Nàng lại đột nhiên cao hứng, dùng cánh tay đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói:
"Được rồi! Hiện tại ít nhiều cũng có thể làm ra một chút biểu tình! Trước kia ngươi chính là một bộ mặt gỗ, thần kinh tê liệt vô cảm!"
Đối với việc nàng hình dung Cô Độc Chứng cũng không để ý, chỉ liếc mắt một cái đáp lại, rồi tự mình im lặng suy nghĩ.
Xảy ra chuyện như vậy, dù sao bọn họ cũng phải suy nghĩ một chút bước kế tiếp nên làm thế nào cho tốt.
Thật sự mà nói, kết quả này Tần Như Thương đã từng nghĩ đến.
Đối với nàng mà nói, bởi vì bệnh dịch mà cách ly hoàn toàn tòa thành và đoàn người, cũng không có gì mới mẻ, ở thời đại nàng sống, còn có rất nhiều hòn đảo nhỏ, đặc biệt thiết lập để giam giữ người.
Trên đảo không phải giam giữ phạm nhân, mà là bệnh nhân nhiễm các loại bệnh tật truyền nhiễm không có cách nào chữa trị, mà đối với cuộc sống con người tạo thành khủng hoảng.
Nói thí dụ như, bệnh cùi.
Hiện nay là cổ đại, người cổ đại đưa ra lựa chọn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Dù sao hai chữ "Ôn dịch" quả thực khiến người ta sợ hãi, dù cho thật sự chữa khỏi, sợ là bệnh nhân cũng khó tiếp tục hòa nhập vào cuộc sống bình thường của mọi người.
. .....
Quỷ Đồng trở về là đầu buổi trưa, khi mọi người đang suy nghĩ cùng nhau, chợt nghe bên ngoài khách điếm có một trận tiếng ồn ào rất lớn, như là có rất nhiều người xông, cùng với dân chúng trên đường đang gào thét kêu la gì đó.
Gian phòng của bọn họ cũng không ở sát đường, Như Thương tỏ ý bảo Quỷ Đồng đi ra ngoài nhìn xem.
Hài tử chạy đến bên ngoài dạo qua một vòng, khi trở về gấp gáp nói với bọn họ:
"Chủ nhân, Như Thương tỷ tỷ, bên ngoài có rất nhiều quan binh đến đây, bảo là muốn dân chúng mau giao ra thái tử!"
Hai người cùng lúc nhìn thẳng vào mắt nhau, từ trong mắt Cô Độc Chứng lóe lên một tia sáng kỳ dị, Như Thương thì một bên khóe môi trực tiếp vẽ ra nụ cười lạnh.
Như vậy rất tốt!
Đỡ cho bọn họ cố sức suy nghĩ kế tiếp phải làm như thế nào, lúc này quan binh tìm tới cửa trước đúng là rất tốt.