Như Thương giật giật khóe miệng, ném lại cái cười khẩy, sau đó tự quay trở về, tay nắm lấy tay Liên Nhi.
Lại hất đầu lên, hướng về phía mấy tên sứ giả sắp tức bể phổi nói:
"Còn không mau mau dẫn chúng ta vào cung đi! Làm chậm trễ chính sự, ai gánh vác nổi!"
Những người Tây Dạ kia hận đến cắn răng nghiến lợi, rồi lại không thể không thừa nhận lời nàng nói ra đều là tình hình thực tế.
Nhưng vẫn không hề cam chịu, vì thế ở trên đường dẫn đội múa vào cung, hung hăng hướng về phía Tần Như Thương nói:
"Đừng tưởng rằng vào cung chính là chuyện tốt! Chết đã đến nơi còn ra vẻ ta đây, lão tử muốn xem cái mạng này của ngươi còn có thể bảo vệ đến khi nào!"
Lời này hù dọa Tần Như Thương dĩ nhiên là vô dụng, nhưng Liên Nhi đang bị nàng lôi kéo lại hoảng sợ không nhẹ.
Như Thương rõ ràng có thể cảm giác được tay của nữ hài vẫn luôn run, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng không để ý đến người Tây Dạ, chỉ giơ cánh tay ra nắm vai nữ hài nhi lại, im lặng vỗ vỗ, ý bảo nàng an tâm. Đây chỉ là trong lòng thấy bất an, nàng cũng thật sự không có trách.
Ngay từ lúc trong sa mạc, nàng đã cảm thấy được hành trình đi đến Tây Dạ này của đội múa là lành ít dữ nhiều, mà nay xem ra quả thật như vậy.
Nhưng nàng vẫn đoán không được nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng có chút hối hận vì vừa rồi lúc ở cửa cung đã bảo vệ Liên Nhi.
Nếu như trong cung thật sự có nguy hiểm, thì đây có tính là nàng đã hại đứa nhỏ này?
Có lẽ bị ném ở ngoài cung, thật sự còn có thể có một con đường sống, khi đã đi vào, may rủi sớm chiều, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.
Đội múa còn lại hai mươi mốt người, được an bài trong một Cung Viện không lớn, có vài tên sứ giả đến phụ trách chỗ này, thay thế qua đây là một lão cung nữ hơn bốn mươi tuổi, bọn họ gọi nàng là An Nhân.
Phòng trong Cung Viện này không nhỏ, mỗi gian phòng có thể ở chung được năm người.
Nhóm người tham gia múa mỗi người tự trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, thời điểm trở ra viện, thì hoàng hôn đã buông xuống.