Ở Nữ Nhi Quốc này… ngựa cũng chạy quá chậm.
Xe mà Ngô Vọng ngồi được kéo bởi hai con ngựa sừng đen, chỉ có một cái thùng xe đơn sơ gió lùa tứ phía, độ thoải mái cũng không cao.
Xóc nảy như vậy nửa ngày nửa đêm, cũng không chạy được mấy trăm dặm.
Nửa đêm, bọn họ đến một dịch trạm, Ngô Vọng còn chưa kịp tìm phòng nghỉ ngơi thì đã bị bao vây ba tầng trong ngoài chật như nêm cối.
Dịch trạm bằng lầu gỗ này suýt chút nữa thì bị ép sập bởi đám đông hỗn loạn!
Lời mà Ngô Vọng nghe được nhiều nhất chính là mấy câu như:
"Đây là nam nhân sao?"
"A... đây thật sự là nam nhân!"
"Xem bọn họ cũng không khác gì chúng ta a."
Không có gì mới mẻ cả.
Tất nhiên cũng có một số nữ tử lớn tuổi táo bạo, có chút gan lớn làm bậy cố ý hướng về phía trước muốn sờ mó hắn một cái hoặc là muốn lôi kéo quần áo của hắn.
Ngô Vọng tận lực kiềm chế và né tránh xung quanh. Đám cung thủ Phượng Ca mang tới cũng không ngừng lớn tiếng quát mắng:
"Đây là nam nhân sẽ dâng lên cho Đại Vương! Làm ô uế sẽ hỏi tội các ngươi!"
Tình huống như vậy thực ra cũng có thể hiểu được.
Nếu là một nữ tử đi 'Trượng Phu Quốc' Tây Dã, đãi ngộ đoán chừng cũng không sai biệt nhiều.
Giày vò suốt một canh giờ, cuối cùng Ngô Vọng cũng có được một gian phòng yên lặng, có thể ngồi nghỉ ngơi trên giường.
Trong và ngoài dịch trạm cũng dần dần yên tĩnh trở lại nhưng vẫn như cũ có chút nữ tử không chịu rời đi, ở phụ cận dịch trạm quanh quẩn chờ đợi.
"Thật là! Không phải chỉ là một tên nam nhân sao? Tất cả mọi người đều điên rồi."
Tiếng oán trách của Phượng Ca từ ngoài cửa truyền đến.
Vị tướng quân này xách theo một vò rượu, có chút men say, một cước đá văng cửa phòng xông vào, trong miệng hô lớn:
"Bản tướng quân trấn giữ Vương Đô cùng biên cương nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể hưởng thụ trước sao?"
Mặt Ngô Vọng đỏ ửng, thuần thục cầm lấy dao găm gác lên cổ.
'Men say' của Phượng Ca lập tức biến mất, hậm hực ngồi cạnh bệ cửa sổ, co chân phải, ôm lấy đầu gối, nâng bình rượu lên, ngửa đầu uống hai ngụm rượu.
Ngô Vọng ngửi ngửi… nồng độ không cao lắm.
Phượng Ca nói lầm bầm:
"Mau nghỉ ngơi đi, rạng sáng chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, khoảng giữa trưa sẽ đến kinh thành."
"Tướng quân không nghỉ ngơi sao?"
"Thế nào, còn sợ ta thừa dịp ngươi ngủ đối với ngươi động thủ động cước?"
Phượng Ca cười cười:
"Nghĩ nhiều quá đó, hiến ngươi cho Đại Vương là việc đại sự, ta làm sao có thể nhúng chàm đến bảo bối của Đại Vương được."
Đây đúng là thời cơ tốt để nói chuyện.
Ngô Vọng cười nói:
"Cảm giác Nữ Nhi Quốc dân phong thuần phác, ở chỗ này làm Đại Vương hẳn là vô ưu vô lo, không cần phải lo lắng có thần tử nào đó dã tâm bừng bừng."
"Đúng vậy."
Phượng Ca vỗ ngực một cái:
"Ai dám không phục Đại Vương, hỏi bản tướng trước!"
"Vẫn là không nên khinh thường."
Ngô Vọng nghiêm mặt nói:
"Lòng người hay thay đổi, Từ xưa đến nay, chữ quyền khiến người ta lưu luyến quên lối về, cũng không thiếu người thèm muốn Vương vị."
Phượng Ca lại không cho là đúng xua tay xem thường.
"Không có khả năng, do ngươi không hiểu rõ Nữ Nhi Quốc chúng ta. Đại Vương của chúng ta là tồn tại hoàn mỹ nhất."
Trong mắt tướng quân này mang theo từng điểm tinh quang, ngửa đầu nhìn xà nhà, lẩm bẩm nói:
"Nàng mỹ lệ như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là xinh đẹp thiện lương như vậy, ở đây không một con dân nào muốn nàng chịu bất kỳ điều gì ủy khuất."
Ngô Vọng ở bên nhíu mày, đem thông tin thu thập được vào hồ sơ trong lòng.
Xem ra, vị Phượng Ca này hẳn là đại tướng tâm phúc của Nữ Vương Nữ Nhi Quốc, thần thái vừa rồi nhất định không phải là giả.
Đêm qua đi cũng không yên tĩnh.
Ngô Vọng một mực ngồi xuống bình ổn khí tức, Phượng Ca lại không ngừng từ bệ cửa sổ thò tay ra ngoài, đem từng cái thiếu nữ vịn cửa sổ nhấn xuống dưới.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới dâng lên.
Ngô Vọng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn một chút đã thấy trên đồng cỏ ngoài cửa sổ nằm ngổn ngang lộn xộn đầy nữ tử trẻ tuổi, từng người hoặc là bị gõ bất tỉnh hoặc là trực tiếp ngủ say mất.
A chuyện này…
Đáy lòng Ngô Vọng lộ ra chút buồn bực, càng thêm oán hận đối với kẻ đã hạ chú “Chạm vào phụ nữ sẽ bị ngủ rũ” kia với chính mình.
Từ ngoài cửa sổ nhìn lại, có thể nhìn thấy từng mảng từng mảng ruộng lúa.
Xa xa đồi núi chập trùng, ruộng lúa bậc thang gợn sóng lăn tăn, còn có thể nhìn thấy rất nhiều vườn trái cây và vườn trà, nhìn thấy một chút dê bò và linh thú ăn cỏ.
Những thôn xóm nằm rải rác, điểm xuyết ở khắp nơi trên đồi núi, từ sáng sớm đã truyền ra tiếng cười nói vui vẻ.
Hai mắt Ngô Vọng nhiễm lên ánh sáng màu trắng bạc, có thể nhìn thấy nữ tử ở trong rừng tập võ, nhìn thấy nữ tử giặt quần áo bên bờ suối, cũng có thể nhìn thấy nữ tử nhặt củi đun nước, nữ tử mình trần giết mổ gia súc.
Lọt vào trong tầm mắt hắn nhìn đến toàn bộ đều là nữ tử, từ trẻ con tóc để chỏm đến người già lưng còng.
'Vương quốc bị phong bế này sản vật phong phú, sinh hoạt giàu có, từ không khí quân doanh ngày hôm qua có thể thấy không giống như là một quốc gia sắp phát sinh phản loạn.'
Ngô Vọng trầm ngâm vài tiếng, trong lòng nảy sinh một ít phỏng đoán.
Hay là có Thập Hung Điện xâm nhập?
Cũng không đúng, nơi này là Tây Dã - một vùng đất do Thần bẩm sinh thống trị, cùng với hung thần phía sau Thập Hung Điện xem như là cùng một trận doanh.
Nữ Nhi Quốc tuy là một quốc gia Nhân tộc nhưng cũng tương tự như Đại Lãng tộc và Hùng Bão tộc tại Bắc Dã, không có liên quan gì tới Nhân vực.
Hơn nữa, Nữ Nhi Quốc có kết giới hộ quốc, mặc dù khẳng định có biện pháp để ra vào, nhưng nơi này không tranh với đời, cũng không cùng ngoại giới dây dưa lợi ích gì cả.
Chẳng lẽ lão tiền bối nói có 'Phản loạn' không phải là đấu tranh ở trong tầng lớp quyền quý?
Mang theo nghi vấn như vậy, sau khi Ngô Vọng ngồi lên xe đều vừa đi vừa ngắm cảnh dọc đường, thuận tiện nói bóng gió hỏi một số thông tin từ miệng của Phượng Ca.
Rời khỏi bà cô già không biết bao nhiêu ngày, thật nhớ trà do nàng ấy pha.
Ngày thứ hai sau khi rời khỏi Thần Nông tiền bối, chậc chậc, một mình tu hành thực sự không tệ.
Dân số của Nữ Nhi Quốc cũng khá nhiều.
Thôn trấn liền kề nhau, rừng ít đất nhiều, bờ ruộng dọc ngang thông nhau, đường lớn rong ruổi.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai tòa thành, bên ngoài tường thành cũng có những khu dân cư lớn.
"Nơi đây thực là vô ưu vô lo."
"Đương nhiên."
Phượng Ca mang vẻ tự hào thoáng qua trên mặt:
"Đất nước chúng ta chính là như vậy, không có kẻ thù bên ngoài, tất cả mọi người hòa thuận với nhau, đôi khi còn cảm thấy hơi nhàm chán.
Nhìn phía trước kia, vượt qua triền núi kia, ngươi có thể nhìn thấy Vương Đô của chúng ta."
Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn lên, lọt vào trong tầm mắt hắn là một mảnh sườn núi mọc đầy hoa cỏ dại, phía chân trời còn có thể nhìn thấy những ngọn núi xanh đen.
Ngô Vọng cảm thán nói:
"Thật là một nơi tốt."
Phượng Ca cười nói:
"Ha ha, về sau ngươi sẽ sống ở đây, có thể cùng Đại Vương chúng ta đi xem phong hoa tuyết nguyệt một chút nha."
Ngô Vọng cười mà không nói.
Đúng lúc này, phía sau triền núi, rất nhiều kỵ binh đi ra, từng nữ tử đều mặc áo choàng trắng, áo giáp vàng dọc theo đại lộ chạy vụt đến.
Phượng Ca đưa tay ra dấu, đoàn xe nhanh chóng dừng lại, cung thủ lui về hai bên đường.
Từ xa truyền đến một tiếng hô hoán:
"Phượng Ca đại tướng quân! Nam nhân ở trên xa giá phía sau ngài sao?"
Phượng Ca cười nói:
"Hắn ở đây! Đại Vương đã vã đến độ không đợi được nữa sao? Vậy mà đem các ngươi đến trước rồi!" [dịch vui, kaka=))]
Sắc mặt của những nữ vệ binh đang lao tới thay đổi, cao giọng hô lớn:
"Đại tướng quân mau lui lại! Đại Vương phái chúng ta tới cứu ngài!"
"Nam nhân kia là do hung thú biến thành! Bọn họ tàn nhẫn vô tình! Đã gây ra khủng hoảng tại kinh đô!"
Phượng Ca quay đầu trừng mắt nhìn Ngô Vọng, trong mắt đầy là nghi hoặc.
Ngô Vọng cũng đầy mờ mịt nhưng thần niệm đã chui vào giới chỉ trên hai tay, tùy thời chuẩn bị chiến lược rút lui.
Hàng chục thị vệ xuống ngựa từ xa, rút bội kiếm bên hông ra, từng người vẻ mặt khẩn trương vọt tới bên cạnh xe, đem Ngô Vọng bao vây thành từng đoàn.
Nhìn những thị vệ này, hẳn cũng là trải qua tuyển chọn tỉ mỉ, đều là tư sắc xuất chúng.
Nhưng sát khí trên người các nàng cũng không giả được, giờ phút này đều hết sức chăm chú, tựa hồ chỉ trong một cái chớp thì Ngô Vọng sẽ trực tiếp xé tan quần áo biến thân.
Bị bao vây bởi một đám các tỷ tỷ xinh đẹp là cái trải nghiệm gì?
Dù sao Ngô Vọng cũng là Thiếu chủ đại nhân, đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng như thế này, lúc này mới có thể giữ được bình tĩnh, nói:
"Có thể các vị có hiểu lầm hay chăng, ta hoàn toàn không phải đối thủ của Phượng Ca tướng quân."
"Điều đó…"
Phượng Ca ở bên nói:
"Các ngươi đừng vội, đây có phải là có hiểu lầm gì hay không?
Hắn là ta bắt được tại biên giới, mặc dù không biết hắn làm sao vượt qua được kết giới hộ quốc nhưng thực lực của hắn rất bình thường, cũng không có bối cảnh gì, chỉ là một tu sĩ Nhân vực."
Ngô Vọng: …
Ngươi mới là bình thường, lúc trước hắn chủ tu Kỳ Tinh Thuật đấy!
Thị vệ áo giáp vàng đi đầu lập tức nói:
"Đại tướng quân, ngài có chỗ không biết, hiện tại trong Vương Đô cũng có một tên nam nhân!
Nam nhân này không biết làm sao mò tới quốc đô, cũng không biết đến từ lúc nào. Khi chúng ta bắt được, hắn ta đang nằm trên giường của một người dân!"
Khóe miệng Ngô Vọng giật giật, dự cảm mơ hồ quả nhiên ứng nghiệm.
Đến Nữ Nhi Quốc, ngoại trừ nam nhân đứng đắn như mình do có quái bệnh treo trên đầu, mọi người lại nhiệt tình đến mức rất ít có người có thể kiềm chế được.
Có thị vệ áo giáp vàng nghiến răng chửi:
"Hiện tại đã điều tra rõ, có ít nhất mười sáu quốc dân chịu độc thủ của hắn, đã mất đi cơ hội tiến vào Thánh trì thai nghén thế hệ sau!"
Thị vệ bên cạnh lộ vẻ không cam lòng, khẽ cắn răng:
"Ghê tởm, vì sao không để cho ta gặp được nam nhân kia trước."
Một đám thị vệ lập tức nhìn lại, thị vệ không cẩn thận nói ra tiếng trong lòng vội nói:
"Như vậy ta có thể một kiếm chém chết hắn!"
Bọn thị vệ cùng nhau gật đầu, tiếp tục lòng đầy căm phẫn.
Lòng Ngô Vọng cũng có chút căm phẫn… Mười sáu người!
Súc sinh a!
Lại nghe:
"Đại Quốc sư đã kiểm tra các điển tịch cổ xưa trong tộc, thấy được lời thì thầm của các vị Thần.
Các Thần nói: Nam nhân đều là kẻ dối trá, trên đời làm gì có nam nhân không lăng nhăng, nam nhân nên bị ngàn đao bầm thây, nam nhân sinh ra chính là để làm tổn thương nữ tử! Nam nhân chính là hung thú!"
"A cái này?"
Phượng Ca cũng có chút bối rối, nhìn về phía Ngô Vọng, lại nhìn đám thị vệ này.
Đám thị vệ lập tức xúm lại, muốn đem Ngô Vọng tiễn về chầu ông vải.
"Chờ đã!"
Phượng Ca trầm ngâm vài tiếng:
"Bệ hạ nói thế nào?"
Có thị vệ trả lời ngay:
"Bệ hạ nói, Quốc sư nói đúng."
"Nam nhân làm sao có thể là hung thú?"
Phượng Ca nói:
"Chúng ta là nữ nhân, tương ứng với nữ nhân chính là nam nhân, nam nhân là hung thú, không phải chúng ta cũng là hung thú sao?
Con dân Nhân tộc ở Nhân vực nhiều hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, đều dựa vào nam nhân cùng nữ nhân để sinh con đẻ cái.
Về phần nói mất khả năng sinh đẻ thế hệ sau…"
Ngô Vọng nhắc nhở:
"Hẳn là do sinh hoạt vợ chồng thực sự, có lẽ Thánh trì quý quốc tồn tại quy định nhất định phải là xử nữ mới được tắm trong đó."
"Đúng, ta nhớ hình như có thuyết pháp cổ xưa này."
Phượng Ca bóp cằm suy nghĩ.
Ngô Vọng ho khan một tiếng, từ trong xe đứng dậy, đám thị vệ xung quanh kia theo bản năng vô thức lùi lại mấy bước, các cung thủ cách đó không xa cũng đề phòng tinh thần.
Ngô Vọng nói:
"Các vị, ta nhất định phải sửa lại một chút thường thức của các ngươi.
Các ngươi bắt được nam nhân nhưng nam nhân kia không thể đại biểu cho toàn bộ quần thể nam nhân đương nhiên cả ta cũng không thể.
Nhưng ta khác với hắn, ta là một nam nhân nghiêm chỉnh! Tuân theo tiên hiền Nhân tộc giáo hóa! Tuyệt không phải là người hám sắc, thấy sắc quên lợi, thấy sắc quên đường!"
Một tên thị vệ lập tức nói:
"Đừng nghe nam nhân hoa ngôn xảo ngữ!"
"Mọi người đừng sợ, chúng ta đồng loạt ra tay!"
Ngô Vọng vẫn ra sức giãy dụa:
"Ta ủng hộ các ngươi chém tên nam nhân kia thiên đao vạn quả nhưng thỉnh các vị không nên đem cái ô danh này đổ hết lên đầu nam nhân!
Sinh ra làm người, nam nữ cũng không phải là lựa chọn của chúng ta, nam nữ cũng không phải là chúng ta khác biệt!
Chúng ta cùng là Nhân tộc, gánh vác sứ mệnh to lớn là sinh sôi chủng tộc. Tính cách của mỗi người không phải do nam hay nữ quyết định mà do chính bản thân mình quyết định! "
Nhóm thị vệ áo giáp vàng, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẻ mặt có chút biến hóa.
Một nữ thị vệ lớn tuổi đột nhiên thở dài, bình tĩnh lên tiếng:
"Người nam nhân này tuyệt đối không thể lưu lại được. Hắn thậm chí không cần tiếp xúc thân thể cùng với chúng ta thì đã có thể thông qua lời nói thay đổi ý nghĩ của chúng ta.
Mê hoặc nhân tâm, giết!"
"Giết! Giết!"
Ngô Vọng nhìn quanh bốn phía, phát hiện các cung thủ đã kéo dây cung ra, trong mắt xẹt qua một chút kiên quyết.
"Ai."
Phượng Ca muốn mở miệng ngăn cản, đột nhiên lại có chút do dự, cảm thấy sứt đầu mẻ trán, trong lúc nhất thời suy nghĩ vô cùng phức tạp, nàng vẫn chưa quyết định nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Chính lúc này!
Bọn thị vệ phát ra từng trận kinh hô, Phượng Ca cũng bắt được một chút ánh sáng, ngẩng đầu nhìn lại nơi phát ra những ánh sáng này.
Một đôi tinh dực trong suốt treo ở không trung, từ phía sau lưng Ngô Vọng mọc ra.
Ngô Vọng bỗng dưng ngồi xếp bằng, cả người được bạch quang nhu hòa bao phủ, trên trán xuất hiện một hình trăng lưỡi liềm màu tím, cả người tràn ngập khí chất thánh khiết.
"Ài, bây giờ đã không còn cách nào che giấu thân phận nữa rồi.
Ta chính là Thiếu chủ Hùng Bão tộc ở Bắc Dã, con trai duy nhất của Thương Tuyết đại nhân - người đứng đầu Thất Nhật Tế Bắc Dã, cũng là Đại Tư Tế Nguyệt Tế trẻ tuổi nhất Bắc Dã trong vạn năm qua. Hiện tại ta phụng mệnh Tinh Thần vĩ đại, du lịch Đại Hoang, tìm kiếm chân kinh cứu vớt thế gian.
Đi ngang qua quý địa, che giấu tung tích chỉ vì không muốn gặp rắc rối, cũng muốn biết nơi đây có chân kinh mà ta đang tìm kiếm hay không.
Đây là văn điệp chứng minh thân phận của ta, cùng bút tích của Thất Nhật Tế Bắc Dã, mời Nữ Nhi Quốc nghiệm chứng."
Nói xong, mấy khỏa quang cầu từ trong tay áo Ngô Vọng bay ra, lơ lửng ở trước mặt nữ thị vệ dẫn đầu kia.
Trong lúc nhất thời, Phượng Ca mở to miệng không cách nào khép lại được. Bọn thị vệ nhìn nhau, ánh mắt cùng rơi vào bên trên mấy quả cầu ánh sáng kia, thấy được quyển da dê bên trong thủy tinh cầu.
Ngô Vọng thở dài khe khẽ:
"Phượng Ca tướng quân, chớ có để ý, ta vốn là muốn lấy thân phận người bình thường ở chung với các ngươi."
"Ngươi thật sự là Thần Sứ Bắc Dã?"
"Cũng có thể nói như vậy."
Không khí nơi đây lập tức trở nên vi diệu.
Thế là, nửa canh giờ sau.
Một cái xe lộng lẫy mới tinh xuất hiện ở giữa đường lớn, mui xe treo cờ phướn, một đoàn sáu con ngựa kéo, hai bên có từng hàng nữ thị vệ mặc áo giáp vàng hộ tống.
Phượng Ca cũng đổi một thân khôi giáp Đại Tướng Quân, cưỡi ngựa đi đầu.
Cách những bức tường thành tráng lệ của Nữ Nhi Quốc còn xa đã nghe thấy tiếng kèn chào đón vị khách quý phương xa vang lên. Từng thiếu nữ cầm vòng hoa trong tay, ở trên đường lớn trong cửa thành rộng mở nhanh nhẹn nhảy múa.
Ngô Vọng ngồi ngay ngắn ở trong xe, vẻ mặt bình tĩnh, nhắm mắt ngưng thần, quanh người duy trì một tầng ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.
Đi đến trước cửa thành, trong ngoài tường thành đã đứng đầy người. Đường lớn trong thành trải thảm đỏ, trải dài một mạch từ cửa thành đến Vương Cung tráng lệ.
Đột nhiên, Ngô Vọng mở mắt, ngẩng đầu nhìn thân ảnh treo ngoài tường thành.
Chính là nam nhân kia.
Lúc này toàn thân y đeo đầy rau, chân trần, tóc xõa, cúi đầu xuống, dường như cảm nhận được ánh mắt của Ngô Vọng, lại phong độ nhẹ nhàng mà hất đầu, nỗ lực đem tóc dài đẩy qua mắt, sau khi thấy được khuôn mặt của Ngô Vọng lập tức sững sờ.
Ngô Vọng cũng ngẩn ra khi nhìn rõ mặt người này.
“Hùng, Hùng, Hùng, Hùng huynh!”
Nam nhân đang bị treo gân cổ gào to, cơ thể ra sức giãy dụa:
“Hùng huynh cứu ta a Hùng huynh! Là ta! Quý Mặc! Lão Quý! Quý hiền đệ của ngươi! Hùng huynh cứu ta!”
Cái trán Ngô Vọng nổi đầy hắc tuyến, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thị nữ bên cạnh.
“Ban nãy các ngươi nói muốn phanh thây xé xác là hắn sao?”
Thị vệ kia cung kính nói:
“Thần sứ đại nhân, chính là hắn!”
“Kỹ thật phanh thây xé xác này có vấn đề gì khó khăn không?”
Ngô Vọng nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp nói:
“Nếu như chưa làm qua loại sự tình này, ta có thể giúp các ngươi suy nghĩ một chút, một lưới bắt hết cá, hơn nữa phanh thây xé xác cũng không thể thiếu công cụ.”
Hai mắt đám thị vệ nhất thời sáng lên.