Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện

Editor: Jasmine, Vũ Courch

Nguồn: Bạch Ngọc Sách

"Trực tiếp công bố rằng phần thưởng cuối cùng là Viêm Đế lệnh?"

Ngô Vọng có chút kinh ngạc nhìn một chút Thần Nông, thấp giọng nói: "Đây không phải là làm bia ngắm cho ngoại thần ư?"

Thần Nông lạnh nhạt nói: "Nếu như ngay cả sự xâm lược của ngoại thần còn không chịu nổi, thì làm sao có thể gánh nổi áp lực nặng nề của Nhân Vực."

Ngô Vọng trầm mặc chốc lát, lại nói:

“Nhưng tiền bối, lần này ba người đoạt được Viêm Đế lệnh được không chỉ chịu sự tấn công của ngoại thần mà bản thân bọn họ cũng sẽ trở thành dê con trong miệng các đại thế lực.

Nhân Vực có vẻ là do tiền bối ngài định đoạt, đây cũng là do tiền bối ngài nắm trong tay thực lực tuyệt đối, đủ năng lực áp đảo tất cả.

Nhưng trên thực tế, Nhân Vực vận chuyển đã không thể tách rời khỏi sự chống đỡ của rất nhiều thế lực.

Các cổng biên giới đã trở thành thế gia, Tứ Hải Các, Nhân Hoàng Các đã hình thành các vòng tròn của riêng họ, các đại tông môn đã liên hợp trong bóng tối, Thập Hung thần điện và những thứ tương tự bụng dạ khó lường.

Tiền bối. . . Bệ hạ quả thật muốn dùng ba miếng Viêm Đế lệnh, dẫn lửa cháy Nhân Vực?"

Thần Nông híp mắt cười, đánh giá Ngô Vọng.

"Tiểu tử ngươi không phải là cái gì đều cũng hiểu sao?"

"Ta hiểu cái gì, " Ngô Vọng buông tiếng thở dài, "Ta là chỉ muốn cho tiểu Tinh Vệ nhà ta có một hoàn cảnh trưởng thành ổn định."

Thần Nông trợn mắt định giơ trượng gỗ đánh người, thân hình Ngô Vọng đã sưu một tiếng lao ra ngoài, rất nhanh lại phẫn nộ trở về.

"Vô Vọng, ngươi nên biết ta."

Lão tiền bối khe khẽ thở dài:

"Ta sống thêm ngàn năm, là để bồi dưỡng được một người thừa kế, để Nhân Vực có người kế tục, không đến mức đánh rơi ở trong tay ta.

Người này, không chỉ phải triệt để nắm chắc Hỏa Chi Đại Đạo, hoàn thành bước nhảy trên con đường đạo tắc, còn phải sở hữu lòng can đảm để quyết đoán trong suốt nghìn đời, có thủ đoạn san bằng mọi thế lực, càng phải khả năng sống sót trong sự kìm kẹp của nhiều thế lực khác nhau.

Cầm lấy Viêm Đế lệnh chỉ là bước đầu tiên, chỉ khi nào chịu được phần áp lực này, mới có thể chân chính bước lên con đường trở thành Nhân Hoàng.

Lão phu không có nhiều thời gian để lãng phí, đã đến lúc làm ra quyết đoán."

. . .

Quyết đoán.

Hình ảnh tán gẫu cùng nhạc phụ đại nhân trong đáy lòng chầm chậm tiêu tán, Ngô Vọng nhìn một chút đãi bát quái trước mặt, biểu tình chậm rãi nghiêm túc lên.

Một khi đã như vậy, thì đừng trách hắn ngày hôm nay tâm tàn nhẫn!

Nửa canh giờ loáng một cái trôi qua, Ngô Vọng hai tay bấm pháp quyết, nhanh chóng chỉ tay lên đĩa bát quái trước mặt.

Ở khắp mọi nơi trong huyễn cảnh, ánh sáng lấp lánh ẩn hiện không ngừng.

Quý Mặc đang đả tọa lập tức đứng dậy, nhìn một chút trước mặt xuất hiện bốn thứ:

Một lá bùa bằng ngọc tượng trưng cho tính mệnh của mình, một một thanh kiếm gỗ khắc cấm chế giản đơn, một chồng bùa bằng giấy màu vàng thật dày và một chiếc bình sứ lặng lẽ treo lơ lửng.

Cùng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa trời và đất:

"Bắt đầu."

Quý Mặc không chút do dự, thân hình trực tiếp lao về phía trước, cầm lấy kiếm gỗ, tóm được phù lục, cắn lấy bình sứ, miếng ngọc phù kia đã tự mình dán ở trước ngực hắn, thân hình giống như tiễn rời cung, lao thẳng về phía trước!

Cách đó không xa tráng hán kia đã là tóm được bình sứ, một quyền nổ nát phù lục, ở trong tiếng gầm nhẹ mãnh liệt đập đến.

Thể tu!

Quý Mặc thân hình nhảy lên xoay người, thanh kiếm gỗ trong tay bùng cháy ánh lửa, vài quả cầu lửa to bằng cái đầu đập thẳng vào tráng hán trước mặt.

Ánh lửa phản chiếu trên gương mặt góc cạnh của hắn, trong mắt hắn chỉ có sự lãnh tĩnh.

"Muốn chạy!"

Tráng hán nổi giận gầm lên một tiếng, giơ cánh tay trái lên trước mặt, đập tan từng quả cầu lửa, khóe miệng lộ ra nự cười ác ý.

Bùm!

Bên cạnh có một ngọn lửa bất ngờ bùng lên, vài lá bùa không biết lúc nào dán vào thân cây ở hai bên đồng thời nổ tung, cát vàng, băng lăng, rắn lửa đồng thời phun ra, đem tráng hán kia trực tiếp quét bay!

Khóe miệng Quý Mặc lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhưng nụ cười còn chưa hoàn toàn nở rộ, thân hình đã bay ngược chuẩn bị rơi xuống đất, bên cạnh đột nhiên có tiếng rít lên, từng luồng kiếm khí kích xạ mà đến!

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng!

Thần thức Quý Mặc quét qua, đáy mắt thần quang chấn động, thân hình cưỡng chế ngả người về phía sau, vẫn như cũ bị kiếm khí quét đến.

Một tay vỗ xuống đất rồi quay người lại, thanh kiếm gỗ trong tay Quý Mặc lần nữa bùng cháy lên ánh lửa, lần này lại đột nhiên phun ra từng mũi tên lửa, thân hình lao về phía rậm rạp nhất trong rừng rậm.

Trên vùng đất sa mạc, cát vàng bay đầy trời.

Bảy tám bóng người vây công một người, kiếm ảnh tung bay, gai đất khắp nơi, ngũ hành thuật pháp không ngừng lóng lánh!

Nhìn người bị vây công kia, đóa đóa hoa sen dưới chân, tóc dài mạng che mặt không ngừng tung bay, đó chính là Linh Tiểu Lam.

Linh Tiểu Lam thân hình nhanh như ảo ảnh, gần như phi hành sát đất, lấy một địch nhiều vẫn không hệ bị yếu thế hạ phong, mũi kiếm đã xé nát ngọc bài trên ngực hai người nhưng khí tức nàng vẫn kéo dài, không lộ nửa phần dấu hiệu uể oải mệt mỏi.

Tầm mắt kéo xa mấy trăm dặm, ở bên cạnh một thác nước thủy đàm, vị công tử trẻ tuổi áo trắng như tuyết kia cước đạp hoa mai, đồng thời giương hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, kiếm gỗ lộ ra từng tiếng rít gào thét từ trong rừng cây bên cạnh vang lên, rừng rậm nhất thời vang lên tiếng sinh mệnh ngọc bị phá vỡ.

Nhìn lại chỗ Quý Mặc, chẳng qua cách đó mười dặm, thiếu nữ mặc váy khổng tước kia, nhìn nam nhân trước mặt lạnh lùng mỉm cười.

Nàng đang định một cước đạp xuống gương mặt đối phương, dùng sức nghiến vài lần, nhưng lại bị tảng đá cực lớn bên cạnh bay tới trực tiếp đập ngã, xuống vũng máu, thân hình bị một tia sáng kéo đi. ...

Khắp nơi, một màn lại một màn.

Ngô Vọng nhìn một màn đầy say sưa thích thú, bất tri bất giác cũng là cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào.

Mình đáng lẽ nên xuất hiện ở bên trong, đại sát tứ phương, gian khổ hăng hái chiến đấu, và cùng lên đài thi đấu với những thiên tử chi kiêu cùng thế hệ của mình, cuối cùng bỗng nhiên nổi tiếng không?

Thực sự rất muốn xuống chém giết một phen, gặp gỡ những thủ lĩnh thế hệ trẻ của Nhân Vực.

Toàn bộ huyễn cảnh thí luyện, khắp nơi loạn đấu không ngừng, những trận chiến ác liệt ở khắp mọi nơi.

Cũng có một số ít người chọn cách ẩn náu yên lặng chờ thời cơ.

Ngón tay Ngô Vọng gõ nhẹ lên đĩa bát quái, một quầng sáng chầm chậm kéo dài xuất hiện giữa thiên địa, phạm vi kết giới đầu tiên thu nhỏ lại, đã lộ ra trước mặt tất cả tu sĩ.

Các tu sĩ ở trong vòng tròn thứ hai nhẹ nhàng thở ra trong khi các tu sĩ bên ngoài vòng tròn thì tinh thần căng thẳng.

Giọng nói bình thản kia lần nữa vang lên trong và ngoài huyễn cảnh:

"Một nén nhang sau thu nhỏ lại kết giới."

Thế cục trong huyễn cảnh thay đổi trong nháy mắt, phần lớn tu sĩ vốn đang kịch chiến lựa chọn thoát ra khỏi cuộc đấu pháp, chỉ còn một số ít tu sĩ máu xông lên não vẫn tiếp tục trận chiến.

Bên ngoài huyễn cảnh, trong đại điện lặng ngắt như tờ.

Từng vị cao thủ Nhân Vực hoặc đứng hoặc ngồi, phần lớn đều là mấy người, hoặc hơn mười người tụ họp thành một nhóm, chăm chú nhìn vào hình ảnh hiện lên trên cột mây.

Bọn họ tung hoành Nhân Vực nhiều năm, có cảnh tượng gì không gặp qua?

Đừng nói bọn họ chưa từng thấy cảnh này bao giờ.

Cuộc chiến hàng ngàn hàng vạn người thường xuyên bùng phát ở biên cương Nhân Vực; nhưng tình cảnh hàng nghìn người chiến đấu với nhau thực sự rất ngoạn mục, hùng tráng.

Nhất là, có thể tham dự trận chiến này, hầu hết đều là đệ tử ưu tú nhất do từng gia tộc mang đến, xem như là tập hợp của những anh tài hàng đầu Nhân Vực trong gần trăm năm qua, mưu trí, mưu lược bài binh bố trận, thuật pháp, chiến pháp va chạm, khiến từng vị từng vị tu sĩ trẻ tuổi đặc biệt chói mắt.

Thậm chí không ít lão sư, cha già bừng tỉnh phát hiện, hoá ra đồ đệ nhà mình không chỉ là có thiên phú tu đạo, còn có thể hèn mọn như vậy, nằm sấp trên mặt đất giả chết để có thể tránh thoát hầu hết các cuộc giao tranh đấu pháp, bảo tồn thực lực, yên tĩnh đợi vào vòng trong.

Trong một chỗ khác trong đại điện, Thần Nông mỉm cười nhìn một chút từng hình ảnh nhanh chóng chuyển động trên kính mây trước mắt, đã là nhìn thấy một vài tiểu bối khiến người sáng mắt.

Thí luyện này muốn hoàn toàn tạo ra một thế hệ, lại một thế hệ anh tài đều kéo qua tôi luyện một chút.

Một bên có vài đại thần mặc áo bào hoa bước nhanh đến.

"Bệ hạ, ngài tìm chúng ta?"

"Mau đến xem, có những nhân tài nào đáng để đáng bồi dưỡng, " Thần Nông cười nói, "Thí luyện này thật sự không tồi."

"Bệ hạ, râu ngài làm sao bị đứt vậy?"

"A, râu đứt. . . Haha haha, có phải khiến ta trông trẻ ra nhiều không? Haha haha ha!"

Thần Nông cười to vài tiếng, giơ tay đổi cho mình bộ râu mới, cùng vài tên trọng thần quan sát trận chiến và trao đổi.

Bên trong thần điện, không khí rất nhanh thì trở nên sôi động.

Kết giới trong huyễn thu hẹp lại, liên tục có đệ tử trụ không được bị đưa ra huyễn cảnh, ở trong đại điện phiền muộn dậm chân thở dài.

Trong khu vực càng ngày càng nhỏ hẹp, ngày càng nhiều cao thủ tụ tập, trận pháp đơn lẻ càng ít đi, trầm mặc một lát, tình huống đột nhiên có mười mấy người đồng thời đại chiến thường xuyên xảy ra.

Thần Nông tươi cười đầy mặt, tán thưởng nói:

"Ai nói Nhân Vực không có người kế thừa? Ai nói thế hệ này là thế hệ thất lạc? Còn có rất nhiều người a!"

Các vị trọng thần liên thanh hô đáp lại.

"Hử?"

Thần Nông đột nhiên nheo mắt, đưa tay chỉ lên kính mây trước mặt. Một bức hình ảnh tương tự cũng xuất hiện ở đỉnh trụ mây trong đại điện bên cạnh.

"Các vị nhìn thần khí của lão phu này, linh tính như thế nào a?"

Các vị trọng thần chăm chú nhìn lên, không ít cao thủ, đệ tử trong đại điện cũng bị hình ảnh trên đỉnh trụ mây hấp dẫn ánh mắt.

Chỉ thấy, lão giả tóc trắng xoá kia từng xuất hiện làm màu trước đám đông giờ đang đứng trên mây mù, trước mặt là một đĩa bát quái.

Ở bên cạnh là một vài bóng người do mây mù ngưng tụ thành đang khua chiêng gõ trống thổi tiêu, lão giả này đang búng ngón tay thành tiếng, khe khẽ lắc lư eo lưng già, râu tóc cứ bay phấp phới, chân trái rung rung không ngừng.

Tiếng trống đánh dồn dập từ trong hình ảnh vang ra, loại tiết tấu mới lạ náo nhiệt này, làm cho hơn nửa tầm mắt người trong đại điện nhìn lão giả này.

Không biết là vị tiên tử đã cười phá lên, hầu hết những tu sĩ trẻ tuổi bị loại đều ra vài phần ý cười.

Đây chính xác là:

Nghìn người chém giết đoạt Hoàng lệnh, lão thần khí rung đùi hát ca.

Nhưng mà, những người này đang phì cười thì bất ngờ nhìn thấy lão thần khí kia hoa tay một cái, ngón tay chỉ vào trên mặt bát quái.

Ầm vang!

Thiên địa trong huyễn cảnh chấn động, lôi đình vô tận ầm ầm ập xuống, chúng tu sĩ đang lẩn trốn, đang chiến đấu kịch liệt, tất cả đều bị lôi đình nhấn chìm.

Sau trận lôi quang, gần nửa tu sĩ trực tiếp bị đưa ra ngoài huyễn cảnh.

Trong số những tu sĩ còn lại, vài bóng người đồng thời lao đến thông lộ vòng cuối cùng đã lộ diện.

Mà trong số những người này, Quý Mặc toàn thân cháy đen, đáy mắt đầy là sửng sốt.

Lôi quang vừa mới bổ vào trên người hắn, làm sao. . . không thấy đau chút nào. . .

------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK