Một lúc trước.
Bên trong căn lều có sàn lát gỗ thông.
Ngâm nga những bản ca dao nhẹ nhàng trên thảo nguyên Bắc Dã, Lâm Tố Khinh động tác nhẹ nhàng đi qua lại, vừa chuẩn bị trải giường chiếu bị, vừa nấu nước ấm, đồng thời còn chuẩn bị hai bộ váy tiên nữ mà mình đã mặc lúc mười hai mười ba.
Quan tâm chăm sóc, tỉ mỉ chu đáo..
Thả một lá bùa sưởi ấm đơn giản trong nước, nước đá trong thùng gỗ dần dần nóng lên.
Thiếu nữ da ngăm kia vẫn đang đứng trong góc, ngây ngốc nhìn Lâm Tố Khinh, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Đằng sau đôi mắt trống rỗng của thiếu nữ còn giấu một đôi mắt khác . . .
Trong một bụi cây cách Vương Đình của Hùng Bão tộc không xa, hơn mười tên mặc áo choàng ẩn náu ở nhiều vị trí khác nhau, cẩn thận quan sát khắp nơi gió thổi cỏ lay.
Trong bụi cây, trên bãi đất trống.
Một thiếu nữ ăn mặc mát mẻ, thân hình đầy đặn ngồi dựa vào tấm ván gỗ, mái tóc dài màu cam hơi gợn sóng, nhưng làn da nâu rám nắng lại sáng bóng như tơ lụa.
Nàng có đôi tai màu xanh, hai con rắn nhỏ màu đỏ ngậm đuôi thành chiếc nhẫn, lớp trang điểm đậm làm nàng tăng thêm một chút cảm giác tà mị quyến rũ.
Lộ Nhân Gia, chân chính là người Vũ Sư Thiếp (tên quốc gia trong thần thoại cổ đại Trung Quốc. Nằm ở phía bắc Yugu, nơi mặt trời mọc, người dân đất nước này có nước da ngăm đen, trên tay mỗi người đều cầm một con rắn và mỗi bên tai được trang trí hình một con rắn. Tai trái màu lục lam, tai phải màu đỏ - editor), tu luyện vu thuật.
Lúc này, Lộ Nhân Gia đang ôm một cái mai rùa nhỏ xinh trong tay, đôi mắt được bao phủ bởi một màng trắng nhạt, xuyên thấu qua một đôi mắt khác nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Tố Khinh.
'Hừ, eo gầy như vậy, một tu sĩ Nhân Vực?
Thiếu chủ Hùng Bão Tộc tuổi tác không lớn nhưng đối với phương diện này lại tiêu tốn không ít tâm tư.
Đám người chưởng khống Bắc Dã thị tộc đều mục nát.'
Đầu lưỡi đỏ tươi khe khẽ lướt trên đôi môi căng mọng của Lộ Nhân Gia để lộ ra một vài chiếc răng sắc nhọn đan xen vào nhau.
'Kế hoạch diễn ra không phải quá mức thuận lợi?'
Mặc dù trong rất nhiều nô lệ nhưng thiếu chủ Hùng Bão Tộc chỉ đơn độc lưu lại con rối khả ái của nàng khiến cho Lộ Nhân Gia cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng cơ hội trời cho như vậy, làm sao Lộ Nhân Gia có thể buông tha?
Tiếp theo, nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, tìm cơ hội cho thêm chút độc dược vào trong nước và thức ăn của thiếu chủ Hùng Bão Tộc thì bảo vật đương nhiên sẽ dễ dàng lấy được.
Lộ Nhân Gia vừa tới Bắc Dã, liền ở chợ tình cờ gặp một vài tướng lĩnh của Hùng Bão Tộc đang chọn lựa nô lệ; sau khi cử người hỏi thăm mới biết Hùng Bão Tộc hiếm khi mua bộ tộc không phải con người.
Nàng không có thời gian để chuẩn bị thêm, tạm thời điều chỉnh sách lược có chút mạo hiểm gửi đi con rối quý giá này.
Câu kia 【 ngươi chính là chủ nhân ta muốn cống hiến ư 】, nói không chừng đã khiến thiếu chủ có chút cảm thấy hơi kỳ lạ.
'Chậc, thiếu niên a, lại giả vờ thành thục, trong lòng muốn không phải là cái "chuyện tốt" kia ư?'
Trước tiên cảm thụ được thực lực của nữ nhân Nhân Vực này. . . Cũng không phải là yếu, nhưng là tính cảnh giác rất kém, kém xa so với đám thị vệ chung quanh thiếu chủ.
Chính là một cái bình hoa.
Như vậy, khả năng con rối nhỏ dễ thương bị bại lộ cơ hồ bằng không, có thể an tâm tìm kiếm cơ hội hạ độc.
Lúc này, Lâm Tố Khinh quay người chào hỏi: "Nước chuẩn bị tốt, qua tắm rửa đi ~ "
Nữ nhân Nhân Vực này tự cho rằng rất ôn nhu ư?
Còn dùng giọng điệu quan tâm dụ dỗ trẻ con.
Hạ độc cả ngươi luôn.
Chiếc mai rùa trong tay Lộ Nhân Gia lấp lánh ánh sáng đỏ, cùng con rối thiếu nữ trong lều trại mở miệng:
"Vâng, đại nhân."
"Đừng mất tự nhiên như vậy, ở đây chỉ có hai chúng ta, ta không phải cái gì đại nhân."
Lâm Tố Khinh nhẹ nhàng bước chân bay qua, tiện tay vẽ vài cái phù chú, khe khẽ đẩy. Vài cái phù chú kia lan rộng thành một bức tường ánh sáng mỏng manh đem lều trại từ bao bọc bên trong.
Trận pháp Nhân Vực?
Lộ Nhân Gia đáy lòng có chút nghi hoặc, lần nữa dò xét nữ tu Nhân Vực trước mặt.
Là một vu nhân quanh năm trốn ở góc tối, tính cảnh giác đương nhiên là có.
"Đây là trận pháp cách âm."
Lâm Tố Khinh híp mắt cười, đáy mắt mang theo một chút đắc ý.
Theo thiếu chủ tu hành, luận đạo như vậy lâu, lại bị ép buộc tìm đọc một lượng lớn điển tịch, đối với tu đạo có lý giải hoàn toàn mới, Lâm Tố Khinh không chỉ là cảnh giới được nâng cao vài tầng nhỏ mà trận pháp, phù lục, luyện đan, song tu công pháp cái gì ... đều có tiến bộ không nhỏ.
Đã xem như là đủ tư cách. . . tu sĩ Ngưng Đan Cảnh trên lý thuyết.
Con rối thiếu nữ nhìn xung quanh một chút, khẽ chớp mắt, làm ra phản ứng phù hợp nhất với hoàn cảnh của con người vào lúc này.
"Ừ."
"Không vui ư?"
Lâm Tố Khinh chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, cười nói: "Quả thật, tư vị làm nô lệ không dễ chịu đi, Đại Hoang chính là tàn khốc như vậy."
'Điều này cần ngươi nói?'
Lộ Nhân Gia sém chút trợn mắt xem thường.
"Ngươi thật sự từ Vũ Sư Thiếp quốc gia tới ư?"
Lâm Tố Khinh nhỏ giọng thì thầm:
"Nơi đó thật sự có rất nhiều vu sư ư? Nó có gần với Thang Cốc trong lời đồn không? Các ngươi thật sự bị đen da là vì nơi đó quá nóng ư? Thật sự có điển cố Khoa Phụ đuổi theo mặt trời ư?
Nếu có thật thì Vũ Sư Thiếp quốc gia khẳng định có ghi chép vấn đề này mới đúng. . .
Đúng rồi đúng rồi, chỗ các ngươi có bí thuật độc ác nào có thể luyện hóa người thành những con rối sống mà không có ý thức không?"
Con rối!
Lộ Nhân Gia theo bản năng nín thở, trong bóng tối bí mật nhìn chằm chằm vào nữ tu Nhân Vực đang chậc chậc lấy làm kỳ lạ này.
Nữ nhân này, chẳng lẽ là chân nhân bất lộ tướng?
Lâm Tố Khinh cười nói: "Ta đúng lúc mới vừa nhìn thấy một quyển sách tàn, phía trên có nói chuyện này! Ai nha, không cẩn thận nói nhiều, mau tới tắm rửa đi."
Thăm dò ư?
Hay là đã nhìn thấu con rối của mình, cố tình nói cho mình nghe?
Con rối thiếu nữ động tác có chút cứng đờ, lúc này cũng không dám vọng động, chậm rãi đi về phía thùng gỗ.
"Ôi chao? Ấn ký sau gáy của ngươi thật kỳ lạ, là rùa thần, xà thần các ngươi thờ phụng ư? Hay nó có ý nghĩa đặc biệt gì?"
Thiếu nữ theo bản năng dừng lại cước bộ.
Lâm Tố Khinh chắp tay sau lưng, nhón chân, nhìn sau gáy thiếu nữ vài lần, lại rồi nhận ra mình như vậy quá mức thất lễ, áy náy cười nói:
"Xin lỗi xin lỗi, ta nhất thời hiếu kỳ, đọc nhiều tạp thư của Đại Hoang quá nên vậy.
Ngươi không thích bị người khác nhìn khi tắm rửa đúng không?
Vậy ta xoay người trước, ngươi có thể vào trong thùng, nếu cần cái gì liền gọi ta một tiếng, chà lưng cho ngươi cũng được ~ ngày mai ngươi có chỗ ở của chính mình."
Xuyên qua đôi mắt của con rối, nhìn thùng gỗ trước mặt, Lộ Nhân Gia gần như quên cả thở, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Đối phương đến cùng có nhìn thấu nội tình của mình hay không?
Nếu mình tùy tiện tiến vào thùng gỗ hẹp, đối phương liền gây rối thì con rối của mình sẽ trực tiếp mất đi cơ hội trở tay.
Đột nhiên, nghe thấy tiếng nữ tu Nhân Vực kia nhỏ giọng thì thầm sau lưng mình:
"Kỳ quái, thiếu chủ làm sao lại đột nhiên muốn thị nữ a, trước giờ tuyệt đối chưa từng dùng thị nữ hầu hạ.
Hử? Tuyệt đối không dùng thị nữ hầu hạ?
"Chẳng lẽ thiếu chủ vì ức hiếp mình ta quá nhàm chán nên muốn tìm thêm nhiều người cùng nhau đả kích ư?"
Này! Cái tên thiếu chủ này cảm thấy một người vẫn không đủ sao?
Hủ bại, Bắc Dã thị tộc thật sự quá hủ bại!
"Ấn ký trên cổ nàng dường như đã nhìn thấy ở đâu đó, một cuộn sách cổ da dê ... đó là cái nào?"
Lâm Tố Khinh lục tung pháp bảo trữ vật của mình tìm kiếm một hồi, hoàn toàn không chú ý tới, trên mặt thiếu nữ phía sau mặt lần đầu tiên xuất hiện biểu tình. . .
Khẩn cấp, Lộ Nhân Gia nóng nảy!
Ấn ký trên cổ là minh chứng của con rối, dấu ấn của xà thần!
Tu vi của nữ tu Nhân Vực này không cao, làm sao lại biết nhiều bí ẩn của Vũ Sư Thiếp quốc bọn họ như vậy? Quả nhiên, có thể đi theo thiếu chủ của thị tộc lớn như Hùng Bão Tộc không có kẻ nào tầm thường!
Còn có. . .
'Đừng lầm bầm trong lòng nữa!'
Lộ Nhân Gia sém chút mắng lên tiếng, đồng tử nàng run lên vài lần, trong mắt đầy là rối rắm, nhưng nàng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngày hôm nay đầy rẫy những chuyện kỳ lạ, giống như là một thiết cục đối phó với nàng.
Nàng đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt tên thiếu chủ nhìn con rối từ đầu đến cuối không dao động một chút nào, bình tĩnh như vậy, là loại bình tĩnh...
Đúng rồi, con rối của mình đã bị ngất một lúc. . .
Đối phương tuyệt đối đã nhìn thấu thân phận của con rối, có khả năng đang điều tra vị trí của bọn họ!
Không phải Bắc Dã thực sự bị đồn đại rằng 'đầu óc ngu si tứ chi phát triển' ư?
"Lui!"
Trong bụi cây cách xa Vương Đình, Lộ Nhân Gia có chút lo lắng khẽ quát một tiếng, hàm răng sắc nhọn đan xen lộ ra vài phần nanh ác, che lại mai rùa đang cầm trên tay tỏa sáng rực rỡ.
Hơn chục bóng đen xung quanh lập tức lao tới, nâng nàng cùng tấm ván lên rồi nhanh chóng lao thẳng về phương hướng đã định trước đó.
Cùng lúc đó, bên trong lều của Lâm Tố Khinh.
Con rối thiếu nữ quay người nhìn chằm chằm vào cổ Lâm Tố Khinh, dáng người nhỏ nhắn hơi nghiêng về phía trước, kế tiếp nháy đột nhiên bộc phát tốc độ cực hạn, nhanh đến mức để lại một chút tàn ảnh!
Lộ Nhân Gia khá quyết đoán, vào lúc này chỉ tập trung toàn bộ khả năng thu hồi con rối, đồng thời chế tạo rối loạn ở Vương Đình để che dấu sự rút lui của mình.
Chín mươi chín phần trăm nữ tử này là một cao thủ thâm tàng bất lậu, mặc dù con rối có thể bộc phát ra chiến lực mạnh nhưng không cách nào duy trì quá lâu, nhất định tốc chiến . . .
"Ôi! Ngươi làm gì thế!"
Lâm Tố Khinh theo bản năng lấy ra thanh đoản kiếm từ pháp bảo trữ vật, còn chưa kịp nắm chặt liền cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng.
Mũi kiếm chỉ vào là cái cổ thon dài của nàng!
Cạch.
Lâm Tố Khinh hai chân mềm nhũn, trong mắt toát ra vài phần chính nghĩa vinh quang, trong lúc điện quang hỏa thạch, một tiếng mắng đầy chính nghĩa lẫm liệt thốt ra:
"Đạo hữu, tha mạng!"
. . .
"Quá, quá trình, không sai biệt lắm. . . gần như vậy."
Trước lều lớn, dưới ánh lửa nhảy nhót, Ngô Vọng ôm cánh tay, mỉm cười nhìn một chút Lâm Tố Khinh đang ướt sũng trước mặt.
Người sau bọc áo choàng da thú lạnh run run rẩy, quai hàm liên tiếp phát ra chuỗi 'cộc cộc', mồm miệng mơ hồ giải thích những gì đã xảy ra trước đó.
Cách đó không xa, một tảng băng hình lăng trụ bị thiếu một nửa đang toát ra khí lạnh, thiếu nữ bị phong ấn trong băng đang cầm một thanh đoản kiếm, ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ.
Nhìn vào đường nét phần bị thiếu của tảng băng, lờ mờ nhận ra hoàn toàn phù hợp với dáng người của Lâm Tố Khinh tư thái, hiển nhiên là vừa đem Lâm Tố Khinh từ trong tảng băng sơn 'đục' ra.
"Vất vả."
Ngô Vọng ôn nhu an ủi, cảm khái nói: "Không ngờ lại có sát thủ xông vào, không nghĩ tới a không nghĩ tới."
Lâm Tố Khinh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, trừng Ngô Vọng: "Thiếu chủ, có phải ngài trước đó đã phát hiện ra?"
"Ngươi đoán đi."
"Ta!" Lâm Tố Khinh lập tức ủy khuất "Ta làm sao đoán được."
Ngô Vọng thở dài:
"An bài ngươi mang đi con rối này quả thật là ta thất sách, chủ yếu là ta không cân nhắc đến ngươi có thể nhìn thấu thân phận của nàng.
Vốn muốn dùng sự hồn nhiên của ngươi mê hoặc đối thủ, cầm chân kẻ điều khiển con rối. . .
Hiện tại, phỏng chừng kẻ đứng sau con rối đã bỏ chạy.
Nhưng ta không có ý định đưa ngươi vào nguy hiểm.
Mẫu thân vẫn đang nhìn chăm chú vào ta và ngươi, dưới tinh không, không cần lo lắng có thể xảy ra chuyện xấu gì."
Lâm Tố Khinh oán trách nói: "Nếu sau này xảy ra như vậy, cũng nên nói trước cho ta một tiếng, cực kỳ, cực kỳ mất mặt, ta còn lấy hết quần áo mặc trước đây ra."
Ngô Vọng tức khắc cười híp mắt, nhìn bà cô già với mái tóc ướt sũng trước mặt, giơ tay lên muốn lên vuốt đầu nàng tỏ ra an ủi nhưng nghĩ đến căn bệnh kỳ quái của mình chỉ có thể ở lòng bàn tay tách ra luồng gió mát.
"Đừng động, ta giúp ngươi sấy tóc."
"A, " Lâm Tố Khinh đáp ứng tiếng, kéo chặt tấm da thú quấn quanh người.
"Suy đi nghĩ lại, ta vẫn không thể tùy tiện buông tha những kẻ đánh chủ ý lên người ta."
Ngô Vọng thu hồi tay trái, suy nghĩ một chút, liền lấy ra một quả cầu thủy tinh to bằng cái đầu trong pháp khí trữ vật là chiếc túi da nhỏ đơn giản đeo ở thắt lưng.
Nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đẩy ra, quả cầu thủy tinh treo lơ lửng trước mặt hắn, bên trong nó xuất hiện từng ngôi sao sáng lấp lánh.
Ngô Vọng nhanh chóng dùng hai tay bấm một cái pháp ấn, miệng lẩm bẩm, các ngôi sao trong quả cầu thủy tinh như được kết nối với nhau bằng một lực lượng nào đó sau đó hóa thành một tia sáng kích thước bằng miệng giếng lao thẳng vào bầu trời đầy sao.
"Nguyện đôi mắt của Tinh thần sao xóa tan sương mù và chỉ dẫn chân thực sự cho người cầu nguyện."
Trên bầu trời đêm cách đó hàng trăm dặm, một chùm ánh sáng rơi xuống từ bầu trời đầy sao, đem khu vực gần trăm trượng chiếu sáng như ban ngày.
Chùm sáng này đang không ngừng chuyển động, đuổi theo hàng hơn mười thân ảnh bên dưới đang bay như tên.
"Là Bắc Dã Kỳ Tinh Thuật! Chắc chắn là đại chủ tế Hùng Bão Tộc ra tay!"
Lộ Nhân Gia ngẩng đầu nhìn tinh không, nhìn thấy vô số vì sao mạnh hơn trước gấp trăm lần, trong lòng có một cỗ cảm giác sợ hãi.
"Tản ra đi!"
Nàng khẽ quát một tiếng, nhưng vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng sói tru cùng kèn liên tiếp vang lên bốn phương tám hướng .
Lộ Nhân Gia tức khắc sắc mặt trắng bệch, những bóng người xung quanh tán loạn, nhưng tia sáng chiếu xuống đầu họ cũng tách ra theo
Khoảng hai canh giờ sau.
Trước cửa lều lớn của Ngô Vọng, hơn chục sát thủ bị trói thành bánh chưng lại bị tộc tế tự trong tộc dùng Kỳ Tinh Thuật trói buộc, lần lượt nằm úp mặt xuống.
Vài tên thị vệ đem tảng băng niêm phong con rối thiếu nữ nâng sang một bên.
Lộ Nhân Gia quỳ gối bên trong cửa lều, lúc này trên người bị trói vài cái xiềng xích, trên người cũng lóng lánh cấm phù phong ấn Kỳ Tinh Thuật, hai cái con rắn nhỏ trên vành tai cũng bị nắn thành xà da.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ngô Vọng, đáy mắt đầy là tuyệt vọng, hẳn là rõ ràng cảm nhận được, cỗ lực lượng tinh thần trước đó đột nhiên khóa chặt bọn họ bắt nguồn từ chính thiếu chủ này!
Người thừa kế thị tộc lại tu Kỳ Tinh Thuật? Từ lúc nào Bắc Dã đã trở nên khác biệt với những gì họ biết?
"Nũ vu Vũ Sư Thiếp quốc?"
Giọng của Ngô Vọng có chút mờ mịt, lại khiến Lộ Nhân Gia lập tức tỉnh táo lại.
Nàng còn một đường sinh cơ, cơ hội cuối cùng . . .
"Ta nguyện trở thành nô lệ của ngài!"
Lộ Nhân Gia ngẩng đầu nhìn Ngô Vọng, thu liễm răng nhọn, cố gắng lộ ra một nụ cười quyến rũ, càng toát lên vẻ nữ tính quyến rũ của riêng nàng.
"Ta có thể làm bất cứ điều gì vì ngài, chỉ cần ngài tha ta một mạng."
Ngô Vọng lạnh nhạt nói: "Những chuyện này là ngươi nguyện ý làm, là nghiêm túc sao?"
"Không, không phải."
"Vậy thì xin lỗi, ta là thiếu chủ nghiêm túc."
Ngô Vọng giơ tay ra hiệu: "Kéo ra ngoài, xử lý."
"Đại nhân! Chủ nhân! Chủ nhân ngài tha ta một mạng! Ta nguyện ý làm nô lệ của ngài!"
Lộ Nhân Gia hoảng loạn hét lên, vài thị vệ bên cạnh vọt tới, nâng lên xiềng xích đem nàng trực tiếp khiêng lên, ném ra bên ngoài lều.
Ngô Vọng khóe miệng cong lên.
Cho dù hắn không mắc phải căn bệnh kỳ lạ này thì hắn cũng không phải là một nam nhân tùy tiện, còn không đẹp bằng bà cô già ngơ ngác bên cạnh.