Tin tức Thiếu chủ nhà mình chính là người thỉnh kinh thiên định thì Hùng Bão tộc lại là tộc cuối cùng biết được.
Trong nhất thời, những người lớn tuổi trong tộc thở dài, tráng hán thì nước mắt lưng tròng, thiếu nữ khóc ngất…
Mọi người vừa nhao nhao biểu đạt không nỡ để Thiếu chủ ra ngoài mạo hiểm, vừa không ngừng hỏi về việc khi nào Thiếu chủ sẽ lên đường.
Bọn họ không phải là sợ thảm họa trong tương lai, chính là đơn thuần muốn biết Tinh Thần chân kinh là như thế nào.
Ngô Vọng không phải chưa nghĩ đến chuyện bí mật rời đi, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy nếu như bị người khác phát hiện thiếu chủ không có ở trong tộc, chắc chắn sẽ phát sinh đủ loại suy đoán.
Dùng lý do 'Ra ngoài học hỏi’, lại dễ dàng bị các thị tộc khác công kích, nói rằng hắn rời khỏi vòng tay của Tinh Thần.
Phương pháp hiện tại là lý do ít ảnh hưởng nhất, thuận tiện cho bản thân có thể quay lại bất cứ lúc nào, lại có thể làm cho trên dưới trong tộc an tâm.
Tinh Thần phái hắn ra ngoài thỉnh chân kinh, trên đường đi có thể không che chở hắn sao?
Ngô Vọng cũng không nói cho bất kỳ ai ngoài phụ mẫu của mình rằng hắn muốn đi chính là Nam Dã Nhân vực, cũng đã cố gắng hết sức để điệu thấp để tránh bị cho rằng Hùng Bão tộc liên hợp cùng Nhân tộc Nhân vực …
Tất cả mọi phương diện đều phải xem xét, vị trí thiếu chủ này nhìn như phong quang vô hạn, trên thực tế cũng có rất nhiều trách nhiệm và hạn chế.
Nhưng rất thoải mái.
Ngày hôm đó, Hùng Tam tướng quân tới hỏi Ngô Vọng lúc nào rời khỏi Bắc Dã, Ngô Vọng đã ấn định thời gian một tháng.
Một tháng này, Ngô Vọng muốn bồi phụ mẫu nhiều hơn. Dù sao ở trước khi tu thành tu sĩ Nguyên Anh cảnh, có thể dùng pháp khí ngự không thời gian dài, hắn rất khó trở về Bắc Dã.
Mặc dù Ngô Vọng có tự tin không thua bất luận người đồng lứa nào, nhưng đối với tu luyện thì không thể nói trước được gì cho nên không thể ấn định ngày trở về chính xác.
Đối với bên ngoài thì tuyên bố 'Đường thỉnh chân kinh muôn vàn trắc trở, không biết năm tháng nào mới có thể trở về'.
Chậc, thật có chút ý vị Tây Du Ký.
Gặp phải nhóm Quý Mặc cùng Linh Tiểu Lam, cũng làm cho Ngô Vọng có chút kích động.
Rõ ràng, tên lão sư của Quý Mặc kia, cũng chính là văn sĩ trung niên hiện thân trong giây lát trên thuyền, theo mẫu thân nói, người này tu vi thấp nhất cũng là Chân Tiên cảnh, có ám thương trong người.
Nhưng đối phương chính là thấy chết không cứu, mặc cho hơn mười tu sĩ thiên phú không tồi bị giết chết.
Điểm mấu chốt trong trận thí luyện này thật ra là Linh Tiểu Lam cùng Quý Mặc, mà trong lúc Linh Tiểu Lam không kịp phản ứng, tu vi Dược Thần cảnh lại không có thể phát huy tác dụng vốn có, là nguyên nhân trọng yếu nhất khiến thí luyện thất bại.
Vì sao lại không cứu?
Cái gọi là thí luyện còn quan trọng hơn tính mạng con người sao?
Ngô Vọng đối với việc này có chút không thể chấp nhận được, cũng vì điều này nên hắn hoàn toàn không có hảo cảm đối với thế lực 'Các lão' phía sau Quý Mặc, càng kiên định hơn về việc khi đến Nhân vực sẽ thay hình đổi dạng, điệu thấp tu hành một lòng cầu đạo.
Đương nhiên, Quý Mặc huynh đệ cũng không tệ lắm, ngoại trừ việc y che giấu mang theo 'Lão gia gia' trong người, những chuyện khác cũng coi như là chân thành.
Trọng điểm là, biết làm người.
Trong miệng Lâm Tố Khinh thì Nhân vực yên ổn hòa bình, vô cùng phồn hoa. Tu sĩ phổ thông chỉ cần không tìm đường chết, đều có thể an ổn mà tu hành đến bình cảnh của bản thân, khi đó hoặc là đi biên cương dâng hiến bản thân, hoặc là tìm một chỗ chậm rãi chết già tiêu dao sống qua ngày.
Nhưng Quý Mặc bọn hắn lại bày ra cho Ngô Vọng thấy Nhân vực tàn khốc, cũng mang lại cảm giác lo lắng mạnh mẽ.
Không sai, chính là lo lắng.
Ngô Vọng suy nghĩ một ngày một đêm, tổng hợp những tin tức mình đã biết, cuối cùng cho ra một suy đoán hợp lý.
Sở dĩ Nhân vực thí luyện tàn khốc như vậy là muốn cấp tốc bồi dưỡng ra những 'Đại tướng' có thể một mình gánh vác một phương.
Nói cách khác, những người quyết định ở Nhân vực kia có áp lực rất lớn mà những tu sĩ bình thường không tiếp xúc tới phạm vi này vẫn đang sống trong sự phồn vinh giả dối do những người ở trên dệt nên.
Lại liên tưởng đến, Bắc Dã cũng nghe được tin đồn, nói đương nhiệm Nhân Hoàng của Nhân vực đã hơn tám trăm năm chưa từng hiển lộ tung tích, mà tân Nhân Hoàng còn chưa quật khởi…
Ngô Vọng âm thầm lắc đầu.
—— Đây chính là hoàn cảnh ở trong Đại Hoang, một thế lực lớn không rõ người thừa kế sẽ tạo thành một loạt các vấn đề.
Một mình đi Đại Tuyết Sơn ở nửa tháng, nghe mẫu thân đại nhân càm ràm nửa tháng.
Ngô Vọng phát hiện, chính mình cùng mẫu thân vẫn còn rất nhiều điều để nói vẫn không hết, chẳng hạn như kết cấu thăng cấp Tinh Thần giáo, làm thế nào để cân bằng các gia tộc ở Bắc Dã, như thế nào để làm giảm sự khác biệt giữa Nhân tộc cùng các chủng tộc khác, tránh cho ở Bắc Dã xuất hiện hiện tượng Nhân tộc vi tôn.
Điều đó sẽ gây ra vô số rắc rối.
Trong mắt Thương Tuyết luôn có sự dịu dàng, nhưng đằng sau cái ôn nhu này vẫn cất giấu cả biển sao, có quá nhiều thứ không thể nhìn thấy được.
Trước khi rời khỏi Tuyết Sơn, Ngô Vọng đem vài điểm suy nghĩ có thể phá giải Tinh Thần chúc phúc như thế nào do chính mình viết ra, trịnh trọng đưa tới trong tay mẫu thân.
Thương Tuyết cũng không nói thêm cái gì, chỉ là đưa tay khẽ vuốt màng mỏng băng tinh bên ngoài đầu Ngô Vọng.
Ngô Vọng cười nói:
"Mẫu thân, ta đã lớn rồi mà."
"Lớn thế nào cũng là con của ta."
Thương Tuyết ôn nhu nói:
"Bên ngoài phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, ngày đó mẫu thân sẽ không đi đưa tiễn ngươi, nếu như ở bên ngoài không thuận theo tâm ý thì hãy trở về Bắc Dã."
"Vâng."
Ngô Vọng đáp ứng một tiếng:
"Mẫu thân cũng bảo trọng."
Thương Tuyết mỉm cười gật đầu, Ngô Vọng cúi đầu thi lễ một cái, quay người đi ra khỏi cửa gỗ, nhảy lên lưng Tuyết Ưng.
Một đêm này Ngô Vọng trở lại Vương đình, thủ lĩnh cũng quay về Vương đình, nhưng Hùng Hãn cự tuyệt gặp đứa con trai độc nhất này của hắn, hai cha con giằng co nửa tháng.
Ngày mai sẽ là ngày rời đi, ngày mới sắp tới, Hùng Tam tướng quân lại vội vàng chạy tới.
"Thiếu chủ, lần này ngài định dẫn theo bao nhiêu người đi thỉnh kinh?"
Ngô Vọng nói:
"Ta cùng Tố Khinh, Tả Động tiền bối cùng đi là được."
"Một người cũng không mang theo?"
Con mắt Hùng Lão Tam sém chút nhảy ra:
"Ít nhất ngài cũng phải mang ta theo a? Ngay cả một người ngài cũng không mang theo, vạn nhất gặp phải cường địch, ngài song quyền không địch lại bốn tay, vậy còn đi thế nào!?"
Ngô Vọng cười nói:
"Nếu như gặp phải cường địch, ta mở cánh ra trực tiếp chạy trốn."
"Vậy ai bưng rượu rót nước cho ngài?"
"Không có."
"Thổi kèn đàn hát nhảy múa thì sao?"
"Cũng không mang theo."
"Ngài còn có quái bệnh trong người nữa!"
Hùng Tam tướng quân gấp đến độ kém chút nói loạn:
"Nếu như gặp phải nữ tử nào đó mưu đồ bất chính với ngài, ta ở bên cạnh ngài còn có thể một quyền đánh bay nàng!
Ngài choáng coi như xong rồi!"
Ngô Vọng nghiêm mặt nói:
"Ta là có sứ mệnh gian khổ trong người, không thể cô phụ Tinh Thần tín nhiệm đối với ta, hơn nữa Tam Tướng quân ngươi xem."
Vừa nói, Ngô Vọng vừa từ trong ngực lấy ra hai cái mặt nạ, đặt trước mặt Hùng Lão Tam, lại phô bày ra biện pháp phòng hộ “màng mỏng băng tinh” do chính mình nghĩ ra.
Hai cái mặt nạ này kiểu dáng giống nhau, đều là mặt nạ che nửa gương mặt, lại là có tính chất đặc thù nào đó, nhìn trông rất mịn và khi sờ vào có kết cấu mờ.
Ngô Vọng đeo mặt nạ lên, khuôn mặt trông như 'sưng phù' lên ba phần, ở ngay trước mặt Hùng Tam tướng quân, đem thân hình biến thành ba phần cường tráng, lại đem tóc dài buộc thành hình dáng đạo cô.
Khí tức, khuôn mặt, thân hình hoàn toàn khác biệt cùng với bản thể.
"Thế nào?"
Ngô Vọng cười nói:
"Chỉ cần ta hành động khiêm tốn, không tham gia náo nhiệt, ai có thể nhận ra ta chứ?
Huống chi, chỉ có mấy người Nhân vực gặp qua ta. Ta rời khỏi địa phận thi tộc mà không mang mặt nạ cũng không có mấy người có thể nhận ra.
Tam Tướng quân không cần phải lo lắng, ta thế nhưng lại vô cùng tiếc mệnh."
Nguyên nhân chủ yếu nhất không mang theo hộ vệ vẫn là vì tu hành vô cùng tịch mịch, coi trọng 'Trong núi không có lịch, tu tiên không biết tháng năm' .
Bản thân mình có thể chờ cùng một lúc, tạm bỏ qua Kỳ Tinh thuật tu hành tiên pháp, tuổi thọ sẽ không ngừng tăng lên, tu hành hao phí tám mươi hay một trăm năm cũng không phải vấn đề gì.
Thế nhưng hộ vệ đi theo mình, thọ nguyên vẫn cứ chỉ có như vậy. Đô tuổi tráng niên tốt nhất nếu như hoang phế tại Nhân vực thì quá mức bất công với người đi theo hắn càng là quá mức tàn khốc đối với bạn lữ của bọn hắn.
"Chuyện này…"
Hùng Tam tướng quân cau mày gãi đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, cúi đầu bước đi.
Ngô Vọng căn dặn hắn không được tiết lộ tin tức ra ngoài, Hùng Tam tướng quân liên tục đáp ứng.
Còn có cái gì, đồ gì phải chuẩn bị nữa?
Ngô Vọng ngồi ở bàn đọc sách nhìn quanh căn nhà gỗ, tủ sách và tủ quần áo gần như đã được chuyển đi.
Sau nhiều năm như vậy, quả thật có chút cảm giác kỳ diệu.
Lại đến lúc phải chia tay.
Trong lòng Ngô Vọng có chút ký ức, đó là một căn nhà thấp rất bình thường, hắn cầm lấy hộp cơm sắp xếp đặc biệt trước mặt, nhìn hai tấm ảnh trước mặt một chút.
Hắn có thể nổi bật giữa đám đông tình nguyện viên, ngoài thành tích tập luyện của bản thân được xếp vào hàng đầu, một yếu tố quan trọng khác là hắn không có gì phải lo lắng.
Tất cả mọi người đều biết, đây vốn chính là nhiệm vụ thập tử vô sinh, không biết phải đối mặt với tình huống như thế nào.
Nhưng không có cách nào khác, khoa học kỹ thuật không đủ năng lực, chỉ có thể sử dụng nguồn lực hạn chế để thực hiện các hoạt động thăm dò tương đối mạo hiểm.
Khiến Ngô Vọng hơi an tâm là, sau khi mình thâm nhập trùng động, đạt được phản hồi cuối cùng là trùng động đã ngừng tới gần Lam Tinh và nhanh chóng sụp đổ.
"Thiếu chủ?"
Lâm Tố Khinh thăm dò hỏi:
"Còn có cái gì muốn thu thập không? Ta ở đây còn có hai cái pháp bảo trữ vật còn trống."
"Không cần."
Ngô Vọng thở ra một hơi, dùng sức trừng mắt, lại đưa tay xoa xoa cái mũi:
"Đi nghỉ ngơi đi."
"A…"
Lâm Tố Khinh nhẹ chớp mắt, chậm rãi đóng cửa lại, lặng lẽ trở lại nhà gỗ bên cạnh.
Tuy nhiên, không được một lúc. . .
"Không mang theo hộ vệ sao có thể đi! Sao có thể không mang theo hộ vệ!"
Giọng nói lầm bầm của Hùng Hãn ngoài cửa gỗ truyền tới, Ngô Vọng vội vàng đi ra ngoài cửa chờ đón phụ thân đại nhân trên mặt viết đầy 'Lão tử rất tức giận' vào trong nhà gỗ.
Hùng Hãn vẫn ý kiến rất lớn đối với việc Ngô Vọng muốn đi Nhân vực, nhưng nhất gia chi chủ đã lên tiếng, hắn cũng không có cách nào ngăn cản.
Hơn nữa hiện tại toàn bộ Bắc Dã đều là đồn đại “Người thỉnh kinh Hùng Bá”, Hùng Hãn đã không có cách nào ngăn cản con trai mình.
Mới vừa vào cửa, Hùng Hãn liền vỗ bàn ngồi ở đó không nói lời nào, trong phòng chỉ còn lại hai cha con bọn họ.
Ngô Vọng tất nhiên là bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân, khuôn mặt tươi cười dỗ dành phụ thân.
Hùng Hãn trầm mặc hồi lâu, mấy lần muốn nói đều nuốt lại, cuối cùng thì thào nói:
"Nhân vực, có thật sự tốt như vậy không?"
"Phụ thân, ngài nguôi giận."
Ngô Vọng gõ gõ tường, Lâm Tố Khinh ở sát vách lập tức mở ra Cách Âm trận, cũng đem căn nhà gỗ này bao phủ vào.
Hắn tiến tới nắm đầu vai cứng như đá của phụ thân, cười nói:
"Hài nhi đây không phải đi tìm một chút biện pháp trường thọ, cố gắng có thể để ngài cùng mẫu thân đều trường mệnh thêm mấy ngàn năm sao?"
"Vậy thì có gì hay? Vậy không phải thành lão bất tử sao?"
Hùng Hãn lẩm bẩm.
Ngô Vọng vội nói:
"Đợi tu vi con tăng cao có thể trở về cũng dễ dàng, ta vụng trộm trở về thăm người cùng mẫu thân. Phụ thân yên tâm, hài nhi tư chất thế nào ngài cũng biết rồi, Nguyên Anh cảnh gì gì đó, liền là không thành vấn đề."
"Phi, ngươi làm như ta không biết tu vi Nguyên Anh khó tu như thế nào a?"
"Ta biết một bằng hữu tên là Quý Mặc, hắn trong mấy chục năm đã tu thành Nguyên Anh cảnh."
Hùng Hãn mắng:
"Vậy ngươi cũng không thể không mang theo hộ vệ a!"
"Cha, mang hộ vệ bất lợi cho việc che giấu hành tung."
Ngô Vọng nói:
"Hài nhi dự định trước khi đi Nhân vực, sẽ cùng Tố Khinh và sư phụ nàng tách ra, sau đó vụng trộm đi tìm một đại tông môn, lấy được công pháp tu hành của bọn họ.
Hơn nữa phụ thân, ngưỡi đã đọc bản kế hoạch ta viết cho phụ thân chưa? "
"Nhìn một chút, viết cái gì đó!"
Hùng Hãn thì thầm:
"Vì sao nhất định phải chọn một vài thiếu nam thiếu nữ trong tộc phái đi Nhân vực?
Thời gian tu hành vừa dài, lực lượng có được cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với cầu nguyện Tinh Thần có được Kỳ Tinh thuật."
"Nhưng bản chất lực lượng này khác biệt."
Ngô Vọng nói:
"Giống như phụ thân khí huyết cường thịnh như vậy, lực lượng có thể nâng cả ngọn núi là bởi vì Tinh Thần tẩy lễ, xét đến cùng cũng là Kỳ Tinh thuật.
Thế nhưng phụ thân ngươi có nghĩ tới không, vạn nhất ngày nào đó, Kỳ Tinh thuật dùng được thì chúng ta làm sao đấu với hung thú?"
Hùng Hãn lắc đầu, nói:
"Ở Bắc Dã, không tuân theo ý chí Tinh Thần thì sẽ xảy ra đại sự."
"Vì vậy mới để phụ thân bí mật phái người đi, nhất định phải chọn người đáng tin."
Ngô Vọng nói:
"Người được phái đi không cần để bọn họ trở về, coi như một phần đầu tư lâu dài."
"Ta sẽ suy nghĩ một chút."
Hùng Hãn thở dài:
"Ngươi liền… Được rồi, quên đi, mẫu thân ngươi đều đáp ứng, ta còn có thể nói cái gì nữa."
Nói xong, Hùng Hãn đứng dậy.
"Tự mình lén lút đi đi, miễn cho bị người khác phát hiện hành tung của ngươi, trên đường đánh lén."
"Vâng."
Ngô Vọng đáp lại, giọng nói khẽ run:
"Hài nhi bất hiếu…"
"Ta cùng mẫu thân ngươi già rồi, ngươi có thể trở về cũng không phải là bất hiếu, cái này cho ngươi."
Hùng Hãn từ trong ngực lấy ra một thanh trường kiếm, ném lên bàn Ngô Vọng.
"Nhặt được ven đường, Nhân vực bên kia dùng nhiều kiếm, dùng chùy búa có thể khiến cho người ta nhìn ra ngươi là người Bắc Dã.
Không có việc gì thì đừng xen vào chuyện bao đồng, ở địa bàn của người ta thì ít đi đánh nhau với họ, có chuyện gì thì nhịn một chút.
Đi đi, được rồi, ta còn phải đi biên giới tuần tra."
Nói xong, Hùng Hãn cúi đầu vội vàng rời đi, thanh hình hùng tráng rất nhanh dung nhập vào trong màn đêm, chỉ để lại một tiếng thở dài.
Ngô Vọng mím môi, lẳng lặng đứng trước cửa nhà một hồi, sau đó đi về phía trước, quay đầu nhìn hai gian nhà gỗ.
Giơ tay, đem vỏ trường kiếm kia rút ra ba tấc, một tiếng kiếm minh thanh thúy vờn quanh bên tai, trên thân kiếm viết chữ “Tuyết”, thân kiếm màu trắng bạc như lưu ly lưu chuyển từng đạo tinh quang…
Ven đường có thể nhặt được bảo kiếm rèn đúc từ quặng mỏ Tinh Thần?
Keng.
Đem kiếm trở vào bao, Ngô Vọng hướng về phía Lâm Tố Khinh đang đứng ở cửa nhà gỗ bên cạnh:
"Đi thôi."
Giây lát, hai căn nhà gỗ bên bờ sông bùng lên ngọn lửa lớn, coi như là tạm biệt đối với người hiểu rõ tình hình.
Ngô Vọng cùng Lâm Tố Khinh ngồi ở thuyền gỗ do Tả Động đạo nhân điều khiển, cấp tốc lẩn vào bầu trời đêm.
Lúc hửng đông, trên thuyền lớn xuôi nam.
Ngô Vọng đứng trên boong sau nhìn về phía Bắc, màn đêm dần tắt, tâm trạng của hắn dần trở lại yên tĩnh.
Chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang phi nước đại trên bờ, bốn con Sương Lang kéo xe lao tới một mỏm đá hướng ra biển, tiếng kêu lúc trầm lúc bổng như muốn kêu gọi hắn quay về.
Xa xa, còn có thể nhìn thấy thân ảnh mẫu thân đứng giữa những đám mây, nhưng khi gió từ Bắc Dã thổi nhẹ qua, thân ảnh kia lặng lẽ biến mất.