn có thể dùng thủ đoạn gì!"

Nói xong, tinh dực của Ngô Vọng rung lên, hóa thành một luồng ánh sáng lao đi.

Quý Mặc xếp bằng ở bên cạnh ao, trước tiên là giật mình, sau đó lập tức cố gắng khống chế vương miện ngừng quay nhưng tinh thần lực của hắn cũng bị cự tuyệt bên ngoài, lại chấn nguyên thần của hắn không ngừng run rẩy.

Còn có biện pháp gì, còn có thủ đoạn gì…

"Lão sư!"

Quý Mặc nắm chặt tay, môi run rẩy lên, vành mắt có chút đỏ lên nhưng cũng đứng lên quỳ xuống.

"Ta từ bỏ, từ bỏ thí luyện Nhân Hoàng! Sư phụ giúp ta, xin sư phụ giúp ta!"

Đệ tử thực sự không muốn thấy sinh linh nơi đây đồ thán! Đây là tai họa do đệ tử gây ra, Tứ Hải Các trách phạt, đệ tử nguyện một mình gánh chịu!"

Bên tai truyền đến một chút âm thanh than nhẹ:

"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi thí luyện là trên dưới Quý gia đều chờ đợi, cũng là cơ duyên không dễ có được. Nếu như ngươi thuận lợi qua tiếp vài cửa thì có thể đạt được hai thế lực lớn Tứ Hải Các và quân phòng thủ giữ biên cương ủng hộ…"

"Đệ tử, đệ tử đã nghĩ kỹ."

Quý Mặc yên lặng cúi đầu, quỳ trên mặt đất, trán sát vào sàn nhà lạnh buốt, giọng nói không còn run rẩy.

"Đệ tử từ bỏ thí luyện Nhân Hoàng!"

"Thôi."

Văn sĩ trung niên chậm rãi thở dài, thân hình đã đi đến bên cạnh Quý Mặc, giơ tay ấn lên vương miện, lòng bàn tay lộ ra từng tia tiên quang hóa thành một chuỗi xiềng xích màu sắc sặc sỡ, chậm rãi túm chặt lấy vương miện.

Chiếc vương miện khẽ rung lên, văn sĩ trung niên mở to hai mắt, cúi đầu phun ra ngụm máu, lại hé miệng cắn răng, trở tay giữ sợi dây chuyền do Tiên lực tạo ra gắt gao cố nắm lấy nó.

Quá trình phá vỡ vỏ đá của đám hung thú kia trong nháy mắt bị dừng lại!

Trên trán văn sĩ này thấm ra từng giọt mồ hôi nóng hổi như hạt đậu, thân hình lại đứng vững vững vàng vàng, đột nhiên lại chửi ầm lên:

"Cái thí luyện vớ vẩn này, vi sư sớm đã thấy ngứa mắt, không tham gia càng tốt hơn!

Ngươi cứ an tâm tu hành đi!

Vi sư sau này cũng rời khỏi Tứ Hải Các, đi biên cương làm tướng quân còn hơn phải chịu hít khí của đồ *** này!"

"Lão sư?"

"Đi giúp Hùng Phách! Phượng Ca kia điên rồi, thiêu đốt thần hồn cũng muốn mang Quốc chủ Nữ Nhi Quốc đi, chỉ sợ Hùng Bá không phải đối thủ của nàng."

Quý Mặc lập tức đáp ứng, đứng dậy nắm chặt hai kiện tiên bảo, ngự không phóng tới chỗ tinh quang lôi đình va chạm kịch liệt kia.

"Nhanh lên!"

Giọng nói của văn sĩ trung niên kia đã bắt đầu run rẩy:

"Có thể vi sư không giữ được quá lâu đâu!"

"Đệ tử tuân lệnh!"

Quý Mặc hét lớn một tiếng, thân hình đã vọt tới không trung.

Hắn nhìn Phượng Ca một tay giữ Nữ vương đang hôn mê, một tay cầm thương, thế công không ngừng đánh lui Ngô Vọng và Linh Tiểu Lam, đã nhịn không được gầm nhẹ:

"Phượng Ca! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!?"

Phượng Ca không nói một lời, hai mắt đã huyết hồng, ôm thật chặt Nữ vương, thân hình không ngừng tới gần đại trận Vương Cung.

Nàng đã sắp thành công.

Xông ra khỏi đại trận, bên ngoài có thân tín tiếp ứng, mình liền có thể mang nàng rời khỏi cái lồng giam này!

Chính lúc này, Ngô Vọng đột nhiên bứt ra lui về phía sau, Linh Tiểu Lam bên cạnh đã phối hợp có chút ăn ý với hắn, trường kiếm khẩn cấp tấn công.

Quý Mặc từ xa gia nhập chiến đoàn, tiên chùy trong tay lại không có cách nào hạ xuống, sợ làm Nữ vương bị thương.

Nơi xa có rất nhiều bóng người bao vây xung quanh nhưng không cách nào tiếp cận, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Phượng Ca đột nhiên có chút hoảng hốt, thần hồn thiêu đốt cũng đến cực hạn.

'Phượng Ca… Phượng Ca… '

'Bệ hạ.'

'Ta rất sợ.'

Thiếu nữ cuộn mình trong góc giường, giữa đêm khuya lại khóc đỏ hai mắt:

'Ta sợ biến thành quái vật, ta sợ lắm….mau cứu ta…. Phượng Ca…. mau cứu ta… '

'Được, ta nhất định sẽ cứu ngươi.'

Ta nhất định sẽ cứu ngươi!

Ta nhất định sẽ!

Ngọn lửa trên trán Phượng Ca càng tỏa ra mãnh liệt!

"Vì sao các ngươi nhất định phải ngăn ta! Đóng kín đại trận!"

Phượng Ca một cước giẫm nát phiến đá, không để ý kiếm khí của Linh Tiểu Lam đánh ra, thân hình hướng cửa cung thẳng tắp nhảy tới, đại trận vương cung trong nháy mắt tiêu tán.

Nhưng thân hình Ngô Vọng từ bên cạnh chợt lóe lên, ngăn cản nàng ở trước trận, tay phải mở ra, trong mắt xẹt qua mấy phần không đành lòng nhưng vẫn đẩy lòng bàn tay về phía trước.

Những chùm ánh sáng màu bạc đột nhiên rộ lên từ mọi ngóc ngách của cung điện, trước đây Ngô Vọng giấu thủy tinh cầu ở các nơi, giờ phút này nhanh chóng phát huy lực lượng tinh thần bên trong.

Một tấm màn sáng mở ra trong lòng bàn tay Ngô Vọng, trong chớp mắt phong tỏa thiên địa, đem toàn bộ Vương Cung bao phủ hoàn toàn.

Thân hình Phượng Ca lao thẳng tới lại bị tinh quang ôn nhu đẩy trở về, trong mắt tràn đầy không cam lòng…

"Linh Tiên Tử!"

Ngô Vọng quát nhẹ một tiếng.

Phượng Ca vô thức nhìn về phía bên cạnh nhưng chợt cảm thấy cánh tay trái tê rần, thân ảnh mê man trong ngực đã nhanh chóng trượt xuống.

Mà nàng không kịp tóm lại đã bị lực phản chấn từ tinh quang đại trận đẩy lui.

Lúc này, Linh Tiên Tử mới khoan thai tới chậm, cố nén khó chịu của bản thân, đem Nữ vương tiếp được, nhanh chóng rút lui về phía sau.

"Giữ bệ hạ!"

Lôi đình vờn quanh tiên chùy đập xuống, thân hình Phượng Ca trực tiếp nện phá một chỗ đỉnh cung điện, cùng với gạch ngói vụn rơi xuống trong điện, khóe miệng thấm ra một tia máu tươi nhưng vẫn trừng hai mắt, ưỡn thẳng cổ …

"Trả lại cho ta…"

Giọng nói Quốc sư mang theo vài phần phẫn nộ truyền đến:

"Bắt Phượng Ca lại!"

Trong đám Võ giả vốn đi theo Phượng Ca kia, có một nửa lập tức vọt lên.

Giây lát, bên trong Dựng Linh điện.

Quốc sư sốt ruột không ngừng la lên, đại quân đã đem nơi đây bao vây hoàn toàn, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

Sau khi ăn giải dược của Quý Mặc, lúc này Nữ vương từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mấy người trước mặt mệt mỏi rã rời lại mang theo tro bụi, khuôn mặt đầy vết thương, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng trượt xuống.

Ngô Vọng lướt ngón tay, dây chuyền quấn quanh trên cổ tay Nữ vương lặng lẽ tan ra, cái này vốn dùng để dễ dàng định vị.

Lúc Phượng Ca sửa góc chăn cho Nữ vương, ánh mắt của nàng có chút vấn đề, lúc ấy Ngô Vọng còn không có thu thập được bao nhiêu tin tức hữu dụng, chỉ cảm giác rằng Phượng Ca có khả năng muốn dẫn Nữ vương đi.

Sau khi bố trí trận pháp bên ngoài, Ngô Vọng trở lại tẩm cung, đeo cho Nữ vương dây chuyền do Kỳ Tinh thuật ngưng tụ thành.

Lúc này đã không cần dùng tới nữa.

Trước mắt, Nữ vương lập tức chật vật ngồi dậy.

Quốc sư cũng đã quỳ sát ở trước mặt Nữ vương, run giọng nói:

"Bệ hạ, đại tướng quân Phượng Ca mưu phản, đánh vào địa cung, đã đem, đem…"

"Ta biết."

Nữ vương bình tĩnh nói một câu, nhìn cái vương miện bị tiên quang quấn quanh, không ngừng rung động kia, không nói thêm gì, cúi đầu bước nhanh đi tới.

"Bệ hạ…"

Quốc sư thê lương hô một câu:

"Ngài vốn dĩ còn mấy chục năm…"

"Là Phượng Ca quá tùy hứng, gây thêm phiền toái cho các vị."

Nữ vương dừng lại, quay người nhìn về phía Ngô Vọng, nhìn Quý Mặc và Linh Tiểu Lam, khẽ khom người, sau đó quay người muốn bước vào Dựng Linh trì.

"Bệ hạ!"

Ngô Vọng lập tức nói:

"Không cần sốt ruột, vị tiền bối Chân Tiên này còn có thể chống đỡ một hồi."

Nữ vương run lên, cẩn thận nhận ra trạng thái bên trong Linh Trì, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra.

Văn sĩ trung niên kia trừng mắt nhìn Ngô Vọng, lại không nói gì, cắn răng gắng gượng.

Tên thiếu chủ này, thật sự đứng đấy nói chuyện không thấy đau lưng!

"Ta có thể gặp lại Phượng Ca không?"

Nữ vương nhẹ giọng hỏi, bên cạnh lập tức có tướng quân cúi đầu lui ra.

Ngô Vọng thấp giọng hỏi:

"Không có biện pháp giải trừ sao? Ta là nói, biện pháp mà không cần kết giới này, Nữ Nhi Quốc vẫn có thể tiếp tục tồn tại."

Nữ vương khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

"Thế giới Đại Hoang, thực sự không thể chứa nổi một thiên đường thực sự, cái giá phải trả cho nơi này đã là rất nhỏ.

Hùng, chàng hẳn là có thể hiểu rõ."

"Quá trình cụ thể là gì"

Ngô Vọng không từ bỏ, lại hỏi.

Nữ vương nhẹ giọng đáp:

"Vương thất là huyết mạch Nữ Thần, đeo vương miện kia lên thì có thể trở thành hóa thân của Nữ Thần. Khi hồn phách ta hoàn toàn bị thần lực ăn mòn thì ta sẽ sa đọa thành… hình dáng như mẫu thân mà các ngươi nhìn thấy."

Đây là số mệnh của ta từ khi còn bé đã phải tiếp nhận, vậy nên không cần thương tâm cho ta.

Ta có thể bảo vệ đất nước và bảo vệ người dân của mình. Là vương, điều này kỳ thật đã là rất hạnh phúc."

Ngô Vọng hỏi:

"Thực lực bản thân càng mạnh thì có phải thời gian chống đỡ càng dài không?"

Nữ vương sửng sốt một chút, khẽ gật đầu.

"Không đúng, có lẽ còn có liên quan đến tâm chí của mình bền bỉ hay không. Bây giờ nàng hiến thân, chẳng phải là huyết mạch vương thất sẽ đoạn mất?"

Ngô Vọng lầm bầm nói một câu, lại giống là bắt lấy một lý do.

"Tình huống này tổ tiên không phải là không có lường trước. Ta có Vương muội được bí mật nuôi dưỡng ở ngoài cung… Đa tạ chàng, Hùng, không sao đâu."

Nữ vương giang hai tay, trong mắt mang theo vài phần chờ mong, nhỏ giọng nói:

"Chàng có thể thỏa mãn một nguyện vọng cuối cùng của ta không?"

Ngô Vọng giật mình một chút, lập tức bước lên phía trước, vẫn duy trì băng giáp quanh người, thấp giọng nói:

"Trên người ta khả năng … có chút lạnh."

Nữ vương ôn nhu lắc đầu, chậm rãi vòng lấy eo Ngô Vọng. Ngô Vọng đưa tay do dự mấy lần, vẫn là thả lỏng tay xuống.

Nàng chậm rãi thử đem đầu tựa ở trong ngực Ngô Vọng, lẳng lặng nghe một trận, có chút hiếu kỳ lui lại hai bước.

"Cảm giác, cũng không có cảm giác gì a."

Ngô Vọng lộ ra nụ cười khó coi, hắn không có cách nào trực tiếp tiếp xúc với nàng, cũng không có cách nào để nàng tiếp xúc với mình.

"Đa tạ ngươi, lúc đầu ta còn muốn trải nghiệm một chút sự tình ghi trong cổ thư, làm thê tử của một người có cảm giác thế nào, hiện tại thế nhưng đã không còn cơ hội rồi."

"Thủ hộ quốc gia chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình…"

Ngô Vọng có chút nói không được, cắn môi, thấp giọng nói:

"Ta, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi."

"Hùng huynh…"

Quý Mặc ở bên cạnh giữ chặt cánh tay Ngô Vọng:

"Kế hoạch đâu? Hùng huynh, không phải ngươi có kế hoạch sao?"

"Ta!"

Ngô Vọng hất tay Quý Mặc ra, cúi đầu đi tới một bên, nhìn cái Dựng Linh trì kia.

"Bệ hạ!"

Giọng Phượng Ca suy yếu vô cùng truyền đến, nàng bị người dùng khung gỗ nhấc tới, ở bên cạnh ao giãy dụa muốn đứng lên, lại bị một võ giả ở bên cạnh giữ chặt.

"Bệ hạ…"

Nữ vương ôn nhu cười, khẽ lắc đầu với Phượng Ca.

Nàng không nói thêm gì, Phượng Ca lại như nghe được rất nhiều, ngửa đầu không ngừng cắn răng gầm nhẹ, hàm răng bị cắn nát nhưng cũng không tìm được chút sức lực nào để đứng dậy tái chiến, tóc mai hai bên thậm chí đã có chút tóc bạc.

"Tại sao, tại sao ngươi lại không chịu nghe lời ta . . . Bọn họ không đáng, bọn họ không biết, bọn họ cái gì cũng không biết…

Bệ hạ, theo ta đi, theo ta đi a, theo ta…"

Nữ vương ôn nhu lắc đầu, nước mắt lưng tròng mà xoay người lại, đi đến chỗ vương miện.

Có được nửa đời vui thích, có được nửa đời phồn hoa.

Là lúc nàng còn nhỏ không thể ngăn được sợ hãi, đã cầu xin Phượng Ca cứu mình. Sau này nàng mới hiểu rõ cái gì là trách nhiệm, mà Phượng Ca lại đem hết thảy ghi tạc đáy lòng.

Già Dặc đi về phía trước, dưới chân phảng phất mọc lên rất nhiều bông hoa nhỏ màu trắng.

Phượng Ca không ngừng vươn tay giãy dụa, lại bị võ giả bên cạnh gắt gao ấn xuống.

Linh Tiểu Lam nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm nói:

"Chúng ta tới nơi này, đến cùng là thay đổi điều gì?"

"Ngươi nói cái gì?"

Ngô Vọng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Linh Tiểu Lam, ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người:

"Nàng mới vừa nói cái gì?"

Linh Tiểu Lam lập tức nói:

"Chúng ta tới đây, thay đổi…"

"Đúng, vì sao ta lại tới đây, ta có thể thay đổi cái gì? Tại sao lại đưa ta tới đây? Khẳng định còn có chỗ ta không nghĩ đến!"

Ngô Vọng vô thức nắm chặt hai tay, sau đầu đột nhiên hiện lên tia sáng.

【 Nếu như muốn ra tay, hãy dùng Kỳ Tinh thuật của ngươi giúp bọn họ một chút.】

Vì sao Thần Nông tiền bối lại đặc biệt nói tới Kỳ Tinh thuật?

Kỳ Tinh thuật, Kỳ Tinh thuật. . . lực lượng của Thần cho mượn… Thần khí vương miện… Thất Nhật Tế… Tinh Thần giáo…

Ngô Vọng bỗng nhiên ngẩng đầu, lao về phía trước hai bước, nhìn Nữ vương đã đi tới mép ao.

"Bệ hạ! Già Dặc! Ta có một kế hoạch."

Nữ vương hơi có chút kinh ngạc mà dừng bước, nhìn về phía Ngô Vọng. Trên trán văn sĩ trung niên kia tràn đầy gân xanh, ở đó trừng mắt nhìn Ngô Vọng.

Tiểu tử ngươi coi Chân Tiên là con lừa để sai sử sao!?

Ngô Vọng nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong mắt đầy kiên định, khóe miệng còn nở ra một cái độ cong thật lớn, nhất thời tung ra ngôn ngữ không biết là thuộc về Đại Hoang hay chính là giọng điệu thường dùng khi nói đùa cùng bạn bè kiếp trước:

"Đồng chí Già Dặc, đồng chí có muốn tìm hiểu một chút về Tập Niệm Thành Thần hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK