Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện
Editor: Jamine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Mái vòm quân doanh, trong ngôi nhà gỗ của Linh Tiểu Lam.
"Được rồi --"
Cùng với âm thanh ngâm nga có chút yêu kiều mà lười biếng, thân ảnh ngồi xếp bằng trên nhiều lớp đệm êm ái vươn vai duỗi eo, thân hình xinh đẹp được bức tường ánh sáng của trận pháp chung quanh chiếu rọi, thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp và mềm mại của nữ tử.
Cảnh giới đã củng cố lại lần nữa tiến thêm một bước nhỏ, khoảng cách thành Tiên đã không còn xa nữa.
'Kỳ quái, ở Hùng huynh. . . Không đúng, nên gọi là Vọng huynh, để tránh thân phận thiếu chủ Bắc Dã của huynh ấy bị lộ; khi mình ở bên cạnh Vô Vọng huynh thì cảm ngộ tu đạo quả thật so bình thường cao hơn rất nhiều.'
Này là tại sao nhỉ?
Linh Tiểu Lam có chút khó hiểu, ngồi ở kia trầm ngâm suy nghĩ, qua nửa canh giờ mới khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói:
"Quả thật bí ẩn a."
Đứng dậy, đôi chân mảnh mai của nàng từ bên giường chầm chậm vươn ra, hạ xuống, cẳng chân trơn bóng mịn màng uốn cong vừa phải từ bắp chân đến bàn chân; lòng bàn chân cách mặt đất nửa tấc, ngón chân hơi chúc xuống, khiến không khí hơi gợn sóng.
Váy dài quấn thắt lưng bao quanh một vòng lại một vòng, áo lót cúp ngực cũng bị giấu ở trong mấy tầng áo ngắn, áo dài .
Theo quy định về trang phục của các đệ tử Huyền Nữ Tông, xương quai xanh là có thể lộ ra, nhưng Linh Tiểu Lam vẫn như cũ dùng một chiếc áo đơn mỏng có lực lượng phòng hộ đem phần da thịt xung quanh cổ gáy hoàn toàn che phủ.
Ngay cả ánh nhìn của người khác, nàng cũng có chút không cách nào tiếp nhận.
'Lần này bế quan đã hơn ba tháng, cũng không biết tên Lâm Kỳ kia có đến làm phiền Vô Vọng huynh hay không.'
Nàng nghĩ như vậy, theo thói quen muốn cầm lấy bảo kiếm của mình, lại phát hiện trên cổ tay không còn ngọc vòng, lúc này mới nghĩ tới vấn đề pháp bảo trữ vật bị thu mất.
Nâng tay đánh tan trận pháp kết giới, dùng lực lượng đẩy ra cửa gỗ trước mặt, Linh Tiểu Lam nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, mới vừa đi không được mấy bước lại dừng lại, quay đầu nhìn một chút hồ nước nhỏ trong vắt sáng lấp lánh cách đó không xa.
Nơi này trở nên như thế này từ khi nào?
Bên hồ, một tòa trạch viện có chút đột ngột đứng thẳng ở kia, chung quanh không có kết giới bao trùm, có thể nghe được bên trong truyền đến đàn sáo vui vẻ, thần thức quét qua một cái. . .
"Hả?"
Đôi mắt hạnh của Linh Tiểu Lam có chút trợn tròn, khóe miệng phía sau mạng che mặt hơi mím lại, lại nhịn không được giơ tay đỡ trán.
Mình đang nhìn thấy cái gì đây?
Trong tiểu viện kia, Hứa Mộc và bảy tám gã tướng quân khí tức hùng hậu cùng uống rượu vui chơi.
Nếu như đoán không sai, đám tướng quân này có lẽ là thống lĩnh, phó thống lĩnh đám người ở đây, tiên nhân khuôn mặt có chút già nua là thống lĩnh nơi này, bốn nam ba phụ nữ khác đều có tu vi không yếu hơn Chân Tiên cảnh.
Xa xa, có vài nữ tử mỹ lệ và nam tử anh tuấn đang nhanh nhẹn nhảy múa, bên cạnh còn có vài lão giả phàm nhân thổi kèn kéo đàn.
Trong rừng trúc ở một bên sân nhỏ khác, Quý Mặc ở góc tối đả tọa, vòng tiên quang quanh thân xoay quanh, là khúc dạo đầu chuẩn bị đột phá.
Mà hình ảnh khiến Linh Tiểu Lam không thể lý giải nhất là. . .
Ngô Vọng nằm nghiêng trên ghế dựa cầm cuốn sách đọc, công tử Lâm gia sắc mặt bình tĩnh đứng sau lưng, trong tay cầm một ly trà, yên tĩnh chờ đợi Ngô Vọng đưa tay ra.
'Trong trà có độc?'
Trong lòng Linh Tiểu Lam vừa nổi lên suy nghĩ như vậy đã thấy Ngô Vọng thò tay ra bưng lên ly trà, sắp rót vào trong miệng.
"Vô Vọng huynh!"
Linh Tiểu Lam hét lên một tiếng, thân hình phóng lên cao, giương hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ điểm ra một đạo kiếm khí, kiếm khí kia gần như muốn dán sát vào khuôn mặt Ngô Vọng xẹt qua!
Các tướng quân một bên uống rượu xem kịch đều quay đầu lại nhìn qua, Lâm Kỳ mở trừng hai mắt định xông ra 'chặn thương' !
Ngô Vọng đột nhiên duỗi ra một ngón tay, động tác tự nhiên không chút cầu kỳ gì cả, đầu ngón tay điểm vào kiếm khí Linh Tiểu Lam đánh ra, đem kiếm khí kia ung dung đánh tan.
Một sợi gió nhẹ phất qua, làm ly trà trong tay Ngô Vọng khe khẽ gợn sóng.
Ngô Vọng bình tĩnh nâng chung trà lên uống một ngụm, miệng đầy thanh hương, vẻ mặt khoan khoái.
Thân hình Linh Tiểu Lam giống như một đóa hoa sen bay xuống, nhíu mày nhìn một chút trong tay Ngô Vọng, khe khẽ nháy nháy mắt.
Ngô Vọng cười nói: "Tiên tử chẳng lẽ lo lắng trà của ta có độc sao?"
"Linh tiên tử này là sao?"
Lâm Kỳ trán nổi đầy hắc tuyến, toàn thân bị bóng đen nuốt chửng, hai mắt ẩn hiện thần quang bức nhân, "Ngươi sao lại vũ nhục bần đạo như vậy! Bần đạo làm sao có thể dùng thủ đoạn ti tiện như vậy đi hại lão sư!"
Lão? !
"Ôi, " Ngô Vọng cười nói, "Linh tiên tử vừa mới đột phá, chỉ đang đùa giỡn ta thôi, vừa rồi là ta nói sai rồi."
"Vâng, lão sư, là đệ tử vượt khuôn phép."
Lâm Kỳ ôn nhu đáp lời.
"Đi tu hành đi, " Ngô Vọng nói, "Trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp này, nhanh chóng bước lên Tiên cảnh mới được, ngươi hiện tại là một phần hy vọng của Nhân Vực, không cần cô phụ Nhân Hoàng bệ hạ phó thác."
Lâm Kỳ quá cảm động, dùng sức gật gật đầu, cúi đầu hành lễ, đi đến bên cạnh Quý Mặc.
Vừa ngồi xuống, Lâm Kỳ lại từ trong tay áo lấy ra một quyển vở nhỏ, viết xuống phần 'Lão sư chi ngôn' hôm nay - trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp này, nhanh chóng bước lên Tiên cảnh.
Thân hình Linh Tiểu Lam bay tới bên cạnh Ngô Vọng, đáy mắt tràn đầy chấn kinh; nhìn chằm chằm Lâm Kỳ một trận, lại cúi đầu nhìn chăm chú vào Ngô Vọng.
"Nhiếp hồn thuật?"
"Sao có thể như thế được."
"Thay tim đại pháp?"
"Tiên tử ngươi đừng nghĩ ta như vậy, chỉ là Lâm Kỳ muốn tìm ta học tập một chút đạo lý làm người và phạm trù triết học mà thôi."
Ngô Vọng chiêu đến một ghế dựa, dùng lực lượng dọn dẹp sạch sẽ.
"Ngồi."
Linh Tiểu Lam hơi do dự, trải một tầng mây mù thật dày, lại để cho mây mù ngưng tụ lại không phân tán, sau đó ngồi xuống.
Không có pháp bảo trữ vật, làm cái gì đều có chút bất tiện lợi.
Ngô Vọng truyền âm cho Hứa Mộc dặn dò một chút, kẻ sau lập tức triệu tập binh lính. Không lâu sau, vài kiện pháp bảo trữ vật của Linh Tiểu Lam được đưa tới, trên đó quả thực không nhiễm một hạt bụi.
Linh Tiểu Lam bình tĩnh điểm ra một đoàn ngọn lửa tinh khiết, đem pháp bảo trữ vật vào trong đó tẩy qua một lần, lại cầm một cái khăn tay lau hết lần này đến lần khác, sau đó mới thật cẩn thận đeo lên mình.
Ngô Vọng ở bên cạnh nhìn có chút nhíu mày.
So với căn bệnh kỳ quái mình được thần bẩm sinh ban cho, thì thói quen sạch sẽ xuất phát từ nội tâm của Linh Tiểu Lam tựa hồ càng khó giải quyết một chút.
Dù sao, căn bệnh kỳ quái của mình có thể được khắc phục theo sự tăng trưởng của thực lực,
Mà Linh Tiểu Lam tu vi không ngừng tăng trưởng, nhưng rất có thể lòng đề phòng càng ngày càng cao, bệnh tình dần dần trở nên trầm trọng hơn.
'Nếu như nàng cảm thấy, thế giới này đều là dơ bẩn và không sạch sẽ, thì trở nên như thế nào?'
Ngô Vọng không thể không lo lắng cho nàng.
"Linh tiên tử, vì sao ngươi lại đặc biệt mẫn cảm. . . khi cùng người khác tiếp xúc, hoặc là khi tiếp xúc với mọi vật trong tự nhiên như vậy?"
"Từ nhỏ đã vậy, " Linh Tiểu Lam khe khẽ thở dài, "Ta cũng biết như vậy cũng biết có chút không thích hợp, người khác và ta đều giống nhau, không hề dơ bẩn, tinh thuần như nhau.
Nhưng ta rất khó đi thuyết phục bản thân khi tiếp xúc với người khác, chung quy cảm giác như vậy có chút, có chút. . . Không thoải mái."
Ngô Vọng tỉ mỉ suy xét, nhưng cũng không hiểu này là tại sao, chỉ có thể đợi đến khi rời khỏi quân doanh rồi sau đó đi tìm sách vở có liên quan, thay nàng hảo hảo cân nhắc một chút.
Linh Tiểu Lam lại hỏi: "Lâm Kỳ này. . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ngô Vọng truyền âm nói: "Ngươi có thể lý giải thành, bị ta đánh thu phục."
"Thu phục?"
Linh Tiểu Lam nhịn không được nghiêng đầu.
"Hắn là người có tính cách như vậy sao? Chẳng lẽ những tên đệ tử này, theo lý thuyết một cái so một cái càng tâm cao khí ngạo, không phải là thà chết chứ không chịu khuất phục sao?"
Ngô Vọng cười mà không nói, híp mắt cười, tiếp tục nâng lên 《 sơ cấp trận pháp · Tam Tiên đạo nhân chú giải 》, tỉ mỉ phẩm đọc.
Linh Tiểu Lam ngồi ở bên cạnh, dáng người xinh đẹp từ trong bóng cây càng trở nên mảnh mai hơn, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nàng hơi quay đầu nhìn Ngô Vọng, trong mắt lưu chuyển một chút ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Vô Vọng huynh. . . Có thể cho mượn ta một tay dùng một chút không?"
Lời nói vừa ra, tay trái Ngô Vọng đã duỗi đến trước mặt nàng;
Chỉ là trên tay bao bọc một tầng băng cứng thật dày, băng cứng còn tản ra khí tức băng hàn nhàn nhạt.
Linh Tiểu Lam khe khẽ hít vào một hơi, giơ lên một cái ngón tay, chầm chậm thăm dò chạm vào lòng bàn tay của Ngô Vọng, đôi mi thanh tú gắt gao nhíu.
Thử nghiệm đầu tiên, các ngón tay cách lớp băng bên ngoài chỉ còn nửa tấc, nhưng hơi rung một cái thì di chuyển trở về.
Thử nghiệm lần thứ hai, lần thứ ba, lại là ngay cả kỷ lục 'khoảng cách nửa tấc ' đều không thể đánh vỡ, mỗi lần đều chỉ kém một chút.
Mặc kệ!
Linh Tiểu Lam nhìn vào bên trong linh đài, hơi hé miệng, bên tai vang lên những lời lo lắng tiều tuỵ của sư phụ.
'Tiểu Lam, ngươi chung quy phải vượt qua tâm ma này, nếu không thì theo tu đạo ngày càng sâu sợ là sẽ trở thành chướng ngại cho con đường tiến tới của ngươi.'
Hít sâu một hơi.
Linh Tiểu Lam bắt đầu liên tục nói với bản thân, Hùng huynh là người tốt, Hùng huynh là người tốt, lại coi lòng bàn tay trước mặt mình như một cục đá băng bình thường, phía trên tưới lên nước chanh, giống như mình khi còn bé ở nhà ăn món tráng miệng giải nhiệt mùa hè.
Nàng gắt gao nhắm lại đôi mắt, nhanh chóng ngồi dậy, đầu lưỡi hồng nhạt liếm bên môi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai . . .
Ở trên khối băng khẽ liếm một cái.
-----------------------------------