Nhân Vực ở phía Tây Nam, giữa rừng thiêng nước độc vô tận, dưới một ngọn núi đá đen giương nanh múa vuốt có một cái hang trời.
Nếu như đẩy ra được chướng khí và sương mù đen được cố tình bố trí ở đây, thì có thể nhìn thấy sơn cốc bên dưới được bảo vệ bởi tầng lớp trận pháp thủ hộ dày đặc.
Trong cốc có rất nhiều ngôi nhà bằng đá gác mái được bao bọc bởi các trận pháp riêng biệt, thoạt nhìn, chúng trông giống như những thôn làng ẩn cư.
Con đường nhỏ quang co dẫn đến nơi vắng vẻ, cây cầu nhỏ và dòng nước chảy cùng với nhà gỗ.
Mỗi một ngôi nhà bằng đá đều được bảo vệ bởi các trận pháp thủ hộ, ngày thường hầu hết các ngôi nhà đều đóng cửa, cũng không biết là chủ nhà đi ra ngoài du lịch hay vẫn ở bên trong bế quan.
Ngô Vọng tới nơi này được ba ngày, đã cơ bản đoán được sơ đồ bố trí trận pháp ở đây.
Nơi này, toàn bộ môn phái được bao phủ bởi một đại trận lớn, hai bên có vách đá, đầu và cuối thôn đều có tầng tầng trận pháp cạm bẫy, uy lực của nó khá bất phàm, thủ đoạn gian trá cũng chồng chất.
Muốn tự mình thoát thân, kỳ thực cũng có mấy thành cơ hội chạy trốn, nhưng lại bộc lộ quá nhiều thứ phải che giấu, thậm chí ngay cả biến thân cũng phải dùng đến.
Làm sao lại có cảm giác tự mình hố mình nhỉ?
Trong một ngôi nhà đá khuất tầm mắt có nước bao quanh, Ngô Vọng đang đứng phía trước cửa sổ, đeo mặt nạ, nhìn chăm chú mấy đứa trẻ còn chưa bắt đầu tu hành ngoài kia, nắm nắm đấm sau lưng, lặng lẽ ...
Buông lỏng ra.
Nếu như nói vị tiên nhân Mao Ngạo Vũ này hố hắn thì quả thật có thành kiến.
Ba ngày trước, hắn và Mao đại ca mới quay trở lại cái Diệt Thiên, Hắc Dục, Lâm Phong Đại Ma Tông này, Mao đại ca liền đối với bên trong kêu to:
"Đại trưởng lão nào nhàn rỗi, mau đi ra đón ta! Ta bị trọng thương không chống đỡ được này!"
Sau đó vị tiên nhân này quay đầu lại hộc máu, làm cho Ngô Vọng sém chút vẫy thân bỏ đi.
Toàn bộ sơn cốc trở nên náo nhiệt lên, khắp nơi nhanh chóng xuất hiện mấy trăm cỗ khí tức, lập tức có mấy bóng người bay nhanh tới, đoạt lấy Mao Ngạo Vũ trong tay Ngô Vọng.
Mao Ngạo Vũ lôi kéo một lão giả tóc trắng mặc áo bào đen, trong mắt đầy ánh sáng nói:
"Truyền Công trưởng lão! Nhất định phải, nhất định phải chăm sóc tốt cho tiểu huynh đệ của ta, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là tâm đầu ý hợp . . . Khụ, khụ khụ, huynh đệ tốt của ta."
Hắn gọi là Vô Vọng, từ Đông Hải đến, để hắn ở đây với chúng ta ... tu hành! "
Mấy trưởng lão này đột nhiên bật khóc hai mắt đẫm lệ.
Một người rống lên: "Là ai! Ai hại Ngạo Vũ tổn thương như thế này!"
“Ngạo Vũ ngươi yên tâm đi đi!
Sư thúc nhất định sẽ chăm sóc tốt cho huynh đệ tốt của ngươi, sẽ không để hắn phải chịu chút xíu ủy khuất nào, gả cho hắn nữ đệ tử xinh đẹp nhất! Sắp xếp cho hắn một vị sư phụ có khả năng dạy dỗ tốt nhất! "
"Tổ tiên làm khó Diệt Thiên Hắc Dục Lâm Phong đại Ma tông ta a! Diệt Thiên Hắc Dục Lâm Phong đại Ma tông ta đã mất đi một lương tài! Thật bi thương biết bao!"
"Ngạo Vũ a, bảo vật trên người ngươi có người sở hữu chưa?"
"Ngươi quan tâm tới bảo vật ta làm gì?"
Mao Ngạo Vũ trừng mắt, thẳng tắp đứng lên, mắng:
"Nhanh đưa ta quay lại động phủ, ta chữa thương là được! Khụ, khụ khụ! Ta còn có nửa cái mạng!
Còn có, giúp ta thu xếp ổn thỏa tiểu huynh đệ, nữ đệ tử xinh đẹp có thể an bài. "
Sắc mặt các vị trưởng lão tối sầm lại, nếu không phải phát hiện ra Mao Ngạo Vũ bị thương nặng, nói không chừng đã hạ độc thủ.
Ngay sau đó, hai vị trưởng lão bên cạnh nâng Mao Ngạo Vũ lên, kéo hắn giống như là kéo thi thể đem hắn lôi đi đến vài động phủ được đào trên vách núi xa xa.
Trước khi rời đi, Mao Ngạo Vũ chớp mắt với Ngô Vọng, dựng thẳng ngón tay cái đẫm máu nói:
"Hiền đệ! Phải hảo hảo ở cùng một chỗ với chư vị đồng môn ... ô."
Ngô Vọng suýt chút nữa cởi giày ném qua.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Vọng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cũng không biết, Mao Ngạo Vũ vụng trộm nói gì với đám trưởng lão Ma tông.
Khi đó, hắn gặp vị Truyền Công trưởng lão phụ trách tiếp đãi mình trực tiếp biểu đạt mình còn có chuyện quan trọng, muốn đi xử lý.
Trưởng lão lúc đầu miệng đầy đáp ứng, còn nói:
'Đa tạ tiểu hữu cứu Mao trưởng lão một mạng, còn thỉnh cho phép chúng ta chuẩn bị chút lễ vật, sau này đưa tiểu hữu rời đi.
Bên ngoài rừng thiêng nước độc, nhiều hung thú độc trùng, để bần đạo an bài một hai tên đệ tử có thể ngự không đưa tiểu hữu tới địa giới an toàn hơn.
Rất là thông tình đạt lý.
Nhưng cách một đêm, vị Truyền Công trưởng lão kia lại trở lại, nhưng không hề đề cập đến việc tiễn hắn đi, thậm chí còn tán gẫu với hắn về lịch sử huy hoàng của đại Ma tông này.
Trong lòng Ngô Vọng khi đó đã có bài bản soạn sẵn rồi.
Mình sợ là ... đã rơi vào hang ổ của bọn trộm.
Mà hôm qua, vị Truyền Công trưởng lão đã đến đưa cho một chút quần áo và linh thạch.
"Tiểu hữu, không phải chúng ta không đáp ứng, chủ yếu là tại thời điểm Mao trưởng lão bế tử quan, hắn nói để chúng ta chiếu cố ngươi thật tốt, nếu như ngươi rời đi, chúng ta cũng không dễ giải thích với hắn."
Mặc dù tên này là sư điệt của chúng ta, nhưng hắn hiện nay tu vi là tiên nhân, lại nhậm chức ở Nhân Hoàng Các, ở đây, ngoại trừ Tông chủ và Đại trưởng lão thì lời hắn nói đều phải làm tốt.
Tiểu hữu ngươi hãy kiên nhẫn, chúng ta nhất định cực lực chiêu đãi ngươi thật tốt."
Nói xong, vị trưởng lão này liền biến mất, để Ngô Vọng á khẩu không nói nên lời.
Đối phương có ý tứ gì?
Không mạnh mẽ cưỡng ép hắn, cũng không tiễn hắn rời đi, chẳng lẽ là muốn trước tiên mài mòn hết tính nhẫn nại của hắn để hắn ở trong đây tiếp xúc dần với bầu không khí Ma tông, lại từng bước công hắn để hắn ở đây tu hành, trở thành một phần tử của đại gia đình này?
Ngô Vọng nhìn một chút cái sơn cốc yên tĩnh này, lại nhìn động phủ trên vách núi đá.
Thôi, trước tiên tập làm quen đi.
Mặc dù xuất phát từ danh tiếng của bản thân, thanh danh của Hùng Bão Tộc, và ảnh hưởng tới tương lai của nhạc phụ đại nhân nếu như mình có thể không gia nhập Ma tông, tốt nhất vẫn là không gia nhập Ma tông.
Nhưng nếu nơi này vẫn lấy lễ tương đãi, mình cũng không cần quá mức cấp bách.
Linh khí đều là thiên địa linh khí, lại không phải là tiên tông linh khí thì so Ma tông thì thơm hơn, mình tu Viêm Đế lệnh của mình là được.
'Quý huynh, Linh tiên tử, còn không bằng giao hẹn với các ngươi để giúp ta tìm một nhà tiên tông".
Sầu.
...
Cùng lúc đó, trong động phủ của Mao Ngạo Vũ.
"Thế nào?"
Mao Ngạo Vũ trầm giọng hỏi Truyền Công trưởng lão đến đây đưa thuốc.
"Huynh đệ của ta vẫn muốn rời đi ư?"
"Ngươi luôn mồm gọi người ta là huynh đệ, người căn bản không thèm nhìn Ma tông chúng ta chút nào!"
Trưởng lão kia thở dài: "Diệt Thiên Hắc Dục Lâm Phong đại Ma tông chúng ta nói cái gì cũng là nằm trong một trăm tông môn đứng đầu Ma đạo. Ở chu vi vạn dặm có uy tín danh dự, cũng không thiếu môn nhân đệ tử, nhất định phải cưỡng cầu người ta lưu lại chỗ chúng ta tu hành làm gì?"
Mao Ngạo Vũ cách lớp vải trên mặt mỉm cười: "Trưởng lão, ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"
"Tất nhiên là sự thật."
"Nói thật là ta rất muốn hắn lưu lại tông môn, sau này có thể báo đáp tốt cho hắn."
Mao Ngạo Vũ lẩm bẩm: thì thầm nói: "Người này tâm khí khá cao, cơ duyên bản thân cũng phi phàm. Hiện tại trạng thái hai bên Tiên Ma như thế nào sư thúc ngươi cũng biết, Nhân Vực có vẻ thái bình, kì thực ám tàng mãnh liệt.
Tu vi của tên này quá thấp, không có chỗ ở cố định, rất dễ gặp rắc rối. Còn không bằng ta làm một cái ác nhân, lưu hắn ở lại đây tu hành một đoạn thời gian, tối thiểu đợi hắn bước vào Nguyên Anh cảnh mới mở cho hắn rời khỏi. "
Truyền Công trưởng lão lắc đầu: "Ngươi có thể làm chủ giúp người khác sao?"
"Không phải là để cho sư thúc ngài nghĩ chút biện pháp nha."
Mao Ngạo Vũ hắc hắc nở nụ cười, rồi nói:
"Hơn nữa hắn tư chất phi phàm, khi ta cùng hắn uống rượu có vụ trộm kiểm tra xương cốt hắn, phát hiện ra hắn quả thực là kỳ tài tu hành, không có chướng ngại trong cơ thể, đạo khu gần như thân thể thần tiên, thành tựu sau này tối thiểu là trên Chân Tiên."
"A?"
"Còn có một lời nói dối, sư thúc ngươi nghe không?"
"Nói dối gì?"
Mao Ngạo Vũ thấp giọng nói: "Ta phát hiện, tiểu huynh đệ, rất giàu có."
Nói thầm, hắn đem một số chi tiết của cuộc đấu rượu giữa hắn và Ngô Vộng kia nói một lần, hai mắt Truyền Công chợt sáng lên.
"Đây không phải là vấn đề giàu có hay không!"
Truyền Công trưởng lão chính nghĩa nói ngay thẳng: "Cho dù tông môn của chúng ta xem như nghèo một chút, nhưng nhiều năm như vậy, đường đường chính chính làm ma, an an ổn ổn tu hành, chẳng phải là rất rất thoải mái không?
Tất cả mọi người đều là Chân Tiên, tu vi tiên nhân, nói chuyện này không phải là tầm thường sao? "
Sau đó, lão giả trầm ngâm vài tiếng, nói: "Ngươi an tâm dưỡng thương, ta đi nghĩ biện pháp xem có thể làm cho hắn đối với chỗ chúng ta cảm thấy tốt hơn hay không."
Mao Ngạo Vũ nói: "Nếu hắn nhất định muốn rời đi thì nửa năm sau hãy để hắn đi, chỉ cần trước khi đi tới chỗ ta một chuyến, ta sẽ cho hắn vài kiện bảo vật coi như là báo đáp."
"Cái này ... Ài, bần đạo cũng chưa từng làm qua chuyện này a, cầu người lưu lại tông môn, quả thật là!"
Truyền Công trường lão lắc đầu, quay đầu lững thững rời đi.
Thế là, ba tháng sau.
. . .
Ở sâu trong sơn cốc, chỗ có suối bao quanh, có liễu rủ, bèo rong rực rỡ đua nhau khoe sắc, còn có đám lau sậy không bị trận pháp cắt đứt.
Bên trong, hơn chục đứa trẻ đang ngồi xếp bằng sau chiếc bàn thấp, từng đứa một ngồi nghiêm chỉnh, mí mắt không dám loạn chớp, thở cũng không dám thở mạnh.
Lão giả đang giảng bài cho bọn chúng đang ngửa người tựa vào một chiếc ghế mềm.
Lão già này mặc một chiếc áo choàng đỏ như máu, mái tóc dài như máu tươi nhuộm đẫm, khuôn mặt hẹp dài lại có hẹp với phấn mắt màu đỏ nhạt, quanh thân thỉnh thoảng xuất hiện tia máu yếu ớt.
Lúc này hắn đang dùng nụ cười mà hắn tự cho là dịu dàng nhất tiến hành 'Lớp vỡ lòng của Đại trưởng lão'.
Những đứa trẻ đang nghe giảng bài kia thỉnh thoảng lại run lên từng hồi.
Lão giả mặc quần áo dính máu kia dùng tư thế khó hiểu, giọng điệu vặn vẹo, chậm rãi nói:
"Kể từ khi kết thúc cuộc chiến của các vị thần cổ đại, từ trên sách Nữ Oa đã nặn ra con người.
Lúc đó Nhân tộc ta trên đà phát triển, may mắn có rất nhiều hiền nhân của Nhân tộc như Toại Nhân, Phục Hi cùng rất nhiều bậc tiên hiền đi trước vượt mọi chông gai, cùng chung sức tiến lên. Ở trong kẽ hở của hàng vạn tinh thần Đại Hoang đã mở mang được vùng đất sống cho Nhân tộc đến nay.
Thánh mẫu Nhân tộc chúng ta - Nữ Oa từ cuối thời Bàn Cổ bẩm sinh ra đã đắc Đạo, là người nắm giữ pháp tắc làm thần bẩm sinh, sáng tạo ra đại đạo của huyền bí và vô tận nhất.
Tuy nhiên, sau khi Nữ Oa đại thần đã mất quá nhiều nguyên khí tạo ra loài người, đã ẩn cư ở một nơi bí mật trong một thời gian dài. Trong thiên địa có rất ít vị thần bẩm sinh có thể quan tâm chăm sóc Nhân tộc, chỉ có Tây Vương Mẫu núi Côn Lôn , Thủy Thần Cộng Công và các vị thần bẩm sinh khác với Nhân tộc còn tính thân thiện.
Nhân tộc ta phải vật lộn để tồn tại trong thế giới này, lưu lại vô số máu để có được nơi ở tạm thời này, nhưng sài báo xung quanh chiếm cứ, thực có thể nói nguy hiểm trùng trùng.
Cho nên các vị lão tiền bối tiên hiền Nhân tộc chúng ta đã đặt ra một thiết luật.
Các ngươi đều đem tai dựng thẳng lên, nghe cho rõ!"
Bọn trẻ bên dưới sợ run cả người, từng cái nhìn chằm chằm vào vị đại trưởng lão trước mặt.
Trong cốc đồn đại, Đại trường lão mỗi lần tu vi đột phá, đều sẽ giết hàng trăm người uống máu ăn mừng.
Lão giả mặc áo bào máu nghiêm nghị nói:
“Thiết luật này áp dụng cho tất cả Nhân tộc Đại Hoang, ừ khụ.
Phàm là Nhân tộc phải lấy việc bảo vệ bộ tộc là hàng đầu. Nếu như có kẻ thù bên ngoài xâm phạm Nhân Vực thì Nhân Tộc trên dưới sẽ cùng nhau chiến đấu! "
Sau khi dứt lời, ánh mắt lão giả mặc quần áo đẫm máu quét qua khoảng hơn chục đứa trẻ, nhìn những khuôn mặt nhỏ nghiêm túc kia, cầm lấy bầu rượu bên cạnh nhấp một ngụm.
"Thực ra thiết luật này được đặt ra bởi Hỏa Hoàng Toại Nhân đại nhân.
Không cần biết các môn phái trong Nhân tộc đấu đá kịch liệt đến đâu, tranh giành trong tộc có thảm liệt đến đâu, chỉ cần bốn quả chuông ở biên giới vang lên, đều phải bỏ vũ khí xuống, dừng lại niệm chú pháp và tìm kiếm điểm tập kết hiệu lệnh gần nhất.
Các ngươi phải khắc ghi quy của này vào trong lòng mình!
Tu ma và tu tiên không đối phó với nhau, ngày thường đánh đánh giết giết cũng là có lợi để duy trì chiến lực của Nhân tộc chúng ta, nhưng nếu không có hận thù to lớn đến thiên địa diệt vong thì không tùy tiện bị diệt môn, cắt đứt truyền thừa của đối phương.
Cắt đứt truyền thừa của đối phương sẽ làm tổn hại đến nguyên khí của Nhân tộc chúng ta, tất sẽ rước lấy trừng phạt của chư vị tiền bối cao nhân.
Đều nhớ kỹ chưa?"
Đám trẻ bên dưới đồng thanh đáp: "Nhớ kỹ."
"Ừ, các ngươi. . ."
"Đại trường lão! Đại trường lão!"
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài bãi cỏ lau có tiếng hét truyền đến, lão giả quần áo dính máu khẽ nhíu mày liếc nhìn ra bên ngoài.
Thì thấy mây đen rơi xuống, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, trên mặt có vết sẹo nhảy xuống khỏi đầu đám mây, vẻ mặt vội vàng khẩn cấp chạy tới chỗ cỏ lau sậy, còn chưa vào phòng thì đã bắt đầu chào hỏi trước:
"Đại trường lão! Chuyện này ngươi nhất định phải quản!"
Diệt Thiên Hắc Dục Lâm Phong đại Ma tông chúng ta sợ là lập tức bị tan rã! "
Đại trưởng lão khẽ cau mày: "Có gì chậm rãi nói, đám tu tiên ngụy quân tử kia cũng không đánh tới, cần gì phải hoang mang rối loạn như vậy."
Nam tử mặt sẹo khẩn cấp không ngừng xoay quanh, gấp giọng nói:
"Ôi, Đại trường lão ôi! Ngài còn không biết chúng ta chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?"
Loạn! Toàn bộ loạn!
Từ lúc Mao trường lão bị thương mang về cái tên Vô Vọng Tử kia, Diệt Thiên Hắc Dục Lâm Phong đại Ma tông chúng ta toàn bộ loạn!
Diệu trưởng lão vừa mới còn ầm ĩ muốn tự phế tu vi, phế luôn tu ba ngàn năm mị thuật!"
"A?"
Đại trưởng lão khẽ cau mày, chậm rãi nói: "Bản tọa hôm nay vừa mới xuất quan, tới giảng bài cho bọn nhỏ trong cốc , còn không để ý tới việc này.
Tiểu Diệu tại sao lại hồ nháo như vậy? Nàng là mị tiên bẩm sinh."
"Còn không phải là! Còn không phải là do tên Vô Vọng Tử kia!"
Nam tử mặt sẹo đè thấp giọng nói, liếc nhìn đám trẻ đang háo hức nhìn mình, có chút cáu kỉnh xua tay để chúng tự mình rời đi.
Đợi khi trong nhà cỏ không còn bóng người, trong mắt nam tử mặt sẻo hiện ra hai mũi nhọn màu tro, và nhà cỏ tức khắc bị bao trùm trong sương mù xám xịt.
Đại trưởng lão bất mãn nói:
"Sao lại làm ra trận kiểu này? Bản tọa ở tông môn còn muốn giấu đầu hở đuôi hay sao?"
"Đại trưởng lão! Chuyện này không nên công khai, đó là vấn đề liên quan đến danh tiếng của tông môn chúng ta!"
"Danh dự? Xuy, haha ha, haha haha!"
Đại trưởng lão nghiêng người về phía sau nở nụ cười, nhưng trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, người đàn ông mặt sẹo rụt cổ lại theo bản năng.
"Hừ! Chúng ta là Ma tông, đứng thứ 76 trong số 100 Ma tông hàng đầu ở Nhân Vực, danh tiếng?
Ngươi học được thói phù phiếm của đám đạo đức giả kia khi nào? "
"Cái này, cái này," nam tử mặt sẹo nhỏ giọng thì thầm, "Diệu trưởng lão tựa hồ là muốn phế mị thuật đổi sang con đường băng thanh ngọc khiết, chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là để cho đám đồng môn chế giễu saoThuộc hạ là ý tứ này."
Khóe miệng đại trưởng lão cong lên: "Cái này ngược lại là sẽ xấu danh tiếng một chút, Tiểu Diệu tại sao như vậy?"
"Không phải là do tên khốn Vô Vọng Tử đó!"
"Nói từ đầu."
"Vâng!"
Mặt thẹo tức khắc nghiến răng nghiến lợi một trận, trong mắt mang theo tràn đầy lửa giận.
"Ngày đó, Mao trưởng lão mang theo một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài vào cốc. Nhìn tuổi xương cốt khoảng hơn 20 tuổi, tu vi chỉ là Ngưng Đan Cảnh nhưng vì sử dụng một loại thiên tài địa bảo nào đó mà thần niệm khá là mạnh mẽ. . ."
Như vậy như vậy, mặt thẹo nam tử đem tình huống ngày đó Ngô Vộng đến đơn giản nói qua, còn nói Ngô Vọng không ngừng đề xuất vấn đề rời đi.
Đại trưởng lão hơi giơ tay lên, nghiêm mặt nói: "
"Chỗ chúng ta tự do ra vào, muốn lui tông thì ở lại học hỏi trong tộc cũng có thể rời đi."
Nếu đó là huynh đệ của Mao sư đệ, chúng ta nên trọng đãi, không thể làm giảm khí độ đại Ma tông.
Sau này xảy ra chuyện gì? Tại sao lại liên quan đến Tiểu Diệu? "
"Chuyện này cũng thật quỷ dị, Ngô Vọng tướng mạo đường đường, cốt cách tinh khiết, thuộc hạ thăm dò qua mấy lần, quả thật chẳng qua chỉ là tiểu tu sĩ Ngưng Đan Cảnh, công pháp Hỏa hệ, rất bình thường."
Nhưng tất cả trưởng lão tông môn từng tiếp xúc với hắn đều giống như tẩu hỏa nhập ma.
Đầu tiên, truyền công thần điện Vương trưởng lão đem một số điển tịch của môn phái, còn cho hắn thấy sức mạnh của Tâm Kinh Diệt Thiên Đường.
Nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, họ nói chuyện mấy lần, mỗi lần đều là Vương trưởng lão rời khỏi nhà Vô Vọng Tử với vẻ mặt u ám.
Vài ngày sau, Vương trưởng lão bỏ việc công vụ trong truyền công thần điện, bảo là đi bế quan.
Trước khi bế quan, Vương trưởng lão còn đặc biệt dặn dò một câu —— đối với Vô Vọng Tử tiểu hữu phải trọng đãi nhiều hơn, không được gây khó dễ, chỉ cần kết một phần thiện duyên.
Trong cốc một mảng náo động, Ngô Vọng kia cũng khơi dậy sự quan tâm của Diệu trường lão.
Nhưng ngài đoán xem?"
Người đàn ông mặt sẹo nắm chặt tay, lỗ mũi mở rộng, vẻ mặt có chút nanh ác, giọng nói của hắn run lên khi nói ra điều này.
Rõ ràng là tức không chịu được.
"Diệu trường lão và hắn ở một mình một đêm, trưa hôm sau thì tức giận rời khỏi nơi ở của Ngô Vọng, lập tức đóng cửa tu hành không ra ngoài.
Chỉ là sau ba tháng vừa xuất quan, Diệu trường lão đột nhiên liền nói muốn phế bỏ một thân Hắc Dục công của mình!
May mắn được các vị trưởng lão cản lại."
"Ồ?"
Đại trưởng lão liếc nhìn khuôn mặt đầy sẹo của người đàn ông, hừ lạnh: "Bỏ phần tư tâm kia của ngươi đi, Tiểu Diệu là ứng cử cho ngôi vị Tông chủ tiếp theo. Công pháp của nàng thật sự sẽ ăn thịt người."
"Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ quan tâm Diệu trưởng lão, tuyệt không có tư tâm gì."
"Ta nhìn ra ngươi là đang thèm muốn thân thể nàng."
"Thuộc hạ không dám! Tuyệt đối không dám! Nàng là ai, thủ hạ làm sao không biết chứ!"
Nam tử mặt sẹo toát ra mồ hôi lạnh, nói: "Thuộc hạ có mấy cân mấy lượng trong lòng thuộc hạ đều hiểu rõ, đa tạ Đại trường lão điểm tỉnh."
"Ừ, biết là được."
Đại trường lão đứng dậy, huyết bào rộng rài càng làm cho thân hình hắn trở nên thon dài.
Đại trưởng lão vuốt ve mái tóc dài đẫm máu, đi tới đi lui hỏi:
"Theo ngươi, Vô Vọng Tử kia có điểm gì đặc biệt?"
"Thuộc hạ trong bóng tối nhìn chằm chằm hắn ba tháng, nhưng không thấy có gì bất thường," người đàn ông mặt sẹo trầm giọng nói. "Hắn mỗi ngày làm vài việc, đại để là được đọc sách, đả tọa, đọc sách, đả tọa.
Hắn ở truyền công thần điện mượn chút tạp thư điển tịch, tựa hồ đối với công pháp tông môn của chúng ta cảm thấy hứng thú, còn có chút thư tịch luyện khí, trận pháp.
Trước đêm Diệu trường lão đi đến thăm hắn, thì truyền công thần điện có vài vị trưởng lão đi thử thăm dò kiểm tra hắn, sau đó, những trưởng lão này đều từng người bế quan tu hành, nói là có cảm ngộ.
Sau khi Diệu trường lão qua đêm chỗ hắn, Tông chủ đích thân hạ lệnh, để chúng ta không được đến chỗ Vô Vọng Tử làm phiền khách quý. "
"Việc này Tông chủ cũng biết?"
Đại trưởng lão đáy mắt có chút sáng lên, cười nói: "Tông chủ nói cái gì?"
"Tông chủ. . . Bế tử quan."
Khóe miệng người đàn ông mặt sẹo khẽ run rẩy.
"Nửa tháng trước, Tông chủ và Vô Vọng Tử trắng đêm trò chuyện với nhau, ngày thứ hai thì tuyên bố bế tử quan.
Thuộc hạ hiện tại nhìn Vô Vọng Tử kia cảm thấy lạnh cả sống lưng, từ trong xương cốt Vô Vọng Tử kia lộ ra một luồng tà đạo hết sức! "
Đại trưởng lão bấm ngón tay suy tính, lại giơ tay điểm ra một đoàn huyết vụ, bên trong huyết vụ hiện lên một hình ảnh rõ ràng.
Đó là trong một ngôi nhà bằng đá rộng lớn, một nam tử trẻ tuổi trông chỉ ngoài hai mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn sách, trước mặt xếp một lư hương, đang nâng lên bút viết cái gì.
Nhìn hắn khuôn mặt vuông vắn, anh tuấn tiêu sái, mũi cao thẳng, môi lại mỏng, khuôn mặt tiêu chuẩn công minh liêm khiết.
Đại trưởng lão bất giác khoanh tay trầm ngâm, áo bào huyết sắc trận pháp khiến cho sắc mặt của hắn khá là âm lãnh.
"Tiểu Diệu chẳng lẽ thích dáng vẻ như vậy sao? Quả nhiên chẳng qua là tiểu tu sĩ Ngưng Đan Cảnh, khoảng cách tới Kim Đan không xa, nhưng Tiểu Diệu tốt xấu cũng là Chân Tiên cảnh. . ."
Hử?
Vì nói chuyện với nam tử này, các vị sư đệ truyền công thần điện lần lượt bế quan.
Mao sư đệ tính tình hào phóng, lại là cao thủ số một số hai trong tông, ngày thường ánh mắt nhìn người khá cao, cũng là xem trọng người này.
Tiểu Diệu bẩm sinh quyến rũ, được xếp vào trăm vị đẹp nhất Ma đạo, gặp qua nam tử nhiều không kể xiết, đối với bất luận nam tử gì đều là chẳng thèm nhìn một cái. . .
Tông chủ mắc kẹt tại bình cảnh đã hơn hai ngàn năm, đến nay đột nhiên bế tử quan. . .
Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn thanh niên trong huyết vụ, trong mắt xẹt qua một chút tàn khốc.
"Đi, bản tọa đi sẽ sẽ người này!"
"Cái kia, ngài muốn trước tiên đến chỗ Diệu trường lão nhìn một chút?"
Nam tử mặt sẹo trầm giọng hỏi.
Đại trường lão lạnh nhạt nói: "Ngươi đang dạy bản tọa làm việc?"
"Thuộc hạ không dám!"
"Trước tiên dẫn đường, lát nữa gọi nàng đi cùng, bản tọa ngã muốn nhìn, nàng có thể hồ nháo như thế nào ! Còn phế công sửa lại! Thế thì mị cốt toàn thân của nàng có đào ra luôn không?
------------