"Hừ hừ hừ ~ "
Ngâm nga làn điệu vui vẻ, Quý Mặc bước ra khỏi đại điện nơi Nữ vương tổ chức buổi tiệc riêng tư, nhẫn trên tay hơi lóe sáng, một cái quạt xếp rơi vào trong tay, chậm rãi khẽ phe phẩy.
Phượng Ca ngồi ở đó ăn một lúc, dù sao cũng là võ tướng, ăn nhiều hơn một chút mới có vòng eo săn chắc mạnh mẽ.
Sự tình hai người lẩm bẩm nói nhỏ trước đó không bị bất luận kẻ nào nghe thấy.
Quý Mặc hồn nhiên vô tư đánh giá vương đình dị quốc này như không có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thần điện này nối liền với thần điện khác, các thần điện đều không giống nhau, nơi thì hoa trì phụ họa trụ vàng nơi thì hoa bạc phủ kín khổng đình.
Khắp nơi bố trí cũng khá xa hoa, Quý Mặc đứng ở hành lang gấp khúc, thậm chí có thể đồng thời nhìn thấy ngọc Dục Nhật của Thang cốc, mỏ quặng Sao của Bắc Dã, lụa Vân Hưởng của Nhân vực, băng Dạ Huỳnh của Tây Hải, đều là vật trang trí trân quý khó tìm ở Nữ Nhi Quốc.
Đương nhiên, đối với Quý công tử mà nói, phong cảnh hiếm thấy nhất vẫn là những thị nữ thỉnh thoảng có thể nhìn thoáng qua ở trong cung kia, các nàng phần lớn đều là dáng dấp tướng mạo xuất chúng, chẳng qua là đi lại có chút vội vàng.
Lần theo tiếng cười, Quý Mặc rất nhanh tìm được tẩm cung Nữ vương, ở bên ngoài nói một câu:
"Nữ Nhi Quốc này, tẩm cung của Nữ Vương lại không bố trí thủ vệ, có thể tùy ý vào sao?"
Sớm lên tiếng là để chứng tỏ mình tới rồi, tránh cho sau đó gặp phải cảnh tượng thất lễ gì.
Nhưng mà, vòng qua bước tường phía sau treo mấy bức chân dung 'Nữ thần', đi qua bình phong bày biện hai bên, tình cảnh trước mặt khiến cho hai mắt Quý Mặc tỏa sáng.
Trước tiên nhìn thấy là một gốc cây to lớn vững chãi.
Cái cây cổ thụ này không biết đã bao nhiêu tuổi, hẳn là dị chủng Đại Hoang, từ gốc đến tán cây nở đầy đóa hoa màu hồng, đều giống như ngọc.
Lúc này, Nữ vương cùng Hùng huynh đang ngồi trên hai cái xích đu lớn dài hơn mười trượng, ở dưới tàng cây đung đưa qua lại.
Dây lụa kim sắc quanh người Nữ vương cùng mái tóc dài dày mượt của nàng cùng nhau bay phất phới, tiếng cười trong trẻo vui vẻ.
Mỗi khi nàng đi đu về phía trước, tóc dài cùng dây lụa bay về sau phất phới, cặp chân nhỏ thẳng kia hướng lên phía trước, đẹp không sao tả xiết khiến cho người ta lưu luyến quên đường về.
Khi nàng đu dây về phía sau chơi, tóc dài cùng dây lụa có chút lộn xộn, lại là một loại phong tình khác.
Ngay cả là ngày thường cũng không thấy Ngô Vọng cười lớn bao giờ, giờ phút này cũng cười không ngừng.
Chỗ này vốn nên là một sân vườn, bốn phía đều là tường bên ngoài của cung điện, Nữ vương sai người ở ngoài tường treo từng dải lụa màu, trải một lớp ván gỗ cao trên mặt đất, bố trí các loại đồ dùng trong nhà như giá sách, giường liền trở thành tẩm cung của Nữ vương.
Quý Mặc cười than:
"Nếu như ngày mưa, ngồi dưới tàng cây hoặc là trên giường ngắm mưa cũng là một phen tình thú đặc biệt… Khục, tâm tình."
Quốc sư cùng Linh Tiểu Lam ngồi ở giá sách bên cạnh không xa, coi như nể tình quay đầu nhìn lại.
Quốc sư hỏi:
"Phượng Ca đại tướng quân sao không tới đây? Mấy năm này nàng rất ít trở lại vương đô, bệ hạ có chút nhớ nàng."
"Còn đang ăn."
Quý Mặc quệt môi:
"Đại tướng quân Nữ Nhi Quốc các ngươi thật đúng là không có một chút xíu ôn nhu của nữ tử."
Quốc sư lộ ra một chút mỉm cười ôn hòa, đại Quốc sư tràn đầy thông tuệ cùng thành thục này lại nhẹ nhàng nhíu mày với Quý Mặc.
Quý Mặc dừng lại, hơi lui lại nửa bước.
Quốc sư ôn nhu nói:
"Qua đây ngồi nha, Quý công tử."
"Ta, ta đứng đây là được rồi."
Quý Mặc chắp tay, cố gắng hết sức bình tĩnh đứng ở một bên, tay phải chắp ở sau lưng, cố gắng tìm về phong thái của mình lúc ở Nhân vực.
Linh Tiểu Lam có chút kỳ quái liếc nhìn Quốc sư cùng Quý Mặc, sau đó liền nhìn về phía Ngô Vọng và Nữ vương bên kia, đáy mắt mang theo một chút hoài niệm.
'Mẫu thân, ta có thể chơi đu dây một chút không?'
'Đứa nhỏ ngốc, nếu rơi xuống có phải sẽ làm bẩn quần áo ngươi hay không? Ngươi mười hai tuổi sẽ phải đi Thiên Diễn Huyền Nữ tông tu hành, lúc này cần phải đọc nhiều sách, luyện tập nhiều kinh văn, sau này mới có thể từ trong nhóm tông môn đệ tử cùng độ tuổi ngươi mà trổ hết tài năng.'
"Linh Tiên Tử…"
Quốc sư ôn hòa nói:
"Còn chưa kịp hỏi các ngươi đến Nữ Nhi Quốc ngoại trừ đưa phương thuốc còn vì chuyện gì nữa?"
Linh Tiểu Lam nhìn Quý Mặc, nói khẽ:
"Phía trên nói, Nữ Nhi Quốc sẽ có phát sinh phản loạn nên để chúng ta đến đây bảo vệ chính đạo."
"A?"
Quốc sư hơi kinh ngạc:
"Nhân vực cách Nữ Nhi Quốc ta xa không biết bao nhiêu vạn dặm làm sao biết được nơi này của chúng ta sẽ phát sinh phản loạn?
Lại nói, Nữ Nhi Quốc chúng ta còn có thể phát sinh phản loạn kiểu gì?"
"Ta cũng không biết cụ thể."
Linh Tiểu Lam nghĩ một chút:
"Không ít cao nhân tiền bối thiện thuật bói toán, có lẽ là thông qua quẻ tượng nhìn ra nơi đây sắp phát sinh loạn lạc."
Nét mặt Quốc sư lập tức nghiêm túc hơn, nhỏ giọng nói:
"Thiên Hoàng Phục Hi thôi diễn Tiên Thiên Bát Quái, Hà Đồ Lạc Thư sáng tạo vô tận công pháp, thuật bói toán của Nhân vực thật không thể coi thường… Thế nhưng, chúng ta chỗ này thật sự xảy ra chuyện gì?
Cái này cũng không có đạo lý nha, bệ hạ ngày thường đều cần mẫn chính sự, trong nước văn võ hòa thuận, biên cảnh có kết giới bảo vệ cũng vô cùng yên tĩnh."
Linh Tiểu Lam nhìn một chút nam nữ bên kia đang không ngừng phát ra tiếng cười…
Một lần nữa định nghĩa: Chuyên cần chính sự.
Quý Mặc đột nhiên cười nói:
"Hùng huynh chính là Thiếu chủ Hùng Bão tộc Bắc Dã, nếu như có thể cưới Quốc chủ Nữ Nhi Quốc Tây Dã, cái này cũng xem như là một đoạn giai thoại."
"A?"
Hai mắt Quốc sư tỏa sáng, nhìn về phía Ngô Vọng cùng Quốc chủ, lộ ra nụ cười vài phần ôn hòa, thở dài:
"Nếu như có thể thành chuyện tốt, đời này bệ hạ cũng coi như viên mãn.
Chẳng qua là, nếu như hôn sự thật sự thành thì chẳng phải bọn họ sẽ phải ở riêng hai nơi sao?"
"Cũng đúng, là ta thiếu suy nghĩ."
Quý Mặc mỉm cười đáp lời, bất tri bất giác đem chủ đề rời đi.
Hai người bên kia đã từ trên dây xích đu đi xuống, Nữ vương nhỏ giọng nói:
"Thần Sứ, đến bên này xem một chút tư tàng của ta không?"
Ngô Vọng cười nói:
"Nếu không mời Quý huynh và Linh Tiên Tử cùng nhau xem?"
"Được nha!"
Quốc chủ quay đầu nhìn về phía bên này, ngoắc tay la lên:
"Các vị, muốn cùng tới đây không?"
Linh Tiểu Lam lập tức muốn cất bước đi tới nhưng bên cạnh đột nhiên có thân ảnh bay tới ngăn cản trước người Linh Tiểu Lam, chính là Quý Mặc.
Quý Mặc cao giọng nói:
"Linh Tiên Tử nói muốn đánh cờ cùng Quốc sư, chúng ta ở bên này chơi đùa."
Ngô Vọng trừng mắt nhìn Quý Mặc, Quý Mặc đã xoay người không ngừng nháy mắt với Linh Tiểu Lam.
Linh Tiểu Lam hừ một tiếng, ngồi trở lại ghế tựa trải đệm mềm, biểu tình phía sau mạng che mặt mang theo vài phần lạnh lùng.
"Chúng ta đi thôi."
Quốc chủ ở bên cạnh khẽ gọi, Ngô Vọng dạo bước đi theo.
Tên Quý huynh này, trợ lực vớ vẩn gì chứ!
Cái gọi là tư tàng cũng không phải đồ trang sức, quần áo gì đó ngoài ý muốn lại hết sức nghiêm chỉnh -- đó là một gian mật thất bí mật, bên trong bày đầy các loại bảo vật trên mấy cái giá gỗ.
Thủy tinh cầu mà tối hôm qua Ngô Vọng cho Nữ vương, lúc này được trưng bày trên một cái giá gỗ trong góc, bên dưới còn có một cái nhãn dán nho nhỏ, bên trên viết chữ 'Hùng'.
Ngô Vọng cũng là một Vương Tử, đương nhiên sẽ không bị bảo vật mê mắt, còn có thể nói ra nơi sản xuất và điển cố của một vài bảo vật, tại chỗ lại bịa ra vài tiểu cố sự khiến cho bên trong cặp mắt đào hoa của Quốc chủ Nữ Nhi Quốc kia tràn đầy ánh sáng.
Một bên thưởng thức bảo vật nơi đây, Ngô Vọng cũng không quên chính sự.
Tìm phản quân.
Hắn hỏi trước:
"Nữ Nhi Quốc cùng ngoại giới tựa hồ cũng không phải là hoàn toàn cắt đứt liên hệ."
"Tất nhiên là không thể cắt đứt liên lạc."
Nữ vương ôn nhu nói:
"Việc này chỉ có Quốc sư và ta mới biết, bên ngoài có một ít tộc nhân phụ trách mua sắm.
Nuôi tằm, bện áo, canh tác, kiến tạo, những này đều là học được từ Nhân vực hoặc là do Nhân vực đưa tới."
Ngô Vọng lại hỏi:
"Nữ Nhi Quốc đưa cho Nhân vực cái gì?"
"Không đưa gì cả."
Nữ vương có chút ngửa đầu, giọng nói giống như chim sơn ca khẽ kêu:
"Kỳ thật ban đầu là Tiên Nhân Nhân vực chủ động giúp đỡ chúng ta, truyền cho chúng ta văn tự, thư tịch, nhạc khúc, lại tôn trọng lựa chọn của chúng ta, không quấy rầy an bình nơi này.
Những chuyện này sách cổ đều có ghi chép rõ ràng cũng là môn học bắt buộc trước khi Quốc chủ kế vị.
Vào lúc chiến tranh giữa Nhân vực và chư Thần ngừng lại, có rất nhiều tu sĩ ra khỏi Nhân vực, du lịch khắp nơi ở Đại Hoang.
Nếu như nơi nào có Nhân tộc bị nô dịch, bọn họ sẽ ra tay giải cứu, đem những Nhân tộc kia trở về Nhân vực.
Ta còn nhớ, khi ta còn nhỏ, từng gặp một vị tu sĩ Nhân vực ngao du tứ hải đến, mang theo một vài phương thuốc chữa bệnh, còn cầm cờ phướn vẽ bát quái, mặc áo choàng bẩn thỉu, đưa cho phương thuốc xong liền tự mình rời đi.
Khi đó, quốc nội đang có dịch bệnh, quả thật là giúp một đại ân."
Ngô Vọng chậm rãi gật đầu.
Kỳ thật trong lòng hắn có tính toán -- có vấn đề cũng không phải là bản thân Nhân vực mà là một ít cao tầng Nhân vực nào đó hiện tại phụ trách quyết sách.
Mà một trong những nguyên nhân chủ yếu tạo thành những vấn đề này chính là chưa định người kế vị Nhân Hoàng, nhân tâm bất ổn, thúc đẩy yêu ma sinh trưởng.
"Bệ hạ đi qua Nhân vực chưa?"
"Không, trở thành Quốc chủ thì mỗi ngày phải làm cho tốt rất nhiều chuyện, hoàn toàn không được đi đâu."
Nàng có chút buồn bực mà nhếch nhếch khóe miệng.
"Hơn nữa đều là việc nhỏ liên miên bất tận, mọi người thương lượng một chút thì có thể định ra nhưng nhất định phải để ta nghe một lần, hỏi một lần, xem một lần, lại phải viết cho bọn họ vài chữ.
Ta còn muốn viết trên mặt bọn họ đây."
Ngô Vọng ở bên cạnh sém chút cười ra tiếng.
Hùng Bão Tộc bọn hắn cũng không cần như vậy, tộc trưởng mỗi ngày cưỡi sói chạy lang thang đi dạo bên ngoài, nhìn thấy chỗ nào phong cảnh tốt liền xây dựng cơ sở tạm thời ở lại mấy ngày.
Thưởng thức xong tư tàng, Quốc sư chủ động đưa đến điển tịch thần thoại của Nữ Nhi Quốc, cho Ngô Vọng thỉnh kinh.
Ngô Vọng say sưa nhìn, Nữ vương lại lặng lẽ đi thiền điện, thay váy dài màu vàng ấm, sau khi trở về, rất tự nhiên cùng Ngô Vọng và Quốc sư thảo luận.
Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam liếc nhau, tiếp tục ở trong 'lấy khí ngự cờ'.
"Linh Tiên Tử hẳn là tâm có chút loạn, thế cục này cực kỳ nguy hiểm nha."
"Chẳng qua là có chút ồn ào nhiễu động."
Linh Tiểu Lam bình tĩnh nói một câu, cặp mắt hạnh kia liếc nhìn Quý Mặc, truyền âm nói:
"Gặp được người cầu viện rồi hả?"
"Gặp rồi."
Quý Mặc truyền âm lại một câu:
"Tiên tử sẽ giúp ta a."
Linh Tiểu Lam trầm mặc một hồi, ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, quân cờ theo thứ tự rơi xuống.
"Ta có phán đoán của mình, đây là thí luyện của hai người chúng ta, Quý đạo hữu chớ có ý đồ quấy nhiễu ta… ta sẽ đứng về phía có lý."
"Vậy ta an tâm."
Quý Mặc nở nụ cười sang sảng đổi lấy lại là đáy mắt không che giấu được ghét bỏ của Linh Tiểu Lam.
"Ngươi sao không thể học Hùng huynh một chút."
"Học cái gì?"
"Ánh mắt."
Linh Tiểu Lam nhìn về phía Ngô Vọng, thấp giọng nói:
"Ánh mắt của hắn rất thanh tịnh, không có bất luận tà niệm gì, nụ cười cũng khá tự nhiên, trời sinh có cảm giác thân cận như vậy."
Quý Mặc không nhịn được lấy tay che mặt:
"Trời sinh thế này còn bảo bần đạo học thế nào?"
Trong mắt Linh Tiểu Lam xẹt qua một chút ý cười, cúi đầu chuyên chú nhìn vào bàn cờ.
Quý Mặc âm thầm nhíu mày, vị Linh Tiên Tử băng thanh ngọc khiết được cả thế hệ trẻ tuổi Nhân vực chú mục tựa hồ, đại khái, hẳn là, khả năng… mùa xuân đến rồi?
Mị lực của Hùng huynh lớn như vậy sao?
Quý Mặc quay đầu nhìn lên, nhìn thấy hình ảnh là hai người Ngô Vọng và Quốc chủ Nữ Nhi Quốc cao hứng bừng bừng nói gì đó, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy quanh người 'Hùng huynh' có ánh sáng mông lung nhàn nhạt, có chút không quá rõ ràng.
Hùng huynh, đến cùng là người như thế nào? Vì sao hắn luôn cảm thấy, mình không hề hiểu rõ hắn chút nào.
"Linh Tiên Tử…"
Quý Mặc nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi cảm thấy tính tình Hùng huynh thế nào?"
Linh Tiểu Lam có chút không hiểu, hỏi ngược lại:
"Cụ thể?"
"Ví dụ như Tiên tử thanh lãnh, ta thương hương tiếc ngọc, ngươi cảm thấy nên dùng từ nào để khái quát Hùng huynh?"
"Này có chút làm khó ta rồi."
Linh Tiểu Lam nghĩ nghĩ một hồi:
"Không biết."
Thân thể Quý Mặc nghiêng về phía trước, truyền âm nói:
"Ta cũng không biết nhưng ta có biện pháp để Hùng huynh dỡ lớp phòng bị xuống.
Tục ngữ có câu "rượu mạnh tăng can đảm" mỗi lần ta đi hoa lâu đều muốn uống chút rượu… Khục, cái này không quan trọng.
Linh Tiên Tử có thể chuẩn bị rượu không?
Sau đó chúng ta âm thầm thông báo cho Quốc chủ và Quốc sư, cùng nhau đem Hùng huynh chuốc say, xem hắn có thể dỡ lớp phòng bị xuống hay không, đem tính cách thật sự hiển lộ ra ở trước mặt chúng ta.
Chẳng qua là, nói không chừng Linh Tiên Tử sẽ thất vọng…"
"Ta thất vọng cái gì?"
Linh Tiểu Lam khẽ hừ nhẹ, đáy mắt lại mang theo vài phần sáng ngời:
"Ta đi tìm rượu, ngươi đi truyền âm."
Hai người ăn nhịp với nhau, chia ra hành động, sau tiệc tối long trọng trước đó, sẽ làm thêm một “tiệc rượu” nho nhỏ.
Nhưng Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam, hiển nhiên là đã đánh giá sai tửu lượng của Ngô Vọng.
Sau phần dạ tiệc cùng bách quan Nữ Nhi Quốc, uống hai bình rượu ngon của Nữ Nhi Quốc, sắc mặt Ngô Vọng vẫn như thường, trạng thái không kém bao nhiêu so với Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam không dính giọt rượu nào.
Cái này khiến trán Quý Mặc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ít nhiều có chút muốn bỏ cuộc nửa đường.
Tiệc rượu sau đó mới là chém giết chính diện.
Tẩm cung Nữ vương, dưới ngọc thụ kia, Quốc chủ, Quốc sư, đại tướng quân, cùng Ngô Vọng, Quý Mặc, Linh Tiểu Lam ngồi đối diện nhau.
Quý Mặc lấy ra rượu trái cây hảo hạng Nhân vực ủ, Nữ vương lấy ra rượu tiên trân quý, Ngô Vọng lấy ra rượu mạnh Bắc Dã.
"Đầu tiên nói trước, uống rượu cũng được."
Ngô Vọng nghiêm mặt nói:
"Nhưng nếu như không chịu nổi, thì đi ra khu vực ban nãy đã định ngủ, tất cả mọi người đều là người quý trọng danh dự, không nên truyền ra cái cố sự gì."
Mấy người đồng thời gật đầu, Quốc sư vẫn không quên nhẹ nhàng hơi nháy mắt với Quý Mặc.
Hiển nhiên, mục tiêu của Quốc sư đại nhân đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Ngô Vọng tiện tay mở ra một vò rượu:
"Uống rượu Bắc Dã chúng ta, nhất định phải dùng chén lớn! Đến!"
Hào khí tỏa ra!
Quý Mặc nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong âm thầm thúc giục hai viên đan dược giải rượu mà trước đó dùng pháp lực bao lấy rồi nuốt vào, trong mắt toát ra mấy phần tự tin.
Chỉ là, tình trạng uống rượu này, dần dần có chút không đúng…
"Bệ hạ, giống như Quốc sư này, nói cạn ly mà chỉ uống một nửa, bình thường Bắc Dã chúng ta đều sẽ nói một câu… Ngươi giữ lại nuôi cá đấy à!"
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc nháy cặp mắt to sáng lấp lánh kia, khẽ quát một tiếng đối với Quốc sư:
"Ngươi nuôi cá đấy à!"
Quốc sư liền vội vàng uống một hơi cạn sạch rượu, biểu tình tràn đầy ủy khuất.
Rất nhanh, Ngô Vọng mở ra một lớp học nhỏ, Nữ vương nhanh chóng nắm giữ kỹ xảo mời rượu, cùng Ngô Vọng đồng bộ xuất kích.
"Quý huynh, cảm tình sâu, một hơi uống cạn! Cảm tình cạn, nhấp môi một cái!"
"Tốt, tốt, uống cạn…"
"Tâm kích động, tay run rẩy, ta rót cho tướng quân chén rượu, tướng quân không uống chính là chê ta xấu!"
"Bệ hạ, ta uống là được, ta uống là được."
"Cụng chén, liên lạc tình cảm một chút, Linh Tiên Tử cạn ly."
"Ừm ~ "
Cũng không biết uống bao lâu, cũng không biết uống bao nhiêu, mãi cho đến khi Quý Mặc ngã xuống đất không dậy nổi, Linh Tiên Tử quên lấy chăn đệm làm nền nằm nghiêng ở bên cạnh bàn, Quốc sư cùng Phượng Ca ôm nhau ngủ, tiếng ngáy nổi lên bốn phía.
Khuôn mặt Nữ vương đỏ bừng mà nhìn Ngô Vọng, nhỏ giọng nói:
"Hùng, ở đây dạy ta thêm mấy ngày được không?"
"Được."
Ngô Vọng gật đầu đáp ứng:
"Vốn là muốn hôm nay từ biệt, lại ở thêm mấy ngày này cũng không sao."
Nói xong, hắn đứng dậy, thân hình linh xảo nhảy sang một bên:
"Ta múa cho ngươi một đoạn múa kiếm, thế nào?"
Nữ vương đáp lời, ôm đầu gối ngã sấp ở đó, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Ngô Vọng vừa muốn lấy Tinh Thần kiếm ra, thấy thế lắc đầu cười một tiếng, thưởng thức dáng ngủ của Nữ vương.
Nếu như chính mình không có cái quái bệnh này, hẳn là… tốt…
Không đúng.
Ngô Vọng hơi híp mắt lại, thân hình lảo đảo, lập tức lui về phía sau mấy bước, bị rễ cây gỗ lớn ngăn cản, đặt mông ngồi xuống.
Không đúng, rượu này không thích hợp.
Hắn mãnh liệt hít vào một hơi, quanh người xuất hiện một tầng băng giáp thật dày, ngừng thở, vận chuyển chu thiên, ở trong băng giáp chậm rãi cúi đầu.
Trong tẩm cung hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Quý Mặc nằm trên đất chậm rãi bò dậy, làm cái đạo vái thật sâu với Ngô Vọng bên trong băng giáp, trong mắt có nhiều áy náy.
Sau đó, Quý Mặc đưa tay bắn ra hai viên đan dược, chui vào trong miệng Linh Tiểu Lam cùng Phượng Ca, hai người dần dần mở mắt.
Keng!
Khuôn mặt Linh Tiểu Lam lạnh lùng, nắm thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ về phía Quý Mặc.
"Giải thích."
"Linh Tiên Tử, không như vậy không gạt được Hùng huynh, hắn thông minh hơn so với ngươi và ta, ta chỉ có thể làm ra hạ sách này! Nguyên nhân vì sao, còn thỉnh Linh Tiên Tử về sau nghe ta nói tỉ mỉ, nếu ta muốn gây bất lợi với Linh Tiên Tử sẽ không cho Tiên tử giải dược!"
Quý Mặc cười khổ, bên cạnh có thêm một cái thân ảnh, là Phượng Ca nắm chặt trường mâu.
Linh Tiểu Lam lập tức minh bạch tiền căn hậu quả, lạnh nhạt nói:
"Ngươi vì sao cho rằng hắn sẽ không giúp các ngươi?"
"Ta tín nhiệm Hùng huynh nhưng hắn là Thiếu chủ đại thị tộc Bắc Dã."
Quý Mặc nói:
"Hắn cân nhắc vấn đề, rất có thể sẽ đứng ở trên góc độ Quốc chủ."
Linh Tiểu Lam cúi đầu mắt nhìn bản thân, toàn thân khẽ run, hô hấp cũng có chút dồn dập nhưng nàng cố gắng áp chế xuống tâm thần dị dạng.
"Chuyến đi này là một hành động chính nghĩa?"
Quý Mặc nói:
"Nhất định là làm việc chính nghĩa, bần đạo dùng danh dự Quý gia bảo đảm.
Phượng Ca tướng quân chớ có chậm trễ nữa, sau khi Linh Tiên Tử biết bí mật nơi này, chắc chắn sẽ giúp chúng ta."
Phượng Ca đáp ứng, đem trường mâu cắm vào sàn nhà, quay người đi đến bên cạnh người Quốc chủ Nữ Nhi Quốc, cúi đầu đem Quốc chủ ôm lấy, chậm rãi đặt vào trên giường, đắp cho nàng cái chăn mỏng, sửa lại góc chăn.
Phượng Ca xoay người, nhảy lên tán cây ngọc thụ kia, nhảy đến đỉnh Vương Cung, chăm chú nhìn Vương đô yên tĩnh trước mắt.
…
Nửa ngày trước, sau yến tiệc giữa trưa chỉ còn lại nàng cùng Quý Mặc trong đại điện.
'Phượng Ca tướng quân, là ngươi gọi ta cùng Linh Tiên Tử đến đây, trong thư nói mọi sự đã sẵn sàng, chúng ta không có khả năng ở chỗ này chờ đợi quá lâu.
Tình trạng của ta ở đây nhất định phải nhanh chóng chạy về Nhân vực nghĩ cách xoay chuyển, nếu không Quý gia ta sẽ phải chịu đựng tiếng xấu không đáng có.'
'Nhân vực vì sao không phái Tiên Nhân đi?'
'Ta và Linh Tiên Tử là đủ rồi, tuy không phải Tiên Nhân nhưng lại có tiên bảo.'
'Ta tin thế nào?'
'Ngươi nhất định phải tin.'
Quý Mặc lạnh nhạt nói:
'Người ngươi có thể ỷ lại cũng chỉ có chúng ta, trên người của ta có bảo mệnh phù, nếu như gặp nguy cơ sinh tử có thể kêu gọi hóa thân của tổ mẫu.'
'Vậy thì đêm nay đi.'
Liền đêm nay đi.
Liền đêm nay đi!
Đem cái quốc gia trong kết giới vốn không nên tồn tại này loại bỏ!
Đem cái Nữ Nhi Quốc này bóp méo!
Phượng Ca nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm hai mắt lại, lông mày ngắn giãn ra lại lập tức nhăn lại, gió đêm thổi qua chiến giáp nàng, thổi tóc dài của nàng lên.
Mở mắt, trong cặp mắt phượng kia chỉ còn quyết tâm, trở tay đem một cái con thoi ném lên không trung, nổ ra ánh lửa đầy trời.
"Cấm quân nghe lệnh! Lập tức phong tỏa Vương Cung! Mở ra đại trận! Tối nay khởi binh!"
Tẩm cung, bên trong băng giáp, hai mắt Ngô Vọng lặng lẽ mở ra một khe nhỏ…