Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Không sai biệt lắm so với dự liệu, quả nhiên Phượng Ca là thủ lĩnh phản quân nhưng không phải làm phản Nữ Vương.’

Ở trong băng giáp dưới tàng cây, Ngô Vọng vẫn bảo trì tư thế ngồi, trong lòng suy nghĩ đủ loại.

Cái tên Quý Mặc này, vậy mà có thể nghĩ ra mưu kế hạ thuốc mê ở trong rượu, sớm dùng giải dược, trước đây thật sự là quá mức…đánh giá cao hắn rồi.

Ngô Vọng nhìn một chút trong cơ thể mình, nhìn một bụng đan dược nhãn hiệu Thần Nông được pháp lực bao bọc còn không có tan ra gồm Giải Độc đan, Hóa Xuân đan, Hộ Hồn đan, Tĩnh Tâm đan, Đả Trùng đan, nụ cười có chút đắng chát.

Đây không phải là lãng phí tài nguyên sao?

Tuy rằng Thần Nông tiền bối cho nhiều đan dược nhưng những đan dược này đều không phải tài nguyên có thể dùng lại, dùng một chút liền ít đi một chút.

Mà thôi, mà thôi…

Quý huynh có thể có tâm tư ác độc gì sao? Chẳng qua là Quý huynh muốn cho cái tiểu tu sĩ Ngưng Đan cảnh là hắn đây không đi tham dự vào chuyện này mà thôi.

Nếu như vì mình cứu Quý huynh vài lần, Quý huynh liền móc tim móc phổi đối với mình, đem tất cả kế hoạch đều nói một lần…

Vậy thì Quý huynh cũng coi như là chính thức phế luyện rồi, Quý gia sớm một chút nên đi tìm người khác bồi dưỡng được rồi.

Đối với tính toán nhỏ của Quý Mặc, Ngô Vọng hoàn toàn không tức giận.

Ngược lại là, ánh mắt vừa rồi lúc Phượng Ca sửa góc chăn cho Nữ vương khiến cho đáy lòng Ngô Vọng có chút cảnh giác.

Phượng Ca này… chắc chắn có vấn đề.

"Nhanh! Đem tẩm cung bệ hạ bảo vệ!"

"Bố trí trận pháp phòng hộ!"

Vài tiếng nữ tử kêu khẽ truyền đến, sau đó liền nghe được tiếng bước chân dồn dập từ khắp mọi nơi, hai đội cấm vệ đem tẩm cung bao vây lại.

Ngô Vọng cũng không vội, ngồi ở kia lẳng lặng suy tư, muốn thoát thân không phải là vấn đề.

Hắn sở dĩ có thể sớm phán đoán ra Phượng Ca muốn phát động phản loạn ở Nữ Nhi Quốc kỳ thật có rất nhiều căn cứ.

Không nói những thứ khác, lúc mình bị tập kích tại phủ Quốc sư, Phượng Ca mãi đến sau cùng cũng không xuất hiện, phủ Đại tướng quân và phủ Quốc sư cách nhau không xa, đối với Phượng Ca mà nói chỉ là khoảng cách một bước nhảy.

Dựa theo tính cách trước đây Phượng Ca biểu hiện ra mà nói, không có khả năng không tới xem náo nhiệt này.

Lại nữa, chính là tại sao Thần Nông tiền bối lại đưa hắn xuất hiện ở trước mặt Phượng Ca, bản thân việc này đã là một loại ám chỉ nào đó.

Trước đó Ngô Vọng đã hiểu rõ, vị đại tướng quân Phượng Ca này tại Nữ Nhi Quốc có địa vị khá cao, nắm toàn bộ binh quyền, nếu như nàng muốn phản loạn để đưa mình lên làm Nữ vương thì căn bản không cần đến Nhân vực trợ giúp.

Mục tiêu của phản quân không phải Nữ vương, Phượng Ca cầu viện đối với Nhân vực…

Đáp án đã rất rõ ràng.

【 Phượng Ca muốn phản, Nhân vực muốn ủng hộ, chính là trật tự hoang đường ở đây. 】

Nhưng đáy lòng Ngô Vọng còn mấy điểm nghi ngờ chưa thể giải tỏa.

Bên trong băng giáp, Ngô Vọng nhìn về phía mật thất tư tàng của Nữ vương, còn nhớ rõ nơi đó có mấy quyển da cừu đã tàn phá, trên đó khắc hoạ một chút ký hiệu đã phai mờ.

Trước khi thu thập đầy đủ tin tức, vẫn không nên tùy tiện phán đoán lỗ mãng.

Như thế quá mức không đứng đắn.

Nhắm hai mắt lại, linh thức giống như nước chảy chậm rãi khuếch tán.

Phảng phất như một giọt nước rơi vào mặt nước yên tĩnh, một chút sóng gợn qua, hơn trăm thân ảnh cấm vệ bao vây chung quanh tẩm cung đã chiếu vào đáy lòng Ngô Vọng.

Ngô Vọng lộ ra trình độ kiên nhẫn tiêu chuẩn của đám thợ săn Bắc Dã.

Hắn lẳng lặng chờ đợi, chăm chú để ý cấm vệ tuần tra tứ phía nóc nhà đồng thời trong nháy mắt di chuyển tầm mắt.

Đến rồi!

Ngô Vọng đột nhiên mở mắt, sàn nhà dưới người vô thanh vô tức hóa thành mảnh vụn, thân hình trực tiếp ‘lọt' xuống dưới.

Nơi đây vốn là giếng trời, lúc Nữ vương cải tạo thành tẩm cung, từ mặt đất đặt lên một tầng ván gỗ, tồn tại khe hở khá lớn.

Trở tay đánh ra một chưởng vào băng giáp trống rỗng, Ngô Vọng tạo ra một băng nhân giả trong đó, lại dựng một băng trụ ở dưới để tránh cho nó sụp đổ.

Sau đó, thân hình Ngô Vọng từ dưới tầng ván gỗ lặng lẽ vọt đi, lẩn vào góc chết tầm mắt của nhóm cấm vệ.

Gây sức ép chốc lát, cuối cùng là chạy vào tiểu kim khố của Nữ vương.

Ngô Vọng vẫn duy trì thần thức lan rộng, tai nghe xung quanh, mắt nhìn tám hướng, ở bên trong những bảo vật nhanh chóng tìm được tin tức.

Quyển da cừu, phiến đá, còn có một chỗ giá gỗ bị phủ vải bố giấu ở phía sau vách tường kia.

Ngô Vọng từ xa mà dẫn động một chút khí tức, đem vải vóc phủ đầy bụi bặm kia xốc lên, trên đó quả nhiên có mấy bức họa.

Nhưng giờ phút này, biểu tình của Ngô Vọng lại càng thêm ngưng trọng…

"Đây là?"

Nữ thần nỉ non thút thít, con người nhỏ bé quỳ sát cầu nguyện, thần quang đang không ngừng biến mất.

Hung thú đáng sợ, thiếu nữ khóc sướt mướt nhưng thân hình bị đẩy về phía trước, hóa thành tro bụi biến mất.

Nhưng cẩn thận mà xem, dưới chân hung thú cùng nữ thần đều có một cái vòng tròn giống nhau, trên vòng tròn phác họa vị trí các ngôi sao, tựa hồ là hung thú đã thay thế vị trí nữ thần.

Lại liên tưởng đến lúc cùng Quốc sư thảo luận thần thoại nơi đây, Quốc sư thở dài nói một câu kia:

‘Thần Linh Bắc Dã chứa ở bên trong tinh quang còn có Nhật Tế có thể phụng dưỡng xung quanh Thần Linh.'

Thần sáng tạo ra nơi đây sao lại rời khỏi quốc gia này?

Chỉ để lại một đầu hung thú làm Thần thú hộ quốc, mà hung thú thủ hộ cái quốc gia này lại cần hiến tế?

Ngô Vọng ôm cánh tay, đứng ở trước bích hoạ lẳng lặng suy tư.

Phía ngoài ồn ào náo động, hắn cũng không cảm thấy có cái gì náo nhiệt, ngược lại còn cảm thấy các nàng ồn ào nhiễu động.

Sưu sưu sưu.

Từng đạo thân ảnh từ giữa đám cung điện nhanh chóng qua lại không ngớt, các nàng mặc giáp bạc giáp vàng, biểu tình nhất trí lạ thường, tràn đầy kiên định.

Bên trong Vương Cung, phía dưới đại trận lấp lánh kim quang, hàng trăm hàng ngàn bóng người tập trung tại góc tây bắc Vương Cung.

Không ngừng có bóng người từ bên ngoài xông vào đại trận, từng cái huyết khí tràn đầy, cầm đao khiêng thương, thực lực tại Nữ Nhi Quốc đều là nhất lưu.

Bởi vì đại trận Vương Cung đột nhiên mở ra, quốc đô xuất hiện một chút hỗn loạn nhưng đại bộ phận dân chúng đều chỉ là hiếu kì và thắc mắc, đứng từ xa nhìn về phía Vương Cung.

Từng tốp quân đội tinh nhuệ đi đến đầu đường, bốn phía tường thành sáng lên hàng hàng bó đuốc.

Vương đô vốn là tinh quang rực rỡ trời đêm, bầu trời lại đột nhiên u ám.

Bất an tràn ngập trong đáy lòng các nữ tử nơi đây, lại không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Góc tây bắc Vương Cung, hai ánh đao lướt qua, một tòa bia đá cực lớn ầm vang nổ nát vụn, lộ ra phía sau là một cái động miệng tròn đường kính ba trượng, hơi nghiêng nghiêng xuống phía dưới, tựa hồ không có điểm cuối.

Quý Mặc mặc đạo bào màu xanh, dưới chân đạp lên đài sen, trong tay cầm bảo kiếm và trống trận có hồng quang lóng lánh lơ lửng xung quanh và một chùy nhỏ có quang điện bao quanh phát ra ba động mạnh mẽ của tiên bảolấy vài kiện tiên bảo.

Linh Tiểu Lam đeo kiếm đứng ở giữa không trung, một bộ váy trắng xuất trần không nhiễm khói bụi, ánh mắt chăm chú nhìn động tròn trước mặt.

Phượng Ca xách đao rơi xuống trước động, phía sau lập tức tụ tập rất nhiều cao thủ Nữ Nhi Quốc.

Nàng nhìn cửa động, sắc mặt có chút trắng bệch.

Vị Đại tướng quân bước về phía trước nửa bước, đột nhiên hai mắt trợn tròn, cắn chặt hàm răng, chiến giáp trên người lóe ra một chút huyết quang.

Mười hai tuổi, năm đó rời khỏi nơi này, nàng chỉ có mười hai tuổi.

Trong ký ức lúc trước mười hai tuổi, dưới mặt đất cung điện vĩnh viễn âm u, mình cùng không biết bao nhiêu đồng bạn không có tên…

'Ai, chúng ta cầu nguyện mỗi ngày Thần Linh thật có thể nghe thấy sao?'

'Hẳn là có thể nghe được đi, nghe nói chờ chúng ta cao như các tế tự là có thể đi bên ngoài a.'

'Bên ngoài, bên ngoài là cái dạng gì nha.'

Đây là cuộc trò chuyện mà ngày thường các nàng lặp lại nhiều nhất.

"Chư vị!"

Phượng Ca nâng cao trường đao, bình tĩnh hô to, xoay người đưa lưng về phía động tròn kia, nhìn những thân ảnh trước mắt này.

Họ cũng đồng dạng đang chăm chú nhìn Phượng Ca.

Tiếng Phượng Ca vô cùng trầm thấp:

"Sắp lộ ra ở trước mặt các ngươi chính là một mặt hắc ám nhất mà cái quốc gia này không chịu nổi.

Một khi bước ra bước này thì không thể lui lại."

Phía sau Phượng Ca, trong mắt từng tên võ tướng cầm binh khí trong tay như được nhen nhóm hỏa diễm , theo Phượng Ca bước lên phía trước, lập tức xông lên.

"Người ở bên trong đều giết sao?"

Tiếng nói Linh Tiểu Lam đột nhiên vang lên.

Phượng Ca xoay đầu lại, thấp giọng nói:

"Người ở trong không sai, sai là ở hung thú cùng với việc chúng ta ỷ lại lực lượng của hung thú, mời Tiên tử ra tay đem Tế Tự cùng bọn hộ vệ bên trong chế trụ là được."

"Được."

Linh Tiểu Lam nhẹ nhàng nhắm mắt, tay nắm Liên Hoa Ấn, lần nữa mở hai mắt ra, thân hình đã hóa thành một vệt cầu vồng màu trắng bay vào trong động.

Xa xa, bên trong truyền đến vài tiếng hô hoán nhưng rất nhanh tiếng nói liền an tĩnh xuống.

Quý Mặc lạnh nhạt nói:

"Nhân vực ta đương nhiên sẽ không mặc kệ việc này, hôm nay nhất định giúp Phượng tướng quân chém giết hung thú, đem Nữ Nhi Quốc từ trong cái bóng của hung thú giải cứu ra."

"Đa tạ."

Phượng Ca thấp giọng nói một câu, sau đó thân hình như gió, xách theo trường đao xông vào động trước mặt.

Chúng tướng phía sau như hình với bóng, từng đạo thân ảnh nối đuôi nhau mà vào, không chút mảy may do dự, cho dù các nàng biết trận chiến ngày hôm nay chắc chắn sẽ có tử thương.

Đối mặt với hung thú Thần Linh lưu lại sao có thể nào thoát được một màn khổ chiến?

Nhưng lúc này không thể sợ hãi!

Việc này tuyệt đối không thể sợ hãi!

Bên trong hành lang rất dài, tiếng bước chân như tiếng nước chảy ào ào, phía trước lại càng rộng rãi, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện nhóm Tế Tự mặc trường bào bị tiên quang quấn quanh, hôn mê bất tỉnh.

Hiển nhiên, là cao thủ Nhân vực đến trợ trận dễ dàng chế trụ bọn họ.

Phượng Ca ra hiệu, mấy người phía trước tiến lên phụ trách đem những Tế Tự này trói lại lần nữa.

Tiến vào động càng sâu, thân ảnh bị tiên quang trói buộc càng nhiều.

Linh Tiểu Lam bằng vào tu vi Dược Thần cảnh mà toàn lực ra tay, hộ vệ cùng Tế Tự nơi đây không có nửa điểm phản kháng, cũng bởi vậy tránh được huyết chiến nguyên bản sẽ xuất hiện.

Bên cạnh đám hộ vệ rơi xuống rải rác cung tiễn; cung nữ vẻ mặt sợ hãi, quanh người lại rơi đầy hoa quả đồ ăn.

Hành lang khắp nơi treo trường minh đăng, còn bố trí rất nhiều khoáng thạch phát sáng, mặt đất bằng phẳng không nhiễm một hạt bụi.

Thông đạo dưới lòng đất bắt đầu xuất hiện từng lối rẽ nhưng mỗi lối rẽ đều có đánh dấu rõ ràng, hoặc là thông hướng nhà bếp hoặc là thông hướng phòng ngủ.

Vọt tới trước không biết bao xa, bọn họ đã tới một sảnh tròn đèn đuốc sáng rực dưới mặt đất, từ đầu đến đuôi sảng tròn phân ra hơn mười tầng, mỗi một tầng đều có mười hai cái động khẩu, trước động có hành lang gấp khúc thật dài như hình ruộng bậc thang.

Phượng Ca dừng lại, giơ cao quyền trái, mọi người sau lưng nhanh chóng dừng bước, ngẩng đầu nhìn bốn phương tám hướng.

Linh Tiểu Lam lơ lửng tại chính giữa sảnh tròn, lúc này nàng nhắm mắt nhíu mày, lấy ra một cây sáo ngọc, nhẹ nhàng thổi lên.

Phượng Ca âm thầm không lên tiếng, cúi đầu đi tới trước một mặt chiêng đồng trong góc sảnh, cầm lấy mộc chùy bên cạnh, dùng sức gõ mặt chiêng.

Coong!

Coong!

Tiếng chiêng vang lên khắp nơi trong đại điện, tán đi bốn phương tám hướng.

Từng cửa hang truyền ra tiếng bước chân nhu hòa lại đông đúc, chúng võ tướng ngẩng đầu nhìn khắp nơi.

Đầu tiên là một tiểu cô nương trên người mặc bạch y rộng thùng thình từ chỗ cao thò đầu ra, nhanh chóng chạy về góc hành lang gấp khúc phía trước động.

Sau đó chính là từng cái tiểu cô nương người mặc bạch y rộng thùng thình từ khắp các cửa hang tuôn ra, đều đâu vào đấy đi đến vị trí thuộc về mình, hai mắt không có bao nhiêu thần thái đánh giá những thân ảnh phía dưới này. Nhưng rất nhanh các nàng liền ngồi quỳ xuống, chắp tay trước ngực, hát lên ca dao cầu nguyện.

Phượng Ca đứng ở trước mặt chiêng đồng kia, thật lâu không đánh nữa.

Tiếng sáo dần dần dừng lại, mặt Linh Tiểu Lam như phủ sương lạnh, chăm chú nhìn những thân ảnh này, lại phát hiện phần lớn các nàng đều là hài đồng, mỗi cái tuổi tác cấp bậc đều có vị trí cầu nguyện cố định, nhóm lớn tuổi nhất cũng mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi.

Tổng cộng khoảng sáu, bảy trăm người.

"Các nàng không có họ tên."

Thân hình Phượng Ca rơi vào bóng tối, bình tĩnh nói:

"Muốn biết ý nghĩa tồn tại của các nàng không? Đi theo ta."

Nói xong, Phượng Ca đứng dậy nhảy đến trước một chỗ cửa hang không ai đứng, đi vào trong bóng tối.

Ký ức mặc dù đã vô cùng xa xôi nhưng Phượng Ca nhớ rõ, ngày đó mình ở trong một cái thông đạo đi rất xa, lần theo tiếng ngáy cổ quái kia, đi tới cuối thông đạo…

Tiếng ngáy khó nghe kia xuất hiện lần nữa.

Đây dường như là một đoạn thông đạo không thể đi đến cuối khiến người ta vô thức ngừng thở.

Rốt cục, bọn họ đến trước một cửa đá khổng lồ, từng sợi khói đen từ khe hở cửa đá tràn ra.

Trường kiếm trong tay Linh Tiểu Lam chém ra vài đạo kiếm ảnh, cửa đá sáng lên hơn mười vết nứt, bên trong lộ ra ánh sáng rực rỡ, ầm vang sụp đổ.

Khói đen cuồn cuộn tràn ra, Quý Mặc nắm chặt chùy nhỏ lơ lửng bên cạnh, một vòng sóng xung kích hướng về phía trước khuếch tán đi, vô số khói đen lập tức tiêu tán.

Đây là một tòa đại điện cực kỳ to lớn.

Một đầu hung thú cao khủng bố tới mấy chục trượng ngồi ở chính giữa đại điện, mặt người vặn vẹo, thân bò cồng kềnh, sinh ra bốn chân lại có một cánh tay tráng kiện.

Nó dùng cánh tay cầm một thiếu nữ áo trắng đã hôn mê, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, thân ảnh kia cấp tốc hóa thành khói bụi, từ trong tay hung thú trượt xuống.

Hung thú có chút bất mãn mở tay tìm tòi nhưng không sờ được người hiến tế khác. Trên đài cao xa kia, mấy tên tế tự toàn thân run rẩy không ngừng quỳ lạy cầu nguyện.

Thiếu nữ áo trắng… áo trắng…

'Ngươi ở chỗ này làm gì! Muốn chết sao!'

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát mắng, Phượng Ca vẫn nhớ rõ cảnh tượng tương tự như vậy khi nhìn xuyên qua khe đá, năm đó mình mười hai tuổi, bị dọa đến quên la lên, bị một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên…

"Phượng Ca đại tướng quân?!"

Mấy tên tế tự trên đài cao kia phát hiện kẻ xông vào, một nữ tế già nua run giọng hô:

"Ngươi, các ngươi muốn làm gì? Ngươi đây là bất kính đối với Thần Linh! Sẽ dẫn tới tai ách!"

"Cút!"

Giọng nói Phượng Ca rất bình thản nhưng hai mắt đã tràn đầy tơ máu.

Mấy tên Tế Tự kia cũng không quay đầu lại trốn xuống đài cao, chạy tới một góc hẻo lánh, nửa chữ cũng không dám nói nhiều.

Ô ô vài tiếng, trường đao Phượng Ca chỉ phía đầu hung thú kia.

"Đây chính là Thần thú hộ quốc chúng ta!

Cái giá thủ hộ chúng ta phải trả chính là cần chúng ta dùng mạng người đổi lấy, thế mà qua nhiều thế hệ Vương triều đều lựa chọn giấu diếm bí mật này!"

Phượng Ca hít một hơi thật sâu, trong mắt thiêu đốt lên hai đoàn hỏa diễm, thanh âm cũng trở nên cao vút, nghiến răng nghiến lợi.

"Ta chính là người hiến tế từ nơi này đi ra!

Các tế tự nhờ vào Dựng Linh Trì bí mật thai nghén từng đám hài nhi, không đặt tên cho các nàng, không cho các nàng tư cách trở thành người dân Nữ Nhi Quốc. Chờ đến khi các nàng mười lăm tuổi hồn phách thành thục, liền đem hồn phách của các nàng hiến tế cho hung thú!

Những hài tử chúng ta nhìn thấy kia, bọn họ sinh ra trên đời này là đáng chết sao?

Không cho các nàng tên họ thì không coi họ là người dân nước ta sao?

Hôm nay khởi binh, chính là vì cứu những hài tử trong này ra, chém giết đầu hung thú này!"

Phượng Ca bỗng nhiên ngẩng đầu, ném trường đao về một bên, đưa tay nắm. Một cây trường thương từ lòng bàn tay nàng ngưng tụ thành, từng đạo lôi đình vờn quanh thân thương, tiếng nói vang vọng trong điện:

"Nữ Nhi Quốc sau này do người Nữ Nhi Quốc chúng ta tự làm chủ!

Tối nay chính là vi phạm ý chí nữ thần, tối nay dựa vào đao kiếm trong tay ngươi và ta, đem cái quốc gia này từ trong bóng tối của hung thú giải thoát ra ngoài!

Đệ nhất Ngự Tiền tướng quân Phượng Ca, hôm nay phản Thần!"

Hung thú kia đưa tay gãi gãi cái trán, hai mắt kia vằn vện tia máu, nhìn chăm chú những thân ảnh nhỏ bé phía trước này.

Một đóa liên hoa tuôn ra, kiếm quang chém ngang trăm trượng.

Thân hình Linh Tiểu Lam đã xuất hiện trên đỉnh đầu hung thú, hai tay Quý Mặc kết ấn, mấy món tiên bảo quanh người đã nổi quang mang mãnh liệt…

Chính giữa Vương Cung, căn cơ Nữ Nhi Quốc, Dựng Linh Trì.

Ngô Vọng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh ao, nhìn chăm chú vào bích hoạ vẽ ở đáy ao, đáy mắt xẹt qua mấy phần do dự, cuối cùng vẫn là khe khẽ thở dài.

"Ngươi là người nào!?"

Ngoài cửa Dựng Linh thần điện truyền đến vài tiếng hô quát, hơn mười tên thị vệ lập tức vọt vào.

Tay trái Ngô Vọng nhắm ngay những bóng người này, nhẹ nhàng nắm tay, hơn mười tên thị vệ này lập tức bị vây ở bên trong băng cứng nhưng băng cứng cũng không kề sát ngực các nàng, ở đầu mũi cũng lưu lại hai khe hở.

Ngô Vọng đứng lên, sau lưng mở ra hai cánh, bình tĩnh nói một câu:

"Ta là… người có lẽ có thể giúp các ngươi."

Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ quan trọng, còn có rất nhiều bố trí phải làm.

Cái Nữ Nhi Quốc này đối mặt khốn cảnh so với Tinh Thần chúc phúc đột nhiên buông xuống còn khó giải quyết hơn mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK