Khu vực Tây Nam Đại Hoang, ở một nơi hoang tàn vắng vẻ nào đó trong rừng rậm.
Ngô Vọng ẩn thân trên một ngọn cây cảnh giác nhìn về mọi phía, thần thức cũng tản rộng ra, cố gắng không nghe tiếng nước sau lưng.
Này…
Tắm rửa ba bốn lần hẳn là được rồi chứ?
Trong rừng cây phía sau Ngô Vọng, mấy chục tầng pháp lực kết giới ngưng tụ thành quang cầu, bóng người kia đã vào đó hơn nửa canh giờ.
Hơi nước trong rừng đều sắp bị quả cầu kết giới hút khô luôn rồi!
Nếu không phải hắn hy sinh vài viên thủy tinh cầu 'ngụy trang' quý giá thì dị dạng ở đây đã bị địch nhân phát hiện từ lâu rồi!
Có một điều cần nói, phương pháp chiết xuất nước từ linh khí của Linh Tiên Tử cũng coi như 'Tuyệt' nhất.
Đối với điều này Ngô Vọng biểu thị rất tán thưởng, cũng muốn sau khi chiến sự bình ổn, hắn cũng muốn thử tắm bong bóng do 'Linh Tiên Tử chiết xuất nước', trải nghiệm cảm giác mỹ hảo của sự thuần khiết sạch sẽ và không có tạp chất.
Trong nửa giờ qua, nơi đây đã phát sinh rất nhiều biến cố.
Đầu tiên là tia chớp không ngừng, một đám lại một đám thân ảnh từ không trung rơi xuống, như kiểu có hàng đống bánh bao rơi xuống trong chu vi mấy trăm dặm trong núi rừng.
Trong đó còn có kèm theo mấy chục tên Tiên Nhân, có cao thủ Nhân Hoàng Các, cũng có tướng lĩnh trong quân, đều không ngoại lệ bị hóa thân Minh Xà dịch chuyển tới đây.
Sau khi xác định được tình hình, họ nhanh chóng tập hợp lại, nhưng trước khi họ có thể hội tụ đầy đủ, đã bị hung nhân Thập Hung điện đồng dạng cũng được đưa đến đây chặn đánh.
Trong nửa canh giờ này, hàng chục cuộc hỗn chiến đã xảy ra.
Ngô Vọng cũng không tùy tiện xuất thủ, mà tiếp tục bí mật quan sát.
Song phương tổn thất thảm trọng, nhóm tu sĩ Nhân Vực đã phải trả giá bằng sáu thành binh lực, tu sĩ còn lại tụ tập ở một chỗ trong khu rừng.
Đám hung nhân Thập Hung điện bỏ lại trên trăm cỗ thi thể, đành phải tạm thời rút lui, bọn chúng ẩn ẩn đem phiến núi rừng kia bao vây lại, cũng phong tỏa bầu trời u ám.
Nếu như Ngô Vọng đoán không lầm, đám hung nhân Thập Hung điện này dùng Hung Thần huyết biến thân, cùng bản thân biến thân Kim Long đồng dạng cũng là có hạn chế thời gian.
Thời gian dài, thân thể không chịu nổi.
Nhưng nguy cơ mà chúng tu sĩ Nhân vực phải chịu đựng vẫn chưa được giải trừ.
Trong khu vực biên giới linh thức tra xét của Ngô Vọng, có số lượng lớn hung thú đang lao về nơi này.
Ở trong thiên địa tràn ngập khí tức của Hung Thần Minh Xà, đạo tắc Càn Khôn nơi đây như bị xáo trộn.
Căn cứ vào mấy loại linh thảo trong Bách Thảo Kinh đánh dấu mà phán đoán, nơi đây hẳn là Tây Nam Vực ở Đại Hoang, một trong những sào huyệt của bầy hung thú, là địa bàn của chúng Thần chống lại Nhân vực.
"Chiêu dẫn khách đổi chủ này của Thập Hung điện, dùng hay a."
Ngô Vọng xoa xoa mi tâm, trong lúc lơ đãng quay đầu mắt nhìn một chút kết giới hình cầu kia.
Khục, đứng đắn một chút, ngộ nhỡ lúc này cùng người ta đối mắt thì sẽ không thể giải thích rõ ràng.
Rốt cục, lại qua một lúc lâu…
Kết giới hình cầu từ từ tan biến, Linh Tiểu Lam từ trong đó chậm rãi bước ra, tóc dài búi lên, thân mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, giày vải kéo dài đến đầu gối, đai lưng bản rộng đơn giản càng nổi bật lên thắt lưng thon dài của nàng, phía trên lồng ngực căng cứng trắng nõn là cái cổ thiên nga kia, chung quy không khỏi làm cho người ta suy tư.
Nàng đã khôi phục bình tĩnh trước đó, bay tới bên cạnh Ngô Vọng, nhỏ giọng hỏi tình hình.
Ngô Vọng cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy da thịt nàng trong suốt óng ánh như ngọc lên nước, gương mặt xinh đẹp vô cùng mịn màng.
Trơn bóng không? Là lấy Thủy linh khí trong chu vi mấy dặm đổi lấy đó!
Hoa hoa cỏ cỏ đều sắp chết héo rồi!
"Thế cục đang bế tắc, Thập Hung điện ít cao thủ hơn, đây coi như là một tin tốt."
Ngô Vọng truyền thanh giải thích:
"Chung Lâm thống lĩnh cũng ở đây, lúc này bọn họ đã dựng lên trận pháp phòng ngự đơn giản.
Tin xấu là, nơi xa đã có một đám hung thú đang chạy tới, ta đã cảm ứng được khí tức của hung thú vạn năm, không loại trừ sẽ có thủ hạ chúng Thần hiện thân.
Lâm Kỳ và Quý Mặc bây giờ đang ở bên cạnh Chung Lâm thống lĩnh, mục tiêu của đối phương có lẽ còn là Lâm Kỳ, nhưng ngươi và ta hẳn là cũng có trong danh sách tất phải giết của đối phương, lúc này không thể trực tiếp đối cứng."
Linh Tiểu Lam khẽ gật đầu, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vì lý do an toàn, Ngô Vọng dịch sang phía bên cạnh nửa thước, để ngăn ngừa lộ ra căn bệnh kỳ quái của mình.
Cái nửa thước nhỏ này, lại khiến cho Linh Tiểu Lam hơi nhíu mày.
Nàng bình tĩnh đeo khăn che mặt lên, nhỏ giọng nói:
"Ta biết Vô Vọng huynh ngươi là chính nhân quân tử, nhưng ta cũng không phải là… loại nữ tử giống như Quốc sư Nữ Nhi quốc, vì vậy Vô Vọng huynh yên tâm là được."
"Gọi đạo hiệu của ta đi, huynh gì gì đó luôn cảm thấy không được tự nhiên."
"Ừm, vậy huynh có thể gọi tên của ta, không cần lúc nào cũng gọi Tiên tử Tiên tử."
Ánh mắt Linh Tiểu Lam mang theo vài phần nghiêm túc:
"Ta còn chưa thành Tiên, xưng hô như vậy có chút không đúng."
Ngô Vọng liên tục đồng ý, cùng Linh Tiểu Lam quan sát một lúc, thu hồi mấy khỏa thủy tinh cầu gần đó dùng để che giấu tung tích của họ, hai người lặng yên rút lui hơn mười dặm về phía sau.
"Làm thế nào bây giờ?"
Linh Tiểu Lam nhẹ giọng hỏi, nàng vô cùng tin tưởng Ngô Vọng.
Ngô Vọng dựa vào thân cây, hơi trầm ngâm, cẩn thận suy tư cân nhắc, nhưng không có lập tức trả lời.
Rất nhanh, hắn ngồi xếp bằng dưới gốc cây, cầm một nhánh cây gỗ tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, đem địa hình bên trong phạm vi ngàn dặm phác họa sơ lược ra, lại suy tư một hồi.
Linh Tiểu Lam ở bên cạnh ôm trường kiếm lẳng lặng chờ đợi.
Ngô Vọng chậm rãi thở ra nói:
"Nếu như ta một thân một mình, không có gì lo lắng, lúc này tất nhiên sẽ không do dự.
Nhưng ta còn gánh vác một số trách nhiệm, nhất định phải có trách nhiệm với thị tộc của mình, không có niềm tin tuyệt đối giữ được mạng sống thì tuyệt không thể tùy ý mạo hiểm."
Linh Tiểu Lam nói:
"Miễn là ngươi và ta còn sống trở về Nhân vực, không có bất luận kẻ nào trách cứ."
"Nhưng ta không muốn bỏ lại bằng hữu của mình."
Ngô Vọng nghiêm mặt nói:
"Lúc này ta có sáu mươi phần trăm chắc chắn cứu Quý Mặc cùng Lâm Kỳ ra, hoặc là chống đỡ đến khi cao thủ Siêu Phàm Nhân vực tìm được nơi đây."
"Càn Khôn nơi đây bị nhiễu loạn, nói không chừng sẽ có Hung Thần ẩn thân."
Linh Tiểu Lam lắc đầu:
"Liều lĩnh chiến đấu thật sự là không khôn ngoan."
Ngô Vọng nói:
"Đoán chừng Thần Nông tiền bối đã phái cao thủ tới, nếu như Hung Thần kia muốn hiện thân, lúc này cũng đã hiện thân.
Những kẻ gọi là Thần Linh này đều vô cùng tự ngạo, cảm thấy hiện thân đối phó với những tên vô danh tiểu tốt như chúng ta là một thất bại."
"Nhưng ta cảm thấy… "
Linh Tiểu Lam nhìn Ngô Vọng, lời nói đổi thành truyền âm:
"An nguy của tiểu Kim Long, so với tính mệnh của một trong những người nắm giữ Viêm Đế lệnh còn quan trọng hơn rất nhiều."
Ngô Vọng chớp mắt mấy cái, trước đây hắn ẩn giấu như vậy, cứ vậy đều bại lộ?
Không đúng, Tiên tử có thể là đang gạt chính mình.
" Cái gì Tiểu Kim Long?"
Trên mặt Ngô Vọng đầy vẻ ba phần nghi hoặc, bảy phần hiếu kỳ.
Linh Tiểu Lam lẩm bẩm một chút, lại lựa chọn tin tưởng những gì Ngô Vọng nói, thấp giọng nói:
"Là ta suy luận sai rồi sao? Tu vi Nguyên Anh cảnh, nhưng lại có thần niệm cùng nhục thân mạnh mẽ như vậy, tuyệt không phải Nhân tộc bình thường…
Thật có lỗi, là ta suy nghĩ nhiều."
Ngô Vọng cười cười, truyền âm nói:
"Ta đúng là Tiểu Kim Long trong lời đồn, nhưng tin tức này là ta xin nhờ Thần Nông tiền bối tung ra, có rất nhiều khuyếch đại và tuyên truyền sai sự thật.
Ta cũng không phải cứu tinh Nhân tộc, chẳng qua là Thần Nông tiền bối cố ý nâng ta lên mà thôi."
Linh Tiểu Lam hơi hé miệng, hít vài hơi mới kịp tiêu hóa hết lời Ngô Vọng nói, nhỏ giọng hỏi:
"Huynh rất thân thiết với Bệ hạ sao?"
"A…"
Ngô Vọng nghiêm nghị nói:
"Tình thâm con khỉ khô, là tình cảm cha vợ."
"Thất kính, thất kính."
Hai người liếc nhau, không biết vì sao đồng thời cười ra tiếng.
Ngô Vọng tiếp tục nghiên cứu bản đồ địa hình, mũi chân Linh Tiểu Lam nhẹ nhàng chĩa xuống đất, chắp tay sau lưng, nắm lấy trường kiếm, cũng ở một bên nghiêng đầu nhìn cùng Ngô Vọng truyền âm thảo luận kế hoạch khả thi.
Hai người ngoài miệng nói xong phải rời đi, nhưng nội dung thảo luận lại là làm thế nào để chi viện hỗ trợ giải cứu đám tu sĩ nơi xa kia, có thể chống đỡ qua đợt hung thú triều tiếp theo.
Không bao lâu, trong lòng Ngô Vọng lóe lên linh quang, ngẩng đầu nhìn về phía Linh Tiểu Lam.
"Ta dường như có một ý tưởng."
"Thế nào?"
Linh Tiểu Lam có chút không rõ ràng cho lắm.
Ngô Vọng híp mắt cười một tiếng, quan sát Linh Tiểu Lam trên dưới mấy lần:
"Nhưng nàng nhất định sẽ không thích đâu."
"Hả?"
Tiên tử tràn đầy nghi hoặc, còn có một chút dự cảm không tốt.
…--------------------------