Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện

Editor: Jasmine, Vũ Crouch

Nguồn: Bạch Ngọc Sách

(Chương tăng thêm trong ngày tặng kim chủ Duy Kiên ^_^)

"Đạo hữu, làm phiền cho phép tại hạ kiểm tra một chút thiệp mời."

Trên đường mây, tiên binh áo giáp nho nhã lễ độ ôn nhu nhắc nhở, tu vi hắn là Tiên Nhân Cảnh, bộ dạng ôn nhuận xuất chúng, giống như đang chứng minh rõ định lý huyền diệu 'Tu tiên không có người xấu xí'.

Ngô Vọng từ trong tay áo lấy ra thiệp mời, hai vị trưởng lão sau lưng, hai tên đệ tử, cũng từng người lộ ra một chút ý cười.

Hài hòa êm thấm.

Tiên binh nhìn một chút thiệp mời hơi do dự, lại nhìn Diệu trưởng lão đang tránh qua một bên, lại vô ý nhìn chằm chằm, biểu tình hơi có chút đờ đẫn, trên mặt hiện lên hai vệt ửng hồng.

"Khụ, " Đại trường lão ho khan nhắc nhở.

Ánh mắt tiên binh này có chút cố sức từ trên mặt Diệu trường lão thu hồi, sắc mặt có chút xấu hổ nói:

"Đắc tội, đắc tội, là định lực tu hành của ta không đủ, để các vị chê cười.

Đạo hữu là Tông chủ Diệt Tông Vô Vọng Tử, vị này là Đại trường lão quý tông, vậy tại sao lại có vị tiên nhân này trong số ba đệ tử chưa thành tiên?

Lần này Nhân Hoàng Các hạ lệnh, là để các tông xuất ra hai vị thoại sự giả, lại mang theo ba vị đệ tử chưa thành tiên . . ."

Ngô Vọng cười nói: "Chỉ vì bần đạo tu đạo chưa lâu, đạo hạnh không đủ, nên mới mang hai vị trưởng lão đến đây, để tránh không bị đồng đạo chê cười."

"Như vậy thật cũng hợp tình hợp lý."

Tiên binh chắp tay hành lễ, đem thiệp mời hoàn trả, lại là không dám nhìn lại Diệu trường lão.

"Vô Vọng Tông chủ thỉnh đi vào, vừa rồi thật thất lễ."

Tiên binh nói xong, nghiêng người sang một bên để nhường đường, lại cùng chúng tiên binh chung quanh, tu sĩ qua đường, xa xa nhìn bóng lưng của Diệu Thúy Kiều.

Nhưng người có thể tới nơi này đều không phải tu sĩ tầm thường, không hề có người khe khẽ nói nhỏ, cũng không có người truyền âm thảo luận những lời tầm phào như mười mỹ nhân ma đạo các loại, từng người đem ánh mắt chầm chậm thu hồi.

Mây đen chở đoàn người đáp xuống cung điện trên đỉnh núi, một đường đều có tiên binh chỉ dẫn, để bọn họ đi đến một quảng trường bằng ngọc trước đại điện.

Đại điện của Nhân Hoàng Các chung quy cũng khá là khí thế, nhìn từ xa trông giống như một cung điện trên bầu trời, nhưng nhìn gần mới biết cung điện nơi này to lớn hùng tráng biết bao.

Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy cột vàng cầu bạc, nơi nào cũng có thể nhìn thấy xà nhà chạm trổ, núi sông hai bên trái phải hành lang gấp khúc như huyễn cảnh, dựa vào lan can có thể nhìn thấy sông núi tráng lệ xa xa.

Lại có khắp trời đều có tiên binh phân bố, có từng đoàn tiên nhân qua lại, chắc hẳn cái gọi là Thiên Đế Thiên Cung kia cũng chỉ hùng tráng như vậy.

Ngô Vọng đứng trước đám mây đen, trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Áo choàng đen thêu hai chữ 'Tông chủ' không ngừng tung bay, hai tay mười ngón đeo đủ mười pháp bảo trữ vật hình hoa mỹ màu sắc sặc sỡ, trên cổ đeo chuỗi ngọc thô lớn khiến người ghé mắt.

'Tiền bối, lần gặp mặt này, có đủ độc đáo hay không?'

Khóe miệng Ngô Vọng không tự chủ được nhếch lên, phất tay một cái, năm người liền rơi xuống về phía trước đại điện đã có không ít người tụ tập.

Cái gì gọi độc đáo?

Cái gì gọi là làm người khác chú ý?

Ngày hôm nay, hắn muốn làm đạo sĩ Nguyên Anh chói mắt nhất toàn trường!

Nhưng mà, một lát sau. . .

Cái trán Ngô Vọng treo đầy hắc tuyến, nhịn không được giơ tay đỡ trán, cúi đầu khom người, trước mặt dường như có tia sáng chói mắt, khiến hắn không cách nào nhìn thẳng.

Này. . . Không phải là. . . Thế nào. . .

Tuổi trẻ Nhân Vực đều làm dáng như vậy ư?

Mặc dù đại bộ phận tu sĩ đều là quy củ, mặc áo trường bào, đứng thành từng nhóm năm người khắp nơi, nhưng ở giữa đám người cũng có rất nhiều nhân vật như một 'Bóng đèn' giữa đám đông.

Nhìn bên trái!

Một vị công tử ca áo trắng như tuyết, mặt mày như ngọc ngồi ở trên ghế trúc, bên cạnh có bốn vị tiên tử khuôn mặt giống nhau như đúc cũng đồng dạng mặc áo trắng, đôi tay mảnh khảnh như ngọc đang nâng bốn góc ghế trúc, dưới chân từng người giăng đầy đóa mây trắng.

Càng có thêm những cánh hoa rơi lả tả, vòng sáng tiên quang xoay quanh, một bên còn có hai tiên tử cầm kiếm ôm mai, cầm một tấm biển gỗ nhỏ bên trên viết danh hiệu của người này.

Ngô Vọng: . . .

Mỗi tông môn hạn ngạch chỉ được năm người phải không? Để tới nơi này lên mặt, tên này mua bao nhiêu danh ngạch a!

Nhìn về phía bên phải!

Có vị nữ tu tóc bạc áo đen, đang yên tĩnh đứng trên vai hai tên tráng hán vạm vỡ, nàng tư thái xuất sắc, khuôn mặt kiều mỵ, mặc một bộ váy khổng tước, trên đó khảm hàng trăm viên bảo thạch quý hiếm quang mang lóng lánh, khí tức bản thân không hề che giấu phóng ra, lại là Đăng Tiên cảnh.

Bên cạnh còn có tráng hán cầm một tấm biển gỗ, phía trên viết 【 thiếu chủ nhà ta, năm nay mười lăm tuổi 】.

Mười lăm tuổi có thể trưởng thành như vậy sao? !

Có thể hay không ngừng dùng đan dược nâng cao tu vi!

Ánh mắt xoay chuyển một vòng, Ngô Vọng đã nhìn thấy không ít bảng hiệu bằng gỗ, sau mỗi bảng hiệu đều kèm theo một vị 'thiếu niên đáng kinh ngạc', 'người sửng sốt', nhìn hoa cả mắt.

Cái gì mà 【 ba tuổi tu hành, bảy tuổi kết đan, mười bảy tuổi đã tới sát biên giới Dược Thần 】.

Hoặc là 【 khai sáng Đại Nhật Thiên Công, mỗi năm ổn định khai phá hai phân loại của thuật pháp 】.

Còn có cái gì 【 Nhân tài tiên tiên thể tu đầu tiên trong năm nghìn năm qua, sáu tuổi đã có lực đạo ngàn cân] ...

Nhiều vô số, còn có rất nhiều thứ khác nhau.

Ngô Vọng cắn răng một cái, nhẫn tâm, liền muốn đem đèn quả bóng trước kia mình dỗ dành tiểu Tinh Vệ lấy ra, quyết định làm một buổi biểu diễn không biết 'cảm giác xấu hổ'. Nhưng hắn vừa muốn chuẩn bị hành động, tầm mắt liền liếc đến một cái ngọc bài giản đơn, phía trên viết hai chữ 【 thần đồng 】 .

Nhìn kỹ lại xem, hài đồng ở chỗ nào? Chỉ có hai đôi phu phụ đang đứng kia.

Ách, nữ tử trẻ tuổi kia bụng có chút nở ra. . .

Tu sĩ trẻ tuổi nói: "Nương tử, đã đến lúc nên uống dưỡng thai đan nâng lên tinh thần của Thần Nông rồi!"

Đôi vợ chồng già phía sau hai người lập tức bận rộn, động tác quen thuộc lấy ra một viên tiên dược đưa tới trong tay trẻ tuổi nữ tử, kẻ sau ngửa đầu nuốt xuống, bốn người lập tức đả tọa, giúp đỡ tiêu hóa linh đan này.

Tu hành, từ trong trứng nước!

Ngô Vọng lẳng lặng trừng lớn hai mắt, căn bản đã từ bỏ một màn này.

Bất ngờ thân thể Diệu Thúy Kiều có chút nghiêng, ở bên tai hắn phả vào một hơi thở thơm phức rồi thì thầm:

"Bình thường."

Ngô Vọng thụt lùi nửa bước, yên lặng che ngực, hai bàn tay nắm chặt có chút run rẩy.

Đại trường lão ở một bên có chút suy tư, từ trong tay áo lôi ra một tấm ván gỗ, ngón tay xẹt qua, lả tả viết xuống mấy ký tự lớn, đưa tới trước mặt Ngô Vọng.

"Tông chủ, chúng ta lấy cái này."

【 trong mộng ngộ đạo, một giấc thất giai! 】

Khóe miệng Ngô Vọng điên cuồng run rẩy, giật lấy tấm ván rồi đốt thành tro.

"Thôi đi, bình thường chút rất tốt."

Nói xong thong thả thở dài, ủ rũ cúi đầu dẫn mọi người đến lối vào của đại điện.

Cùng lúc đó, ở một góc đại điện của quần thể cung điện ở đây, Thần Nông thay toàn thân hắc bào uy nghiêm nhìn tình hình trong gương trước mặt, ở kia đập bàn cười to một hồi.

Tiểu tử thối, ngươi cũng có ngày hôm nay!

"Haha haha, haha haha ha!"

Tiếng cười truyền ra khỏi kết giới nơi này, chúng đại thần không khỏi lộ ra mặt cảm khái.

"Bệ hạ nhìn Nhân tộc chúng ta nhiều trẻ tuổi tuấn kiệt như vậy, tâm tình vui sướng rồi."

"Có thể nghe thấy tiếng cười của bệ hạ, đáy lòng tức khắc yên lặng rất nhiều, xem ra đám hung thú rục rình ngoài biên cương kia, lần này sẽ không gây ra quá nhiều sóng gió."

"Tiếng cười của Bệ hạ thật độc đáo, mỗi lần đều là chín cái "ha". . . Quan ghi chép, việc này nhớ phải ghi vào trong điển cố về cuộc đời của bệ hạ."

Cao tầng Nhân Vực từng người lộ ra vài phần ý cười, trong đại điện tràn đầy tiếng cười khoan khoái.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK