Tộc trưởng Hùng Bão Tộc Hùng Hãn và thủ lĩnh Đại Lãng Tộc Lãng Hậu Thiên đồng thời bị các tộc nhân khiêng về.
Khi mới mang về, bọn họ toàn thân cháy đen, tóc bị đốt thành tóc quăn, quần áo đầy là tro đen, nhưng mỗi người vẫn cầm chặt vũ khí trong tay, bẻ cũng bẻ không ra.
Giống hệt hai vị chiến thần được cái đào ra từ đống tro bếp.
Ngô Vọng mang theo một đám tế tự và lão tướng quân xông lên nghênh đón, mở miệng gọi: "Cha. . ."
"Ha ha ha! Cha! Ngươi sao bị nướng a! Ha ha ha!"
Bên cạnh bỗng nhiên có một thiếu niên thân hình cường tráng, khoác áo choàng trắng như tuyết nhảy ra, khoanh tay đứng ở bên cạnh thủ lĩnh Đại Lãng Tộc, ngẩng đầu cười to một trận.
"Ngươi luôn luôn nói ta ngốc, ngươi mới là thật ngốc! Cái thứ lớn như vậy chắc chắn không thể đánh lưng, ngươi đập đầu nó a!"
Chưa kịp dứt lời, hai thân hình cháy sém trên khung gỗ cùng nhau run rẩy mấy cái, từng người ngồi bật dậy, phát ra hai tiếng gầm nhẹ.
Tro đen trên thân bọn họ rì rào rơi xuống, lộ ra lớp da màu đồng không bị hư hại bên trong, mênh mông tinh lực vừa trào ra liền bị bọn họ thu liễm vào trong thân thể, giống như hai đầu vạn năm hung thú hóa thành hình người.
Thủ lĩnh Đại Lãng Tộc Lãng Hậu Thiên trừng mắt nhìn thiếu niên cường tráng, mắng:
"La cái gì mà la! Không sợ bị người chê cười! Cha ngươi bị đánh ngươi còn có mặt mũi a?"
"Cũng đúng, " Thiếu niên mày rậm, mắt to, trán rộng suy nghĩ một chút, quay đầu muốn lao ra khỏi đám đông, "Con đi tìm cho cha bãi đất rộng! Chém chết hung thú kia!"
"Ngươi quay trở lại!"
Lãng Hậu Thiên một tay nắm chặt cổ thiếu niên, trực tiếp ném về phía hơn mười tên tráng hán đang quấn áo choàng trắng bên cạnh.
"Coi chừng hắn, đừng để hắn gây sự!
Cả ngày chỉ biết la hét, làm việc không đầu không đuôi, Lãng Hậu Thiên ta anh minh nửa đời, làm sao lại sinh ra cái tên bướng bỉnh này!"
Ngô Vọng: Xác suất lớn là con ruột.
Hắn bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt tráng hán đang nhìn chăm chú vào linh đường, mở miệng gọi:
"Phụ thân."
"Ân, " Hùng Hãn nhỏ giọng đáp lời, ánh mắt rơi vào linh đường, nhất thời không cách nào thu hồi.
Nhìn vị thủ lĩnh này. . .
Cơ bắp cuồn cuộn như rễ cây cổ thụ, thân hình khôi ngô giống như con gấu hung dữ hình người.
Tóc hắn xõa ra có phần dày rậm, gương mặt vuông vức, mày rậm mắt sáng, môi dày còn phủ một chút tro tàn, vì quá cường tráng mà cổ nhìn có vẻ ngắn, hầu kết đang khẽ rung động.
"Nãi nãi ngươi, cuối cùng có nói gì không?"
Ngô Vọng quay đầu gọi: "Tố Khinh!"
Lâm Tố Khinh gắng gượng trì đứng ra, thấp giọng nói: "Lão chủ tế tiền bối nói thiếu chủ rất tuyệt, bầu trời Bắc Dã rất chật hẹp không đủ hắn bay, Nhân Vực không có thần thật tốt."
Hùng Hãn đứng ở đó thật lâu không nhúc nhích.
Ở bên cạnh, Lãng Hậu Thiên, dáng người to ngang ngửa với Hùng Hãn tới gần, vỗ vỗ vai Hùng Hãn an ủi: "Thím vẫn cười sau khi ra đi, sống hơn sáu trăm tuổi cũng không có tiếc nuối."
Hùng Hãn hít vào một hơi, giơ tay lên ôm lấy Ngô Vọng trước mặt, dùng sức siết chặt.
"Đừng sợ, cha ở đây.
Cha đã nghe bọn họ nói, chính ngươi đứng ra che chở cho mọi người chạy trốn. Ngươi mới mười ba tuổi đã phải đối mặt với chuyện này. . . Phách nhi, nếu sợ hãi, khóc ra là tốt.
Cha hứa với ngươi, nhất định sẽ báo thù cho tộc nhân đã chết!"
Lãng Hậu Thiên tán thưởng nói: "Đứa nhỏ này thật can đảm đáng khen, khóc ra đi, đừng xấu hổ."
Đám tế tự và người già xung quanh nhìn Ngô Vọng đầy từ ái, chờ đợi thiếu chủ dỡ xuống vẻ ngoài 'mạnh mẽ' trước đó, ở đây gào khóc một trận.
Ngô Vọng: . . .
Hắn chung quy không thể kêu ra tiếng, sao còn muốn mất mặt?
Lâm Tố Khinh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: " Kỳ thật, thiếu chủ cũng không phải rất sợ hãi."
Thủ lĩnh hai bộ tộc đồng thời quay đầu nhìn sang, khí tức hung hãn mãnh liệt truyền đến, dọa Lâm Tố Khinh phải cấp tốc đạp lui về phía sau vài bước.
Cao thủ, cao thủ luyện thể rất mạnh!
Lãng Hậu Thiên chậc chậc kinh ngạc: "Hùng Hãn, đây là con dâu ngươi hả? Không tệ nha, dũng cảm đánh vỡ truyền thống, ở Nhân Vực cướp về?"
"Ngươi là ai a?" Hùng Hãn buồn bực hỏi.
"Nàng là!"
Ngô Vọng nhân cơ hội từ trong cánh tay lão cha giãy ra, thật sâu thở ra một hơi, đánh tay ra hiệu ra hiệu Lâm Tố Khinh tiến đến.
"Cha, đây là tu sĩ Nhân Vực ta ngẫu nhiên cứu được. Mời nàng làm gia sư, dạy ta một chút Nhân Vực thi từ ca phú, kéo đàn, ca hát."
Lâm Tố Khinh chắp tay làm tư thế vái chào của tu sĩ Nhân Vực, tự nhiên thẳng thắn đáp lại:
"Bái kiến Hùng thủ lĩnh!"
Áp lực nhỏ hơn nhiều so với việc đối mặt với Thương Tuyết đại nhân.
Hùng Hãn thu hồi ánh mắt đánh giá Lâm Tố Khinh, nói:
"Bình thường phải nhớ ăn thêm chút thịt, đã là lão sư của con ta, làm sao lại gầy đói như vậy.
Nếu việc này truyền tới Nhân Vực, để Nhân tộc ở Nhân Vực cho rằng Nhân tộc ở Bắc Dã chúng ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm thì chúng ta mất mặt cực kỳ."
Lâm Tố Khinh chỉ có thể xấu hổ cười làm lành.
" Lão sư đến từ Nhân Vực?"
Lãng Hậu Thiên bên cạnh chậc chậc kinh ngạc, quay đầu ồn ào: "Trở về cũng đi mời vài người, đến dạy con ta!"
Hơn mười tên tráng hán theo đến đồng thanh đáp ứng. Thiếu niên vừa nãy bị ném tới lại hơi chút ghét bỏ.
"Ngươi so cái này làm gì? Ngươi có gì so được không?"
Hùng Hãn hừ một tiếng, ngẩng đầu nói: "Con ta hiện tại đã là Đại Tinh Tế, có thể đối mặt với hung thú chúc phúc."
Lãng Hậu Thiên lắc lắc áo choàng da thú trên người: "Con ta ngày hôm qua vừa chém bay Lư Mi ngàn năm. Nhìn thấy áo choàng này không, vừa làm ngày hôm qua, da thú ngàn năm còn có thể phòng cháy."
Hùng Hãn nói: "Con ta năm tuổi đã làm ra nỏ nhẹ, tộc nhân có thể giữ lại khí lực khi đi săn thú."
Lãng Hậu Thiên hừ nói: "Con ta năm tuổi đã chém bay đàn thú Mạnh Cực, một người ra vào vòng vây giết bảy lần."
(Bảy lần xuất binh và bảy lần phá vòng vây - Nguyên bản là trận Trường Bản nơi Tào Tháo đánh đuổi Lưu Bị vào năm Kiến An thứ 13 ở Thời Đông Hán (năm 208 sau Công nguyên - editor)
"Con ta năm bảy tuổi đã làm ra kho lúa có thể dự trữ lương thực, tộc nhân không phải lo lắng về sau."
"Con gấu ngốc! Ngươi nhất định phải cùng ta so với có phải không!"
"Là ngươi nhất định phải cùng ta so! Thương Tuyết đã gả cho ta, ngươi có phải vẫn luôn ấm ức?"
Phịch một tiếng, hai vị thủ lĩnh đụng đầu vào nhau, mỗi người bộ dáng đều hung thần ác sát, trong miệng nhanh chóng kể lể sự tích vinh quang của con trai nhà mình.
Giống như có hai đầu trâu lơ lửng ở sau lưng, bụng trâu càng lúc càng lớn.
Ngô Vọng có chút bất lực nhìn về phía một tên đương sự khác, nhưng lại phát hiện tên kia đang ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như. . . rất hưởng thụ.
Biểu hiện của đối phương mới là phong phạm thuần túy của thiếu chủ Bắc Dã.
Lâm Tố Khinh lúc này không nhịn được giơ tay đỡ trán, bỗng nhiên cảm thấy thiếu chủ nhà mình hoàn toàn chính là Bắc Dã một dòng nước trong.
Nhìn hai vị đại lão chỉ bị nướng cháy sém một chút tóc, không phải bị thương, Ngô Vọng cuối cùng cũng yên lòng, bắt đầu cân nhắc lý do một lát sau sẽ sử dụng.
Làm sao thuyết phục cha nghe lời mình?
Quả nhiên vẫn là vận dụng 'Báo mộng' thủ pháp là thỏa đáng. . .
Chợt nghe:
"Hùng Phách con ta, sau này có thể phi thăng thiên địa, còn dám uống rượu cùng Tinh Thần!"
"Hình Thiên con ta, sau này nhất định có thể đánh tới Trung Sơn, có thể đánh bại Thiên Đế ở Trung Sơn!"
Ngô Vọng đột nhiên có chút bất lực cạn lời.
Trung Sơn, ở nơi hoang vu, là khu vực trung tâm của thế giới Đại Hoang, nghe nói liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm, có vô số núi sông nổi tiếng, càng có rất nhiều chủng tộc mạnh mẽ.
Thiên Đế chính là người thống trị Trung Sơn, cũng là vị thần bẩm sinh (sinh ra đã là Thần) nổi danh nhất Cửu Dã Đại Hoang, theo truyền thuyết vị này tên là Đế Thuấn, cai quản toàn bộ Trung Sơn, được công nhận là vị thần bẩm sinh (sinh ra đã là Thần) mạnh nhất.
Khoe khoang thế này cũng quá mức rồi, bộ tộc Bắc Dã bọn họ muốn ra khơi cũng khó khăn, Đại Lãng Tộc thiếu chủ sau này còn muốn đi chém. . . chém. . .
Chờ chút, Hình!
Ngô Vọng gần như buột miệng nói ra: "Hình Thiên nào?"
"Ta a!"
Thiếu chủ Đại Lãng Tộc bên cạnh đứng ra, khoanh tay, ngẩng đầu nhìn về phía trước, mày rậm bay ngang, mũi cao thẳng, đã dần hiện ra dánh vẻ khôi ngô toát lên khí chất nam tính mạnh mẽ.
Hắn nhéo thắt lưng, không hiểu sao cười to hai tiếng:
"Ta chính là Hình Thiên! Ha ha ha! Ngươi chính là em trai Hùng Phách của ta? Sau này cùng ca chơi, ca che chở cho ngươi!"
. . .
Hình Thiên?
Mặc dù kiếp trước Ngô Vọng không phải rất hiểu rõ đối với thần thoại truyền thuyết nhưng không chỉ một lần nghe qua đại danh này.
Hình Thiên vũ can thích, mãnh chí cố thường tại.
(Hình Thiên tuy thất bại nhưng vẫn múa giáo khiên, Tinh thần cương nghị trước sau luôn tồn tại - editor)
Hình như Hình Thiên là một mãnh nam khi chiến đấu với Hoàng đế. Ở Nhân Vực ngày nay, hai thế hệ Nhân Hoàng được người đời ca tụng là 'Hỏa Hoàng Toại Nhân' và 'Thiên Hoàng Phục Hi', Nhân Hoàng hiện tại là 'Thần Nông' .
Vì Thần Nông vẫn còn sống nên không có tiền tố 'Hoàng' ở phía trước.
Theo tin tức lưu truyền ở Nhân Vực, đã hơn tám trăm năm không có tung tích của Thần Nông, nói không chừng lần sau khi người hiện thân thì sẽ có Nhân Hoàng mới kế vị.
Thần Nông là Viêm Đế, vậy thì Nhân Hoàng kế vị là Hoàng Đế?
Mặc dù Ngô Vọng không cách nào xác định có mối liên hệ nào tồn tại giữa tình tiết trong thần thoại và những câu chuyện được lưu truyền ở thế giới Đại Hoang hay không.
Nhưng từ những thông tin mà hắn thu thập được, có thể chứng minh rằng cả hai nhất định có liên hệ.
Nếu suy tính từ góc độ này, Hình Thiên là thiếu chủ bộ tộc lớn nhất ở Bắc Dã, tương lai phải chiếu đấu với Nhân Hoàng tương lai của Nhân Vực . . .
Tê, hai đại thế lực Nam Bắc của Nhân Tộc gặp nhau ở Trung Sơn ư?
Thời đại thần thoại hiện tại mình đang ở chẳng lẽ chính là sự thay đổi của Viêm Hoàn, Nhân Vực quật khởi?
Trong tương lai còn có thể chứng kiến Hoàng đế chiến đấu với Xi Vưu?
Hắn đã trà trộn được mười hai ba năm, làm sao lại không đi hỏi thăm một chút các thiếu chủ bộ tộc khác tên là gì.
Hình Thiên này thật sự là người hung mãnh chiến đấu với Hoàng đế, cuối cùng bị Hoàng đế bổ đầu vẫn không chết, rốn là miệng, hai ngực là mắt?
"Hắc hắc ~ "
Một cái đầu từ bên cạnh chậm rãi ló ra, lấp đầy tầm mắt Ngô Vọng, chủ nhân của cái đầu vẫn không ngừng nhướng mày.
"Suy xét như thế nào a Hùng Phách đệ đệ, ta so ngươi lớn hơn hai tuổi, làm đại ca ngươi rất thích hợp đúng không? Nhìn cổ ta có thể duỗi dài như vậy, lợi hại hay không?"
Trên trán Ngô Vọng tràn đầy hắc tuyến, sém chút nữa tát hắn một cái.
Nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi..
Hình Thiên trong thần thoại uy mãnh như vậy, làm sao có thể là đồ ngốc này.
Bây giờ đã là sáng sớm.
Hùng Hãn và Lãng Hậu Thiên ngồi trên chủ vị uống rượu, hai cái thiếu chủ bọn họ được an bài bên cạnh, ngồi cùng bàn mà uống, tăng tiến tình cảm.
Khuyển Nhung tộc tộc trưởng cùng với mười vị cao thủ vừa mới vội vàng đến. Hình dạng của bọn họ là mình người đầu chó, sở trường dùng trường đao, lưỡi đao dài mảnh, bây giờ cũng được an bài ở khách tọa, cùng Hùng Hãn, Đại Lãng hai cao thủ tộc Nhân Tộc cùng uống rượu.
Bốn bộ tộc khác vẫn đang trên đường, buổi trưa liền có thể khai chiến.
Cảng tượng lớn như vậy đương nhiên Lâm Tố Khinh không tham dự, lúc này nàng đang thay Ngô Vọng túc trực bên linh cữu, hoá vàng mã cho tổ nãi nãi.
Ở sau lưng Ngô Vọng và Hình Thiên vẫn có một cái bàn thấp, có một tiểu cô nương dáng người cường tráng, quấn hai bím tóc hếch lên trời ngồi ở đó, mặc dù tuổi còn trẻ đã rèn được một thân cơ bắp nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có phần thanh tú.
Đây là muội muội Lãng Hình Thiên, người thừa kế thứ hai của Đại Lãng tộc, Lãng Cổ Đóa.
"Ôi, nhị đệ."
Hình Thiên đặt một tay trên vai Ngô Vọng, thành khẩn xúc động nói: "Bắc Dã chỉ có hai nhà chúng ta là Nhân Tộc, hai ta không phải huynh đệ thì làm huynh đệ với ai?
Tuy rằng cách xa, nhưng các ngươi gặp nạn, chúng ta là người đầu tiên chạy tới phải không?"
Ngô Vọng trịnh trọng gật đầu, cất cao giọng nói: "Hai nhà chúng ta từ xưa đã theo dõi giúp đỡ lẫn nhau, sau này chắc chắn cũng tiếp tục giúp đỡ nhau, xin hỏi đại ca có chí hướng gì không?"
Hai vị cao thủ nhìn thấy cảnh này đột nhiên lộ ra biểu cảm vui mừng.
"Ha ha ha ha!"
Hình Thiên vỗ lưng Ngô Vọng cười to một trận, Ngô Vọng chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, suýt nữa hộc máu.
Sức mạnh tay này thực sự muốn mất mạng.
"Vậy là được rồi! Ha ha ha ha!
Sau này ngươi là nhị đệ của ta, ta là đại ca của ngươi, nếu bị người ức hiếp thì tìm ta!
Ngươi nói chí hướng cái gì, chuyện Khoa Phụ đuổi theo mặt trời nghe qua chưa?"
"Khụ, khụ khụ, tất nhiên nghe qua."
"Khoa Phụ kia thật ra là một nam nhân dũng mãnh người Bắc Dã chúng ta. Hắn chạy đến Trung Sơn để quậy phá, thậm chí còn cạnh tranh với mặt trời, mặc dù cuối cùng bị nhi tử của Thiên Đế ám toán giết chết, nhưng cũng để lại một đoạn truyền thuyết, bộ tộc bọn họ cũng vì vậy đổi tên thành Khoa Phụ tộc."
Trong mắt Hình Thiên có hào quang lập loè mà Ngô Vọng không thể hiểu được.
Hắn nói: "Sau này đại ca cũng muốn làm ra chuyện đại sự kinh thiên động địa để Đại Lãng Tộc đổi sang tên của ta!"
Ngô Vọng trong lòng đột nhiên hiểu ra. . .
【 Huynh đệ, ngươi làm được, chỉ là mất đầu. 】
"Đến, ta kính đại ca một ly!"
"Được! Chờ chút đại ca đi chém đầu Chư Hoài kia cho nhị đệ hả giận!"
Ngô Vọng cầm chén lớn cùng Hình Thiên chạm chén, tùy tiện tìm cái chủ đề nói chuyện không cần suy nghĩ nhiều cùng vị đại ca này bắt chuyện.
《 Thiếu chủ ngoại giao 》.
Rượu qua ba tuần, Ngô Vọng được Hùng Tam tướng quân gọi đi, bắt đầu bận rộn trước khi khai chiến.
Ngô Vọng cần chỉ huy nhóm kỵ sĩ cưỡi sói khổng lồ tổ nhóm, sắp đặt một chút chiêu trò nhỏ, đồng thời phải đem nhóm tế tự đưa vào chiến đấu, dựa theo khả năng am hiểu Kỳ Tinh Thuật của bọn họ chia vào các đội ngũ khác nhau.
Tách đoàn, lập đội!
Mặc dù Ngô Vọng cũng muốn vung một bàn tay to lên thì cự thú tan thành mây khói, rồi xách quần chạy, nhổ phì một cái rồi nói bất quá cũng chỉ như thế.
Nhưng muốn diệt trừ loại hung thứ cấp bậc này mà không phải trả một cái giá đắt đã là cực hạn mà bọn họ có thể tranh thủ.
Trong lúc vội vàng bận rộn, Ngô Vọng cũng thu hút sự chú ý của các cảo thủ bộ tộc khác.
Nhìn hắn không ngừng phát hiệu lệnh đối với một đám tế tự, bố trí đội hình.
Nhìn hắn thắp sáng từng cái phù văn cổ xưa trên khung bằng thiết.
Lại nhìn hắn bố trí các tế tự cầu phúc niệm chú lên bó mũi tên bằng gỗ thô của mỗi người . . .
"Tộc trưởng, tế tự Hùng Bão Tộc cũng sẽ ra tay với hung thú chúc phúc ư?"
"Điều này sao không giống tế tự chúng ta thờ phụng a?"
"Đừng hỏi nhiều sự tình nhà người khác, " tộc trưởng Khuyển Nhung tộc trừng mắt nhìn tướng quân thuộc hạ của mình mắng, "Chúng ta còn có nhứng cái đầu anh tuấn, lông tóc mềm mượt như vậy lại chống được lạnh, Nhân Tộc bọn họ có không?"
Đám cao thủ Khuyển Nhung tộc trong lòng lập tức thăng bằng rất nhiều, lộ ra nụ cười tự nhiên, thân thiện.
Chính ngọ lúc, tiếng trống ầm ầm trên thảo nguyên.
Tiếng kèn không ngừng vang lên, lại có bốn đợt chi viện mạnh mẽ lượt tới. Bảy bộ tộc mạnh nhất Bắc Dã và gần trăm vị cao thủ tề tụ một chỗ, nửa nam nửa nữ, mỗi người thân thể đều cường tráng như núi.
Đám người này ngồi cùng nhau, tinh lực bắt đầu khởi động gần như lật tung cả căn lều lớn.
Ngoài trướng, Ngô Vọng đem một mảnh da dê nhét vào trong tay phụ thân, Hùng Hãn chăm chú nhìn vào. . .
"Đây là cái gì? Hôm nay tộc ta gặp phải thách thức như thế phải cảm tạ các vị anh hùng hào kiệt Bắc Dã đến trợ giúp? Làm cái này này làm gì, có gì ngươi trực tiếp đi vào nói!"
"Cha, ta là thiếu chủ, ngài là thủ lĩnh."
"Sau này ngươi chẳng phải cũng là thủ lĩnh sao? Đây chỉ là sự tình không sớm thì muộn thôi?"
Hùng Hãn trừng mắt nhìn Ngô Vọng, không đợi Ngô Vọng phản bác, trực tiếp xốc lên cửa trướng liền bước vào:
"Trận chiến ngày hôm nay con ta chỉ huy!"
Một đám cao thủ nhíu mày nhìn về phía Ngô Vọng rõ ràng vẫn mang theo một chút non nớt, có chút do dự.
Hùng Hãn lại nói: "Cự nỏ hứa hẹn cho các vị đã chuẩn bị tốt, đánh xong liền đưa!"
"A —— "
Trong trướng tiếng vang rung trời.
《 Giải quyết 》.
Ngô Vọng nhẹ nhàng hít vào một hơi, ánh mắt do dự biến mất, biểu cảm kiên định, bước vào trong lều.
"Các vị, chúng ta trước tiên tới tìm hiểu một chút cấu tạo thân thể của đầu hung thú này, tìm được nhược điểm có thể công kích của cự thú và khu vực trọng yếu có thể tạo thành một kích tất sát."
. . .
Thế là, một canh giờ sau.
Tiếng trống đinh tai nhức óc, tiếng kèn liên tiếp thành từng đợt.
Vô số kỵ sĩ cưỡi sói khổng lồ vụt chạy trên thảo nguyên, mặt đất rung lên nhưng lại yên lặng xuống.
Từng tên tráng hán vác theo sàng nỏ dài mấy trượng, tận lực tới gần phần lưng của đầu cự thú kia, tiến vào khu vực hỏa lực hỗ trợ đã được phân chia.
Từng tên tế tự ngồi trên lưng dơi bay, trên ghế ngồi bốn người, theo từng nhóm tiến vào địa điểm dự tính.
Gần trăm vị cao thủ của bảy đại bộ tộc Bắc Dã tiếp nhận tế tự chúc phúc, thắp sáng vũ khí trong tay, khơi dậy tinh lực của bản thân.
Từng làn khói báo động giống như huyết khí phóng lên cao, gần như nhuộm đỏ cả bầu trời!
Ngô Vọng đeo mũ giáp thiếu chủ của mình, đôi cánh băng sau lưng mở rộng, mang theo một đám tế tự lơ lửng phía trên cự thú.
Giơ tay lên, giọng hắn vang lên lặp đi lặp lại trong trăm dặm:
"Ngưng băng, tụ gió!"
Các tế tự cùng nhau kết ấn, ngâm chú, từng luồng khí tức lạnh vô cùng hội tụ dưới chân bọn họ. Một tòa băng sơn hùng vĩ hình thành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ai cũng biết, đầu cự thú này không thể dễ dàng bị đánh bị. Đợt tấn công đầu tiên nhất định phải tận lực tạo thành càng nhiều sát thương cho nó càng tốt.
Mà Ngô Vọng không có chú ý là, trong thời khắc nổi bật nhất trong mười ba năm nhân sinh của hắn, có một thiếu nữ ngẩng đầu nhìn, đem bóng dáng có chút đơn bạc của hắn in ở trong lòng.
"Nhị đệ thật là uy phong nha, Kỳ Tinh Thuật có cái gì tốt."
Lãng Hình Thiên không thể tham chiến, cầm một quả chanh là đặc sản của Nhân Vực, cắn một miếng, hoàn toàn không chú ý đến ánh sáng trong đôi mắt to tròn của em gái nhà mình.