Tác giả: Ngôn Quy Chính Truyện
Editor: Jasmine, Vũ Crouch
"Vô Vọng huynh, đúng thật sự là tuyệt tình a. . ."
Một góc nào đó trong Diệt Tông sơn môn, bên cạnh dòng suối róc rách.
Hai tên đệ tử nam tập sự mới nhập môn vén lên tay áo, ngồi ở bên cạnh bãi đá, cầm gậy đá ở kia đập đập gõ gõ, bên cạnh còn xếp vài thùng gỗ chứa đầy quần áo bẩn.
Quý Mặc cảm khái một tiếng, lau mồ hôi trên trán rồi gõ quần áo.
Lâm Kỳ thì nghiêm túc hơn nhiều, tỉ mỉ gõ quần áo trước mặt, biểu tình không có mảy may buông lỏng.
Ngay cả với những công việc nặng nhọc như giặt giũ, hắn cũng muốn làm đến tốt nhất, phấn đấu để trở thành người đứng đầu!
"Lão sư là đang khảo nghiệm ngươi và ta, " Lâm Kỳ lạnh nhạt nói, "Ta khuyên ngươi quý trọng trân trọng cơ hội này, không cần cô phụ một phen hảo ý của lão sư."
Quý Mặc trừng mắt: "Thế nào là một phen hảo ý? Vô Vọng rõ ràng chính là để chúng ta biết khó mà lui."
"Không, " ánh mắt Lâm Kỳ lộ ra vài phần thất vọng, "Lão sư là đang nói cho chúng ta biết một đạo lý, lúc trước ta tình cờ đọc được trong một đoạn kinh, đạo tàng ở trong nước chảy bụi đất, giấu ở nơi dơ bẩn bùn lầy.
Lão sư trước đó để Đại trường lão đem tã qua cho chúng ta thanh tẩy, chính là để điểm tỉnh chúng ta.
Đáng tiếc, ma tu ở đây không rõ lão sư tâm ý, ngại ở thân phận của ngươi và ta, chỉ là cho chút quần áo bẩn."
Quý Mặc: . . .
'Này tên thật sự bị Vô Vọng đánh ngốc rồi? Thoạt nhìn bộ dạng đã không phải rất thông minh rồi.'
"Ài, " Quý Mặc hơi thở dài, "Ngày hôm nay lúc nào mới kết thúc a, ta đều đã giặt quần áo hơn hai mươi hai canh giờ rồi."
Lâm Kỳ lắc đầu cười khẽ, tiếp tục đập cái tạp dề trước mặt.
Nếu tìm thấy niềm vui trong đó, mới có thể thấy được vô tận đạo hạnh.
Cách đó không xa, trong một nhà gỗ, Ngô Vọng và bảy tám vị trưởng lão Diệt Tông ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn;
Đại trường lão mở gương mây, trong gương mây hiện ra hình bóng của hai vị tướng gia công tử.
Diệu trưởng lão nhìn cảnh này có hào hứng, cười nói: "Hai vị này ngược lại là có thể trợ giúp ta tu hành."
Trên trán các vị Thiên Tiên Cảnh trưởng lão ngồi bên cạnh tràn đầy hắc tuyến.
Có trưởng lão vội nói:
"Tiểu Diệu a, ngươi đừng hồ nháo, hai vị công tử này đều là đại nhân vật chúng ta không có khả năng trêu chọc.
Quý Mặc, Quý gia kia có tiếng là trung liệt thế gia, thủ hộ Nhân Vực biên cương. Quý gia gia chủ chính là Quý Mặc tổ mẫu, người đã từng đánh bại hung thần, là đại nhân vật vạn năm trước đã danh tiếng hiển hách."
"Lâm gia cũng không sai biệt lắm, Lâm Kỳ là con trai độc nhất Nộ Hào tướng quân, lại là người nắm giữ Viêm Đế lệnh . . . Tông chủ, chúng ta gây sức ép như vậy, phải không là, có thể hay không. . ."
Ca.
Lâm Tố Khinh đưa tay ngăn lại, đem hạt dưa trong tay bóp bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt Ngô Vọng.
Ngô Vọng lạnh nhạt nói: "Ngày hôm nay tìm các vị đến đây, chính là thảo luận một chút chúng ta muốn hay không lưu lại hai người này."
Đại trường lão nói: "Tông chủ, này tất nhiên là ngài định đoạt."
"Không, ta không thể định đoạt về việc liên quan an nguy tông môn."
Ngô Vọng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt quét qua các vị trưởng lão Diệt Tông; ngoại trừ hai vị trưởng lão đã dẫn người lao tới biên cảnh, đây là trung tâm quyền lực của Diệt Tông.
"Lưu lại bọn họ và không lưu lại bọn họ, Diệt Tông chúng ta sẽ có hai con đường phát triển khác nhau.
Tố Khinh?"
"Vâng, thiếu gia."
Lâm Tố Khinh ở bên cạnh lên tiếng, từ vòng tay trữ vật lấy ra một xấp giấy trắng, lần lượt phát cho chư vị trưởng lão, lại ngồi trở lại vị trí của mình.
Ngô Vọng chậm rãi nói:
"Đây là dự đoán về những gì có thể xảy ra sau khi lưu lại bọn họ.
Trong số đó, xác suất gặp phải Thập Hung thần điện đánh lén lên chín mươi chín phần trăm, đối phương khẳng định sẽ không tùy tiện buông tha Lâm Kỳ người nắm giữ Viêm Đế lệnh.
Nói một cách tương đối, hai người bọn họ cũng có thể mang lại cho chúng ta rất nhiều lợi ích, có thể dùng danh tiếng và ảnh hưởng của hai gia tộc Quý Lâm để nhanh chóng phát triển thế lực tông môn."
Đại trường lão không nhìn trang giấy, nghiêm mặt nói: "Tông chủ, lão phu cảm thấy chúng ta phải có trách nhiệm phải bảo vệ người nắm giữ Viêm Đế lệnh."
"Vâng, Tông chủ, " có trưởng lão mặt đỏ bừng nói "Đây là một vinh quang hiếm có, một cơ hội mà các môn phái khác tám đời đều cầu không được."
Lại có trưởng lão cất cao giọng nói: "Thập Hung thần điện là chuột chạy qua đường người người gọi đánh, hà tất phải sợ bọn họ?"
Ngô Vọng nhắc nhở nói: "Điều này có nghĩa là chúng ta có khả năng chịu tổn thất rất lớn, môn nhân đệ tử cũng sẽ bởi vì vậy mà hao tổn rất nhiều."
Diệu Thúy Kiều giơ tay yêu kiều mà lười biếng ngáp một cái, nhẹ giọng nói:
"Tông chủ, ngươi cùng chúng ta nói những lời này là vô dụng, trực tiếp nói biện pháp giải quyết là được.
Ngay cả xem như để tất cả đệ tử của ba môn phái Diệt Tông tới lựa chọn thì cuối cùng cũng là lưu lại hai người bọn họ, còn muốn cho bọn họ đãi ngộ không tẹ, phần lớn Nhân Vực tông môn đều như vậy.
Nếu như có khác thường thì tám thành tông môn này có vấn đề."
Ánh mắt của Ngô Vọng lần nữa xẹt qua chúng khuôn mặt trưởng lão, các trưởng lão từng người gật đầu, thái độ nhất trí lạ thường .
"Có vẻ như là ta nghĩ nhiều, " Ngô Vọng lộ ra một chút ý cười, "Một khi đã như vậy, vậy thì lưu lại bọn họ, Diệu trưởng lão, làm phiền ngươi đi đem hai người bọn họ mang qua đây."
"Tại sao ta phải đi?"
Diệu trưởng lão khẽ hừ một tiếng, ôm cánh tay đi đến bên ngoài cửa gỗ, thân mình dựa vào ván cửa bên cạnh, nói một câu:
"Đằng kia."
Cả Quý Mặc và Lâm Kỳ đều đều sững sờ, người trước nhảy một tiếng đứng dậy, theo thói quen nở một nụ cười tao nhã, dùng trong tay gậy đá khe khẽ gõ lòng bàn tay mình.
Lâm Kỳ tiện tay thản nhiên lau lòng bàn tay của mình trên lưng Quý Mặc cất bước đi đến nhà gỗ.
Chốc lát, hai chiếc ghế được kê thêm bên cạnh chiếc bàn tròn; Quý Mặc và Lâm Kỳ bình tĩnh ngồi ở phía dưới, ngược lại là đều không mất bình tĩnh.
Ngô Vọng vung tay, nơi này lần nữa được bao phủ bởi trận pháp.
Hắng giọng, Ngô Vọng chậm rãi nói, “Ta đã đọc được thư của gia trưởng hai vị mang đến, chư vị trưởng lão cũng thương nghị qua, cho phép các ngươi ở Diệt Tông chúng ta tu hành.
Về phần chức vị của các ngươi thì định đoạt làm tả hữu hộ pháp, như thế nào?"
"Tạ Vô Vọng huynh! A không, " Quý Mặc chắp tay ôm quyền, "Tạ Tông chủ!"
Lâm Kỳ vui vẻ nói: "Đa tạ lão sư!"
"Chúng ta vẫn là có ý kiến riêng của mình, " Ngô Vọng nói, "Các ngươi nếu gia nhập Diệt Tông chúng ta, sau này cũng là một phần tử Diệt Tông, Diệt Tông chúng ta mỗi tháng đều có cung phụng. . ."
"Bao nhiêu?"
Quý Mặc từ tay áo trong lấy ra một pháp bảo trữ vật, cười dài đẩy nó đến trước mặt Ngô Vọng, "Những thứ này có đủ hay không?"
Ngô Vọng liếc nhìn, không khỏi híp mắt cười khẽ, ra hiệu Lâm Tố Khinh thu lại.
Sau đó, Ngô Vọng cười nói: "Các ngươi hai cái cung phụng đãi ngộ, tạm dự tính giống như các trưởng lão của Truyền Công Điện, mỗi tháng có thể nhận được cũng không ít."
"Nhận?" Quý Mặc trợn mắt Ngô Vọng, "Không phải là lễ vật cho tông môn sao? Bảo bối của ta! "
Diệu trưởng ở một bên khe khẽ nghịch ba nghìn sợi tóc đen.
Quý Mặc trong nháy mắt khôi phục diện mạo phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa nói: "Coi như là ủng hộ tông môn kiến thiết."
Lâm Kỳ hoàn toàn tỉnh bơ, đem chiếc nhẫn vừa tháo ra đeo lại vào ngón tay mình.
"Được rồi, nói vấn đề nghiêm chỉnh."
Ngô Vọng gõ gõ mặt bàn, đáy mắt dần dần xuất hiện tia sáng, "Ta có thể nói rõ ràng cho các vị, lần này ta đã bị tổn thất nặng nề trong trận chiến với Thập Hung thần điện, trong lòng hơi có chút không cam lòng."
Chúng trưởng lão mặt lộ trang nghiêm.
Lâm Kỳ nói: "Lần này tử thương mấy nghìn người, quả thật có chút thảm trọng."
"Ta không phải đề cập đến điều này, ta còn chưa tự đại đến mức cảm giác áy náy về nó, ta chỉ là xuất phát từ góc độ cá nhân."
Ngô Vọng ném mấy túi trữ vật lên trên bàn, cắn răng mắng: "Nhìn thấy không, đều xẹp lép hết rồi! Đều là do Thập Hung thần điện hại!"
Chúng trưởng lão vẫn như cũ có chút không rõ ràng.
"Giá trị của những thứ vốn ở trong đó có thể so sánh với mấy chục chương trình khuyến mãi đan dược mà chúng ta đã làm!"
"Này!"
"Thập Hung thần điện quả thật đáng chết!"
"Oa nha nha nha, tức chết lão phu! Tông chủ lại tổn thất nhiều như vậy!"
Ngô Vọng nâng giơ tay, ra hiệu chúng trưởng lão an tĩnh một hồi.
Hắn nói: "Lông dê từ trên người dê mà ra, bị Thập Hung thần điện hại khiến cho hầu bao trống không thì ta tất nhiên là phải từ trên người Thập Hung thần điện lột trở lại."
------------------------------