Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện
Editor: Jasmine, Vũ Crouch
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Viêm Đế Thần Nông hiện thân hùng hồn dõng dạc một phen, cùng uống vài chén với chúng tiên, bầu không khí trong đại điện rõ ràng khác hẳn.
Ngô Vọng có thể cảm nhận được, sự háo hức tha thiết toát ra từ những người xung quanh, bọn họ hận không thể ngay bây giờ có thể khoác lên mình đôi cánh bay về biên cương, xông thẳng vào sào huyệt của hung thú vô biên vô hạn kia để hăng hái chiến đấu đến đẫm máu.
Liền ví dụ như Quý huynh bên cạnh mình đây, lúc này đạo tâm hắn cũng chấn động, mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn không ngừng nắm chặt nắm đấm nhỏ.
Thực sự sợ rằng tên này quay đầu lại cho mình hai cú đấm.
'Đều kích động như vậy làm gì?'
Ngô Vọng có chút không đồng ý, lý do của việc này hẳn là hắn và Thần Nông lão tiền bối quá quen thuộc; lão tiền bối đột nhiên như vậy nghiêm chỉnh, có chút không quá thích ứng.
Nếu suy nghĩ kỹ lại, Nhân Hoàng lập chí Bắc phạt, Thiên Cung há sẽ ngồi chờ chết?
Đời trước mặc dù đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết điển cố nằm gai nếm mật;
Lão tiền bối nếu thật sự muốn Bắc phạt, thì nên bí mật tích súc lực lượng, tìm ra sơ hở của nó để tấn công mạnh mẽ.
Lúc này phô trương như vậy chung quy làm cho Ngô Vọng có một loại ảo giác cố ý tạo ra thanh thế.
Hạng này a, Thần Nông tiền bối nhất định ở tầng thứ năm trở lên; mình là một tên thiếu chủ Bắc Dã nho nhỏ, tâm kế lòng dạ tất nhiên là không thể so với Nhân Hoàng Nhân Vực, cho nên cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Không lâu sau, bóng dáng của Thần Nông Viêm Đế trong mây mù chầm chậm tiêu tán, chỉ để lại tám vị trọng thần cùng uống rượu với chúng tiên nhân.
Bên trong đại điện nhất thời trở nên sống động.
Có tiên tử biểu diễn ca múa, có tiên binh mặc giáp vàng múa kiếm, từng người một lên sân khấu biểu diễn giúp vui.
Ngô Vọng và Quý Mặc, Linh Tiểu Lam trò chuyện về vấn đề Nữ Tử Quốc, mặc dù là truyền âm cho nhau, nhưng khi nói chuyện từng người cũng chú ý xưng hô, để tránh lộ thân phận của Ngô Vọng.
Bên cạnh Diệu trưởng lão bất tri bất giác nhiều thêm một đám nam tu, hầu hết đều là giả bộ đi ngang qua, một nửa còn lại tựa hồ là quen biết nhau, tiến lên chào hỏi đầy ẩn ý.
Diệu trưởng lão tự mình uống tự mình rót, toàn bộ không để ý bên cạnh mình dần dần có thêm nhiều chút bảo vật, hộp quà, cũng không thèm nhìn tới nửa con mắt.
Đưa mấy cái đồ chạm sứ này làm cái gì, đưa tiền có phải nhanh hơn không.
Đang trò chuyện, ánh mắt Ngô Vọng đột nhiên sáng lên, cười nói: "Mao trường lão?"
Mấy người theo ánh mắt hắn nhìn lên, lập tức nhìn thấy một vị Thiên Tiên Cảnh mặc một bộ áo giáp màu trắng bạc, mái tóc màu bạch kim, trên thắt lưng treo ngọc bài【 Các chủ phân hạng Tam Hoa, Phù Ngọc Thành, Nhân Hoàng Các Đại Hoang Nhân Vực】 , quả là chói mắt.
"Tông chủ!"
Mao Ngạo Vũ hưng phấn hô lên.
Ngô Vọng lại quay đầu nhìn một chút Đại trường lão, lạnh nhạt nói: "Đại trường lão, tội bán bạn cầu vinh nên xử như thế nào?"
Đại trường lão nghiêm túc suy xét một hồi, nói: "Treo lên đánh một trận."
"Tới bắt trên thuyền."
"Là, " Đại trường lão trả lời một tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Mao Ngạo Vũ, trong lúc Mao Ngạo Vũ còn chưa kịp hoàn hồn, một cái tát đập vào đầu Mao Ngạo Vũ, đánh cho đầu hắn quay vòng vòng như mấy con chim nhỏ bay thành vòng.
Sau đó, khóe miệng Đại trường lão nở nụ cười nhàn nhạt, đối với đám tiên binh nhìn qua kia gật đầu thăm hỏi, kéo Mao Ngạo Vũ một mạch đi về phía cửa ra vào ở phía bắc đại sảnh.
"Chút chuyện nhỏ, chút chuyện nhỏ."
Ngô Vọng chào hỏi vài người tiếp tục uống rượu, cười nói: "Người không có chữ tín thì không có chỗ đứng, môn không có quy củ thì không hưng, Đã đến lúc phải tinh lọc quy củ tông môn."
Quý Mặc dựng thẳng cái ngón tay cái: "Vô Vọng Tông chủ quả thật uy phong nha."
"Chê cười, chê cười."
Hai người cụng chén rượu, sau đó một hồi chậc chậc cười khẽ; trong mắt Linh Tiểu Lam bên cạnh đầy là ghét bỏ, nhưng khi Ngô Vọng giơ chén rượu ra cụng, cũng ra hiệu từ xa, nâng chén cùng uống.
Quý Mặc thì thầm nói: "Đừng để Linh tiên tử uống quá nhiều, những dịp như này mà đột nhiên nhảy lên ngộ đạo thì không tốt."
Keng!
Một chuôi tiên kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc, Quý Mặc trong nháy mắt trốn sau lưng Ngô Vọng, ba người ở đó cười đùa một hồi.
Diệu trưởng lão ngẫu nhiên liếc qua trong chốt lát, cũng chỉ bình tĩnh uống một mình, quà bên cạnh đã chất cao bằng một người.
Náo nhiệt là chuyện của bọn họ, nàng chỉ cảm thấy hơi ồn ào.
Ngày đêm luân chuyển ba lần, sau khi tàn tiệc, cảm giác say rượu cũng dần dần mất đi.
Các chủ Nhân Hoàng Các tuyên bố tiệc rượu Nhân Hoàng lần này đến đây hạ màn, chúng tu sĩ đứng dậy hành lễ, đồng thời cáo từ, từng người đi tới cửa điện gần nhất.
Trong lòng Ngô Vọng tính toán chút thu hoạch lần này.
Biết được tiểu Tinh Vệ bình yên vô sự, lại dùng phương thức tẩm bổ thần hồn để dựng lại thân thể thần tiên, điều này khiến đáy lòng đã hắn không còn lo lắng.
Chủ trì ba vòng thí luyện, điều này khiến cho Ngô Vọng có chút tiếc nuối nhỏ.
Khi ấy hắn đưa ra ý tưởng như vậy cho Thần Nông tiền bối, một nửa là trào phúng kiểu thí luyện cổ hủ của Thần Nông tiền bối, có chút là cưỡi lên lưng cọp thì khó xuống, một nửa. . . là hoài niệm khoảng thời gian đẹp đẽ đời trước của mình, muốn thừa cơ chơi đùa một chút.
Đáng tiếc, hoàn toàn không có cơ hội hạ tràng, lão tiền bối cũng không cho hắn đi so tài với những người khác.
Bởi vì bịa đặt ra thân phận 'Thần khí', Ngô Vọng chung quy cảm thấy sau này có lẽ thân phận này sẽ giúp mình kiếm được chút chỗ tốt.
Chuyến đi này cũng xem như không tệ.
Bước ra đại điện, Quý Mặc nói: "Ta đã từ biệt với người nhà, chuẩn bị đi tới tiểu Ma tông của các ngươi ở mấy ngày, như thế nào?"
Ngô Vọng cười nói: "Tự mang chăn đệm là được, nhà tranh vẫn là có một hai phòng."
"Ta thì không đi, " Linh tiên tử hơi nhíu mày, vẫn như cũ có chút muốn nói lại thôi, "Vô Vọng đạo huynh, ngươi ở Ma tông tóm lại không phải là kế hoạch lâu dài, vẫn cần phải bảo vệ bản thân, giữ mình trong sạch."
Ngô Vọng nhịn không được truyền âm hỏi: "Chẳng lẽ Tiên tử ngươi có cừu oán với Ma tông?"
"Việc này sau này có cơ hội lại nói đi, ta sẽ quay lại tông môn, sau này có thể dùng ngọc phù truyền tin thường liên lạc."
Linh Tiểu Lam khẽ gật đầu, vừa muốn chắp tay từ biệt, lại nghe Quý Mặc ở một bên hít một hơi thật sâu, trong miệng phát ra một câu thô bỉ.
Ngô Vọng và Linh Tiểu Lam, cùng với Diệu Thúy Kiều ở sau lưng và hai đệ tử Diệt Tông đồng thời nhìn về phía Quý Mặc đang nhìn.
Nơi đó, một bóng người đang ngồi trên ghế trúc, ghế trúc được khiêng bởi bốn thiếu nữ có ngoại hình và tư thái giống nhau, xung quanh còn có thị nữ áo trắng ôm mai cầm kiếm.
Một ngọn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài và đai quấn tóc của nam tu ngồi trên ghế trúc tung bay, khuôn mặt tuấn tú hơi có vẻ âm trầm lộ ra ý cười nhàn nhạt, giọng nói mặc dù trong trẻo nhưng vẫn lộ rõ vẻ trào phúng.
"Hà, Quý đại công tử sao lần này lại tay không mà về?"
Lâm gia Lâm Kỳ, một trong ba người chiến thắng lần này.
Ngô Vọng nhíu mày, tên này có chút quá mức kiêu ngạo không coi ai ra gì, nghênh ngang xuất hiện ở chỗ này, cũng không sợ bị Thập Hung thần điện nhìn chằm chằm tạo cho hắn một hồi phong ba.
Trong tay Quý Mặc nhiều thêm một cái quạt xếp, bình tĩnh mở ra, cười nói:
"Lâm công tử hơn ta mười tuổi, nhưng cũng không phải hoàn toàn hoang phế nha, lần này có thể bằng vào tu vi Đăng Tiên Cảnh cùng ba mươi sáu cái tiên bảo, để giành chiến thắng trong vòng thứ ba, quả thật lợi hại."
Lâm Kỳ có chút híp mắt, hơi làm cái thủ thế, bốn vị thị nữ đem ghế trúc chầm chậm đặt xuống.
Hàng chục chút tiên quang từ trong tay áo bốn thị nữ này bay ra, từng cái hóa thành từng thanh tiên kiếm, trôi nổi quanh thân Lâm Kỳ. Lâm Kỳ giơ tay điểm ra một ngón tay, những thanh kiếm tiên ngay lập tức được bao phủ bởi một lớp lửa.
Chung quanh đã có không ít tu sĩ dừng bước nhìn lại, nhưng đều cách xa xa.
Quý gia cùng Lâm gia đều là thế lực của tướng lĩnh biên cương, cho nên các tông môn bình thường tất nhiên là không đủ khả năng khiêu khích họ, các môn phái lớn cũng muốn tránh ba phần.
Lâm Kỳ cười lạnh nói:
"Tuy nói có được Viêm Đế Lệnh nên ẩn thân biệt tích, chuyên chú tu hành, nhưng bần đạo suy đi nghĩ lại, lúc nào cũng không cam tâm, đặc biệt tới tìm Quý công tử biểu lộ một phen.
Nhìn xem Hỏa Chi Đại Đạo này như thế nào?
Quý công tử, ngươi với ta không bằng lại tiếp tục trận chiến trước kia. Đúng lúc nơi này có nhiều đồng đạo như vậy, ngươi ta phân thắng bại, cũng xem như coi là đặt dấu chấm hết cho mối ân oán này.
Dù sao thì sau này, bần đạo chung quy cũng không thể nhìn những kẻ tầm thường như ngươi nữa."
Lời này của Lâm Kỳ vừa nói ra, không chỉ là Quý Mặc nổi trận lôi đình, mà không ít tu sĩ trẻ tuổi cũng là sắc mặt khó coi.
Bốc hỏa thì bốc hỏa, nhưng Quý Mặc cũng không lập tức đáp ứng, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Kỳ, ngừng nghĩ biện pháp đối phó.
Đánh, Quý Mặc chắc đánh không lại, đối phương không chỉ có cảnh giới Đăng Tiên Cảnh, càng có rất nhiều bảo vật. Chúng cao thủ luận bàn luyện ra kỹ nghệ đấu pháp, trước đó ở trong nghìn người hỗn chiến trổ hết tài năng, đủ để chứng minh thực lực.
Bị Lâm Kỳ cười nhạo bắt bí vài câu, tất nhiên là mất mặt, vứt bỏ thể diện nhà họ Quý.
Nhưng nếu trong đại sảnh ở Nhân Hoàng Các, trước mặt rất nhiều cao thủ của Nhân Vực, thậm chí cả Nhân Hoàng bệ hạ, mình mà thua Lâm Kỳ, thì đối với Quý gia mà nói, càng là đau đớn khôn cùng.
Quý Mặc âm thầm nắm chặt tay, nhưng cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói:
"Chúc mừng Lâm công tử."
Nói xong liền muốn quay người rời đi.
"Ôi, Quý huynh?"