"Hắc hắc, ha ha, ha ha ha ha ha!"
Trên bờ cát, lúc hoàng hôn, Ngô Vọng không kiềm chế được tiếng cười ngày càng phát ra vang dội.
Con phi điểu kia có chút cảnh giác đậu ở trên đá ngầm xa xa, cái đoản đao kia cắm ở trước mặt nó, chìm ba tấc vào đá ngầm, hiển nhiên là bị tiếng cười của Ngô Vọng hù dọa.
Con phi điểu này lần nữa hóa thành bộ dáng thiếu nữ, ngồi ở trên đá ngầm, nhíu mày chăm chú nhìn Ngô Vọng ngâm mình trong nước biển.
Ngô Vọng lập tức nhảy lên, vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy thiếu nữ kia lui về phía sau nửa bước, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Này, còn có chuyện tốt gì sao?
Ngô Vọng cấp tốc ổn định tâm tình, phân tích tình hình hiện tại, thậm chí đều quên sấy khô y phục cùng nước trên tóc, đứng dậy vái chào theo tiêu chuẩn Nhân vực đối với thiếu nữ này.
"Bần đạo Vô Vọng, vừa rồi đắc tội nhiều với cô nương, xin cô nương đừng lấy làm kỳ lạ."
Ách, sao lại thốt ra hai chữ 'Kỳ lạ', còn có sao mà giọng nói của mình trở nên có chút hùng hậu…
"Nhân, Vực?"
Thiếu nữ nói chuyện tựa hồ có chút gian nan, ngữ điệu cũng có chút kỳ quái, nhưng vẫn là có thể biểu đạt ngữ nghĩa rõ ràng.
Tóm lại, giọng nói chính là phi thường êm tai.
Ngô Vọng nghiêm mặt nói:
"Bần đạo xuất thân Bắc Hải, muốn đến Nhân vực, trên đường gặp một chút biến cố, được một vị lão tiền bối tương trợ, dùng đại thần thông đưa ta tới nơi đây.
Lúc trước nhìn thấy đạo hữu ta quá mức khích động, thật sự là có nội tình khác."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ viết đầy hoài nghi.
Ngô Vọng lộ ra vẻ mỉm cười tự nhận mười phần ấm áp, con sao biển trên đầu đi cùng với khuôn mặt góc cạnh của hắn lại buồn cười không thể tả.
Thiếu nữ quay đầu nhìn về một bên, không nhịn được đưa tay lên che miệng cười xùy một tiếng.
Bàn tay trắng nõn nhẹ lay động, thân hình xoay chuyển, nàng đã khôi phục bộ dáng phi điểu, hướng gốc cây kia bay đi, chỉ là bỏ lại hai chữ:
"Chớ, nhiễu."
Ngô Vọng giơ tay đuổi theo hai bước, lại cảm thấy mình có chút lỗ mãng, dừng chân lại, đứng trong nước biển thất thần một lát.
Chuyện này là thế nàoì a?
Vì sao mình có thể tiếp xúc thân thể với vị cô nương này mà không có phát động chứng ngủ rũ?
Chẳng lẽ là bởi vì bản chất nàng là phi điểu?
Thế nhưng trong Đại Hoang cũng có không ít hung thú hóa thành hình người, lúc trước mình vì muốn nghiệm chứng căn bện kỳ quái đã cầu xin cha già thử nghiệm với một loạt hung thú hình người.
Kết quả chính là -- căn bệnh kỳ quái này hoàn toàn bóp chết khả năng phát triển quan hệ nam nữ bình thường của hắn.
Nữ tử Thanh Khâu không thể, nữ tử Vũ Sư Thiếp không thể, nữ tử Hắc Thi không thể, nữ tử Khuyển Nhung Tộc cũng không thể…
Vậy vì sao chỉ có một mình Tiên tử phi điểu mình có thể tiếp xúc?
"Hả?"
Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn về phía Thần Mộc trên vách núi kia, thấy được vị tiên tử kia hóa thành phi điểu từ bên trong cây bay ra.
Nàng vỗ vỗ cánh, bay đến vùng trời trên biển, đem nhánh cây ngậm trong miệng ném vào nước biển.
Ngô Vọng rất bén nhạy bắt được một chi tiết nhỏ -- lúc này lông vũ trên trán phi điểu loé lên ánh sáng, mà linh quang trong mắt nàng lại biến mất không ít, nhìn có chút ảm đạm.
Bởi vì cấp độ Kỳ Tinh Thuật của bản thân còn tính là tạm được, Ngô Vọng cũng coi như có linh mẫn đối với thần hồn, thần niệm nên lúc này bén nhạy nhận ra thần hồn Tiên tử phi điểu khác thường.
Lúc này mới nhớ tới cúi đầu nhìn bản thân một chút.
Ngô Vọng tranh thủ thời gian nhảy vào sóng biển, cấp tốc thu thập một phen, thần thức vẫn một mực khóa chặt ở trên thân phi điểu kia, nhìn nàng bay tới tới lui lui, ngậm một chút nhánh cây, đá vụn thả vào biển cả.
Một màn này, không hiểu sao lại khiến Ngô Vọng cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau lưng hắn mở ra một đôi tinh dực, chậm rãi tiếp cận cây Thần thụ kia, lại hạ xuống dưới Thần thụ, ngẩng đầu nhìn thân ảnh phi điểu, nhìn nàng tới tới lui lui, không biết mệt mỏi, máy móc mà lặp lại hành động như vậy.
Ngậm cây lấp biển?
Phảng phất chính mình đã nhìn thấy qua miêu tả như vậy ở nơi nào đó, tựa như là, là…
Bỗng nhiên, linh đài Ngô Vọng chợt lóe lên linh quang.
【 Con gái của Viêm Đế, nhũ danh Nữ Oa, một lần ra Đông Hải chơi thì chẳng may chìm thuyền mất mạng, lòng có oán hận, hóa thành Thần Điểu Tinh Vệ, ngậm đá vụn, nhánh cây muốn lấp Đông Hải, hết năm này tới năm khác không thôi. 】
Đây không phải là thần thoại điển cố đời trước đã học qua trên sách tiểu học sao?!
Kim vi, tinh vi, tinh…
"Tinh Vệ?"
Ngô Vọng gần như buột miệng thốt ra.
Đúng lúc này phi điểu bay ngang qua đỉnh đầu hắn cúi đầu nhìn xuống, quang mang trên trán đã lui, mắt điểu lộ ra mấy phần ánh sáng hài lòng, trở về trên chạc cây, liên tục gật đầu với Ngô Vọng:
"Kim vi!"
"Ngài là Nữ Oa, nữ nhi của Thần Nông lão tiền bối?"
"Kim vi."
Tinh Vệ điểu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dường như có chút mất mát.
Ngô Vọng lập tức minh bạch tiền căn hậu quả, hiểu được vì sao mình có thể tiếp xúc cùng với vị Tiên tử này… đây chính là tâm nguyện mà Thần Nông tiền bối vẫn chưa hoàn thành!
Hiện tại nàng là tinh thể, mà không phải là sinh linh chân chính, là tàn hồn sau khi chết.
Này…
Cảm nhận được thất lạc nơi đáy mắt chim Tinh Vệ, mặc dù Ngô Vọng không biết vì sao lại thất lạc như thế, nhưng cũng không muốn để nàng bởi vì câu hỏi của mình mà tâm tình sa sút.
Hắn khụ tiếng, tâm niệm nhanh chóng chuyển, cười nói:
"Là nhân vật trong truyền thuyết thế nào còn có khẩu âm (giọng địa phương)?"
Xoẹt!
Chạc cây kia trong nháy mắt bị đôi móng vuốt tinh xảo nào đó trực tiếp bóp nát.
Tinh Vệ điểu thở phì phò mở cánh ra, quay đầu chui vào Thần Thụ, rất nhanh liền ngậm một đoạn gỗ ngắn bay ra, lượn vòng, lao xuống, đập tới cái trán Ngô Vọng.
Ngô Vọng đưa hai tay che mặt liên tục cầu xin tha thứ, Tinh Vệ điểu đuổi đánh tới cùng.
Náo loạn như vậy một trận, Tinh Vệ điểu tựa hồ có chút mệt mỏi rã rời, vỗ vội cánh bay trở về bên trong tán cây.
Không bao lâu, nàng lại ngậm nhánh cây bay ra, trên trán lại sáng ngời lên, đem nhánh cây thả vào mặt biển.
Ngô Vọng ôm cánh tay đứng dưới tàng cây, trước mắt không khỏi nổi lên thân ảnh Tinh Vệ từ bên trong sương mù màu xanh đi ra, khóe miệng lộ ra mấy phần cười khẽ.
Phảng phất có một giọt nước rơi vào trong tim, tạo nên tầng tầng gợn sóng, vầng trăng tròn chiếu trên mặt nước kia phảng phất cũng vì vậy mà bị phá vỡ chút ít.
Hắn không khỏi mơ màng:
'Cái này chẳng lẽ là, là Thần Nông tiền bối an bài hay sao? Lúc chẩn đoán quái bệnh cho mình, liền tính toán tốt hết thảy rồi? Muốn dẫn hắn đến đây ở rể?'
Cho nên mới đem mình ném tới nơi này, cùng Tinh Vệ đại tiểu thư bồi dưỡng cảm tình?
Thế nhưng, người và Linh Thể làm sao sinh con?
A cái này, mình cũng đang nghĩ loạn thứ gì! Ngô Vọng a Ngô Vọng, ngươi sao lại có ý niệm như vậy trong đầu, yêu đương nhất định phải là hai bên có hảo cảm với nhau, mà không phải do đời trước một mình sắp xếp an bài!
Chẳng qua là vừa rồi đúng là có thể tiếp xúc… Có thể tiếp xúc a, khả năng là nữ tử duy nhất mình có thể tiếp xúc ở trong Đại Hoang, ngoài Tiên Thiên Thần hạ chú mình kia.
Chẳng lẽ chính mình muốn làm Ninh Thái Thần của Đại Hoang?
(Ninh Thái Thần là nhân vật nam chính của trong phim "Thiến nữ u hồn" - anh cưới một người vợ ma và sinh được con trai - jasmine)
Cũng không đúng, tâm nguyện của lão tiền bối, hẳn là cứu sống Tinh Vệ, nếu như Tinh Vệ không phải tinh thể, chẳng phải là mình cũng không cách nào tiếp xúc cùng nàng?
Bất tri bất giác, Ngô Vọng dựa vào Thần Mộc có chút phát sáng, ôm cánh tay, mang theo mỉm cười, nhìn chăm chú thân ảnh Tinh Vệ điểu không biết mệt mỏi, bay tới tới lui lui, hồi lâu không nhúc nhích.
Qua nửa canh giờ, Ngô Vọng mới nhớ tới mình còn có chuyện trọng yếu hơn.
Trước đây chấn kinh thì chấn kinh, chuyện đầu tiên sau khi thần niệm bắt đầu khôi phục, chính là để linh thức khuếch tán ra, dò xét hoàn cảnh cả hòn đảo nhỏ cùng xung quanh đảo.
Đảo nhỏ linh khí dồi dào, khắp nơi sinh trưởng từng mảng từng mảng linh dược, hẳn là Thần Nông tiền bối trồng xuống.
Có mấy loại linh dược thậm chí nghe nói đã tuyệt tích ở Đại Hoang, không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy một mảng lại một mảng.
Xung quanh đảo nhỏ là một mảnh biển cạn, nước biển là màu xanh da trời trong veo pha lẫn xanh lá cây, tầng đáy lại là đấy biển đầy cát mịn trắng noãn, san hô thành khối, linh ngư thành đàn, trận pháp bao phủ phương viên mười dặm không có bất kỳ con hải thú hung ác nào.
Ngô Vọng giương cánh bay đến bên cạnh trận pháp, đem hai cái nhẫn được Thần Nông cho ra mang ở trên tay, trên tách ra hai tia khí tức một đen một trắng, chui vào vách tường trận pháp.
Có thể ra ngoài?
Đáy lòng Ngô Vọng nổi lên báo động, dây chuyền nơi ngực khẽ run rẩy.
Thân hình hắn trong nháy mắt bay rút lui về phía sau, nhưng vách tường trận pháp trước mặt đột nhiên bộc phát ra một chùm sáng, chính giữa đầu vai hắn!
Một cỗ lực lượng cực lớn đánh tới, thân hình Ngô Vọng bay xéo mấy trăm trượng, mang theo một tiếng kêu thảm 'Ai nha', trực tiếp cắm vào trong nước biển.
Trên vách đá đen, Tinh Vệ vừa ngậm một đoạn gậy gỗ bay ra từ tán cây quay đầu mắt nhìn về bên này, sau đó mắt điểu trợn trừng, gậy gỗ bên miệng rơi xuống, đập cánh nhỏ tranh thủ thời gian bay tới.
…
Trời xanh biển xanh, bãi cát màu trắng.
Nam nhân trẻ tuổi xếp bằng ở trên bờ cát, vò đầu cười, tóc còn ướt đang không ngừng nhỏ nước.
Chim chóc trước mặt khi thì nhảy một chân, khi thì vung vẩy cánh, ở đó không ngừng réo lên 'Kim vi, kim vi'.
Giống như là đang dạy dỗ người trẻ tuổi kia.
Oành!
Một tiếng vang nhỏ, Ngô Vọng vô thức ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy được khói xanh chầm chậm kia, thấy được thiếu nữ trên người mặc một bộ váy ngắn xanh nhạt, chân trần, từ bên trong khói xanh cất bước mà ra.
Lần này Ngô Vọng phản ứng nhanh chóng hơn rất nhiều, đem ánh mắt khóa chặt ở bên trên khuôn mặt nàng, tránh cho có chỗ nào thất lễ.
Lại bất ngờ, nhìn thấy mắt tinh môi anh đào, khẽ cáu giận, lông mày của nàng thon dài lá liễu, vành tai của nàng linh lung trong suốt.
Phải hình dung mỹ mạo của nàng như thế nào?
Thêm chút mặt hoa đào thì hơi có vẻ phong lưu, bớt chút lại quá thanh lãnh, Ngô Vọng cũng nói không ra cái gì mà "tăng giảm bất khả, mỹ tự xảo liên" chỉ có thể nghiêm túc mà đánh giá một câu:
"Trông thật là đẹp."
"Hả"
Thiếu nữ Tinh Vệ hơi nghiêng đầu, nàng vốn là có chút thở phì phò, ngược lại là bị một tiếng đẹp mắt của Ngô Vọng nói đến trở tay không kịp.
Nàng hừ một tiếng, hình như có vơi chút tức giận, bên trên gương mặt xẹt qua một chút đỏ ửng, vốn muốn mở môi mỏng ra nói lại mím lại, đưa tay vội vàng lăng không viết xuống hai hàng chữ viết, sau đó xoay người trở về ở bên trong màn khói xanh, hóa thành phi điểu vỗ cánh bay đi.
Ngô Vọng tỉ mỉ nhận ra những chữ cổ Nhân tộc này nhìn thì có chút phức tạp nhưng ngược lại là rất nhanh hiểu được hàm nghĩa hai hàng chữ:
【 nơi đây bị trận pháp bao phủ, xông loạn có nguy hiểm rủi ro. 】
Tâm địa rất tốt bụng hiền lành nha.
Ngô Vọng kêu lên:
"Đa tạ nhắc nhở, bần đạo sẽ chú ý!"
Nhưng lại không nhận được đáp lại.
Tính toán tuổi tác, nếu như nàng coi như là còn sống, thì cũng là một cổ nhân rồi a.
Ngô Vọng nhẹ nhàng thở ra một hơi, triển khai vũ dực lại bay về phía vách tường trận pháp, lần này không tùy tiện đụng vào, chỉ là bay một vòng quay chung quanh vách tường, xác định tòa đại trận này từ trên hay dưới mặt biển đều không còn nửa điểm góc chết.
'Nhanh thì mấy ngày, chậm thì mấy năm.'
Thần Nông tiền bối căn dặn như vậy, kết hợp với tình huống nơi này, trong lòng Ngô Vọng nhất thời có cái ý nghĩ to gan.
Nếu như Thần Nông tiền bối mấy ngày liền chạy tới, vậy khẳng định là lão tiền bối kia lo lắng mình lừa gạt nữ nhi bảo bối của hắn.
Nếu như Thần Nông tiền bối mấy năm mới chạy tới, vậy vị lão tiền bối này, tám thành là thật sự còn cất giấu chút tiểu tâm tư.
Kỳ thật, còn có một loại khả năng khác.
Nếu như lão tiền bối không tới được… Khục, Nhân Hoàng vô địch, quét ngang Đại Hoang!
Một loại khả năng khác kỳ thực là con đường Tập niệm thành Thần.
Lúc cùng Thần Nông tiền bối giao lưu, lão tiền bối từng đề cập tới chuyện này, lại nói ‘Trước đây Nhân vực từng thử qua' .
Nếu như tàn hồn linh thể thông qua phương thức Tập niệm thành Thần tu thành Hậu Thần, vậy xác thực xem như để Tinh Vệ khởi tử hoàn sinh.
Mình mới vừa ở Nữ Nhi Quốc làm Tập niệm thành Thần, Thần Nông tiền bối sớm tìm được mình, đem mình đưa đến nơi này, rất có thể cũng là vì việc này.
Cũng không đúng, nếu không có bố trí như Nữ Thần Nữ Nhi quốc lưu lại mà bỗng dưng muốn tạo Thần, nói dễ vậy sao?
Hơn nữa điển cố Tinh Vệ lấp biển đã lưu truyền nhiều năm ở Nhân vực, nếu như Thần Nông tiền bối muốn dùng phương pháp Tập niệm thành Thần tại sao lại chờ tới bây giờ?
Hắn bị lão tiền bối đưa tới nơi đây, chắc chắn là có thâm ý gì.
'Nha, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, trước tiên chờ đợi xem sao.'
Trước khi lão tiền bối đến, cùng Tinh Vệ Tiên tử giao lưu trao đổi nhiều một chút, tối thiểu lăn lộn thành bằng hữu trước.
Ngô Vọng nhìn trang phục của mình, lặng lẽ chạy đến một bên khác trên đảo nhỏ, dùng pháp lực làm ra một cái kết giới nho nhỏ, ở bên trong đó lề mề nửa canh giờ, mới chịu bước ra.
Nhìn xem!
Thiếu chủ áo trắng như tuyết, trường bào như gấm, dáng người phong lãng, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú như trăng non, tóc dài chải cẩn thận tỉ mỉ, dây cột tóc mềm mại theo gió biển nhẹ nhàng bay.
Hắn lấy ra một cái quạt xếp, mang theo mỉm cười nhàn nhạt, hướng phía dưới Thần Thụ kia đi dạo qua.
-- Tu vi quá thấp, không cách nào ngự không, tinh dực thì quá mức dễ nhìn sẽ phá hư mỹ cảm chỉnh thể của trang phục, cũng chỉ có thể dùng cách đi bộ.
Đi tới dưới cây, Ngô Vọng cất cao giọng nói:
"Tinh Vệ Tiên tử, lấp biển có mệt mỏi không?"
Dưới cây an tĩnh một trận, chỉ có tiếng vang phi điểu đập cánh rất nhỏ.
"Cái kia, Tiên tử, ngươi có biết nơi này là chỗ nào, ở đâu trong Đại Hoang?"
Phốc phốc phốc phốc…
Ngô Vọng nháy mắt mấy cái, vẫn không buông bỏ, ở dưới tàng cây đợi một trận, nhìn Tinh Vệ điểu bay tới, cao giọng hô to:
"Tiên tử! Ăn cơm không?"
Tinh Vệ điểu ngậm gỗ vụn quay đầu bay đi, giữa không trung lưu lại sáu cái điểm đen như ẩn như hiện.
Ngô Vọng đứng dưới tàng cây, một trận gió Bắc nhỏ thổi qua phía sau hắn, mang đi một mảnh lá cây hơi có chút khô héo.
Thế nào lại không để ý tới người ta chứ?
Thậm chí không có nửa điểm ánh mắt đáp lại.
Chẳng lẽ nguyên nhân là thần hồn dị dạng? Hay là giá trị mị lực của hắn quá thấp?
Hắn cũng không từ bỏ, thật vất vả gặp được một người khác phái có thể cảm giác được nhiệt độ lẫn nhau, há có thể trở thành người xa lạ như vậy!
Cho dù có thể chọc chọc mình nhiều thêm mấy lần, xoa bóp đầu vai của hắn, đó cũng là hạnh phúc lớn lao!
Ngô Vọng hít sâu một hơi, quay người mân mê một trận dưới tàng cây, lấy ra một cái trống da thú Bắc Dã, ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu gõ một hồi.
Qua một trận, trống da thú đổi thành chiêng đồng, lại đổi thành sáo ngọc, đổi thành lá cây, đổi thành đàn nhị.
Thậm chí, Ngô Vọng đem ra đại chiêu của mình, lấy ra một cái đàn tam huyền, đàn khúc hát trứ danh -- Tiên tử đối diện nhìn qua.
Nhưng mà đều không thể đổi trở về được một chút ngoái nhìn của Thần Điểu Tinh Vệ.
Từ đêm khuya đến sáng sớm, Ngô Vọng có chút mệt bở hơi tai ngồi dưới tàng cây, cười khổ nhìn phi điểu bay tới bay lui trên đỉnh đầu.
Đã có thể xác định, loại trạng thái này của nàng rất khó có cảm giác.
'Bức ta mở ra đại chiêu!'
Ngô Vọng nhẹ nhàng hít vào một hơi, từ dưới cây nhảy dựng lên, nhìn chuẩn cơ hội Tinh Vệ điểu bay đi trên biển, lấy một cái đai lưng ra buộc ở trên nhánh cây làm thành dây thòng, đem đầu của mình chui vào trong đó.
Sau đó, hắn khẽ cong chân, làm ra bộ dáng thắt cổ.
-- Sau khi có thể vận chuyển chu thiên bên trong, có thể nín thở mấy tháng cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt Thần Điểu giương cánh bay trở về đột nhiên sắc bén lên, ánh sáng nơi cái trán biến mất, bỗng nhiên tăng tốc bay tới!
Sắp vọt tới dưới gốc cây, nàng lại ở giữa không trung nổ ra một chùm khói xanh, thân ảnh uyển chuyển kia từ trong đó bay ra, ôm eo Ngô Vọng, đem hắn lôi sang một bên.
Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn một chút gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, nhìn cái cổ tuyết trắng của nàng, cảm thụ cái đầu ngón tay kia vờn quanh ở bên hông mình, đáy lòng đột nhiên thùng thùng vài cái.
Thân ảnh vờn quanh, Ngô Vọng bị đặt trên dốc thoải bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Vệ cứng lại đứng ở cách xa nửa trượng… nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi làm cái gì a!? Vì sao lại coi rẻ tính mạng của mình?"
"Tiên tử quả nhiên thật sự thiện lương."
Ngô Vọng lập tức nói:
"Lợi dụng thiện tâm của Tiên tử để đánh thức Tiên tử tỉnh lại, việc này bần đạo trịnh trọng tạ lỗi.
Nhưng Tiên tử, có thể cùng bần đạo trò chuyện chút hay không?
Bần đạo rất muốn hiểu rõ ngươi hơn một chút, cũng rất muốn để ngươi hiểu rõ về ta hơn một chút."
Nói xong, Ngô Vọng hướng về phía trước hai bước, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây rải xuống trên người hắn, chiếu vào khuôn mặt hắn mang theo mấy phần mỉm cười áy náy, còn có ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ kia.
Mình lúc bảy tám tuổi bị Tiên Thiên Thần hạ chú….
Là người thừa kế đại thị tộc nhưng lại không có cách nào tiếp xúc cùng nữ tử…
Đi Nữ Nhi Quốc lại giống như vào nhà tắm nhất định phải buộc xà phòng lên dây thừng cho an toàn, một khắc cũng không dám thả lỏng…
Mấy lần động tâm đối với nữ tử bên cạnh cũng không dám biểu đạt tâm ý, thậm chí còn phải tận lực xa lánh…
Biết rõ tu thành chín tầng Viêm Đế lệnh còn khó hơn so với lên trời, hơn nữa mình chắc chắn là người bắt đầu trễ nhất, lại vẫn như cũ cất giấu mấy phần hi vọng trong lòng, nghĩ đến để Tiên Thiên Thần giải thoát trói buộc cho mình, thậm chí có được thực lực đánh Tiên Thiên Thần kia mấy cái bạt tay…
Phảng phất thiên ngôn vạn ngữ ngạnh ở trong cổ, giờ phút này Ngô Vọng lại là nhẹ nhàng thở dài, chắp hai tay sau lưng, mi mục mang ý cười.
"Có thể sớm gặp được ngươi như vậy, thật tốt."
"Hả?"
Tinh Vệ nháy mắt mấy cái, đỉnh đầu như nấm mọc sau cơn mưa, mọc ra hết cái dấu chấm hỏi này đến cái dấu chấm hỏi khác.