Gã Nhân Tiên Này Quá Nghiêm Túc
Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện
Editor: Jasmine, Vũ Crouch
"Ài -- "
Ngô Vọng thở dài toát lên mùi nghèo nàn, từ trong hốc cây chui ra ngoài, vỗ vỗ bụi đất trên người, hướng đại trận tàn binh Nhân vực mà đi.
Mọi việc nên làm đã làm xong, bầy hung thú cũng bởi vì đại địa sụp đổ mà tạm thời gián đoạn.
Số lượng hung thú bay trên không trung tương đối ít, lác đác vài hung thú lao tới không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào, tu sĩ trong trận cùng bắn mấy lần, đại khái cũng làm xong.
Tháo xuống mặt nạ, Ngô Vọng thay đổi thân giáp nhẹ của quân đội, một đường chạy chậm tiến đến sát biên giới đại trận.
Hứa Mộc lập tức tiến về phía trước nghênh đón, kéo Ngô Vọng vào đại trận.
Thoáng chốc, từng đạo ánh mắt trong trận tụ tập đến, tất cả lúc này tu sĩ không cần xuất thủ, đều quay người nhìn về phía Ngô Vọng.
Một người chắp tay cúi đầu, mọi người liền chắp tay cúi đầu.
Trong mắt không ít nữ tu sáng ngời lên, chư vị Tiên Nhân cũng lộ ra mỉm cười thân thiện, chắp tay nói lời cảm tạ với Ngô Vọng.
Ngô Vọng: …
Vẫn là đau lòng thủy tinh cầu của mình.
Xem ra phải tìm thời gian gửi một phong thư về nhà, để bọn họ sớm chuẩn bị hàng tồn kho, mình mời Đại trưởng lão hoặc là Mao đại ca trở về một lần tiếp tế Tinh Lôi thuật.
Không thể mang theo số lượng thủy tinh cầu đủ để đối kháng một tông môn cỡ lớn, thì hắn thủy chung đều thiếu một chút cảm giác an toàn.
"Vô Vọng huynh!"
Quý Mặc bước nhanh mà đến, nhếch miệng nở nụ cười vài tiếng, dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngô Vọng:
"Ta lại nợ ngươi một mạng! Ta là còn chưa trả hết nợ! Ma Tông nhà huynh có còn nhận người không?"
Ngô Vọng trầm ngâm vài lần, vừa định gật đầu, đột nhiên cảm thấy trong mắt Lâm Kỳ ở bên cạnh tỏa ra quang mang quá chói mắt.
"Việc này, tông môn có thu người hay không, cần phải Truyền Công trưởng lão bọn họ đến quyết định."
Ngô Vọng uyển chuyển cự tuyệt một câu:
"Ta chỉ là Tông chủ, bình thường mặc kệ mọi chuyện."
Quý Mặc như có điều suy nghĩ, Lâm Kỳ lại đang thì thầm các loại như 'Truyền Công trưởng lão yêu thích cái gì' vân vân.
Được rồi, mặc kệ bọn hắn.
Mới vừa rồi đồng thời dẫn động rất nhiều thủy tinh cầu, lúc này Ngô Vọng cũng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ráng chống đỡ, chờ đợi cao thủ Siêu Phàm của Nhân vực xuất hiện, mới có thể an tâm nghỉ ngơi.
Còn về việc che giấu thân phận của mình như thế nào… Việc này giao cho Nhân Hoàng Các lo đi.
Chung quy cũng không thể bởi vì che giấu tung tích mà không dám phản kháng, dẫn đến chôn vùi mạng nhỏ, đây chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn, vì nhỏ mất lớn sao.
"Vô Vọng…"
Linh Tiểu Lam nhẹ giọng gọi, chắp tay sau lưng từ một bên bay tới.
Ngô Vọng nói:
"Vất vả rồi."
Linh Tiểu Lam nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Lưu Ảnh châu kia… "
"Hủy rồi sao?"
"Hủy rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Ngô Vọng nhẹ nhàng thở ra, vật kia nếu như lưu truyền ra, chung quy luôn cảm thấy sẽ là một hồi tự hại chết mình.
Nghĩ kỹ lại, cũng rất là xấu hổ.
Lão tướng Chung Lâm bước nhanh tới, ôm quyền hành lễ với Ngô Vọng, nghiêm nghị nói:
"Đa tạ Vô Vọng Tông chủ liều mình cứu giúp! Bản tướng nhất định đem công tích của Vô Vọng Tông chủ chống đỡ trong quân, bẩm báo Nhân Hoàng Các!"
"Đừng quá phô trương"
Ngô Vọng xua tay:
"Bảo Nhân Hoàng Các bổ sung cho ta chút linh thạch là được rồi."
"Tốt! Hahahaha!"
Chung Lâm nghe vậy cười to vài tiếng, chỉ cảm thấy vị Tông chủ Ma tông Ngô Vọng này khá là hài hước, làm sao có một người chính trực lập được chiến công phi thường như vậy còn ham muốn ban thưởng linh thạch?
Ngô Vọng thấy vậy cũng không nói nhiều, đảo mắt một vòng, nhìn hung thú triều tứ phía kia đã bị đại địa đứt gãy ngăn trở.
Càn Khôn chấn động kịch liệt như thế, hẳn là có thể đột phá Hung Thần phong tỏa khí tức nơi đây đi.
Nói thật, trong lòng của hắn cũng không chắc chắn lắm, nhưng tóm lại là vẫn có một phần tín nhiệm với Thần Nông lão tiền bối.
Bùm!
"Sư phụ, chúng ta. . ."
Lâm Kỳ đột nhiên dừng nói, hắn đang bước lên phía trước, thân thể đột nhiên cứng lại tại chỗ.
Không chỉ là Lâm Kỳ, Quý Mặc, Linh Tiểu Lam, Hứa Mộc, các vị Tiên Nhân bên cạnh cũng vậy, thân thể giống như hóa đá, hô hấp dừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Tình hình như vậy đồng thời xuất hiện tại khắp nơi trong đại trận, tất cả tu sĩ, từ Chân Tiên đến Nguyên Anh cảnh, lại đều không thể động đậy.
Uy áp.
Uy áp mạnh mẽ đến cực điểm, không có dấu hiệu nào đột nhiên bao trùm bọn hắn.
Chung Lâm và Ngô Vọng đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời đầy mây chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, bên trong mây đen bị phá vỡ ra cái hang lớn, một cái đầu rắn to như quả núi, đang cúi đầu nhìn bọn họ chăm chú.
Mắt nó như đầm nước, vảy giống như ngôi nhà, phía trên đầu rắn kia có từng tầng từng tầng 'Núi non', lại có lôi đình từ trên trời chiếu xuống, phản chiếu thân rắn lấp đầy cả bầu trời.
Đầu rắn nhìn chằm chằm bên trong đại trận, không có tập trung ở người nào đặc biệt, lại làm cho hầu hết tu sĩ ở đây đều không có sức phản kháng.
Thập đại Hung Thần Đại Hoang, Minh Xà.
Đầu rắn khẽ hạ xuống thăm dò, áp lực bên dưới càng lúc càng mạnh, không ít tu sĩ chưa thành Tiên cơ thể cũng đã run lên.
Trên thực tế, không chỉ có các tu sĩ, đám hung thú bốn phía đều đang nằm rạp, đám hung nhân Thập Hung điện xua đuổi bầy hung thú kia, hiện tại cũng nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
"Ah."
Cười lạnh một tiếng, khinh miệt lại mang theo mấy phần cười lạnh lơ đãng, từ đáy lòng đám người Ngô Vọng tràn ra.
Thống lĩnh Chung Lâm cúi đầu phun ra ngụm máu, mấy Tiên Nhân bên cạnh cũng lập tức ngồi xuống xếp bằng đả tọa.
Liền nghe xoát xoát vài tiếng, một bên có tu sĩ không cầm được pháp bảo binh khí trong tay, rất nhiều tu sĩ đã không chịu nổi phần uy áp này,ngã ngồi dưới đất, mồ hôi nhễ nhại.
Quý Mặc cũng như vậy.
Keng!
Trường kiếm của Linh Tiểu Lam đã ra khỏi vỏ nửa tấc, nhưng rốt cuộc cũng không thể cử động được nữa.
"Hung, Thần… "
Biểu tình của lão tướng Chung Lâm đã tràn đầy tuyệt vọng, bờ môi run rẩy thốt lên hai chữ này, thân hình lại hướng về phía trước lảo đảo nửa bước, trong miệng quát khẽ:
"Hung Thần!"
Ngô Vọng nhíu mày, vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng bởi vì chống cự uy áp Hung Thần nên động tác có chút chậm chạp.
Chung Lâm nhảy dựng lên, hai mắt mở to, tóc xám vung vẩy, hai tay cầm lấy hoành đao, trong miệng không ngừng hét lên!
Hoành đao phát ra ánh đao dài hàng chục trượng, mãnh liệt chém vào đầu rắn trên không trung!
Lâm Chung vẫn còn ý trảm thần chí.
Trong mắt đầu rắn kia không có nửa điểm biến hóa nào, thậm chí đều không có bất kỳ cái khinh miệt gì, nhưng vảy trên trán khẽ lấp lóe, thân hình của lão tướng Chung Lâm vọt tới trước kia đột ngột dừng ở không trung.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, thân thể Chung Lâm bất động như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét, ánh đao phát ra cũng quỷ dị nằm ngang trong không trung.
Đầu rắn thăm dò hạ xuống hơi lay động.
Càn khôn như kính lưu ly nát vụn xuất hiện từng đạo vết rách, thân thể, nguyên thần, đao quang của Chung Lâm, đều ở trong vết rách này.
Binh--
Càn khôn trống không kia đột nhiên truyền đến tiếng vang như vậy, tựa hồ có một chiếc gương nát, lão tướng Chung Lâm kia cũng theo tấm gương cùng nhau vỡ nát vụn.
Huyết quang còn chưa vương vãi, thi thể đã như bụi bay đi.
Đạo của Chung Lâm cũng trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, giống như thể thiên địa chưa bao giờ tồn tại sinh linh này.
Đầu rắn kia đã rơi đến vị trí cao trăm trượng, thân thể cự xà đột nhiên trở nên hư nhạt, trên đầu rắn hiện ra một thân ảnh yêu kiều.
Thân thể nàng bị huyết vụ mênh mông bao bọc, mặc một chiếc váy đỏ đơn giản, một đôi chân dài thon thả chậm rãi bước xuống, bước trên đôi giày ngọc lẹt xẹt giống như guốc gỗ.
Khuôn mặt của nàng hơi dài và hẹp, đôi mắt thon dài cũng giống như mắt rắn, toát ra một loại cảm giác hung tàn mờ nhạt.
Có thể nàng là Minh Xà biến thành, là Hung Thần - một trong những sinh linh đứng đầu Đại Hoang, dung mạo tư sắc của hóa thân hình người đều không thể bắt bẻ, tự thành một loại vẻ đẹp cảm giác đặc biệt, độc đáo mà tàn nhẫn.
Tuy nhiên, mỗi lần nàng hướng phía dưới một bước, up áp mọi người phía dưới phải thừa nhận lại tăng lên mấy phần.
Chẳng qua chỉ là chậm rãi mà bước mười bước, đại trận tàn binh của Nhân vực đã bị phá vỡ. Ngoài số ít mấy người còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, đại bộ phận tu sĩ đều đang ngồi hoặc quỳ, muốn ra tay đều không thể động một ngón tay.
Ngô Vọng còn đang đứng ở đấy.
Trán hắn đầy mồ hôi lạnh, giờ phút này vẫn ngẩng đầu chăm chú nhìn nữ tử do Hung Thần biến thành này.
Bên cạnh hắn, Linh Tiểu Lam cắn răng gắng gượng, cho dù Nguyên Anh bản thân đã sắp vỡ ra, vẫn không chịu ngã ngồi trên mặt đất.
Mặt đất, quá bẩn!
Chung Lâm chết, đối với Ngô Vọng mà nói kỳ thật cũng không có quá nhiều trùng kích.
Để Ngô Vọng cảm giác kinh ngạc nhất chính là, uy áp từ Hung Thần Minh Xà này, lại kém xa uy áp mình cảm thụ được lúc nhìn thấy Tinh Thần ở trong tưởng tượng.
Giữa Thần với Thần, quả nhiên tồn tại chênh lệch thực lực cực lớn.
Cuối cùng, đôi môi đỏ mọng kia chậm rãi mở ra.
"Các ngươi, ai là Lâm Kỳ?"
-----------------------------