Quý huynh chẳng lẽ bị suy thần phụ thể?
Trước Bát Quái bàn, Ngô Vọng một tay để lên trán, vẻ mặt khó hiểu không giải thích được.
Bản thân hắn đi đoạt Viêm Đế lệnh cũng không có tốn quá nhiều sức như vậy!
Có chuyện quái gì đã xảy ra với Quý huynh vậy?
Ba lần đại chiến, ba lần giết vào trận chung kết, mỗi lần đều kiên trì tới một trong mấy người cuối cùng, nhưng lần nào cũng đều. . .
Ngô Vọng chỉ có thể âm thầm giúp Quý Mặc không nhiều, ở trước mặt Nhân Hoàng và đông đảo các vị cao nhân tiền bối, không thể trắng trợn thiên vị, chỉ có thể trợ giúp Quý Mặc ở một mức độ hạn chế.
Trận đầu ngàn người đào sát, Ngô Vọng tại thời khắc cuối cùng cấp cho Quý Mặc một chút thiên vị, lôi đình đánh xuống Quý Mặc ít đi hơn phân nửa uy năng, giúp Quý Mặc có thêm càng nhiều pháp lực và tài nguyên để tiếp tục chiến đấu.
Quý Mặc cũng đã không phụ sự kỳ vọng của hắn, càn quét nhiều đối thủ nhưng cũng chính vì vậy mà bị người để mắt tới, bởi vì cây to đón gió, một vòng cuối cùng bị coi là đối tượng cần ưu tiên loại bỏ.
Chiến thắng trong trận đầu tiên thuộc về một đệ tử ma tu thực lực rất mạnh, bối cảnh thâm hậu, cũng coi như danh xứng với thực.
Ở trận thứ hai, Quý Mặc rút ra bài học cho mình, từ đầu đã trực tiếp trốn đi, đi theo kết giới thu nhỏ lại không ngừng chạy vào, một đường nhặt được đầy túi pháp khí pháp bảo.
Chính là do Ngô Vọng lặng lẽ đem một loạt Pháp khí tiếp tế đặt ở trên đường Quý Mặc đi vào mà không để lại dấu vết.
Thế nhưng Quý Mặc này, ở trước khi một vòng kết giới cuối cùng thu lại, gặp một tên nam nhân áo trắng 'Độc lĩnh phong tao'.
Quý Mặc đột nhiên từ bỏ lối chơi làm đâu chắc đấy trước đó, nổi giận gầm lên một tiếng, lao tới đại chiến cùng tên nam nhân áo trắng, lôi tên nam nhân áo trắng kia đụng vào kết giới đang bay, cả hai người đều bị đánh bay ra khỏi huyễn ảnh.
Rõ ràng là hai người có thù oán với nhau.
Sau đó Ngô Vọng có nhìn tên nam nhân áo trắng kia nhiều hơn, trước đây hắn chỉ cho rằng người này khá xuất chúng, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy nam nhân này có chút âm trầm như vậy.
Người thắng trận thứ hai là kẻ nằm trên cỏ hơn một tiếng đồng hồ không nhúc nhích, vòng kết giới đợt cuối cùng vừa vặn thu lại ở ngay chỗ hắn núp.
Trận thứ ba gần như không có sự hồi hộp, và trở thành một cuộc tranh tài giữa thế hệ trẻ tuổi chưa thành Tiên trong Nhân vực.
Quý Mặc cho dù có tiên bảo hộ thân, tu vi cũng tăng lên rất nhiều so với lúc ở Nữ Nhi quốc, đã đạt tới ngưỡng cửa Dược Thần cảnh, nhưng những người khác cũng là lóa mắt như vậy.
Nam nhân áo trắng kia ba mươi sáu thanh tiên kiếm vờn quanh thân, nữ tử ma tu thân mặc váy Khổng Tước kia chỉ với một thanh đoản đao giết cái bảy vào bảy ra, càng có mấy tên nam nữ trước đây gần như vô danh tiểu tốt, nhưng tại thời khắc mấu chốt bộc phát ra thực lực bất phàm, chiến lực có thể so với Tiên Nhân.
Quý Mặc giết vào vòng chung kết, nhưng thua sau một trận đấu khó khăn.
Cái Viêm Đế lệnh thứ ba rơi vào tay tên nam nhân áo trắng kia.
Còn về Linh Tiểu Lam…
Không phải vì bị chặn bởi một con đường bẩn thỉu nên nàng không thể tiến về phía trước và bị kết giới nuốt hết….
Mà là bởi vì hao phí quá nhiều pháp lực duy trì kết giới xung quanh người, pháp lực Ngưng Đan cảnh không cách nào chèo chống, không thể chờ đợi đến khi Ngô Vọng có thể thiên vị.
Từng đạo kim quang lấp lóe, từng người từng người tu sĩ 'Trẻ tuổi' bị đưa ra khỏi kết giới huyễn cảnh, tự mình quay trở lại vị trí ban đầu của mình.
Duy chỉ có ba người nhận được Viêm Đế lệnh kia, thân phận ba người kia đã có thay đổi, mang theo một phần hy vọng về tương lai của Nhân vực.
Đợi hết thảy thí luyện huyễn cảnh đều kết thúc.
Theo sau đám người, Ngô Vọng đi ra khỏi cửa bạch ngọc ảo cảnh, áo choàng đen Tông chủ tung bay, hắn thản nhiên ngồi bên cạnh Đại trưởng lão Huyết Thủ Ma Tôn, cũng không hề thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Đại trưởng lão và Diệu trưởng lão lại đầy kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào Ngô Vọng.
Đại trưởng lão truyền thanh hỏi:
"Tông chủ, làm sao không thấy được tư thế oai hùng của ngài?"
"A, ta trốn khá kín."
Ngô Vọng lắc đầu, trên mặt tràn đầy tiếc nuối:
"Không có đấu pháp cùng người, đương nhiên sẽ không bị người chú ý, điều này rất bình thường."
Đại trưởng lão đột nhiên hiểu ra điều gì đó, Diệu Thúy Kiều cũng như có điều suy nghĩ, nhưng cả hai cũng không hỏi thêm câu nào.
Liền nghe, một tiếng hét vang lên từ một góc:
"Thần đồng nhà ta dựa vào cái gì không thể tham gia thí luyện như vậy! Ta liền hỏi một chút, thần đồng nhà ta dựa vào cái gì không thể tham gia thí luyện như vậy!"
Mấy tên Tiên binh áo giáp vàng vẻ mặt xấu hổ, cũng chỉ có thể liên tục nhận lỗi.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy được vị phu nhân trẻ tuổi kia nâng cao bụng bầu, chỉ có thể bình tĩnh nhìn đi nơi khác.
Ánh mắt Ngô Vọng chuyển trở lại bàn thấp trước mặt, cầm lấy một chén rượu, đưa lên chóp mũi ngửi, sau khi xác định không có gì bất thường mới nhấp một ngụm.
Ngày thường hắn không phải cẩn thận như vậy, chủ yếu là vì lo lắng Thập Hung điện gây sự.
Nếu như hắn là chủ mưu phía sau Thập Hung điện, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy, thừa dịp lực chú ý của tất cả cao thủ đều đặt ở trên huyễn cảnh thí luyện kia, dùng cách thức đơn giản nhất, ở sau bếp làm chút chuyện gì đó.
Nguy hiểm nhỏ mà hiệu quả thu về rất lớn, còn rất dễ làm tổn hại đến uy tín của Nhân Hoàng các.
"Đại ca."
Thở dài một tiếng, Quý Mặc ủ rũ đi tới.
Tiên quang không sáng, quạt xếp không vung, phong thái cũng không còn tao nhã, đến nơi đây liền chán chường thở dài, cười chua xót:
"Ta thực sự là… Không thể nắm bắt cơ duyên như vậy."
Nói rồi, hắn vẫn không quên chào hỏi với Đại trưởng lão và Diệu trưởng lão, khi nhìn thấy Diệu trưởng lão ở khoảng cách gần, ánh mắt hắn đờ đẫn một lúc, sau đó liền thu hồi ánh mắt nói:
"Thất lễ, thất lễ."
Ngô Vọng giới thiệu:
"Đây là một vị hảo hữu của ta, công tử Quý gia ở biên cương, Quý Mặc."
Đại trưởng lão dò xét Quý Mặc vài lần, mỉm cười gật đầu, rồi chủ động dời vị trí sang một bên.
Quý Mặc nói tiếng cám ơn, đặt mông ngồi xuống, chống tay lên trán, tự nhiên mà bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.
Ngô Vọng có chút khó hiểu, nhỏ giọng hỏi:
"Trận thứ hai làm sao huynh lại đột nhiên mất bình tĩnh? Đánh với tên áo trắng kia làm gì?"
"Hừ!"
Quý Mặc mũi thở rung động nhè nhẹ, truyền thanh mắng:
"Nữ Nhi quốc chính là hắn phái người hại ta! Ân oán giữa ta và hắn dù chưa đến mức không chết không thôi, nhưng ta không dễ chịu, thì hắn cũng đừng nghĩ sẽ êm đẹp!"
"Ồ?"
Ngô Vọng lập tức nghĩ đến tên tử sĩ kia, chờ thời cơ đánh lén, đến khi bị bắt được nhất quyết không chịu nói, cuối cùng thiêu đốt thần hồn tử sĩ của mình.
"Thì ra là ân oán cá nhân."
Quý Mặc quay đầu nhìn về phía Ngô Vọng, truyền thanh nói:
"Đại ca, không, Hùng huynh ngươi đã đi đâu? Vì sao ba trận thí luyện ta cũng không nhìn thấy huynh? Cái này không phải, thật là vô lý khi huymh không xuất hiện ở vòng cuối cùng, ta như vậy đều có thể lăn trộn đi vào…"
Ngô Vọng truyền thanh giải thích:
"Vì cân nhắc lợi ích thị tộc, ta không thể dùng Kỳ Tinh thuật, thực lực của ta quá yếu, vận may cũng kém."
"Ài… "
Quý Mặc khẽ thở dài:
"Hai ta thật sự là người cùng cảnh ngộ, cùng chung hoạn nạn."
Ngô Vọng cười lắc đầu, ánh mắt nhìn đoàn hỏa quang trong linh đài của mình, trong lòng rất bình yên.
Trừ cái đó ra, trong linh đài cũng còn có một cái hay nữa.
Đó là một đoàn khí tức ngưng tụ không tan, nếu như kích hoạt đoàn khí tức này, Ngô Vọng có thể trong nháy mắt biến thành ‘Khí Linh của Thần Nông bệ hạ’, thời khắc quan trọng có thể dùng để giả danh lừa gạt, cáo mượn oai hùm.
Đây cũng coi như là cho hắn một chút 'Phí lao động' .
Đáng tiếc, Bát Quái bàn đã bị lấy lại.
Nhạc phụ tương lai quả thực là quá mức hẹp hòi, cho hắn cái huyễn cảnh khốn địch tùy thân thì đã sao?
Ngô Vọng truyền thanh với Quý Mặc nói:
"Cũng không biết nên huynh là xui xẻo hay may mắn, huynh phụ trách chấp chưởng Viêm Đế lệnh, sau này chắc chắn sẽ rất bận rộn."
"Bận rộn thì bận rộn, đây là vinh quang lớn lao."
Quý Mặc vẻ mặt nghiêm túc, truyền thanh nói:
Người thắng ở vòng thứ nhất và tên khốn ở vòng thứ ba, nhận Viêm Đế lệnh cũng tạm được, thế lực sau lưng bọn họ đều không yếu, chắc hẳn đằng sau không có vấn đề gì.
Người thắng trận ván thứ hai có chút phiền phức, căn cơ đằng sau quá yếu.
Nhưng cũng không sao, ta vừa nhận được tin tức, hắn sẽ mai danh ẩn tích, thay hình đổi dạng, đi trong quân doanh biên cương để lịch luyện.
Linh Tiên Tử cũng đến."
Trong khi hai người đang nói chuyện, Linh Tiểu Lam đã rời khỏi bên cạnh hai vị tiền bối Huyền Nữ tông và chậm rãi đi về phía nơi này.
Lần này có thêm Quý Mặc, và Linh Tiểu Lam ngồi cùng cũng không có thu hút quá nhiều ánh mắt chú ý.
Ba người chiến thắng đều được nói đến trong hội trường vào lúc này, còn những người có biểu hiện xuất sắc khác chỉ thỉnh thoảng được nhắc đến
Linh Tiểu Lam vừa mới ngồi xuống, liền nhỏ giọng thì thào:
"Thí luyện như vậy quả thực có chút không đẹp, không thể hạ đến tu vi Kim Đan cảnh, thậm chí bay cũng không được."
Ngô Vọng cùng Quý Mặc liếc nhau, hai người tự mình vỗ tay cười to.
Quý Mặc cười nói:
"Ba chúng ta thật sự nên uống một chén, cái gì cũng không có, tay không mà về!"
Linh Tiểu Lam theo lời, từ trong tay áo lấy ra một cái chén ngọc, nhưng ánh mắt không khỏi đảo qua một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ có chút chột dạ.
Ngô Vọng cũng đưa tay xoa chóp mũi, cầm chén uống rượu, cùng Quý Mặc cười vui vẻ.