Chỉ có vậy?
Đại hội đấu giá trong đồn đại là nơi có rất nhiều bảo vật từ các thương đội thế mà chỉ có vậy?
Hắn còn cho rằng lần này có thể thấy được cái gì mà bạch cốt đan giúp hoạt tử nhân thay da đổi thịt, hoặc là tiên bảo gì đó vừa tung ra là có thể đập vỡ cả sơn môn.
Kết quả là các thương đội mang tới hầu hết là nguyên vật liệu luyện đan, luyện khí.
May mắn là hắn cũng kiếm được một chút nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, có thể đem về giúp phụ thân bồi bổ nguyên khí và giúp mẫu thân dưỡng trắng da, miễn cưỡng xem như có chút thu hoạch.
Nghĩ kỹ lại, nếu buổi bán đấu giá như này mà có thể tìm thấy kiểu như thụy thú Thừa Hoàng hai nghìn năm tuổi thì quả là không hợp lý.
Ngô Vọng có chút thất vọng bước ra khỏi căn lều lớn, Lâm Tố Khinh đi theo phía sau trong lòng ôm đầy pháp khí trữ vật vừa mỉm cười như hoa mẫu đơn đang nở vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Bọn họ không nán lại, trực tiếp leo lên xe Sương Lang, dưới ánh nhìn của đám đông người xem chạy về phía thảo nguyên.
Nhưng khi bọn họ thuận lợi tụ hợp với đại đội nhân mã thì Ngô Vọng lại đưa ra một quyết định khiến bọn thị vệ khẩn trương không ngớt.
Ngô Vọng nói: "Các ngươi trở về trước đi, chờ ta bên ngoài Vương Đình, ta tới thị trấn vừa nãy đi dạo."
"Thiếu chủ đi một mình ư?"
"Sao vậy được! Vạn nhất có người muốn gây rối với ngài thì sao!"
"Thiếu chủ, ngài mang ít thị vệ, hay là chúng ta từ xa bao vây toàn bộ thị trấn!"
"Điệu thấp một chút, đừng lo lắng."
Ngô Vọng cười nói: "Chỉ cần không ai nhận ra ta là thiếu chủ Hùng Bão Tộc, thì sẽ không có phiền phức gì."
Lâm Tố Khinh cũng nói: "Nếu như thiếu chủ đi mua sắm thì ta thay thiếu chủ làm chân chạy vặt cũng được."
Ngô Vọng nói: "Đột nhiên muốn tới chỗ đông người đi một chút, không cần lo lắng, cứ nghe lệnh đi."
Bọn thị vệ không dám khuyên nhiều, phụng mệnh bảo vệ xe tránh ra xa.
Để bọn họ an tâm, Ngô Vọng trực tiếp thay trang phục của một thị vệ trước mặt Lâm Tố Khinh.
Lúc thay quần áo, bà cô già hai tay che mắt, từ khe hở giữa các ngón tay âm thầm nhìn vài lần, trong mắt tràn đầy hân hoan như thể 'đứa nhỏ này là ta nuôi lớn'.
Ngô Vọng: . . .
Trong lòng không gợn sóng.
Tháo xuống mặt nạ thú cốt, thêm một lớp màng bằng băng tinh dày lên da để khiến hắn thoạt nhìn cường tráng thêm vài phần; lại lấy ra mặt nạ da người đã mua từ mấy năm trước trải ra từng mảnh trên mặt. Tức khắc, khuôn mặt bỗng chốc biến đổi thành khuôn mặt của một hán tử thô kệch.
Phần quan trọng nhất của dịch dung thực sự là che giấu khí tức của bản thân.
Ngô Vọng đột nhiên vẽ vài cái phù chú, đem dao động của Kỳ Tinh Thuật hạ đến thấp nhất, đồng thời không quên đổ một ít rượu lên người, cố ý làm rối loạn quy luật hoạt động khí tức trong cơ thể.
Trong mắt người ngoài, đây là một tráng hán Bắc Dã đầy phong vị.
"Thiếu chủ ~ "
Lâm Tố Khinh truyền âm hỏi: "Ngài muốn đi ra ngoài phóng túng a."
Ngô Vọng trừng mắt nhìn nàng trong chốt lát, truyền âm trả lời: "Nói chuyện nghiêm chỉnh chút, thế nào là ra ngoài phóng túng? Bản thiểu chủ chẳng qua là muốn tập trước thích ứng với môi trường lộn xộn bên ngoài."
Lâm Tố Khinh che miệng cười nhẹ, hai má ửng đỏ, cười khà khà.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Ngô Vọng cưỡi một con sói khổng lồ lặng lẽ rời khỏi đoàn xe, lên đường tìm một rừng cây hẻo lánh thay trang phục, lấy ra một ít linh thạch chất lượng thấp bán ra, lại vội vàng chạy tới thị trấn.
Xung quanh đột nhiên không còn thị vệ, người hầu, tâm cảnh lại có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Ài, hắn cũng đâu có thoải mái hả?
Nhiều năm như vậy đi đến chỗ nào cũng có một đám người đi theo kể cả ở trong nhà gỗ bế quan tu hành thì chu vi mười dặm xung quanh cũng đều có số lượng lớn thị vệ.
Lúc này thúc ngựa, khụ, cưỡi sói chạy băng băng, đột nhiên cảm thấy trời cao khí sảng, trong lòng khoan khoái, nghe gió rít gào bên tai, hắn giống như một con hung thú vạn năm thoát ra khỏi lồng sắt, phát ra một trận cười to sảng khoái.
Nhưng mà, nửa canh giờ sau, khu vực phồn hoa nhất của thị trấn.
Ngô Vọng cầm một gói tiền lẻ vừa đổi lấy, đi đến tửu lâu dành cho khách vãng lai, rồi có chút thất vọng ngồi xuống phòng riêng trên lầu ba.
Tửu lâu này cũng được xem như là kiến trúc cao nhất thị trấn, tổng cộng có ba lầu, ngồi ở phòng riêng nhìn ra ngoài chỉ thấy từng loạt đỉnh lều đặc trưng của Bắc Dã.
Hắn vốn tưởng rằng ở thị trấn thể nào cũng có nơi ăn chơ giải trí, có thể đánh vòng, bắn cung, ném thẻ vào bình rượu, xem chút múa hát.
Nhưng đi lang thang khắp nơi chỉ thấy đều là quầy hàng vỉa hè, hơn nữa chín mươi phần trăm đều bán có ba loại hàng hóa -- quặng mỏ, thú đan, da thú.
Chẳng có gì để chơi.
Hơn nữa, Ngô Vọng đột nhiên phát hiện ra mình mắc phải một 'Thói quen', không có việc gì liền nhìn vào đôi mắt của những nữ tử đi ngang qua rồi theo bản năng so sánh với cặp mắt hạnh mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ.
Nhìn một hai lần thì không sao, nhìn nhiều quá, thể nào cũng có lúc người ta chạm mắt, cảnh tượng liền có chút khó xử.
Thậm chí còn có mấy đại tỷ nháy mắt ám thị với hắn!
Các chủng tộc khác nhau ở Bắc Dã nói chung được coi là hòa hợp, ở trên thị trấn có thể nhìn thấy thể thấy 90% các chủng tộc của Bắc Dã, bọn họ phần lớn đều là hình người nhưng ít nhiều vẫn bảo lưu những đặc điểm của loài thú.
Lúc này, ven đường có vài thiếu nữ mặc váy da, đi ủng còn có đôi tai thỏ dài, tai thỏ cụp xuống và cái đuôi nhỏ khá dễ thương chỉ là con ngươi đỏ như máu nhìn có chút đáng sợ.
Mắt hạnh. . . Mắt hạnh. . .
Ngô Vọng ném túi tiền vừa đổi đến tiểu nhị rót trà, yêu cầu hắn đem lên chút thức ăn. Tiểu nhị kia rất nhanh liền bưng lên một bàn đầy đĩa thịt và vài bình rượu ngon.
Ngô Vọng thản nhiên tự đắc một mình uống rượu, ánh mắt nhàn nhã tiếp tục quét qua đôi mắt của những nữ tử đi qua lại.
Hắn kỳ thực đã suy nghĩ rõ ràng.
Trước hết, giấc mơ đó hiện tại khó mà phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Nếu là thật, lúc này bản thân mình cũng không thể làm gì được, chỉ có thể chờ đối phương tìm tới cửa.
Trước đó, tất cả những gì mình có thể làm là càng phải trở nên mạnh mẽ hơn để đối phó với đủ loại tình huống có thể phát sinh.
Hiện tại hắn không có chút xíu hảo cảm nào về hình bóng trong mộng.
Dùng phương pháp này vây khốn hắn, khiến hắn không thể tiếp xúc với người khác phái là cực kỳ vô lý, bất bình thường!
Loại cường quyền hoành hành này tuyệt đối không phải có nhan sắc cao là có thể xóa bỏ, Ngô Vọng hắn nhất định sẽ không vì đối phương xinh đẹp như thiên tiên thì. . .
Hử? Mắt hạnh?
Ngô Vọng trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, nhìn chăm chú về phía con đường dài bên ngoài quán, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt hạnh đang ngước mắt nhìn xa xa phía trước.
Giống, rất giống, nhưng tỉ mỉ nhìn kỹ lại khống quá giống.
Cặp mắt hạnh này quá mức thanh lãnh, đồng tử cũng hơi nhạt màu.
Trước khi tầm mắt của đối phương liếc tới, Ngô Vọng lập tức thu hồi ánh mắt, đại khái nhìn thấy là một nữ tử Nhân Vực mặc váy trên đầu đội mũ và mạng che mặt, có tu vi hơn nữa tu vi cũng không yếu.
Sau lưng nữ tử này còn có hơn mười bóng người, cả nam lẫn nữ đều có vẻ ngoài trẻ trung, ăn mặc đẹp đẽ áo gấm váy hoa; chỉ có một vị mặc áo bào đạo sĩ màu xanh đi ở hàng cuối cùng.
Ấn tượng đầu tiên mà đám người này mang lại cho hắn chính là một môn phái tiên tông nào đó ở Nhân Vực đang dẫn đệ tử ra ngoài rèn luyện.
Nhưng Ngô Vọng rất nhanh liền phát hiện tu vi của đám tu sĩ này hoàn toàn bất đồng, thực lực mạnh nhất chính là vị nữ tu trẻ tuổi vừa đeo nón, vừa mang mạng che mặt không để lộ chút xíu da thịt nào kia.
Đương nhiên cũng có khả năng chỉ là bề ngoài trẻ tuổi thôi, nếu nữ tu đối với bản thân tàn nhẫn một chút thì mặc dù tuổi thọ sắp hết đều nhưng mắt vẫn như đào hoa, trẻ như mười tám đôi mươi, không hề có khóe mắt.
Chi tiết xin mời tham khảo bà cô già thư ký của thiếu chủ.
Khi nhóm người đi tới tửu lâu cũng yêu cầu chỗ ngồi riêng bên cửa sổ, lấy ra vài miếng ngọc bội kêu chút nước trà nhưng không lấy thức ăn.
Tiểu nhị phục vụ phòng xém chút trợn to hai mắt mắt xem thường.
Nếu như Ngô Vọng cảm ứng không sai trong đám tu sĩ trẻ tuổi này có hai người tu vi thấp nhất vừa tiến vào Kim Đan Cảnh, khí tức còn chưa ổn định.
Nhân Vực có nhiều tu sĩ Kim Đan Cảnh trẻ tuổi như vậy ư?
Ngô Vọng cũng không quan tâm lắm đến bọn họ, tiếp tục một bên ăn thịt uống rượu một bên quan sát người qua lại trên phố.
Vốn dĩ, hắn không có hứng thú với nhóm người này, cho đến khi hắn nghe thấy một cái tên nghe hơi quen quen.
"Tả Động tiền bối vì sao lại sốt ruột như vậy?
Chúng ta một đường đồng hành đến đây cũng đã làm bạn trên thuyền Tự Vân mấy tháng, sau này cũng sẽ đi chung một chỗ sao không tiếp tục đi cùng nhau vừa có thể giúp đỡ nhau vừa lẫn nhau chiếu ứng?"
Tả Động?
Sao cái tên này quen tai vậy nhỉ. . .
Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn vị đạo sĩ kia, chỉ thấy đạo sĩ này khuôn mặt gầy gò, hai hàng lông mày phiếm trắng, khí tức trầm ổn ôn hòa, khi nói chuyện luôn mỉm cười, thường thường chắp tay lại.
Chẳng những không có uy thế của tiền bối, mà còn tỏ ra cung kính đối với những tu sĩ trẻ tuổi này.
Đạo sĩ nói: "Bần đạo trong lòng quả thực nhớ mong tiểu đồ đệ."
"Tả Động tiền bối, " một nữ tu xinh đẹp trong bộ váy sặc sỡ chỉnh lại sắc mặt nói, "Lệnh đồ cũng là tu sĩ Nhân Vực chúng ta, bị bắt nhốt ở thị tộc Bắc Dã thì vấn đề này bọn ta cần phải xuất lực giúp đỡ."
"Không dám làm phiền chư vị, không dám làm phiền chư vị."
Đạo sĩ liên tục xua tay, ôn hòa nói: "Có thể ngồi thuyền mây của chư vị đến Bắc Dã đã là phúc của bần đạo.
Các vị tiểu hữu là phụng mệnh mà đến để bàn bạc vấn đề trao đổi hàng hóa với thị tộc Bắc Dã còn bần đạo là đi cứu đồ nhi trở về, nói không chừng phải trở mặt với bọn họ."
Bùm!
Một nam tu mặc hoa phục dùng sức vỗ mạnh vào bàn mắng: " Bắc Dã quả thật rất dã man! Đệ tử của Tả Động tiền bối không biết bị tra tấn như thế nào!"
"Đúng vậy, nếu như thiếu chủ Hùng Bão Tộc kia thật sự là, thật sự là vũ nhục lệnh đồ, chúng ta nhất định phải dạy cho hắn một chút giáo huấn!"
Phốc ——
Chúng tu sĩ đang lòng đầy căm phẫn, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ bên cạnh, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cường tráng đang cầm bát rượu lau miệng.
"Khụ, khụ khụ!"
Ngô Vọng ho khan hai tiếng, hơn chục tu sĩ đều thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói nên như thế nào giáo huấn mỗ thiếu chủ nào đó.
Lúc này, mỗ thiếu chủ trong lòng rất vi diệu.
Luận, ăn dưa (thành ngữ mạng: xem náo nhiệt) ăn đến dưa của chính mình là trải nghiệm như nào a.
Tả Động đạo nhân này chẳng phải chính là 'Gia sư Tả Động chân nhân' trong miệng bà cô già ư?
Thật sự quá đáng a, từng tên một đang nói lung tung cái gì đó? Cái gì mà sắc dục hun tâm, tại sao đáng khinh không biết xấu hổ?
Đã điều tra chưa? Đã thu thập bằng chứng chưa? Liền ở đây nói ẩu nói tả.
Quả nhiên, suy diễn phong phú cùng tự cho rằng mình là chính nghĩa, không chỉ là tồn tại ở trên mạng ở địa cầu.
Ngô Vọng âm thầm bĩu môi, tiếp tục ăn uống, bắt đầu tỉ mỉ quan sát đám người này.
Tả Động đạo nhân bị thuyết phục, ngồi ở vị trí trong cùng, khá là câu nệ tán gẫu cùng hai ba thanh niên bên cạnh mình.
Ngô Vọng đại khái ước tính nếu đám người này tới Hùng Bão Tộc khởi binh vấn tội, đại khái có thể ở cửa chính Vương Đình kiên trì. . .
Ba, không, bốn hơi thở.
Trong nhóm người này, mạnh nhất đương nhiên là nữ tu mặc váy và đội mũ.
Người này có lẽ đã kết thành Nguyên Anh, khiến Ngô Vọng theo bản năng cảnh giác.
Âm thầm quan sát vài lần, nữ tu mặc váy đội nón này cho Ngô Vọng cảm giác giống như một đầm nước trong vắt.
Dáng ngồi của nàng thập phần đoan chính, váy dài tôn lên đường cong lưng ưu nhã, đôi chân dài thon thả, từ bóng lưng đã nhìn ra được tư thái của mỹ nhân hiếm có.
Mà trong số bảy, tám nam tu kia có bốn, năm người thỉnh thoảng nhìn về phía nàng.
Loại cảm giác muốn thu hút sự chú ý của nàng nhưng lại không dám đến gần khiến Ngô Vọng giống như được trở về thời cấp 2 của kiếp trước.
Từ biểu hiện bọn họ, hẳn thật sự là một đám tu sĩ trẻ.
Đặc biệt, Ngô Vọng đều không phải tốn nhiều công sức, những người này đã đem hành trình tiếp theo và lý do tại sao tới Bắc Dã đều tiết lộ trong cuộc trò chuyện hết rồi.
Điều này khiến cho Ngô Vọng vừa hạ quyết tâm dò hỏi tình báo của họ, không có cảm giác thành tựu gì cả.
Bọn họ ngồi thuyền mây mà đến, thời gian đi đường vẻn vẹn hơn ba tháng. Bọn họ đến từ các tiên tông khác nhau ở Nhân Vực, tới Bắc Dã để thí luyện.
Nội dung thí luyện gồm hai phần, mục tiêu đầu tiên là tặng quà cho bộ lạc Đại Lãng Tộc, Hùng Bão Tộc của Bắc Dã để kiến lập mối quan hệ hữu nghị, tốt nhất là đổi lấy một lô bảo vật chế tác.
Mục tiêu thứ hai là đến rừng Huyết Thổ ở Bắc Dã săn giết một con hung thú ngàn năm tuổi đem tinh thạch mang về.
Sau khi hoàn thành thử nghiệm này, họ có thể chính thức gia nhập một tổ chức nào đó.
Có nữ tử đội nón che mặt này thì bọn họ sẽ không gặp khó khăn gì khi chiến đấu với những con hung thú ngàn năm tuổi, độ khó của thí luyện cũng xem như không cao.
Ngô Vọng cúi đầu uống rượu suy nghĩ một chút, trong lòng đã sớm thở dài một hơi.
Để rèn giũa những bậc anh tài mới của Nhân tộc này, để bọn họ cảm nhận được thí luyện gian khổ, từ đó có thể có trưởng thành, hắn quyết định. . .
Khi trở về sẽ cử người thông báo cho Đại Lãng Tộc khi nhìn thấy những người này, thì nhanh chóng đuổi họ đến Hùng Bão Tộc!
Đám người này, không phải đang mắng tên 'hỗn đản háo sắc' thiếu chủ kia mắng hết sức vui vẻ sao?
Hà, hà hà.
Trên tầng ba của tửu lâu, trên đỉnh đầu đám anh tài tuấn kiệt Nhân Vực này giống như xuất hiện hàng chữ nguy hiểm màu đỏ tươi.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên hai tiếng cười khúc khích, một bóng người trực tiếp từ ngoài phố nhảy vào cửa sổ, trong miệng cười nói:
"Các vị đạo hữu sao không chờ bần đạo một chút?"
Hơn mười người vốn đang hứng thú nói chuyện đồng thời nhíu mày, vài nữ tu lập tức đem pháp bảo, đồ vật trên tay đặt vào chỗ trống bên cạnh mình.
Ngô Vọng liếc nhìn người này, trong lòng có chút khó hiểu.
Đây là một nam tu khá anh tuấn, mày kiếm và mắt sáng, ngũ quan lập thể, thân hình thon dài, thân thể cân xứng, quanh thân có chút hương thơm, tu vi cũng không hề yếu.
Chỉ đứng sau nữ tu đội nón kia thôi.
Nhưng này tên tựa hồ nhân duyên rất kém cỏi, không được ưa thích, nam tu làm như không nhìn thấy, nữ tu lại giống như không nghe thấy, không một ai mời hắn ngồi xuống.
Vẫn là Tả Động đạo sĩ đứng dậy, cười nói: "Quý đạo hữu, nếu như không chê . . ."
"Không cần, tiền bối ngồi đi!"
Nam tu họ Quý này họ chắp tay nói lời cảm tạ, sau đó cười đắc ý, đi thẳng đến phía nữ tu đội nón. . . sau lưng Ngô Vọng đi tới.
Trên trán Ngô Vọng lần lượt hiện ra sáu cái chấm đen, nam tu đã là ngồi bên cạnh hắn, còn khá là sảng khoái cười nói:
" Vị bằng hữu này, ta từ phương xa mà đến, nghe nói người dân Bắc Dã rất là hiếu khách. Hôm nay ta đã cảm nhận được gió Bắc Dã, không biết bằng hữ có thể hay không mời ta uống chén rượu Bắc Dã?"
"Bằng hữu, mời!"
Ngô Vọng thô giọng nói, làm động tác tay ra hiệu mời, trả lời cũng xem như là đương nhiên.
Đám tu sĩ trẻ tuổi kia nhìn sang đây vài lần cũng không nói nhiều, chỉ là trò chuyện với nhau không khoan khoái bằng trước đó, giọng nói cũng thấp xuống một chút.
"Bằng hữu."
Một đạo truyền âm đột nhiên chui vào tai Ngô Vọng, chính là nam tu họ Quý bên cạnh mình.
"Không cần trực tiếp mở miệng, bần đạo hỏi thăm một chút, nếu bằng hữu biết thì nháy mắt, nếu như không biết thì cười một cái, sau này ta sẽ tạ lễ."
Ngô Vọng khẽ gật đầu, khóe miệng lộ ra một chút ý cười.
Nam tu họ Quý truyền âm hỏi: "Bằng hữu, là người bản địa?"
Ngô Vọng chớp mắt.
"Ta lần này mang một kha khá tiền đến đây nhưng không có chỗ nào để tiêu cả. Ta nghe nói phụ nữ Bắc Dã eo thon số một nên cũng muốn lãnh hội một chút."
Nam tu họ Quý bình tĩnh lấy ra một cái quạt xếp, khe quạt một chút, bề ngoài thoạt nhìn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu quý công tử, nhưng lại kín đáo hỏi:
"Có cách nào không?"