Cô Độc Chứng bị bắt một cánh tay, thấy tránh không thoát, nên dứt khoát dùng sức giật ra một cái, túm lấy hắn lôi đến trước mặt.
Cũng không biết hài tử quỷ quái nghĩ như thế nào, lúc cùng Cô Độc Chứng mặt đối mặt, nghĩ là rốt cuộc đã bỏ qua đánh nhau, nhưng ngược lại há ra môi đỏ răng trắng, trực tiếp hướng đến cổ Cô Độc Chứng mà cắn!
"Cẩn thận!" Ở ngoài hai bước truyền đến giọng nói yếu ớt, là của Tần Như Thương.
Hàm răng hài tử rất trắng, thậm chí còn có nổi lên chút xíu màu xanh nhạt sáng bóng.
Nàng thấy hắn há miệng ra, lập tức phản ứng được đây có thể là dấu hiệu muốn cắn người.
Vì vậy lên tiếng nhắc nhở, nhưng không nghĩ vừa dùng lực một chút, lại thêm một ngụm máu tươi nữa phun ra ngoài.
"Ngươi đừng nói chuyện!" Cô Độc Chứng thuận miệng trở lời một câu, cũng chính vì vậy làm cho động tác của hắn né tránh chậm lại, kết quả đón lấy một kích của hài tử quỷ quái.
Hắn vùng vẫy cơ thể, chuẩn bị dùng lực đẩy hài tử ra, nhưng người còn chưa chuyển động, lại nghe được hài tử "Ngao" lên một tiếng kêu kì quái, tiếp theo lấy một tay xoay ngược lại, tự mình cố sức chống đẩy, sau đó thật nhanh trốn đi.
Tiếng kêu của hài tử rất thê lương, không giống bởi vì đau đớn vừa rồi mà điên cuồng gào thét.
Hắn chính là sợ hãi, đúng là biểu hiện hoảng sợ đến cực điểm.
Thậm chí Như Thương còn nghe được âm thanh hàm răng va chạm vào nhau, là bởi vì hắn sợ mà phát run lên.
Nàng không hiểu nguyên nhân vì sao, khiến cho hài tử quỷ quái bất chợt xuất hiện hoảng sợ quá mức như vậy, nhưng hình như là Cô Độc Chứng hiểu rõ.
Chỉ thấy hắn lấy tay sờ lên cổ một chút, bởi vì bị hài tử ôm cắn mà trên đó tuôn ra một chút máu.
Trong lòng hiểu rõ ràng, cũng không để ý đến người đang trốn về chỗ tối run rẩy, quay người lại, sải vài bước liền đến trước mặt Như Thương, quỳ nửa người xuống đưa tay ra nâng nàng đứng lên, trầm giọng nói:
"Có nặng lắm không?"