Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện
Editor: Jasmine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Tu sĩ Nguyên Anh cảnh bị sao vậy?
Ngô Vọng chỉ muốn tra hỏi người tu hành Nhân Vực, tu sĩ Nguyên Anh cảnh của bọn họ làm sao vậy!
Chẳng qua là tu vi so với Đăng Tiên Cảnh thấp hơn một chút, thực lực chung quy không bằng Đăng Tiên Cảnh, sau này cũng không nhất định có thể đột phá đến Đăng Tiên Cảnh ư?
Chỉ vì những cái này mà phải bị Đăng Tiên Cảnh ức hiếp sao?
Đại Hoang này còn có thể ổn hay không?
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Ngô Vọng bất giác không khỏi run tay. . . đem bột gia vị đã chuẩn bị trước đó rắc lên vỉ nướng trước mặt, linh thú nướng trên đó phát ra tiếng xèo xèo.
Hắn đang ngồi trước căn nhà gỗ của mình để làm thịt nướng.
Cách rừng cây bên cạnh không xa , có bóng người đang treo ở trên ngọn cây, đang chầm chậm xoay tròn, trên người dán một cái mảnh vải, trên đó viết xiêu xiêu vẹo vẹo năm cái chữ to【 ta là Đăng Tiên Cảnh 】.
Nhân tài kiệt xuất của Nhân Vực, một trong những người nắm giữ Nhân Hoàng lệnh, đại thiếu gia Lâm gia, kỳ tài tu đạo ngàn năm khó gặp . . .
Chỉ vậy?
Ngay cả trong lần giao thủ trước đó, thần niệm trùng kích đến từ ai cũng không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác ;
Trong lúc pha giao tranh cận chiến như vậy, cũng có thể bị hắn lùi lại một bước vòng ra sau lưng rồi bị hắn không chút màu mè, một cái tát trực tiếp đập choáng váng.
Nếu mà ở chỗ Bắc Dã bọn họ, bị lang nha bổng đập một phát bất tỉnh thì đến khi tỉnh lại thì có thể có tin vui sớm sinh quý tử!
Có một chút đáng tiếc là, Ngô Vọng cũng không có cơ hội hỏi Lâm Kỳ rốt cuộc làm thế nào để đối phó với hắn, không cách nào gậy ông đập lưng ông, chỉ có thể phát huy chút khả năng của mình đập một phát như vậy.
"Hử?"
Cửa gỗ bên cạnh thò ra một cái đầu, Quý Mặc bối rối nhìn về phía bìa rừng xa xa, lại nhìn Ngô Vọng đang nướng thịt trước căn nhà gỗ bên cạnh, không khỏi khẽ mỉm cười, chắp tay sau lưng đi tới.
"Vô Vọng huynh, nướng thịt đấy hả?"
Ngô Vọng từ chiếc nhẫn trên tay lấy ra một bình rượu ngon ném qua, "Ăn không?"
"Ăn!"
Quý Mặc đáp lại một tiếng, bay tới bên cạnh Ngô Vọng, chụp lấy một hòn đá thấp ngồi xuống, nhìn bóng người đang treo bên rừng cây, mỉm cười nói:
"Tên này thật biết chọn đối thủ, ta còn tưởng rằng hắn sẽ mò tới chỗ ta kia.
Trước đó còn muốn nhắc nhở Vô Vọng huynh, đừng để hắn lừa gạt, nhưng lại cảm thấy nếu như ta nhắc nhở, vậy không phải là coi thường Vô Vọng huynh? Haha haha!"
"Đánh chết cái nết không chừa, tính nết thì làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Vô sự xum xoe, phi gian tức trộm."
Ngô Vọng hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Trên nguyên tắc là bảo lưu chút Hỏa Đạo cho Nhân Vực nên ta cũng không muốn hạ sát thủ đối với tên này. Sau này vẫn là để gia trưởng của hắn tự mình quản hắn đi."
Quý Mặc cười nói: "Đương nhiệm gia chủ Lâm gia là Lâm Nộ Hào tướng quân, là môt vị trưởng bối có thể tin cậy được, làm người nhiệt tình vì lợi ích chung, ngay thẳng phóng khoáng. Lâm Kỳ này tính nết có chút âm trầm tính nết, cũng không biết là giống ai."
Ngô Vọng vươn vai duỗi eo, vừa muốn gọi Lâm Tố Khinh mang cái ghế dựa qua đây, lại nghĩ tới bà cô già trước đó đang bế quan ở Diệt Tông.
Phải nửa năm nữa mới có thể quay trở lại Diệt Tông, cũng không biết Lâm Tố Khinh ở chỗ đó có thể thích ứng hay không, dù sao chung quanh đều là tu sĩ tu luyện trọc khí, một mình nàng là tu sĩ nạp thanh không biết có hợp nhau không.
Vấn đề an toàn cùa Diệt Tông, Ngô Vọng không quá lo lắng.
Không nói đến thực lực bản thân của Diệt Tông không phải yếu, cũng không nói tới việc Thần Nông lão tiền bối hiểu rõ tính cách mình, tự nhiên sẽ không để Diệt Tông xảy ra chuyện.
Chỉ nói về bầu không khí của Nhân Vực.
Nhân Vực không phải là nơi như 'Giang hồ' có thể tùy tiện đánh đánh giết giết, Tiên Ma cũng không phải đại biểu chính tà, ai cũng không có tư cách đứng trên chuẩn mực đạo đức cao nhất đi phê phán đối phương; nếu như không có thâm cừu đại hận nhất định phải ngăn ngừa nội đấu, mà có thâm cừu đại hận cũng không thể gây họa cho người vô tội.
Nghĩ tới đây, Ngô Vọng truyền âm hỏi: "Quý huynh, Linh tiên tử tựa hồ đối với ma đạo có chút bất mãn?"
"A, " Quý Mặc truyền âm nói, "Điều này có liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu của nàng. Trước khi Linh tiên tử bái sư Huyền Nữ Tông, trong nhà gặp biến cố, phụ thân và các vị thúc bá nàng đều chết ở trong tay ma tu.
Phụ thân nàng trước đó từng phục vụ trong quân đội, sau này vì trọng thương tu vi biến mất, sau cùng bất đắc dĩ quy ẩn núi rừng.
Cha ta tức giận vì trung lương uổng mạng, hạ lệnh tra rõ việc này, ma tu kia vô cớ đả thương người cũng bị bắt và giết."
Nói đến đây, Quý Mặc ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu.
"Từ đó đến nay, nhà ta tiếp tế nhà Linh tiên tử trong hơn mười năm, mãi cho đến khi Linh tiên tử vì tư cách xuất chúng được các vị tiền bối Huyền Nữ Tông để ý tới được vào ở Thiên Diễn Huyền Nữ Tông. Do đó ta và Linh tiên tử từ nhỏ đã biết nhau.
Cũng bởi vì điều này, trong lòng nàng đối với ma tu có chút không thích."
Ngô Vọng chầm chậm gật đầu, xé xuống một miếng thịt nướng đưa vào trong miệng.
Quý Mặc lộ ra vài phân ưu lo, thấp giọng nói: "Vô Vọng huynh, lần này Tiên Ma khẩu chiến, ngươi có biết vì sao lại bắt đầu không?"
"Biết."
"A? Vô Vọng huynh tin tức linh thông như vậy?"
"Nguyên nhân gây ra có quan hệ với ta" Ngô Vọng bình tĩnh nhún nhún vai nói: "Ngươi có còn nhớ Lâm Tố Khinh không?"
Quý Mặc cười nói: "Là vị lão sư lúc trước ở trong nhà Vô Vọng huynh kia ư?"
"Không sai, " Ngô Vọng thấp giọng nói, "Tông môn nàng là một trong hai tông môn bị cướp phá . . ."
Ngô Vọng đem thảm án Lưu Phong Kiếm Tông và Thanh Phong Vọng Nguyệt Môn tự thuật lại đơn giản. Quý Mặc mặt lộ vẻ suy xét, hồi lâu không nói.
"Quý huynh, " Ngô Vọng nhấp một ngụm rượu lành lạnh "Ngươi cảm thấy phiền toái lớn nhất bây giờ của Nhân Vực là cái gì?"
"Vô Vọng huynh ngược lại là tới thử ta rồi."
Quý Mặc cười cười, nghiêm túc nghĩ một chút, sau khi uống vài ngụm rượu mới đáp:
"Đến nay nan đề lớn nhất của Nhân Vực không phải ở bên ngoài, mà là ở bên trong.
Xung đột giữa Tiên Ma hai phái, thật sự không phải là cuộc chiến về ý niệm mà còn bắt nguồn từ cuộc chiến về quan điểm tu hành. Từ khi Nhân Vực mở mang đến nay, phương pháp tu hành được lưu truyền đến nay, hai con đường Tiên Ma đều xem như đã được đả thông, và hai hệ thống đã được hình thành hoàn chỉnh.
Tu tiên tự không cần phải nói, có thể làm người ta thanh tâm tiết dục, ít ham muốn thế tục, từ đó nảy sinh ý niệm tị thế trong đầu.
Tu ma. . . thì thu nạp trọc khí nhập thể, tu hành tùy tâm sở dục chi đạo, quả thật cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh bản thân . Nếu như tâm chí không kiên định, rất có thể trở nên ham giết thành tính, đến nỗi vặn vẹo bản thân.
Đến nay nhìn lại, dục vọng tăng thêm quả thực phiền phức hơn so với dục vọng giảm xuống, tình cảnh ma đạo sau này, sợ là sẽ càng ngày càng phiền phức.
Vô Vọng huynh, trả lời như vậy được không?"
"Rất tuyệt."
Ngô Vọng bưng lên bầu rượu, chạm nhẹ với Quý Mặc cười nói: "Chỉ là bố cục nhỏ mà thôi."
Khuôn mặt tươi cười của Quý Mặc cứng lại, ủ rũ thở dài: "Vậy Vô Vọng huynh ngươi nói, phiền phức lớn nhất là gì? Nếu như nói không tốt, ta sẽ phạt ngươi mấy chén."
"Tiên Ma chi tranh mặc dù phiền toái, mâu thuẫn giữa hai hệ thống tưởng như không thể hòa giải, nhưng thật ra cũng không khó giải quyết."
Ngô Vọng xé một chân linh thú đưa cho Quý Mặc, ôn hòa nói:
"Tu tiên có thể khiến tâm tính trở nên lạnh lùng, tu ma có thể phóng túng dục vọng bản thân. Hai con đường đối với bản thân Nhân Vực mà nói, kỳ thực không phân biệt cao thấp gì cả.
Cao thủ tiên đạo không muốn ra tay bảo hộ Nhân tộc thì tu vi có cao cách mấy, phẩm tính cao thượng bao nhiêu cũng là bài trí.
Tương tự như vậy, cao thủ ma tu dục vọng bành trướng, có thể đánh mất bản thân, ức hiếp kẻ yếu, đối với Nhân Vực cũng không có quá nhiều lợi ích.
Nhưng chỉ cần dùng đủ lực khống chế, cùng với tiến hành xây dựng quan niệm ước thúc từ nhỏ, có thể ngăn ngừa tu sĩ ma tu đi tới hai trạng thái cực đoan này. Điều này đối với Nhân Vực mà nói đều là chiến lực đáng quý khó có thể có được.
Cho nên ngay từ đầu trận Tiên Ma khẩu chiến lần này, Nhân Hoàng Các không mấy quan tâm.
Không phải là vì Nhân Hoàng Các tiêu cực chây lười, cũng không phải Nhân Hoàng Các vô kế khả thi, chỉ là vì cao tầng Nhân Vực cảm thấy không cần đối phó với Tiên Ma hai phái, dù sao cũng không ảnh hưởng tới đại cục mà thôi."
Quý Mặc tỉ mỉ suy xét, không khỏi khẽ gật đầu.
Quý Mặc hỏi: "Vậy, làm thế nào để giải quyết tranh chấp giữa Tiên Ma?"
"Căn nguyên nằm ở quan niệm về tu đạo, khó có thể loại bỏ căn nguyên tranh chấp giữa Tiên Ma."
Ngô Vọng nhìn bầu trời đầy sao, cười nói: "Lúc này, trận chiến giữa Tiên Ma không phải là đã tạm thời được ép xuống rồi sao?"
Quý Mặc có chút ngây người, nghĩ một hồi mới trên mặt mới lộ bừng tỉnh, nói:
"Là lời nói của bệ hạ sao?"
"Không sai, " Ngô Vọng cười nói, "Nhân Hoàng bệ hạ đã dùng biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất, đem tranh chấp giữa Tiên Ma tạm thời hóa giải.
Ngàn năm sau Bắc phạt, năm chữ này phát ra, trong vòng trăm năm toàn bộ Nhân Vực sẽ nhanh chóng bện thành một sợi dây thừng.
Tranh chấp giữa Tiên Ma có thể được dẫn dắt thành một cuộc cạnh tranh tốt nhất, để mọi có thể so sánh ai là người đóng góp nhiều hơn cho Nhân Vực.
Thêm binh tới biên giới, cũng có thể hình thành uy hiếp đối với ngoại thần, bức bách Thập Hung thần điện đang ngày càng hung hăng ngang ngược phải lộ ra dấu vết.
Trong ngàn năm này, Nhân Hoàng có thể tỉ mỉ bồi dưỡng thế hệ người thừa kế kế tiếp.
Ngàn năm sau, Nhân Hoàng tất sẽ dùng hết toàn lực, đem mối đe dọa của các vị ngoại thần giảm xuống thấp nhất, tạo một hoàn cảnh ổn định để cho người kế vị tiếp theo phát triển.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu tại sao Nhân Hoàng hiện thân lần này nói ra những lời kia.
Bề ngoài có vẻ đối ngoại, kì thực là đối nội."
Quý Mặc bất giác cào cào đầu, cười khẽ vài tiếng, nhìn vẻ mặt Ngô Vọng bên cạnh, thở dài:
"Vô Vọng huynh, ngươi nói qua một chút như vậy, ta cũng đã hiểu rõ ràng. Nhân Hoàng bệ hạ nhìn xa trông rộng, Vô Vọng huynh kiến thức phi phàm, quả thật khiến ta một cái phàm phu tục tử quá mức xấu hổ."
"Quý huynh khen trật rồi, " Ngô Vọng gượng cười, nhưng cũng không nói nhiều, cùng Quý Mặc uống rượu tán gẫu.
Không biết lúc nào, hai người đã là có chút say, vừa say rượu vừa ca hát, bị đội tuần tra đi ngang qua mắng cho một trận, liền trở về phòng.
Nhưng đội tuần tra tựa hồ cố tình không phát hiện Lâm Kỳ đang treo trên ngọn cây, tự mình rời khỏi chỗ này.
-- Đều là người thông minh, Quý gia và Lâm gia hai bên ai cũng không dám đắc tội.
--------------------------------