Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt đất rung chuyển, mây đen phía trên bầu trời Vương Cung không ngừng lóe ra lôi đình, phát ra từng trận tiếng sấm trầm vang.

Bên trong đại trận bao lấy Vương Cung lúc này đã rơi vào hỗn loạn.

Một thân ảnh được tinh quang bao bọc, dựa vào quang dực sau lưng bay tới bay lui khắp nơi trong đại trận, không ít hộ vệ nhanh chóng truy đuổi phía sau nhưng luôn bị bỏ lại từ xa.

Dưới lòng đất đã khai chiến, nếu Ngô Vọng đã quyết định xuất thủ thì cũng không muốn chậm trễ nhiều thời gian, nghênh ngang lao vùn vụt khắp nơi, đem một ít thủy tinh cầu giấu ở khắp góc hẻo lánh.

Kỳ Tinh Thuật vốn không có trận pháp, mày mò nhiều cũng làm ra được trận pháp.

Bay nhanh xung quanh Vương Cung vài vòng, sau lưng Ngô Vọng đã có mấy trăm thân ảnh chạy theo, trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện hàng loạt tên bay nhưng chúng không thể đuổi kịp tốc độ của đôi cánh sao sau lưng Ngô Vọng.

Hắn đột nhiên điều chỉnh phương hướng, bay thẳng tới tẩm cung Nữ vương, cấm vệ các nơi lập tức đại loạn, tiếng la hét liên tiếp vang lên, đơn giản chính là ba dạng:

"Có thích khách!"

"Ngăn hắn lại!"

"Bảo hộ bệ hạ!"

Đáng tiếc, cao thủ trong Vương Cung có thể tạo thành uy hiếp đối với Ngô Vọng giờ phút này đều bị điều tới đại điện góc tây bắc cung điện.

Ngô Vọng xông vào tẩm cung như vào chỗ không người, bỏ lại hơn trăm tác phẩm điêu khắc bằng băng. Hắn từ sân vườn nhảy lên nhanh chóng lao về phía cửa động trong góc hướng Tây Bắc.

Trên giường trong tẩm cung, Nữ vương vẫn nằm mê man, khuôn mặt đỏ bừng mang theo ý cười sau khi say rượu, chỉ là trên cổ tay nhiều thêm một cái dây chuyền bằng băng tinh.

Quốc sư đại nhân nằm bên cạnh bàn rượu không người hỏi thăm, lúc này mơ mơ màng màng mở mắt, đỡ trán ngồi dậy.

"Đây là… làm sao vậy?"

Cùng lúc đó, chỗ sâu dưới địa cung.

Hung thú bộ dáng kì lạ kia đã rời khỏi khu vực nó ngồi ban đầu, trong miệng phát ra từng trận gào thét, cánh tay có chút quỷ dị của nó cầm trượng dài đủ loại gió, lửa, lôi điện từ đó tỏa ra.

Mà bốn chân vốn cường tráng của nó mỗi lần xông lên phía trước, đạp một cái cũng có thể làm cho cung điện dưới mặt đất rung động, đá vụn từ các nơi liên tiếp rơi xuống.

Võ tướng đi theo Phượng Ca đến, lúc này đều đã phân tán ra, phần lớn dùng cung tiễn để quấy rối từ xa, thử bắn vào các bộ phận yếu hại trên người hung thú như mắt, miệng, cổ, gáy nhưng cường cung có thể xuyên đá xâu kim loại trong tay các nàng lại bị chặn lại bởi lớp da cứng của hung thú của kia.

Võ tướng chính diện nghênh chiến với đầu hung thú này… đã tử thương không nhỏ.

Đây vẫn là nhờ Linh Tiểu Lam hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của hung thú mà Linh Tiểu Lam đang nhanh chóng di chuyển đến khu vực ít người, tránh cho nhiều người gặp họa.

Lúc này chủ lực cường công hung thú không nghi ngờ gì chính là Linh Tiểu Lam, Quý Mặc và Phượng Ca.

Phượng Ca nắm chắc trường thương, quỹ tích vọt tới trước hóa thành từng dòng tia chớp đan xen, mỗi lần chớp bổ chém vào bốn chân hung thú đều có thể tạo thành từng luồng máu tươi.

Công kích, công kích không có tận cùng!

Không ngừng có bóng người tiếp cận hung thú bị đụng bay, không ngừng có võ tướng táng thân trong biển lửa hoặc là bị gió táp cuốn đi hung hăng ngã ở chỗ xa.

Đám võ giả Nữ Nhi Quốc này lại không có nửa phần ý định rút lui.

Các nàng đang gào thét, đang rống giận, muốn dùng lửa giận của chính mình đem đầu hung thú đã thôn phệ hồn phách người dân bọn họ này chém giết, mặc dù thế công quá mức yếu ớt so với thân thể hung thú nhưng không một người nào trong mắt toát ra nửa phần sợ hãi.

Nhưng chung quy sẽ có người ngã xuống.

Thời gian dần trôi qua, thân ảnh ngã xuống vô lực đứng lên, chỉ có thể dùng hết khí lực ngẩng đầu nhìn xem…

"Đại tướng quân! Để người của ngươi thối lui đi!"

Quý Mặc đứng sừng sững giữa không trung lớn tiếng hô quát, hai tay nắm cái chùy nhỏ được lôi đình bao vây lấy kia, hai mắt tản hào quang màu tím, chùy nhỏ kia cấp tốc bành trướng, bỗng nhiên hóa thành dài hơn mười trượng!

Trong miệng Phượng Ca phát ra một tiếng gào thét, mọi người vây công hung thú lập tức lui xa. Quý Mặc nâng cao tiên chùy, hung hăng nện ở trên lưng hung thú, đem hung thú đánh cho lảo đảo một cái, chân trước uốn cong trực tiếp quỳ nằm sấp xuống.

Bảo kiếm trong tay Linh Tiểu Lam tuôn ra bạch quang rực rỡ, thân hình phóng lên cao, bay lượn nhanh như con thoi trong không trung, bộc phát ra kiếm khí vô biên.

Kiếm như mưa, như sông lớn, như có một dòng sông hùng vĩ trên bầu trời!

Hung thú ngửa đầu gầm thét, thân hình chìm ngập trong kiếm khí, toàn thân nổ ra hắc khí vô biên, lưu lại từng luồng vết máu.

Phượng Ca nắm chặt trường thương trong tay, mãnh liệt hít vào một hơi, thấy Quý Mặc thở hồng hộc trong không trung, trong thời gian ngắn không cách nào lại thôi động tiên chùy, nắm trường thương, thân hình nhún xuống, lần nữa vọt lên phía trước.

Một bước, hai bước, trường thương tuôn ra lôi quang, thân hình giống như gió táp, chui vào hắc khí tràn ngập kia.

Trên không trung, quang mang bên trong hai mắt Linh Tiểu Lam đã quay về bình thường, cẩn thận phân tích tình hình phía dưới, chỉ thấy trong hắc khí xuất hiện từng tia chớp, thân thể hung thú kia dường như nghiêng ngã…

Giải quyết xong rồi?

Thần thức Linh Tiểu Lam quét qua khắp nơi, phát hiện đã là tử thương thảm trọng.

Trong chớp mắt, biến cố đột nhiên phát sinh!

Hắc khí cấp tốc bành trướng, một tầng màng máu mỏng mỏng hồng sắc như sóng xung kích tuôn ra bốn phương tám hướng, thân ảnh Phượng Ca trực tiếp bị ném đi. Thương thế toàn thân đầu hung thú kia lại khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Linh Tiểu Lam lập tức muốn rút kiếm lao xuống nhưng huyết quang vọt tới, bên tai nàng nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết.

Nguyên Anh chấn động, thần hồn phập phồng, trước mắt nàng tối đen, thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống.

Đây là thuật pháp đả thương thần hồn!

Tu vi Quý Mặc không bằng Linh Tiểu Lam, lúc này càng thảm hại hơn, thân hình trực tiếp bị đánh bay, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

"Đại tướng quân!"

Một bên đột truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, mấy tên võ tướng vọt tới bên cạnh Phượng Ca bị đánh bay, thân hình chúng võ tướng như gió, lập tức muốn lao tới chỗ hung thú vây công.

"Tất cả lui ra! Vây công vô dụng! Lui ra!"

Phượng Ca rống to một tiếng:

"Đây là quân lệnh, người bị thương lập tức lui về phía sau! Linh Tiên Tử! Cho ta thời cơ chốc lát!"

"Hung ma đền tội!"

Trong miệng Linh Tiểu Lam nhẹ quát, kiếm như du long, pháp lực toàn thân chấn động, từ không trung khẩn cấp đánh xuống nhưng mộc trượng trong tay hung thú vung vẩy, tầng tàng lớp lớp hồng quang đẩy ra, thân hình Linh Tiểu Lam hoàn toàn không có cách nào tiếp cận.

Ánh mắt hung thú gắt gao khóa chặt trên ngườ Phượng Ca.

Phượng Ca cắn chặt hàm răng, đẩy ra võ tướng bên cạnh còn đang do dự có nên lui ra không, xách theo trường thương vọt tới trước hai bước, hai chân run lên ngồi quỳ chân trên mặt đất.

Trong mắt hung thú tuôn ra hai đạo hung quang, mặt người khủng bố đã chậm rãi tới gần Phượng Ca, dường như muốn một ngụm nuốt chửng nàng.

Bệ hạ… Già Dặc…

Trong mắt Phượng Ca xẹt qua một chút mê mang, một ít hình ảnh xuất hiện ở trong lòng lại biến mất cực nhanh…

'Quốc sư đại nhân, nên xử trí người này như thế nào? Trong lúc vô tình nàng đi đến Thần Điện bên kia.'

'Xử tử đi!'

Lão quốc sư tóc trắng xoá thở dài:

'Hồn phách còn chưa thành thục, để nàng sống tiếp ba năm nữa thì nàng cũng đều sống trong sợ hãi. Tăng cường trông giữ bên kia, chớ để loại sự tình này lại phát sinh.'

'Cái kia…'

Mãi mãi cũng không quên được, đằng sau Quốc sư có một cái hài đồng nho nhỏ đứng ra, mới bảy tám tuổi, vành mắt đỏ đỏ nhỏ giọng nói:

'Có thể để nàng sống sót không?

Mẫu thân chẳng mấy chốc sẽ tiếp nhận vị trí tổ mẫu, ít nhất lại có mấy chục năm bình yên. Nơi đây đã đủ người hiến tế rồi, để nàng làm thị vệ cho ta có được không?

Quốc sư đại nhân, chúng ta đã chết quá nhiều người rồi, không phải sao?'

'Điện hạ, ngài đột nhiên nói như vậy… Ài, để ngài quyết định là được.'

Hình ảnh chuyển động đến xích đu bên cạnh gốc cây.

'Ngươi tên là gì nha?'

'Điện hạ, ta, ta không có tên.'

'Vậy, về sau ngươi tên là Phượng Ca, có được không? Ta tên Già Dặc, chỉ giáo nhiều hơn nha.'

"Già Dặc…"

Phượng Ca lẩm bẩm tự nói, mê mang trong mắt trong nháy mắt thối lui, nàng nhìn cự thú trước mặt đã mở ra miệng lớn, toàn thân đột nhiên dấy lên hỏa diễm, trên trán có minh hỏa nhảy lên.

Đốt cháy thần hồn của ta, dâng lên!

"Đóng băng!"

Quanh người Phượng Ca đột nhiên xuất hiện băng lam nồng đậm, thân hình nàng vô thức hướng nhảy vọt về sau, một khối băng to xuất hiện tại vị trí nàng đứng ban đầu, bị cự thú cắn một cái, nổ ra một đám vụn băng.

"Đây chính là kế hoạch của các ngươi? Dùng mạng đè chết hung thú?"

Tiếng nói mang theo vài phần không hiểu từ phía sau truyền đến, Phượng Ca và Quý Mặc cùng nhau sửng sốt một chút, Quý Mặc lại tràn đầy kinh hỉ nhìn về phía sau lưng, hô to một tiếng:

"Hùng huynh cứu mạng!"

"Không phải là ngươi chuốc thuốc mê cho ta rồi sao?"

Một điểm tinh quang lấp lóe, tiếng xé gió cấp tốc vang lên, vô số băng lăng trên không trung ngưng tụ thành một dòng sông băng, xạ kích xuống hung thú!

Âm thanh niệm chú cực nhanh, linh lực khắp nơi trong địa cung bạo động, mấy cây gai băng xuyên thấu bàn chân hung thú, mang theo huyết quang nồng đậm.

Phượng Ca chỉ thấy, đằng sau cái sông băng kia bay ra một thân ảnh, sau lưng giương lên một đôi quang dực, bảy viên thủy tinh cầu chứa đầy tinh quang vờn quanh người.

Cái cung điện trống rỗng dưới lòng đất này giống như tinh không giáng lâm.

Hung thú kia lập tức muốn đánh tới nhưng trước mặt lại xuất hiện một bức lại một bức tường băng lấp kín, mặt đất mọc ra vô số gai băng khiến nó cũng không dám loạn động.

"Phượng Ca tướng quân, mang theo người của ngươi lui ra đi."

Ngô Vọng hơi quay đầu, nhìn về phía Phượng Ca, khóe miệng có chút cong lên:

"Hung thú, không phải đánh như vậy."

Hít sâu một hơi, Ngô Vọng đưa tay nắm chặt dây chuyền trước ngực lại, thuận thế đem mấy khỏa đan dược ngậm vào trong miệng, tinh dực nhẹ nhàng lắc một cái, thân hình lao thẳng tới chỗ hung thú. Trong một cái chớp mắt hung thú giơ mộc trượng lên, lao xuống mặt đất cực nhanh, từ chân trước hung thú bay vòng qua.

Mấy khỏa thủy tinh cầu đặt ở mắt cá chân hung thú, trong đó lấp lánh vô vàn ngôi sao.

"Ca ngợi Tinh Thần."

Tinh quang phun trào, tinh lực thuần túy ngưng tụ thành băng nhọn to lớn, mạnh mẽ cắt vào mắt cá chân hung thú.

Hung thú lảo đảo một cái, chân trước trực tiếp quỳ xuống.

Thân hình Ngô Vọng cũng đã xuất hiện ở bên trái, tinh dực sau lưng hiện ra hình bông tuyết sáu cạnh, cuồng phong mang theo khí tức băng hàn quét sạch nửa bên thân thể hung thú, theo thân hình Ngô Vọng chuyển động lượn quanh, rải đều khắp toàn thân hung thú.

Vài quả thủy tinh cầu nổ ra một tòa băng sơn, thẳng tắp nện tới chỗ cao nhất ở lưng hung thú.

Lôi đình trắng bạc nhắm ngay hai mắt hung thú phóng ra, ép hung thú gắt gao nhắm mắt; hàn khí ngưng tụ thành kiếm băng dài trăm trượng, vung chém xuống đầu hung thú.

Thế nhưng đây đều là kế nghi binh hấp dẫn ánh mắt hung thú, thân hình Ngô Vọng như quỷ mị xuất hiện ở mắt cá chân, lưng, nhắm chuẩn điểm khớp xương nối khắp nơi trên người nó, ném ra vài quả thủy tinh cầu liền nhanh chóng rời đi.

Giọng nói của hắn không ngừng quanh quẩn trong cung điện dưới đất:

"Nữ Nhi Quốc có lẽ sẽ cần dùng tới những kiến thức này, tốt nhất là các ngươi đều nhớ kỹ.

Đối phó với hung thú cỡ lớn, nhất định phải tìm nhược điểm của nó. Một đầu hung thú dù có thực lực mạnh tới đâu, chỉ cần nó không lập tức miểu sát được các ngươi, vậy thì nó không có khả năng mạnh đến mức không có chút nhược điểm nào.

Hình thể càng lớn, lực phá hoại càng lớn, nhược điểm trên người nó cũng càng nhiều.

Bình thường phải ưu tiên công kích các khu vực khớp của nó như mắt cá chân, khớp xương và các khu vực khác, phế đi năng lực hành động của nó.

Lại thông qua lúc mỗi lần nó thôi động các loại thuật pháp Phong Hỏa Lôi Điện sinh ra thần niệm ba động, khóa chặt vị trí thú hạch của nó, tận lực đem thế công mạnh nhất đánh tới thú hạch. Cho dù là một cây châm đâm đến thú hạch, cũng có thể làm cho nó bị thương."

Mọi người Nữ Nhi Quốc sững sờ nhìn một màn trước mắt này, nghe tiếng nói khí định nhàn nhạt kia.

"Tướng quân, chúng ta….vì sao lúc đầu chúng ta không có mời vị Thần Sứ đại nhân này?"

Hỏa diễm toàn thân Phượng Ca đã lui lại, giờ phút này sắc mặt trắng bệch mà phun ra một câu:

"Làm sao ta biết hắn có thể mạnh như vậy, ta cảm giác thực lực hắn không chênh lệch với Quốc sư nhiều, sao lại như vậy?"

"Đối phó với hung thú, hiển nhiên Hùng huynh có kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta."

Giọng Linh Tiểu Lam từ đỉnh đầu các nàng truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Linh Tiểu Lam lấy ra sáo ngọc, ở bên miệng nhẹ nhàng thổi lên.

Từng sợi sóng gợn màu xanh từ quanh người nàng đẩy ra, lại hướng về phía Ngô Vọng hội tụ, không ngừng bay nhanh đem Ngô Vọng bao lấy.

Tốc độ của Ngô Vọng vọt tới trước tăng mạnh một đoạn, suýt thì không phanh lại được, trực tiếp đụng vào trong ngực hung thú!

Ngô Vọng quay đầu trừng mắt nhìn Linh Tiểu Lam, Linh Tiểu Lam hé miệng nhắm mắt, hơi có chút ngượng ngùng cười cười…

"Lại thổi!"

Ngô Vọng quát nhẹ một tiếng, thân hình bay đến phía trên hung thú đã thương tích đầy mình.

Linh Tiểu Lam lần nữa tấu lên tiên khúc, từng tầng từng tầng gợn sóng bao trùm Ngô Vọng, khí tức toàn thân Ngô Vọng bỗng nhiên kéo lên cao một đoạn.

Quý Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Linh Tiểu Lam, đáy mắt tràn ngập phiền muộn.

Đã lâu như vậy, vì sao hắn không có cái đãi ngộ này, Thiên Diễn Huyền Nữ tông dựa vào bản lĩnh xuất chúng mà thành danh, dù một lần hắn cũng không có được hưởng thụ qua.

Pằng!

Ngô Vọng chắp hai tay trước ngực lại dùng sức mở ra, một viên băng cầu cấp tốc chuyển động trong lòng bàn tay hắn, hắn dùng một tay kéo ra ném xuống chỗ hung thú.

Hung thú quét ngang trượng dài trong tay, những làn sóng xung kích huyết hồng kia lần nữa xuất hiện.

Dây chuyền chỗ ngực Ngô Vọng tản ra quang mang băng lam, đem Ngô Vọng hoàn toàn bao trùm giống như một viên đá băng lam, từ trong xung kích liên tiếp không ngừng vẫn sừng sững không ngã.

Hừ lạnh một tiếng, thân hình Ngô Vọng nhanh như chớp, hai tay không ngừng kết ấn, từng khỏa thủy tinh cầu từ trong tay áo hắn bắn ra ngoài.

Thân hình nhanh như tia chớp, cung điện dưới mặt đất trong lúc nhất thời chỉ còn lại hư ảnh Ngô Vọng.

Thương thế trên thân hung thú kia căn bản không kịp khôi phục, thân thể đã bị gai băng xuyên thành trăm ngàn lỗ thủng, khớp nối tứ chi khảm đầy băng nhọn.

Rốt cục, theo thân hình Ngô Vọng dừng ở chính diện hung thú, xuống xuống, hai tay nhấn trên mặt đất, chú ngữ liên tục ngâm tụng kia cũng lập tức cao vút, mấy chục cây gai băng từ dưới đất bay vụt lên, xuyên thủng thân thể hung thú đã không cách nào động đậy.

Hung thú này ầm vang sụp đổ, máu tươi toàn thân đã bị đông cứng.

Ngô Vọng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem một viên đan dược cuối cùng trong miệng nuốt xuống, bổ sung thần niệm hao tổn cho mình.

Tiếng sáo cũng không lập tức dừng lại, ngược lại là trở nên thong thả chậm rãi, khiến Ngô Vọng cảm giác có chút thoải mái dễ chịu, đáy lòng sinh ra cái ý nghĩ lớn mật nào đó..

Cũng không biết đệ tử Thiên Diễn Huyền Nữ tông vào nghề có thuận lợi hay không, Bắc Dã bọn hắn thiếu một đội nhạc công.

Này cũng quá dễ chịu.

Nếu như không phải quái bệnh trong người mình và Linh Tiên Tử lại không khó khăn trong việc thân cận với người khác thì hắn thậm chí còn nghĩ giết gà giết vịt đi cầu hôn.

"Đại ân của Thần Sứ, Nữ Nhi Quốc vĩnh viễn không quên!"

Phượng Ca hét lớn một tiếng, nâng theo trường thương bước nhanh đến, thân hình lập tức liền muốn nhảy lên một cái, kết thúc tính mệnh cái hung thú này.

Nhưng Ngô Vọng đột nhiên xuất thủ, băng dực sau lưng nổ tan, hóa thành từng cái tường băng, đem hung thú phía sau bảo vệ.

Phượng Ca nhíu mày nhìn về phía Ngô Vọng, bình tĩnh lên tiếng hỏi:

"Thần Sứ đại nhân, đây là ý gì?"

"Trước tiên là nói về lập trường."

Ngô Vọng chắp hai tay sau lưng, cất cao giọng nói:

"Ta ủng hộ Nhân tộc chém giết hết thảy hung thú hãm hại nhân tộc, ủng hộ Nữ Nhi Quốc thoát khỏi cái bóng của hung thú."

Nói một hồi, Ngô Vọng lại nói:

"Nhưng điều kiện tiên quyết là, tất cả mọi người ở đây đều có quyền được biết sự thật."

Phượng Ca hỏi lại:

"Sự thực gì?"

"Sự thật về đầu hung thú này."

Ngô Vọng lạnh nhạt nói:

"Phượng Ca tướng quân, ngươi có che giấu điều gì đối với thuộc hạ của mình hay không?"

Đám võ giả Nữ Nhi Quốc đang đỡ lẫn nhau kia bất giác đồng thời nhìn về phía Ngô Vọng.

Phượng Ca nói:

"Sự tình hung thú thôn phệ hồn phách người, tất cả mọi người đều thấy được."

"Vậy chuyện đầu hung thú này là mắt trận trong đại trận bảo hộ Nữ Nhi Quốc thì sao?"

Ngô Vọng hỏi ngược một câu:

"Bọn họ có biết không? Nếu như ta đoán không lầm, đây là bí mật chỉ hai người Quốc sư và Nữ vương biết được mới đúng."

Phượng Ca không khỏi nắm chặt cán thương, khuôn mặt tràn đầy âm ảnh.

"Mắt trận đại trận hộ quốc? Đây là ý gì?"

"Đại tướng quân, đầu hung thú này không phải Thần thú hộ quốc đơn thuần sao?"

"Liên quan đến kết giới biên giới?"

Cả người Phượng Ca lâm vào bóng đêm, trường thương nhẹ nhàng rung động.

Quý Mặc vỗ ngực đạp lên pháp bảo bay tới, thấp giọng hỏi:

"Phượng Ca đại tướng quân, cái này tựa hồ có chút khác so với tin tức trong thư cầu viện binh của ngươi?”

"Đại tướng quân không muốn nói sao? Vậy để ta tới nói a."

Tay phải Ngô Vọng xẹt qua, đỉnh đầu xuất hiện một mặt tinh quang ngưng tụ thành vòng tròn, trên đó nổi lên các chữ vương đô, biên cảnh.

Hắn nói:

"Đây là bản đồ địa hình Nữ Nhi Quốc các ngươi do ta ghi lại. Toàn bộ quốc gia là một tòa đại trận, đại trận điều động địa mạch chi lực, tinh thần chi lực, bao trùm ở chu vi một ngàn sáu trăm dặm, khiến trong này trở thành một thiên đường.

Sáng tạo đại trận này, hiển nhiên là một vị Tiên Thiên Thần.

Dựa theo thần thoại các ngươi ghi chép, hẳn là về sau không biết vì sao Tiên Thiên Thần kia lại rời khỏi nơi này, mặc dù không có bằng chứng rõ ràng về những điều này nhưng trong mỗi câu mỗi chữ đều là phàn nàn của các tế tự.

Nữ thần rời bỏ nơi này lưu lại tai họa hủy diệt Nữ Nhi Quốc, chính là những ngôi sao lấp lóe bên ngoài kia, mỗi một ngôi sao đại biểu một cái hung thú, hẳn là các ngươi đều thấy tượng đá của bọn chúng ở biên cảnh.

Ta phỏng đoán, khi kết giới biến mất, những tượng đá này sẽ lập tức sống lại, xuất phát về phía quốc đô của các ngươi.

Hiển nhiên, vị Nữ Thần này không muốn để cho nhạc viên do chính mình tạo ra bị cái Thần Linh khác nhúng chàm."

Hắn nói một trận, chủ nhân mấy trăm đạo ánh mắt nhìn về phía Ngô Vọng đã nói không ra lời.

Ngô Vọng lại nói:

"Toàn bộ căn cơ đại trận, chính là Dựng Linh Trì, nơi đó hẳn là một kiện trọng bảo, là căn cơ trụ cột tồn tại của Nữ Nhi Quốc.

Mà đầu hung thú này chính là mắt trận toàn bộ đại trận. Hôm nay nó chết ở đây, kết giới sẽ nát vụn, một trăm linh tám đầu cự thú ở biên cảnh sẽ thức tỉnh, Nữ Nhi Quốc…

Theo ta tính toán giản lược, Nữ Nhi Quốc sẽ tổn thất đại khái ba phần nhân khẩu, đây là tình huống tương đối lý tưởng."

Yên tĩnh, trong lúc nhất thời cung điện dưới mặt đất im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ngô Vọng lại nói:

"Hiện tại thối lui, sau nửa canh giờ thương thế hung thú sẽ phục hồi như cũ."

"Vậy vì sao ngươi giúp chúng ta?"

Phượng Ca đột nhiên mở miệng, nhìn Ngô Vọng chằm chằm:

"Ngươi nói nhiều như vậy, tại sao lại ra tay giúp chúng ta trấn áp hung thú, đến cùng là ngươi muốn làm gì?"

"Quyền được biết."

Ngô Vọng lãnh đạm nói:

"Vận mệnh Nữ Nhi Quốc không phải giao cho một người quyết định được, ngươi không thể quyết định, Nữ vương cũng là không thể quyết định.

Vì lợi ích một người, không đếm xỉa đến đại tử thương, không làm phương án dự phòng khẩn cấp, vậy có thích hợp không?"

"Ta dùng thời gian mấy chục năm, tại biên cảnh bồi dưỡng rất nhiều tinh nhuệ!"

Tiếng nói Phượng Ca đột nhiên cao vút:

"Chúng ta đã làm xong chuẩn bị công kích hung thú!"

"Biểu hiện của các ngươi đêm nay biểu hiện các ngươi hoàn toàn không biết gì cả về hung thú mạnh mẽ."

Ngô Vọng nói:

"Nếu như một trăm linh tám con hung thú kia xuất hiện tại Bắc Dã, trong vòng tối đa một đêm, Đại Lãng Tộc cũng sẽ bị bọn chúng san bằng.

Ngươi nên hận, là hận Tiên Thiên Thần sáng lập Nữ Nhi Quốc rồi lại bỏ rơi Nữ Nhi Quốc."

"Vậy thì càng phải nên chấm dứt hết thảy mọi thứ do Tiên Thiên Thần kia lưu lại."

Quý Mặc ở bên cạnh cất cao giọng nói:

"Toàn bộ Nữ Nhi Quốc nếu như dựa vào hiến tế nữ tử mới có thể tồn tại tiếp, loại tồn tại này có ý nghĩa gì chứ?

Hùng huynh, nếu như căn cơ đều là bất nghĩa, quốc gia này còn nói gì chuyện tương lai?"

"Thế nhưng dân chúng Nữ Nhi Quốc không liên quan đến việc này."

Linh Tiểu Lam nói:

"Bởi vì số ít người đưa ra quyết sách mà muốn chôn vùi nhiều sinh linh như vậy, đây mới thật sự là bất nghĩa."

Phượng Ca nâng thương hướng về phía trước.

Ngô Vọng vừa muốn cất bước ngăn cản, Quý Mặc lại rơi xuống trước mặt Ngô Vọng, sắc mặt trắng bệch mà nhìn Ngô Vọng, nhưng đáy mắt có chút kiên định.

Phượng Ca bước ra mấy bước, thân ảnh Linh Tiểu Lam lại ngăn trước mặt Phượng Ca, hiện ra tầng tầng trường kiếm thủy quang chỉ về phía cổ Phượng Ca.

Linh Tiểu Lam nói:

"Trước tiên di dời bách tính."

Phượng Ca cắn răng mắng:

"Các ngươi biết cái gì chứ!?"

Đúng lúc này, tại cửa lớn cung điện, một thân ảnh lảo đảo chạy tới, nhìn thấy hung thú gần như bị băng phong kia, không nhịn được hô to một tiếng:

"Bệ, bệ hạ… Các ngươi, các ngươi đang làm cái gì!"

Bệ hạ?

Ngô Vọng sững sờ, hung thú này có liên quan gì đến Nữ vương đang ngủ say?

Không đúng, thần hồn Nữ vương hoàn chỉnh, khí tức hoàn toàn khác biệt với đầu hung thú này, ba động thần niệm cũng không có bất kỳ chỗ nào tương tự, tuyệt đối không phải một thể.

Chẳng lẽ…

"A---"

Phượng Ca đột nhiên rít lên một tiếng, toàn thân tản ra hỏa diễm rực rỡ, trên trán hiện lên minh hỏa, quanh người tuôn ra từng tầng từng tầng sóng lửa, đem Ngô Vọng, Quý Mặc, Linh Tiểu Lam cùng nhau đánh bay!

Nàng vọt lên một bước, nâng cao trường thương, trong mắt tràn ngập kiên quyết.

Trong nháy mắt thân hình Ngô Vọng bị đụng bay, đột nhiên nghĩ thông suốt điểm mà trước đây nghĩ mãi không rõ.

Hung thú, vòng tròn, nữ thần biến mất thần quang…

Hung thú nơi này là hình thức kế nhiệm, rất có thể chính là Quốc chủ Nữ Nhi Quốc đời trước, mẫu thân Quốc chủ đương nhiệm…

Thần quang biến mất, rất có khả năng chỉ Nữ vương đi đến chỗ mắt trận dần dần không chịu nổi một loại thần lực nào đó ăn mòn, sa ngã làm hung thú, dựa vào thu nạp hồn phách duy trì bản thân tồn tại.

Ánh mắt Ngô Vọng bắt được hình ảnh toàn thân Phượng Ca đẫm máu, trường thương mang theo hỏa diễm thần hồn của nàng, đã đâm vào trán hung thú.

Một chùm sáng huyết hồng xông thẳng tới chân trời, lao ra địa tầng, xông ra đại trận vương cung, phá tan tầng mây đen kia, hóa thành một làn sóng, từ bầu trời khuếch tán ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK