Một lúc sau, Ngô Vọng ngồi bên bờ suối, mặt mũi sưng vù, khoanh tay phụng phịu.
Chờ đến khi hắn có thể đánh bại lão già này. . . hừ hừ. . .!
Lão giả kia bình tĩnh vuốt vuốt chòm râu chỉ còn lại một nửa, vết máu nhàn nhạt trên bả vai kia nhanh chóng rút đi, hắc bào đã đổi thành kim bào.
"Chuyện Kim Long, cũng không phải là muốn hố ngươi, cũng không phải là muốn cho ngươi đi hấp dẫn ánh mắt cường địch vực ngoại."
Thần Nông lạnh nhạt nói:
"Nhân tâm đã thay đổi, Nhân vực cũng không phải hoàn toàn trên dưới một lòng, nguyên bản bọn họ chỉ là đang chờ lão già này qua đời.
Bây giờ lão phu thành công kéo dài tuổi thọ, bọn họ tất nhiên là giấu đầu giấu đuôi, tự mình thu hồi dã tâm, nếu chỉ là một câu sẽ có Kim Long xuất hiện tại Nhân vực, không trấn nhiệp được bọn họ.
Chỉ có như vậy, sau khi ngươi từ trong nguy cơ lại bộc lộ ra hóa thân, mới có đủ nhiều cao thủ bảo vệ ngươi chu toàn."
"Nói ngược lại tốt đẹp quá ha."
Ngô Vọng nhe răng nhếch miệng hít sâu một hơi:
"Ngươi để cho ta chặn đầu thương cũng được, ta muốn gặp Tinh Vệ!"
"Ừ, nhìn đi."
Thần Nông đưa tay điểm nhẹ một cái vào dòng suối, trong đó hiện ra một cái Linh Trì, có thể nhìn thấy trong Linh Trì kia một quả cầu được bao bọc trong tiên quang.
"Uẩn Linh chi pháp?"
Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn về phía cái lão tiền bối này:
"Vì sao không phải chuyển sinh chi pháp?"
Thần Nông cười nói:
"Nếu như sau khi chuyển sinh, nàng nhưng vẫn là nàng thì sao?"
Hai mắt Ngô Vọng tỏa sáng:
"Uẩn Linh chi pháp, ký ức của nàng có thể không tổn hao gì sao?"
"Tất nhiên là không tổn hao gì."
Thần Nông vuốt râu cười khẽ, tiện tay ném một khối đá màu xanh sẫm đến trong ngực Ngô Vọng:
"Cầm lấy đi, tự mình suy nghĩ một chút, đây là tàn phiến U Minh chi môn, trên đó khóa lại một đầu đại đạo."
"Còn có thể có cái gì, nhiều nhất chính là Luân Hồi chi đạo."
Ngô Vọng thuận miệng nói một câu, ánh mắt không cách nào dịch chuyển khỏi mặt nước.
Thần Nông ở bên cạnh lại là khẽ nhíu mày, lại lấy ra một khối đá phẩm chất giống nhau xem xét kỹ lưỡng, bên miệng không ngừng lẩm bẩm một mình, nói hai chữ 'Luân Hồi'.
Ngô Vọng vội hỏi:
"Còn cần bao nhiêu năm nàng mới có thể tái tạo thân thể?"
"A, đại khái… ba trăm năm."
"Ba trăm?"
Ngô Vọng hít một hơi nữa, nhìn chằm chằm mặt nước cười vài tiếng.
"Bây giờ tuổi thọ ta cũng nhiều, ba trăm liền ba trăm! Nhất định phải chú ý hộ vệ xung quanh, tốt nhất không nên để người hộ vệ biết được bọn họ đang bảo vệ cái gì!"
Thần Nông hơi vung tay lên, hình ảnh trên mặt nước lặng lẽ biến mất.
"Để cho ta nhìn thêm chút nữa."
"Một cái linh niệm ngưng tụ thành hình cầu, ngươi chăm chú nhìn cái gì?"
"Hình cầu nhà ta, dáng dấp đều là mi thanh mục tú."
"Hừ!"
Thần Nông lãnh đạm nói:
"Ngươi còn chưa giải thích hai người nữ nhân kia… "
"Quái bệnh."
Ngô Vọng khoanh hai tay trước ngực:
"Ta còn có quái bệnh đấy, ngài lo lắng cái gì?"
Vẻ mặt Thần Nông lập tức từ mây sang nắng, còn cười đến híp cả mắt, chậc chậc cười:
"Những tên Tiên Thiên Thần kia chung quy cũng là biết làm một chuyện tốt nha."
Ngô Vọng: …
Chịu đựng một chút, còn chưa có lấy vợ về nhà.
Thần Nông khẽ thở dài, cầm cây trượng gõ mấy viên sỏi bên suối, trong suối chợt hiện ra một vài bức tranh.
Đó là một khu rừng yên bình với núi non tứ phía, nhìn từ góc độ này, có thể thấy nhiều bóng người đang di chuyển xung quanh, cúng nhìn thấy Linh Tiểu Lam và hai tên đệ tử Diệt Tông.
Thần Nông cười hỏi:
"Ngươi làm Tông chủ này rất thoải mái a?"
"Tạm được, tất cả mọi người rất hiền hoà."
Ngô Vọng thở dài:
"Nhất là ta bại lộ chuyện Kim Long ở trước mặt các vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh, cũng không biết sẽ có tai hoạ ngầm gì không."
"Ồ?"
Thần Nông nhíu mày, cũng không nói thêm cái gì.
Ngô Vọng nhìn hình ảnh phía dưới một hồi, lại hỏi:
"Đây chính là huyễn cảnh thí luyện?"
"Đương nhiên."
Thần Nông bình tĩnh cười một tiếng, lại ngại mặt nước dòng suối chật hẹp, tiện tay điểm ra một đoàn mây mù, ngưng tụ thành một tấm vân kính, trong đó rất nhanh lướt qua rất nhiều hình ảnh.
Hắn chỉ vào một bức tranh, đắc ý cười.
"Nơi đây trận pháp liên hoàn, nếu như có thể đột phá trận pháp, có thể hái được linh thảo ngàn năm. Bố trí như vậy, trong đó có hơn một ngàn chỗ."
Ngô Vọng sờ lên cằm nhìn một hồi, ‘Đầu nở hoa dữ tợn” rốt cục cũng bắt đầu sưng lên, bình tĩnh nói:
"Cũ kỹ."
"Thế nào lại là cũ kỹ chứ?"
Thần Nông trừng mắt mắng:
"Vừa khảo nghiệm thông minh tài trí, lại khảo nghiệm tâm tính bản thân, còn có lý giải đối với trận pháp và thực lực bản thân, lại cũng không tổn thương đến bọn họ!
Thí luyện như vậy làm sao lại cũ kỹ?"
Ngô Vọng lạnh nhạt nói:
"Tiền bối ngươi nghĩ xem, lần thí luyện này, mục đích cuối cùng nhất của ngươi là cái gì? Phát cho mỗi người bọn hắn chút linh thảo linh đan sao?"
Thần Nông vuốt râu nói:
"Tất nhiên là muốn nhìn một chút, trong đó phải chăng có người có thể làm cho hai mắt bần đạo tỏa sáng hay không?"
"Chỉ là thí luyện này, ngài có thể nhìn thấy hạn mức cao nhất thiên phú của họ sao? Ngài có thể bức bọn họ xuất ra tiềm lực ẩn giấu sao?"
Mặt mũi Ngô Vọng tràn đầy ghét bỏ, rõ ràng trả đũa, cắm một nhát dao vào ngực ngực lão tiền bối:
"Trách không được ngài tìm lâu như vậy, đều không tìm được người thích hợp thừa kế vị trí Nhân Hoàng, phương pháp đều không có sáng tạo cái mới, một mực dùng loại phương pháp thí luyện cổ hủ như vậy.
Ai, lòng ta đau xót thay!"
Cái trán Thần Nông nổi đầy hắc tuyến, nghiến răng nói:
"Vậy ngươi đến đi! Hôm nay nếu không tìm ra được giải pháp giải, bần đạo sẽ phong ấn ngươi ba trăm năm, ba trăm năm sau sẽ móc ra để thành thân với con gái của lão phu!"
Lông tóc toàn thân Ngô Vọng dựng ngược lên, ngượng ngùng cười nói:
"Thành thân tất nhiên là muốn thành thân rồi, còn phong ấn thì không cần.
Tiền bối có thể đơn giản bố trí sa bàn hành quân… Chính là dùng mây mù trải rộng ra làm mặt bàn… Như vậy là tốt rồi, tiền bối nhìn xem.
"Xem ngươi còn có thể làm ra mánh khóe gì!"
"Kỳ thực rất đơn giản."
Ngô Vọng nói:
"Tiền bối ngài nhìn huyễn cảnh này, để bọn họ trong đó mấy canh giờ, chỉ là để bọn họ hái chút thảo dược, nhặt chút pháp bảo, không khỏi quá mức đơn giản.
Vì sao chúng ta không đem tất cả mọi người đặt ở bên trong cùng một tràng thí luyện, tăng thêm cho bọn họ một vài điều kiện, để bọn họ cuối cùng có thể quyết định người nào thắng?
Người chiến thắng này hội tụ nhiều yếu tố như sức mạnh, may mắn, kết nối, trí tuệ,. . . Rất nhiều yếu tố, nói không chừng có người có thể làm cho hai mắt tiền bối tỏa sáng."
"Vậy, nên thiết trí thí luyện bên này như thế nào? Chẳng lẽ là để bọn họ đến cùng một chỗ, tự giết lẫn nhau?"
"Loạn chiến quả thật là hạ sách, cường giả thực lực sẽ bị ưu tiên tập kích, không hiển lộ được tài trí của bọn hắn."
Ngô Vọng nói:
"Ngài xem đây không phải là huyễn cảnh sao? Bên trong tuỳ ý làm là được."
Hắn vẽ ngẫu nhiên hai vòng tròn trên vân đài trước mặt.
"Chúng ta có thể đem tu vi bọn họ đều áp chế ở Ngưng Đan cảnh, phong ấn pháp bảo trữ vật của bọn họ, cấm chế bọn họ bay lên hoặc là độn thổ.
Lại để cho bọn họ đều tản mát ở các nơi, sau đó đưa ra giới hạn thời gian, thời hạn đến kết giới sẽ co vào trong, không thể đến bên trong vòng tròn sẽ trực tiếp di chuyển ra khỏi huyễn cảnh, coi như bị đào thải.
Mà người bên trong vòng tròn, có thể tiếp tục sinh tồn trong đó, chờ đợi lần kết giới thu nhỏ lại tiếp theo.
Kết giới co lại không nhất thiết phải thường xuyên, tâm kết giới cần phải thay đổi liên tục, quá trình này có thể do người điều khiển kết giới nhắm mắt quyết định, không thể làm việc thiên vị.
Như thế, mãi cho đến khi đường kính kết giới còn ba thước, người duy nhất có thể đứng trong kết giới có thể nhận phần thưởng cao nhất.
Những người khác, căn cứ theo thời gian sinh tồn để sắp xếp thứ tự, cho khen thưởng khác nhau.
Thí luyện tên này là —— Đại Hoang tiểu đào sát." (Như chơi PUBG vậy =))
"Thú vị đấy."
Thần Nông híp mắt cười, nhìn tình hình trên vân đài, kinh ngạc một hồi rồi hỏi:
"Kết giới co lại chỉ cần chậm một chút, cũng phải báo trước cho bọn họ khu vực tiếp theo có thể sống sót là khu vực nào."
"Đúng vậy, còn phải có đủ các loại quy tắc khác, điều này phải hoàn thiện dần dần."
Ngô Vọng nói:
"Ngài liền chọn một vị Các chủ đi chủ trì, đến lúc đó trực tiếp hô vài tiếng là được rồi."
"Không không không, bọn hắn không làm được, khẳng định sẽ có người thiên vị."
Thần Nông đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai Ngô Vọng, hừ một tiếng, thân hình Ngô Vọng hóa thành một ông lão với mái tóc bạc trắng.
Sau đó, Thần Nông trở tay lấy ra một cái đĩa Bát Quái, nhét vào trong tay Ngô Vọng.
"Cháu trai, thí luyện lần này sẽ do ngươi cầm đao."
"Ta?"
Ngô Vọng thấp giọng hỏi:
"Tiền bối, không phải ta cũng là một trong số những người thí luyện lần này sao? Ngài có phải có chút hiểu lầm đối với tuổi tác của ta rồi đấy chứ?"
"Này, ngươi cùng bọn họ tranh cái gì?"
Thần Nông cười mắng một tiếng:
"Lần này khen thưởng quan trọng nhất, chính là ba cái Viêm Đế lệnh chưa biến hóa mà thôi."
Ngô Vọng: …
Cảm giác Viêm Đế lệnh có thể thu nạp một chút linh quang từ lão Tông chủ Diệt Tông, thật sự là biến hóa qua!
Khóe miệng Thần Nông lộ ra một nụ cười bí hiểm, hắn trầm giọng nói:
"Ngươi chủ trì tốt lần thí luyện này, lão phu liền hao phí chút công lực, để Tinh Vệ giáng sinh sớm trăm năm."
"Việc này cứ để ta lo!"
Ngô Vọng nắm chặt chiếc Bát Quái bàn kia, ánh mắt tràn đầy ánh sáng nhìn về phía vân đài.
Đắc tội rồi, các vị thiên chi kiêu tử cùng thời!
Nhưng mà, làm sao luôn cảm giác có gì đó không đúng, lại có cảm giác như lại bị lão tiền bối lừa rồi.