Như Thương nhìn thấy có chút thất thần, nhưng vẫn kịp thời khống chế tâm trạng ngổn ngang, sau đó cũng học theo bộ dáng của hắn nhìn tới bầu trời phương xa, đồng thời mở miệng, kiên định nói:
"Không buông tay! Ta thuyết phục không được bản thân trải qua đần độn u mê cả đời! Dù truy đuổi đến cùng cũng chỉ là một cái đáp án, mặc dù như vậy, ta cũng yên lòng."
Cô Độc Chứng không nói nữa, Như Thương không biết, một câu không buông tay của mình, lại khiến cho tận đáy lòng hắn không hiểu vui sướng, nhưng cũng phát ra một tiếng than nhẹ kèm theo chút đau lòng.
Hắn cảm thán nàng cố chấp, đồng thời cảm thán bản thân cũng như nàng không thu tay được.
Hắn hỏi Như Thương có muốn buông tay hay không, hắn để Như Thương một mạch suy nghĩ thật kỹ, nhưng chẳng phải là cũng đang tự cấp bản thân một cơ hội lựa chọn.
Nhưng hắn biết, bất kể chọn lựa bao nhiêu lần, kết quả tất cả đều giống như nhau.
Có lẽ Như Thương nói rất đúng, hắn và nàng vốn là người cùng đường, bắt đầu từ lần trong sa mạc ra tay cứu giúp, số mạng hai người đã cột lại một chỗ, ai cũng không chạy được.
. .....
Đội ngũ đi thong thả, lại thêm ban đêm nghỉ ngơi, đi suốt hai ngày mới đến Tấn Dương.
Quỷ Đồng đã bắt đầu mong đợi cảnh sắc phồn hoa hưng thịnh của thành Tấn Dương, nhưng nhị hoàng tử ở phía trước vào thành, để đội ngũ dừng lại phía ngoài năm dặm.
Mắt thấy Hạo Vương đi ở phía trước quay đầu lại, Như Thương khẽ cười lạnh, nhỏ giọng nói:
"Xem ra thành Tấn Dương này cũng không phải là dễ đi vào!"
Nàng vừa dứt lời, hoàng tử đã giục ngựa mà đến, ở trước mặt ba người dừng lại, sau đó tay chỉ vào một đường khác, nói:
"Theo đường nhỏ đó đi hơn một dặm là có thể nhìn thấy một tòa trạch viện to lớn, các ngươi hãy nghỉ ngơi ở nơi đó trước, bổn vương phải quay về cung bẩm báo, không thể lỗ mãng mà dẫn người đi vào!"
Lời của hắn Cô Độc Chứng cũng không phản đối, mặc dù biết ở ngoài thành này khó tránh khỏi phát sinh phiền phức, nhưng hắn nói muốn đi bẩm báo trước cũng coi như hợp tình, làm cho người ta không có lý do phản bác.