Đây, đây. . . Quả thật là liều lĩnh quá không?
Đêm đầy sao, đài sen bay nhanh về hướng đông bắc, tay phải Quý Mặc cầm kiếm dựng thẳng trước người, trên trán một mảng đen kịt, vẻ mặt đầy rối rắm.
Hắn thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai thân hình cường tráng sau lưng, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại vô lực nuốt trở vào.
'Hùng huynh vì giúp đỡ ta, thậm chí còn mang theo vị luyện thể cao thủ này, mình có thể nói gì nữa?'
Nhưng, thân là thiểu chủ thị tộc sao lại tùy tiện đi mạo hiểm?
'Nếu như sau này Hùng huynh xảy ra chuyện gì, bần đạo quả thật áy náy cả đời.'
Thậm chí, hắn còn có thể nghe thấy tiếng tán gẫu linh tinh của hai người phía sau.
"Thiếu chủ, bay ở trên trời cũng rất thú vị a, cảm giác nhanh hơn nhiều so cưỡi sói chạy."
"Đừng gọi thiếu chủ, ta gọi ngươi là tam thúc, ngươi gọi ta là Hậu, " Ngô Vọng trừng mắt nhìn Hùng lão tam, "Tu sĩ đều có thể tra xét khắp nơi bằng thần thức, ngươi đừng trực tiếp vạch trần thân phận của chúng ta."
Hùng Tam tướng quân gãi gãi đầu nhỏ giọng thì thầm: "Không phải Quý Mặc bằng hữu có biện pháp ẩn giấu tung tích sao?"
Ngô Vọng kiên nhẫn truyền bá kiến thức thường thức:
"Quý Mặc huynh chỉ là tu sĩ tiền Nguyên Anh Cảnh, chúng ta phải đối mặt khả năng là cao thủ Tiên Nhân Cảnh.
Thủ đoạn ẩn thân của tu sĩ cấp thấp rất khó giấu được tu sĩ cảnh giới cao hơn, chúng ta phải luôn chuẩn bị cho trận chiến với cường địch phía sau."
"Hắc hắc, " Hùng lão tam kích động xoa xoa bàn tay to, "Mấy năm nay ta bị thủ lĩnh ném ở nhà bảo hộ ngươi làm ta kìm nén muốn chết!"
Ngô Vọng: . . .
Quý Mặc quay đầu nói: "Hậu Địa huynh, chuyện này quả thực không liên quan đến hai người, ta chuẩn bị rời khỏi Bắc Dã."
"Thực không giấu diếm Quý huynh, " ánh mắt Ngô Vọng tràn đầy thành khẩn, "Đi cứu Linh tiên tử thật sự không phải là quyết định của ta. Ta đối với nữ sắc hoặc phải nói là hiện tại ta đối với nữ sắc không có hứng thú.
Quý huynh nếu như không muốn đi, xin hãy để lại phương thức liên lạc của bọn họ cho ta, ta cùng với Hùng Tam tướng quân sẽ đi qua đó là được rồi."
"Cái này " Quý Mặc trong mắt tràn đầy xúc động.
Đây là tinh thần gì?
Là sự nhiệt tình hiếu khách của Nhân tộc Bắc Dã được thể hiện cực đại trên người vị thiếu chủ này!
Hoá ra không chỉ nghĩ cho tương lai của Nhân tộc mà . . .
"Cháu trai Hậu, " Hùng lão tam thắc mắc, "Thật sự là mệnh lệnh của Thương Tuyết đại nhân?"
"Ừ, " Ngô Vọng nhíu mày nghĩ ngợi, từng luồng thần thức đã phân bố trong phạm vi lớn nhất, "Nguyên nhân cụ thể là gì cũng không biết, nhưng chắc không phải là mẫu thân nhìn trúng dung mạo xuất chúng của Linh tiên tử kia liền bắt ta đi cứu nàng."
Hùng lão tam cố gắng hết sức nhớ lại, nhanh chóng miệng lắc đầu, ghét bỏ nói:" Nữ tử Nhân Vực kia sao mà gầy như vậy."
Ngô Vọng đột nhiên hỏi: "Đúng rồi Quý huynh, có phải lúc trước Vương Lân đã cứu ngươi kia, tông môn rất có bối cảnh phải không?"
"Là môn phái tiên tông bình thường thôi, " Quý Mặc thở dài, "Một tông môn bình thường có thể nuôi dưỡng được một tài năng tốt như vậy đã là khá khó khăn rồi, còn vì cứu ta. . .
Ân này thật hổ thẹn, không biết nên báo đáp như thế nào."
Quý Mặc hít nhẹ một hơi, cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần, một bên quan sát khắp nơi, một bên lái đài sen.
Khoảng cách giữa Nhân Vực và Bắc Dã quả thật quá mức xa xôi, ngay cả là tiên nhân muốn vượt qua Tây Hải, Đông Hải chạy tới nơi này, ít nhất phải mất ba đến năm ngày, mà cấp cao tiên nhân cũng không thể để vài đệ tử trẻ tuổi tùy tiện rơi vào nguy hiểm.
Vạn nhất đây là cạm bẫy, chiến lực của Nhân Vực nhất định sẽ có tổn thất, không chỉ ảnh hưởng đến một vài người mà là hàng chục người.
Lúc này, chỉ có thể dựa vào hắn.
Quý Mặc nắm chặt tay trái, ánh mắt vô cùng kiên định, nhưng rất nhanh lại có chút hối hận. . . Đời này vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, rất nhiều thiếu nữ dị tộc hắn còn chưa được gặp, quả thật. . .
"Quý huynh chậm lại, bay sát đất đi vào bên trái rừng rậm ở phía trước."
Ngô Vọng đột nhiên mở miệng, Quý Mặc theo bản năng làm theo lời hắn, đài sen nhanh chóng từ trên trời hạ xuống, bay sát đất chui vào trong mảng rừng rậm kia.
"Hùng huynh, có chuyện gì vậy?"
Ngô Vọng không đáp lại, từ trong bao da ở thắt lưng lấy ra một thủy tinh cầu, dùng một ngón tay gõ nhẹ phía trên.
Quang mang trong thủy tinh cầu khẽ nhấp nháy, rất nhanh sau đó hiện ra ba mươi sáu ngôi sao. Chúng liên tục không ngừng biến ảo thay đổi và sắp xếp, cuối cùng lộ ra một bức ảnh mơ hồ.
Đó là một thủy đàm, Linh Tiểu Lam toàn thân ướt sũng, ngã nằm sấp ở trên bờ, ba vết trảo chảy máu từ trên lưng nàng lan tới tận cánh tay, trông khá đáng sợ.
Ngô Vọng trầm ngâm chốc lát, trầm giọng hỏi: "Doãn bà bà đi đâu rồi?"
Quý Mặc nói: "Có lẽ là dẫn dắt hung thú rời đi, hoặc là không địch lại, để cho Linh tiên tử trốn đi trước."
"Như Kỳ Tinh Thuật biểu hiện, nàng cách nơi này một nghìn ba trăm dặm."
Ngô Vọng nói: "Nếu như ta nhớ không lầm thì nơi đó là hướng Tây Bắc rừng Huyết Thổ, chung quanh có đầu hung thú vạn năm hoạt động mạnh, cách đó không xa là một con hung thú ba vạn năm đang say ngủ."
Quý Mặc lập tức gật đầu, nhìn Ngô Vọng.
Ngô Vọng buồn bực nói: "Quý huynh, ngươi không phát hiện có gì bất thường sao?"
"Cái này, chung quanh quá mức an tĩnh?"
"Tiếp tục lên đường đi."
Ngô Vọng nói: "Tiếp theo phi hành sát đất, ta sẽ nói cho ngươi phương hướng, đừng nhanh quá cũng đừng chậm quá.
Nếu như gặp phải người khác, Quý huynh có thể tự mình cứu, nhiệm vụ của ta là cứu Linh Tiểu Lam."
"Hùng huynh có thể ra tay, đã khiến ta không biết phải cảm kích như thế nào, " Quý Mặc nhìn một chút thủy tinh cầu kia, mơ hồ hiểu được tại sao Ngô Vọng đi cùng.
Đây chính là Kỳ Tinh Thuật Bắc Dã? Quả nhiên kỳ diệu.
Ngô Vọng cười nói: "Kỳ Tinh Thuật là chiêu bài của Bắc Dã. Khi ra khỏi Bắc Dã sẽ rất khó cảm nhận được tinh lực bản nguyên, nhất là những loại Kỳ Tinh Thuật dùng để thăm dò và tìm kiếm, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều."
Quý Mặc đáp một tiếng, thanh kiếm khe khẽ lay động, đài sen tiếp tục bay nhanh sát mặt đất.
Ngô Vọng thường lên tiếng chỉnh lại phương hướng đi về phía trước, hoàn cảnh chung quanh cũng từ thảo nguyên vô tận biến thành rừng núi đá trơ mà trọi.
Không biết từ lúc nào bầu trời đầy sương mù, trong đêm đen thỉnh thoảng vang lên tiếng hung thú rống, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng ngáy gầm gừ như tiếng sóng ập vào bờ.
Như vậy đại khái qua một canh giờ.
Mặt đất không biết lúc nào biến thành màu xích hồng, ngẫu nhiên có thể thấy hài cốt của những cự thú bày la liệt ở núi rừng, vì niên đại quá mức lâu dài nên cứng như đá.
"Dừng lại."
Ngô Vọng đột nhiên mở miệng, Quý Mặc toàn thân căng thẳng, run rẩy điều kiển kiếm, đài sen trong nháy mắt đứng lại, suýt chút nữa ném ba người bọn họ ra ngoài.
Hùng lão tam đem hai cây rìu ngắn trên vai nắm trong lòng bàn tay, lúc này cũng không còn cợt nhả, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Quý Mặc vội hỏi: "Quả cầu kia lại tra xét ra cái gì dị thường hả?"
"Cách thủy đàm chỗ Linh Tiểu Lam ở còn khoảng đại khái ba trăm dặm, " Ngô Vọng nói, "Chúng ta trước tiên tách ra, ngươi tiếp tục đi về phía trước, ta cùng Hùng Tam tướng quân đi vòng qua.
Chú ý tra xét khắp nơi, tránh những khu vực dễ bị phục kích, đi đường vòng nhiều hơn cũng không sao ”
"Được!"
Nghe 'Hùng huynh' an bài như vậy, Quý Mặc ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Chốc lát, đài sen tiếp tục bay nhanh sát đất, Quý Mặc quay đầu lại thấy Ngô Vọng cùng Hùng lão tam đang đứng yên lặng ở kia, mặc dù bụng đầy nghi hoặc nhưng cũng không hề nghĩ nhiều, tiếp tục lao về phía chỗ Linh Tiểu Lam.
Một lát sau, Hùng lão tam vẫn chưa tiến lên một bước nhỏ giọng hỏi: "Thiếu chủ, chúng ta làm sao đi qua?"
Ngô Vọng không trả lời, chắp tay sau lưng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không vội, trước tiên xem hắn có bị phục kích hay không."
"A?"
Hùng lão tam trừng mắt, "Tên nhóc mặt trắng này chẳng lẽ là muốn hố chúng ta?"
"Khả năng này rất nhỏ, " Ngô Vọng nói, "Sau này ta sẽ giải thích cho Tam tướng quân, khả năng phải ủy khuất Tam tướng quân một chút."
Hùng lão tam cười nói: "Đi thôi! Ta cõng thiếu chủ!"
Chưa kịp nói xong đã bị Ngô Vọng tóm được cánh tay, từng luồng ánh sao tụ lại trên người hai người, khiến thân hình bọn họ che giấu trong đêm đen giống như hoàn toàn biến mất.
Phía sau Ngô Vọng mở ra một đôi cánh sao sáng, mang theo Hùng Tam tướng quân chầm chậm bay lên không trung, như hòa vào các vì sao.
Mặc dù Kỳ Tinh Thuật là lực lượng mượn từ Tinh Thần, mặc dù không tăng tuổi thọ và uy lực sẽ bị ảnh hưởng nếu rời khỏi Bắc Dã nhưng. . .
Dùng ngon a.
. . .
'Có phải quá suôn sẻ không?'
Trong khu rừng rậm bên cạnh thủy đàm, Quý Mặc ẩn thân trong một tán cây, với một thanh trường kiếm, một cây phất trần và một đóa hoa sen bay quanh thân, nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp đang hôn mê bất tỉnh phía xa, có chút nghi ngờ.
Linh Tiểu Lam lúc này mặc dù bị trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa nàng vẫn nằm sấp ở bên cạnh thủy đàm, nhìn thế nào cũng giống như là, là. . . mồi câu.
Quý Mặc hết lần này đến lần khác tra xét khắp nơi nhưng không hề phát hiện tung tích đầu hung thú trước đó, cũng không tìm thấy dấu vết của cuộc chiến ở đâu cả.
Nếu như phỏng đoán của Quý Mặc không sai, hẳn là Doãn bà bà dẫn dắt đầu hung thú kia rời đi, để Linh Tiểu Lam tạm thời an trí ở nơi này.
Vậy những người khác đâu?
Quý Mặc tận lực đem tiên thức lan rộng ra ngoài, rất nhanh liền thất vọng thở dài.
Hơn mười nhân tài tuấn kiệt mới xuất hiện. . . biết đâu lại có người có thể tu luyện thành tiên.
Quý Mặc do dự một lúc, vẫn quyết định trước tiên đi cứu Linh Tiểu Lam; sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp xẹt qua về phía đường chạy trốn.
'Hùng huynh đâu?'
Hắn liếc nhìn xung quanh vài lần, chỉ cảm thấy Hùng huynh thần thần bí bí, có Kỳ Tinh Thuật tra xét rất tốt.
Động thủ!
Trong mắt Quý Mặc phát ra một chút kim sắc quang mang, bên trong cơ thể khí tức mênh mông, trên ngực ẩn ẩn có một thân hình nho nhỏ cao ba tấc ngồi xếp bằng, bộ dáng chuẩn bị lao ra ngay lập tức.
Đột nhiên, hắn dừng lại động tác, dừng lại khí tức, tiên thức tra xét phát hiện phía xa hai bóng người cực nhanh bay tới, tập trung nhìn vào, lập tức mừng rỡ, chủ động nhảy ra khỏi tán cây, tiến lên vài bước.
Trong rừng xuất hiện vài tàn ảnh, một luồng thanh khí lan tràn, hai bóng người cũng xuất hiện trước mặt Quý Mặc.
Quý Mặc vội nói: "Doãn tiền bối! Thương thế của Vương Lân như thế nào?"
Lão bà dìu một thanh niên tu sĩ trên ngực có miệng vết thương khủng bố, không phải là người trước đó giúp Quý Mặc cản một trảo, Vương Lân đó ư?
Lão bà thở dài "Tính mệnh hắn không đáng lo, chỉ là Kim Đan đã bị hủy, muốn ngưng tụ lại sợ là muôn vàn khó khăn. Ta dẫn dắt hung thú kia đi liền đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng chỉ tìm được Vương Lân.
Quý Mặc cháu trai, thương thế của ngươi như thế nào?"
"Đã không sao, " Quý Mặc gắt gao nhíu mày, chủ động đỡ Vương Lân đang mê man, "Doãn tiền bối, chúng ta mau đi tiếp Linh tiên tử rồi nhanh chút rời khỏi đây.
Lần này gặp nạn là sơ xuất của ta, sau khi trở về ta nhất định sẽ đi lĩnh tội."
Lão bà nói vài câu an ủi Quý Mặc, dùng lực lượng đem Quý Mặc cùng Vương Lân bao bọc, dẫn bọn họ bay tới thủy đàm.
Nhưng bọn hắn còn chưa đi được hai bước, lại đồng thời dừng lại thân hình, nhìn về phía thủy đàm.
Nơi đó, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, kèm theo luồng ánh sao tiêu tán, đặt bên cạnh gáy của Linh Tiểu Lam.
Chiếc áo trường bào thoải mái quen thuộc, mái tóc dài tùy ý xõa rối tung và nụ cười cứng ngắc nơi khóe miệng khiến Quý Mặc thiếu chút trừng rớt mắt.
"Hùng huynh? Ngươi đây là! ?"
Đúng là Ngô Vọng sau khi ngụy trang.
Ngô Vọng cười nói: "Quý huynh, xem ra ngươi ngoại trừ EQ cao, biết đối nhân xử thế, ưu điểm cũng chỉ có thương hương tiếc ngọc.
Nếu như ta đoán không sai, Linh Tiểu Lam đối với các ngươi mà nói rất là trọng yếu.
Quý huynh buông Vương Lân kia ra đi, tiến về phía trước, vị Doãn bà bà đứng đó đừng nhúc nhích."
Trong lúc nói, trường kiếm trong tay Ngô Vọng tiến về phía trước một chút làm phần gáy của Linh Tiểu Lam lập tức xuất hiện một đạo dấu vết hời hợt.
Nhưng Doãn bà bà sắc mặt âm trầm, chống quải trượng tiến về phía trước nửa bước, âm thanh lạnh lùng nói: "Tiểu bối chớ muốn càn rỡ! Ngươi nếu như thương tổn mầm tiên của Nhân Vực ta, ta nhất định khí thị tộc của ngươi chịu không nổi.
Còn không thối lui!"
"Quả nhiên, không hù được các ngươi, " Ngô Vọng thu hồi trường kiếm, lẩm bẩm nói, "Ta là tới cứu người, như thế nào sẽ đả thương người? Logic vậy mà cũng không hiểu."
Quý Mặc quả thực nhẹ nhàng thở ra, cười khổ nói: "Hùng huynh, ngươi nói đùa quả thật. . ."
Ông!
Bên cạnh chợt có tiếng xé gió truyền đến, một chiếc rìu đột nhiên xuất hiện, chém thẳng vào cổ Vương Lân!
Điện quang hỏa thạch, Doãn bà bà cực nhanh đánh ra một chưởng, lập tức tóm được đầu vai Vương Lân đập mạnh về phía sau.
Nhưng chiếc rìu sắc bén kia chỉ xẹt qua một thương giả, một bàn tay to lớn đã nhanh chóng tóm lấy Quý Mặc; mượn lực từ một chưởng Doãn bà bà đánh ra, đợi thân ảnh Hùng lão tam hoàn toàn hiển lộ, đã đem Quý Mặc đến bên cạnh Ngô Vọng.
Ngô Vọng cười nói: "Quý huynh, nhìn thấy không, ở trong mắt vị Doãn bà bà đây, ngươi một mầm giống tu tiên thứ hai, Quý gia trung liệt nhưng tầm quan trọng lại kém xa không bằng Vương Lân xuất thân tông môn bình thường."
Quý Mặc vội nói: "Vương Lân huynh có thương tổn trong người. . ."
Ngô Vọng giơ tay ra hiệu hắn đừng mở miệng, chắp tay sau lưng về phía trước đi hai bước, nhìn một chút Doãn bà bà, cười nói:
"Tiền bối tựa hồ có chút quá mức sơ ý, trước đó đem Linh tiên tử an trí ở chỗ này nhưng nửa cái trận pháp đều không bố trí."
Doãn bà bà trầm mặc chốc lát, thở dài: "Nếu như bố trí trận pháp, linh lực ba động, sợ là càng có thể dẫn đầu hung thú kia tới, chỉ có thể làm ra hạ sách này."
"A? Không phải phần lớn hung thú đều dựa vào khí tức để tìm kiếm sao? Cho dù không có hung thú đã công kích các ngươi nhưng chỗ này là địa bàn phân bố hung thú dày đặc nhất Bắc Dã."
Ngô Vọng híp mắt cười: "Chẳng lẽ là vừa rồi tiền bối không đi xa sao?"
"Đúng vậy " Doãn bà bà lập tức nói, "Trước đó ta đang tìm kiếm ở gần đây."
"Đầu hung thú kia bị dẫn dắt đi đâu rồi?"
"Phía Bắc."
"Phía Bắc?"
Ngô Vọng cười nói: "Nếu như ta nhớ không lầm năm bảy tuổi học ghi nhớ bản đồ, trong vòng một ngàn dặm về phía Bắc phân bố đại khái mười ba đầu vạn năm hung thú, còn có một đầu Trử Kiền thú ba vạn bảy ngàn năm tuổi.
Lãnh địa của hung thú có hung thú quy củ, nếu như có vạn năm hung thú mới xuất hiện, còn tùy ý xông loạn, hiện tại chỗ này hẳn là khá náo nhiệt."
Doãn bà bà sắc mặt âm trầm xuống, lãnh đạm nói: "Có lẽ hung thú kia có biện pháp giấu tung tích."
"Không sai, ta cũng nghĩ như vậy, " Ngô Vọng lạnh nhạt nói, "Có lẽ đầu hung thú kia trốn ở phụ cận, ẩn nấp khí tức, tùy thời chuẩn bị nhảy ra.
Vậy ta lại hỏi tiền bối một vấn đề nhỏ, sẽ không chậm trễ thời gian của tiền bối."
"Hùng thiếu chủ cứ nói, không sao."
"Tại sao chỉ có Quý huynh, Linh tiên tử, cùng với vị Vương huynh này sống sót?"
Ngô Vọng chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt cũng mang theo vài phần uy nghiêm, cười nói:
"Chẳng lẽ là Nhân Vực tồn tại một thế lực nào đó muốn đem Vương Lân này bồi dưỡng thành đại nhân vật nào đó trong tương lai nên cố ý an bài lần này đi Bắc Dã?
Chuyến đi này cùng chung hoạn nạn nhưng cũng thuận lợi hơn một chút, sau này dùng chút thủ đoạn là thu hoạch được trái tim mỹ nhân cùng với tín nhiệm của vị Quý huynh này
Trước khi ta tới đã hỏi qua gia sư, Thiên Diễn Huyền Nữ Tông có Huyền Nữ Tố Tâm Quyết có thể trợ giúp đắc lực cho đạo lữ lúc tu hành và đấu pháp do đó tông môn nữ tu này mới có thể xếp vào thập đại tiên tông, ở Nhân Vực có lực ảnh hưởng khá cao.
Mà Quý huynh tuy không có bối cảnh tiên tông nhưng lại là danh môn mấy đời trung liệt là ấu tử nhận được sủng ái nhất nhà.
Phía sau Quý huynh lại là những tướng sĩ thủ hộ biên cương Nhân Vực.
Được hai người bọn họ tương trợ, chỉ cần vị Vương huynh tu vi tiến cảnh đột nhiên tăng mạnh. . . Chậc, thật là mưu kế tốt."
Quý Mặc trừng mắt nhìn Ngô Vọng, nhất thời lại nói không ra lời.
"Hùng thiếu chủ đang nói cái gì vậy? Lão thân có chút không rõ ý tứ, " thanh âm Doãn bà bà lạnh lùng nói, "Không thể không nói, Hùng thiếu chủ suy đoán khá là đặc sắc.
Không cần ở đây chậm trễ thời cơ, không bằng trước tiên quay lại chỗ Hùng thiếu chủ."
Trước mặt Ngô Vọng hiện ra một quả thủy tinh cầu, lạnh nhạt nói:
"Ta không muốn để những thứ không rõ lai lịch đi vào gia môn của ta. Tiền bối đừng vội, ta trước tiên dùng Chân Ngôn Chi Pháp trong Kỳ Tinh Thuật để nhìn thần hồn của Vương Lân này một cái có thể thấy được bắt nguồn của khí tức hung thú.
Khí tức này giấu rất sâu, bình thường trừ phi là đem hồn phách của hắn xuất ra mới có thể nhìn thấy. . ."
"Đủ rồi!"
Doãn bà bà sắc mặt lộ ra giận dữ, bước về phía trước một bước, quanh thân trào ra cuồn cuộn khí tức như tiếng sóng lớn cuồn cuộn vang lên trong rừng, thiên địa linh khí bỗng nhiên sôi trào!
"Là ngươi muốn chết!"
Cùng lúc đó, một bóng người trong rừng bay nhanh vô cùng, trong không khí thoang thoảng một mùi máu tươi.
Hùng lão tam thấp giọng nói: "Thiếu chủ?"
"Đi thôi, đánh nhanh một chút, lão bà tử này, ta sẽ cùng Quý huynh hợp lại đối phó là được."
"Ôi!"
Hùng lão tam đáp ứng một tiếng, nâng lên rìu ngắn trực tiếp nhảy vào rừng, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Rầm.
Quý Mặc yết hầu run rẩy, lúc này hẳn chỉ muốn nói một câu, hắn một cái Nguyên Anh cảnh tu sĩ. . . gì, gì có lòng tin gì mà...
"Hùng huynh, thực lực Doãn bà bà có thể so với tiên nhân!"
"Thì tính sao?"
Ngô Vọng hơi nhếch khóe miệng, đối mặt với pháp lực dời non lấp bể kia vẫn sừng sững bất động, cứng cáp như tùng.
Thiếu chủ anh tuấn, ngạo thế gian, Bắc Dã có hắn sau này có trời!
Quét ngang toàn bộ cường địch trong thiên hạ, như thần tiên tiêu dao chốn hồng trần!
Vạn tinh sau cùng cũng bị thống trị, nghìn đạo cuối cùng cũng chôn vạn kiếm!
Cùng tiến về phía trước, đừng nhìn lại phía sau, khí phách thiếu niên đâu quản thiên địa hỗn loạn!
"Mẫu thân cứu ta!"
Doãn bà bà, Quý Mặc đồng thời ngẩn ra, trên không trung đột nhiên có những vì sao lấp lánh ẩn hiện, một tia chớp màu trắng bạc rực rỡ vô cùng đập xuống chỗ Doãn bà bà. Lão bà bà lại hoàn toàn không kịp né tránh.