Hiếm khi sử dụng Kỳ Tinh Thuật · Chân Thực Chi Nhãn nên sau khi đánh dấu Vương Lân kia Ngô Vọng lại nhìn thêm hai lần nữa.
Hầu hết những người khác đều là màu tím pha với màu trắng là đại diện cho những người tốt bình thường; còn bà cô già là màu trắng pha tím, quả nhiên bà cô này có thể có suy nghĩ xấu nào đâu?
Tên Quý Mặc này. . . Ách, cái tên này lại là màu khói vàng?
Thất, thất lễ rồi.
Thu hồi thủy tinh cầu, tán đi Kỳ Tinh Thuật.
"Truyền lệnh xuống, để nữ nhân trong tộc tránh đi " Ngô Vọng lạnh nhạt nói, "Chọn mấy tên thị vệ cường tráng nghênh đón bọn họ vào trong trướng của ta. Kêu mọi người xốc lại tinh thần, trước mặt Nhân tộc của Nhân Vực đừng làm mất thể diện của Nhân tộc Bắc Dã chúng ta. "
Vài tên thị vệ phía sau đồng thanh vâng lệnh, cầm lên binh khí bước nhanh chạy đi.
Ngô Vọng nhìn một chút trang phục của mình, vẫn áo trường bào kiểu dáng thoải mái nhưng có thêm một lớp áo cánh bên dưới.
Hắn không phải là Hình Thiên lão ca, không có việc gì thì thích cởi trần còn liên tục vỗ cơ ngực to lớn -- tất nhiên, này có khả năng là luyện tập từ trước.
Quay trở lại lều lớn, ngồi trên ghế da thú của mình, mười tám thị vệ đứng hai bên, huyết khí phập phồng kích động khắp cơ thể như thể hai bức tường chắn xung quanh.
Bên trong Vương Đình, hai hàng hán tử thân thể rắn chắc giống như hùm gấu yên tĩnh đứng lặng lẽ vạch đường cho khách tới Vương Đình.
Nữ tu đội nón tố đi tuốt phía trước, trường kiếm đã thu hồi vào pháp bảo trữ vật, hai cánh tay tinh tế giống như ngọc điêu khắc mà thành đang đặt ở trước người.
Nếu để ý kỹ, mỗi lần nàng cất bước đều không giẫm lên mặt đất vì dưới lòng bàn chân luôn có một đóa sen trắng nho nhỏ, giày của nàng cũng không dính nửa phần bụi trần.
Lại phối với váy trắng dài của nàng cùng vòng eo thắt đáy lưng ong hoàn hảo, phần ngực váy dài bó sát khiến người ta lầm tưởng rằng khi Nữ Oa tạo ra con người đã có một sự ưu ái đặc biệt đối với tổ tiên của nàng, dù là bút thần của thế giới cũng khó có thể tăng giảm nửa phần tư thái cuả nàng.
Lâm Tố Khinh mang theo sư phụ chờ đợi ở trong Vương Đình, chờ thiếu chủ xử lý tốt chính sự liền dẫn vi sư cha đi giới thiệu gặp mặt.
Ở phía sau nữ tu, Quý Mặc ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn lều trại phía trên nhưng một chút cũng không có nhìn đến nữ tu, giống như là có chút kiêng kị.
'Thật kỳ lạ, tại sao không nhìn thấy một nữ tử Bắc Dã nào nhỉ.'
Những tu sĩ còn lại lúc này ít nhiều có bất an, đánh giá những tráng hán cường tráng xung quanh lại thường thường truyền âm thì thầm vài câu.
"Từ lâu đã nghe nói không ít cường giả của thị tộc Bắc Dã thể phách chứa huyết khí mạnh mẽ có thể so với tu sĩ Quy Nguyên Cảnh tu luyện thể chất."
"Đại tộc Bắc Dã quả thật lợi hại."
"Nếu như thị tộc mạnh mẽ như vậy có thể trở thành cường viện cho Nhân Vực thì có thể thở phào một hơi."
"Bắc Dã còn có Kỳ Tinh Thuật khá là thần bí, nghe nói là thu được lực lượng trực tiếp từ các vị thần bẩm sinh. Cường giản Kỳ Tinh Thuật chân chính thực lực không thua tiên nhân."
"Lực lượng thần linh ban cho có tốt vậy sao? Kỳ Tinh Thuật hẳn là có nhiều hạn chế, những vị thần này không có khả năng không phòng bị với sinh linh khác."
"Yên lặng."
Một lời nhắc nhở của nữ tu đội nón truyền đến, những tu si kia lập tức im bặt.
Nhân tiện, Vương Lân kia lúc này đang đứng bên ngoài Vương Đình, bị hàng trăm cái tráng hán vây quanh từng vòng.
Để bày tỏ lòng nhiệt tình hiếu khách của Hùng Bão Tộc, một vị tướng hô lên: "Xụ mặt cái gì, cười lên coi"
Đám tráng hán: "Hắc hắc!"
Vương Lân kia toàn thân run cầm cập, sém chút trực tiếp ngự không chạy trốn.
Trước lều lớn, trải một tấm thảm dài bằng da thú, khi nhóm nữ tu đội nón vừa bước đến trước lều, lập tức có thị vệ ra hiệu cho họ dừng lại.
Thị vệ nói: "Khách nhân từ phương xa, ngồi bên trong là thủ lĩnh tương lai của Hùng Bão Tộc chúng ta, xin hãy giải thích ý đồ đến đây của các ngươi."
Nu tu có nón che giấu nên nhìn không biểu tình, nhưng nàng rõ ràng không biết trả lời như thế nào, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:
"Là đến ký kết ước định."
"Khụ, " Quý Mặc vội vàng đứng ra, cười nói: "Nhân tộc là do thánh mẫu tạo ra do đó Nhân tộc trên thế giới đều có chung một nguồn gốc.
Lần này chúng ta vâng lệnh sư môn mang rất nhiều lễ vật dâng lên thủ Nhân tộc ở Bắc Dã, nếu như có thể cùng chư vị anh hùng hào kiệt Bắc Dã kết giao một phần thì tất nhiên không thể tốt hơn."
"Xuy."
một tiếng cười khẽ từ trong lều truyền ra, cửa lều được hai tên thị vệ bên cạnh đẩy ra, thân ảnh vị thiếu chủ ngồi trên ghế da thú chiếu vào trong mắt chúng tu sĩ.
Do trải qua nhiều năm tu hành nên mặc dù kế thừa vài phần mỹ mạo của mẫu thân nhưng vẫn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp nam nhi khí khái của hắn; gương mặt sắc sảo, góc cạnh pha chút lạnh lùng, khí chất thiếu niên mười bảy tuổi và sự trầm ổn bẩm sinh cùng dung hợp hoàn mỹ trên người hắn, chỉ là tùy ý ngồi ở kia cũng biểu lộ khí độ tự nhiên.
Ngô Vọng cười nói: "Quý huynh, nghe nói nữ tử Nhân Vực eo nhỏ cực kỳ, ta cũng có chút tiền mà không có chỗ dùng. . . Có cách nào không?"
""Hở!"
Quý Mặc trợn tròn hai tròng mắt sém chút nhảy lòi ra, sau đó nhìn chằm chằm Ngô Vọng một lúc, đầu tiên là đỏ bừng khuôn mặt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ rồi cười to không ngớt.
"Haha haha! Ra là ngươi!
Hậu Địa huynh, làm sao anh lại chạy từ Đại Lãng Tộc sang tới Hùng Bão Tộc! Quả thật là làm khổ bần đạo, bần đạo khổ quá mà!"
Chúng tu sĩ đều sửng sốt, bọn thị vệ cũng nghi hoặc khó hiểu.
Ngô Vọng ra hiệu mời ngồi và nói:
"Trước đó tình cờ gặp qua chư vị, tâm huyết dâng trào cùng Quý Mặc huynh nói đùa một chút, còn thỉnh Quý Mặc huynh đừng chê trách.
Quý Mặc huynh, các vị khách Nhân Vực, mời ngồi!
Ta đã sai người chuẩn bị tốt yến hội, trước tiên mời chư vị nhập tiệc sau đó lại bàn chính sự cũng không muộn."
"Tốt!"
Quý Mặc cười to hai tiếng, sau khi bước vào lại chắp tay hành lễ, cất cao giọng nói:
"Quý Mặc con trai nhỏ nhà họ Quý, gặp qua Hùng thiếu chủ."
Nữ tu đội nón cũng giơ tay lấy nón xuống để ngay trước thắt lưng.
Dung mạo của nàng vẫn còn bị che bởi một lớp màn nhưng đã có thể phảng phất thấy được vẻ đẹp tuyệt trần của cô ấy, cặp mắt hạnh có phần lạnh lùng lúc này cũng đang quan sát Ngô Vọng.
Thiếu chủ như vậy hoàn toàn khác với vị thiếu chủ lưng hùm eo gấu mà bọn họ tưởng tượng.
Nắm lấy áo choàng, nàng hơi hạ thấp người, lạnh nhạt nói: "Nhân Vực Thiên Diễn Huyền Nữ Tông, Linh Tiểu Lam."
Những tu sĩ trẻ tuổi khác từng cái đi vào, hoặc là quy củ, hoặc là nhướng mày mỉm cười, hoặc là sắc mặt căng thẳng, mỗi người đều báo tên hiệu của mình.
Ngô Vọng gật gật đầu, nhưng cũng không nhiều lời chào hỏi.
Khi họ đã ngồi vào chỗ, lẽ ra Linh Tiểu Lam sẽ ngồi ở vị trí đầu tiên gần nhất với Ngô Vọng nhưng Linh Tiểu Lam đã chủ động đi đến một bên và ra hiệu cho Quý Mặc ngồi vào.
Đợi nhóm người này đã ngồi xung quanh, Ngô Vọng nói: "Đi gọi Tố Khinh vào đây, ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa của Nhân Vực tránh có chỗ thất lễ."
"Hùng thiếu chủ khách khí."
Quý Mặc cười nói: "Thiếu chủ có thể trong lúc bận rộn lại sắp xếp gặp gỡ chúng ta, chúng ta quả thật đã rất cảm kích.
Đúng rồi, đây là một món quà nhỏ, để biểu lộ thành ý của chúng ta."
Nói trong, Quý Mặc xoay cái nhẫn trữ vật trên bàn tay phải, một hộp gỗ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh bàn thấp, Quý Mặc mở cái hộp gỗ ra, phút chốc bên trong trướng tức khắc bị bao phủ bởi ánh sáng của bảo vật..
Ngô Vọng mỉm cười gật đầu, nghiêm trang nói: "Đa tạ Quý huynh, người tới nhận lấy, chuẩn bị vài xe quặng mỏ cho Quý Mặc huynh mang theo khi ra về."
Quý Mặc liền nói khách khí, ánh mắt Ngô Vọng lại đảo qua bên cạnh Quý Mặc, lạnh nhạt nói: "Khi đó các vị còn rất vui vẻ mắng ta nha."
Vài tên tu sĩ tức khắc trở nên toàn thân căng thẳng.
Ngô Vọng nói: "Nhân Vực có quy củ của Nhân Vực, Bắc Dã ta cũng có quy củ của Bắc Dã. Nhân Vực tôn trọng giáo dục, Bắc Dã ta cũng không phải nơi hoang dã."
Quý Mặc vội nói: "Hùng thiếu chủ, xin thứ lỗi cho chúng tôi. Chuyện này là do chúng tôi quá tùy tiện võ đoán, suy nghĩ chủ quan. Chén rượu này xem như là ta thay chư vị đồng đạo bồi tội."
Nói xong cầm bình rượu trong tay một hơi uống hết.
"Quý huynh không cần như vậy, " Ngô Vọng tựa lưng vào ghế ngồi, cười nói, "Nếu như ta thật sự để bụng việc này, khi đó đã cùng chư vị tranh luận, các vị cũng không thể đến đây.
Nhưng ta cũng không muốn danh tiếng của thị tộc mình bị bêu xấu.
Quý gia mà Quý huynh nói có phải là gia tộc cầm quyền ở Nhân Vực?"
"Hùng thiếu chủ có điều không biết, Nhân Vực không có thế lực gia tộc nào, hầu hết đều là người tu hành."
Quý Mặc thở dài, chậm rãi nói:
"Chỉ là tổ tiên đi theo Nhân Hoàng bệ hạ, ở biên cương chém giết hung thú, bảo vệ lãnh thổ Nhân tộc bởi vậy mới được tán tụng.
Ngay cả được tán tụng như vậy thì đám con cháu nhàn tản chúng ta cũng được nâng đỡ, không thể không tìm chút lạc thú trước khi oanh liệt."
"Tìm hoan lạc mà cũng có thể nói hợp tình hợp lý như vậy, " Ngô Vọng bưng lên chén rượu, "Ta kính Quý huynh một ly."
Quý Mặc mỉm cười đáp lễ, sau vài ly rượu sắc mặt vẫn như thường.
Nhìn những tu sĩ khác phần lớn có chút mất tự nhiên, trước trận chiến như vậy, bọn họ không thể chen vào một hai lời, chỉ có thể nhìn Ngô Vọng cùng Quý Mặc ở kia nói chuyện phiếm vô nghĩa.
Quý Mặc này, Ngô Vọng ngược lại càng tán gẫu càng cảm thấy hợp ý.
Trước tiên không nói đến tính cách phong lưu lãng tử của hắn, trước đây khi bị người đồng hành xa lánh, gặp vấn đề lớn lại là mảy may không hoảng sợ, là người có trách nhiệm, đối nhân xử thế lão luyện thành thục, nói chuyện không vượt qua ranh giới, trong xương cốt lại lộ ra chân thành khó có được.
Cùng hắn giao hữu, ngược lại khá là thoải mái.
Rất nhanh, Ngô Vọng mang chén rượu bước xuống bục cao ngồi cùng bàn với Quý Mặc. Hai người rất nhanh lần nữa lại xung huynh gọi đệ.
"Hùng huynh, để ta giới thiệu với huynh."
Quý Mặc quay sang một bên về phía Linh Tiểu Lam ngồi quỳ bên cạnh.
Hắn nói: "Vị này là Linh tiên tử là nhân tài nổi bật nhất của Nhân Vực chúng ta trong trăm năm qua, đến thập đại tiên tông Thiên Diễn Huyền Nữ Tông, tuổi còn trẻ đã kết thành Kim Đan, ngưng tụ Nguyên Anh, được các vị tiền bối khen là thiên tiên tư thế.
Lần này đi Bắc Dã cũng là lấy Linh tiên tử làm chủ, ta là đi theo giúp phần xã giao lặt vặt.
Linh tiên tử không giỏi trò chuyện, còn mòng Hùng huynh bỏ qua cho."
Ngô Vọng cười gật gật đầu, cũng không nhìn nhiều Linh Tiểu Lam, chỉ nâng ly cùng đối phương kính rượu từ xa.
"Mục đích các ngươi tới Hùng Bão Tộc ta đã nghe được ở tửu lâu."
Ngô Vọng bỏ xuống chén rượu, thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói: "Chúng ta tới đàm phán chính sự, các ngươi muốn cùng chúng ta ký kết ước định gì? Tiếp tục ổn định cung cấp tài liệu luyện khí quý hiếm cho Nhân Vực ?"
Quý Mặc nhìn Linh Tiểu Lam, nàng khe khẽ gật đầu, mở miệng nói:
"Hùng thiếu chủ, Nhân Vực hàng năm thiếu khuyết tài liệu luyện khí quý hiếm, chiến sự biên giới có thể sẽ tái bùng phát trong 30 năm tới nên càng phải tích trữ nhiều pháp bảo pháp khí.
Bắc Dã rất giàu quặng mỏ, chúng ta muốn mua đứt sản lượng khoáng thạch của Hùng Bão Tộc và Đại Lãng Tộc trong ba trăm năm tới."
Ngô Vọng nói thẳng: "Giá?"
Quý Mặc ở bên cạnh nói: "Hùng huynh, một khi chúng ta mua hết sản lượng thì chính là nguồn tiêu thụ ổn định, giá cả có phải nên bớt một chút."
Ngô Vọng cười nói: "Độc nhất vô nhị, bán độc quyền không cần thêm thù lao sao?"
"Hùng thiếu chủ!"
Một nữ tu ở bên cạnh nói: "Chúng ta đều là nguồn gốc Nhân tộc, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng."
"Bởi vì chúng ta cùng đồng tộc nên các ngươi mới có cơ hội ngồi ở chỗ này."
Ngô Vọng liếc nhìn nữ tu này một chút, trong lòng có chút chán ghét.
Kinh doanh buôn bán còn lấy đạo đức ra lừa gạt?
Hắn lạnh nhạt nói:
"Nhân Vực đang chống lại áp lực từ đông, tây, bắc. Tuy ta sống ở Bắc Dã nhưng cũng biết Nhân Vực không dễ dàng gì.
Nhưng chư vị đừng quên, đây là Bắc Dã, chúng ta nhất cử nhất động đều chịu sự giám sát của Tinh Thần.
Nếu là bình thường hàng đổi hàng, ngay cả Trung Sơn Thiên Đế phái người tới khởi binh vấn tội, Hùng Bão Tộc chúng ta cũng có thể ưỡn lưng thẳng ngực hô một tiếng Tinh Thần bảo hộ.
Nhưng nếu như vấn đề thành Nhân tộc chi viện Nhân tộc. . . Xin lỗi, ta phải ở góc độ sinh tồn của thị tộc mà cân nhắc.
Chung quy không thể là khi các vị không cần đến Bắc Dã thị tộc thì coi chúng ta là một đám man di, một đám Nhân tộc bị rớt lại phía sau, đến khi cần đến thì lại giơ cao ngọn cờ Nhân tộc đồng loại.
Lúc đầu Nhân Vực chẳng phải cũng là Nam Dã thị tộc?"
Chúng tu đột nhiên không biết phải tiếp lời như thế nào.
Linh Tiểu Lam đột nhiên nói: "Hùng thiếu chủ, việc này vấn đề ngươi có thể làm chủ không?"
"Thiếu chủ nhà ta được thủ lĩnh giao cho toàn quyền quyết định."
Giọng nói của Lâm Tố Khinh từ bên cạnh truyền đến, nhìn lại đã thấy nàng chậm rãi đi đến sau lưng Ngô Vọng, trong miệng nói:
"Mẫu thân của Thiếu chủ nhà ta là người đúng đầu bảy Nhật Tế đương đại của Bắc Dã.
Những người kế vị thủ lĩnh của bảy gia tộc lớn ở Bắc Dã đều là bạn của thiếu chủ nhà ta. Vị trí mà chư vị đạo hữu đang ngồi vị trí là chỗ vài ngày trước các vị thiếu chủ thị tộc ngồi qua.
Trước khi đến Bắc Dã trước đó, chư vị đạo hữu chẳng lẽ không hỏi thăm ư?
Ở Bắc Dã, lời nói của thiếu chủ nhà ta phân lượng không hề nhẹ a."
Ngô Vọng quay đầu liếc nhìn bà cô già, lạnh nhạt nói: "Điệu thấp."
"A, " quang hoàn quanh thân Lâm Tố Khinh trong nháy mắt thu liễm, yên tĩnh đứng sau lưng Ngô Vọng.
Quý Mặc cười nói: "Không nghĩ tới, Hùng huynh mới thật là quyền quý."
"Quý huynh nói đùa, " Ngô Vọng nhếch khóe miệng nói, "Bắc Dã nào có cái gì quyền quý, chúng ta chỉ là những thị tộc cổ xưa sống dựa vào săn bắt và hái lượm để kiếm sống mà thôi.
Nhưng có một điều, muốn thảo luận tiếp vấn đề vừa rồi thì các ngươi kỳ thực không làm chủ được.
Hãy mời tiền bối Nhân Vực trong bóng tối bảo hộ các ngươi hiện thân đi. Chúng ta nhanh chút nói xong những chuyện thường tình này, ta còn muốn cùng Quý huynh uống không say không về."
Chúng tu sĩ bất giác không khỏi nhìn nhau.
Linh Tiểu Lam nói: "Hùng thiếu chủ, chuyến đi của chúng ta cũng là để rèn luyện bản thân, không hề có sư môn trưởng bối thủ hộ."
"Khụ!" Quý Mặc ở bên cạnh dùng sức ho khan.
Linh Tiểu Lam giống như không nghe, cặp mắt hạnh kia đầy vẻ nghiêm túc, nhìn chăm chú vào mắt Ngô Vọng tiếp tục nói:
"Nếu như không đối mặt với nguy hiểm thực sự, làm sao có thể tu hành thành viên mãn tâm cảnh?
Tu hành hai chữ không chỉ là ngồi trong núi khô có thể ngộ ra thiên đạo, mà còn phải đối mặt với hiểm nguy mà bản thân không cách nào thừa nhận như vậy mới có tiến bộ nhảy vọt. . ."
"Tiên tử!"
Quý Mặc vội nói: "Trước tiên đừng nói nữa."
Linh Tiểu Lam trong mắt đầy mê man. Quý Mặc lấy ra một con hạc giấy từ trong tay áo.
Con hạc giấy này bay ra ba trượng bỗng nổ ra một làn khói xanh biến thành một bà lão chống quải trượng, mặt tươi cười.
"Hùng thiếu chủ, chê cười rồi."
. . .
Trong đêm đầy sao, một thanh kiếm khổng lồ từ Vương Đình Hùng Bão Tộc chầm chậm bay lên không trung.
Ngô Vọng đứng trước lều lớn thân thiết vẫy tay chào tạm biệt với Quý Mặc đang bị treo ở cuối cự kiếm lưu luyến bịn rịn chia tay.
"Nữ tu Huyền Nữ Tông Nguyên Anh kia. . ."
"Thiếu chủ coi trọng?"
Lâm Tố Khinh ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Đó là người đứng đầu trong danh sách ba tiên tử mỹ nhân của Nhân Vực, dung mạo dưới khăn che mặt tuyệt đối đẹp tuyệt."
"Chỉ là có chút đơn thuần quá."
Ngô Vọng cười khẽ, nhớ lại đủ loại chi tiết của đoàn người này trước đó cảm thấy nữ tu này tựa hồ có chút thói quen sạch sẽ.
Ở đằng xa, Vương Lân vẫn bị vứt ở bên ngoài đạp lên một chiếc chiêng đồng nhanh chóng bay lên không trung, đuổi theo trường kiếm khổng lồ kia nhanh như sao chổi xẹt qua.
Ngô Vọng cười nói: "Quý huynh là một người rất không tệ, phong lưu thì phong lưu nhưng có chính mình nguyên tắc."
Lâm Tố Khinh không rõ hỏi: "Nguyên tắc gì? Nhìn người này rất nghiêm túc."
"Đó là ngươi không thấy lúc hắn phóng túng thôi."
Ngô Vọng lắc đầu, cười nói: "Ngươi không nghe lời hắn sao? Hắn có ba nguyên tắc: hắn sẽ không trêu trọc nữ tử đã có người trong lòng, nữ tử đã có gia đình và nữ tử có tu vi cao hơn so với hắn.
Tên này cũng thật là tiếc mệnh."
"Tiếc mệnh ư?"
Lâm Tố Khinh cười nói: "Ta chỉ cảm thấy hắn rất khôn khéo, rất đạo sĩ đâu."
"Sư phụ ngươi đâu?" Ngô Vọng hỏi "Ta đi gặp lão nhân gia, ngươi lần này muốn cùng sư phụ trở về thì chúng ta gặp nhau ở Nhân Vực là được."
"Không được, nói sáu năm là sáu năm!"
Lâm Tố Khinh lắc đầu, ra vẻ hừ một tiếng, còn kém ở trên mặt viết mấy cái chữ to 'Ta là người trong nhà'.
"Đi, sư tỷ mang ngươi đi gặp sư phụ."
"Hử?"
"Thiếu chủ, nói nhỏ, sư phụ muốn đích thân cùng ngài nói lời cảm tạ."
"Ừ."
Ngô Vọng bình tĩnh cười cười, cùng Lâm Tố Khinh trở lại, trong lòng tính toán về kế hoạch làm ăn với Nhân Vực.
Chỉ là một khi không đồng ý, Ngô Vọng cũng có kế hoạch của mình, lần này cũng không đem vấn đề trực tiếp giải quyết.
Để bảo vệ thị tộc của mình và cũng để ngăn ngừa sự thống trị của thị tộc, rước lấy chúc phúc không có sự chuẩn bị, hắn quyết định thành lập 'Liên đoàn khoáng sản Bắc Dã', thu thập các loại khoáng sản khác nhau của các bộ tộc Bắc Dã tập hợp lại, định giá thống nhất, cùng nhau phát triển thịnh vượng.
Còn về vấn đề chi viện cho Nhân tộc Nhân Vực, chắc chắn không thể lộ ra ngoài, chỉ cần bí mật cho là được.
Tên Quý Mặc này ngược lại là người đáng thâm giao, tính khí rất tốt.
'Đáng tiếc, mình về sau đi Nhân Vực điệu thấp tu hành, rất khó có cơ hội gặp lại.'
Ngô Vọng nghĩ như vậy.
Thế là, vào lúc chạng vạng nửa tháng sau.
Một bóng người toàn thân là máu từ trên không rơi xuống, nện đúng vào lều trại bên ngoài Vương Đình Hùng Bão Tộc, dọa thanh niên nam nữ trong lều sợ hãi la hét liên hồi.
"Hùng huynh. . . Cứu. . . Cứu ta. . ."