Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cỏ nơi nào mà chẳng giống nhau.

Nữ tử Nhân Vực cũng không được.

Ngày hôm sau, trước lều trại, Ngô Vọng ngồi trên ghế ngựa con ở sườn núi hơi cao, hai tay vò tóc, vẻ mặt phiền muộn suy sụp tinh thần.

Chung quy cảm giác mình là bị nhằm vào rồi!

Lão tặc. . . ông trời đáng yêu, ban cho hắn tướng mạo anh tuấn, cho hắn thiên phú tu hành xuất chúng, cho hắn thân phận thiếu chủ đại gia tộc nhưng lại lấy đi tư cách tiếp xúc người khác phái của hắn!

Tiếp xúc với thân thể nữ tử, cho dù cách quần áo, chỉ cần có cảm xúc cũng sẽ lập tức hai mắt đen kịt, toàn thân mất đi tri giác.

Tên khoa học là: 【Narcolepsy – chứng ngủ rũ】.

Ngô Vọng đột nhiên bắt đầu hâm mộ cái tên nam tu bị hắn đuổi đi kia.

Người ta tuy rằng tư chất yếu chút, nghị lực kém chút, chẳng đảm đương được gì, ánh mắt lại tương đối thiển cận sau này tu hành rất khó đạt được thành tựu;

Nhưng ít nhất người ta bình thường a.

Có chút ánh mặt trời chiếu rọi, Ngô Vọng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh nhạt, khóe miệng khẽ run rẩy rồi mấy cái.

Hắn đại khái, khả năng, có lẽ, mơ hồ biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Năm hắn bảy tám tuổi phát sinh chuyện gì?

Vì tò mò, hắn bắt đầu nghiên cứu Kỳ Tinh Thuật. Khi căn bệnh kỳ quái này xuất hiện là lúc hắn có bước đột phá lớn về lý giải Kỳ Tinh Thuật, cảm ứng được nguồn gốc sức mạnh của ngôi sao.

Nhưng vì sao lại thế?

Nguyên lý cụ thể là gì?

Ngô Vọng truy cứu hồi lâu đều không có chút xíu kết quả.

Hơn nữa, gia tộc có hơn một ngàn tế tự có thể ở trên chiến trường, cũng chưa thấy bọn họ có bệnh gì. Còn có vị tế tự có tới chín đứa con, giành được danh hiệu vinh dự 'Chấn năng thịnh' của bộ tộc.

Hắn bắt đầu hoài nghi căn bệnh kỳ quái là do Kỳ Tinh Thuật dẫn đến, liền lập tức tìm lão sư nhập môn Kỳ Tinh Thuật là đại lão Kỳ Tinh Thuật trong gia tộc —— bà nội của hắn ở kiếp này.

Đương nhiên, có thân hay không không quan trọng, chủ yếu là đủ chuyên nghiệp.

Hơn nữa nếu Ngô Vọng không thể tiếp xúc với người khác phái thì bà nội của hắn mới là người sốt ruột nhất; không cẩn thận một cái, nhất mạch tộc trưởng bộ tộc Hùng Bão bọn họ có thể thật sự tuyệt hậu a!

Nhưng hắn đã thử đủ mọi cách, hơn mười vị tế tự thực lực cao nhất trong tộc mệt mỏi đến hói đầu cũng không thể tìm được nguyên nhân căn bệnh kỳ quái này. Tổ mẫu của hắn chỉ có thể gắn cho căn bệnh kỳ quái này là 'Thần linh chúc phúc' .

Tin tức Ngô Vọng mắc phải loại bệnh kỳ quái được khống chế trong phạm vi rất nhỏ.

—— Vì sự ổn định của bộ tộc, người kế thừa tộc trưởng có thể tầm thường, nhưng nhất định không thể kỳ lạ như thế này.

Nhưng theo tuổi Ngô Vọng tăng lên, toàn thể cô gái xinh đẹp chưa kết hôn trong tộc đều đã chuẩn bị tốt 'Bất tỉnh gậy' của mình, sẵn sàng đề nghị dâng lên cuộc sống nhẹ nhàng trước hôn nhân cho thiếu chủ đại nhân.

Ngô Vọng cũng không biết có thể trốn tới khi nào.

Hơn nữa hắn một người rất truyền thống, rất tôn trọng truyền thống của bộ tộc; nếu không phải do căn bệnh kỳ quái này thì hắn cũng không muốn trốn tránh loại truyền thống tốt đẹp này.

"Ôi ~ thiếu chủ đại nhân ~ "

Một giọng nữ ngọt ngào từ xa truyền, Ngô Vọng theo thanh âm nhìn qua, tâm tình đột nhiên tốt hơn.

Vài thiếu nữ váy ngắn họa tiết da báo, áo đơn thuộc da, tay cầm bồn nước đứng ở dưới con dốc thoai thoải đang ra súc vẫy tay chào hắn.

Ánh mặt trời vừa phải khiến cho làn da khỏe mạnh của các nàng càng thêm mịn màng bóng láng. Nhờ có linh khí dễ chịu nên khuôn mặt mọi người đa số 'xinh đẹp' tràn đầy khí tức thanh xuân. Đặc biệt những người thích cưỡi sói vụt chạy trên thảo nguyên trên, hầu hết đều có đôi chân dài thon thả, vòng eo thắt đáy lưng ong, bụng có nhân ngư tuyến. . .

Ngô Vọng khóc từ tận đáy lòng, hắn đang khóc a!

Bất quá, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa tươi cười, khẽ gặt đầu với các nàng làm nổ ra trận tiếng hoan hô vui vẻ.

Đợi sau khi các cô nương đi qua.

"Ài."

Ngô Vọng chán nản thở dài, bắt đầu điều chỉnh tâm tình.

Tóm lại sẽ có biện pháp.

Trời không tuyệt đường người, hắn không dễ dàng gì được sống lại một đời, nếu ngay cả vấn đề này đều không khắc phục được thì sau này còn nói gì mỉm cười nơi chín suối.

Nghiên cứu đã bắt đầu tiến triển rồi, cần phải luôn luôn tỉnh táo!

Sau đầu Ngô Vọng xuất hiện một chút bọt khí, bên trong hiện ra một cái máy không được xem là phức tạp, giống như cái giường gội đầu ở kiếp trước. Hắn có thể nằm trên đó, có cái thùng gỗ lơ lửng bên trên liên tục chảy ra nước đá, phun xuống mặt hắn.

Chính là. . .

Ở tình trạng này còn muốn duy trì trạng thái hưng phấn đòi hỏi phải cần một đoạn thời gian luyện tập thích nghi tu hành gian khổ.

Thời gian không đợi ta.

Tuy rằng tuổi thọ của Nhân tộc ở Đại Hoang thế giới tương đối dài, nhưng tuổi trưởng thành cũng là hai mươi tuổi.

Vấn đề nối dõi tông đường này nhất định giải quyết, không chỉ vì ham muốn hưởng lạc của bản thân mà cũng vì tương lai của gia tộc bộ lạc!

Ân, vì bộ lạc!

"Thiếu. . . Thiếu chủ?"

Một tiếng gọi rất nhỏ từ sau lưng truyền đến, Ngô Vọng quay đầu lại nhìn, hai mắt phát sáng.

Lúc mới được cứu ngày hôm, cái nữ tu Nhân Vực này phong trần mệt mỏi, mặt mày uể oải, hắn cũng không để ý; lúc này nàng nghỉ ngơi một đêm, trang điểm đơn giản thì thay đổi hoàn toàn giống như một người khác vậy.

Trâm cài đỏ thắm thả xuống dải ruy băng lụa màu xanh, mi cong lá liễu, mắt hàm thu thủy.

Khuôn mặt mang vài phần trời sinh ôn nhuận, làn da như ngọc lộ ra một chút ửng hồng, ngũ quan tinh tế, cổ dài mảnh mai, từ trán tới xương quai xanh không có chút xíu khuyết điểm, dáng người mảnh mai nên có vẻ hơi gầy nhưng cũng khiến người nhìn dễ dàng lưu luyến.

Nàng còn nhớ rõ tình huống ngày hôm qua, thấy Ngô Vọng tỉnh lại tâm trạng suy sụp hồi lâu, lại nhịn không được đi lên xem một chút.

Thiếu chủ này cũng đáng thương quá, tuổi còn trẻ mà. . .

"Ân, " Ngô Vọng đáp, thu hồi ánh mắt đánh giá nàng, ở trong bao da trên thắt lưng lấy ra một cái ghế ngựa nhỏ, ném đến vị trí an toàn cách đó nửa trượng.

"Ngồi xuống tâm sự đi."

"Được, " Lâm Tố Khinh đáp ứng, thu lại làn váy, khép hai chân, có chút không quen ngồi trên ghế ngựa nhỏ.

Ngô Vọng nói: "Ngươi cũng có thể ngồi thiền."

"Thế này được rồi, " Lâm Tố Khinh giơ tay sửa một chút tóc bên tai, "Thiếu chủ, ngài không sao chứ?"

"Không cho phép nhắc đến."

"Ân, không nhắc đến, " Lâm Tố Khinh chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, "Là tu hành gặp phải sai lầm ư?"

Ngô Vọng không trả lời, chỉ búng ngón tay, hai tên thị vệ bên cạnh mang ra một cái ghế dựa phủ lông thú quý hiếm, và một cái ô che nắng lớn bằng da lông.

Lại có thị vệ đem đến một cái thùng gỗ đựng đầy nửa thùng nước, bên trong ngâm bảy tám cái vò rượu.

Ngón tay phải của Ngô Vọng hướng bên trong thùng gỗ khẽ lay động, một lớp băng liền nổi lên trong thùng.

A, cuộc sống.

Cũng chỉ nằm bình thường, chơi bình thường, ánh mặt trời bình thường, say rượu bình thường.

"Hướng gió không đúng nhỉ?"

Ngô Vọng nghi hoặc thì thầm một tiếng, bên cạnh lập tức có thị vệ cúi đầu chạy ra xa. Phía xa trong lùm cỏ, hai vị tế tự mặc áo choàng, ôm thủy tinh cầu nhảy ra, niệm một hồi liên tiếp chuỗi âm điệu cổ quái.

Chẳng mấy chốc, một làn gió nhẹ chầm chậm thổi tới từ hướng núi tuyết, mang tới sự mát mẻ cho sườn núi, không cho mặt trời chói chang thiêu đốt trên thảo nguyên có cơ hội tỏa sáng.

Lâm Tố Khinh: . . .

"Ngươi tên là gì?" Ngô Vọng đột nhiên hỏi.

Lâm Tố Khinh vội đáp: "Tố Khinh."

"Quá bình thường."

"Cái này. . ."

"Sư môn, tuổi tu hành, tuổi của bản thân, làm cái tự giới thiệu đi."

Ngô Vọng lạnh nhạt nói: "Ngươi sau này sẽ đi theo bên cạnh ta sáu năm tới, ta sẽ trả cho ngươi thù lao tương xứng. Việc của ngươi phải làm không phải là cởi quần áo, mà là giúp ta nghiệm chứng một chút lý luận tu hành, thuận tiện vì ta giới thiệu tỉ mỉ tình huống ở Nhân Vực."

Lâm Tố Khinh hơi chút suy tư, nói nhỏ:

"Ta bái sư Thanh Phong Vọng Nguyệt môn từ nhỏ, đi theo sư phụ Tả Động Chân Nhân tu hành đã hơn ba mươi năm. Tu sĩ trong môn tuy không nhiều, nhưng mọi người đều tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau, cùng đi lên tiên lộ."

Ngô Vọng gật gật đầu, tổng kết nói: " Xuất thân trong môn phái nhỏ bình thường, tư chất bình thường, năm nay hơn bốn mươi tuổi."

Lâm Tố Khinh trên trán trong nháy mắt tràn đầy hắc tuyến, vội nói: "Chỉ cần ta bước vào Ngưng Đan cảnh, ta sẽ có tuổi thọ ngàn năm, mới có hơn bốn mươi tuổi, bất quá là. . ."

Ngô Vọng mỉm cười ôn nhu gật đầu, hùa theo "Ừ", "ừ" ….

Lâm Tố Khinh khóe miệng hơi nhếch, yên lặng quay đầu đi, cố gắng bình phục lại gân chữ thập trên trán.

Chết tiệt, làm sao lại có kẻ đáng ghét như thế?

"Đúng rồi, " Ngô Vọng lại bình tĩnh đâm thêm một đao, "Sư đệ và sư muội ngươi rời đi ngay trong đêm rồi, vận khí cũng không tệ vừa vặn có một chiếc thuyền lớn đi ngang qua Nhân Vực.

Nhìn bộ dáng của sư đệ người, nếu thuyền xuất phát thuyền chậm một chút, thì hắn sẽ vác thuyền đi mất."

Thân hình Lâm Tố Khinh như rơi vào trong bóng tối, tay trái có chút yếu ớt giơ lên lại không có chỗ đặt, cuối cùng chỉ có thể đỡ lấy cánh tay bên phải.

"Thật buồn cười đúng không?"

Nàng tự nói lẩm bẩm.

Ngô Vọng vừa muốn nói vài câu an ủi, dù sao nàng cũng là “gia sư” mà hắn sẽ dựa vào trong tương lai, nhưng còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được Lâm Tố Khinh một tiếng cười lạnh.

"Tu hành mấy chục năm chẳng làm nên trò trống gì, sư đệ dạy dỗ vất vả hơn mười năm tâm huyết liền bỏ rơi ta, sư phụ bị trọng thương ở trong môn cũng không có người hỏi thăm."

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ, khóc nghẹn ngào nói:

"Ta thật sự rất kém cỏi đúng không?"

"Cái này. . ."

"Hơn bốn mươi tuổi chỉ là Quy Nguyên trung kỳ có phải năng lực rất kém cỏi đúng không?"

"Ân. . ."

"Học luyện đan hơn mười năm vẫn làm nổ lò rất kém cỏi phải không?"

"Không có linh khí như mới sư muội mới nhập môn, như vậy rất kém cỏi phải không?"

"Bất cứ việc gì đều phải tự mình gánh vác, không biết làm nũng với sư đệ như thế nào, làm sư đệ có cảm giác hơi gò bó, như vậy cũng rất kém phải không?"

"Oa —— ta chỉ là nữ tu bình thường năng lực kém cỏi phải không!"

"Mẫu thân, con thực có lỗi với người. Ta nên nghe lời người ở lại phàm tục tìm người gả đi. Vì cái gì nhất định phải đi tu tiên thành đạo!"

Nhìn nữ tử trước mắt hắn đang che mặt khóc lớn, Ngô Vọng cũng có chút chân tay luống cuống.

Lại nói, Nhân Vực không có hệ thống công pháp tu hành, tu tiên chú trọng đạo tâm vững chãi, tu ma chú trọng truy tìm căn nguyên, vị đại tỷ này, à không, a di này đạo tâm sao lại yếu ớt như thế.

Ngô Vọng quay đầu nhìn một chút, thấy một tên thị vệ trẻ tuổi, cũng coi như mi thanh mục tú, bèn nói:

"Lại đây, để cho nàng cảm thụ một chút nam tử hán khí phách, cho nàng chút an ủi."

Thị vệ kia liền hé miệng nhíu mày, sắc tái mét, nói nhỏ:

"Thiếu chủ, ta không muốn nàng, ta kết hôn rồi."

Tiếng khóc của Lâm Tố Khinh đột nhiên im bặt, nghiêng đầu, khóe miệng bay ra một làn khói trắng ngưng tụ thành một hồn phách nho nhỏ, trong miệng lẩm bẩm gì đó như 'Ta vẫn là tự đoạn tâm mạch đi'.

Ngô Vọng sém chút nữa thì cười ra tiếng.

“Kỳ thực người cũng không tệ, " Ngô Vọng chậm rãi nói, "Trên đời không có nhiều thiên tài như vậy, có lẽ hiện tại ngươi cũng chỉ đang trong giai đoạn tích lũy mà thôi.

Chúng ta đều là người bình thường, chẳng qua lĩnh vực sở trường khác biệt thôi.

Ví dụ như vừa nãy, khi ngươi từ lều trại đi ra, cũng khiến ta nhìn không rời mắt, cảm thấy ngươi lớn lên khá đẹp."

Lâm Tố Khinh khóe môi run rẩy: "Thiếu chủ. . ."

"Duy trì khoảng cách."

Ngô Vọng giơ tay ra hiệu cự tuyệt, "Buổi chiều mang ngươi đi dạo trên thảo nguyên thả lỏng tâm tình. Đêm nay ta sẽ giúp ngươi lập ra chương trình dạy học của ta."

"Chương trình dạy học?"

"Ân, " Ngô Vọng nghiêm túc gật đầu, "Có thể là phương pháp tu hành, nếu môn quy của ngươi không hạn chế.

Cũng có thể là âm luật, quần áo và trang sức, lễ nghi, hoặc thậm chí là phong tục tập quán mà ngươi nhìn thấy và hiểu biết, một chút tin tức bát quái về mỗi tông môn ở Nhân Vực.

Ta cần tri thức và hiểu biết của ngươi."

"Thiếu chủ ngài muốn đi Nhân Vực?" Lâm Tố Khinh nhỏ giọng hỏi.

"Có lẽ vậy."

Ngô Vọng nhìn về phía chân trời trên thảo nguyên, giọng nói càng lúc càng mơ màng.

"Tạm thời mà nói, ta vẫn là thiếu chủ duy nhất ở đây, ta phải chịu trách nhiệm với sự tin tưởng của tộc nhân

Nhưng nếu thời cơ chín muồi, ta nhất định phải đi Nhân Vực xem một chút."

Trong mắt hắn lấp lánh ánh sao, nhưng trong mắt Lâm Tố Khinh đứng bên cạnh lại sặc sỡ loá mắt.

Ngô Vọng nói chắc chắn:

"Ta nhất định tìm được biện pháp xóa bỏ căn bệnh kỳ quái trên thân thể!"

"Thiếu chủ. . ."

"Trước khi kết hôn phải sống thoải mái phóng túng vài năm!"

"Khụ! Khụ khụ!"

Lâm Tố Khinh che ngực ho khan một trận, bọn thị vệ bên cạnh nhìn Ngô Vọng với ánh mắt tán thưởng.

Đây mới là phong phạm thủ lĩnh tương lai nhà bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK