Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện

Editor: Jasmine, Vũ Crouch

Hai ngày sau.

Một chiếc tàu con thoi đang bay xuyên qua những đám mây, lao nhanh ra khỏi sơn môn của Diệt Tông, hướng phía tây bắc bay vọt lên.

Trên tàu con thoi, Lâm Tố Khinh đầy lo lắng, trong tay còn ôm bọc gói đầy chai chai lọ lọ, mấy người Dương Vô Địch bên cạnh cũng là đứng ngồi không yên.

Bọn hắn vừa nhận được tin tức, Tông chủ bị trọng thương.

Chuyện Tông chủ của bọn hắn cùng công tử Quý Mặc của Quý gia tướng môn, Thánh nữ đương đại của Huyền Nữ tông Linh Tiểu Lam, tại tổng các Nhân Hoàng Các, ngay trước mặt Nhân Hoàng bệ hạ, 'Đại chiến' một trận với Lâm Kỳ của Lâm gia tướng môn, đương nhiên là bọn hắn đã nghe nói.

Không chỉ nghe nói, còn cảm thấy kinh ngạc vì Tông chủ nhà mình giao hữu rộng rãi như vậy.

Đây là làm sao mà thông đồng được, khụ.

Đây là làm sao mà quen biết như thế?

Đương nhiên, Tông chủ và ba người trong cuộc khác cùng bị Nhân Hoàng Các phạt đi quân doanh rèn luyện nửa năm, chuyện này theo bọn hắn nghĩ, căn bản không tính là hình phạt gì.

Ngược lại là bởi vì lực ảnh hưởng của Quý gia cùng Huyền Nữ tông, Diệt Tông bọn hắn từ vị trí thứ bảy mươi sáu trong Top 100 Ma Môn, trực tiếp nhảy lên đến vị trí thứ sáu mươi bốn!

Lần này khi hung thú triều ở biên giới ập đến, bốn người Dương Vô Địch, Trương Mộ Sơn, Phương Nhân Diệp, Phong Thiên cũng không bị phái đi biên cảnh, mà là với tư cách hộ vệ Tông chủ, lưu lại tông môn tu hành.

Hôm nay Nhân Hoàng Các phái người đến đây, muốn Lâm Tố Khinh nhanh chóng đến quân doanh ở nơi nào đó phía Tây Bắc, nói là đi chữa thương cho Vô Vọng Tử, bốn người Dương Vô Địch liền bị Đại trưởng lão gọi tới, một đường đi theo hộ vệ.

"Hắn… Hắn bị thương thế nào?"

Lâm Tố Khinh ôn nhu hỏi, nhìn về phía nữ Tiên Nhân đến tông môn đón nàng.

Nữ tiên kia ngâm khẽ vài tiếng, áy náy mỉm cười một tiếng với Lâm Tố Khinh, giải thích nói:

"Đạo hữu không cần lo lắng, cũng không phải trọng thương, chỉ là thương thế có chút kỳ quái, ta cũng không biết cụ thể."

Lâm Tố Khinh lại hỏi:

"Là miệng vết thương nơi nào bị rách sao?"

"Điều kỳ lạ nhất là không có vết thương nào."

Nữ tiên nhìn một chút xung quanh, truyền âm nói:

"Việc này chính là cơ mật Nhân Hoàng Các, Tông chủ nhà ngươi lần này lập được kỳ công, cứu được hơn hai ngàn tu sĩ từ dưới tay Hung Thần, lại giết không biết bao nhiêu hung thú."

"Công lao của hắn như thế nào cũng không quan trọng."

Lâm Tố Khinh khẽ cắn môi dưới:

"Ta chỉ lo lắng thương thế hắn như thế nào."

"Hắn quả thực không bị thương"

Nữ tiên tiếp tục truyền thanh:

"Các chủ tự mình giúp hắn chẩn bệnh, chỉ nói là toàn thân hắn không phải lo ngại, những người khác không được tùy ý bắt mạch cho hắn.

Thế nhưng từ khi bọn họ trở về một ngày một đêm, hắn tỉnh lại ba lần, lại bất tỉnh không rõ lý do.

Mãi đến cuối cùng, hắn mới mở mắt ra kêu to bên ngươi -- Tố Khinh, gọi Lâm Tố Khinh đến đây, lúc này bần đạo mới được lệnh chạy đến tìm Tiên tử."

"Hôn mê vô cớ?"

Lâm Tố Khinh chớp chớp mắt mấy cái:

"Bên cạnh thiếu gia nhà ta, có phải là vẫn luôn có thị nữ trông coi?"

"Có bốn thị nữ Lâm gia thay phiên trông coi."

Nữ Tiên nói:

"Đạo hữu không cần phải lo lắng, công tử Lâm gia rất kính trọng với Tông chủ nhà ngươi, gọi là lão sư, bốn thị nữ kia là hắn cố ý gọi tới, ngày đêm không nghỉ, chăm sóc ở bên cạnh Tông chủ quý tông."

Lâm Tố Khinh: …

Vậy không sao rồi.

Còn tưởng Thiếu chủ nhà mình bị trọng thương, lúc hấp hối nhớ tới mình, không nghĩ tới là vì rơi vào bên trong đống son phấn không tỉnh lại nổi!

Quả thật là để cho người ta lo lắng vô ích, thiếu chủ kia còn ở trong quân doanh hưởng thụ phục vụ mười hai canh giờ không gián đoạn.

"Hừ hừ."

Nữ tiên bên cạnh hỏi:

"Đạo hữu, sao vậy?"

"A, không có việc gì."

Lâm Tố Khinh nhàn nhạt thở dài, đưa tay lên lau nước mắt, buồn bực nói:

"Thiếu gia nhà ta có căn bệnh không tiện nói ra, từ nhỏ đều là ta chữa bệnh cho hắn, để các vị phí tâm rồi."

Nữ tiên chớp chớp mắt, cười nói:

"Không có gì, không có gì, có thể giúp đỡ Tông chủ quý tông là tốt rồi."

Chiếc phi hành khí hình thôi này cứ vậy bay đi, khi mặt trời lặn tiến vào đại trận chỗ mái vòm quân doanh, tiến vào quân doanh số hiệu Ất Sửu.

Bởi vì một nửa số tu sĩ được phái đến biên giới phía bắc để hỗ trợ, nơi này có vẻ hơi trống trải.

Phi hành khí trực tiếp hạ xuống giữa một sân nhỏ, không đợi phi hành khí dừng hẳn, Lâm Tố Khinh đã là từ trong cửa tàu nhảy xuống, hướng phía tiểu viện.

Bóng người trong viện lập tức vây quanh, hai người nam nhân bị vải bố quấn thành bánh chưng kia cũng nhảy cà tưng bu lại.

"Lâm tiên tử!"

"Nhanh, Tố Khinh cô nương! Vô Vọng huynh đang ở bên trong!"

Lâm Tố Khinh đáp tiếng, ra hiệu người khác tạm thời không cần đi vào, nàng trực tiếp xông vào trong phòng, đem bốn thị nữ cùng mấy tên hộ vệ của Nhân Hoàng Các đuổi ra ngoài.

Một đạo nhân Kim Đan, trực tiếp đuổi mấy tên Tiên Nhân đi, ngẫm lại liền có một cảm giác thành tựu độc nhất vô nhị.

Sau đó, nàng yêu cầu mọi người mở trận pháp trong phòng, chắp tay sau lưng nhảy đến bên cạnh Ngô Vọng mê man trên giường, vốn định trực tiếp đánh thức Thiếu chủ nhà mình dậy, lại đột nhiên ý thức được…

'Nếu như tùy tiện liền đem thiếu chủ dậy, vậy chẳng phải sẽ làm bại lộ quái bệnh của Thiếu chủ sao?'

Lâm Tố Khinh cân nhắc một hồi, liền nảy ra một ý tưởng, hai chân khẽ cong trực tiếp ngồi quỳ chân ở bên cạnh giường, nhắm mắt, ngưng thần, tại chỗ tụng niệm một đoạn kinh văn chiêu hồn.

Sau đó, nàng nhớ lại quá khứ của mình tại Thanh Phong Vọng Nguyệt môn trước kia, nhớ lại những lần ra ngoài lập tế đàn, làm phép cho người khác kiếm chút tài vật về nhà nuôi sư đệ, sư muội, trọng lấy ra một thanh bảo kiếm, ở bên cạnh đi tới đi lui.

Sau một hồi bận rộn, cuối cùng Lâm Tố Khinh bưng lấy một cái chén trà, thừa dịp người bên ngoài không chú ý, hất lên mặt Ngô Vọng.

Ngô Vọng mở to mắt ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh đầy cảnh giác, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như tên trộm của Lâm Tố Khinh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thật sự, mấy người thị nữ kia còn khó đối phó hơn nhiều so với Hung Thần gì gì đó.

"Thiếu gia!"

Lâm Tố Khinh nhảy đến bên giường, đưa một tấm khăn sạch:

"Sức khỏe của ngài thế nào rồi?"

Ngô Vọng tranh thủ thời gian đắp lên cho mình hai tầng màng mỏng băng tinh, buồn bực nói:

"Không sao, làm phiền ngươi đi một chuyến, sau này nếu như không có việc gì, ngươi liền đi theo bên cạnh ta đi."

"He he, biết chỗ tốt khi có ta ở bên cạnh rồi chứ."

Lâm Tố Khinh chỉ chỉ ngoài cửa:

"Rất nhiều người đang chờ thiếu gia ngươi tỉnh lại."

"Ừm."

Ngô Vọng đứng dậy vươn vai, chỉ cảm thấy tinh lực bản thân dồi dào, nội thị một chút, phát hiện ngoại trừ tu vi cảnh giới của mình đang đột phá rất nhanh, cũng không có dị dạng gì.

Mở cửa phòng ra, lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, quen biết có, xa lạ cũng có, đều lộ ra nụ cười ôn hòa.

Linh Tiểu Lam thở phảo nhẹ nhõm, nói:

"Vô Vọng huynh, huynh không sao là được rồi."

Làm sao lại gọi thêm huynh vào chứ?

Trong lòng Ngô Vọng hơi lẩm bẩm, nhưng hắn cũng không bận tâm những chuyện vặt vãnh như vậy, liền hỏi:

"Các chủ Nhân Hoàng Các đi rồi sao?"

Hứa Mộc trả lời:

"Chiến sự biên cảnh không thể chậm trễ, hôm qua Các chủ đã tới Bắc Cảnh, xung quanh nơi đây có mấy chục vị Tuần Tra Tiên Sứ qua lại tuần tra."

Ngô Vọng đột nhiên có chút tiếc nuối.

Đám Tinh Lôi thuật kia của mình thì tìm ai thanh toán đây?

Hắn lại hỏi Linh Tiểu Lam:

"Tiên tử, những tin tức ngươi tra hỏi ra lúc trước, đã cung cấp cho Nhân Hoàng Các rồi chứ?"

"Tất nhiên là đã cấp."

Linh Tiểu Lam nói:

"Bọn họ còn vì chuyện này mà cho ta một chút khen thưởng."

Một bên có Tiên Nhân Nhân Hoàng Các đang làm nhiệm vụ lập tức nói:

"Chúng ta căn cứ theo tin tức mà Linh Tiên Tử cung cấp, đã trừ bỏ sáu nơi cứ điểm Thập Hung điện, đánh cho bọn hắn thất bại thảm hại!"

Ngô Vọng: …

Tình báo tặng miễn phí? Đây chẳng phải là ngay cả tư cách cò kè mặc cả cùng Nhân Hoàng Các cũng bị mất rồi sao?

Vị Tiên tử này, sao lại thành thật như thế chứ?

Hứa Mộc nói thêm:

"Bây giờ chiến sự ở biên cảnh đã bắt đầu, tất cả tài vật của Nhân Hoàng Các đều phải dùng để đảm bảo cung cấp cho biên cảnh, vì vậy lần này khen thưởng cho mọi người chỉ là một chút khen ngợi bằng lời nói."

Ngô Vọng lui về phía sau mấy bước, chỉ cảm thấy thật sự khó thở, quay đầu tìm cái ghế ngồi xuống, thở dài thật sâu.

Hắn lại có lúc ăn quả đắng!

"Vô Vọng huynh, làm sao vậy?"

Quý Mặc đứng thẳng trên một chân ở bên cạnh, cả người hắn bị quấn vải bố, dùng hai mắt còn lộ ra bên ngoài bày tỏ sự lo lắng.

"Không sao đâu, các vị để cho ta yên lặng một chút, sau đó chúng ta lại uống rượu tâm tình, trước đây ta hao tổn thần niệm quá mức."

Ngô Vọng xua tay, chúng tiên từng người hành lễ cáo lui.

Hứa Mộc cố ý tiến lên phía trước truyền âm, nói tình hình trận chiến trước kia, đã bị Nhân Hoàng Các yêu cầu cấm chỉ truyền bá, tránh tăng thêm phiền phức không đáng có cho Ngô Vọng.

Ngô Vọng nói tiếng cám ơn, không hứng thú nói chuyện, Hứa Mộc đành phải ra về.

Giây lát, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh yên tĩnh trở lại.

Ngô Vọng ngồi ở trên ghế thất thần một lát, nhìn mấy túi pháp bảo trữ vật trống rỗng hơn phân nửa của mình, trầm mặc một hồi.

"Về sau phải điệu thấp một chút."

Hắn lẩm bẩm như vậy, khiến hai mắt Lâm Tố Khinh sáng ngời, vậy là cuối cùng Thiếu chủ cũng muốn chuyên tâm tu hành, nhưng Ngô Vọng lại thở dài:

"Hiện tại nếu như trêu chọc phải nhà đại tông môn nào thì không thể nổ bay sơn môn bọn hắn rồi"

Lâm Tố Khinh: …

Phi! Biết vậy trước đó cứ để ngươi trực tiếp ngủ đến chết là được rồi!

_________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK