Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gọi là Tập Niệm Thành Thần còn được gọi là tín ngưỡng thành thần."

Đây là một hệ thống Đại Hoang đã có từ lâu nhưng rất ít người biết, muốn làm được mặc dù có rất nhiều khó khăn nhưng trên lý thuyết tuyệt đối có thể thực hiện.

Tập Niệm là gì? Là tập hợp tín niệm của chúng sinh, đem phần tín niệm này ngưng tụ ở bản thân, từ đó hội tụ ra thần lực cường đại.

Về điểm này, Nữ Nhi Quốc có được điều kiện ưu ái trời cho.

Các vị có biết vì sao Tiên Thiên Thần đều sẽ chiếm cứ một địa bàn nhất định không?

Bởi vì sau khi Tiên Thiên Thần bị thương, có thể thông qua phương pháp Tập Niệm, hấp thu tín ngưỡng lực từ chúng sinh, từ đó thu được lực lượng nhanh chóng khôi phục thương thế.

Nói cách khác, bên trong đạo tắc Đại Hoang có một cái đạo tắc chính là liên quan tới tập hợp tín ngưỡng.

Mặc dù tập hợp tín ngưỡng thành Thần còn chưa có người nào thử qua… nhưng tín ngưỡng chi lực được hội từ thì xác suất lớn có thể ngăn cản thần lực của Nữ Thần lưu lại tại Nữ Nhi quốc, ăn mòn ý thức của Nữ Vương.

Hơn nữa ta và mẫu thân đại nhân thương lượng cầu nguyện với Tinh Thần, chỉ cần hội tụ tín ngưỡng lực đủ nhiều, đủ tinh khiết, quả thật có thể ngưng tụ thành hậu thiên thần cách, chỉ là phương diện chiến lực, so với Tiên Thiên thần sẽ yếu hơn rất nhiều, bởi vì không cách nào nắm giữ đạo tắc lực. "

Bên cạnh trì, bên trong pháp trận cách âm; Ngô Vọng nhẹ nhàng, đĩnh đạc nói.

Văn sĩ trung niên bên cạnh sắc mặt tím tái, cắn răng cố chịu, mãnh lực túm lấy từng sợi xích tiên lực ngưng tụ thành.

Lúc này trong pháp trận cách âm, chỉ có Ngô Vọng, Nữ vương, Linh Tiểu Lam, Quý Mặc, Quốc sư và hai vị Tể tướng Nữ Nhi Quốc.

Bọn hắn nghe Ngô Vọng nói, đáy mắt dần dần có ánh sáng ngời.

Ngô Vọng tiếp tục nói:

"Bệ hạ, có thể kết thúc bi kịch Nữ Nhi quốc, tại Đại Hoang mở ra một cái thiên đường chân chính hay không, tất cả nằm trong một ý niệm của người.

Lúc này lực lượng thần niệm của người đã hết sức xuất sắc, trước khi chúng ta đả thông thông đạo tín ngưỡng, hoàn toàn có thể ngăn cản được thần lực của Nữ Thần ăn mòn."

Quốc sư vội hỏi:

"Ý niệm của chúng sinh nên hội tụ như thế nào? "

"Cầu nguyện, tượng Thần, miếu thờ…"

Ngô Vọng nói:

"Trừ cái đó ra khẳng định còn có quy định khác, nếu cần, ta có thể trở về Bắc Dã đi tìm mẫu thân xin giúp đỡ."

Quốc sư lập tức suy tư một trận:

"Cái này…"

Linh Tiểu Lam lại nói:

"Nếu như Nhân tộc sinh ra Thần, cái này chẳng lẽ không phải là trái ngược với căn cơ lập thế của Nhân tộc sao?"

Ngô Vọng cười nói:

"Thần lực, pháp lực, thể lực, có thể thủ hộ đồng bào thì đều là lực tốt."

"Hùng huynh…"

Quý Mặc cũng hỏi:

"Chuyện này cần bao nhiêu năm tháng?"

"Có thể là mấy ngàn năm, cũng có thể là mấy vạn năm nhưng chỉ cần có thể thành công, hẳn là rất nhanh Nữ Vương bệ hạ sẽ có thể tự do hoạt động, không cần bị trói buộc ở bên trong tượng Nữ Thần."

Ngô Vọng nhìn về phía bên cạnh ao, thấp giọng nói:

"Sau khi ta nghĩ thông suốt những thứ này, ta đột nhiên có một ý nghĩ.

Có lẽ, Nữ Thần Nữ Nhi Quốc có cái lý do bất đắc dĩ gì đó nên mới rời khỏi Nữ Nhi Quốc. Nàng đem nữ nhi lưu lại nơi này, lại lưu lại hai kiện Thần khí.

Rất có thể, vị Nữ Thần này vốn là chờ mong nữ nhi của mình có thể kế thừa vị trí của nàng, lại dùng loại phương thức ngọc thạch câu phân (ngọc đá cùng tan) này cảnh cáo các Tiên Thiên Thần khác không nên nhúng chàm nơi đây, lúc này mới có Nữ Nhi quốc ung dung yên bình trong những năm tháng dài dằng dặc.

Nếu không thì nàng đã có thể phá hủy Nữ Nhi Quốc trước khi rời đi.

Hơn nữa, Nữ Nhi Quốc là nhất mạch của Nhân tộc. Nữ Nhi Quốc sinh ra tất nhiên là sau khi Nữ Oa Nương Nương tạo con người. Thân phận của vị Nữ Thần này, vì sao lại rời đi, có lẽ đều có liên quan tới việc sau khi Nữ Oa Nương Nương tạo ra con người thì không hiện thân nữa."

Ngô Vọng lại nói một hồi:

"Sự biến mất của Nữ Thần Nữ Nhi Quốc rất có thể có liên quan tới trận chiến các vị thần viễn cổ.

Nếu thật sự là như vậy thì khi tham gia Thần Chiến còn không mang theo Thần khí, điều này thật sự không thông… Hệ thống này Nữ Nhi Quốc có thể là một loại Thần vị truyền thừa, chẳng qua các đời Quốc chủ Nữ Nhi quốc không thể chống đỡ được hoặc là không có tu luyện tới thực lực thấp nhất có thể tiếp nhận truyền thừa.

Đúng rồi, điều này có khả năng là liên quan đến đại hạn thọ nguyên sáu trăm năm của Nhân tộc, thần niệm còn chưa đủ cường đại, tuổi thọ bản thân không đủ thì đã bị mai một."

Mọi người có chút choáng váng, không rõ nguyên do.

Linh Tiểu Lam hỏi ngược lại:

"Nhân tộc không phải sinh ra sau thần chiến sao? "

Quý Mặc nói:

"Cũng có thuyết nói, Nhân tộc sinh ra trong thời đại Thần chiến. Đó là một thời đại trải qua mấy vạn năm, Tiên Thiên Thần chém giết cũng không phải trong vòng một ngày chấm dứt.

Nhân tộc bị đặt vào giới hạn thọ nguyên vừa vặn là lúc Thần chiến chấm dứt. Khi đó Nhân tộc vừa mới có dấu hiệu quật khởi, đã chịu khổ bị tàn sát. "

Mọi người không nhịn được mà lộ ra trầm tư nghĩ…

"Này! Các ngươi có thể nói trọng điểm hay không! Nói cho Nữ vương biết phải làm gì!"

Văn sĩ trung niên ở một bên nghiến răng nghiến lợi, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, mắng:

"Bần đạo thật sự là sắp không được rồi!"

Thân ảnh Ngô Vọng từ phía sau văn sĩ trung niên này xuất hiện, giơ tay vỗ vào vai văn sĩ:

"Tiền bối, nam nhân sao có thể nói mình không được chứ? Thêm chút sức mạnh a."

Trong mắt văn sĩ trung niên lập tức tràn đầy cảm động, thiếu chút một tát đánh đem Ngô Vọng đập bay ra.

"Nói trọng điểm."

Ngô Vọng lập tức nói:

"Bệ hạ, nàng có muốn thử đi con đường này không?"

"Muốn."

Trong mắt Nữ vương lóe ra sáng ngời, nói:

"Thành Thần hay không không quan trọng. Nếu ta có thể luôn giữ được tỉnh táo, ta nguyện thủ hộ Nữ Nhi quốc vĩnh viễn."

"Vậy nàng nhất định phải làm tốt hai chuyện."

"Ừm."

Ngô Vọng nghiêm mặt nói:

"Thứ nhất, luôn ôm trong lòng hy vọng, đừng để tâm tình tiêu cực quấn quanh mình, duy trì sự lạc quan tích cực.

Thứ hai, nếu như sau đó có thể giao lưu cùng chúng ta, vậy phải mau chóng giao lưu cùng chúng ta, đem tất cả biến hóa đều phản hồi cho chúng ta biết."

"Ta hiểu rồi."

"Còn nữa, lần này không cần ở địa cung chật chội dưới mặt đất kia nữa."

Ngô Vọng nói:

"Nàng phải có dũng khí đối mặt với con dân thì đứng ở chỗ này, bên cạnh Dựng Linh trì."

Nữ vương Già Dặc thoáng giật mình, lần này là chậm rãi gật đầu, hiển nhiên là có một chút áp lực.

"Đi thôi."

Ngô Vọng nói xong, cúi đầu chắp tay đạo vái:

"Lần này, ta nhất định toàn lực tương trợ Nữ Nhi Quốc!"

Quý Mặc và Linh Tiểu Lam cũng cùng nhau chắp tay đạo vái, Quốc sư và Tể Tướng ở hai bên chậm rãi quỳ xuống, mà ở bên ngoài Cách Âm trận, chúng văn thần võ tướng cũng đồng thời quỳ phục.

Phượng Ca đã ngất đi, hai bên tóc mai xám trắng, màu tóc đang nhanh chóng nhuộm trắng…

Nữ Vương Già Dặc đưa mắt nhìn Phượng Ca, trong mắt mang theo một chút ôn nhu, lúc này lại không có nửa phần lo nghĩ, xoay người nhảy vào Dựng Linh Trì, đem vương miện kia ôm vào trong ngực.

Từng luồng kim quang phun trào, Dựng Linh điện hóa thành hải dương màu vàng!

Một bức tượng Nữ Thần to lớn tráng lệ trong kim quang đột ngột từ mặt đất mọc lên, mọi người bị một cơn gió ôn nhu thổi bay lên không trung, đỉnh đại điện trực tiếp bị nứt vỡ!

Không biết từ nơi nào bay tới tiếng hát du dương, mây mù tràn ngập trên bầu trời quốc đô tản ra chiếu rọi ánh sáng sặc sỡ. Nửa trên của bức tượng Thần cao vượt qua tường vây Vương Cung, khiến người dân Nữ Nhi quốc cách xa quốc đô cũng nhìn thấy.

Từng người bọn họ quỳ sát xuống đất, âm thanh cầu nguyện lẫn lộn từ các nơi truyền đến.

Trong và ngoài Vương Cung, binh lính thị vệ đều quỳ gối bái lạy.

Tượng Thần khổng lồ, thần niệm ba động yếu ớt…

Bức tượng Thần này đứng bên cạnh Dựng Linh trì, chính là dung mạo và trang phục của Nữ vương Già Dặc nhưng lại như được làm bằng ngọc vân trầm, mỹ lệ thần thánh lại mang theo vài phần thần bí.

Rất khó tưởng tượng, các đời Quốc chủ Nữ Nhi Quốc đều từ bộ dáng như vậy sa đọa thành hung thú xấu xí kia.

Ở bên chân tượng Thần, Ngô Vọng, Linh Tiểu Lam, Quý Mặc, quốc sư và mấy vị đại thần Nữ Nhi Quốc đang khẩn cấp thương nghị gì đó.

Trong một góc hình khác, vị văn sĩ ngồi nghiêng ở đó, vừa thổ huyết vừa vui mừng nhìn Quý Mặc giống như trưởng thành hơn rất nhiều.

Rất nhanh, mọi người bắt đầu chia nhau hành động, đều mang theo vài phần vội vã.

Quốc sư chạy tới địa cung, mang đến từng hàng người tế tự và thiếu nữ áo trắng, vây xung quanh Nữ vương không ngừng cầu nguyện, ngâm xướng.

Linh Tiểu Lam và Quý Mặc lấy ra truyền tin phù trân quý, chạy ra bên ngoài biên cảnh, bắt đầu kêu gọi các sư trưởng trong nhà.

Ngô Vọng thì thảm rồi, bị văn sĩ trung niên nào đó kéo sang một bên. Hai người ở tại chỗ đánh nhau thành một đoàn, tràng diện vô cùng máu me.

Nửa ngày sau.

Ngón chân tượng Thần xuất hiện một chút xíu tia sáng yếu ớt, Quốc sư hoan hô một tiếng, kích động như sóng lớn mãnh liệt.

Mặt Ngô Vọng sưng phù thành đầu heo cùng văn sĩ trung niên trên phần lưng trường bào đã nhuộm màu đỏ tươi, nghe vậy lập tức chạy tới.

"Thế nào rồi?"

Văn sĩ trung niên này thấp giọng hỏi.

Ngô Vọng lại không trả lời, một tay đặt vào bên cạnh ngón chân tượng Thần, lẳng lặng cảm thụ, rất nhanh liền ngẩng đầu hô lên một câu:

"Là niệm lực, không giống với niệm lực của Nữ vương bệ hạ!"

Đám tế tự, võ giả xung quanh lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời.

Ngô Vọng đứng dậy hét lớn:

"Tăng nhanh tốc độ cường lực! Huy động càng nhiều người tới cầu nguyện với tượng Thần!"

Đám võ giả và tế tự vội vàng gật đầu, sau đó từng người lại nhìn về phía Ngô Vọng.

"Thần Sứ đại nhân… Hình như ngài không thể trực tiếp ra lệnh cho chúng ta."

"Thần Sứ có thể!"

Quốc sư ở một bên chống trượng dài bước nhanh đến, cao giọng nói:

"Thần Sứ đại nhân là… Quốc sư danh dự của Nữ Nhi Quốc chúng ta, là khách khanh cấp cao nhất trong Nữ Nhi Quốc chúng ta!"

Ngô Vọng chớp mắt mấy cái, việc này ngài đã thương lượng với Nữ vương kế nhiệm hay chưa?

Chúng võ giả và tế tự lập tức chắp tay trước ngực hành lễ, Quốc sư tiến lại gần, muốn bắt tay cùng Ngô Vọng để chúc mừng.

Ngô Vọng theo bản năng lui về phía sau nửa bước, áy náy cười một tiếng.

Quốc sư:…

Tính toán sai rồi!

Ba ngày sau, trước Vương Cung dựng lên một đài gỗ thật cao, lấy danh nghĩa Nữ Thần mở ra khánh điển, hấp dẫn đông đảo dân chúng trong ngoài quốc đô.

Bên trong khánh điển cách mỗi nửa canh giờ sẽ cầu nguyện một lần, Quốc sư mặc trang phục lộng lẫy đứng ở trên đài cao, đọc câu chuyện nhỏ về Nữ Thần được viết trên tờ giấy trong tay, vết mực trên giấy còn chưa khô, tuyên dương sự vĩ đại và khoan dung của Nữ Thần.

"Đây là bước mấu chốt nhất, chính là nhất định phải giao hào quang của Thần cho Già Dặc bệ hạ để nàng từ nguyên bản là Quốc chủ thăng lên trở thành Thần Linh chân chính."

Thanh âm Ngô Vọng còn đang quanh quẩn bên tai Quốc sư:

"Ta có mấy cái phương án ở đây.

Phương án thứ nhất là 【tai họa trong tương lai】làm cho dân chúng có cảm xúc khẩn trương, đem hy vọng của bản thân đặt ở trên người Nữ Thần. Chỗ tốt là thấy hiệu quả nhanh, khuyết điểm là dễ tạo thành khủng hoảng, cũng không có lợi cho sự phát triển tư tưởng sau này của Nữ Nhi Quốc.

Phương án thứ hai là 【 Phóng đại câu chuyện, tạo ra truyền thuyết 】, phương án thứ ba là 【 giả mạo thần tích 】cũng có thể đồng thời tiến hành cả ba cách."

Trước đây Quốc sư chỉ chú ý đến sự tiêu sái anh tuấn của Thần Sứ Bắc Dã, giờ phút này mới phát hiện, thì ra hắn ở khoản tín ngưỡng này thật quá…

« chuyên nghiệp ».

'Trách không được có thể trở thành Thần Sứ của Tinh Thần.'

Trong Vương cung, Ngô Vọng cùng người văn sĩ trung niên kia đang vừa ăn xiên thịt nướng vừa cẩn thận quan sát ngón chân tượng Thần Nữ vương.

Quan sát rất nghiêm chỉnh!!

Văn sĩ trung niên buồn bực nói:

"Hùng đạo hữu, hệ thống tín ngưỡng này là mấy ngày nay ngươi lĩnh ngộ ra sao?"

Ngô Vọng cười mà không nói.

Chẳng lẽ hắn sẽ nói, chính mình sáng lập Tinh Thần giáo, mục đích chính là muốn đem mẫu thân mình nâng lên Thần đàn, hoàn thành mục tiêu cuối cùng là đâm sau lưng Tinh Thần sao?

Đương nhiên sẽ không.

Dù sao việc này Ngô Vọng còn chưa có thương lượng với mẫu thân mình, chỉ nói là Tinh Thần dạy lại để dễ dàng tập hợp các thế lực Bắc Dã.

"Hứa Mộc tiền bối…"

Ngô Vọng cười giơ xiên thịt nướng lên, nhẹ nhàng đụng một cái cùng cái văn sĩ trung niên này:

"Cái này thật ra là ta học được ở Bắc Dã, ta tuổi còn trẻ, làm sao có thể hiểu được những thứ này."

"Ồ?"

Hứa Mộc lão sư của Quý Mặc này nhất thời híp mắt cười khẽ:

"Nếu như bần đạo tin ngươi, kia mới là trúng tà thuật.

Chẳng qua là, ngươi để Quý Mặc và Linh Tiểu Lam đi gọi tiên nhân hai nhà bọn họ đến đây là vì chuyện gì?"

Ngô Vọng hỏi:

"Quý gia cùng Thiên Diễn Huyền Nữ Tông, đều coi như là thế lực lớn của Nhân vực đi."

Hứa Mộc cười nói:

"Nhân vực cùng Bắc Dã khác nhau, cũng khác với Nữ Nhi Quốc này, không có cách nói đại thế lực gì cả. Tất cả mọi người là vì bảo hộ Nhân vực, cho Nhân tộc một cái thiên địa sinh tồn không bị ức hiếp.

Bản thân Quý gia không có quá nhiều cao thủ, quan trọng nhất chính là lực ảnh hưởng cùng lực hiệu triệu.

Thiên Diễn Huyền Nữ Tông càng không cần phải nói, đại tiên tông uy tín lâu đời, môn nhân đệ tử khắp trải rộng khắp Nhân vực, là một đại tông môn duy nhất mà Ma Tông cũng không dám quấy rầy."

"Ồ? Vì sao?"

"Ngươi nghĩ Huyền Nữ Tông không có đệ tử gả cho cao thủ ma tu sao?"

"Tiên Ma ăn cả?"

Ngô Vọng không khỏi hai mắt tỏa sáng, bưng một bình rượu ủ hoa quả bên cạnh lên đụng đụng cùng Hứa Mộc.

"Để bọn hắn gọi trưởng bối trong nhà đến thực tế là vì suy tính cho tình cảnh của Nữ Nhi Quốc sau này.

Nữ Nhi Quốc ở nơi hoang vu Tây Dã, xung quanh không có bộ tộc lớn cũng không có thế lực uy hiếp được bọn họ nhưng bây giờ đi lên con đường tạo Thần này, tương lai tràn đầy biến số vô cùng vô tận.

Nếu cùng Nhân vực thành lập được mối quan hệ chặt chẽ, chỗ tốt nhiều hơn chỗ xấu, có thể để Huyền Nữ Tông ở chỗ này chọn lựa đệ tử nha."

"Không đề cập tới chuyện này, bần đạo chỉ biết người tu hành so với loại Thiếu chủ đại thị tộc như ngươi, có nhiều thứ quả nhiên không thể so sánh."

Hứa Mộc cười đụng cánh tay Ngô Vọng một cái, khóe miệng hơi cong lên, lông mày nhẹ nhàng nhảy lên:

"Đạo hữu, ngươi cùng Linh sư điệt có phải… hay không?"

Ngô Vọng cười ngượng ngùng, nói:

"Bằng hữu mà thôi."

"Vậy ngươi cùng Nữ vương Già Dặc?"

"A…"

Ngô Vọng thở dài sâu thẳm:

"Bản thân Nữ Nhi Quốc liền có một loại khát vọng đối với nam tử, Nữ vương vẫn bị trách nhiệm trên người áp bách, tính cách bản thân càng ngày càng ôn nhu nhưng càng thêm khát vọng đối với nhân sinh viên mãn.

Nàng chỉ là muốn một người phu quân đến bổ sung cái khuyết điểm cuối cùng của cuộc đời mình. Vị phu quân này tên Hùng Bá hay tên Quý Mặc đều không quan trọng, đại khái chẳng qua cũng chỉ là một chút vui thích.

Sở dĩ Nữ vương lựa chọn thân cận với ta, không thể bỏ qua công lao của Quý huynh bị hiểu lầm dẫn tới bị treo ở tường thành."

"Không chỉ như vậy."

Hứa Mộc cười nói:

"Bản tiên sống lâu như vậy, thấy nhiều sự tình như vậy, Nữ vương là có hảo cảm đối với ngươi."

"Nhưng cũng chỉ giới hạn trong hảo cảm mà thôi."

Ngô Vọng cười nói:

"Ta có nhận thức rõ ràng đối với loại sự tình này."

"Vậy còn ngươi?"

Hứa Mộc nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Ngô Vọng:

"Động tâm không?"

"Cái này… ừm… uống rượu uống rượu."

"Ha ha ha! Ngươi cái tên này cũng có lúc bối rối! Nào, tới uống ba trăm chén! Uống ba trăm chén!"

Hai người bọn họ cũng coi là không đánh thì không quen biết.

Chính là Quý Mặc có chút khó chịu, từ biên cảnh trở về nhìn thấy, lão sư của nhà mình cùng Hùng huynh xưng huynh gọi đệ, nhất thời hắn lại không biết nên xưng hô Ngô Vọng như thế nào.

Nửa tháng sau, một tòa thần miếu Nữ Thần đầu tiên được làm xong ở bên trong Vương đô.

Hứa Mộc Chân Tiên cảnh vẫn một mực ở lại Vương đô không lập tức trở về Nhân vực, cũng coi là ở chỗ này thủ hộ.

Quý Mặc và Linh Tiểu Lam lại là hết sức bận rộn. Bọn họ bị Ngô Vọng kéo vào phòng tối, ba tên tiểu tu sĩ còn chưa có thành tiên, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để cảm thụ tín ngưỡng lực.

Đợi hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn này, phía sau còn có « chứa đựng và truyền tải tín ngưỡng lực », « ảnh hưởng của tín ngưỡng lực đối với tu hành của bản thân », « tình trạng tín ngưỡng lực và pháp lực cùng tồn tại »,… một loạt vấn đề quan trọng được Ngô Vọng định ra cần giải quyết.

Trong thời gian ngắn, sợ là ba người bọn họ không thể rời khỏi Nữ Nhi Quốc.

Trong tòa đại điện kia bày đầy các loại thủy tinh cầu, cuộn da dê, bệ rèn đúc, lò luyện đan, dù che nắng, ghế nằm, máy ép nước trái cây thủ công.v.v.

Quý Mặc lo lắng nói:

"Ta đã từ bỏ thí luyện, không cần phải nhìn sắc mặt Tứ Hải Các nhưng Linh Tiên Tử…"

"Ta cũng từ bỏ rồi."

Linh Tiểu Lam bình tĩnh nói một câu: "Mệt mỏi rồi."

"Đúng rồi, tặng hai người các ngươi một chút đồ vật nhỏ."

Ngô Vọng cười lấy ra hai cái hộp gấm, thân thiết mà mở ra cho hai người.

Hai mắt Quý Mặc tỏa sáng, đem cái quạt thủy tinh kia cầm trong tay, lại thấy được một bản hướng dẫn sử dụng thật dày phía sau.

Cái này nhìn như là một cái quạt xếp, trên thực tế lại là Pháp khí nho nhỏ có thể phóng ra ám khí, phun ra thuốc mê, hơn nữa vật liệu đắt tiền, công nghệ luyện khí tinh xảo.

Linh Tiểu Lam nhìn hộp gấm trước mặt mình, hơi chớp mắt, cẩn thận lấy ra hai cái ống hút được điêu khắc bằng ngọc bích.

"Một cái uống trà, một cái uống rượu."

Ngô Vọng nghiêm mặt nói:

"Mặc dù Tiên tử ngươi thường xuyên đội đấu lập nhưng bất luận là ngửa đầu uống hay là vươn lưỡi ra để uống nước trà hay rượu, ít nhiều đều có chút bất tiện."

Trong nháy mắt khuôn mặt Linh Tiểu Lam đỏ bừng, lại vẫn trấn định gật gật đầu đáp một tiếng, lạnh nhạt nói:

"Đa tạ Hùng huynh."

Quý Mặc ở bên cạnh nhẫn nhịn, nếu như không phải Linh Tiểu Lam xuất kiếm quá nhanh thì hắn thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Cùng lúc đó, ở một nơi sâu trong Tây Dã.

Mấy chục con cự thú cao mấy trăm trượng ngã trái ngã phải chồng chất thành núi thịt, lão gia gia nào đó đi chân trần, chống trượng, khoác áo tơi nằm nghiêng trên trán một con cự thú cao nhất, ngón chân cọ cọ trên bắp chân.

'Hóa ra còn có thể phá khốn cục của Nữ Nhi quốc như thế, tiểu tử làm rất tốt.'

"Thần Nông!"

Phía sau truyền đến tiếng gọi nghiêm nghị, lại là một gã cự nhân cao hơn mười trượng.

Tên khổng lồ này bị một sợi dây thừng lưu chuyển tiên quang trói thành bánh chưng, treo ở bên trên sừng thú hung thú, đỉnh đầu là sừng dê, nửa người trên giống như Nhân tộc, nửa người dưới lại là hai cái chân đen lông thú.

Chói mắt nhất chính là quanh người cự nhân rung động một cỗ thần quang, bản thân tản ra uy thế đủ để cho thiên địa biến sắc.

Tất nhiên, hiện tại là một ngày nắng.

Tên khổng lồ giận dữ mắng:

"Ngươi dám làm nhục bản Thần như vậy! Thiên Đế nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Đừng suy nghĩ lung tung a."

Thần Nông cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:

"Mấy trăm năm nữa thọ nguyên của ta sắp hết, hắn sẽ không bước ra Thiên Cung nửa bước… Còn không nói sao? Thứ đó ở đâu?"

Tên khổng lồ nghiến răng nghiến lợi:

"Thiên… Cung!"

"Ta nói là ngoại trừ Thiên Cung."

"Bản thần cũng có tôn nghiêm của bản thần! Ngươi hôm nay chính là đánh chết bản thần, bản thần cũng tuyệt đối không nói cho ngươi vật kia ở núi Côn Luân đâu! Hừ!"

Thần Nông không khỏi vuốt râu trầm ngâm.

Tây Vương Mẫu?

Cũng không dễ hơn so với xông vào Thiên Cung là bao nhiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK