Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 Ngươi, ngươi vẫn còn chưa ngộ ra sao?】

Lâm Kỳ nghe những lời này, sững sờ mà nhìn tình cảnh trước mặt.

Chuyện gì đã xảy ra?

Trong mắt của hắn tên Vô Vọng Tử này chỉ là Tông chủ của một Ma tông nhỏ bé, tại sao giờ phút này quanh người lại tản mát ra ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt trẻ tuổi lại từ bi nhân hậu như vậy.

Ngộ cái gì? Bản thân cần ngộ ra cái gì?

Hắn là người nắm giữ Viêm Đế Lệnh, là thủ lĩnh của thế hệ trẻ Nhân tộc trong gần trăm năm!

【 Nếu như lột đạo tâm ngươi ra, trong đó sợ là không có vật gì, chỉ còn hư vọng, hôm qua ngươi thua mất đạo hiệu, hôm nay ngươi thua, ta lại cho ngươi một cái đạo hiệu.

Liền gọi là Hư Không Kiếm a. 】

Trong đêm mấy ngày trước, người nam nhân này đã nói như vậy, trong mắt còn mang theo một chút thương hại.

Thương hại?

Lâm Kỳ hắn còn cần người khác thương hại sao?

Hắn là con trai của nhà họ Lâm, là con trai của Đại tướng Lâm Nộ Hào, đồng thời là người chấp chưởng tương lai của Lâm gia, còn cần sự thương hại của Tông chủ một cái tiểu Ma tông sao?

"Ngươi… "

"Được rồi?"

Ánh mắt Ngô Vọng rơi vào trên người Lâm Kỳ.

Đạo tâm Lâm Kỳ bỗng nhiên run lên, hắn nhìn thân ảnh trước mặt, thân thể không tự chủ được mà run lên.

Dường như từ thần hồn đến thể xác, đều đã khắc sâu cảm giác sợ hãi lúc đối mặt với con người này.

Trong thoáng chốc, hình bóng của Ngô Vọng đã thay đổi trong mắt Lâm Kỳ.

Hắn hóa thành thân hình một người nam nhân trung niên trong bộ chiến giáp, người này đang nhìn hắn với cặp mắt tràn đầy thất vọng và thở dài:

'Lâm Kỳ, ta rất thất vọng về ngươi.'

Hai tay Lâm Kỳ run rẩy mấy cái, dường như muốn giải thích cái gì đó, nhưng cổ họng giống như là bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp đều có chút khó khăn.

'Để cho hệ trẻ tuổi đi Nhân Hoàng các dự tiệc, tất nhiên là có sắp xếp thí luyện, nếu như ngươi không lấy được hạng nhất, vậy liền ở đó luôn đi.'

'Lâm Kỳ, cái tên Quý Mặc kia đã bị hủy thanh danh, ngươi chỉ cần một đường hướng về phía trước tu hành là được, chớ có để ý nhiều bên ngoài.'

'Lâm Kỳ, con trai của ta, lần này con em các nhà trong quân tỷ thí, ngươi nhất định phải đứng đầu.'

'Lâm Kỳ ngươi có biết, nếu cha của ngươi sinh vào thời điểm thuận lợi như của ngươi, nhất định sẽ áp chế tất cả người tài hoa ở Nhân vực, trở thành Nhân Hoàng hậu tuyển đời tiếp theo.'

'Trăm năm không cách nào trở thành Chân Tiên? Bản tướng quân đã dùng nhiều bảo vật như vậy trên người hắn, vậy mà ngươi lại đến nói cho ta, hắn trong vòng trăm năm không cách nào tu thành Chân Tiên?'

'Ha ha ha ha, Lâm Kỳ con ta, có Nhân Hoàng chi tư!'

'Lâm Kỳ, ta quá thất vọng về ngươi.'

Quân doanh mái vòm, trước mặt của Ngô Vọng.

Toàn thân Lâm Kỳ giống như mất hết sức lực, ngã ngồi xuống, cặp mắt vô thần phản chiếu thân hình Ngô Vọng tản ra tiên quang nhàn nhạt kia, trong miệng thì thào:

"Phụ thân… "

Phụ thân!

Ngô Vọng chậm rãi đi tới, đi đến trước mặt Lâm Kỳ mà đứng yên lặng, trong lòng tự hỏi có nên đáp một tiếng hay không.

Được rồi quên đi, không nên lợi dụng nữa, tên này xem ra cũng rất thảm rồi.

Thật không dễ dàng cho những người trẻ tuổi.

Trong lần ‘Giao thủ cũng không kịch liệt lắm’, Ngô Vọng phát hiện sâu trong đạo tâm Lâm Kỳ có che giấu bóng ma, vốn còn tưởng rằng Lâm Kỳ là có quan hệ với Thập Hung điện, tương tự như 'Vương Lân' trước đây.

Không ngờ, chuyện này liên quan từ chính gia đình hắn.

Một lát sau, hai mắt Lâm Kỳ rung động nhè nhẹ, hai hàng lệ từ gương mặt hắn trượt xuống, cả người toát ra vẻ thất vọng và trầm mặc, lại cúi đầu nhìn Viêm Đế Lệnh mà thất thần.

Hắn lẩm bẩm:

"Vì sao Viêm Đế Lệnh không phải là duy nhất, tại sao lại có ba khối, vì sao…. "

Ngô Vọng chậm rãi nói:

"Ngươi còn chưa hiểu ra sao?"

Lâm Kỳ có chút run lên:

"Ta cần phải hiểu cái gì… Thuật pháp ta đều đã học xong… Trận pháp đồ lục cũng đã học thuộc toàn bộ… "

"Chung quy là ngươi mê thất quá sâu."

Tiếng nói Ngô Vọng lọt vào trong tai Lâm Kỳ, lọt vào linh đài của Lâm Kỳ, kèm theo những tiếng tụng kinh khiến Lâm Kỳ hãm sâu trong đó.

"Chấp niệm như thế nào? Vì sao lại có oán niệm?

Người khác áp đặt lên ngươi, chung quy chỉ là người khác chấp niệm, người khác muốn ngươi đi làm gì, là ngươi muốn đi làm hay sao?

Lâm Kỳ, nhiều năm như vậy, ngươi có chuyện bản thân muốn đi làm chưa?"

"Chuyện ta muốn làm . . . và làm . . ."

Bờ môi Lâm Kỳ run lên, trong mắt hiện ra một vài hình ảnh, từng màn tình hình, lại phát hiện phần lớn ký ức của hắn đều là phòng luyện công trên toà lâu các kia.

Hắn nghĩ đến thị nữ xinh đẹp thời niên thiếu kia, nhưng cuối bức tranh, là hình ảnh thị nữ kia bị người bắt đi, và hắn bị nhốt ở trong phòng tiếp tục bế quan tu hành.

Mà khi hắn muốn ra ngoài, lại sẽ có mấy người thị nữ mà hắn căn bản không quen biết xuất hiện ở trước mặt.

"Ta muốn gì… "

"Ngươi muốn gì?"

Lâm Kỳ sững sờ một hồi, cả người như đang ở trong một cuộn tranh đen trắng, trời đất bao la, tất cả mọi nơi đều im lặng.

Đôi mắt hắn dần trở nên trống rỗng, đạo tâm mê man, giờ phút này không thể tìm ra được câu trả lời có thể thốt ra, chỉ có những cái chuyện cũ vụn vặt trong quá khứ đang lặp đi lặp lại kia.

"Ta, ta không biết, ta không biết mình muốn gì."

"Ngay cả chấp niệm của ngươi đều là người khác cho."

Ngô Vọng ấm giọng hỏi:

"Vậy thì ngươi đang sống vì ai?"

Vì ai mà sống, vì, vì phụ thân mà sống…

Vì nụ cười hài lòng của phụ thân, vì một câu tán thưởng 'Không tệ' kia của phụ thân, và vì con đường phía trước mà phụ thân đã vẽ ra cho hắn.

"Ta vì mình!"

Ánh mắt Lâm Kỳ chợt lóe, hắn gầm lên nhấn mạnh:

"Ta vì mình mà sống! Ta chính là sống cho chính ta!"

Đi.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán của Lâm Kỳ, hơi xoa xoa mấy lần.

Bờ môi Lâm Kỳ run lên, đột nhiên nhắm chặt mắt lại, từng giọt nước mắt to như hạt đậu tuôn ra, lại cắn chặt răng kìm nén để không khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng lại không chịu được mà khóc nức nở.

Sự suy sụp của một tu sĩ thành niên thường xảy ra trong tích tắc.

Khắp quân doanh, từng thân ảnh hoặc lơ lửng giữa không trung hoặc đứng trên mái nhà, đang quan sát tình hình.

Hầu hết mọi người đều không rõ ràng cho lắm, nhưng khi nhìn Ngô Vọng, trong mắt đều có chút sợ hãi.

Giết người chẳng qua là đầu chạm đất, nhưng vị Tông chủ Ma tông này lại mạnh mẽ đánh tan đạo tâm người nắm giữ Viêm Đế Lệnh, quả thật là…

"A--- "

Lâm Kỳ đột nhiên ngẩng đầu hét lớn:

"Phụ thân! Hài nhi…. thực sự quá thất vọng về người!"

Ngô Vọng cười nhẹ, xoay người chậm rãi đi về nhà gỗ của mình, chỉ để lại một lời động viên:

"A, ngươi tự do rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK